Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0142

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0142: Phiền toái? Vừa vặn dùng bọn chúng để luyện kiếm thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Đại sư huynh, huynh nói xem nên làm thế nào bây giờ?

Đám người Chu Tiến trợn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Từ khi hai thủ hạ thế tử mời chào thất bại xong, hôm sau lúc nào cũng có người chạy tới cửa Thanh Phong viện hét to, nội dung đơn giản là muốn Sở Mộ đi ra khua tay múa chân, phân cao thấp một chút.

Đối với chuyện này tự nhiên Sở Mộ mặc kệ, hắn vận chuyển ngoại kiếm khí ngăn cách thanh âm truyền tới, không thèm để ý. Ngược lại, đám người La Ngọc Phong vô cùng khổ sở. Bọn họ không có cách nào làm như Sở Mộ, chỉ đành mở cửa nói lý với những người kia.

Bất đắc dĩ, những người này không động thủ, cũng không lùi đi, thậm chí còn ra vẻ "nếu các ngươi khó chịu thì có thể xuất kiếm". Cả đám cứ như vậy ngăn ngoài cửa lớn Thanh Phong viện, thay phiên nhau hét vài câu. Cuối ngày rời khỏi, ngày hôm sau như thường lệ lại tới.

Hiện tại đã là ngày thứ ba, trong khoảng thời gian này Sở Thiên tới một chuến, bất đắc dĩ trong hơn mười Kiếm giả này không có thiếu đệ tử kiếm phái trung phẩm, căn bản không có sợ Sở Thiên. Hơn nữa luận tu vi, cả đám đều là thập đoạn hậu kỳ, thậm chí là thập đoạn đỉnh phong. Còn mạnh hơn Sở Thiên rất nhiều.

- Nhất định là hia gia hỏa kia giở trò quỷ.

Chu Tiến nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người nhớ tới một nam một nữ tự xưng là người dưới trướng thế tử, khi hai người này rời khỏi đã từng uy hiếp, bảy người gật đầu cùng nhận định.

- Coi như chúng ta tin rằng bọn chúng dở trò quỷ thì cũng không thể làm gì được.

Lý Dật lắc đầu, hắn đã hiểu rõ địa vị của Thanh Phong viện trong Ly Châu kiếm viện, chính là tồn tại ở phía dưới cùng, mặc kệ mặt nào đều không cường đại bằng người ta.

- Trước tiên giải quyết vấn đề đã.

Trịnh Tu Nhiên nói.

- Đi bẩm báo trưởng lão.

Chu Tiến nói.

- Vô dụng, trưởng lão đều là người trong vương thất, coi như chúng ta là phương có lý, cuối cùng cũng không làm gì được.

La Ngọc Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa các trưởng lão bình thường đều bế quan tu luyện, trừ phi là xảy ra chuyện trọng đại gì, nếu không bọn họ cũng không để ý tới. Viện chủ và phó viện chủ càng giống như thần long thấy đầu khôn thấy đuôi. Muốn giải quyết chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta mà thôi.

- Việc này giao cho đệ xử lý đi.

Trong lúc bảy người nói chuyện, Sở Mộ xuất hiện ở cửa đại sảnh, đi tới, mở miệng nói.

- Ồ? Tiểu sư đệ có diệu chiêu gì sao?

Đám người La Ngọc Phong vui vẻ, hai mắt sáng ngời, hỏi.

- Nghênh chiến.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, hai mắt lập lòe tinh mang.

- Nghênh chiến sao?

Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, đây không phải là muốn trêu chọc vào phiền toái hay sao?

- Sư huynh, để cho bọn chúng tiến vào tiền viện đi. Sư đệ ta tự có diệu chiêu.

Sở Mộ cười nhạt nói. Hắn cũng không giải thích gì thêm.

- Được, vậy thì nghênh chiến.

La Ngọc Phong thấy vậy cũng nói, so với việc cứ như vậy bị dây dưa còn không bằng mở cửa nghênh chiến. Tin rằng dùng thực lực tiểu sư đệ, đánh bại những đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi tối đa chỉ là thập đoạn đỉnh phong này cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.

...

- Ngươi muốn đấu kiếm với chúng ta?

Mấy Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ cho rằng mình nghe nhầm, cho nên mới dùng giọng không chắc chắn hỏi lại một lần. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt trợn ngược nhìn vào hắn.

- Sao nào? Mục tiêu các ngươi tới đây còn không phải là tìm ta đấu kiếm hay sao?

