← Ch.1565 | Ch.1567 → |
Ngày thứ mười bảy, bỗng nhiên có trưởng lão báo cáo cho Sở Mộ, có người tới bái phỏng.
- Là ai?
Sở Mộ vô cùng nghi hoặc hỏi.
Hắn cũng biết Chiến Vương môn diệt vong, việc này còn chưa kết thúc. Thế lực sau lưng Chiến Vương môn hơn phân nửa sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy. Sở dĩ hiện tại còn không có ra tay, Sở Mộ suy nghĩ, có lẽ có hai nguyên nhân chính.
Thứ nhất: Chỗ dựa của Chiến Vương môn tạm thời không có thời gian bứt ra.
Thứ hai, chỗ dựa của Chiến Vương môn đã bắt đầu hành động, chỉ có điều không ở trong Thương Lan hoàng triều, thậm chí không ở các vực quanh Thương Lan hoàng triều mà ở các vực xa hơn. Bởi vậy cần một khoảng thời gian mới có thể đuổi tới Thương Lan hoàng triều, đến Chân Kiếm tông tính sổ.
Đương nhiên Sở Mộ hi vọng thời gian càng dài càng tốt. Như vậy thời gian Chân Kiếm tông có được mới càng thêm sung túc.
Kết hợp với phân tích trước đó, có lẽ không nên có ai tới bái phỏng mới đúng.
- Không biết tính danh, nhưng có thể là cường giả của hoàng thất Thương Lan hoàng triều.
- Mời hắn vào.
Sở Mộ hơi trầm ngâm một chút rồi nói.
Không bao lâu sau một trung niên mặc mãng bào màu vàng từ ngoài điện nhanh chóng đi vào. Vẻ mặt lạnh nhạt, ung dung, nhìn qua đã khiến cho người ta biết rõ hắn không phải là người dễ trêu. Mà là người có địa vị cao chân chính.
- Nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt, Sở tông chủ quả nhiên là rồng trong loài người.
Trung niên mặc mãng bào màu vàng mỉm cười nói với Sở Mộ.
- Ta là Hô Duyên Ngạo, người trong hoàng thất Thương Lan hoàng triều.
- Không biết các hạ là Vương gia nào?
Sở Mộ nói, họ của hoàng thất Thương Lan hoàng triều đúng là Hô Duyên, người này tới từ hoàng thất, họ lại là Hô Duyên. Lại mặc mãng bào màu vàng. Ý nghĩ trong đầu Sở Mộ vận chuyển, đã lập tức có suy đoná.
Người này chính là một thân vương của Thương Lan hoàng triều.
Hô Duyên là dòng họ của hoàng thất Thương Lan hoàng triều, là hoàng họ.
Mặc mãng bào màu vàng là biểu tượng cho thân phận địa vị. Trong Thương Lan hoàng triều chỉ có Vương gia trong hoàng thất mới có tư cách mặc.
Sở Mộ biết rõ, trong hoàng thất Thương Lan có một Đế Hoàng, còn có năm Thân vương.
Trong đó bốn thân vương họ Hô Duyên, là thân huynh đệ với Đế Hoàng Thương Lan. Một người Thân vương khác là ngoại thích, Thân vương kahsc họ. Thực lực cường đại, lại có cống hiến lớn với Thương Lan hoàng triều cho nên mới được phong vương.
Hô Duyên Ngạo chính là một trong bốn nội vương cùng họ, là Thanh Ẩn vương, đồng thời là người điệu thấp nhất trong năm đại thân vương.
Cấp độ Thánh cấp cửu tinh, huyết mạch Thánh Hoàng. Nội tình của hoàng thất Thương Lan tạo nên một thân thực lực cường đại của hắn.
Khác với những Thân vương khác lúc đi ra ngoài luôn có xa giá, hộ vệ. Thanh Ẩn Vương làm việc rất điệu thấp, lúc ra ngoài thường thường đều hành động một mình, không thích đem hộ vệ theo. Cũng không thích phô trương lớn. Xem như là một dị loại trong hoàng thất Thương Lan. Nhưng mà không ai dám nói hắn, cười nhạo hắn. Bởi vì thực lực của hắn cực kỳ cường đại. Là đệ nhất cường giả trong năm đại thân vương.
Dù thế nào Sở Mộ cũng thật không ngờ vị Thân vương cường đại nhất, điệu thấp này lại tự mình tới bái phỏng hắn.
Bất quá hắn cũng không có cảm giác được sủng ái mà lo sợ gì.
