Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1582

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1582: Tông môn chi biến
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Ta cũng cho rằng như vậy. Hẳn là bản thân Chân Kiếm hầu có đủ thực lực cường đại. Lúc ấy hắn có thể chống lại, thậm chí chém giết Thánh cấp lục tinh chủ yếu là thực lực bản thân hắn đủ cường đại. Cũng không phải toàn bộ đều mượn nhờ bộ khải giáp đặc thù kia.

- Nói như vậy thiên phú của Chân Kiếm hầu còn trên Chính Đình sao?

Một câu nói ra, mấy người này lập tức trầm mặc.

Đối với bọn hắn, Chân Kiếm hầu kỳ thực là người ngoài. Mà Hô Duyên Chính Đình thì có một chút quan hệ huyết mạch với bọn hắn, là người hoàng thất bọn hắn.

Yêu nghiệt hoàng thất tận lực bồi dưỡng lại không bằng người khác. Loại cảm giác này cũng không tốt. Giống như là con nhà mình kém con nhà người ta vậy. Làm phụ mẫu, thân thích, khó trách khỏi sẽ có cảm giác tiếc nuối.

song phương chiến đấu ngày càng kịch liệt.

Đối kháng trước đó chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.

Kiếm pháp của Hô Duyên Chính Đình dần dần xảy ra biến hóa, càng thêm lạnh lẽo. Phong mang càng mạnh hơn, một thân khí thế tăng vọt, ngưng tụ, giống như hóa thành vô số thanh kiếm.

Cảm nhận được kiếm pháp của đối phương tăng lên, Sở Mộ cũng tăng lên theo. Kiếm pháp càng thêm bạo tạc, không khí dưới thân kiếm bị áp súc, bị nhiệt độ cao thiêu đốt, làm cho càng trở nên đáng sợ. Kiếm vừa mới đánh ra chợt nổ tung, lực phá hoại đáng sợ kinh người.

Thanh âm ầm ầm không ngừng từ chỗ hai người giao thủ truyền ra bên ngoài. Năng lượng đáng sợ chấn động có thể phá hủy Thánh cấp ngũ tinh không ngừng từ chỗ hai người giao phong khuếch tán ra. Dùng tốc độ của Thánh cấp ngũ tinh tầm thường lan tràn ra bốn phương tám hướng. Những nơi nó đi qua, hư không giống như bị cày nát, xuất hiện từng cái rãnh lớn. Không khí bốn phía đang tự động bổ sung vào. Thế nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh lại tạo thành từng luồng khí xoáy, va chạm nhau, tạo thành cơn bão.

Từng cơn bão rít gào, dưới dư âm ảnh hưởng của hai người đang giao thủ lại bị đánh trúng, xé rách, nát bấy, hóa thành hư ảo. Loại cảnh tượng này so với lúc Hô Duyên Chính Hùng dùng vô hạn thuật pháp còn kinh người hơn.

Kiếm khí bắn ra, bát phương phải sợ hãi.

Sở Mộ và Hô Duyên Chính Đình chiến đấu dần dần gay cần, càng ngày càng kịch liệt.

Trong chiến đấu Sở Mộ cũng lý giải tạo nghệ kiếm pháp của Hô Duyên Chính Đình, có thể xem như rất không tồi, tương đối lợi hại. Đủ để so sánh với Cổ Loạn Không, còn hơn Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân vài phần.

Trái lại, Hô Duyên Chính Đình thì cảm thấy kiếm pháp của Sở Mộ cao thâm mạt trắc, coi như hắn thi triển ra toàn bộ uy lực của kiếm pháp cũng không làm gì được đối phương. Đối phương cho hắn cảm giác gặp mạnh thì càng mạnh.

- Trong Bách niên bí cảnh ta dung hợp sở học, nghiên cứu ra hai chiêu kiếm pháp.

Hô Duyên Chính Đình nghiêm túc nhìn Sở Mộ, ánh mắt có một loại thành kính đối với kiếm đạo.

- Chiêu thứ nhất, Tuyết Lạc Vô Thanh.

Dứt lời, sát khí lạnh lẽo quanh thân Hô Duyên Chính Đình trong nháy mắt tăng vọt gấp mấy chục lần. Không khí trong hư không giống như ngưng tụ dưới sát khí lạnh lẽo, hóa thành vô số bông tuyết màu trắng, tựa như hồ điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Kiếm của Hô Duyên Chính Đình vung lên rồi chém ra. Bông tuyết đầy trời bay vụt về phía Sở Mộ. Ở biên giới mỗi một bông tuyết đều tản mát ra quang mang màu vàng sáng bóng, lợi hại vô cùng.

