Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1629

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1629: Cơ duyên dưới cảnh khốn cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ví dụ như, vốn lực lượng cực hạn của mình chính là một trăm vạn cân. Lúc này tăng lên ba thành, lại đạt tới một trăm ba mươi vạn cân.

Sở Mộ vẫn muốn nắm giữ sơ bộ cự lực pháp. Nếu như làm sâu sắc thêm một bước, có lẽ sẽ tăng cường hơn càng nhiều.

Dưới cự lực pháp, Sở Mộ lại một lần nữa ra quyền, đánh về phía Cự Tí Viên Hầu. Lực chấn địa phát huy đến mức tận cùng.

Ầm một tiếng.

Lần này, Sở Mộ không chút sứt mẻ. Cánh tay của Cự Tí Viên Hầu lại run lên, thân thể lắc lư, giống như uống rượu say, lui về phía sau vài bước.

Uy lực của một quyền này lại càng cường đại hơn. Hai mắt Cự Tí Viên Hầu đầy vẻ kinh ngạc. Từ trong một quyền này của Sở Mộ, nó cảm giác được một sự quen thuộc.

Lại là mấy quyền đánh tới. Sở Mộ càng quen thuộc hơn đối với loại kết hợp phương thức phát lực này. Cự Tí Viên Hầu không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi dưới đất.

- Một quyền này cứ gọi là Chấn Thiên Thức đi.

Sở Mộ cười to nói.

Bỗng nhiên, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cảm giác tim đập nhanh hiện lên từ sâu trong nội tâm. Nhờ vào năng lực cảm nhận cường đại của mình, hắn biết nguy cơ đã tới gần..

- Chẳng lẽ là người Thiên tộc?

Sở Mộ suy nghĩ một chút, trong nháy mắt loại bỏ tất cả, cuối cùng tập trung vào Thiên tộc.

Tám chín phần mười, chính là người Thiên tộc đuổi theo giết mình.

Sở Mộ đã lĩnh hội đầy đủ sự cường đại của người Thiên tộc, ưu thế thiên nhiên ưu đãi, Thiên thuật cường đại, vị trí thuận tiện, liên tục thi triển ra, uy lực vô cùng khủng khiếp. Ở dưới tình huống không có lực lượng áp chế, muốn đánh bại người Thiên tộc rất khó.

- Đi.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ giải phóng Thần Hoang Kiếm Nguyên trong cơ thể, tràn ngập ra toàn thân. Dưới lực lượng bạo phát, hắn thi triển ra thân pháp, bay nhanh rời khỏi đó.

Cùng lúc đó, hắn vẫn vận dụng tiểu kỹ xảo lực thần hồn, dọc đường xóa đi dấu vết và khí tức của mình lưu lại. Chỉ có điều, hắn căn bản cũng không biết, người Thiên tộc đuổi giết hắn có một người tinh thông đạo suy tính. Cho dù mình đã xóa đi vết tích và khí tức sẽ tạo ra một ít ngăn cản cho đối phương. Nhưng đối phương chung quy vẫn có thể suy tính ra phương hướng bản thân mình rời đi.

Trọng Giáp Địa Long và Cự Tí Viên Hầu cũng đều rời khỏi đó. Không lâu sau đó, các Thiên Thần Vệ đi tới nơi này. Khi thấy thấy mặt đất bốn phía xung quanh bị phá hỏng đến không còn hình dáng, Thiên Thần Vệ kia lại suy tính một lần nữa.

- Nhân tộc này vừa rời đi không bao lâu. Chính là đi theo hướng kia.

Thiên Thần Vệ này chỉ về phía bên trái, nói.

Phàm là linh thú cường đại, đều có địa bàn thuộc về mình.

Càng là linh thú cường đại, địa bàn lại càng lớn. Ở dưới tình huống bình thường, linh thú cường đại bình thường không sẽ rời khỏi địa bàn của mình. Chỉ có khi cường địch xâm nhập, nó mới phải xuất hiện.

Đối với linh thú cường đại mà nói, thực lực của Sở Mộ căn bản không tính là cái gì. Bởi vậy, khi hắn đi ngang qua địa bàn của một linh thú cường đại, cũng không khiến cho linh thú kia chú ý tới nhiều.