Sở Mộ như cười như không hỏi lại.

- Ách.... Đúng đúng. Mục đích của chúng ta là vì tìm ngơi đấu kiếm. Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ kia vội vàng gật đầu.

- Đấu kiếm, ta đồng ý, các ngươi từng người tiến lên hay là cùng nhau tiến lên ta đều tiếp nhận. Nhưng mà lợi kiếm không có mắt, nếu như thực sự bị thương...

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Nếu như bị thương là tài nghệ chúng ta không bằng người, không thể nào trách được ngươi.

Một Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong đó đám người lạnh lùng nói.

- lần đấu kiếm này không cần sát chiêu, ta chỉ thi triển hai bộ kiếm thuật cao giai không trọn vẹn. Các ngươi muốn thi triển kiếm thuật gì cứ tùy ý đi.

Sở Mộ lại bổ sung một câu làm cho đối phương không rõ suy nghĩ của hắn.

- Ta quản ngươi thi triển kiếm thuật gì? Ta tới trước.

Một Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ trong đó phi thân nhảy lên, rút kiếm đâm ra, một đường thẳng tắp, giống như là một đạo quang mang đâm về phía Sở Mộ, cực nhanh.

Những người khác nhanh chóng thối lui, nhường ra một bãi đất trống, để cho hai người Sở Mộ đấu kiếm.

Người nọ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, tự nhiên cũng biết trước đó Sở Mộ dễ dàng đánh bại Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong, nhưng mà chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Không có cách nào so sánh với kiếm phái trung phẩm.

Hơn nữa lúc ấy hắn cũng không có mặt ở nơi đó, chỉ là tin vỉa hè, từ bản năng hắn cho rằng trong chuyện này có thành phần khuếch trương, nói lớn lên. Lại tăng thêm tràn ngập tin tưởng đối với bản thân mình, cho nên hắn mới đứng ra làm chim đầu đàn.

Vừa ra tay cũng nhìn ra kiếm thuật của hắn quả thực bất phàm. Một đường sắc bén, ngắn gọn, xem qua cũng biết kiến thức cơ bản của người này tương đối vững chắc.

Sở Mộ mỉm cười, chậm rãi rút kiếm, một kiếm cũng được đâm ra. Trong thoáng chốc mọi người như nhìn thấy từng áng mây trôi lan tràn, tràn ngập bốn phía. Nhất là người đang dùng một kiếm đâm tới kia càng cảm thấy trước mắt mình dường như xuất hiện rất nhiều mây mù, che kín ánh mắt của hắn.

Sau thân kiếm, Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ này không tìm thấy phương hướng. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn trong đám sương mù màu trắng xuất kiếm lung tung, căn bản không tìm thấy mục tiêu.

Kiếm của Sở Mộ giống như ngang trời xuất thế, xuyên thấu qua mây mù, rơi vào trên cổ Kiếm giả này, cảm giác lạnh buốt lập tức khiến cho người này bừng tỉnh.

- Ngươi thua. Người tiếp theo.

Sở Mộ thu hồi kiếm, lạnh nhạt nói, biển mây mù bốn phía lập tức tản đi.

Lời này khiến cho mọi người nhìn nhau, không dám lỗ mãng ra tay.

- Nếu như không dám xuất kiếm thì hiện tại các ngươi có thể rời khỏi. Nhưng mà về sau cũng đừng tới trước cửa kêu gào làm gì.

Sở Mộ nói.

- Ta tới.

Một Kiếm giả đệ tử kiếm phái trung phẩm, tu vi thập đoạn đỉnh phong nói. Người này nhanh chóng bước tới trước, đồng thời còn rút kiếm, vung tay chém ra, giống như là cương phong thổi trúng mây mù, khiến cho mây mù bị xua tán đi.

Một kiếm này nhanh mà sắc bén, hơn nữa còn có cảm giác lợi hại, không hổ là đệ tử kiếm phái trung phẩm, vừa ra tay đã chứng minh chỗ bất phàm của mình.

Hai mắt Sở Mộ sáng ngời. Kiếm thuật người này so với Tống Quang Đào cao hơn, thích hợp lam tấm đá mài kiếm.

Đúng vậy, tính toán của Sở Mộ rất là chính xác. Những người này không phải đang kêu gào muốn đấu kiếm với hắn sao? Đã như vậy thì đấu kiếm. Sở Mộ có thể tùy tam sở dục đem Vân Hải kiếm thuật và Toái vân kiếm thuật thi triển ra mà không cần cố kỵ sẽ tạo thành tổn thương với đối phương. Kể từ đó, dưới loại tình huống thực chiến này. Đối với Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật mà nói, hắn sẽ nhanh chóng xâm nhập vào tinh túy, nhanh chóng tu luyện tới viên mãn hơn.