Loại thời điểm này tới bái phỏng hắn, nói như thế nào đối phương cũng có mục đích.
- Sở tông chủ mặc dù chỉ là một Thánh cấp nhất tinh sơ giai, nhưng mà thực lực chân chính lại có thể đơn giản chém giết Thánh cấp tứ tinh. Từ xưa tới nay, chỉ sợ không có ai có thiên phú bằng Sở tông chủ.
Hô Duyên Ngạo nói, sau khi giới thiệu thân phận của mình. Khuôn mặt tươi cười nói với Sở Mộ.
Hắn mỉm cười khiến cho người ta có cảm giác chân thành, thái độ rất là hòa ái. Khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người có thể thân cận, đáng để tín nhiệm. Khiến cho Sở Mộ không khỏi thầm hô một tiếng lợi hại. Bất kể là làm ra vẻ hay là bản tính thực sự như vậy. Đều chứng minh một điểm, người này không thể coi thương. So với những người biểu lộ uy thế ra ngoài còn kinh người hơn.
Giống như là sóng biển xao động và mạch nước ngầm ở biển sâu vậy. Một cái uy thế kinh người, một cái nội tình hùng hồn, uy lực còn mạnh hơn cái đầu.
Trong lòng Sở Mộ nghĩ vậy, nhưng mà tự nhiên Sở Mộ không coi đối phương là một người có thể tín nhiệm, có thể nói rõ tâm tình mình ra.
- Thanh Ẩn Vương quá khen rồi.
Sở Mộ mỉm cười nói.
- Người mắt sáng không nói tiếng lóng. Lai lịch Chiến Vương môn thần bí, sau lưng tất có núi dựa lớn, cho nên thế lực nhất lưu và thế lực siêu nhất lưu trong Thương Lan hoàng triều không có ra tay. Có lẽ có chỗ kiêng kỵ. Chân Kiếm tông ta tiêu diệt Chiến Vương môn, tương đương với đắc tội với chỗ dựa sau lưng Chiến Vương môn. Việc này sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy. Lúc này Thanh Ẩn Vương lại tự mình tới thăm, có lẽ không đơn giản chỉ có bái phỏng thôi chứ?
Sở Mộ nói một phen khiến cho Thanh Ẩn Vương giật mình, không thể ngờ được Sở Mộ lại nói chuyện trực tiếp như vậy mà không phải khách sáo một phen, uyển chuyển, gián tiếp thăm dò hắn.
Chợt Thanh Ẩn Vương cười cười, thầm nghĩ mình sống lâu trong triều đình, người tiếp xúc đại đa số cũng là người trong triều. Mặc dù nói đều là tu luyện giả, nhưng mà triều đình là triều đình, tính chất chung quy vẫn có chỗ bất đồng. Phong cách nói chuyện làm việc.... đều tương đối uyển chuyển, thích gián tiếp, cực hiếm nói thẳng ra ý của mình.
Bất quá Thanh Ẩn Vương càng ưa thích loại phương thức nói chuyện trực tiếp này, không phiền hà nhiều.
- Sau lưng Chiến Vương môn quả thực có chỗ dựa, rất lớn. Cho dù là Thương Lan hoàng triều cũng không muốn là địch.
Thanh Ẩn Vương cũng thay đổi phương thức nói chuyện, nói với Sở Mộ một câu.
- Thương Lan hoàng triều đã không muốn là địch, như vậy chẳng lẽ Thanh Ẩn Vương tới đây tìm ta là muốn uống rượu sao?
Sở Mộ cười nói, không bởi vì thân phận của đối phương, tu vi của đối phương mà bó tay bó chân.
Thánh cấp cửu tinh hắn cũng từng giết qua, mặc dù là dưới tình huống bốn người bố trí Chân bí Tứ tượng kiếm trận, nhưng mà tóm lại hắn cũng tự tay giết chết cường giả như vậy.
- Uống rượu sao? Ta thích.
Thanh Ẩn Vương cười nói.
- Bất quá ta tới tìm người là có mục đích khác.
- Mời Thanh Ẩn Vương cứ nói.
Sở Mộ nói.
- Ta vâng lệnh Hoàng huynh tới đây.
Thanh Ẩn Vương nói.
Hoàng huynh trong miệng hắn tự nhiên là chỉ Đế hoàng Thương Lan hoàng triều.
- Đến đây thương nghị với Sở tông chủ chuyện phong Hầu.
Thanh Ẩn Vương còn nói thêm.
- Phong Hầu?
Trong lòng Sở Mộ chấn động.