Đương nhiên, Sở Mộ cũng không dám phô trương quá mức, để tránh trêu chọc gây sự chú ý, mang đến phiền toái không cần thiết cho mình.

Cảm giác nguy cơ vẫn không được giải trừ, giống như con giòi bám trên mu bàn chân, vẫn đi theo mình. Cảm giác này khiến cho Sở Mộ biết, người Thiên tộc vẫn luôn đuổi theo mình, không hề mất đi phương hướng.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ tiếp tục đi tới. Hắn không ngừng suy nghĩ. Hắn lại không muốn bị người Thiên tộc đuổi kịp.

Theo tình hình trước mắt có thể thấy, hình như muốn thoát khỏi sự truy tìm tung tích của người Thiên tộc, không phải là chuyện dễ dàng.

- Lợi dụng linh thú cường đại sao?

Sở Mộ thầm nghĩ.

Lợi dụng linh thú cường đại đi đối phó với người Thiên tộc, quả thực là tốt. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, mình sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút, có thể sẽ nguy hiểm cho bản thân.

Chỉ có điều, hiện nay xem ra, trừ phi là một lần cơ hội dùng Kiếm Tông Linh Ấn, bằng không cho dù là sử dụng Thiên Lỗi, cũng không có cách nào bảo đảm có thể chống lại sự truy sát của Thiên tộc. Đây là cảm giác của Sở Mộ.

Vừa đi tới, ý nghĩ ở trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hắn thiết tưởng ra các loại khả năng có thể xảy ra.

Cuối cùng, Sở Mộ đưa ra quyết định, đi tới. Hán đi tới chỗ lãnh địa của linh thú. Hy vọng đó là một con linh thú cũng đủ cường đại, có thể chống lại người của Thiên tộc.

Sở Mộ cố gắng hết sức thu lại khí tức chấn động của bản thân, không ngừng đi tới. Càng tới gần, hắn càng có thể cảm giác được một khí tức cường đại, đè ép tới.

Căn cứ này vào khí tức này, Sở Mộ có thể kết luận, đây là một con linh thú cao giai. Nhưng không biết là linh thú thất tinh hay là bát tinh hoặc cửu tinh.

Sau một khoảng thời gian, Sở Mộ cuối cùng đã xác định được, đây là một con linh thú cửu tinh. Chỉ có điều, con linh thú cửu tinh này đang ngủ say.

Khi Sở Mộ đến, cũng không khiến cho con linh thú đang ngủ say này giật mình tỉnh giấc. Từ hình dáng bên ngoài, có thể thấy đây là một con linh thú hình rắn có một sừng, thân thể rất lớn. Còn lớn hơn nhiều so với thắt lưng của một đại hán. Tối thiểu cũng phải có đường kính lên tới hai ba thước. Chiều dài, chắc hẳn phải tới hơn trăm thước.

Trên trán của nó có một sừng uốn lượn. Toàn thân giống như bạch ngọc, lóe ra ánh sáng trong suốt.

Sở Mộ tận lực thu lại chấn động khí tức. Cho dù là tới gần, đối với con linh thú Thánh cấp cửu tinh này mà nói, vẫn quá yếu, không có cách nào khiến cho nó quan tâm.

Sở Mộ đi tới phía sau lưng của con Độc Giác Bạch Mãng này. Hắn tiếp tục đi tới. Ước chừng cách xa một khoảng, hắn dừng lại chờ đợi.

Sau một khoảng thời gian, Phân đội Thiên Thần Vệ số năm của Thiên tộc cũng tiến vào bên trong lãnh địa này của Độc Giác Bạch Mãng. Suy tính ra phương hướng Sở Mộ đi tới, bọn họ cũng nhanh chóng truy tìm tung tích.

- Chờ một chút. Đây là lãnh địa của một con linh thú Thánh cấp cao giai.

Thiên Thần Vệ suy tính bỗng nhiên nói, thần sắc thoáng đổi. Trên Vạn Thú Nguyên có vô số linh thú. Có linh thú vô cùng cường đại, không dễ trêu chọc. Chỉ sợ bọn họ là người Thiên tộc, ở dưới tình huống bình thường cũng không muốn đi trêu chọc linh thú cường đại trên Vạn Thú Nguyên, mang đến phiền toái không cần thiết.

- Linh thú Thánh cấp cao giai.

