← Ch.1751 | Ch.1753 → |
Lão quỷ lưng còng, Thiết Kim Cương, sau khi nghe hai cái tên này nhiều người biến sắc, hai người này đã lánh đời hơn trăm năm, bọn họ hơn trăm năm trước đều là cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong cường đại, hơn nữa thủ đoạn hung tàn, là người hung ác mười phần, người chết dưới tay bọn họ tính bằng ngàn, cũng có không ít gia tộc bị diệt dưới tay bọn họ.
Hung nhân cỡ này cũng xuất hiện, có thể thấy được giá trị hồn phách Tà Long lớn cỡ nào.
- Hôi Đồng, mạng của tiểu bối này Thiết Kim Cương, hồn phách Tà Long này ta muốn chắc rồi, không phục thì cứ tói thử xem.
Thiết Kim Cương mở to mắt, sát khí bộc phát kinh người.
Cái tên Hôi Đồng này làm người ta kinh hãi không nhỏ, đó là cường giả còn già đời hơn cả lão quỷ lưng còng và Thiết Kim Cương, lúc lão quỷ lưng còng cùng Thiết Kim Cương chưa đủ cường đại thì hắn năm đó đã bị Kiếm Thánh cấp ám tinh đuổi giết nhưng thoát thân thành công.
Mấy trăm năm qua đi, hiện tại bọn họ đã mạnh tới mức nào, phải chăng tiếp cận Kiếm Thánh cấp ám tinh hay đã đạt tới Kiếm Thánh cấp ám tinh.
Ba cường giả lánh đời, ba hung nhân nhìn chằm chằm muốn chia cắt Sở Mộ.
Sở Mộ không cảm thấy áp lực, hắn chỉ nhìn sơ qua.
- Muốn lấy mạng của ta còn phải xem thực lực của các ngươi, cẩn thận kẻo bị ta lấy mạng đấy.
Sở Mộ khẽ cười nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh thong dong, thái độ nhàn nhã, dường như hắn đang nói chuyện bình thường.
- Ha ha ha ha, thật can đảm, bởi vì tiểu bối ngươi rất can đảm, Thiết Kim Cương ta sẽ lưu ngươi toàn thây.
Thiết Kim Cương cười ha ha sau đó cất bước tiến lên, bàn tay chụp vào Sở Mộ.
Thiết Kim Cương thân cao vượt qua hai mét, cơ bắp phồng lên vô cùng cường tráng, hắn giống như cây cột sắt, chỉ cần hình thể cũng sinh ra lực áp bách không nhỏ.
Cánh tay tráng kiện vươn lên, năm ngón tay mở ra tạo thành móng vuốt hổ chụp về phía Sở Mộ.
Bàn tay như cối xay thôi động không khí phát ra âm thanh ầm ầm, đó là không khí thừa nhận lực lượng cường đại thôi động cho nên sinh ra tiếng nổ truyền khắp bốn phương, cuồng phong gào thét dữ dội như bão tố.
Chỉ một trảo nhìn như không mang theo bao nhiêu lực lượng lại có uy lực kinh người.
Ấp lực cường đại bộc phát làm người ta hít thở không thông.
Thân thể Thiết Kim Cương khổng lồ như thế, cơ bắp vô cùng cường tráng, lẽ ra tốc độ phải chậm chạp nhưng một trảo này không chậm, khi hắn ra tay, trong nháy mắt bàn tay đã xuất hiện tại trên đầu Sở Mộ, hắn muốn vỗ một trảo vào đầu Sở Mộ sau đó bắt lấy như bắt con gà con.
- Công tử.
Sắc mặt đám người Lâm Bích Nhược biến hóa.
Đồn đãi Sở Mộ chém giết Kiếm Thánh cấp ám tinh nhưng không tận mắt nhìn thấy, mà Thiết Kim Cương trước mắt vô cùng cường đại, vừa ra tay mang theo uy thế khủng bố đủ sức đánh giết cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong, trái lại khí tức của Sở Mộ chỉ là Vạn Cổ bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi.
Khí tức đối lập, hình thể đối lập, khó tránh khỏi tạo cho ngươi ta cảm giác một con trâu điên cường tráng đang công kích một con cừu non.
Ngay tiếp theo con cừu non phải tan thây nát thịt.
- Có một ít người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đối mặt Thiết Kim Cương xuất thủ không nương tay, Sở Mộ không sợ hãi, hắn cũng không quan tâm tới, hắn biến mất trước mặt mọi người, dường như trên tinh không biến thành trời đêm, một ánh trăng sáng hàng lâm thế gian.
