← Ch.1455 | Ch.1457 → |
Ứng Đạo Không hoàn toàn bị Man Chiến đè đánh, lực lượng cường đại và cuồng bạo làm Ứng Đạo Không khó địch nổi.
- Ta không phải đối thủ của ngươi.
Ứng Đạo Không nhận thua, thần sắc tái nhợt.
- Ngươi còn chưa dùng toàn lực, cho dù thực lực của ngươi có tăng lên gấp đôi cũng không phải đối thủ của ta.
Man Chiến nói chuyện rất trực tiếp, người khác nghe rất chói tai.
Ứng Đạo Không không nói tiếp, hắn biết rõ Man Chiến nói đúng, hắn thật sự chưa dùng toàn lực, hắn có giữ lại, ít nhất hắn hiểu rõ ràng, đối phương cũng không toàn lực, sử dụng bao nhiêu lực lượng còn khó nói.
Đã không phải đối thủ thì không cần đánh tiếp.
- Ngay cả Ứng Đạo Không cũng bại.
- Xem ra chỉ có thể đặt hi vọng lên Sở Mộ rồi.
- Khó nói, Sở Mộ đúng là yêu nghiệt, nhưng tu vi chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, đối phương chính là Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong, chênh lệch tu vi quá lớn...
Ngụ ý bọn họ không xem trọng Sở Mộ.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Đều là yêu nghiệt, cho dù bản thân có chênh lệch nhưng tu vi kém một tiểu cảnh giới cũng là chênh lệch cực lớn.
Nhưng bất kể thế nào, hiện tại cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở Sở Mộ.
Hiện tại nghe nói Sở Mộ đang ở trong Ngộ Đạo Tháp, còn chưa biết bao giờ ra ngoài.
- Còn ai dám chiến một trận hay không?
Man Chiến hét lớn, đánh một trận với Ứng Đạo Không chỉ dùng một phần thực lực, máu huyết của hắn sôi trào, nhiệt lượng trong người bốc hơi, dục vọng chiến đấu bừng bừng.
Lực lượng chấn động cường đại từ trong người Man Chiến lan ra chung quanh, một cơn phong bạo phạm vi ngàn thước sinh ra, sắc mặt mọi người tái nhợt.
- Khí lực thật khủng bố.
- Hung thú hình người.
- Hắn tu hành bí pháp luyện thể của Khai Thiên Điện, đương nhiên khí lực cường đại vô song.
- Niết Bàn Cảnh không được, Vạn Cổ Cảnh tới đây.
Man Chiến hét lớn.
- Cuồng vọng!
- Tự đại!
Thiên tài Vạn Cổ Cảnh không nhịn được.
Mặc kệ Man Chiến hô thế nào, cường giả Vạn Cổ Cảnh không ra tay, toàn bộ đứng ở nơi này chirlaf Vạn Cổ Cảnh đê giai.
Không ra tay là có mấy nguyên nhân, chính mình là Vạn Cổ Cảnh khác Niết Bàn Cảnh về bản chất, ra tay đánh bại đối phương gọi là lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn hiếp nhỏ, nếu bị đối phương đánh bại sẽ biến thành đá đặt chân của đối phương.
Trong đồn đãi, bọn họ hiểu rõ, mỗi một yêu nghiệt đều đã tự tay chém giết cường giả Thánh cấp nhất tinh.
Mặc dù bọn họ là thiên tài Thánh cấp khác với cường giả Thánh cấp bình thường, đối mặt Man Chiến lại không có nắm chắc.
- Không có người sao?
Man Chiến khí huyết sôi trào, âm thanh càng ngày càng to rõ, chiến ý của hắn bốc lên hừng hực, lập tức quát lớn:
- Sở Mộ, ngươi đi ra cho ta...
- Thật không xong, Man Chiến đã không khống chế được.
Sắc mặt Tiêu Trạch ngưng trọng, hắn quen thuộc Man Chiến, biết rõ tính của hắn, biết rõ hắn hiếu chiến, một khi chiến ý bộc phát sẽ lâm vào trạng thái không khống chế được.
Nơi này là thiên tài tiểu thế giới, bọn họ là tới khiêu chiến, không phải đến phá hư, nếu không, một khi tạo thành phá hư thì lúc đó sẽ khó coi.
Tiêu Trạch muốn ra tay kiềm chế chiến ý của Man Chiến.
Vào lúc này đằng xa, đó là một đạo kiếm quang, một đạo nhìn như lăng lệ ác liệt sáng chói, rồi lại nội liễm kiếm quang.
- Ta tới!
