← Ch.1702 | Ch.1704 → |
Kiếm Lực cấp bảy, cần hiến tế Bạch Ngân chi tâm, đối với bọn họ mà nói, Bạch Ngân chi tâm quá mức xa xôi, cái kia đại biểu chính là Tội Dân Bạch Ngân cấp, loại thực lực cường đại này, căn bản không phải bọn hắn có thể đối kháng.
Đương nhiên, còn có một ít phương pháp khác, có thể đạt được Bạch Ngân chi tâm, ví dụ như bán Linh Dược hoặc khoáng thạch Bạch Ngân cấp, bất quá, Linh Dược khoáng thạch Bạch Ngân cấp này, ít nhất phải tiến vào tầng thứ hai huyệt động của Tội Dân mới có thể có được, hơn nữa không nhiều lắm, còn cần là lần đầu tiên tiến vào, thuộc về người khai hoang mới được.
Nếu là huyệt động bị người vơ vét qua, có thể tìm được một ít Linh Dược Thanh Đồng cấp thấp cũng không tệ rồi.
Mà Thánh cấp Thất Tinh như bọn hắn, ở đâu có cơ hội khai hoang huyệt động, coi như có, cũng không quá đáng là một ít người may mắn mà thôi, số lượng ít đến thương cảm.
Cho nên, bọn hắn cơ hồ chảy nước miếng, nhìn Sở Mộ lấy ra mười viên Bạch Ngân chi tâm.
Chỉ là, động tâm quy động tâm, nhưng không dám hành động, lúc trước Sở Mộ một kiếm miểu sát một Thánh cấp Thất Tinh trung giai, phảng phất vẫn còn ở trước mắt, về sau Sở Mộ ở trong tay Tội Dân Bạch Ngân cấp thành công thoát thân, cũng làm cho bọn hắn nhớ vô cùng rõ ràng.
Mười viên Bạch Ngân chi tâm bị hòa tan, hóa thành một đạo quang mang ngân sắc, phóng lên trời, chui vào Hắc Thần Cự Kiếm, một tia sáng bóng chợt lóe lên.
Bạch Ngân chi tâm, tựa hồ có hiệu quả tẩm bổ càng lớn.
Kiếm quang màu bạc càng thêm sáng chói, từ trong Hắc Thần Cự Kiếm xuất hiện, kích xạ mà xuống, chui vào mi tâm của Sở Mộ, tiến vào trong cơ thể, không bao lâu, kiếm quang màu bạc kia lần nữa ly khai, phản hồi Hắc Thần Cự Kiếm.
- Lại thất bại?
- Chẳng lẽ hắn nắm giữ Kiếm Lực cấp bảy?
Tiếng kinh hô liên tục.
Chợt, hai mắt bọn hắn trừng lớn, hít một hơi lãnh khí.
Bọn hắn nhìn thấy gì?
Sở Mộ vậy mà lấy ra 100 viên Bạch Ngân chi tâm, đặt ở trên tế đàn.
100 viên Bạch Ngân chi tâm a, đây chính là 100 viên Bạch Ngân chi tâm, người này phát rồ sao.
Liệt Dương treo cao, hào quang nóng bỏng phổ chiếu đại địa, Hắc Thần Cự Kiếm đứng vững, hư ảnh cao mấy ngàn thước, cách xa mười mấy vạn mét cũng y nguyên có thể thấy được, phảng phất như Thần để sừng sững Thiên Địa Thái Cổ.
Một đạo thân ảnh phi tốc từ đằng xa mà đến, tiếp cận Hắc Thần Cự Kiếm.
Không phải Phi Toa, mà là một người.
Một lão giả toàn thân ở trong trường bào màu xám, hắn chỉ có một con mắt, một con mắt khác đeo bịt mắt màu đen, thân bối trường kiếm, mỗi một bước bước ra, mặt đất phảng phất như bị rút ngắn, một bước vài trăm mét.
Tốc độ này, cơ hồ có thể so với tốc độ của Phi Toa bình thường.
Phải biết rằng, tốc độ của Phi Toa là căn cứ tốc độ phi hành của Tu Luyện giả, mà lúc Tu Luyện giả không phi hành, chỉ có thể ở trên mặt đất chạy vội, tốc độ kia xa xa không cách nào so sánh với trực tiếp phi hành.
Dưới tình huống bình thường, một Thánh cấp Cửu Tinh chạy trên mặt đất, tốc độ không sai biệt lắm tương đương một Thánh cấp Thất Tinh toàn lực phi hành.