Sở Mộ, xuất kiếm.
Một kiếm này chính là thứ mở đầu Nguyệt Minh của Trảm Nguyệt Quyết.
Lúc ở trên phi toa hắn đã tìm hiểu hơn hai mươi ngày, hai mươi mấy ngày không ngừng tu hành trong thế giới tinh thần, Sở Mộ đã sớm nắm giữ môn kiếm pháp nhị lưu Trảm Nguyệt Quyết này, cũng lĩnh ngộ tinh túy, trăm phần trăm cải tiến phù hợp bản thân, diễn sinh ra kiếm chiêu vô cùng cường đại, từ đó đẳng cấp của nó từ nhị lưu tăng lên nhất lưu.
Vốn chỉ có bốn chiêu, nhị lưu tăng lên nhất lưu, uy lực cũng tăng cường gấp mấy lần.
Ánh trăng sáng yếu ớt treo trên bầu trời nhưng sau lưng nó lại ẩn chứa sát cơ cường đại.
Trăng sáng lên cao, trăng sáng này chính là một đạo kiếm quang.
Lúc trăng sáng biến mất, bầu trời đêm biến mất, một trảo của Thiết Kim Cương dừng lại cách đỉnh đầu Sở Mộ một tấc, áp lực cường đại lại biến mất không còn thấy đâu nữa. Đôi mắt Thiết Kim Cương mở to và tràn ngập sợ hãi, miệng động động muốn nói gì đó nhưng hắn không thể phát ra chút âm thanh nào.
Thân thể rung động, sinh cơ xói mòn thật nhanh. Mi tâm của hắn xuất hiện một vết đỏ, máu tươi từ trán chảy xuống cằm.
Một kiếm, cực ít người nhìn thấy một kiếm kia, người nhìn thấy chỉ thấy nó đó là ánh trăng mà thôi, ý thức của Thiết Kim Cương tán loạn.
Sau đó nhìn thấy tay trái của Sở Mộ trực tiếp cầm lấy nguyên thần không có ý thức, chính là nguyên thần của Thiết Kim Cương.
Biến hóa quá đột ngột làm tất cả mọi người ngây người, tư duy như cứng lại, trên cơ bản bọn họ không kịp phản ứng.
Cường giả lánh đời, cường giả hung tàn như Thiết Kim Cương lại bị giết?
Kết quả quá khó tin nhưng nó diễn ra trước mắt, còn tin đồn Sở Mộ chém giết Kiếm Thánh cấp ám tinh cũng không phải lời đồn, cũng không phải xa vời.
Cảm thấy Thiết Kim Cương bị giết chết, lão quỷ lưng còng và Hôi Đồng không chút do dự lui ra sau, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi nơi này.
Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Thực lực của Thiết Kim Cương không kém gì hai người bọn họ, cho dù Hôi Đồng có thực lực cao nhất trong ba người cũng không cách nào một kích chém giết Thiết Kim Cương, mặc dù trong lòng Thiết Kim Cương bao nhiêu cũng có ý khinh thường, không có toàn lực ứng phó, muốn miểu sát hắn cần thực lực thấp nhất là Kiếm Thánh cấp ám tinh, hơn nữa còn phải là Kiếm Thánh cấp ám tinh cường đại mới được.
Vạn Cổ bát trọng thiên sơ kỳ tiếp cận trung kỳ lại có thực lực của Kiếm Thánh cấp ám tinh.
Chẳng lẽ trong lúc bọn họ lánh đời hơn trăm năm, thế giới đã phát sinh biến hóa lớn như vậy sao? Bọn họ đã quá già rồi?
- Trở về, ta phải đi về, sau khi trở về lánh đời lần nữa, vĩnh viễn không ra ngoài.
Lão quỷ lưng còng kinh hồn táng đảm, hắn không muốn xuất thế lần nữa.
Từ lúc xuất thế muốn lấy mạng Sở Mộ thì kết cục của hắn đã định.
- Thập tứ!
Quát lớn một tiếng, lão quỷ lưng còng cảm thấy một giọng nói như thanh lợi kiếm cực kỳ đáng sợ xuất hiện sau lưng, dường như nó như tiếng sấm rền vang bên tai của mình, hắn có cảm giác sởn gai ốc.
Ngay sau đó khóe mắt nhìn thấy sao băng xẹt qua bầu trời, sao băng xé tan bóng tối.
Đó là kiếm quang, quá nhanh, quá sắc bén.