Phô thiên cái địa. Uy lực của mỗi một mảnh bông tuyết đủ để xé rách cường giả Thánh cấp ngũ tinh đỉnh phong, lại khiến cho cường giả Thánh cấp lục tính sơ giai biến sắc.

Kiếm pháp của Hô Duyên Chính Đình vừa mới đánh ra, Sở Mộ đã biết rõ đây là một chiêu kiếm pháp đã hoàn thiện, rất cường đại.

Nhưng mà Sở Mộ đã hiểu thấu triệt Kiếm THiên địa, hắn có thể phân tích ra ưu khuyết trong kiếm pháp của đối phương. Lúc này chỉ thấy hắn nhẹ nhàng xuất kiếm, nhìn như chậm chạp, thế nhưng từng mảnh bông tuyết dưới thân kiếm lại văng tung tóe, nát bấy, tan thành mây khói.

Một chiêu kiếm pháp nhìn như mạnh mẽ nhưng lại không có cách nào tạo thành bất kỳ uy hiếp gì cho Sở Mộ.

- Kiếm pháp rất là hoa lệ.

Sở Mộ nói, đây là đánh giá của hắn.

Có lẽ trong mắt người khác, chiêu kiếm pháp này của Hô Duyên Chính Đình không chỉ có xinh đẹp mà còn mang theo uy lực đáng sợ vô cùng. Cho dù là cuuowfng giả Thánh cấp lục tinh sơ giai cũng phải toàn lực đối kháng.

Nhưng mà ở trong mắt Sở Mộ mà nói, kiếm pháp như vậy so với kiếm thức hắn tự nghĩ ra lại vô cùng thô ráp.

Một chiêu không có hiệu quả, lại được Sở Mộ đánh giá như vậy, Hô Duyên Chính Đình không có cảm thấy tức giận một chút nào, nguuwojc lại hai mắt hắn còn sáng lên.

- Chiêu thứ hai, Kiếm Táng thức.

Hô Duyên Chính Đình nói, thanh âm của hắn mang theo cảm nhận đặc biệt như kim loại. Linh kiếm thuộc tính Kim trong tay cũng bắn ra quang mang màu vàng, lan tràn ra, lại đang nhanh chóng co rút lại, ngưng tụ trên thân kiếm. Dưới linh kiếm thuộc tính Kim chấn động, phát ra tiếng vang ông ông không ngừng.

Khí tức vô cùng sắc bén trên thân kiếm lan tràn ra, hư không dưới thân kiếm giống như không có cách nào trói buộc được, có dấu hiệu bị xé rách.

Hai mắt Sở Mộ lập tức sáng ngời.

Hô Duyên Chính Đình còn chưa thi triển kiếm pháp thì hắn đã nhìn ra vài phần ảo diệu bên trong.

Kiếm chiêu gọi là Kiếm Táng thứ này chỉ sợ là một kiếm chiêu căn cứ vào Linh kiếm. Là một kiếm chiêu cùng một nhịp thở với linh kiếm trong tay Hô Duyên Chính Đình. Trên trình độ lớn nhất phát huy ra uy lực của linh kiếm, đồng thời cũng không làm tổn thương tới bản thân linh kiếm.

Nghiêm túc mà nói, trên ý nghĩa đây không được coi là kiếm chiêu kiếm pháp, chỉ là một loại kỹ xảo vận dụng uy lực của thanh linh kiếm trong tay lên trên trình độ lướn nhất. Nhưng mà cũng có thể coi là kiếm chiêu kiếm pháp.

Phong mang kinh người chấn động lan tràn ra. Hô Duyên Chính Đình chém ra một kiếm. Một kiếm này nhìn qua chỉ là một kiếm rất bình thường. Lúc chém ra không có kỹ xảo chấn động đặc biệt. Nhưng mà một đạo quang mang màu vàng to bằng ngón tay lại lập tức xé rách không khí, chém giết về phía Sở Mộ.

Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong một kiếm kai ẩn chứa phong mang không gì có thể cản nổi.

Uy lực của Táng kiếm thức này còn hơn Tuyết Lạc vô thanh rất nhiều. Một kiếm này đủ để chém giết cường giả Thánh cấp lục tinh sơ giai. Uy hiếp được cường giả Thánh cấp lục tinh trung giai.

Nhưng mà thực lực của Sở Mộ lại không phải là thứ mà Thánh cấp lục tinh trung giai tầm thường có thể so sánh được.

Kiếm nâng lên, ngàn vạn mây mù hiện lên. Kiếm quang màu vàng của Táng kiếm thức lập tức rơi vào trong mây mù, giống như rơi vào trong đầm lầy, tốc độ bị ảnh hưởng một chút.

