Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1609

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1609: Người thắng cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thú vị, không nghĩ tới đấu tới cuối cùng trừ ngươi và ta lại vẫn có một Thánh cấp đê giai.

Lôi Phách cười nói, hắn không dám xem thường Sở Mộ.

Cường giả Thánh cấp đê giai có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế, người như vậy có tiềm lực cực lớn, một khi trở thành cường giả tuyệt thế, nhất định là đỉnh cấp trong cường giả tuyệt thế.

Có lẽ tương lai sẽ đứng chung cấp độ với mình cũng không chừng.

Trừ khi trong lòng có ý niệm diệt sát đối phương, nếu không, đối mặt với người tương lai có khả năng đạt tới tầng thứ của mình, không cần phải đắc tội, bởi vì làm chuyện kéo thù hận là ngu xuẩn, tuy Lôi Phách bá đạo nhưng không có điên như Trịnh Lệ.

Trên lôi đài hình tròn, Sở Mộ đứng ở một phía, Lôi Phách đứng một phía, Không Lưu đứng một phía.

Không có người nào xem, bởi vì người khác đã rời đi, nhưng Thánh Linh vẫn còn, hắn là người xem duy nhất.

Ba người đấu nhau, ai là người thắng cuối cùng?

Ánh mắt Không Lưu nhìn sang Lôi Phách, lại nhìn lên mặt Sở Mộ, đôi mắt dường như trống rỗng giống như thôn phệ tất cả ánh sáng, người nào nhìn tấy cũng sợ hãi.

- Lôi Đình Giáp!

Quát lớn một tiếng, lôi quang trầm tĩnh, lôi đình bao phủ quanh người và ngưng tụ lại làm một, cuối cùng hình thành áo giáp màu tím.

Một chiêu này ngưng tụ lôi chi lực thành Lôi Đình Giáp, nó có lực phòng ngực cực mạnh.

- Hư Không Đảo Ngược!

Không Lưu đánh ra hai sợi màu bạc vào hư không, nó vờn quanh đôi tay và bao phủ thân thể hắn, chúng không ngừng xuất hiện và ngược dòng hư không, cũng ngăn cách Không Lưu với thế giới, đây cũng là tuyệt chiêu phòng ngự.

Sở Mộ nhìn là biết rõ mình so với những cường giả tuyệt thế này còn thiếu rất nhiều thủ đoạn.

Song kiếm xuất hiện trong tay, linh tính bao phủ các nơi, kiếm quang nội liễm, chấn động yếu ớt làm người ta không dám xem thường.

- Ha ha, ta cũng muốn tự mình thể nghiệm uy lực của song kiếm đấy.

Lôi Phách cười ha ha, hắn vươn tay đánh ra một đạo lôi đình màu tím về phía Sở Mộ.

Sở Mộ đánh tan lôi đình trong nháy mắt, Lôi Phách cũng đã hóa thành một đạo hào quang tấn công như núi đè.

Oanh, hắn giống như một đạo lôi đình diệt thế, Lôi Phách đánh một quyền về phía Sở Mộ, cho dù thực lực bị hạn chế ở tam tinh đỉnh phong nhưng uy thế vẫn làm Sở Mộ cảm thấy áp lực, dường như hắn sẽ chia năm xẻ bảy dưới một quyền này.

Bộ pháp di động nhẹ nhàng, hắn hơi điều chỉnh một lúc, Sở Mộ cũng không cần đối mặt với Lôi Phách oanh kích, song kiếm nghênh đón, góc độ giao thoa tạo thành kiếm quang thập tự chém vào ngực Lôi Phách.

Khi Sở Mộ không ngừng chiến đấu, nhất là sau khi đấu với hai cường giả tuyệt thế và nhìn nhiều cường giả tuyệt thế quyết đấu, kỹ xảo kiếm pháp của hắn cũng tăng lên cấp độ mới.

Cảnh giới trong lòng có kiếm từ sơ kỳ tăng lên gần tới trung kỳ.

