Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1728

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1728: Vô Song kiếm tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Trong Phi toa, Sở Mộ nhắm mắt tĩnh tu, khôi phục lực lượng tiêu hao, hơn nữa còn phân tâm nhớ lại trận chiến vừa rồi với Bạch Thần.

Song phương cũng không chiến đấu quá lâu, mới hơn một phút đồng hồ mà thôi. Nhưng mà bởi vì chiến đấu ở đỉnh Long Thủ sơn, bị lực trường cường đại áp chế, lực lượng tiêu hao so với bình thường lớn hơn gấp bội.

Từng chiêu từng thức, từng đạo kiếm quang màu bạc tung hoành, đan xen vào nhau trong đầu Sở Mộ.

Tạo nghệ kiếm pháp của Bạch Thần cực cao, có thể nói là người có tạo nghệ cao sâu nhất trong các đối thủ tính tới bây giờ của Sở Mộ. Thiên phú của đối phương cũng chỉ kém hơn Sở Mộ một chút mà thôi. Rõ ràng còn hơn đám người Cổ Loạn Không.

Loại thiên tài cấp bậc như Bạch Thần đặt ở Thâm Lam thế giới, thiên phú tuyệt đối là tồn tại đỉnh tiêm.

Một trận chiến này Sở Mộ có thu hoạch không nhỏ.

Hắn đắm chìm trong suy tư, hai người Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh bên cạnh đó vẫn còn chìm trong rung động.

Khó có thể tưởng tượng được đối tượng mà bọn họ bị buộc làm hộ vệ lại là một yêu nghiệt kinh người như vậy.

Phải biết rằng tu vi của Sở Mộ mới chỉ là Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên trung kỳ mà thôi. Còn tu vi của Bạch Ngân kiếm tinh Bạch Thần là Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên trung kỳ. Chênh lệch trọn vẹn một đại trọng thiên, hơn kém như vậy. Lại không phải là một trọng thiên của tu luyện giả bình thường, mà là chênh lệch một trọng thiên của yêu nghiệt, khoảng cách càng kinh người hơn.

Dưới loại tình huống này, cuối cùng không ngờ hai người lại chiến ngang tay.

Chuyện này chẳng phải đồng nghĩa với việc, nếu như tu vi của Sở Mộ bằng với Bạch Thần, thực lực tổng hợp chẳng phải sẽ vượt qua Bạch Thần hay sao?

Nghĩ tới đây, Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh không ngăn được trái tim mình đập rộn lên, tràn ngập kinh hoảng.

...

- Không thể tưởng tượng nổi, quá không thể tưởng tượng nổi.

- Vậy mà lại ngang tay, không phân thắng bại..

- Sở Mộ này rốt cuộc là người ra sao, không ngờ lại cường đại như vậy.

- Cho dù có cường đại tới đâu cũng không phải là đối thủ của Bạch Ngân kiếm tinh, không nghe thấy chính miệng hắn nhận thua à?

- Ngu muội, tu vi của Sở Mộ và Bạch Thần hơn kém nhau một trọng thiên. Coi như vận dụng một ít át chủ bài cũng không có khả năng bù đắp chênh lệch. Nhưng mà kết quả cuối cùng Sở Mộ chỉ thua kém hơn một chút, nhưng mà cũng không quá rõ ràng. Nếu như tu vi của Sở Mộ bằng Bạch Thần, ngươi cảm thấy Sở Mộ sẽ thất bại sao?

Có người lạnh lùng nói.

- Đây là một yêu nghiệt hoàn toàn có thể so sánh với Lục đại tinh thần.

- Từ xưa tới nay không biết có bao nhiêu thiên tài muốn trở thành tinh thần thứ bảy, nhưng mà chưa từng có ai thực hiện được. Hôm nay chúng ta lại may mắn nhìn thấy.

- Tinh thần thứ bảy sao?

- Từ nay về sau Lục đại tinh thần sẽ là Thất đại tinh thần sao?

Trong đám người, đám Chu Kiếm danh, Ngư Thương Hà, Quý Ảnh, vẻ mặt đều không cam lòng.

Được mệnh danh là tinh thần thứ bảy a. Bọn hắn cũng vì cái này mà không ngừng cố gắng, chỉ là vẫn không có cách nào thành công. Hôm nay lại tận mắt nhìn thấy một người không nổi danh, một người tu vi còn không bằng bọn hắn lại kịch chiến một trận với Bạch Ngân kiếm tinh Bạch Thần, cuối cùng còn hòa, không phân thắng bại.