*****

Xuất kiếm, một kiếm kích động phong vân, mây trôi hội tụ rồi lại vỡ nát. Đây chính là chiêu thức của Toái Vân kiếm thuật.

Kiếm tiếp theo giống như biển mây mênh mông, lại biến thành chiêu thức Vân Hải kiếm thuật. Sở Mộ lúc này đang luân chuyển giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật, dùng để thực chiến đối địch.

Xu thế mây mù hội tụ làm cho Lý Dật trợn mắt, miệng há hốc ra, hầu như có thể nhét vừa một nắm tay vào. Vì cái gì? Bởi vì Vân Hải kiếm thuật này là kiếm thuật sở trường của hắn a. Bây giờ nhìn Sở Mộ thi triển, đột nhiên hắn có cảm giác không thể nào sánh nổi. Trên mặt cảm thấy nóng rát, xấu hổ.

Sở Mộ tu luyện Vân Hải kiếm thuật này mới mấy tháng a. Mà hắn tu luyện Vân Hải kiếm thuật đã gần được hai năm. Luận trình độ nắm giữ vẫn không bằng Sở Mộ, bảo hắn làm sao có thể chịu nổi chứ?

Biển mây nhanh chóng hội tụ, trong lúc đó lại đột nhiên nghiền nát, nổ tung bắn ra tứ phía, sinh ra lực trùng kích lớn lao, trực tiếp đánh bay Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này. Vô số kiếm khí bắn ra bốn phía.

- Ta... Không ngờ ta lại thua...

Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, ngực buồn bực, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra. Hắn cố gắng cưỡng ép nhịn xuống cảm giác muốn thổ huyết, vẻ mặt ngạc nhiên, không dám tin tưởng mà lầm bầm nói.

- Các ngươi cùng lên đi.

Sở Mộ lạnh nhạt nói một câu. Một trận chiến ngắn ngủi vừa rồi lại làm cho hắn tìm ra chỗ chung của Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật. Hơn nữa cũng nắm giữ sơ bộ biện pháp luân chuyển. Sở Mộ có một loại cảm giác, một khi mình đem hai môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn này luân chuyển một cái tùy tâm sở dục, cho dù không có tu luyện thành viên mãn thì lúc đó cũng có thể tìm ra tinh túy bên trong.

Đám Kiếm giả còn lại gần mười người sau khi nhìn nhau, thi nhau rút kiếm, lục tục ra chiêu, vây công Sở Mộ.

Thoáng chốc, tia lửa bắn ra, kiếm quang lập lòe chói mắt, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp bao phủ bốn phía, kiếm khí tung hoành, tiếng không khí bị cắt vang lên sưu sưu. Thanh âm không dứt bên tai khiến cho vẻ mặt đám người La Ngọc Phong biết đổi, da đầu run lên.

Bảy người bọn họ cũng từng vây công qua Sở Mộ, nhưng mà hiện tại là mười mấy người, hơn nữa trong đó còn có ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Còn lại trên cơ bản đều là Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ. So với bảy người bọn họ không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.

Hơn nữa những người này cũng không giống như bọn họ, lấy kiếm thật làm cuhr, kiếm khí làm phụ. Bọn họ ra tay trừ không có thi triển sát chiêu ra, không có lưu tình một chút nào.

Sở Mộ xuất kiếm, bốn phía có mây mù trắng xóa nhanh chóng hội tụ tới, tập kích bốn phía, trực tiếp bao phủ đám người kia vào bên trong.

Vân Hải kiếm thuật tinh túy ở chỗ mê hoặc, che dấu ánh mắt người ta, làm cho người ta không có cách nào thấy rõ, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa, khó có thể tìm thấy được địch nhân, vô cùng thích hợp với quần chiến. Vân Hải kiếm thuật đại thành lại có một thành Vân chi ý cảnh được Sở Mộ thi triển ra, hiệu quả càng thêm rõ ràng. Trước mắt đám người La Ngọc Phong xuất hiện một biển mây, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào nhìn rõ hư thực.

- Tứ sư huynh, huynh cũng tu luyện Vân Hải kiếm thuật, có biết bên trong rốt cuộc là thế nào hay không?

