Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0167

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0167: Ai có thể ngăn cản ta!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tốp đầu, một bóng người màu xanh nhạt và một bóng người màu vàng gần như cùng tiến lên, chẳng phân biệt được trên dưới.

Bóng người màu xanh nhạt là Luyện Thanh Vân. Bóng người màu vàng nhạt là Hoàng Phủ Trường Thiên.

Trong mười người, lại lấy Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên vì đầu. Bất luận là các phương diện thiên phú tu luyện hay mức độ kiếm khí tinh thần thuần khiết, và nắm giữ các loại thân pháp, hai người bọn họ đều đứng đầu. Bởi vậy hiện tại, hai người bọn họ có thể vượt xa khỏi tốp đầu, cùng tiến lên. Bọn họ cách đám người phía sau tới hai mươi mấy thước.

Sở Mộ điều động ngoại kiếm khí, nhanh chóng hình thành một bức tường kín, đè ép về phía Nam Cung Hạo Dương.

Trong phạm vi tám thước, ngoại kiếm khí ngưng tụ ra bức tường khí, vẫn có đầy đủ uy lực nhất định. Mặc dù không có cách nào tạo ra quá nhiều ngăn cản đối với đối phương, trong nháy mắt sẽ bị đánh bại, nhưng trong nháy mắt như vậy đủ khiến cho đối phương dừng lại một chút.

Thân pháp Hoàng Phủ Thủy Điệp lay động, giống như một con hồ điệp xuyên hoa, tới sát bên cạnh bức tường khí liền nhảy vọt qua. Nam Cung Hạo Dương quát lạnh một tiếng, hai mắt bắn ra ánh sáng rừng rực bao hàm lửa giận. Nắm đấm hình thành chưởng kiếm khí màu lửa đỏ ngưng tụ hung hăng chém xuống.

Xuy.

Một tiếng động phát ra. Bức tường khí giống như một tấm vải bị trực tiếp xé rách. Nam Cung Hạo Dương lấy phong thái ngang ngược xông qua. Hung hãn đuổi theo về phía Sở Mộ. Ngón tay như kiếm liên tục vung lên trong hư không. Nhất thời, từng kiếm khí màu lửa đỏ đan vào nhau, nhanh vô cùng bắn về phía Sở Mộ.

Uy lực của kiếm khí màu lửa đỏ cũng không cường đại. Mục đích không phải muốn giết chết Sở Mộ, mà sẽ tạo thành ngăn cản đối với Sở Mộ, khiến tốc độ của hắn giảm xuống. Sở Mộ dường như mọc con mắt ở phía sau, thân hình lắc lư. Từng kiếm khí màu lửa đỏ đều thất bại.

- Đáng chết!

Nam Cung Hạo Dương thầm mắng một tiếng, khai hỏa toàn bộ hỏa lực. Kiếm khí màu lửa đỏ phun trào. Hai chân chợt dùng lực đạp một cái xuống mặt đất, giống như một hỏa tiễn bắn nhanh. Trong nháy mắt hắn đã vượt qua Hoàng Phủ Thủy Điệp, đuổi theo Sở Mộ.

Hoàng Phủ Thủy Điệp thoáng cái bị vượt qua, hơi ngẩn người. Nhưng nàng không có tăng nhanh tốc độ. Bởi vì nàng nhìn ra được, lúc này Nam Cung Hạo Dương chỉ là nhất thời đang tranh khí. Toàn lực thi triển thân pháp như vậy, chỉ càng tăng thêm mức độ tiêu hao kiếm khí, chỉ có thể vượt lên trước một điểm. Thời điểm kiếm khí tiêu hao quá nhiều, tốc độ sẽ phải chịu ảnh hưởng rõ ràng, không thể không giảm xuống.