Phi hành gặp nguy hiểm, dưới tình huống bình thường, không có người nào nguyện ý mạo hiểm, không cẩn thận, nhẹ thì rơi vào vết nứt không gian, rơi vào không gian loạn lưu, nặng thì bị vết nứt không gian xé nát tại chỗ.
Một cái là rơi vào nơi không biết, một cái là trực tiếp tử vong, kết quả như vậy, không có người nguyện ý tiếp nhận.
Lão giả này nhìn phía trước, tập trung Hắc Thần Cự Kiếm, hắn biết rõ, người hắn muốn giết lúc này đang ở dưới Hắc Thần Cự Kiếm.
...
- Nhất định là không cách nào nắm giữ Kiếm Lực.
- Đúng vậy a, bằng không thì chẳng lẽ hắn đã nắm giữ Kiếm Lực cấp tám sao?
Hiến tế 100 viên Bạch Ngân chi tâm đạt được hồi báo, Kiếm Lực cấp tám chui vào mi tâm của Sở Mộ, bất quá hai hơi, lại từ mi tâm của hắn lao ra, phản hồi Hắc Thần Cự Kiếm.
Chợt, bọn hắn lại chấn kinh lần nữa rồi.
Phát rồ phát rồ, dĩ nhiên là một ngàn Bạch Ngân chi tâm.
Con mắt mỗi người đều tái rồi, hô hấp trở nên dồn dập, hận không thể rút kiếm xung phong liều chết, cướp đoạt một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm kia xuống.
Một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, tài phú cực lớn, coi như là rất nhiều Thánh cấp Cửu Tinh cũng cầm không ra được, chẳng lẽ cứ như vậy bị dùng để hiến tế sao?
Phải biết rằng, nếu bọn họ có thể đạt được một ngàn Bạch Ngân chi tâm kia, đổi thành tài nguyên tu luyện, tuyệt đối có thể ở trong thời gian ngắn, tăng thực lực lên mức độ rất lớn, không lấy ra hiến tế, cũng có thể tăng lên đẳng cấp Kiếm Lực của bản thân, không đến mức lãng phí mất như vậy.
Đúng vậy, ở bọn hắn xem ra, Sở Mộ đã phát rồ đến tình trạng tùy ý lãng phí Bạch Ngân chi tâm rồi.
Rõ ràng đã thử qua hai lần, tổn thất một trăm mười viên Bạch Ngân chi tâm, chứng minh hắn căn bản không cách nào nắm giữ Kiếm Lực, hiện tại còn không chết tâm sao?
Còn muốn lãng phí một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm?
Sao có thể như vậy.
Đã có người mất đi ý chí, rống to, thậm chí có người xông lên phía trước, rút kiếm, ý đồ công kích Sở Mộ, lại bị lực lượng tế đàn chấn bay.
Đúng vậy, người đứng ở trên tế đàn, liền được tế đàn bảo hộ. Bất luận công kích gì, cũng không thể đột phá tế đàn bảo hộ, ít nhất ở thật lâu trước, đã từng có Thánh cấp Cửu Tinh cao cấp thử qua một kích toàn lực.
Sở Mộ buông một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, lạnh lùng nhìn người xuất kiếm, ánh mắt băng hàn, thẳng thấu trái tim, để cho toàn thân người nọ run lên, sợ hãi không tự chủ được từ sâu trong nội tâm bay lên.
Con mắt hắn xám ngắt, cũng ý thức được, Sở lúc này Mộ đang đứng trên tế đàn, mặc cho bọn hắn ra tay như thế nào, cũng không làm gì được mảy may, trái lại còn có thể đắc tội Sở Mộ.
Bọn hắn không thể không đè xuống tham niệm trong lòng, lại đang âm thầm mắng không ngớt.
Lúc này, Sở Mộ buông một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, bỗng nhiên cảm giác được một tia nguy cơ, cảm giác nguy cơ phát ra từ nội tâm, đột nhiên xuất hiện.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Mộ khẽ chau mày, hơi trì hoãn, lại tự hỏi, tập trung Cự Kiếm trước mắt.
- Không, nơi phát ra nguy cơ không phải Hắc Thần Cự Kiếm, mà là cái khác.
- Bạch Ngân Thành?
- Hay là ai khác?
Không cách nào xác định nơi phát ra nguy cơ cụ thể, nhưng Sở Mộ biết rõ, có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, địch nhân nhất định cực kỳ cường hoành, khả năng là tồn tại mình không cách nào chống lại.
*****
Cảm giác nguy cơ kia nhanh chóng tới gần, càng ngày càng mãnh liệt, cũng làm cho Sở Mộ minh bạch, không bao lâu, cường địch sẽ giá lâm, hắn căn bản không có thời gian ly khai.