Vũ Văn Minh Hóa thúc thúc khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào Lý Dật một chút, thấp giọng hỏi.

- Nhìn không thấu, tạo nghệ Vân Hải kiếm thuật của tiểu sư đệ cao thâm hơn ta.

Khóe miệng Lý Dật nở nụ cười đắng chát, nói.

Lúc này trong biển mây nhỏ mênh mông kia lại truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như có thứ gì đó bị nghiền nát, còn truyền ra tiếng kim loại va chạm và tiếng quát, đủ loại thanh âm lộn xộn.

Biển mây rộng lớn cứ biến mất rồi lại được bổ sung, thủy chung vẫn được duy trì như cũ. Mà thanh âm vỡ vụn vang lên không ngừng.

ước chừng một phút đồng hồ sau, trong đó có rất nhiều tiếng vỡ vụn mạnh mẽ vang lên, cả biển mây nhỏ đột nhiên trong nháy mắt nổ tung, tạo thành cuồng phong trùng kích ra bốn phương tám hướng. làm cho đám người La Ngọc Phong nhắm nghiền hai mắt, hai tay ngăn cản trước người, vận chuyển kiếm khí ngăn chặn.

Khi cuồng phong đi qua, bọn họ mới mở hai mắt ra xem xét đã nhìn thấy hơn mười Kiếm giả người ngã, người gục ở phía xa, tạo thành một vòng tròn không có quy tắc. Mà Sở Mộ thì cầm kiếm đừng ở chính giữa, toàn thân có một tia mây trôi vườn quanh, biến hóa thất thường.

Kiếm quang lóe lên, có một đám mây trôi nhanh chóng sinh ra, nhanh chóng hội tụ. Kiếm quang lập lòe, từng áng mây trôi trong nháy mắt hội ụt, một đám mây trắng đường kính chừng ba thước xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng.

Tay Sở Mộ run lên, ngụy Thanh Phong kiếm chấn động, mũi kiếm kịch liệt run rẩy mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Đám mây trắng đường kính ba thước đột nhiên dừng lại rồi vỡ vụn ra. Có từng đạo kiếm khí Vân hệ bắn ra, bắn ra bốn phương tám hướng, khiến cho trong không khí vang lên thanh âm sắc bén, làm cho da đầu người ta run lên.

Thu kiếm vào vỏ, khóe miệng Sở Mộ nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ:

- Quả nhiên thực chiến mới là phương thức tu luyện tốt nhất.

Cho dù Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật còn cách một đoạn không nhỏ mới tới viên mãn. Nhưng mà Sở Mộ lại tìm được một phương pháp nắm giữ tinh túy khác. Đấu kiếm với hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích làm cho Sở Mộ đã nắm giữ phương pháp luân chuyển và dung hợp giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật.

Kiếm thuật bất đồng, cho dù là cùng một hệ, muốn hoán đổi tùy tâm sở dục vô cùng khó khăn. Muốn tới mức tùy tâm sở dục, thi triển mượn mà với nhau đã khó càng thêm khó. Dù sao kiếm thuật bất đồng đều có tinh túy, đặc điểm, phong cách bất đồng. Muốn đem chỗ bất đồng kia dung hợp lại là một chuyện gần như không có khả năng, nhưng mà Sở Mộ lại làm được.

Hôm nay là ngày thứ mười sau khi Sở Mộ đánh bại hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích. Từ khi những người kia bị đánh bại, tự biết mình mất mặt, cũng không dám tới cửa Thanh Phong viện kêu gào. Thanh Phong viện cuối cũng cũng được yên bình tạm thời.

Mà đám người La Ngọc Phong nhìn thấy một mình Sở Mộ độc chiến với hơn mười Kiếm giả mà còn có thể đánh bại đối phương, khiến cho mấy người này bị kích thích rất sâu, càng khắc khổ tu luyện. Cơ hồ đem tất cả thời gian có thể lấy ra được ném vào trong việc tu luyện.

Trải qua mười ngày tìm hiểu, tu luyện, ở trên phương diện dung hợp và thi triển luân phiên giữa hai loại kiếm thuật này, Sở Mộ rốt cuộc cũng làm được tùy tâm sở dục. Không có chút trì trệ nào. Nhưng mà hắn hiểu rõ, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, trình tự sau đó càng thêm quan trọng.

Trở lại lầu các của mình, trong đầu Sở Mộ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, dường như trong oản luân không gian của hắn còn có một môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm thuật siêu giai cùng với kiếm kỹ cao cấp.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)