Cảm giác được phía sau có khí tức nóng bỏng đè ép đến, trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia khác thường. Hắn âm thầm kinh ngạc. Không hổ danh là một trong những Thập Cường. Cho dù tinh luyện không phải là hệ phong lấy tốc độ làm danh xưng, nhưng ở phương diện tốc độ vẫn rất nhanh. Nhất là lực bạo phát hệ hỏa kinh người.

Chân Nam Cung Hạo Dương đạp thật mạnh trên mặt đất. Thân thể lực lượng và kiếm khí trong nháy mắt bạo phát. Hai thành Hỏa Chi Ý Cảnh dung hợp nảy sinh lực đẩy cường đại. Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Mỗi một bước rơi xuống đất đều sẽ lưu lại vết chân cháy đen.

Mắt thấy mình cách người trước mặt càng lúc càng gần, trong mắt Nam Cung Hạo Dương lóe lên một tia dữ tợn. Đột nhiên, giống như bị hoa mắt. Hắn thấy tốc độ của bóng người trước mặt lại được nâng cao, dần dần kéo dài khoảng cách đối với hắn.

Bất đắc dĩ, Sở Mộ đành tăng Phong Chi Ý Cảnh lên tới hai thành. Từ đó, tốc độ lần thứ hai được nâng cao, lại kéo dài khoảng cách với Nam Cung Hạo Dương.

- Tiểu đệ đẹp trai, ngươi tên là gì? Tỷ tỷ ta là Trầm Nhiêu.

Khi Sở Mộ bay về phía trước, lại đuổi kịp người trước mặt. Những nhân với tướng mạo diêm dúa loè loẹt, hình dáng như ma quỷ lộ ra vẻ mặt mị hoặc cười, nhìn Sở Mộ, khiến người ta trong nháy mắt có loại hoa mắt thần mê.

Nhưng Sở Mộ lại chỉ thản nhiên cười, không trả lời. Hắn biết, có vài nữ nhân trời sinh thích đùa giỡn người khác, xem đây là thú vui, đồng thời tự xưng "Tỷ tỷ". Bởi vậy mặc dù nữ nhân Trầm Nhiêu này hình như không lớn hơn so với hắn mấy tuổi, vẫn mang theo một loại khí tức quyến rũ, có thể nói là vưu vật, Sở Mộ cũng không hề động tâm.

Vèo một tiếng, tốc độ của Sở Mộ lại được nâng cao, trực tiếp lướt qua Trầm Nhiêu, chỉ lưu lại một bóng lưng cho nàng.

- Tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, lĩnh ngộ chí ít hai thành Phong Chi Ý Cảnh. Thân pháp cũng tu luyện tới mức độ viên mãn. Đó rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nào lại kiệt xuất như vậy?

Trầm Nhiêu cũng không lưu tâm, trái lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ lộ ra thần sắc suy nghĩ.

Tôn Trường Phong tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ phong, thân pháp hệ phong, lĩnh ngộ cũng hai thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ cực nhanh. Hoàng Phủ Băng Ngưng tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ băng. Thân pháp tuy rằng không phải hệ băng, nhưng trong lúc bay vút đi vẫn khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh không ngừng giảm xuống.

Thân hình Tôn Trường Phong lay động, lúc trái lúc phải, khiến Hoàng Phủ Băng Ngưng căn bản cũng không có cơ hội vượt qua được. Trên thực tế, tốc độ của Hoàng Phủ Băng Ngưng cũng không giống như Tôn Trường Phong, không có cách nào vượt qua. Chỉ là thấy thân hình Tôn Trường Phong ở phía trước chợt trái chợt phải rất chướng mắt.

Sở Mộ cũng giống như một trận gió thổi tớ. Hoàng Phủ Băng Ngưng quay đầu nhìn lại, trong đáy mắt hiện lên một tia hàn quang. Ngón tay tinh tế giống như xanh nhạt vậy bắn trong không khí, trêu chọc qua. Dường như kích thích dây đàn vô hình vậy. Nhất thời, từng kiếm khí băng lạnh ở trong không khí, đan vào nhau thành một lưới kiếm, chắn ngang đường núi.

