← Ch.1740 | Ch.1742 → |
Rốt cuộc tu vi của Sở Mộ cũng như nguyện đạt tới Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên cực hạn.
- Kế tiếp là đột phá.
Sở Mộ thầm nghĩ, hai mắt lập lòe tinh mang.
Dưới tình huống không có cách nào sử dụng kiếm ý, uy lực xuất kiếm của hắn rõ ràng đã hạ thấp hơn không ít, thực lực chỉnh thể cũng hạ thấp theo. Thực lực hạ thấp, trước mắt cũng chỉ có thể dùng tu vi đề thăng để bù đắp.
Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, Sở Mộ phỏng đoán nếu như giao thủ với Lâm Trấn Thông thì hắn không tới mức chật vật như trước. Hẳn là có thể chống lại một hai. Nếu như có thể đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên mà nói, thắng bại nói không chừng sẽ nghịch chuyển.
Từ lúc Hắc Thần bí cảnh mở ra đã là ngày thứ hai mươi lăm.
Hấp thu tâm hạch chi lực, khí tức từ trên người Sở Mộ lan tràn ra, càng thêm cô đọng, càng thêm cường đại.
Khí tức Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên cực hạn bắt đầu đột phá, sơ bộ đạt tới tầng thứ cao hơn.
Khí tức Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên không ổn định tràn ngập bốn phía Sở Mộ, dần dần bình phục lại.
Tu vi rốt cuộc cũng thành công đột phá, đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên sơ kỳ. Mặc dù chỉ là mới ước vào, còn chưa vững chắc, nhưng mà so với Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên còn cường đại hơn rất nhiều.
Cảm giác nguy cơ như có như không, thủy chung vẫn quấn quanh Sở Mộ, loại cảm giác nguy cơ này đến từ chính Lâm Trấn Thông.
- Không cần sợ hãi.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Cảm giác nguy cơ quấn quanh cũng không phải là chuyện gì tốt. Trước đó bởi vì thực lực chưa đủ, Sở Mộ chỉ có thể trốn, hiện tại tu vi tăng lên, thực lực cũng tăng lên. Đạt được mục tiêu dự trù tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh này, bởi vậy cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Tiếp tục tìm kiếm hung yêu để săn giết, hấp thu tâm hạch chi lực củng cố tu vi vững chắc sau khi đột phá.
Kiếm nguyên của Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên không chỉ về lượng gấp mười thất trọng thiên mà độ tinh thuần của nó cũng tăng lên gấp chục lần. Ngoài ra, sau khi kiếm nguyên tiêu hao, tốc độ khôi phục... các phương diện đều tăng trưởng một cách rõ ràng.
Một loại cảm giác cường đại quanh quẩn trong người.
Sở Mộ biết rõ, hắn hiện tại so với lúc trước khi tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh đã cường đại hơn rất nhiều. Nhưng mà rốt cuộc cường đại tới đâu thì hắn không thể nào phán đoán chính xác được.
Một kiếm bắn ra, kiếm quang giống như một cái bút vô hình vẽ qua không trung, cả không gian giống như một màn nước bị chém đôi, gợn sóng lan tràn ra chung quanh.
Từng đầu hung yêu dưới đạo kiếm quang này căn bản không có bất kỳ lực chống cự nào, cho dù là Ngân giác hung yêu cũng vậy.
Kiếm khí như sương mù xuyên thủng qua thân thể chúng, xuyên thủng qua tâm hạch.
Hấp thu.
...
- Mau đuổi theo.
Trong mắt Lâm Trấn Thông hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn truy tung Sở Mộ theo một tia khí tức mịt mờ Sở Mộ lưu lại, mục đích là vì đuổi theo Sở Mộ sớm chém giết Sở Mộ, chấm dứt hậu hoạn.
Chỉ là Sở Mộ rất giảo hoạt, một đường không ngừng tiến lên. Nếu như hắn toàn lực truy kích đã sớm đuổi kịp. Đáng tiếc mang theo Lâm Tử Kỳ, tốc độ bị giảm bớt, mà tu vi của Sở Mộ cũng tăng lên, tốc độ cũng sẽ tăng lên, độ khó khi truy kích rất lớn.
Bất quá theo tu vi Lâm Tử Kỳ tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, tốc độ truy tung tăng lên, khoảng cách so với Sở Mộ đang ngày càng thu hẹp lại.