Từ khi kiếm quang bắn tới, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, dường như đang bộc phát rất mạnh và truyền vào tai của mọi người.
Người tới... Sở Mộ!
- Rốt cục đến.
- Nói không chừng đây là cuộc chiến đặc sắc.
Sở Mộ đã đến, mọi người chờ mong vài phần.
- Đây là thiên tài yêu nghiệt?
- Trong bốn khiêu chiến, lưu lại thành tựu khó có thể tưởng tượng, được xưng là truyền kỳ, trực tiếp từ cấp thanh đồng tăng lên tới cấp hoàng kim, ta muốn xem hắn có bản lĩnh gì.
Những thiên tài Vạn Cổ Cảnh đều tập trung lên người Sở Mộ.
Tiêu Trạch đang muốn ra tay cũng dừng lại, hắn và Cơ Thải Y nhìn về phía Sở Mộ, bọn họ mang theo hứng thú nồng đậm nhìn Sở Mộ.
- Tướng mạo cũng được!
Cơ Thải Y nói, Tiêu Trạch không có trả lời nàng, Sở Mộ có tướng mạo không tệ nhưng cũng chỉ có thể xem như trung thượng, bọn họ không chú ý tướng mạo, chỉ chú ý tới thiên phú và thực lực đối phương mà thôi.
- Nhưng mà ta hứng thú với hắn.
Cơ Thải Y lại nói một câu, Tiêu Trạch không quan tâm nàng, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn nhìn rõ hư thật của Sở Mộ.
Sở Mộ đứng ở nơi đó, hắn tỏa ra khí thế không tâm thường, bộ dáng, rất bình thường nhưng người có nhãn lực đều nhìn ra hắn bất phàm.
- Ngươi là Sở Mộ.
Man Chiến quay đầu nhìn sang, đôi mắt tỏa ra hào quang khiếp người nhìn Sở Mộ.
Nhiệt huyết sôi trào, chiến ý trùng thiên, Man Chiến lúc này chỉ khát vọng đánh một trận, khát vọng thỏa thích phát tiết lực lượng bản thân.
Chiến ý trùng thiên, gần như ngưng kết thành thực chất, quấy phong vân, trên không trung xuất hiện vòng xoáy nguyên khí đáng sợ, phong bạo cực lớn bộc phát.
- Chiến ý kinh người!
- Thật đáng sợ!
Tiếu Nguyên Cát và Ứng Đạo Không ngưng trọng, bọn hắn cũng nhìn ra Man Chiến đấu với bọn họ chỉ dùng một phần nhỏ thực lực mà thôi.
Một ít thiên tài Thánh cấp nhất tinh cũng ngưng trọng, bọn họ cảm thấy có uy hiếp.
Nhìn thấy đối phương mang theo chiến ý ngập trời bay tới. Sở Mộ vẫn lãnh đạm giống như không thấy gì cả.
- Rốt cuộc ngươi đã xuất hiện, ta đã chờ lâu rồi.
Tiếng rống chấn thiên, Man Chiến giơ cự kiếm lên và quán chú lực lượng vào bên, kiếm phách trùng thiên giáng thẳng xuống, kiếm quang khủng bố có thể xé nát tất cả.
Sở Mộ tránh né một kích khủng bố của Man Chiến.
Man Chiến ra tay lần thứ hai.
Oanh, hư không biến thành bàn đạp, bàn chân hắn run rẩy, lực trùng kích đáng sợ làm hư không ngưng kết cao độ, lực lượng này đủ diệt sát Niết Bàn Cảnh cao giai.
Tốc độ của Man Chiến nhanh đến mức tận cùng, dùng tư thái bá đạo không gì sánh nổi tới gần Sở Mộ, không khí phía trước bị đè ép giống như thép tinh bách luyện cứng rắn, người tu vi chưa đủ sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Cự kiếm như tấm ván mang theo lực lượng khủng bố chém xuống.
Một kiếm đủ để bổ núi cao ngàn trượng.
Không có người nào hoài nghi một kiếm này đánh xuống, nếu như Sở Mộ không tránh sẽ như thế nào.
Một kiếm này sẽ đánh Sở Mộ thành thịt nát?
Lực lượng Man Chiến khủng bố làm Tiêu Trạch và Cơ Thải Y không dám đón đỡ chính diện.
Sở Mộ tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ nhìn thấy Man Chiến công kích như thế, hắn chỉ có thể né tránh, cũng chỉ có né tránh mà thôi.
Dùng linh hoạt của Sở Mộ bày ra vừa rồi, hắn né một kiếm này không khó nhưng sẽ làm người khác thất vọng.
*****
Sở Mộ không có ý né tránh.