May mắn, tế đàn của Hắc Thần Cự Kiếm là một bảo hộ rất tốt.
- Bích Nhược, chờ lát nữa, mặc kệ chuyện gì phát sinh, đều giả bộ như không biết ta.
Lâm Bích Nhược đang luyện tập Kiếm Lực cấp bốn, bỗng nhiên nhận được Thần Hồn Truyền Âm của Sở Mộ.
Nàng rất không minh bạch, nhưng vẫn nghe theo, bởi vì nàng biết rõ, không có chuyện gì, công tử sẽ không nói như vậy.
Một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm bị hòa tan, hóa thành một đạo lưu quang màu trắng bạc, phóng lên trời, bay vào trong Hắc Thần Cự Kiếm, Hắc Thần Cự Kiếm run lên, một vòng sáng bóng lập tức chảy qua, một đạo quang mang ngân sắc cực kỳ thâm thúy, từ trong Hắc Thần Cự Kiếm xuất hiện, bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Phảng phất như một Kiếm Tu tuyệt thế đâm ra một kiếm, để cho Sở Mộ sinh ra một loại cảm giác không thể né tránh.
Nếu như nói những Kiếm Lực trước kia cũng như một kích của Kiếm Tu cường đại, bất quá Sở Mộ y nguyên có thể tránh đi, nhưng một kiếm này, lại thật sự để cho hắn cảm thấy, khó có thể né tránh, thậm chí không cách nào né tránh.
Khá tốt, đây không phải địch nhân.
Kiếm Lực cấp chín, xuyên vào trong mi tâm, xâm nhập, nhanh chóng lưu động, tiếp xúc Kiếm Lực cấp chín của Sở Mộ.
Một là thổ dân, hai là người từ ngoài đến, phát sinh va chạm.
Thân hình của Sở Mộ ở trong lúc nhất thời, biến thành chiến trường.
Ở dưới loại va chạm này, Sở Mộ lập tức sinh ra một cảm giác hết sức kỳ lạ, giống như mỗi một lần hai đạo Kiếm Lực cấp chín va chạm, đều sinh ra mảnh vỡ linh cảm.
- Không có ly thể?
- Chẳng lẽ lúc trước hắn đã nắm giữ Kiếm Lực cấp tám, lần này là muốn nắm giữ Kiếm Lực cấp chín?
Người quan sát bốn phía, cả đám cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước, Kiếm Lực nhập vào cơ thể, chỉ một hai tức thời gian sẽ ly thể trở lại Hắc Thần Cự Kiếm, nhưng hiện tại đạo Kiếm Lực cấp chín kia nhập vào cơ thể đến nay, đã qua mười tức, lại không có ly thể, cái này không thể không khiến người hoài nghi, trước đó Sở Mộ phải chăng thật sự nắm giữ Kiếm Lực cấp tám, lúc này đang dung hợp Kiếm Lực cấp chín.
Vừa nghĩ tới, những người này có một loại cảm giác kinh hãi.
Đến nay mới thôi, Tu Luyện giả có thể nắm giữ Kiếm Lực cấp chín cũng không nhiều, đại đa số đều có thực lực Thánh cấp Cửu Tinh đỉnh phong, số ít là Thánh cấp Cửu Tinh, về phần người dưới Thánh cấp Cửu Tinh nắm giữ Kiếm Lực cấp chín, cực nhỏ cực nhỏ.
Căn cứ bọn hắn biết, tu vi thấp nhất nắm giữ Kiếm Lực cấp chín, là Thánh cấp Thất Tinh sơ giai, cũng chính là lục đại thiên tài, duy chỉ có lục đại thiên tài, ở Thánh cấp Thất Tinh sơ giai nắm giữ Kiếm Lực cấp chín.
Mà người trước mắt này, tu vi lại là Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.
Chẳng lẽ, tu vi là giả sao?
Nếu như là thật, vậy sẽ làm cho người kinh hãi đến cỡ nào.
Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai nắm giữ Kiếm Lực cấp chín, tiền đồ vô lượng a, nói không chừng tương lai là một siêu cấp Vương giả.
Theo bọn hắn biết, từ khi Thất Vương xuất hiện đến nay, một mực truyền thừa xuống, đều là Thất Vương, còn không có xuất hiện qua Vương thứ tám, có thể thấy được độ khó trong đó.
Mười tức... hai mươi tức... ba mươi tức...
Thời gian trôi qua, trong cơ thể Sở Mộ, hai đạo Kiếm Lực cấp chín va chạm, cũng phân ra thắng bại.