Một khi tiến vào trung kỳ sẽ là tăng lên rất lớn, Sở Mộ vô cùng chờ mong tới lúc đó.

Điều chỉnh bộ pháp thật nhỏ, phản kích vô cùng tinh diệu làm Không Lưu đứng xem cũng phải kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên Sở Mộ phản kích vượt qua hắn dự kiến. Cũng vượt qua Lôi Phách dự kiến.

Lôi Phách không cách nào né tránh, hắn bị kiếm quang của Sở Mộ nhắm mục tiêu, trên mặt hắn không chút kinh hoàng, ngược lại lộ ra hắn còn tươi cười quái dị. Ngay sau đó Sở Mộ cũng hiểu tại sao Lôi Phách lại cười như thế.

Song kiếm bổ trúng Lôi Phách. Sở Mộ cảm giác lôi điện chi lực vô cùng cường đại từ song kiếm lan tới hai tay và nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân.

Lôi đình chi lực của Lôi Phách không phải lôi đình chi lực bình thường, mà là một loại lôi đình chi lực cường đại, loại lực lượng này thập phần đáng sợ, nếu không phải hạn chế uy lực thì Sở Mộ đã sớm tan thành mây khói.

Cho dù như thế, Sở Mộ cũng cảm giác toàn thân run rẩy không bị ức chế, hắn có cảm giác lôi điện chạy khắp người, toàn thân không thoải mái.

May mắn kiếm nguyên của hắn cường đại, thánh tthể đạt tới tam cấp sơ giai, bởi vì nguyên nhân có thánh thể tam cấp sơ giai cho nên hắn còn cường đại hơn cường giả luyện thể tam tinh sơ giai

Lôi Phách nắm lấy cơ hội ra tay lần nữa, hắn đấm ra hai quyền khủng bố, quyền kình khủng bố mang theo lôi điện chi lực, ra tay không lưu tình chút nào, hoàn toàn xem Sở Mộ là đối thủ ngang cấp.

Sở Mộ điều chỉnh bộ pháp thật nhanh, hắn lập tức di động theo bản năng, quỹ tích khó có thể phân biệt, lại tránh né hai quyền của Lôi Phách, đổi thành trước kia, Sở Mộ khó có thể làm được điểm này, hiện tại hắn làm vô cùng nhẹ nhàng.

Hai quyền của Lôi Phách thất bại, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, hắn cho rằng Sở Mộ bị Lôi Đình Giáp của hắn oanh kích tê liệt, sau đó trúng hai đấm của hắn và thất bại.

Nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao?

Sau khi Sở Mộ né tránh, hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Lôi Phách, cũng không xuất kiếm phản kích, trước khi chưa nghĩ ra biện pháp, xuất kiếm phản kích chỉ làm bản thân mình thêm phiền toái mà thôi.

Ánh mắt nhìn sang Không Lưu, tâm tư Sở Mộ hơi động, hắn nhanh chóng di động về phía Không Lưu.

Đây là chiến đấu của ba người, không phải hắn cùng với Lôi Phách chiến đấu, cho nên không thể làm hắn và Lôi Phách chiến đấu, Không Lưu đứng xem sau đó làm người tuh lợi.

Trong nháy mắt hiểu ý của Sở Mộ, Không Lưu cười cười, hắn điểm ra một chỉ, hào quang màu trắng xuất hiện và mang theo chấn động không tầm thường như ẩn như hiện, hào quang dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Lôi Phách.

Lôi Phách bày ra lôi đình chi lực va chạm với không gian chi lực của Không Lưu, hai người cũng am hiểu lẫn nhau, Sở Mộ đã sớm biết, bởi vậy khi lao về phía Không Lưu, ý định kéo Không Lưu vào cuộc chiến này, cho nên hắn cugnx có phòng bị.

Hắn điều chỉnh bộ pháp rất nhỏ, lực lượng một chỉ bắn về phía Sở Mộ xẹt qua bên cạnh, Sở Mộ nhanh chóng tiếp cận Không Lưu và đâm một kiếm.