*****
Chỉ cảm giác được đau đớn thật nhỏ, đầu lâu của lão quỷ lưng còng bị xuyên thủng, ý thức bị xé nứt lâm vào bóng tối, rơi vào vực sâu, hắn biết rõ chính mình chết, cuối cùng chỉ còn lại hối hận vô tận.
Một kiếm, miểu sát lão quỷ lưng còng, lúc này càng chứng thực sự cường đại của hắn.
- Đã tới thì lưu mạng lại đi.
Tốc độ Hôi Đồng còn nhanh hơn lão quỷ lưng còng, Hôi Đồng cảm thấy có người xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn xuất kiếm quang màu xám, kiếm quang vờn quanh bốn phía mang theo khí tức như lá khô mục nát quét qua chung quanh.
Vừa ra tay, Sở Mộ đã biết rõ thực lực Hôi Đồng còn mạnh hơn lão quỷ lưng còng và Thiết Kim Cương không ít, cũng cực kỳ tiếp cận cấp độ Kiếm Thánh cấp ám tinh.
- Nguyệt Lạc!
Giọng nói phiêu miểu vang lên bên tai, mang theo khí tức làm người ta phải im lặng, Hôi Đồng cảm thấy trước mặt xuất hiện bầu trời đêm, một ánh trăng sáng dần dần chìm về phía chân trời.
Sau khi lĩnh ngộ Trảm Nguyệt Quyết triệt để, Sở Mộ suy diễn ra chiêu thức năm —— Nguyệt Lạc!
Trăng sáng chìm về phía tây, hào quang từ thịnh chuyển suy, cũng đại biểu tính mạng nhạt nhòa.
Kiếm quang màu xám tcsh ra, không thể chống cự sức mạnh to lớn ập tới, Hôi Đồng triệt để bộc phát, khí tức gần với Kiếm Thánh cấp ám tinh cũng vô dụng.
Một kiếm qua, mặt trăng lặn, người vong.
- Đều chết.
- Ba cường giả lánh đời có thực lực cường đại đều chết cả rồi!
Tất cả mọi người há hốc mồm, rốt cuộc bọn họ đã kiến thức được thực lực cường đại của Vô Song Kiếm Tinh.
Ba kiếm ba giết, không một may mắn thoát khỏi.
Thu hoạch ba nguyên thần ngũ cấp và ba cái không gian giới chỉ, tiền lời không nhỏ.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn sang đám người chung quanh, đại bộ phận người lui ra sau, sợ Sở Mộ phát rồ xông lên chém giết bọn họ.
Thành Đồ Huyết Kiếm là Thánh cấp ám tinh, ánh mắt nhìn Sở Mộ không phải lạnh như băng mà là kiêng kị, kiêng kị thật sâu.
Hắn không cách nào tưởng tượng phải có thực lực như thế nào mới có thể miểu sát ba tên cường giả lánh đời, cho dù là hắn cũng khó làm được, hắn căn bản không hiểu ảo diệu của Tâm Kiếm Như Nhất.
Không hiểu cho nên mới kiêng kị.
- Đi vào thành đi!
Sở Mộ cũng không có nhìn về phía Lâm Bích Nhược, hắn dùng thần hồn truyền âm cho nàng.
Sở Mộ quay người, hắn không bước vào trong thành Đồ Huyết.
Nếu năm đại phủ thành chủ hạ lệnh không cho mình đi vào năm đại thành thị, hắn cũng không cần đi vào.
Dùng mình thực lực của mình hiện tại, cho dù là Kiếm Thánh cấp minh nguyệt cũng khó giết mình.
- Xem ra ta tới thật phù hợp.
Tiếng cười khẽ vang lên lộ ra chút phiêu hốt giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó là một thân ảnh khó phát hiện vô thanh vô tức giống như quỷ mị hiện thân ở xa xa, lại biến mất đã ở cách Sở Mộ một đoạn.
Cũng không phải thuấn di, mà là một loại thân pháp, một loại thân pháp huyền diệu và quỷ dị.
Người này mặc trường bào màu đen, đen một cách thâm thúy, vừa nhìn đã biết chất liệu phi phàm, mái tóc tỏa ra hào quang sáng bóng, chìm râu dê được cắt tỉa cẩn thận.
Người này vừa xuất hiện, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chăm vào Sở Mộ, sát cơ không che dấu xuất hiện trong mắt hắn.
- Tự giới thiệu thoáng một phát, ta tên là Ảnh Vô Không.
Ánh mắt chòm râu dê mang theo sát cơ đáng sợ nhưng trên mặt lại tươi cười rất nhiệt tình, thập phần quái dị.