Tu vi của Lâm Tử Kỳ hiện tại không ngờ lại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ, cho dù bởi vì gia tăng tu vi quá nhanh cho nên còn chưa có triệt để hóa thành thực lực, chỉ có thể so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường. Nếu như để cho hắn có đủ thời gian triệt để nắm giữ tu vi mới tăng trưởng, chuyển hóa làm thực lực mà nói, đủ để đối chiến với cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường.
Không bao lâu sau một đạo thân ảnh xuất hiện trong mắt Lâm Trấn Thông và Lâm Tử Kỳ.
- Phụ thân, đuổi theo đi.
Trong mắt Lâm Tử Kỳ hiện lên vẻ vui mừng.
- Lần này ngươi đừng mong chạy thoát.
Lâm Trấn Thông tràn ngập sát khí, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, dùng xu thế sét đánh không kịp buông tay bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Thực lực của Lâm Tử Kỳ có thể so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường, coi như gặp phải hai ba đầu Ngân giác hung yêu cũng có thể quần nhau một hai. Đương nhiên hắn cũng có thể kịp tới cứu viện, huống chi lực lượng thần hồn của hắn bao phủ trong phạm vi rất lớn. Trong khoảng cách này cũng không có bí cảnh hung yêu nào.
Nhân cơ hội này chém giết Sở Mộ, chấm dứt hậu hoạn.
Lưu quang màu đen giết tới, Sở Mộ quay người, tinh mang trong hai mắt lóe lên. Hai bàn tay mở ra, đều cầm một thanh kiếm.
Song kiếm trong tay, triển khai chém giết.
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Khẽ quát một tiếng, song kiếm khẽ run lên, giống như hai cánh của hùng ưng, khiến cho tốc độ của Sở Mộ trong nháy mắt tăng vọt.
Hai đạo quang mang tới gần nhau, va chạm. Trong chớp mắt đã giao thủ mấy trăm lần, không phân trên dưới.
Dùng thực lực của Lâm Tử Kỳ vậy mà không có cách nào nhìn thấy hai người giao thủ trong nháy mắt này. Hắn chỉ cảm thấy thân ảnh hai người chợt lóe lên mà thôi, không hơn.
- Thực lực ngươi không ngờ....
Vẻ mặt Lâm Trấn Thông biến đổi.
Trước đó Sở Mộ dưới kiếm của hắn căn bản không thể nào đối kháng được. Hiện tại theo tu vi tăng lên, không ngờ lài có tư cách sơ bộ đối kháng với hắn.
- Quả nhiên không thể để cho ngươi sống sót được.
Lâm Trấn Thông lần nữa nói, thanh âm tràn ngập sát cơ lạnh lẽo.
- Ngươi cho rằng coi như tu vi tăng lên là có thể đối kháng với ta sao? Quá ngây thơ.
Vừa mới nói xong, kiếm của Lâm Trấn Thông không chút lưu tình, dùng toàn lực, từng kiếm đều muốn đoạt mạng Sở Mộ.
Tà long trên thân kiếm giống như được trao cho mạng sống, giương nanh múa vuốt. Lực lượng hắc ám và lôi đình không ngừng đổ xuống, oanh kích Sở Mộ.
Lâm Trấn Thông quyết định phải chém giết Sở Mộ, không thể để cho Sở Mộ có cơ hội chạy thoát. Nếu không một khi tu vi Sở Mộ lần nữa tăng lên, muốn giết chết đối phương độ khó còn cao hơn.
Nhưng mà hắn không biết, sau khi tu vi của Sở Mộ tăng lên, thực lực tăng lên, cũng có tâm tư muốn chém giết Lâm Trấn Thông hắn.
Kỳ phùng địch thủ, chém giết sinh tử.
Dưới thân kiếm của hai người, mặt đất bốn phía đều bị cắt ra thành từng mảnh. Lâm Tử Kỳ phía xa vô cùng khiếp sợ. Hắn tuyệt đối không ngờ tới Sở Mộ lại phát triển tới mức này, có thể chiến với phụ thân hắn một trận.
*****
- Giết, nhất định phải giết chết hắn ta.
Lâm Tử Kỳ nắm chặt kiếm trong tay, âm thầm nói.
Sở Mộ không chết, trong lòng hắn khó có thể bình an được.
Đáng tiếc thực lực của hắn không đủ cường đại, chiến đấu cấp độ như vậy căn bản không thể nào nhúng tay vào. Nếu không thì liên thủ với phụ thân hắn, tất có thể nhanh chóng chém giết Sở Mộ.