Kiếm Lực bản thân Sở Mộ đã đạt đến cấp chín đỉnh phong, mà Kiếm Lực vào thể, lại chỉ đạt tới cấp chín.
Tuy lúc sử dụng, Kiếm Lực cấp chín đỉnh phong cùng vừa đạt tới Kiếm Lực cấp chín tăng phúc bội số đều giống nhau, nhưng cấp chín đỉnh phong, trải qua Sở Mộ vận dụng rất nhiều lần, thiên chuy bách luyện, dễ sai khiến.
Kiếm Lực cấp chín từ bên ngoài đến, liên tiếp bại lui, chống đỡ không nổi, từ mi tâm của Sở Mộ kích xạ mà ra.
- Đi ra đi ra.
- Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng hắn nắm giữ Kiếm Lực cấp chín rồi.
- Nhìn loại tình huống này, đã có thể trăm phần trăm xác định, hắn không cách nào nắm giữ Kiếm Lực rồi.
Nhưng Thánh cấp Bát Tinh kia vẫn không nói gì, bởi vì lúc ấy, hắn rõ ràng cảm giác được Sở Mộ xuất kiếm kích phát ra Kiếm Lực cấp năm, lóe lên tức thì, hiện tại hắn không khỏi hoài nghi, có phải là ảo giác hay không?
Một đạo nhân ảnh bước ra một bước, đón lấy liền xuất hiện ở dưới Hắc Thần Cự Kiếm, chỉ có một con mắt lóe ra vẻ hung ác, khẽ quét mà qua, cuối cùng rơi vào trên người Sở Mộ.
- Sở Mộ, giết hai đệ tử của ta, tử kỳ của ngươi đã đến.
Tiếng quát chói tai vang lên, bao hàm sát cơ, để cho người run lên, như rơi vào hầm băng.
- Là Độc Mục Lão Nhân.
- Sư phó của Ưng Hùng Song Sát Độc Mục Lão Nhân.
- Ma đầu này lại xuất hiện.
- Đi mau.
Mọi người thất kinh, vội vàng thối lui, càng có người lập tức xông lên tế đàn, nhờ tế đàn bảo hộ.
Lâm Bích Nhược càng kinh hãi, Lâm gia treo giải thưởng Ưng Hùng Song Sát nhiều năm, tự nhiên tinh tường chi tiết của Ưng Hùng Song Sát, biết rõ sư phụ của bọn hắn, đúng là ma đầu Độc Mục Lão Nhân, nhiều năm trước hung danh hiển hách, không biết giết qua bao nhiêu người.
Hiện tại, Độc Mục Lão Nhân xuất hiện, hắn muốn vì hắn lưỡng người đệ tử báo thù, hắn muốn giết chết Sở Mộ.
- Công tử.
Sắc mặt của Lâm Bích Nhược đại biến, Độc Mục Lão Nhân là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh a.
Độc Mục Lão Nhân xuất thủ, một ngón tay điểm ra, quang mang huyết sắc phá không đánh tới, những nơi đi qua, phảng phất hóa thành núi thây biển máu, vô số oan hồn kêu rên, để cho người sởn hết cả gai ốc.
- Oan Hồn Chỉ, độc môn tuyệt học của Độc Mục Lão Nhân.
Huyết sắc quang mang ở dưới vô số oan hồn quấn quanh, bắn về phía Sở Mộ.
Lúc sắp đánh trúng Sở Mộ, biên giới tế đàn lập loè ra một tia quang mang, ba một tiếng, huyết sắc quang mang nghiền nát, oan hồn tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Sở Mộ bình yên vô sự.
- Độc Mục Lão Nhân, nguyên lai nơi phát ra nguy cơ là hắn.
Sở Mộ nhìn Độc Mục Lão Nhân, thầm nghĩ, hắn cũng không có bất kỳ thất kinh, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cũng không có đi để ý tới đối phương, bởi vì lúc này, hắn đang chỉnh hợp linh cảm cùng linh quang lóe lên tức thì khi Kiếm Lực va chạm lưu lại.
Loại linh quang này, là từ hiến tế cấp thấp nhất đến hiến tế cao cấp nhất tập hợp, tại sau khi hiến tế hoàn tất một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, lập tức trở nên nguyên vẹn, trở nên rõ ràng, để cho Sở Mộ mơ hồ nắm chắc được, chỉ cần mình nắm giữ, tất nhiên có thể tìm hiểu ra lực lượng cao minh hơn.
← Ch. 1702 | Ch. 1704 → |