Uy năng của kiếm này quá kinh khủng.
Sở Mộ cảm giác được cự kiếm chém xuống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người dùng kiếm lớn như thế, hơn nữa đối phương cũng là người luyện thể, khí lực thập phần đáng sợ, trên mặt hắn khiếp sợ làm nhiều người cho rằng hắn sợ.
Kiếm quang lóe lên, Sở Mộ rút Thiên Trảm Kiếm.
- Cái gì?
- Xảy ra chuyện gì? Hắn không tránh kiếm này, chẳng lẽ muốn ngạnh kháng?
- Ngu xuẩn, tại sao lại ngu xuẩn như thế?
- Ta quá thất vọng, cho rằng yêu nghiệt xuất hiện sẽ làm thanh danh thiên tài tiểu thế giới chúng ta tiến thêm một bước, nhưng hiện tại xem ra chỉ là bôi đen, quá ngu xuẩn.
Rất nhiều cảm thấy thất vọng, Tiêu Trạch khẽ cau mày, hắn khó hiểu và có điều suy nghĩ, Cơ Thải Y sinh ra hứng thú.
BỌn họ nghĩ thế nào cũng không rõ, người dựa vào cái gì mà đối kháng Man Chiến, chẳng lẽ hắn cũng là người luyện thể?
Nhưng người luyện thể đều có cơ bắp lồi ra, thân thể cường tráng, nhìn Sở Mộ thế nào cũng không nhìn ra hắn cường tráng như thế, trên người cũng không có cảm giác lực lượng nào cả.
Rốt cuộc ngu xuẩn hay có dựa vào, tất cả sẽ nhanh có kết quả thôi.
Sở Mộ chém một kiếm.
Keng, tiếng nổ mạnh không cách nào hình dung bộc phát, ngay cả ánh sáng cũng tránh lui biến thành m đạm, chỉ còn lại sinh cơ xám trắng.
Sóng âm đáng sợ mang theo lực lượng tử vong bộc phát ra chung quanh, những nơi đi qua, hư không như xuất hiện vô số vết rách lan ra chung quanh, dường như muốn nghiền nát hư vô.
Tâm thần của mọi người bị sóng âm trùng kích, linh hồn chập chờn, khí huyết toàn thân sôi trào, xương cốt cơ bắp đều có cảm giác như bị lưỡi đao quét qua, bọn họ sởn tóc gáy.
Sóng âm trùng kích cực kỳ ngắn ngủi, trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Thanh cự kiếm như ván cửa bị thanh kiếm bình thường ngăn cản, cả hai đối lập với nhau như con kiến và con voi.
Con kiến có thể đối với kháng voi sao?
Không có khả năng.
Nhưng kiếm của Sở Mộ lại có thể đối kháng cự kiếm của Man Chiến, trùng kích thị lực này quá đối lập nhau.
- Không ngờ ngươi có lực lượng như thế!
Man Chiến như phát hiện ra đại lục mới, hắn vô cùng kích động, cho tới nay đối thủ của hắn đều là luyện khí, trong lúc chiến đấu, cho dù dùng tất cả lực lượng nhưng không có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, bởi vì chỉ có đối kháng với người luyện thể ngang cấp hoặc vượt cấp mới có thể làm hắn cảm thấy thoải mái.
Nhưng trong Khai Thiên Điện, trong cùng thế hệ không ai là đối thủ của hắn, trưởng bối đều là Vạn Cổ Cảnh, bọn họ còn mạnh hơn hắn nhiều.
Sở Mộ, thiên tài yêu nghiệt tới từ ngoại vực lại là nguwoif luyện thể.
Chiến!
Man Chiến điên cuồng, hắn hét lớn, trong tay cầm kiếm, đây là lần đầu tiên hắn cầm kiếm một cách nghiêm túc.
Vung cự kiếm, Man Chiến chém phách điên cuồng, hắn đánh ra từng đạo kiếm quang đáng sợ về phía Sở Mộ.
Sở Mộ không chút yếu thế, huy động Thiên Trảm Kiếm ngăn cản kiếm quang.
Song phương xuất kiếm sau đó chiến đấu cận thân, kiếm quang sáng ngời bao phủ hư không.
Trong một giây va chạm cả trăm lần, vô số sóng âm mang theo hoa lửa bắn ra khắp bốn phía.
Đám người đứng xa ngây ngốc.
Yêu nghiệt chiến đấu lực lượng với nhau.
Man Chiến, hắn có được lực lượng khủng bố, chẳng ai ngờ rằng Sở Mộ nhìn không cường tráng lại có lực lượng khí lực mạnh như thế..
