Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1434

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1434: Khí tức thổ tinh hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên ngoài Thiên Tài Viên xảy ra nhiều việc như thế, Sở Mộ cũng không biết, cũng không có hứng thú quan tâm tới, hắn đi vào thiên tài giao dịch lâu.

Thiên tài giao dịch hội tổ chức mười năm một lần, khoảng cách mở ra lần này còn nửa năm nữa, nhưng tầng thứ nhất thiên tài giao dịch lâu vẫn mở ra, bất cứ người nào trong Thiên Tài Viên đều có thể đi vào bên trong, bởi vậy tầng thứ nhất thường có thiên tài buôn bán.

Còn thời gian nửa năm, trừ tu luyện ra, Sở Mộ có ý định tới nơi này quan sát một chút, có lẽ không phong phú như thiên tài giao dịch hội mười năm một lần nhưng nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Ôm tâm tư như vậy, Sở Mộ đi vào tầng thứ nhất thiên tài nơi giao dịch lâu.

Lúc ở bên ngoài vô cùng yên tĩnh, lúc đi vào thì không giống, hoàn toàn là hai hoàn cảnh khác nhau.

Có người nói chuyện với nhau, còn có tiếng cãi lộn ầm ĩ.

Nhìn sang nơi này người tới người đi như nước, còn có chút người bày quầy bán đồ, trên quầy còn đặt nhiều đồ vật.

Sở Mộ mới phát hiện, thì ra thiên tài giao dịch lâu là thế này.

Trong tầng thứ nhất có vô số quầy hàng, quầy hàng là bàn gỗ hình chữ nhật đặt cách nhau vài mét, từ trong ra ngoài tạo thành vòng tròn, theo thứ tự ra ngoài tăng dần, một vòng lại một vòng, chỉ sợ hơn trăm quầy, nhất là có quây nhiều người đang đứng vây quanh.

Tiếng người ầm ĩ, nơi này có hơn ngàn người đang qua lại, trên thân mỗi người đều mang theo khí tức chấn động khác nhau.

Sắc bén, trầm trọng, mịt mờ, kiên cường... Không ai không có.

Hơi phân biệt khí tức, Sở Mộ đã biết rõ những người này đều là thiên tài, đều là gia hỏa vạn người có một, Thiên Tài Viên không hổ là trụ sở của thiên tài.

Khí tức Sở Mộ chấn động yếu ớt, bởi vậy hắn tới không làm ai chú ý, những người này cũng không biết hắn chính là thiên tài tuyệt thế vừa thông qua khảo hạch thiên tài tuyệt thế gây oanh động gần đây, nếu không tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt như hiện tại.

Nơi này người bày quầy hàng rất nhiều, có người đang xem đồ vật và cò kè mặc cả, cũng có người làm việc của mình.

Nghe nói quầy hàng càng âần trung tâm càng trân quý, kỳ thật trước đây thật lâu quầy hàng cũng không phân cao thấp, nhưng tục ngữ nói nơi có người sẽ có giang hồ, sẽ có tranh đấu, sẽ có cạnh tranh, sẽ phân cao thấp, dần dà các quầy hàng cũng phân đủ loại khác biệt.

Rất ít người cướp đoạt quầy hàng bên ngoài, cơ bản tùy thời đều có người đi vòng quanh, nhất là quầy hàng vào bên trong càng quý, càng làm nhiều người chạy tới như vịt.

Nhưng có mười quầy hàng không có bất cứ người nào chiếm cứ, mạnh được yếu thua cũng thể hiện trong Thiên Tài Viên, cùng là thiên tài cũng phân đẳng cấp, đương nhiên nếu như trong tình huống chênh lệch quá lớn, thiên tài Hoàng cấp cũng dám bỏ qua thiên tài tuyệt thế.

Nếu thiên tài Hoàng cấp là cường giả Thánh cấp, mà một thiên tài tuyệt thế chỉ có tu vi Niết Bàn Cảnh, cả hai có chênh lệch về bản chất, cho dù thiên tài tuyệt thế có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là Niết Bàn cửu trọng thiên có thể chống lại Thánh cấp nhất tinh mà thôi, lloại tình huống này này làm thiên tài Hoàng cấp không sợ thiên tài tuyệt thế, chỉ kiêng kị tiềm lực đối phương mà thôi, nếu không vạn bất đắc dĩ. Cũng không muốn sinh ra xung đột với đối phương, nhưng nếu như có thiên tài Thiên cấp là cường giả Thánh cấp cũng không đặt thiên tài tuyệt thế Niết Bàn Cảnh vào trong mắt.

