Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1470

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1470: Thu hoạch lớn khó có thể tưởng tượng nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Nhiều đám mây trắng như ẩn như hiện, hoa băng huyết sắc cũng bị quấy nhiễu, trở nên thong thả trì trệ.

Một kiếm đâm ra, giống như xuyên qua hàng vạn hàng nghìn biển mây. Dưới kiếm ý đâm tới, phong quang không gì ngăn cản nổi

Xuyên Vân Kiếm Thức!

Liễu Bạch Long vội vàng né tránh.

Phụt.

Một tiếng động vang lên ở bên tai. Đau đớn mãnh liệt quét tới. Một cái lỗ tai bị Xuyên Vân Kiếm Thức trực tiếp xuyên qua. Chân ý đáng sợ của kiếm đâm tới ở dưới kiếm ý vĩnh viễn thống ngự, dừng lại ở bên tai, mang lại sự đau khổ kịch liệt cho Liễu Bạch Long.

Thiên Trảm Kiếm vung lên thật cao. Một loại uy năng đáng sợ từ trên thân kiếm tràn ngập ra. Một kiếm chém xuống.

Một kiếm này có thể chém cắt tất cả cứng rắn, chém ra tất cả hư vô. Có một loại cảm giác tiến thẳng không lùi. Cho dù là thần linh, cũng sẽ có dũng khí chém giết kiên quyết.

Trảm Thần Kiếm Thức!

Ngoại trừ hoàn thiện Xuyên Vân Kiếm Thức ra, Sở Mộ cũng nắm giữ Trảm Thần Kiếm Thức của Trảm Tự Quyết. Mặc dù không lĩnh ngộ ra Trảm Chân Ý, nhưng Trảm Thần Kiếm Thức, vẫn có uy lực hết sức đáng sợ.

Ở dưới tình huống không có chân ý, lực sát thương của Trảm Thần Kiếm Thức vẫn muốn thắng được Toái Tinh Kiếm Thức.

Liễu Bạch Long bị một kiếm này tập trung, trong một tích tắc bị chấn áp, không có cách nào nhúc nhích. Trong lòng hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Thiên Trảm Kiếm chém xuống. Trảm Thần Kiếm Thức, sau khi trải qua vô số năm, lại một lần nữa phát ra hào quang của riêng nó.

Liễu Bạch Long liều mạng muốn tránh, muốn chống đỡ, nhưng không có cách nào làm được. Đau đớn mãnh liệt dâng lên. Kiếm ý vĩnh viễn cùng chân ý của kiếm đâm không ngừng quấy rầy phân tán tâm thần hắn.

Các đệ tử của Bạch Long Môn, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy trên bầu trời, một đạo kiếm quang chói mắt dường như xuyên qua trời đất, giống nhau chém thần giết ma lao xuống, cắn nuốt lấy thân thể môn chủ của bọn họ.

Trảm Thần Kiếm Thức!

Một kiếm chém thần!

Kiếm quang kinh diễm tuyệt luân, từ lên đi xuống, xé rách vòm trời, xuyên qua mặt đất. Bạch Long Môn Chủ Liễu Bạch Long căn bản không có sức lực né tránh, cũng không có khả năng đối đầu, chỉ có thể trơ mắt, đầy sợ hãi cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một đạo kiếm quang vô cùng chói mắt này chém xuống, sắc bén kinh người.

Không có thống khổ như trong sự tưởng tượng. Chỉ cảm giác linh hồn mình thân thể của mình đều bị phân ra thành hai mảnh. Ý thức nhanh chóng rơi vào trong bóng tối.

Bất Diệt Kiếm biến mất, tay trái Sở Mộ giơ ra chộp một cái. Thanh kiếm và nhẫn không gian trong tay Liễu Bạch Long đều rơi vào trong tay Sở Mộ. Hắn tạm thời thu lại. Thi thể của Liễu Bạch Long bị một kiếm chém thành hai phần, rơi xuống dưới.

Ầm ầm.

Hai tiếng động vang lên. Chúng trực tiếp rơi trên mặt đất, đập xuống tạo thành hai hố sâu.

- Chết...

- Môn chủ chết rồi...

Các đệ tử của Bạch Long Môn, bất luận là người cấp bậc nào, vẻ mặt đều dại ra. Bọn họ không thể tin được vào tất cả những gì đang nhìn thấy ở trước mắt. Tất cả giống như ảo giác, giống như bọn họ đang nằm mơ.