Kiếm quang như muốn xuyên phá bầu trời.

Lôi Phách quay người, lôi đình oanh kích.

Ba người hỗn chiến với nhau.

Lôi Phách có đủ năng lực chiến đấu, Không Lưu cũng như thế, chỉ có điều hai người ra tay tạo thành thanh thế khác nhau, Lôi Phách công kích mang theo thanh thế mênh mông cuồn cuộn, thập phần bá đạo, mà Không Lưu công kích cho người ta cảm giác không mang khói lửa, dường như còn nguy hiểm hơn.

Sở Mộ am hiểu nhất chính là chiến đấu cận thân, thậm chí chiến đấu cận thân của hắn còn mạnh hơn Lôi Phách cùng Không Lưu, một ít, ít nhất là trong tình huống cùng lực lượng với bọn họ.

Còn về chiến đấu cự ly xa, Sở Mộ thật không bằng.

- Trừ khi dùng lực lượng đủ cường đạiđánh bại Lôi Đình Giáp, nhưng trong tình huống bị hạn chế như lúc này, lực lượng cao nhất chỉ là tam tinh đỉnh phong, không có khả năng làm được.

Sở Mộ vừa chiến đấu vừa suy nghĩ.

*****

Có Lôi Đình Giáp, Lôi Phách không chỉ có lực phòng ngự kinh người, còn có đủ năng lực phản kích.

Cho dù Sở Mộ tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm cũng không cách nào làm gì được Lôi Phách, ngược lại mỗi một lần công kích còn bọ lôi đình chi lực làm bản thân tê liệt.

Sở Mộ rất hi vọng Không Lưu có thể đối phó Lôi Phách, ít nhất là phải đánh tan Lôi Đình Giáp của Lôi Phách.

Đồng dạng công kích Không Lưu, Sở Mộ cũng phát hiện một điểm chính là chung quanh Không Lưu có hư không đảo ngược, thứ này có lực phòng ngự kinh người, mặc dù không có năng lực phản kích nhưng có năng lực dẫn đạo và phân hóa, thậm chí nếu chiến đấu cận thân còn có thể không ngừng cuốn lấy hắn, hắn cảm giác lực lượng của mình biến mất trong vô hình.

Trong tình huống như thế, rất dễ dàng bị Không Lưu nắm lấy cơ hội phản kích.

Đây là hai gia hỏa nguy hiểm, không dễ trêu chọc, hết lần này tới lần khác thủ đoạn phòng ngự của bọn họ ngăn cản mình chém giết cận thân, Sở Mộ cũng lần đầu tiên gặp đối thủ như thế, nội tâm hắn khó chịu và hưng phấn.

Muốn tiến xa trên con đường kiếm đạo cần tao ngộ nhiều khiêu chiến và nguy hiểm, những khiêu chiến này có nguy hiểm là không tránh được, nếu như trốn tránh cũng không có tác dụng ma luyện bản thân, chỉ có đi đối mặt mới không sợ, mới có thể đi xa hơn, nhìn rộng hơn.

Sở Mộ rất may mắn, hắn gặp được đối thủ như thế, ở nơi khác, hắn căn bản không có tư cách này, hắn cũng không đủ lực đấu với cường giả tuyệt thế.

Đây là cơ hội khó có được, Sở Mộ phải nắm chắc.

Hắn phải phá cục, nghĩ biện pháp phá vỡ cục diện này.

Cũng may mắn, hai cường giả tuyệt thế không phải là thế hệ hèn hạ, bọn họ không liên thủ đào thải Sợ Mộ, mà là thật xem hắn như đối thủ, mỗi một lần ra tay đều xem xét người khác, chỉ có như vậy, ba người mới tiếp tục chiến đấu.

Sở Mộ cũng có cơ hội tìm hiểu thêm.