*****

Một đạo kiếm quang vô thanh vô tức, vô cùng ngưng tụ, lại mang theo uy lực kinh người xuyên thủng tất cả, trong nháy mắt va chạm với đạo kiếm quang màu vàng này.

Không có tiếng nổ bạo tạc, kinh thiên động địa. Không gian chung quanh chỉ khẽ run lên. Dư ẩm ảnh hưởng còn lại trong nháy mắt khuếch tán. Kiếm quang màu vàng dưới Xuyên Vân kiếm thức của Sở Mộ bị xuyên thủng.

Dư thế của Xuyên Vân kiếm thức không tiêu tán, vẫn dùng tốc độ kinh người đánh về phía Hô Duyên Chính Đình.

Hô Duyên Chính Đình phát hiện ra tốc độ của một kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức hắn khó có thể né tránh được. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn thi triển Táng kiếm thức lại xuất hiện trạng thái như vậy. Dừng lại trong giây lát ngắn ngủi, lại khó có thể tránh né, vừa vặn bị đối phương nắm bắt.

Là trùng hợp?

Hay là cố ý?

Hô Duyên Chính Đình cảm thấy rất có thể là loại thứ hai.

Một kiếm kia, kiếm quang vô cùng kinh người đâm thủng hư vô, đâm về phía mi tâm. Hô Duyên Chính Đình có thể cảm nhận được rõ ràng trong mi tâm mình truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt. Đó là bởi vì kiếm của đối phương quá mức sắc bén cho nên mới có cảm giác như vậy.

Kiếm của Sở Mộ dừng loại trước mi tâm của Hô Duyên Chính Đình, mũi kiếm tiếp xúc với mi tâm của Hô Duyên Chính Đình, chỉ là khong có đâm vào. Nhưng mà cảm giác như bị xuyên thủng này lại khiến cho Hô Duyên Chính Đình có cảm giác sởn hết gai ốc, da đầu run lên, nguyên thần phát run.

Sở Mộ cũng không giết chết Hô Duyên Chính Đình, bởi vì Hô Duyên Chính Đình cũng không phải là địch nhân của hắn.

- Đa tạ Chân Kiếm hầu chỉ giáo.

Hô Duyên Chính Đình thu kiếm, nghiêm mặt nói với Sở Mộ rồi hạ kiếm lễ. Không ngờ lại là ba kiếm lễ.

Phải biết rằng hắn là người cùng thế hệ với Sở Mộ, hạ một kiếm lễ là được rồi. Ba kiếm lễ là hoàn toàn coi Sở Mộ là tiền bối cao nhân, lại là loại tiền bối cao nhân đáng để tôn kính. Đám người Thanh Ẩn Vương phía xa ngơ ngẩn.

Người như Hô Duyên Chính Đình này, có lẽ là tính cách bản thân hắn, có lẽ là bởi vì xuất thân cho nên tính tình lạnh lùng. Đám người thiên tài như Hô Duyên Chính Hùng cũng đừng mong nhận được một kiếm lễ của hắn. Trưởng bối, Hô Duyên Chính Đình cũng không thèm để ý tới.

Nhưng mà lúc này lại thấy hắn hạ ba kiếm lễ với Sở Mộ, chuyện này không thể không khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

- Tuyết Lạc vô thanh quá mức hoa lệ, Táng kiếm thức không tệ, uy lực có thể càng thêm tập trung hơn.

Sở Mộ thản nhiên nhận ba kiếm lễ của đối phương, lại nói một câu.

Trận chiến này nói là song phương quyết đấu nhưng mà còn không bằng nói là Hô Duyên Chính Đình đang thỉnh giáo Sở Mộ.

Luận tạo nghệ trên kiếm đạo, Sở Mộ viễn siêu người cùng lứa. Đám người như Cổ Loạn Không, Hô Duyên Chính Đình không thể so sánh với hắn.

Một người thành kính với kiếm đạo hạ ba kiếm lễ, Sở Mộ cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái. Cho dù Hô Duyên Chính Đình này khiến cho người ta có cảm giác bản thân hắn rất lạnh lùng. Nhưng mà loại lạnh lùng này chỉ bởi vì hắn ta một lòng trên kiêm đạo tạo thành.

- Chân Kiếm hầu, ta sẽ còn tới tìm ngươi.

Hô Duyên Chính Đình nói rồi quay người rời đi. Hắn nói những lời này không có bất kỳ uy hiếp nào. Chỉ muốn nói rõ cho Sở Mộ một tin tức, đó là ngày sau hắn còn có thể tới tìm Sở Mộ thỉnh giáo.

...

- Chân Kiếm hầu.