Sở Mộ đi tới trước một quầy hàng. Chủ quán là người áo đen, hắn ngồi đó không nhúc nhích, khí tức yếu ớt giống như ngủ đông.

Trên quầy hàng chỉ có mấy món đồ, đặt ở bên ngoài có lẽ không tệ, đặt ở chỗ này lại quá bình thường.

Sở Mộ chỉ liếc qua rồi đi tới quầy hàng khác.

- Vị huynh đệ kia, đến xem, ta có đồ vật tìm được trong di tích thượng cổ. Tuyệt đối là bảo vật thượng cổ, giá trị bất phàm.

Chủ quầy hàng là người mập mạp, ánh mắt tỏa sáng khi nhìn Sở Mộ, hắn lập tức thét to.

Sở Mộ nhìn đồ vật trên quầy hàng sau đó lắc đầu.

Nhìn sang quầy hàng khác, xác định có không ít thứ tốt, đáng tiếc không có tác dụng với Sở Mộ cho nên hắn không quan tâm.

Sở Mộ cũng không cảm thấy uể oải, ngũ hành tinh hoa vô cùng trân quý, thập phần khó được, bằng không hắn cần gì tới đây xin khảo hạch Thiên Tài Viên, chờ đợi thiên tài giao dịch hội mười năm có một lần.

Cho dù là trên thiên tài giao dịch hội, Sở Mộ cũng không có bao nhiêu nắm chắc lấy được thiên địa tinh hoa.

Tu luyện môn bí pháp kinh thế đệ nhất trọng kia cần hơn mười mấy loại, trong đó đại bộ phận còn có thể chuẩn bị, còn kém ba loại ngũ hành tinh hoa, kim hỏa thổ, hắn đã có thủy và mộc, theo thứ tự là bổn nguyên hải chi tinh phách và mộc chi tướng.

Với môn bí thuật kinh thiên kia, Sở Mộ vô cùng chờ mong, một khi luyện thành đệ nhất trọng, lúc thi triển ra thực lực tăng phúc gấp mười lần, thực lực của hắn càng trở nên kinh khủng.

Hắn hêện tại bộc phát toàn lực có thể chém giết Thánh cấp nhị tinh, nếu sau khi tăng phúc lực lượng gấp mười lần, đối kháng tìm Thánh cấp tam tinh bình thường cũng không nói chơi.

Niết Bàn bát trọng thiên có thể chém giết Thánh cấp nhị tinh đã quá dọa nươời, lại muốn chống lại Thánh cấp tam tinh là không có thiên lý.

Hắn tìm kiếm mỗi quầy hàng, trọn vẹn tìm mấy trăm quầy hàng nhưng chỉ có thể tăng trưởng kiến thức, đáng tiếc đều không tìm được thiên địa tinh hoa.

Vừa tìm kiếm, Sở Mộ không ngừng tiến vào bên trong.

Lúc đi đi vào bên trong một lúc liền dừng bước lại, ánh mắt của hắn bị một khối đất hấp dẫn.

Ngoại hình khối đất dường như là bùn đất cứng lại, nhìn nó liền cảm thấy hết sức bình thường, một khi ném ở bên đường cũng chẳng ai thèm nhìn tới, nhưng lại xuất hiện ở chỗ này, lại nằm ở gần phía trong, cho nên có người nhìn nhiều vài lần.

Người có thể nhìn ra ảo diệu trong đó không nhiều, Sở Mộ là một trong số đó.

Thần niệm chi lực bao phủ khối đất này, ánh mắt Sở Mộ vui vẻ, hắn xuất hiện trước mặt chủ hàng.

- Các hạ đúng là có hảo nhãn lực, đây chính là bảo vật thổ hệ, không chỉ trợ giúp tu hành công pháp thổ hệ, càng gia tăng lực lĩnh ngộ thổ hệ, còn có thể gia tăng uy năng thổ thuật...

Hiển nhiên người này giỏi quan sát biểu lộ của người khác, Sở Mộ vui mừng khi tới đây, hắn luôn miệng thao thao bất tuyệt, hắn nói một khối đất hết sức bình thường biến thành bảo vật vô song trên đời, dường như không mua bỏ qua sẽ làm hắn hối hận cả đời.

Không thể không nói, khẩu tài của tên này so với tên mập lúc trước quả thực là gặp dân chơi thứ thiệt ah, nếu không phải Sở Mộ ý chí kiên định, chỉ sợ sẽ bị nói động móc rất nhiều nguyên đan ra mua sắm.