*****
Thế lực khác nhau phương thức cấu thành khác nhau. Loại hình thức như tông môn này là nhiều nhất. Thế lực như sơn trang... triều đình rất ít. Trong cả Thâm Lam thế giới, Thương Lan hoàng triều có thể nói là thế lực siêu nhất lưu dùng hình thức triều đình tồn tại.
Thương Lan hoàng triều lại là thế lực Thánh Hoàng khai sáng ra, là Thánh địa, so với thế lực siêu nhất lưu còn mạnh mẽ, còn có nội tình hơn.
có thể nhận chức trong Hoàng triều, phong quan bái tướng là chuyện bao nhiêu tu luyện giả tha thiết ước mơ
Đương nhiên hình thức quan viên trong triều đình lại khác với hình thức đệ tử, trưởng lão trong tông môn. Không chịu nhiều ước thúc như vậy. Nói một cách tương đối, tương đối tự do một chút. Nhưng mà có lợi cũng có hại, phải xem bản thân lựa chọn như thế nào.
Trong Thương Lan hoàng triều, địa vị của Đế hoàng là cao nhất, trên vạn người, không có người nào ở trên hắn. Là người nắm quyền sinh quyền sát trong cả hoàng triều. Một ý niệm có thể quyết định vận mệnh vô số người.
Dưới Đế Hoàng là Thân vương, dưới Thân vương là Vương Hầu.
Hôm nay trong hoàng thất Thương Lan có một Đế Hoàng, năm đại Thân vương, còn có thập đại vương hầu. Mỗi một người thân phận cao quý, địa vị tôn sùng, lai lịch kinh người.
Trong đó thập đại Vương hầu, bảy người là cùng họ, ba người là khác họ.
Sở Mộ đã lường trước được mục đích đối phương tới đây là lôi kéo hắn, nhưng thật không ngờ lại trả một cái giá lớn như vậy.
Mỗi một Vương hầu đều được hưởng địa vị trong hoàng triều, còn hưởng thụ đãi ngộ của vương triều. Những địa vị, đãi ngộ này đủ để cho vô số tu luyện giả điên cuồng. Mà Vương Hầu không thể tùy tiện phong, cho nên lúc này Sở Mộ mới kinh ngạc như vậy.
- Nếu không phải tu vi của Sở tông chủ còn chưa đủ thì có thể được phong Vương.
Thanh Ẩn Vương cười nói.
Mặc kệ đối phương có nói thật hay khong, nhưng mà thành ý như vậy quả thực hết sức kinh người.
Sở Mộ suy nghĩ.
Tiếp nhận phong Hầu đồng nghĩa với việc trên ý nghĩa nào đó hắn trở thành một phần tử của Thương Lan hoàng triều. Nhưng mà so với trở thành một phần tử của một tông môn khác hoàn toàn khác biệt.
So với các thế lực khác, Thương Lan hoàng triều cởi mở hơn một chút. Sở Mộ biết rõ, trong cảnh nội Thương Lan hoàng triều, không ít thế lực nhất lưu và thế lực siêu nhất lưu, tông chủ và các trưởng lão của bọn họ đều có chức vị trong Thương Lan hoàng triều. Thương Lan hoàng triều cũng không cưỡng chế bọn họ. Đương nhiên, lúc quan trọng phải xuất một phần lực cho hoàng triều, đây là chuyện nên làm.
Chỉ có điều khác với những thế khác. Lần này Thanh Ẩn Vương vâng lệnh Đế Hoàng Thương Lan, tới thương nghị với Sở Mộ. Đây là một loại tôn trọng, mà không phải trực tiếp hạ chỉ phong Hầu. Làm như vậy chẳng khác nào cưỡng chế.
Nếu như Sở Mộ nguyện ý, tự nhiên không sao cả. Nếu hắn không muốn bị cưỡng chế phong Hầu, sẽ có mâu thuẫn. Cuối cùng khó tránh khỏi đối địch với Thương Lan hoàng triều.
Lại để cho loại thân vương như Thanh Ẩn Vương xuất động, so với những Thân vương khác gióng trống khua chiêng tới đây càng không tạo thành những chấn động không đáng có.
Có thể nói, Thương Lan hoàng triều đã mang theo thành ý rất lớn tới đây.
Nhưng nếu dùng tính tình của Sở Mộ, nếu như hắn chỉ có một mình, không có vướng bận trên người, hắn sẽ không tiếp nhận. Nhưng hiện tại hắn không chỉ có một mình, mà là tông chủ Chân Kiếm tông. Một khi cân nhắc chuyện không thể chỉ cân nhắc cho riêng mình, còn phải suy nghĩ cho toàn bộ cao thấp Chân Kiếm tông.