Bốn đại trưởng lão, một vị môn chủ, tất cả đều là cường giả Thánh cấp. Mà nay, lại chết ở dưới kiếm của một Niết Bàn Cảnh. Điều này căn bản trái với quy luật tu hành. Điều này căn bản là không có khả năng.

Sau khi giết chết Liễu Bạch Long, lúc này Sở Mộ dừng thi triển bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm. Lực lượng bí pháp tiêu hao tám phần. Hai phần còn lại chỉ có thể thông qua thời gian trôi qua, chậm rãi tự mình khôi phục. Nếu như muốn nhanh chóng khôi phục lại, chỉ có hấp thu tinh hoa ngũ hành. Điều này quá xa xỉ.

Bí pháp Thần Hoang Quy Nguyên cũng dừng thi triển. Nếu không sẽ mang tới gánh nặng cực lớn cho thân thể.

Cho dù đã dừng thi triển hai môn bí pháp, những đệ tử của Bạch Long Môn phía dưới, cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Bọn họ đã bị sợ vỡ mật.

- Bạch Long Môn Chủ Liễu Bạch Long cùng bốn vị trưởng lão đã làm ra nhiều việc ác. Ngày hôm nay Sở Mộ ta diệt trừ. Bạch Long Môn từ giờ trở đi sẽ biến mất. Các ngươi, tất lập tức rời khỏi nơi này. Bằng không, giết không tha.

Sở Mộ cao giọng nói, sát ý không ngừng kéo đến, khiến cho các đệ tử của Bạch Long Môn giống như rơi vào núi thây biển máu, vạn phần kinh hoàng. Tim và mật mỗi người đều nứt ra.

- Tha mạng.

- Không nên.

- Mau cứu ta, ta không muốn chết.

Sát ý trực tiếp phá hủy tâm chí của những người này, khiến cho bọn họ không sinh ra nổi bất kỳ tâm tư phản kháng nào, chỉ có sợ hãi, chỉ có kinh hoàng, chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Cho dù là hôm nay Sở Mộ không giết chết bọn họ, trong lòng bọn họ cũng lưu lại bóng ma Sở Mộ vô địch. Ngay cả bốn vị trưởng lão và môn chủ vô cùng cường đại trong lòng bọn họ đều chết ở dưới kiếm của Sở Mộ. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy. Sự chấn động này, sự trùng kích đối với nội tâm như vậy, bọn họ không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được rõ ràng.

Ở dưới tình huống trong lòng tồn tại sợ hãi, sát ý của Sở Mộ tập kích, tiến vào tâm thần của bọn họ, càng bất tri bất giác lưu lại tâm ma.

Sau này, cho dù những người này có mấy người nhận được kỳ ngộ, trở nên cường đại, cũng sẽ theo bản năng sợ hãi Sở Mộ. Cho dù ở dưới tình huống thực lực thắng được Sở Mộ, thời điểm bọn họ đối mặt với Sở Mộ, cũng có không cách nào thật sự phát huy ra được. Tối đa chỉ có thể phát huy ra phân nửa.

Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết. Bọn họ tiến bước, chỉ biết Sở Mộ còn tiến bước lớn hơn nữa. Chênh lệch giữa hai bên chỉ càng lúc càng lớn, càng lúc càng xa. Cả đời bọn họ cũng không thể có cơ hội thắng được Sở Mộ.

Đây là một loại tự tin, một loại lòng tin tuyệt đối.

Sát ý thu lại. Các đệ tử Bạch Long Môn còn may mắn sóng sót, căn bản cũng không dám có tâm tư gì khác. Mỗi người hận không thể mọc thêm mấy cái chân, sinh ra thêm mấy đôi cánh, thật sự nhanh chạy khỏi nơi này.

Bọn họ đã bị Sở Mộ phá hủy tâm chí, không thấy có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chỉ có thể trở thành phế vật.

...

Đến tận đây, nhiệm vụ của Sở Mộ đã hoàn thành. Chỉ có điều hắn cũng không lập tức rời khỏi, mà tiến vào bên trong Bạch Long Điện, tìm tòi.

Bạch Long Điện gần như sụp đổ hơn phân nửa, giống như một đống đổ nát. Chỉ có điều, dù gì cũng là một môn phái. Liễu Bạch Long làm nhiều việc ác, cướp bóc xung quanh, khẳng định nhận được không ít bảo vật. Nói thế nào, Sở Mộ cũng sẽ không bỏ qua.