Trừ yêu nghiệt cấp tinh thần ra, trong đám người cùng thế hệ, ai có thể làm được điểm này đây?

Hiện tại lại có người làm được, lại là một người cùng thế hệ, tu vi Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên.

Trong lòng đắng chát không thể nào diễn tả bằng lời được.

Hai tay Triệu Vô Cực nắm chặt, nhìn chằm chằm vào đỉnh Long Thủ sơn, hai mắt lóe lên tinh mang.

Vốn hắn cho rằng thực lực, thiên phú của mình đã đủ để so sánh với Lục đại tinh thần. Nhưng mà sau khi giao phong bằng ánh mắt một lần với Đồ Thiên Quân, hắn biết, mình so với Lục đại tinh thần vẫn còn có một ít chênh lệch.

Cho nên hắn cảm thấy trừ chính mình ra sẽ không còn ai có hi vọng trùng kích tinh thần thứ bảy.

Không ngờ sự thực lại hoàn toàn vượt quá ý định của hắn. Lại có người thiên phú cao hơn hắn, thực lực còn mạnh hơn. Hơn nữa tu vi của đối phương không bằng hắn.

Tinh thần thứ bảy.

Đây là một danh xưng vang dội cỡ nào a, là một loại vinh quang cao cỡ nào a. Đó chính là mục tiêu truy cầu của thiên tài chính thức trong Lưu Phóng chi địa, cứ như vậy bị một người không rõ lai lịch cướp lấy.

Đúng vậy, không có ai hoài ngh. Qua trận chiến ngày hôm nay Sở Mộ sẽ nhận được danh xưng đệ thất tinh thần.

Quá rõ ràng, dưới tình huống vô số người nhìn vào, trận chiến đặc sắc như vậy, kinh thiên động địa như vậy.

Mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng mà Triệu Vô Cực cũng phải thừa nhận, Sở Mộ này quả thực có tư cách nhận được danh xưng đệ thất tinh thần.

- Lục đại tinh thần, tất cả đều có tôn xưng. Đệ thất tinh thần Sở Mộ nên gọi như thế nào đây?

- Dùng song kiếm, tạo nghệ kiếm pháp cao thâm, huyền diệu tuyệt luân, vô song tuyệt đối. Không bằng dùng hai chữ Vô Song đi.

- Vô Song kiếm tinh.

- Dùng hai chữ Vô song liệu có quá mức hay không.

- Không không. Tu vi hắn mới chỉ là Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên, ta cảm thấy nếu như tu vi của hắn bằng với Lục đại tinht hần. Thực lực chân chính nhất định còn hơn Lục đại tinh thần. Hai chữ Vô song này danh xứng với thực.

Tôn xưng không phải người nào cũng có tư cách.

Trong Lưu Phóng chi địa không thiếu một đám người đức cao vọng trọng. Nói trắng ra là cường giả Thánh cấp cửu tinh thế hệ trước. Thực lực những cường giả này đều đạt tới Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong. Trong Lưu Phóng chi địa đều có được uy vọng không nhỏ.

Ngày đó Bạch Thần và Sở Mộ chiến một trận trên đỉnh Long Thủ sơn, trong đám người xem cuộc chiến cũng có vài cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong.

Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả.

Dưới một phen tranh luận, cuối cùng hai chữ Vô Song được dành cho Sở Mộ.

Đệ thất tinh thần.

Vô Song kiếm tinh.

Rất nhanh, tin tức về Sở Mộ, Đệ thất tinh thần - Vô Song kiếm tinh truyền khắp Lưu Phóng chi địa. Kể cả những người đang bế quan cơ hồ không ai không biết.

Khi tôn xưng Vô Song kiếm tinh truyền khắp Lưu Phóng chi địa, trên bầu trời Lưu Phóng chi địa lại giống như có một ngôi sao mới xuất hiện, lóe lên, như ẩn như hiện, tản mát ra quang mang yếu ớt, lại giống như sáng bóng.

Bạch Ngân phủ, Bạch ngân thành.

Sau khi Bạch Ngân vương biết rõ tin tức, lập tức vui vẻ.

- Đệ thất tinh thần, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có người đạt tới.

- Vô Song kiếm tinh Sở Mộ, hai chữ Vô Song này không biết có xứng với thực hay không a?