Khí tức băng lạnh đáng sợ. Không khí xung quanh bị một tầng sương trắng mỏng manh che phủ. Sở Mộ nhanh chóng tới gần. Ngón tay như kiếm nhẹ nhàng điểm ở trên không khí. Từng kiếm khí bắn ra, bắn nhanh ở trên lưới kiếm băng hàn do kiếm khí đan vào nhau, thiêu đốt. Nhất thời lưới kiếm tan vỡ. Sở Mộ không gặp chút trở ngại nào xông qua.

Ống tay áo vung lên, một trận gió cuồn cuộn nổi lên thổi về phía Hoàng Phủ Băng Ngưng. Cát bay đá chạy, có tới mà không có lui thì thật không có lễ.

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Ngay cả không khí cơ hồ cũng kết băng. Gió thổi tới còn chưa va chạm vào Hoàng Phủ Băng Ngưng, cũng đã muốn đông cứng lại, khó có thể tạo ra ngăn cản gì đối với nàng. Ngoại kiếm khí ngưng tụ thành bức tường khí. Hoàng Phủ Băng Ngưng nhất thời không để ý trực tiếp xông vào bức tường khí. Mặc dù nàng không có bị thương nhưng tốc độ chợt giảm xuống.

- Còn có ba người nữa.

Sau khi lướt qua Hoàng Phủ Băng Ngưng, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào ba bóng lưng phía trước, thầm nghĩ.

Thân hình Tôn Trường Phong lay động lúc trái lúc phải không ngừng, ngăn cản bất kỳ khả năng bị đột phá nào. Nhưng Sở Mộ giống như một làn gió, thừa dịp thân hình Tôn Trường Phong, quỷ dị xuyên qua từ một khe hở.

- Sao có thể như vậy được!

Vẻ mặt Tôn Trường Phong khiếp sợ. Hắn đã tu luyện thân pháp hệ phong tới viên mãn. Phong Chi Ý Cảnh còn lĩnh ngộ được hai thành. Làm sao có thể sẽ bị một gia hỏa thập đoạn đỉnh phong vượt qua được.

*****

Tốc độ của Luyện Thanh Vân thoạt nhìn không nhanh lắm, giống như một đám mây di chuyển. Nơi nào nó đi qua, không khí lại trở nên có vài phần mềm nhẹ như bông, lại hết lần này tới lần khác ngăn cản Hoàng Phủ Trường Thiên, khiến tốc độ của hắn không có cách nào nâng cao.

Mà Hoàng Phủ Trường Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, chém ra xé rách tất cả những ngăn cản đó. Bất kỳ sự ngăn cản nào cũng không có cách nào chống đỡ, phong quang vô tận. Bất kỳ bông mềm nào cũng sẽ bị hắn sở xé rách, tiến thẳng không lùi.

Hai người Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, tương đương nhau, ai cũng sẽ không thua ai.

Hai mắt Sở Mộ khẽ híp một cái. Ở dưới xem kiếm, hắn có thể thấy rõ ràng trong không khí không ngừng dập dờn khí tức bồng bềnh nhẹ mềm như bông, từng tầng từng tầng chặt chẽ liên kết, khiến không khí giống như sóng nước tràn ngập lực cản.

Mặc dù Hoàng Phủ Trường Thiên khí thế vô cùng phong mang mạnh mẽ, chém ra xé rách tất cả bông mềm, nhưng Luyện Thanh Vân đi qua nơi nào, không khí rối rít biến hóa, căn bản là chém không hết, xé không xong.

Sở Mộ nhìn một chút. Hắn phát hiện, mình căn bản cũng không có cơ hội vượt qua. Trừ khi, vận dụng bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập Tật Phong Lược Ảnh. Bằng không chỉ với hiện tại vận dụng hai thành hoặc tăng lên tới ba thành, muốn vượt qua Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên, độ khó rất cao.