Thần sắc Phó thống lĩnh chợt ngẩn ra. Ngay sau đó ắn lạnh lùng nói:

*****

- Trí tuệ của linh thú Thánh cấp cao giai không thua gì với người bình thường. Hẳn nó sẽ biết, người Thiên tộc chúng ta không dễ trêu chọc.

Đạo lý tương tự. Linh thú trên Vạn Thú Nguyên không dễ trêu chọc. Như vậy, người Thiên tộc cũng không dễ trêu chọc. Nếu như linh thú Thánh cấp cao giai này không thức thời, chính là tự tìm đường chết.

Một trăm hai mươi Thiên Thần Vệ cường đại của Thiên tộc, một khi liên thủ, Thánh cấp cửu tinh căn bản cũng không tính cái gì, đều bị tàn sát.

- Nhân tộc này thật ra có chút suy nghĩ. Hắn có ý định mượn con linh thú Thánh cấp cao giai này tới ngăn cản chúng ta.

Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ cười lạnh nói:

- Đi. Ai dám ngăn cản liền giết người đó.

Sau một thời gian ngắn, một trăm hai mươi Thiên Thần Vệ, đi tới chỗ Độc Giác Bạch Mãng đang ngủ say. Bọn họ cũng không có thu lại sóng chấn động khí tức của mình. Tất cả hội tụ lại, vô cùng cường đại.

Độc Giác Bạch Mãng thoáng cái đã thức tỉnh.

Độc Giác Bạch Mãng tỉnh lại, toàn thân tản ra chấn động khí tức vô cùng cường đại. Nó phát ra một tiếng gào thét, cảnh cáo người xâm lăng. Đúng vậy, theo nó, đám người kia tới chính là người xâm lăng.

Dưới khí tức cường đại, đám người xâm lăng kia cũng không sợ, trái lại còn tiến tới nhanh hơn. Độc Giác Bạch Mãng tức giận, cái sừng giống như bạch ngọc trên trán phóng ra ánh sáng màu trắng, khẽ run lên. Một ánh sáng màu trắng ngay lập tức bắn ra, tốc độ cực nhanh. Phía đầu sắc bén giống như lưỡi đao.

Một đòn này, Độc Giác Bạch Mãng hoàn toàn không có chút lưu tình nào. Bởi vì đối với những kẻ xâm lăng, linh thú luôn đáp trả bằng thái độ tuyệt sát.

Uy lực một đòn tuyệt sát của linh thú Thánh cấp cửu tinh vô cùng mạnh mẽ. Nhưng các Thiên Thần Vệ lại có sự chuẩn bị. Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào. Trong chớp mắt mỗi người phất tay, thi triển ra từng Thiên thuật. Bọn họ thi triển Thiên thuật, không ngờ là một loại Thiên thuật tương đối cơ sở trong Thiên tộc, Bách Lưu Táng.

Nhưng trong tay Thiên Thần Vệ thi triển ra Bách Lưu Táng, bất luận là uy lực hay trình độ kỹ thuật đều hơn nhiều so với những thiên tài Thiên tộc đã bị Sở Mộ giết chết. Cho dù là yêu nghiệt Thiên tộc như Thiên Đạo Lâm cũng có chút chênh lệch.

Dù sao, thiên phú của Thiên Đạo Lâm rất cao, là một trong những yêu nghiệt của Thiên tộc, nhưng vẫn còn quá trẻ. So với các Thiên Thần Vệ, vẫn thiếu sự rèn luyện, thiếu kinh nghiệm chém giết sinh tử.

Hơn một trăm đạo Bách Lưu Táng hội tụ lại, hình thành một trường hà khủng khiếp, mang theo lực phá hoại kinh người, đánh về phía trước.

Phó thống lĩnh căn bản cũng không có ra tay. Các thủ hạ Thiên Thần Vệ liên thủ thi triển ra Bách Lưu Táng, trong nháy mắt va chạm cùng đao quang màu trắng của Độc Giác Bạch Mãng.

Khó có thể tưởng tượng được, dựa vào mấy Thánh cấp thất tinh và một đám Thánh cấp trung giai liên thủ đánh ra Bách Lưu Táng, không ngờ có thể chống đỡ được một đòn tuyệt sát của linh thú Thánh cấp cửu tinh. Phải biết rằng, thực lực khác nhau thi triển ra một đòn tương tự, rất khó có thể phối hợp đồng bộ. Nhưng đám Thiên Thần Vệ này lại làm được. Hơn một trăm đạo Bách Lưu Táng với độ mạnh yếu không đồng nhất tập trung lại.