Một Thánh cấp nhị tinh sơ giai mà thôi, thậm chí có kỹ xảo chiến đấu sánh ngang bọn họ, còn nữa, Sở M bày ra một ít kỹ xảo làm bọn họ cảm thấy huyền diệu, đáng giá học tập.

Lôi Phách cùng Không Lưu công kích nhau, Sở Mộ thi triển Lục Đạo kiếm thức không ngừng hấp thu và dẫn dắt công kích của hai người.

Chém giết cận thân bị hạn chế, không thể thực hiện được, Sở Mộ kéo dài khoảng cách, song kiếm phách trảm, thi triển Thiên Ngân Sát kiếm thức, hai đại kiếm khí đen trắng từ trên trời rơi xuống tập trung vào Lôi Phách cùng Không Lưu, hai người căn bản không thể né tránh.

Kết quả không thể né tránh, tự nhiên trúng mục tiêu, Lôi Đình Giáp và hư không quanh người bọn họ bộc phát lực phòng ngự kinh người ngăn cản Thiên Ngân Sát oanh kích.

Trong nháy mắt chống cự Thiên Ngân Sát, Sở Mộ nhạy cảm phát hiện cho dù Lôi Đình Giáp của Lôi Phách hay hư không đảo ngược của Không Lưu đều rung rung trong tích tắc, chúng như ẩn như hiện và có dấu hiệu biến mất.

Uy lực công kích bị hạn chế, uy lực phòng ngự cũng bị hạn chế, trình độ lớn nhất chính là Thánh cấp tam tinh đỉnh phong, uy lực Thiên Ngân Sát cũng bị hạn chế trong cấp độ này.

Nhưng Thiên Ngân Sát không có bổ sung tiếp theo, Lôi Đình Giáp và hư không đảo ngược được bổ sung khôi phục, Sở Mộ lại biết mình nắm được cái gì đó.

- Còn ba người chưa đi ra, chiến đấu còn chưa kết thúc.

Bên ngoài Thiên Cổ Thánh Điện có rất nhiều người chưa rời đi, tuy bị loại bỏ, rất nhiều người muốn biết là ai đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng.

- Hai người trong đó là cường giả tuyệt thế, một người còn lại thật ngoài ý muốn của mọi người, hắn chính là Thánh cấp nhị tinh.

- Thánh cấp nhị tinh?

- Ta nghe lầm sao? Thánh cấp nhị tinh có thể lưu lại cuối cùng đấu với cường giả tuyệt thế một trận?

- Điều đó không có khả năng, chỉ là một Thánh cấp nhị tinh mà thôi, một tay của ta có thể bóp chết hơn mười tên.

Lúc này có người không tin, nhưng đây là sự thật.

- Ngu xuẩn, ngươi còn nghe không hiểu sao? Ở bên trong bị hạn chế lực lượng, chỉ có kỹ xảo.

- Nhưng ngươi phải tin tưởng, một Thánh cấp nhị tinh làm sao có kỹ xảo sánh bằng cường giả tuyệt thế?

Người không tận mắt nhìn thấy sẽ không tin tưởng.

Ba người Cổ Loạn Không nghe vậy liền nhìn nhau cười cười, tuy trong nội tâm hết sức kinh ngạc nhưng có cảm giác đương nhiên.

Người Cổ Thần Kiếm Minh không rời đi.

Diêm Chính Khang thập phần không tin nhưng nghe minh chủ Dương Phàm nói chuyện, bọn họ phải tin tưởng, tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ thật sự cao thâm hơn người, chính mình lại không kém hơn hắn, hiện tại mới nghe được Sở Mộ có thể tranh phong với cường giả tuyệt thế, thậm chí đánh bại cường giả tuyệt thế, hắn biết được chênh lệch giữa mình và đối phương.

Với tư cách cường giả tuyệt thế bị loại bỏ, bọn họ cũng không rời đi, bọn họ muốn biết kết quả.

Nhất là Trịnh Lệ, trong hai mắt bắn ra hung quang đáng sợ, người ta không rét mà run, không dám tiếp cận hắn chút nào.