Chính diện đối kháng, Sở Mộ không rơi xuống thế hạ phong một chút nào. Sát cơ trong lòng Lâm Trấn Thông càng đậm hơn, sát cơ từ trong cơ thể phát tán ra, tràn ngập bốn phía, khiến cho uy lực kiếm pháp của hắn dường như cũng tăng lên vài phần.
- Tà Long kiếm pháp.
Lâm Trấn Thông thi triển ra Tà Long kiếm pháp sở trường nhất của hắn.
Tà long tham trảm, Tà long bào hao, Tà long trùng kích, Tà Long bãi vĩ....
Từng chiêu sau khi bị nắm giữ tinh túy lại được Lâm Trấn Thông cải tiến, thay đổi cho phù hợp nhất với bản thân mình. Kiếm chiêu của Tà Long kiếm pháp được Lâm Trấn Thông thi triển ra, lập tức, áp lực của Sở Mộ tăng lên.
Dưới thân hai kiếm, Xuyên Vân trảm đạo, đánh tan từng chiêu Tà Long kiếm pháp một, đồng thời còn phản kích lại.
Hung hãn, lạnh lẽo, sắc bén mà lăng lệ, Tà Long kiếm xé rách hư không, ngang nhiên chém tới.
Chợt, Lâm Trấn Thông mở miệng, yết hầu nhúc nhích, sóng âm đáng sợ vô cùng trùng kích ra.
Tà Long bào hao trong Tà Long kiếm pháp.
một chiêu này không chỉ có dùng kiếm thi triển, mà dùng miệng để thi triển.
Tu luyện kiếm pháp tới tình trạng cực kỳ cao thâm, triệt để nắm giữ tinh túy, hơn nữa sau khi sửa đổi lại không ngừng phù hợp với bản thân, như vậy có thể dùng nhiều cách thể hiện ra uy lực của nó.
Một loại cấp độ như vậy là lần đầu tiên Sở Mộ chứng kiến.
Luận cảnh giới kiếm pháp, Lâm Trấn Thông còn không bằng hắn. Nhưng mà luận vận dụng kiếm pháp, vận dụng vào thực tế thì thời gian Lâm Trấn Thông chìm đắm, tốn vào đó còn gấp mười lần Sở Mộ. Một ít cách vận dụng là thứ hiện tại Sở Mộ không có cách nào tưởng tượng được, dự liệu được.
Bất ngờ, không đề phòng. Kiếm cương hộ thể của Sở Mộ bị sóng âm đánh nát. Trong lúc nguy cấp, hắn thi triển Kiếm Khí lưu ảnh, lưu ảnh bị kiếm ngang.
Kiếm quang sáng chói chém ra.
Toàn thân Lâm Trấn Thông bị chém ra, hóa ra đó chỉ là một đạo tàn ảnh.
Thân thể vòng qua vòng lại, một chân giống như là trường tiên bắn tới, mang theo phong mang và uy lực đáng sợ, giống như cái chân kia hóa thành một thanh lợi kiếm, giống như cái đuôi của một đầu Tà Long, uy lực dáng sợ có thể khiến cho vòm trời nứt vỡ.
Tà Long Bãi vĩ trong Tà long kiếm pháp.
Đem kiếm pháp luyện nhập toàn thân, đây là một loại cảm giới mới.
Tà Long bãi vĩ, kiếm trong tay Lâm Trấn Thông không ngừng vung vẩy, trực tiếp thi triển ra một chiêu Tà Long tham trảo, cao thấp giáp công, quả thực có vài phần huyền diệu như song kiếm thuật.
Tàn ảnh bị nghiền nát, Sở Mộ bước ra một bước, bước vào góc chết của Tà Long bãi vĩ. Đầu gối giống như lợi kiếm từ dưới đâm lên trên, kiếm khí vô cùng sắc bén bắn ra, song kiếm càng vờn quanh nhau, kết nối thành từng đạo kiếm quang không có tận cùng, thập tự, hoặc là hình tròn, rậm rạp chằng chịt.
Song kiếm, khuỷu tay, đầu gối, mũi chân... Tất cả dường như đều hóa thành kiếm khí, sắc bén kinh người, uy lực đáng sợ.
Vừa rồi Lâm Trấn Thông tương đương đã mở ra cho Sở Mộ một cánh cửa mới, một cánh cửa vận dụng kiếm pháp càng thêm triệt để hơn.
Sở Mộ là yêu nghiệt, nhưng mà yêu nghiệt cũng là người, cũng có cỗ cân nhắc không được chu toàn. Bởi vậy tiếp thu tinh túy từ người khác là điều rất quan trọng.