Hắn không phải là người Thâm Lam thế giới, chỉ tới để hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ cũng sẽ chết ở nơi này. Có lẽ sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bất kể nói như thế nào. Hắn đều phải cân nhắc vì Chân Kiếm tông.
Tư duy trong đầu nhanh chóng vận chuyển, đủ loại suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
- Sở tông chủ yên tâm. Sau khi phong Hầu, không cần làm gì. Tất cả như cũ, có đủ quyền tự chủ. Sở tông chủ có thể hưởng thụ Hoàng triều cung phụng, còn có thể tiến vào trong Thánh địa bí cảnh của hoàng triều để tu luyện. Thậm chí cách mỗi mười năm là có thể có được mười danh ngạch, cho đệ tử Chân Kiếm tông tiến vào Thánh địa bí cảnh hoàng triều tu luyện.
Thanh Ẩn Vương nhìn Sở Mộ đã biết rõ việc này có lẽ sẽ thành cho nên hắn nhanh chóng nói tiếp.
- Đương nhiên lúc Hoàng triều cần, mong rằng Sở tông chủ có thể hết sức một hai.
- Ta tiếp nhận.
Sở Mộ cũng không cân nhắc quá lâu, tư duy vận chuyển, sau khi phân tích đủ loại lợi và hại Sở Mộ lập tức đáp ứng.
Nghe được lời nói của Sở Mộ, trên mặt Thanh Ẩn Vương hiện lên nụ cười vui vẻ. Cuối cùng chuyến đi này cũng không uổng phí.
Sau khi Sở Mộ suy nghĩ xong, hắn cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản, tiếp nhận phong Hầu, Chân Kiếm tông nhận được Thương Lan hoàng triều che trởi. Bởi vì hắn được phong Hầu, cho nên độ che chở Chân Kiếm tông nhận được càng mạnh. Được một thế lực Thánh địa che chở, chuyện này đối với thế lực đang phát triển nhanh chóng như Chân Kiếm tông có trợ giúp rất lớn.
Còn nữa, coi như có một ngày Chân Kiếm tông khôi phục lại huy hoàng của Chân Thần kiếm tông năm đó thì cũng khong thể nào một mình siêu phàm xuất chúng được. Còn cần có minh hữu đủ cường đại. Trước mắt xem ra Thương Lan hoàng triều không tệ. Đế Hoàng lần này là một Đế Hoàng rất có ý chí. Về phần sau này thế nào cũng là chuyện nhiều năm về sau. Dù ai cũng không có cách nào đoán trước được, cũng không thể bởi vì không đoán trước được mà cự tuyệt tất cả.
Đối với hắn, chỉ cần đảm nhiệm chức vị Vương hầu trên danh nghĩa ở Thương Lan hoàng triều, Chân Kiếm tông cũng tìm được che chở, mãi tới khi Chân Kiếm tông đủ cường đại.
Lại suy nghĩ tới chuyện khác, Thương Lan hoàng triều là Thánh địa, rất cường đại. Coi như có chuyện cũng không cần hắn xuất lực. Dù sao cấp độ hiện tại của hắn kém quá nhiều. Coi như cần hắn xuất lực, Sở Mộ cũng không từ chối. Thế giới này là như vậy, muốn thu hoạch thì phải có trả giá. Vô duyên vô cớ đạt được, ngược lại sẽ làm cho trong lòng người ta bất an.
- Như vậy ta có thể hỏi một câu hay không? Chỗ dựa sao lưng Chiến Vương môn rốt cuộc có lai lịch gì?
Sở Mộ hỏi.
Đã quyết định thì không cần đổi ý, hắn cũng sẽ không đổi ý.
- Hoàng đình.
Thanh Ẩn Vương nói ra hai chữ, ngữ khí trầm thấp, vô cùng có lực.
- Hoàng đình?
Sở Mộ nghe vậy lập tức cả kinh.
Hai chữ này hắn nghe lần đầu từ trong miệng Quang Minh Kiếm Thánh, khi đó hắn biết rõ Hoàng đình là một thế lực rất là cường đại. Nhưng mà khi đó chỉ là nghe nói mà thôi. Cụ thể cường đại tới cỡ nào kỳ thực hắn không rõ ràng cho lắm. Hắn chỉ biết rõ Hoàng đình là một thế lực Thánh Hoàng kiến tạo, là một thế lực cổ xưa.
← Ch. 1565 | Ch. 1567 → |