Lúc này Man Chiến chiến đấu với Sở Mộ, trừ thiên địa nguyên khí chung quanh bị quấy nhiễu ra, hai người bọn họ không sinh ra nguyên lực chấn động, điều này nói rõ hai người bọn họ chỉ dựa vào khí lực đánh nhau mà thôi.
- Thật đáng sợ!
Tiêu Trạch thở dài một hơi, trong nội tâm càng nói thầm, khó trách có thể khiêu chiến độ cao chín ngàn sáu trăm trượng trượng.
Cơ Thải Y không nói gì, ánh mắt của nàng mang theo hào quang kỳ lạ.
Sở Mộ và Man Chiến chiến đấu sinh ra dư âm rất đáng sợ, phạm vi bao phủ mấy ngàn trượng, trở thành một chỗ tuyệt địa, Niết Bàn Cảnh tầm thường tiến vào trong đó phải chết không nghi ngờ.
Chiến đấu như vậy, không chỉ Man Chiến cảm thấy vui vẻ đầm đìa, Sở Mộ cũng có cảm giác như thế.
Không ngừng vận dụng lực lượng toàn thân, dùng kiếm phát ra, phách trảm, lần lượt va chạm làm khí huyết sôi trào, sảng khoái không thể hình dung.
Cảm giác này giống như dùng từng quyền đánh vào da thịt.
Trong chiến đấu kịch liệt, Sở Mộ nắm khí lực của Man Chiến còn hơn mình rất nhiều.
Rất đơn giản, Man Chiến là người thuần luyện thể đạt tới Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong, tuy cũng có luyện khí nhưng chỉ là phụ gia, tu vi nguyên lực của hắn chỉ có tác dụng phụ trợ khí lực vận chuyển nhanh hơn mà thôi.
Khí lực của Man Chiến đại khai đại hợp, mỗi một kiếm đều có uy năng phá núi đoạn sông, bởi vì hắn đến từ Khai Thiên Điện, tu hành công pháp luyện thể cao nhất của Khai Thiên Điện, lực lượng lấy bá đạo cương mãnh làm chủ.
Bí pháp luyện thể của Khai Thiên Điện mạnh tới mức tận cùng.
Sở Mộ thì khác, lực lượng của hắn hết sức nguyên hóa, cương mãnh bá đạo cũng tốt, mềm yếu nhu nhược cũng được, nó ẩn chứa khác loại, khi hắn không ngừng lịch lãm rèn luyện, cảnh giới không ngừng nhắc đến thăng, càng hạ bút thành văn.
Khí lực của Sở Mộ chỉ đạt tới cấp độ Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ nên kém Man Chiến rất lớn, hêện tại có thể chống lại Man Chiến là do Man Chiến chưa phát huy khí lực tới mức tận cùng, một mặt khác, Sở nắm giữ cách vận dụng lực lượng mạnh hơn Man Chiến.
Lực lượng của Man Chiến thật sự rất cương mãnh bá đạo, Sở Mộ xem ra còn quá thô ráp.
Từ đó lực lượng của Sở Mộ san bằng một ít khoảng cách, nhưng khi chiến đấu lâu, Man Chiến gia tăng lực lượng, Sở Mộ bắt đầu cảm giác áp lực, áp lực biến thành động lực phai phá tiềm lực.
Rầm rầm rầm, âm thanh cuồng bạo như lôi âm.
Thân ảnh của Man Chiến bị kiếm quang cực lớn bao phủ, nhìn không thấy nữa, thần niệm chi cũng không thể xuyên thấu kiếm quang nhìn thấy hắn bên trong.
Tuy Thiên Trảm Kiếm không bằng cự kiếm của Man Chiến nhưng độ cứng và mềm dẻo không thua gì, bởi vậy lần lượt va chạm, Thiên Trảm Kiếm hoàn hảo không tổn hao gì.
Vô số hoa lửa bắn ra chung quanh chiếu sáng cả bầu trời.
Chiến đấu nửa canh giờ, dùng phương thức chiến đấu cuồng bạo nửa canh giờ, có thể nói là chiến đấu cường độ cao.
Song kiếm lại va chạm, âm thanh cực lớn vang lên và xé rách kiếm quang, hai thân ảnh vẫn chiến đấu cận thân bay ra xa vài trăm mét.
Lồng ngực Man Chiến phập phồng rất mạnh, trái tim đập mạnh với tốc độ cực nhanh, huyết dịch sôi trào dường như biến thành hơi nước, có thể nhìn thấy vô số khói trắng bay ra khỏi người Man Chiến.
← Ch. 1455 | Ch. 1457 → |