Phía xa, Sở Mộ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc không thôi. Đám người Thiên tộc này quả nhiên rất cường đại. Chỉ cần là chiêu thức phối hợp lại vô cùng ăn ý như vậy, nếu không phải mười năm hai mươi năm, sợ rằng không thể rèn luyện ra được.

Hắn cũng cảm thấy mình may mắn, không kiêu căng muốn cùng đối phương cứng rắn chống lại, mà lại lựa chọn phương thức như vậy. Nếu không một đòn như vậy, hiện tại mình tuyệt đối không có khả năng chống lại được.

- Giết.

Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ chỉ rất lạnh khốc nói ra một chữ.

Độc Giác Bạch Mãng là linh thú Thánh cấp cửu tinh. Trí tuệ của nó hoàn toàn không kém hơn so với nhân loại bình thường. Nó cũng nghe được, hiểu được ngôn ngữ. Bởi vậy, phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ vừa nói ra lời này, nó nhất thời bị chọc giận.

Một sừng lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng màu trắng. Lần này, so với vừa rồi, ánh sáng càng mãnh liệt hơn rất nhiều. Sóng chấn động lực lượng cũng càng cường đại hơn.

Mặc dù một đòn trước đó là một đòn tuyệt sát, nhưng cũng không có dùng toàn lực. Một đòn này, lại là một đòn phẫn nộ, vận dụng ra toàn lực. So với một đòn trước đó, uy lực đã mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Nhưng các Thiên Thần Vệ của Thiên tộc lại hoàn toàn không có sợ chút nào. Thần sắc mỗi người lạnh như băng, một lần nữa ra tay. Lần này, bọn họ vẫn thi triển ra Bách Lưu Táng. Chỉ có điều, Phó thống lĩnh cũng ra tay.

Lấy này Bách Lưu Táng của Phó thống lĩnh là chủ đạo, hoàn toàn tập trung Bách Lưu Táng của mọi người lại, hóa thành một đạo, giống như sông lớn chảy dài trùng kích không ngừng. Uy lực không chỉ tăng lên một đẳng cấp.

Hai bên một lần nữa va chạm, phát ra năng lượng càng cường đại hơn. Dư âm trùng kích bốn phương tám hướng, nghiền nát mặt đất.

Một đòn này cũng không làm gì được đối phương.

Các Thiên Thần Vệ nhanh chóng phân tán ra, tốc độ di chuyển rất nhanh, tạo thành từng trận hình nhỏ, bao vây xung quanh Độc Giác Bạch Mãng.

Sở Mộ vừa nhìn, đã cảm thấy không thích hợp. Một con linh thú Thánh cấp cửu tinh này, chắc hẳn không phải là đối thủ của đám người Thiên tộc. Hắn vội vàng thu lại khí tức, bay nhanh về phía sau, nhanh chóng rời xa.

Hắn vừa rời xa đồng thời, còn vừa quay đầu lại nhìn một chút, xem đám người Thiên tộc này ra tay, giết chết con linh thú Thánh cấp cửu tinh như thế nào.

Hiểu rõ thủ đoạn của đối phương, bao giờ cũng tốt hơn. Có lẽ, nói không chừng bản thân mình sẽ thật sự chống lại cùng bọn họ.

Người Thiên tộc đều ra tay, thi triển ra Thiên thuật. Nhưng bọn họ thi triển ra Thiên thuật, cũng không phải Thiên thuật mang tính công kích, mà bện thành một tấm lưới lớn màu trắng, từ trên trời hạ xuống, không thể trốn thoát, bao phủ về phía con Độc Giác Bạch Mãng này.

Hình như Độc Giác Bạch Mãng cũng biết không thể bị lưới chụp xuống. Nó vẫy đuôi một cái, hóa thành một bóng roi cực lớn, dường như muốn đánh nát trời cao, đánh tới.

Một tiếng động vang lên.

*****

Đuôi mãng xà màu trắng trực tiếp đánh vào phía trên tấm lưới lớn màu trắng. Nhưng tấm lưới lớn màu trắng không có bị nghiền nát. Nó thoáng chấn động, loại bỏ một đòn của đuôi mãng xà màu trắng, hạ xuống, trực tiếp bao phủ lấy con mãng xà màu trắng, nhanh chóng thu nhỏ lại.