Sở Mộ có thể cảm giác được phía trên có người đang nhìn. Ánh mắt kia thỉnh thoảng đảo qua ở trên người mình, loại này cảm giác tràn ngập chèn ép khiến Sở Mộ biết người phía trên, tất nhiên là Gia Cát Xung.

Gia Cát Xung rốt cuộc có tu vi thế nào, Sở Mộ hoàn toàn nhìn không thấu. Chỉ cảm giác hắn đặc biệt kinh người. Sở Mộ cũng không tính bộc lộ ra nhiều con bài chưa lật của mình.

Vẫn duy trì tốc độ như vậy, Sở Mộ vẫn đứng ở phía sau Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên, lại cùng Tôn Trường Phong phía sau duy trì khoảng cách nhất định, khiến Tôn Trường Phong muốn đuổi kịp, cũng không có cách nào vượt qua.

Chín rẽ mười tám ngoặt, lướt qua từng tầng gian nan hiểm trở, Hoàng Phủ Trường Thiên cùng Luyện Thanh Vân gần như đồng thời lao ra khỏi con đường núi, đến một mảnh đất trống giữa sườn núi. Ngay sau đó, Sở Mộ cũng lao ra khỏi đường núi.

Vèo vèo vèo.

Từng bóng người bay nhanh, lao ra khỏi đường núi, đi tới trên mảnh đất trống giữa sườn núi, dừng bước lại.

Tiếng gió từ trên bầu trời vang lên. Chỉ thấy Gia Cát Xung ngồi trên một con hạc mào hồng hạ xuống trên mảnh đất trống. Đôi mắt hổ bắn ra tinh quang đảo qua trên mặt của mọi người. Lúc rơi vào trên mặt Sở Mộ, hắn dừng lại hai giây.

- Không tệ. Chín rẽ mười tám ngoặt thử thách chủ yếu là tốc độ. Trong các ngươi có người vượt ra ngoài dự đoán của ta.

Đợi đến khi phần lớn mọi người đều đến đây, lúc này Gia Cát Xung mới mở miệng vừa cười vừa nói.

Tiếp đó, Gia Cát Xung liền tuyên bố danh sách mười người đứng đầu.

Danh hiệu đứng đầu là Hoàng Phủ Trường Thiê. Hắn lao ra khỏi chín rẽ mười tám ngoặt sớm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Mặc dù chỉ là chênh lệch nửa bàn chân, nhưng vẫn có sự khác biệt. Danh hiệu đứng đầu trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Người đứng thứ hai, tất nhiên là Luyện Thanh Vân. Bởi vì chậm nửa bàn chân bị hạ xuống đứng thứ hai. Luyện Thanh Vân mặc dù không có bất kỳ biểu thị nào, nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên một tia hàn quaang.

Người đứng thứ ba chính là Sở Mộ. Khi Gia Cát Xung một tuyên bố, Hoàng Phủ Trường Thiên và Luyện Thanh Vân đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Mộ. Những người khác, có người dùng ánh mắt nghiền ngẫm, có người khiếp sợ, có người lại lộ ra lửa giận.

Người đứng thứ tư chính là Tôn Trường Phong. Người đứng thứ năm là Hoàng Phủ Băng Ngưng. Người thứ sáu là Trầm Nhiêu. Người thứ bảy là Hoàng Phủ Thủy Điệp. Người thứ tám là Nam Cung Hạo Dương. Người thứ chín là Cao Cốc Lăng. Người thứ mười là Hoàng Phủ Năng.

Về phần Hoàng Phủ Phách, đứng thứ mười một. Hắn nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra lửa giận, hận không thể nhào lên đánh một quyền khiến đầu Sở Mộ nổ tung.