*****

Đáng tiếc ý chí Sở Mộ thập phần kiên định, không thể dao động, hơn nữa hắn nhìn ra hư thật của khối đất này, căn bản cũng không có thần kỳ như đối phương nói.

- Khối đất này nhiễm khí tức thổ tinh hoa, ngươi đạt được ở đâu?

Đối phương đang thao thao bất tuyệt nói như nở hoa liền dừng lại.

Chỉ một câu nói đã làm đối phương đang thao thao bất tuyệt nghẹn lại, đột nhiên ho khan vài tiếng, sắc mặt trướng lên đỏ rực, người này có da mặt dày, cho dù bị Sở Mộ nhìn thấu cũng chỉ xấu hổ trong giây lát mà thôi..

- Quả nhiên các hạ là người biết hàng, là ta ba hoa.

Đối phương nói như thế nhưng không trả lời vấn đề của Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn đối phương, hắn cũng biết đối phương không dễ dàng nói ra lai lịch của khối đất này, nhưng mà khối đất này có quan hệ với thổ hành tinh hoa, hắn bắt buộc phải có.

- Điều kiện gì, nói đi.

Sở Mộ nói với ngữ khí lạnh nhạt nhưng kiên định.

Đối phương khẽ giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một lúc, dường như muốn nhìn ra hư thật.

Nhưng mà hư thật của Sở Mộ không dễ nhìn ra như thế.

- Ta chưa gặp qua ngươi, ngươi hẳn là thiên tài mới gia nhập Thiên Tài Viên.

Đối phương chờ thật lâu mới nói một câu.

- Đúng vậy!

Sở Mộ gật gật đầu.

- Có thể cho ta xem thiên tài lệnh hay không?

Đối phương lại hỏi.

Xem thiên tài lệnh chính là muốn xem đẳng cấp thiên tài của đối phương.

Ý niệm Sở Mộ hơi động, hắn không cự tuyệt, trong tay xuất hiện khối lệnh bài màu vàng lợt.

- Tuyệt thế... Tuyệt... Tuyệt... Thế...

Màu vàng lợt lọt vào mắt, đối phương há hốc mồm, lắp bắp nói không nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào lệnh bài của Sở Mộ.

Giọng nói của hắn không lớn nhưng mọi người ở đây đều là kẻ tai thính mắt tinh, nhất là người bên cạnh lại nghe rõ ràng.

Tuyệt thế, hai chữ này rất mẫn cảm.

Tuyệt Thế Cư, thiên tài tuyệt thế đều có hai chữ tuyệt thế, đám thiên tài ở nơi này nghe hai chữ tuyệt thế liền nhìn sang nơi này

Quả nhiên có một ít người bên cạnh vô ý thức nhìn sang, ánh mắt của bọn họ mở to, há hốc mồm lớn tới mức có thể nhét cả nắm đấm vào miệng.

- Màu vàng lợt... Thiên tài tuyệt thế lệnh!

Một giọng nói bén nhọn vang lên làm nhiều người chú ý.

- Đâu đâu, ở nơi nào?

- Thiên tài tuyệt thế lệnh xuất hiện, có thiên tài tuyệt thế xuất hiện, ở nơi nào, nhanh cho ta xem xem.

Trong lúc nhất thời cả ngàn tên thiên tài trong nơi giao dịch đều rối loạn, liên tục tụ tập về bên này.

Bọn họ đều là thiên tài của Thiên Tài Viên, người bên ngoài không dễ dàng gặp được bọn họ, nhưng thiên tài càng có thiên tài hơn, loại cảm giác này cũng giống cảm giác của người bình thường muốn gặp thiên tài.

Mà bản thân Thiên Tài Viên chính là nơi thiên tài tụ tập, không phải thiên tài không có tư cách đi vào nơi này, sau khi đi vào nơi này, đại đa số người dều phát hiện thì ra nơi này thiên tài nhiều vô số kể, người hơn mình quá nhiều, cao ngạo của ngày xưa tan nát cũng là bình thường.

Kỳ thật không phải bọn họ trở nên bình thường, chỉ có điều bởi vì những người bên cạnh đều là thiên tài giống như mình, biến thành một quần thể, cảm giác như hạc giữa bầu gà xưa nay biến mất, trong quần thể đó còn có tiên hạc, thậm chí có cả phượng hoàng.

Đều là thiên tài, dưới yêu nghiệt thì tuyệt thế đứng đầu.

Trong Thiên Tài Viên còn chuyên môn kiến thiết Tuyệt Thế Cư để thiên tài tuyệt thế cư trú.