Ở dưới sự khống chế của phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ, tấm lưới màu trắng vững vàng chùm lên con Độc Giác Bạch Mãng Thánh cấp cửu tinh sơ kỳ. Độc Giác Bạch Mãng không ngừng giãy dụa. Nhưng tấm lưới lớn màu trắng thu nhỏ lại. Biên độ giãy dụa của nó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị hoàn toàn trói lại, không thể động đậy được chút nào.

- Chết!

Ánh mắt của Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ vô cùng lạnh như băng. Chỉ thấy hai tay hắn chà một cái. Một đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng màu trắng, hung hăng chém xuống. Kiếm quang mang theo lực lượng kinh người và phong quang sắc bén, đâm vào trong một con mắt của Độc Giác Bạch Mãng. Lực lượng bạo phát, cắt nát đầu của Độc Giác Bạch Mãng, đánh nát linh hồn của nó.

Thiên Thần Vệ chính là một thanh lợi kiếm của Thiên tộc. Phàm là kẻ địch của Thiên tộc, tất cả đều bị bọn họ vô tình diệt trừ giết chết. Có thể nói, bọn họ chính là quái tử thủ thuộc về Thiên tộc. Lý niệm của bọn họ luôn luôn là thà giết nhầm chứ không bỏ sót.

Con Độc Giác Bạch Mãng này cũng coi như gặp xui xẻo. Bị Sở Mộ lợi dụng một lần. Kết quả, vừa tỉnh ngủ, đã bị đám quái tử thủ Thiên tộc này giết chết.

Trên Vạn Thú Nguyên, một đạo ánh sáng màu bạc lóe lên một bóng người, bay như điên. Tốc độ kia không ngờ đạt tới trình độ Thánh cấp bát tinh, giống như một lưu tinh màu bạc, lướt đi rất nhanh ở trên Vạn Thú Nguyên.

Sau đó lại là một ánh sáng màu trắng cực lớn, phá vỡ áp lực không khí, lao tới bằng tốc độ kinh người.

Lưu tinh màu bạc phía trước chính là Sở Mộ. Hắn sử dụng Thiên Hoang Thiên Lỗi. Lực lượng và tốc độ của Thiên Hoang Thiên Lỗi đều là trình độ Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Nhưng ở dưới sự vận dụng xảo diệu của Sở Mộ, đã đạt tới trình độ Thánh cấp bát tinh. Ánh sáng màu trắng đuổi theo phía sau lại chính là các Thiên Thần Vệ của Thiên tộc.

Theo đạo lý, thực lực của các Thiên Thần Vệ không đồng nhất dồn lại. Cao nhất chính là Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Thấp nhất chính là Thánh cấp tứ tinh. Một khi tốc độ bạo phát, hoàn toàn khác nhau, chênh lệch khá xa. Nhưng bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Đồng thời thi triển ra Thiên thuật tăng cường tốc độ. Không ngờ không có bất cứ một người nào tụt lại phía sau. Tất cả đồng thời đều giữ vững tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thua gì với Sở Mộ. Thậm chí có chút vượt quá.

Đám này người Thiên tộc thực lực quá mạnh mẽ. Dưới sự liên thủ, Sở Mộ tự biết mình không có cách nào đối đầu.

Trừ khi, hắn vận dụng cường giả bên trong Kiếm Tông Linh Ấn. Nhưng chỉ có thể sử dụng cường giả tuyệt thế. Cảm giác sử dụng cường giả tuyệt thế đi đối phó với một đám Thánh cấp, thật sự quá mức lãng phí. Đương nhiên, nếu như ở giây phút cuối cùng, cho dù lãng phí cơ hội cấp Thánh Hoàng, cũng phải vận dụng.

Thiên Thần Vệ truy kích, mang đến cho Sở Mộ áp lực thật lớn. Dưới loại áp lực này, máu Sở Mộ lưu chuyển nhanh hơn. Hình như có chút hưng phấn. Nhưng tâm tình lại hoàn toàn không có chút chấn động nào. Có trạng thái lạnh lùng bình tĩnh, như băng tâm, trời sập cũng không sợ hãi.