...

Chiến đấu trong thánh điện vẫn tiếp tục.

Nhưng Lôi Phách và Không Lưu đều lợi hại hơn Trịnh Lệ, bởi thế áp lực lên người Sở Mộ còn lớn hơn Trịnh Lệ cùng U Hậu.

Sở Mộ có thể dễ dàng tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm.

Lúc này hắn phát hiện điểm thiếu hụt của tuyệt, cái kia chính là chỉ có thể đủ nhằm vào một người, một mục tiêu, không hơn, nếu như mục tiêu vượt qua một, cũng chỉ có thể nhằm vào một, hơn nữa, không thể đã bị mặt khác quấy nhiễu. Nếu không sẽ theo cái loại nầy trạng thái phía dưới thoát ly.

Tuy hiện tại chỉ cần có đầy đủ áp lực, Sở Mộ có thể tùy thời tiến vào tiệt sát chi kiếm, nhưng Lôi Phách và Không Lưu không phải kẻ tầm thường, Sở Mộ vừa tiến vào tiệt sát chi kiếm liền phát hiện bọn họ đã rời khỏi phạm vi này rồi.

Ba người chiến đấu không biệt ai là đối thủ của mình.

Sở Mộ cũng lần đầu gặp chiến đấu như thế.

Trên không, hai đạo kiếm quang màu trắng rơi xuống, lần này lại là hai đạo Thiên Ngân Sát không đánh vào hai người nữa, mà là tập trung công kích Lôi Phách.

Không thể né tránh, Lôi Phách chỉ có thể oanh kích.

Lôi long khủng bố như diệt thế đánh nát một cái Thiên Nhân Sát, một đạo Thiên Ngân Sát còn lại đánh trúng Lôi Phách.

Kiếm thức Thiên Ngân Sát là chiêu kiếm vô cùng huyền diệu, bị Sở Mộ không ngừng hoàn thiện, nó có đặc thù không thể né tránh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, hơi không cẩn thận sẽ bị đánh trúng.

Thiên Ngân Sát cũng có thiếu hụt chính là uy lực, chưa đủ cường đại, không cách nào so sánh với các kiếm chiêu khác.

Bị Thiên Ngân Sát đánh trúng, Lôi Đình Giáp trên người Lôi Phách rung chuyển và có dấu hiệu tán loạn, Lôi Phách lập tức điều động lực lượng bản thân bổ sung, cho dù thời gian này rất ngắn nhưng Sở Mộ nắm chắc thời cơ.

*****

Song kiếm lập tức xuất kích, thập tự kiếm sắc bén không thể né tránh.

Một khi kiếm của Sở Mộ đánh trúng Lôi Phách là có thể tạo thành tổn thương cho hắn, dựa theo tiêu chuẩn Thánh Linh phán đoán, Lôi Phách sẽ không thể chiến đấu tiếp, hắn đã thua.

Cuối cùng chỉ còn một mình Không Lưu mà thôi.

Thời khắc mấu chốt, Không Lưu nhúng một tay, hắn đánh ra một đạo công kích cắt ngang Sở Mộ xuất kiếm, từ đó giúp hắn mất đi tiên cơ, Lôi Đình Giáp trên người Lôi Phách khôi phục hoàn tất.

Có lần thất thủ này, Lôi Phách càng chú ý hơn, Sở Mộ không có cơ hội thứ hai.

Cục diện ba người chiến đấu tiếp tục.

Đột nhiên cảnh tượng quái dị xuất hiện.

- Thánh Linh, ta nhận thua.

Bỗng nhiên Lôi Phách lui ra sau và hô to.

Sở Mộ và Không Lưu giật mình, dừng lại, bọn họ không đánh tiếp.

- Vừa rồi xem như ta bại.

Lôi Phách nhìn Sở Mộ, cười nói, bộ dạng của hắn xem Sở Mộ như người cùng cấp.