- Danh hiệu đứng đầu có thể thu được thưởng một vạn học phần. Người thứ hai thu được chín ngàn. Người thứ ba thu được tám nghìn. Cứ lấy quy luật đó tính xuống, người đứng thứ mười thu được thưởng một nghìn học phần.

Gia Cát Xung cười híp mắt nói:

- Có lòng nhắc nhở, đối với học viên mới như các ngươi mà nói, những phần thưởng học phần, xem như là đặc biệt dày. Cho nên, ở cửa thứ hai, phải cố gắng tranh thủ.

Bên trong rừng rậm u ám, không âm thanh, tràn ngập tĩnh mịch.

Đột nhiên, âm thanh vèo vèo vang lên. Từng bóng người bay nhanh xông vào trong rừng rậm, phá tan sự tĩnh mịch ở nơi đây.

Trong nháy mắt, hơn một ngàn thân ảnh trước sau xông vào bên trong rừng rậm. Trên mảnh đất trống giữa sườn núi Hắc Giao, chỉ còn lại có Gia Cát Xung và con hạc mào đỏ kia.

Trên mặt Gia Cát Xung lộ ra một loại nụ cười rất quái dị, có chút giống như đang đùa dai:

- Cửa sát hạch thứ hai thực sự khiến người ta hoài niệm. Hi vọng những gia hỏa này có thể hưởng thụ thật tốt...

...

- Chín rẽ mười tám ngoặt khảo hạch là tốc độ. Như vậy rừng rậm Man Phong này khảo hạch là cái gì? Không ngờ không cho phép thi triển sát chiêu kiếm thuật và kiếm kỹ. Chỉ có thể lấy kiếm thuật cơ bản và kiếm thuật thức cơ bản để ứng phó.

Sau khi Sở Mộ nhảy vào rừng rậm Man Phong, thầm nghĩ, có chút suy đoán.

- Lần này, ta nhất định phải lấy được vị trí trước mười.

Hoàng Phủ Phách âm thầm nắm chặt nắm đấm, quay đầu lại liếc mắt một cái. Bởi vì ánh sáng trong rừng rậm quá mờ, hơn nữa quá nhiều người, hắn cũng không nhìn thấy Sở Mộ. Chỉ có điều, trong lòng hắn đối Sở Mộ vẫn tràn ngập oán niệm. Bất kể như thế nào, nhất định phải phát tiết ra cơn giận này. Bằng không trong lòng khí không thông thuận, toàn thân đều sẽ khó chịu.

- Hừ, trước không biết thưởng học phần sẽ nhiều như vậy, cho nên ta mới không có dốc toàn lực. Nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đứng trước ta.

Đồng tử Nam Cung Hạo Dương giống như hỏa diễm bốc cháy lên.

Phạm vi rừng rậm Man Phong rất lớn. Chỉ một lát sau, hơn một ngàn người tản ra, dần dần trở nên thưa thớt.

Mà bên trong rừng rậm, ngoại trừ từng thân hình trùng kích không khí cùng với tiếng bước chân giẫm lên trên mặt đất khiến cành khô nát vỡ tan ra, không nghe thấy gì khác.

Đột nhiên, có âm thanh kỳ quái từ phía xa vang lên.

Lỗ tai Sở Mộ khẽ run lên. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên phải. Lại chỉ có thể thấy một số bóng người chớp động, nhưng không có cách nào thấy được những thứ gì khác. Nhưng những âm thanh kỳ quái này hình như thoáng chốc đã tăng lên.

- Các ngươi có nghe được âm thanh gì hay không?

Một đệ tử kiếm phái đột nhiên dừng bước, hai mắt sáng lên nhìn người bên cạnh, nói.

- Không.

- Hình như có.

Nhưng vào lúc này, âm thanh kỳ quái này đã lớn lên.

Vù vù.

Âm thanh đột nhiên trở nên kịch liệt, khiến da đầu mọi người tê dại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)