Dưới loại trạng thái này, cảm nhận của hắn được tăng lên tới cực hạn. Tất cả bốn phía xung quanh đều hiện ra rõ ràng. Hắn cảm thấy ở dưới loại trạng thái này, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể tiến vào trạng thái Tiệt Sát Chi Kiếm.

Chỉ có điều kẻ địch quá nhiều người, quá cường đại. Trạng thái Tiệt Sát Chi Kiếm cũng không đối phó được đối phương. Một khi mình vừa dừng lại, lập tức sẽ bị đuổi kịp, rơi vào trong vòng vây.

Trong lúc truy kích, Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ búng ngón tay một cái. Từng ánh sáng màu trắng giống như lưu tinh phá không, bắn về phía Sở Mộ. Bóng dáng Sở Mộ lúc trái lúc phải, tránh từng luồng ánh sáng màu trắng bắn tới, khiến hắn đều thất bại.

Chỉ có điều khoảng cách giữa hai bên đang dần dần thu ngắn lại một chút. Dựa theo loại tình huống này, qua một đoạn thời gian nữa, Sở Mộ rất có khả năng sẽ bị đuổi kịp. Đến lúc đó, hắn chắc hẳn sẽ rơi vào trong vòng vây của Thiên Thần Vệ.

Trong lúc chạy như điên, Sở Mộ rút ra song kiếm Thiên Lỗi. Cánh tay hắn uốn cong, bổ song kiếm về phía sau, biến thành hai đạo kiếm quang màu trắng, xé rách trời cao. ngay lập tức chém về phía Thiên Thần Vệ.

Phó thống lĩnh vừa ra tay lại đánh nát hai đạo kiếm mang màu trắng. Bất chợt, trước mắt chính là một mảng màu trắng. Từng kiếm quang màu trắng, giống như cuồng phong mưa rào tập kích đến, uy lực mạnh mẽ.

- Chút tài mọn.

Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ lạnh lùng cười. Thiên thuật thành thạo đánh nát từng kiếm quang.

Mặc dù kiếm quang màu trắng không có tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với bọn họ, nhưng vẫn trì hoãn một chút tốc độ của bọn họ, khiến cho khoảng cách giữa hai bên, không đến mức rút ngắn lại gần.

Đuổi cùng trốn, bất tri bất giác, bọn họ không ngừng tiến sâu vào Vạn Thú Nguyên.

Hai bên động thủ, sóng chấn động cực lớn, khiến cho rất nhiều linh thú chú ý. Những linh thú cấp thấp Thánh cấp trung giai tất nhiên e sợ, muốn tránh không kịp. Từ phía xa, bọn chúng đã né tránh. Nhưng các linh thú Thánh cấp cao giai lại đều xuất động không ngừng mãnh liệt lao ra.

Một tiếng chói tai vang lên ở trên không trung, kéo theo gió bão từ phía xa nhanh chóng bay tới. Đó là một con chim khổng lồ toàn thân màu đen. Hai cánh nó vỗ mạnh, liền sinh ra từng luồng khí xoáy màu đen cực lớn, giống như gió bão.

Phong áp cường lực theo một con chim màu đen khổng lồ này cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt, trùng kích tới.

Đây là linh thú Thánh cấp cửu tinh cao giai... Phong Bạo Điểu.

Thực lực Phong Bạo Điểu, con Độc Giác Bạch Mãng kia không thể so sánh được. Áp lực cường đại, khiến cho sắc mặt Sở Mộ biến đổi. Ngay cả những Thiên Thần Vệ kia cũng vậy.

Phong Bạo Điểu hiển nhiên cảm nhận được khí tức của Sở Mộ cùng Thiên Thần Vệ truy kích đến. Vừa phát hiện ra bọn họ, Phong Bạo Điểu lại một lần nữa phát ra tiếng kêu to vui sướng, hai cánh vẫy xuống. Vô số luồng khí xoáy màu đen bay nhanh xuống, đánh về phía Sở Mộ cùng các Thiên Thần Vệ. Mỗi một luồng khí xoáy màu đen đều tản ra uy lực kinh người.

*****

Sở Mộ vội vàng né tránh. Hắn vung kiếm, kiếm quang giao nhau hình chữ thập, đánh nát một luồng khí xoáy màu đen, tránh hai luồng khí xoáy màu đen.