- Như vậy điểm tích lũy của ngươi cho ai?

Thánh Linh hỏi.

- Sở Mộ.

Lôi Phách không do dự lên tiếng, Không Lưu không có ý kiến, hắn cũng biết, nếu lúc ấy hắn không ra tay, Lôi Phách đã trúng kiếm, thua dưới kiếm của Sở Mộ.

Sở Mộ có được lưỡng điểm tích lũy, mà Lôi Phách còn sáu điểm tích lũy, hắn đã có tám điểm, trên người Không Lưu còn hai điểm, tổng cộng mười điểm.

Không biết mười điểm tích lũy này có thể rút thưởng hay không.

Điểm tích lũy của Lôi Phách dời qua người Sở Mộ, hắn cũng bị lực lượng Thánh Linh truyền ra ngoài.

Trong nơi này chỉ còn lại Không Lưu và Sở Mộ.

Không nói gì, song phương tiếp tục chiến đấu.

Không Lưu sở tu là không gian chi lực, hắn cũng tu hành lực lượng thiên địa khác nhưng không tinh thông bằng không gian chi lực, nếu như có lực lượng khác nhắm vào, Sở Mộ khó có thể thong dong.

Không Lưu nắm giữ không gian chi lực đạt tới cảnh giới kinh người, có thể nói, trong thế giới Thâm Lam không có người nào sánh bằng hắn trên đạo này, trừ khi là Thánh Hoàng chủ tu không gian chi lực, bằng không cũng không có ai vượt qua hắn.

Trong tình huống bị hạn chế, không gian chi lực bị ảnh hưởng, dù sao rất nhiều chiêu thức lợi hại cũng cần lực lượng khổng lồ chèo chống.

Hiện tại Không Lưu bị hạn chế rất lớn, hắn chỉ có thể phát huy lực lượng Thánh cấp tam giai đỉnh phong mà thôi, quả thực có thể dùng quá yếu để hình dung.

Dù là như thế hắn vẫn có thể phát huy vô cùng tinh tế.

Đồng dạng, Sở Mộ cũng bị hạn chế cực lớn.

Song kiếm trong tay Sở Mộ có được linh tính rất mạnh.

Kiếm pháp kinh diễm tuyệt luân, hắn có thể phát huy thỏa thích, làm rất nhiều Kiếm Thánh phải che mặt xấu hổ.

Đáng tiếc, trận chiến như vậy chỉ có Thánh Linh xem mà thôi.

Sở Mộ lại tiến vào trạng thái tiệt sát chi kiếm, thiểu Lôi Phách, tiệt sát chi kiếm của hắn không bị quấy nhiễu quá nhiều.

Dưới tiệt sát chi kiếm, Không Lưu phát hiện mình khó có thể né tránh, khó có thể phản kích, khó có thể đón đỡ, đối phương có thể biết trước tất cả hành động của mình, dùng hai thanh kiếm vô cùng linh tính cắt đứt tất cả thế công bản thân.

Rơi vào đường cùng, Không Lưu thi triển năng lực thuấn di, trong nháy mắt hắn biến mất không còn nữa, thoát ly phạm vi tiệt sát chi kiếm.

Sở Mộ nao nao, này, hắn cũng không cân nhắc điểm này.

Hắn biết rõ tiệt sát chi kiếm có thiếu hụt.

Xem ra tiệt sát chi kiếm không làm gì được Không Lưu, trái lại Không Lưu có đủ loại thủ đoạn, trong tình hình bị hạn chế cũng không làm gì được Sở Mộ, tiếp tục chiến đấu chỉ có thể đánh lâu dài mà thôi.

Thánh Linh cũng không có biện pháp gì, bởi vì không phải Sở Mộ và Không Lưu cố ý, hai người bọn họ thật sự không làm gì được nhau.

- Tuy tu vi của ngươi rất thấp nhưng trận chiến này làm ta rất tận hứng.