- Thiên phú kiếm đạo đáng sợ a...

- Vạn cổ kiếm tu khủng bố.

- Đoán chừng không bao lâu nữa thực lực của hắn sẽ vượt qua ta.

Thiết Kiếm vương cảm thán nói.

Một Kiếm Thánh cửu tinh cường đại lại nói như vậy đủ để làm cho người ta khiếp sợ.

Nhưng mà Sở Mộ lại xứng đáng nhận được đánh giá như vậy.

- Ta cảm thấy quyết định của bệ hạ rất sáng suốt. Đối với Hoàng triều chúng ta rất là có lợi.

- Dùng thiên phú của Chân Kiếm hầu, cho hắn đủ thời gian phát triển, tương lai ít nhất cũng là Tuyệt thế cường giả, lại là loại cường giả chí cường trong Tuyệt thế cường giả.

Mấy vị thân vương nghị luận, lại cùng nhau trở về Hoàng đô.

Sở Mộ cũng lần nữa tiến vào trong phi hạm, bay về phía Chân Kiếm tông.

Tuy rằng thực lực của Hô Duyên Chính Đình còn kém hắn, nhưng mà cũng đã rất mạnh rồi. Thiên tài cấp vạn cổ, còn nữa, Táng kiếm thức của đối phương khiến cho Sở Mộ có cảm giác không tệ.

Ngồi trong phi hạm, Sở Mộ tiếp tục tham ngộ những thứ đoạt được trong Bách Niên bí cảnh.

Một trăm năm tu luyện tích lũy rất nhiều tiềm lực, ngày sau có thể chậm rãi chuyển hóa.

Rất nhanh hơn mười ngày đã qua đi.

Phi hạm hoàng thất dừng lại bên ngoài sơn môn Chân Kiếm tông. Sở Mộ bay ra khỏi phi hạm, lúc này phi hạm với quay đầu đi theo phương hướng cũ, trở về Hoàng đô.

Vốn trước lúc hắn rời khỏi sơn môn có một đám người quỳ gối sám hối bên ngoài sơn môn, lúc này lại không thấy một bóng người.

Sở Mộ không khỏi lắc đầu. Từ lúc hắn rời đi cho tới lúc hắn trở về cũng chỉ hơn một tháng mà thôi. Hơn một tháng đối với người bình thường mà nói có lẽ rất dài. Nhưng mà đối với tu luyện giả mà nói, lại không coi vào đâu.

Bọn hắn đã tới sám hối, nhưng mà ngay cả thời gian một tháng cũng không kiên trì nổi, hoàn toàn không có thành ý một chút nào.

Đương nhiên coi như bọn hắn có thành ý, vẫn tiếp tục quỳ xuống sám hối ở đây, Sở Mộ cũng không cho bọn hắn cơ hội, cho bọn chúng cơ hội lần nữa tiến vào Chân Kiếm tông.

Chân Kiếm tông quật khởi, nếu như nguyện ý, chỉ cần lại mở sơn môn một lần là có thể tuyển nhận một đám đệ tử có thiên phú tốt, cũng có tâm tính tốt. Chứ không phải đám người bị người ta khinh bỉ kia, thời khắc mấu chốt sẵn sàng bỏ qua tông môn, đào thoát đi.

Sở dĩ hiện tại Sở Mộ không có ý định mở sơn môn tuyển đệ tử là bởi vì đang bồi dưỡng những đệ tử trước đó lâm vào nguy cấp không có bỏ rơi tông môn, để cho bọn hắn nhanh chóng phát triển, làm lớn mạnh Chân Kiếm tông. Mãi tới khi Chân Kiếm tông cường đại tới trình độ nhất định mới lại tuyển nhận đệ tử mới.

- Đệ tử bái kiến tông chủ.

Đệ tử trấn thủ sơn môn vừa mới nhìn thấy Sở Mộ kích động không thôi, vội vàng bái kiếm lễ.

- Những người kia rời đi lúc nào?

Sở Mộ hỏi.

- Hồi bẩm tông chủ, những người kia cũng không có rời đi.

Một đệ tử trấn thủ sơn môn trong bốn người nói. Trên mặt bọn hắn đều hiện lên vẻ oán hận và dị sắc, khiến cho Sở Mộ ý thức được dường như hắn rời Chân Kiếm tông một tháng, Chân Kiếm tông đã xảy ra chuyện gì đó.

- Đem toàn bộ những điều các ngươi biết rõ nói xem.

Sở Mộ nói.

- Vâng tông chủ. Tình huống là thế này...

Một đệ tử trấn thủ sơn môn lúc này mới nói rõ, ba người khác thì ở bên cạnh bổ sung.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)