So với Sở Mộ mà nói, mục tiêu các Thiên Thần Vệ lớn hơn nữa. Khoảng chừng hơn mười luồng khí xoáy màu đen công kích tới, mang đến cho bọn họ phiền toái không nhỏ.

Lúc này, những tiếng ầm ầm vang lên. Phía xa cát bụi cuồn cuộn. Dưới khói đặc tràn ngập, một con tê giác một sừng khổng lồ với hàm răng sắc bén, chạy như điên tới. Hàm răng của nó dường như đang nói cho đám người Sở Mộ biết, nó không phải ngồi không.

Đó lại là một con linh thú Thánh cấp cửu tinh cao giai.

Một phía khác, một con sư tử cực lớn màu vàng xuất hiện, tản ra khí tức Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong.

Gặp phải loại tình huống này, Sở Mộ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Hắn vốn nghĩ, muốn thoát khỏi sự truy sát của các Thiên Thần Vệ, rất khó. Hiện tại xuất hiện nhiều linh thú cường đại như vậy, hắn ở dưới sự truy sát của Thiên Thần Vệ, lại có thêm một cơ hội thoát thân. Nhưng phiền phức chính là những linh thú này rất cường đại, cũng sẽ không để cho hắn dễ dàng chạy trốn như vậy.

Tiếp theo, chính là thời khắc bỏ mạng.

Bất chợt, Sở Mộ phát hiện ra một điểm. Hình như mình không bị để mắt tới. Hoặc có thể nói, những linh thú này chỉ có hứng thú đối với đám người Thiên tộc. So với đối với mình, hứng thú đối với đám người đó lớn hơn.

Suy nghĩ một chút Sở Mộ đã hiểu được. Dù sao bây giờ nhìn lại mình, chính là một vụn sắt, phát tán ra khí tức thuộc về khí tức của Thiên Lỗi, lạnh như băng, không mang theo sinh cơ. Còn nữa, mình chỉ có một mình. Đám người Thiên tộc lại khác. Bọn họ có hơn một trăm người. Toàn bộ là những người sống sờ sờ. Đối với đám linh thú yêu thích ăn thịt mà nói, bọn họ chính là món ăn vô cùng ngon miệng.

Phong Bạo Điểu và con tê giác ăn thịt cùng với con sư tử màu vàng cực lớn kia đều nhằm về phía Thiên Thần Vệ, dự định chia nhau.

Nếu chỉ là một con, đám người Thiên Thần Vệ muốn đối phó, không có bao nhiêu khó khăn. Vấn đề là có chừng ba con. Thoáng cái bọn chúng mang đến cho các Thiên Thần Vệ áp lực cũng đủ lớn. Hơn nữa ba con linh thú Thánh cấp cao giai này đều có đầy đủ trí tuệ. Bọn chúng biết, ở dưới tình huống như vậy, không thích hợp phát sinh xung đột. Bởi vậy bọn chúng tạm thời chia nhau thức ăn rồi nói sau.

Bọn chúng tất nhiên cũng nhận ra được những người này. Đó chính là người Thiên tộc. Chỉ có điều, vậy thì thế nào. Thiên tộc rất cường đại. Vạn Thú Nguyên cũng không phải ngồi không. Nếu như cường giả tuyệt thế của Thiên tộc dám đánh vào Vạn Thú Nguyên, thú vương trên Vạn Thú Nguyên cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Thần sắc các Thiên Thần Vệ lạnh như băng, trên mặt tràn ngập sát khí.

Vì Thiên Thần Vệ để huấn luyện đạt được tiêu chuẩn, không biết phải trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử. Số linh thú chết ở dưới tay bọn họ nhiều đến mức đếm không xuể. Cho dù là linh thú Thánh cấp cửu tinh, bọn họ cũng hoàn toàn không khiếp sợ chút nào.

- Phân đội Thiên Thần Vệ thứ năm của Thiên tộc, đang truy kích kẻ địch của bản tộc. Nếu như các ngươi ngăn cản, chính là kẻ địch của tộc ta.

Giọng điệu của Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ lạnh như băng nói.