Sở Mộ chưa nghe qua cái tên này nên không có phản ứng chút nào, nhưng những người nghe được cái tên này liền biến sắc, bọn họ biết người này là ai.
Ảnh Vô Không, người xưng Vô Ảnh Kiếm, một trong hai phó tông chru của Quỷ Long Tông, thực lực cường hoành, là Kiếm Thánh cấp ám tinh.
- Nhìn biểu lộ của ngươi chắc chưa nghe qua tên của ta, không có sao, ta đã nói cho ngươi biết rồi.
Ảnh Vô Không nói nhảm rất nhiều, đây là thói quen của hắn, trong mắt người khác đây là thói quen ác liệt nhưng hắn cảm thấy rất tốt.
- Ngươi là một thiên tài, sắp chết dưới kiếm của ta nên có tư cách biết tên ta.
- Ảnh Vô Không, đệ nhất phó tông chủ Quỷ Long Tông, hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi.
Ảnh Vô Không nghiêm túc nói ra, nhìn bộ dạng của hắn đây là lễ tiết, cũng là tôn trọng đối thủ.
- Quỷ Long Tông cũng có ý định nhúng tay vào vũng nước đục này sao?
Sở Mộ nói chuyện vô cùng bình tĩnh.
- Không, đây là chuyện của ta, hoàn toàn không quan hệ với tông môn.
Dường như Ảnh Vô Không rất nhiệt tình trả lời.
- Như vậy chúc mừng Quỷ Long Tông không bị diệt môn.
Sở Mộ cũng lên tiếng.
Ý của hắn rất trực tiếp, nếu Ảnh Vô Không dùng thân pâận tông môn giết hắn, Sở Mộ sẽ trả thù Quỷ Long Tông, nhưng nếu là ý nguyện của người này và không quan hệ với Quỷ Long Tông, đương nhiên nếu như Ảnh Vô Không chết đi, Quỷ Long Tông muốn báo thù thì không nói nữa.
Ảnh Vô Không là đệ nhất phó tông chủ của Quỷ Long Tông nhưng hắn muốn ra tay giết Sở Mộ và không quan hệ với Quỷ Long Tông, thuần túy là do hắn mà thôi, trong tên Quỷ Long Tông có một chữ Long, chắc hẳn hồn phách Tà Long có tác dụng rất lớn, đủ so sánh với Tà Long Điện và Trảm Long Phủ.
Chỉ cần đạt được hồn phách Tà Long, thậm chí dựa vào thực lực cực hạn của hắn cũng có thể bước vào Kiếm Thánh cấp minh nguyệt, đáng tiếc Tà Long Điện không bán ra, bởi vậy hắn phải nắm chắc cơ hội lần này, dùng mạng của Sở Mộ thành toàn cho bản thân hắn.
Quỷ Long Vô Ảnh Kiếm nằm trong tay Ảnh Vô Không, bàn tay di động nhẹ nhàng, một bóng mờ bao phủ hư không, hắn cầm võ kiếm và chậm rãi rút kiếm ra.
Khi rút kêếm ra, khí tức sắc bén lạnh lẽo tràn ngập còn mang theo một tia linh tính, đó là linh kiếm.
Kiếm này có màu xám nhưng giống trong suốt, thân kiếm mảnh mỏng cho nên thích hợp gọt và đâm.
Vô Ảnh Kiếm!
Ảnh Vô Không tự mình thai nghén linh kiếm tốn hao mấy trăm năm của hắn, cho nên vô cùng thích hợp với hắn.
Không nói thêm lời nào, cổ tay Ảnh Vô Không run lên, Vô Ảnh Kiếm hóa thành một đạo kiếm quang mắt thường có thể nhìn thấy, dùng tốc độ làm người ta kinh hãi đâm về phía Sở Mộ.
Quá nhanh, hoàn toàn vượt qua tốc độ mắt của Sở Mộ.
Nếu không phải sau khi Ảnh Vô Không xuất hiện, Sở Mộ tựu bảo trì trạng thái Tâm Kiếm Như Nhất thì hắn khó nắm chắc.
Kiếm đến, lui thân, xoay tròn, thân hình xẹt qua nửa vòng cung trên mặt đất, song kiếm nơi tay, thập tự kiếm quang chém vào đối thủ.
Cổ tay Ảnh Vô Không run run, dùng phương thức phát lực kỳ dị bộc phát uy lực của Vô Ảnh Kiếm.
Từng đạo bóng kiếm bắn ra xa xa đánh nát từng đạo thập tự kiếm quang.
← Ch. 1751 | Ch. 1753 → |