Không Lưu kéo xa khoảng cách với Sở Mộ, hắn cười nói:

- Rất hi vọng ngươi phát triển thật nhanh, đi vào phạm vi cường giả tuyệt thế, làm thành viên của chúng ta, đến lúc đó lại đấu thỏa thích.

- Vậy hiện tại?

Sở Mộ hỏi:

- Không đánh sao?

- Ngươi thắng!

Không Lưu nói lời này đã trả lời Sở Mộ.

Hắn vừa dứt lời, Không Lưu đã bị lực lượng Thánh Linh bao phủ và truyền tống ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại Sở Mộ.

Hai điểm tích lũy của Không Lưu cũng thuộc về Sở Mộ, hắn có thể rút thưởng.

...

Lúc Lôi Phách xuất hiện ở bên ngoài, mọi người giật mình, bởi vì bọn họ cảm thấy người có thể lưu lại cuối cùng chỉ có Lôi Phác và Không Lưu mà thôi, hiện tại xem ra không phải, người đấu cuối cùng chính là Không Lưu và Sở Mộ, một Thánh cấp nhị tinh.

Không bao lâu, Không Lưu cũng xuất hiện bên ngoài.

Lôi Phách mở to mắt, hắn cười nói:

- Xem ra tên kia là người thắng rồi.

- Ta không cần.

Không Lưu cười nói.

Đúng, cho dù là Lôi Phách hay là Không Lưu, mục đích tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện cũng không phải vì truyền thừa Thiên Cổ Thánh Hoàng, bọn họ đạt được thì cũng thôi, chỉ có thể dùng làm tham khảo, nhưng bọn họ phát hiện Sở Mộ thú vị hơn, càng chờ mong Sơ Mộ phát triển.

Người thắng cuối cùng là Sở Mộ!

Bên ngoài Thiên Cổ Thánh Điện có không biết bao nhiêu người đỏ mắt, ghen ghét và hâm mộ.

- Thiên phú kẻ này không gì so sánh nổi, kinh thái tuyệt diễm, nếu hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, thành tựu của hắn bất khả hạn lượng.

Không Lưu nói suy nghĩ của mình.

- Không ngờ hắn đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng.

Sắc mặt Diêm Chính Khang trắng bệch.

Thánh Hoàng tương đương với Đại Đế của Cổ Thần Giới, hiển nhiên Thiên Cổ Thánh Hoàng không phải Thánh Hoàng tầm thường, là Thánh Toàng rất cường đại, truyền thừa của hắn còn mạnh hơn các Thánh Hoàng khác.

Đạt được truyền thừa của Thiên Cổ Thánh Hoàng, khẳng định sẽ có được tất cả tài nguyên và bảo vật trong Thiên Cổ Thánh Điện, tu hành ngày sau tất nhiên tăng mạnh, nghĩ tới đây đã làm nhiều người đố kỵ.

...

- Chúc mừng ngươi trở thành người thắng cuối cùng, mua đón truyền thừa của Thánh Hoàng.

Thánh Linh thúc giục.

- Ta có mười điểm tích lũy, có thể rút thưởng.

Sở Mộ hỏi ngược lại, hắn cũng không gấp gáp như vậy.

- Có thể, rút đi.

Dường như Thánh Linh có chút không chờ dợi được, đĩa ngọc rút thưởng xuất hiện trước mặt Sở Mộ.

- Mau rút đi!

Sở Mộ khó hiểu, vì sao Thánh Linh lại vội vàng như thế, không còn thong dong như cũ.

- Truyền thừa của chủ nhân ta lưu lại là vì chọn lựa người truyền thừa, mà thiên phú của ngươi tuyệt đối là tốt nhất, cho nên ta không chờ được muốn xem một chút sau khi ngươi đạt được truyền thừa sẽ mạnh tới mức nào, về sau phải chẳng có đạt tới cảnh giới cao như chủ nhân của ta không.

Dường như Thánh Linh hiểu mình quá xúc động, vội vàng giải thích với Sở Mộ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)