Bọn họ cũng không phải sợ ba con linh thú này. Vấn đề là chiến đấu tiếp, sẽ cho Nhân tộc kia có cơ hội chạy trốn. Tuy rằng có thể suy tính ra phương hướng và vị trí thân thể của đối phương. Nhưng mỗi lần suy tính đều phải tiêu hao lực nguyên hồn. Nếu như khôi phục không kịp nói, căn bản là không có cách nào lại suy tính được nữa.

Ở dưới tình huống không suy tính ra, dĩ nhiên là không có cách nào truy kích được đối phương.

Cho nên, hắn chỉ có thể mang uy danh của Thiên tộc và Thiên Thần Vệ ra.

Ba con linh thú vừa nghe, nhất thời do dự.

Bọn chúng là linh thú Thánh cấp cửu tinh, ở trên Vạn Thú Nguyên, là đám đứng ở trên đỉnh, có trí tuệ vượt xa so với các linh thú khác. Đồng thời thời gian sống sót rất dài, càng hiểu rõ chuyện nhiều.

Bọn họ đều hiểu rất rõ về Thiên tộc, cũng mấy sợ hãi. Nhưng Thiên Thần Vệ hung danh hiển hách, bọn họ lại có chút sợ hãi.

Mỗi một Thiên Thần Vệ đều có thực lực rất cường đại. Hơn nữa bọn họ am hiểu phối hợp. Trong đó mặc dù không có cường giả tuyệt thế nào, nhưng muốn giết chết Thánh cấp cửu tinh, cũng không phải vấn đề quá khó khăn.

Chỉ cần không phải cường giả tuyệt thế tiến vào Vạn Thú Nguyên, thú vương cơ bản sẽ không để ý tới.

Đang lúc ba con linh thú Thánh cấp cửu tinh do dự, các Thiên Thần Vệ lại một lần nữa truy kích Sở Mộ. Chỉ có điều, nhận được thời cơ ngắn ngủi, Sở Mộ lại chạy đi rất xa.

E ngại hung danh hiển hách của Thiên Thần Vệ, ba con linh thú Thánh cấp cửu tinh nhìn theo, nhưng không tiếp tục truy kích, mà mang theo vài phần không cam lòng rời đi.

Không có cách nào. Thật ra chúng rất muốn ăn tươi mấy Thiên tộc này. Nhưng các Thiên Thần Vệ tuyệt đối sẽ không để yên. Đến lúc đó, thú vương cũng sẽ không che chở được bọn họ. Dù sao quy định có tồn tại. Nếu như thú vương ra tay đối phó với Thiên Thần Vệ, cường giả tuyệt thế của Thiên tộc sẽ không ngồi yên không để ý đến. Đạo lý là giống nhau.

Trên Vạn Thú Nguyên, lại một lần nữa xuất hiện một cảnh đường truy đuổi.

Một ánh sáng màu trắng thật dài, bay nhanh tới, đuổi theo một ánh sáng màu bạc.

- Thế nào lại nhanh như vậy?

Sở Mộ rất kinh ngạc.

Lẽ nào, ba con linh thú Thánh cấp cửu tinh kia đã bị đám người Thiên tộc giết chết hay sao?

Nếu như là vậy, Sở Mộ có thể suy tính một chút, không nhất thiết phải tiếp tục chạy nữa. Bởi vì không có khả năng chạy trốn. Vậy không bằng trực tiếp vận dụng Kiếm Tông Linh Ấn, triệu hồi ra cường giả tuyệt thế kia thoáng cái đánh rơi tất cả người Thiên tộc.

Đám Thiên Thần Vệ này lại không biết, bọn họ nhiều lần qua lại ở bên bờ sinh tử. Nếu không phải Sở Mộ không muốn lúc đó lãng phí một cơ hội, nếu không phải hắn dự định lấy đối phương ra làm đá mài đao để rèn luyện mình một phen, bọn họ đã bị giết chết. Tất cả bị giết chết, không chừa một tên.

Ở dưới sự đuổi giết của Thiên Thần Vệ, khoảng cách giữa bọn họ cùng Sở Mộ lại tới gần một lần nữa.

Năm nghìn thước... Bốn ngàn mét... Ba nghìn thước... Hai nghìn thước...

Không bao lâu, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn lại chỉ còn một nghìn thước, đồng thời vẫn đang không ngừng rút ngắn khoảng cách.

Năm trăm mét!

Tiếp qua một hồi nữam Sở Mộ sẽ bị các Thiên Thần Vệ đuổi kịp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)