*****

Lục vương khác như Bạch Ngân vương, sau khi cả đám biết rõ tin tức cũng cảm thấy kinh ngạc. Chợt lại có biểu hiện cao thâm mạt trắc.

Thất vương biết tin tức, Lục đại tinh thần cũng biết tin tức.

- Vô Song kiếm tinh. hắc hắc, không ngờ lại dùng hai chữ Vô Song làm tôn xưng, hắn coi mình là độc nhất vô nhị sao?

Hắc Tuyệt cười hắc hắc, hai mắt lóe lên quang mang thâm thúy mà u ám.

- Ta đợi, chờ ngày tu vi ngươi tăng lên, khiến cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch.

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng mà hắn đã tận mắt nhìn qua Sở Mộ chiến một trận với Bạch Thần. Tuy rằng Sở Mộ hơi thua kém một chút, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, đó là chênh lệch do tu vi mang tới.

Nếu như tu vi bằng, Sở Mộ còn có thể kém hơn Bạch Thần sao?

Mà thực lực của hắn và Bạch Thần cũng không khác gì nhau.

Cho nên hắn muốn đánh bại Sở Mộ dưới tình huống tu vi bằng nhau cũng không phải là chuyện dễ. Nhưng mà hắn cũng không sợ, có mục tiêu chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hắc Tuyệt cho rằng như vậy, Đồ Thiên Quân cũng nghĩ thế. Long Thí, Nhan Thanh Nhã và Phong Phi Sa cũng không sai biệt lắm, đều có suy nghĩ như vậy.

Bọn hắn có kiêu ngạo của bản thân mình, không cho phép dưới tình huống tu vi kém như vậy, ỷ vào tu vi áp chế đối phương. Bọn hắn chờ tu vi đối phương bằng mình.

Loại kiêu ngạo này giúp cho bọn hắn không ngừng tiến bộ, không ngừng đề thăng, không ngừng đào bới tiềm lực của mình.

Sở Mộ và Bạch Thần chiến một trận. Lúc Lục đại tinh thần trở về, nghe được tin tức Sở Mộ trở thành Vô Song kiếm tinh cũng lập tức bế quan, muốn cố hết sức tăng thực lực của mình lên.

...

Bên ngoài Đồ Huyết thành, phi toa màu vàng dừng lại, bốn người Sở Mộ từ trong Phi toa đi ra.

Lực lượng của Sở Mộ hoàn toàn khôi phục, trong khoảng thời gian từ Long Thủ sơn về Đồ Huyết thành, hắn không ngừng nhớ lại trận chiến với Bạch Thần, từng ly từng tý một, đủ loại lĩnh ngộ dần dần hiện ra, bị hắn hấp thu, nắm giữ.

Bạch Thần trước sau thi triển ba loại kiếm pháp.

Kiếm pháp cơ sở, Ngân Quang kiếm quyết, Bạch ngân kiếm quyết.

Kiếm pháp cơ sở của Bạch Thần cũng có tạo nghệ rất là cao minh, rất vững chắc. Ngân Quang kiếm pháp của hắn ta một khi đánh ra, ngân quang đầy trời. Kiếm quang màu bạc giống như không nơi nào không có. Kiếm quang màu bạc đáng sợ, sắc bén vô cùng cương có thể cương, nhu có thể nhu. Thậm chí cương nhu cùng phát.

Mỗi một chiêu trong Bạch Ngân kiếm quyết, uy lực rất là mạnh mẽ. Loại phong mang kia kinh thiên động địa.

Huung hiểm như thế nào bản thân Sở Mộ cũng đã được tự mình trải nghiệm, lĩnh ngộ.

Thi triển Xuyên Vân kiếm thức, Quấn Tinh trụy kiếm thức cùng với Thiên Uy kiếm thức. Thi triển trong tình huống này, Sở Mộ lại cảm thấy như có một thể nghiệm mới lạ.

Bốn người lấy Sở Mộ dẫn đầu đi tới cửa Đồ Huyết thành. Sở Mộ lập tức phát hiện ra ánh mắt người khác nhìn mình khác với ngày trước.

- Mau nhìn, đó là Vô Song kiếm tinh Sở Mộ.

- Đệ thất tinh thần chiến với Bạch Ngân kiếm tinh mà không bại a. Vô Song kiếm tinh Sở Mộ, ta nhìn thấy chân thân của hắn rồi.