*****

Dưới lực thần niệm thẩm thấu, Sở Mộ tìm được một chỗ nghi ngờ là kho bảo tàng. Hắn vung kiếm chém xuống. Dưới nhiều kiếm đánh xuống, cửa lớn của kho bảo tàng bị phá hỏng. Sở Mộ tiến vào trong đó.

Đây chính là kho bảo tàng.

Nhiều quặng kim loại thạch, đặt chỉnh tề có hàng có lối. Trước mỗi loại khoáng thạch đều có đặt một cái biển nhỏ. Trên đó viết tên của khoáng thạch cùng với đầy đủ đặc điểm v. v. Ngoài ra, còn có linh dược, trăm năm, nghìn năm đều được phân loại rõ. Còn có thể tìm được vài cây linh dược vạn năm.

Chỉ có điều nội tình của Bạch Long Môn chung quy chưa đủ. Bên trong kho bảo tàng cũng chỉ có quặng kim loại thạch và linh dược. Còn có cực số bảo vật.

Ở trong số ít bảo vật, Sở Mộ quét mắt nhìn qua một cái. Hắn nhìn thấy những bảo vật này đều không tính là bao nhiêu trân quý. Chỉ có điều thật ra có vài loại trong đó có thể dùng để tu luyện bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm đệ nhị trọng.

Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Mộ giống bị bảo vật hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào đó. Bất tri bất giác, hơi thở của hắn trở nên dồn dập.

Đó là một viên trân châu màu lam đậm, bị một tầng lực lượng vô hình bao vây. Đó là một loại phong cấm.

Phong cấm này cắt đứt khí tức của viên trân châu màu lam đậm, khiến nó không có cách nào lộ ra ngoài. Sở Mộ vừa nhìn, đã thấy số điểm sao ở phía trên viên trân châu màu lam đậm này. Không sai, đây tuyệt đối là điểm sao, điểm sao rất quen thuộc.

Sở Mộ cầm lấy viên trân châu kia. Lực thần niệm tràn ngập ra, bao trùm, phân tích phong cấm, lại phá giải phong cấm. Nhất thời, một khí tức thâm thúy mênh mông từ trong viên trân châu màu lam đậm này tràn ngập ra, giống như thoát ra khỏi lồng giam. Một tia khí tức màu lam nhạt tràn ngập, phóng lên cao, bắn thẳng đến cửu tiêu.

- Quả nhiên là Thâm Lam Thần Châu.

Trong lòng Sở Mộ hết sức kích động.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hoàn thành một nhiệm vụ này, còn có thu hoạch như vậy.

Tổng số có mười tám viên Thâm Lam Thần Châu. Lúc trước Sở Mộ trước đã nhận được hai viên. Mười sáu viên khác ở đâu, hắn không biết. Cho dù là tin tức của Thính Phong Lâu có thông thiên, cũng có không cách nào biết được cụ thể. Chỉ có thể dựa vào cơ duyên.

Không nghĩ tới bên trong Bạch Long Môn này lại bất ngờ cất giấu một viên. Xem ra này Liễu Bạch Long và bốn trưởng lão này đều không phân biệt được tốt xấu.

Cho nên nói, tu luyện đồng thời còn phải xem nhiều sách, mới có thể nắm giữ được càng nhiều tri thức. Bằng không nếu chẳng may gặp phải bảo vật gì, lại bởi vì kiến thức của mình không đủ, bỏ qua, chẳng phải là rất oan uổng sao?

Sở Mộ lập tức thu một viên Thâm Lam Thần Châu này vào trong không gian nhỏ tùy thân. Sau khi ngăn cách khí tức, Sở Mộ cũng thu sạch những bảo vật khác, nhanh chóng rời khỏi kho bảo tàng, một lần nữa bay lên trời, nhanh chóng rời khỏi Bạch Long Môn.

Vừa rồi, thời điểm Thâm Lam Thần Châu giải phong đã phóng thích ra khí tức chấn động. Tuy rằng không phải quá cường đại, nhưng cẩn thận, Sở Mộ vẫn phải mau chóng rời khỏi đó. Vạn nhất có người vừa mới đi ngang qua, lại biết hàng, phát hiện ra, vậy có thể sẽ không ổn.

...