Từ xưa đến nay, Thiên Tài Viên đã tồn tại mấy vạn năm, trước trước sau sau sinh ra vô số thiên tài, nhưng thiên tài tuyệt thế chỉ có vài ngàn người, trong tỉ lệ chỉnh thể lại chiếm một phần vạn trong tổng số thiên tài.

Mỗi một thiên tài tuyệt thế đều là truyền thuyết, người thường không được tùy ý đi vào Tuyệt Thế Cư, mà thiên tài tuyệt thế lại không đi tới tầng thứ nhất làm gì, chỉ có mười năm giao dịch một lần mới hiện thân.

Hiện tại mọi người nghe thấy có thiên tài tuyệt thế xuất hiện đều kích động, đại biểu có thiên tài tuyệt thế có mặt ở đây, thiên tài tuyệt thế rất khó gặp, chớ nói chi tiếp xúc gần.

Nơi này chỉ luận đẳng cấp thiên tài, cũng không phải nói tu vi cao thấp, bởi vì thiên phú khó cải biến, tu vi có thể tăng lên.

Mọi người kích động đi tới vượt qua Sở Mộ tưởng tượng, hắn cũng không luống cuống, hắn thu thiên tài tuyệt thế lệnh vào trong người, nhìn thấy đối phương áy náy liền nói ra:

- Nếu ngươi cảm thấy có lỗi, như vậy tới Tuyệt Thế Cư Chân Kiếm Lâu tìm ta.

Vì Chân Kiếm Tông phát triển, hắn có thể dương danh nhưng không thích bị vây xem.

Hắn phải rời đi không ai dám ngăn cản, uy danh thiên tài tuyệt thế quá mạnh, cho dù người có tu vi cao hơn Sở Mộ cũng bị chấn nhiếp, có bận tâm nên không dám đắc tội.

Lúc Sở Mộ rời khỏi nơi giao dịch, gần ngàn người đều sôi trào.

Sau đó lại ảo não, đây chính là cơ hội tiếp xúc với thiên tài tuyệt thế, lại bởi vì bọn họ xôn xao ồn ào nên rời đi, không ít người hối hận không thôi.

...

- Công tử, bên ngoài có người tên là Lý Đông Lai muốn gặp ngài, hắn nói là ngài bảo hắn tới.

Trong Chân Kiếm Lâu, Dục Tú tất cung tất kính đứng bên cạnh Sở Mộ, nàng nhỏ giọng nói.

- Bảo hắn vào đi.

Sở Mộ nói.

- Vâng!

Dục Tú cúi đầu xoay người ra ngoài.

Tuyệt Thế Cư, bên ngoài Chân Kiếm Lâu, Lý Đông Lai vô cùng bất định và bất an.

Không được tùy ý đi vào Tuyệt Thế Cư, nếu có lời mời thì khác, nhưng cho dù đi vào trong Tuyệt Thế Cư, muốn vào trong tòa lầu các nào cũng phải được cho phép.

Nói đến buồn cười, Lý Đông Lai có tu vi Niết Bàn thất trọng thiên, là thiên tài Địa cấp trong Thiên Tài Viên, đặt ở bên ngoài là đối tượng các thế lực lôi kéo, nhưng hôm nay hắn đứng bên ngoài Chân Kiếm Lâu với tâm thần bất định, bộ dạng không yên, nghiễm nhiên không có phong độ xứng với hai chữ thiên tài.

Dục Tú xuất hiện, đôi mắt Lý Đông Lai sáng ngời.

- Vào đi.

Dục Tú mở một lỗ hỏng trên phong cấm cho Lý Đông Lai tiến vào.

Trong lầu hai, Sở Mộ ý bảo Lý Đông Lai ngồi đối diện, cách một cái bàn, Dục Tú rót ly trà cho Lý Đông Lai và lui ra ngoài.

- Điều kiện gì, nói đi.

Sở Mộ nói một câu, hắn cũng không khách sáo, lập tức vào thẳng chủ đề.

- Ta biết rõ ở đâu có thổ hành tinh hoa.

Hít sâu một hơi, Lý Đông Lai trịnh trọng nói ra.

- Ngươi muốn bao nhiêu nguyên đan? Hay ngươi cần trao đổi bảo vật gì?

Sở Mộ nghiêm mặt hỏi.

- Ta không muốn nguyên đan, cũng không muốn thu bảo vật vật.

Lý Đông Lai nói:

- Ta chỉ có một điều kiện.

Sở Mộ lẳng lặng nhìn Lý Đông Lai, chờ đợi hắn nói ra.

- Giết một người, chỉ cần ngươi giúp ta giết một người, ta có thể giao thổ hành tinh hoa cho ngươi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)