- Quả nhiên khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm a.

Đủ loại tiếng nghị luận liên tục truyền vào trong tai bốn người Sở Mộ. Chỉ trỏ, phàm là nơi Sở Mộ đi qua, mọi người hết sức chủ động tách ra một con đường, giống như nghênh đón vương giả trở về.

Một màn như vậy khiến cho Sở Mộ giật mình. Hắn biết, trận chiến giữa mình và Bạch Thần, lúc đám người bọn hắn ở trên Phi toa thì tin tức đã truyền khắp Lưu Phóng chi địa, khiến cho rất nhiều người biết rõ.

Cũng có thể nghe ra được hắn được mọi người tôn là đệ thất tinh thần, còn có tôn xưng là Vô Song kiếm tinh.

Đồ Huyết kiếm tinh, Hắc Ma kiếm tinh, Trảm Long kiếm tinh, Thanh Sát kiếm tinh, Bạch Ngân kiếm tinh, Lưu Quang kiếm tinh. Vốn là lục đại tinh thần lúc này lại biến thành thất đại tinh thần, gia tăng thêm một Vô Song kiếm tinh.

Vô song tuyệt đại, tuyệt đại vô song.

Trong lòng Sở Mộ không khỏi vui vẻ.

Bất quá, đệ thất tinh thần, Vô Song kiếm tinh gì đó hắn không thèm để ý. Thực lực mới là quan trọng nhất.

Trận chiến với Bạch Thần, thu hoạch lớn nhất của hắn là lĩnh ngộ, cũng không có thứ gì khác hơn.

Nhưng mà Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh và tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược thì khác với Sở Mộ. Sở Mộ được công nhận là đệ thất tinh thần, được tôn xưng là Vô Song kiếm tinh. Bọn hắn có cảm giác có cùng vinh quang.

Công tử nhà mình là đệ thất tinh thần, được đặt song song với lục đại tinh thần a. Là Tôn sư Vô Song kiếm tinh.

Chủ vinh tôi tớ cũng vinh, đây chính là đạo lý này.

Một đường đi về phía trang viên, Lâm Bích Nhược, Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh cười không khép miệng lại được. Rất cao hứng, quá hưng phấn, quá kích động. Loại cảm giác này giống như bọn hắn trở thành đệ thất tinh thần, trở thành Vô Song kiếm tinh vậy.

Sau khi trở về trang viên, Sở Mộ không có ra ngoài. Mỗi ngày đều tu luyện như thường lệ.

Hắc không vì chuyện nổi danh, trở thành Vô Song kiếm tinh mà bị ảnh hưởng, nên làm gì vẫn làm cái đó.

- Cách lúc Hắc Thần bí cảnh mở ra còn không tới chín năm nữa.

Ngoài tu luyện ra Sở Mộ cũng lấy ra ngọc bài đấu giá được để xem xét.

Đây là ngọc bài danh ngạch do ngũ đại phủ thành chủ chế tác ra. Trừ phân biệt danh ngạch ra không có tác dụng gì khác. Nếu như mất đi hoặc là bị hủy hoại, không có tư cách tiến vào Hắc Thần bí cảnh.

Hắc Thần bí cảnh là cái gì có không ít nhận định. Nhưng mà không có nhận định nào đủ sức thuyết phục. Chỉ là lại có một điểm có thể khẳng định, đó chính là Hắc Thần bí cảnh là một nơi tuyệt hảo để tăng thực lực lên.

Phàm là người tiến vào Hắc Thần bí cảnh, sau đó không chết rời khỏi. Thực lực đều tăng trưởng một bước dài.

Loại cách nói này được rất nhiều người tán thành. Chuyện này khiến cho Sở Mộ đối với việc tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh lại càng thêm hiếu kỳ.

- Nếu như có thể đạt thêm được một ít danh ngạch mà nói, còn tốt hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Có thêm một danh ngạch thì hắn định để cho Lâm Bích Nhược vào bên trong, tăng thực lực một phen.

Bất quá danh ngạch rất là trân quý, muốn đạt được cũng không dễ dàng, Sở Mộ cũng chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ này mà thôi.

Mỗi ngày đều luyện kiếm, tìm hiểu, hoàn thiện. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Nhoáng cái là nửa năm trôi quia. Long Vân Không xuất quan. Vừa mới xuất quan hắn đã nghe được tin tức về Sở Mộ. Hắn vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng chạy tới trang viên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)