- Thiên phú như vậy...
Lâm Trấn Thông càng khiếp sợ, thiên phú như vậy thực sự là đáng sợ.
Lúc này nói thế nào cũng phải chém giết Sở Mộ, cho dù phải trả một cái giá lớn cũng sẽ không tiếc.
Sau khi đem kiếm pháp cơ sở vận dụng vào tất cả bộ vị trên thân thể, năng lực chiến đấu của Sở Mộ lại linh hoạt hơn gấp bội, tăng tiến thêm một bước.
Kỹ xảo chiến đấu của Lâm Trấn Thông chẳng khác nào là một cái chìa khóa, mở ra một cánh cửa mà Sở Mộ còn chưa va chạm vào. Sau khi mở ra, dựa vào ngộ tính kinh người và độ khống chế tinh thâm đối với thân thể của Sở Mộ, rất đơn giản hắn đã có thể đem các kiếm chiêu, kiếm pháp cơ sở dung nhập vào trong bản thân.
Khủy tay, đầu gối, mũi chân.... các nơi đều có thể lập tức trở thành lợi khí, diễn hóa thành kiếm khí, bắn ra phong mang kinh người.
- Đáng chết.
Sắc mặt Lâm Trấn Thông hết sức khó coi.
Khí tức khủng bố tràn ngập, một đầu Tà Long cực lớn hiện ra.
Tà Long hàng thế trong Đại Tà long kiếm.
Hai móng vuốt cực lớn giơ lên rồi hung hăng chộp xuống, xé rách hư không, áp lực khủng bố trùng kích lên trên người Sở Mộ, khiến cho thân thể hắn dừng lại.
- Trảm đạo.
Quát khẽ một tiếng, thanh âm giống như kiếm khí sóng âm bắn ra, song kiếm dựng lên, hóa thành kiếm quang thập tự, dùng uy năng Trảm đạo kiếm thức vọt lên, bắn thẳng về phía đầu Tà long hắc ám kia.
Kiếm quang thập tự sáng chói, xua tan hắc ám, chiếu rọi một phương bầu trời.
Móng vuốt sắc bén của Tà Long hắc ám chộp xuống, giống như có từng mảnh không gian bị phá vỡ, nhanh chóng va chạm với kiếm quang thập tự.
Đại Tà long kiếm là kiếm pháp cấp độ truyền thừa, lại là loại kiếm pháp truyền thừa đỉnh cấp, cường đại trong đám Bạch ngân kiếm quyết. Kiếm pháp như vậy lại được cường giả Ám Tinh cấp thi triển ra, uy lực của nó vô cùng đáng sợ.
Trảm đạo kiếm thức của Sở Mộ, luận đnẳg cấp cũng thuộc về cấp truyền thừa, hơn nữa cũng không phải là kiếm thức đẳng cấp truyền thừa bình thường có thể so sánh.
Song kiếm kết hợp, uy lực tăng lên gấp mấy lần.
Giết.
Hai móng vuốt của Tà long bị nghiền nát, kiếm quang thập tự tiếp tục chém tới, đánh nát chân trước của Tà long, bắn thẳng tới đầu lâu.
Cái miệng rộng mở ra, một tiếng rống khủng bố khiến cho hư không xuất hiện vết nứt vang vọng. Sóng âm trùng kích, làm cho kiếm quang thập tự run rẩy, rạn nứt.
Kiếm là binh khí, là bộ vị kéo dài của cánh tay.
Nhân kiếm hợp nhất, kiếm và người tuy hai mà một, giống như là huyết mạch tương liên. Dưới loại cảnh giới này, đủ loại kỹ xảo dùng kiếm đều được phát huy tới mức tận cùng.
Trong lòng có kiếm, siêu việt cấp độ nhân kiếm hợp nhất. Đây là cấp độ cảnh giới kiếm pháp hiện tại của Sở Mộ, chỉ là thủy chung hắn vẫn còn chưa nắm giữ đủ sâu đối với cảnh giới trong lòng có kiếm này. Còn xa mới đủ.
Loại cảm giác này giống như rõ ràng mình có một ngọn núi bảo vật, nhưng mà lại không có cách nào khai thác, đào móc ra vậy.
Mặc dù như vậy, cảnh giới kiếm pháp bực này vẫn khiến cho Sở Mộ trên phương diện dùng kiếm vượt qua cấp độ nhân kiếm hợp nhất.
← Ch. 1740 | Ch. 1742 → |