Không thể không nói, suy nghĩ cẩn thận này của Sở Mộ rất chính xác. Xác suất chưa tới một phần vạn này đã bị hắn gặp được.

Ở trong không trung cách bầu trời Bạch Long Môn ngoài mười vạn thước, có một đạo quang ảnh màu xanh lam bay nhanh qua. Tốc độ kia, nói rõ hắn là một cường giả Thánh cấp. Đồng thời, còn không phải là Thánh cấp đê giai, mà là cường giả Thánh cấp trung giai.

Tốc độ của bóng người màu xanh lam này cực nhanh. Bỗng nhiên hắn dừng lại. Bởi vì trong mơ hồ, hắn cảm nhận được một khí tức chấn động vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hiện rõ ở cách đó mấy vạn thước. Khí tức này chỉ chợt lóe lên, giống như ảo giác.

Người dừng lại này, là một người trung niên dáng dấp bình thường, mặc trường bào rộng màu xanh lam. Ánh mắt hắn kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía Bạch Long Môn. Ở đó hoàn toàn vắng vẻ.

Chân mày hắn hơi nhíu lại, lực thần hồn ngay lập tức tràn ra, nắm bắt. Nhăng hắn lại không phát hiện ra gì hết.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Trên mặt người trung niên mặc áo bào màu xanh hiện lên một tia nghi ngờ.

Bất chợt, hắn quyết định đi tới tìm kiếm một lần.

Khoảng cách mười vạn thước đối với hắn cường giả Thánh cấp ngũ tinh như hắn mà nói, không tính là gì cả.

Người trung niên mặc áo bào màu xanh lại một lần nữa hóa thành một lưu quang màu xanh lam, xẹt qua phía chân trời, bay nhanh về phía Bạch Long Môn. Ngay thời điểm hắn do dự, Sở Mộ đã rời khỏi Bạch Long Môn, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.

Không bao lâu sau, người trung niên mặc áo bào màu xanh đã đến bầu trời Bạch Long Môn.

- A, vẫn lưu lại khí tức chiến đấu kịch liệt, kiếm ý tới kinh người. Lại có một loại mùi mãi mãi bất diệt, giống như vĩnh viễn tồn tại ở trong thiên địa. Nếu như lại cường đại một chút, nói không chừng thật sự có thể vĩnh viễn tồn tại.

Người trung niên mặc áo bào màu xanh cẩn thận cảm nhận, vô cùng chấn động kinh sợ.

- Chỉ có điều, một kiếm ý mãi mãi bất diệt này tuy rằng kinh người, nhưng lực lượng hình như còn chưa đủ cường đại...

Càng cảm nhận, người trung niên mặc áo bào màu xanh lại càng chấn động kinh sợ. Sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, bộ dạng không thể nào tin được. Hắn đến từ chính Hoàng Đình, thực lực và tu vi tương đối, cũng không có cách nào khiêu chiến vượt cấp. Nhưng hắn có thiên phú độc đáo, chính là nhạy cảm cảm ứng và nắm chắc đối với khí tức.

Bởi vậy, hắn được Hoàng Đình sai phái ra, tìm kiếm bảo vật khắp nơi, tìm kiếm vị trí của Thâm Lam Thần Châu. làm như vậy giống như biển rộng tìm kim, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể như vậy.

- Niết Bàn Cảnh, người nắm giữ đạo kiếm ý mãi mãi bất diệt này, cũng chỉ là một Niết Bàn Cảnh!

Chấn động duy trì liên tục. Một lúc lâu, hắn mới phản ứng được, vội vàng đi xuống, tiến vào bên trong Bạch Long Điện đổ nát, tìm được kho bảo tàng.

Kho bảo tàng đã bị tập kích quét sạch không còn. Về điểm này, người trung niên mặc áo bào màu xanh cũng không quá để ý. Hắn tiến vào bên trong kho bảo tàng, đi tới chỗ trước đó cất giữ bảo vật.

- Đây là... tuy rằng rất yếu ớt, nhưng không sai. Thật sự là khí tức của Thâm Lam Thần Châu.

Người trung niên mặc áo bào màu xanh càng chấn động kinh sợ hơn, đồng thời hết sức kích động.

- Xem ra, một viên Thâm Lam Thần Châu này chính là bị kiếm tu Niết Bàn Cảnh kiếm kia lấy đi. Đuổi theo. Nhất định phải đuổi theo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)