Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1811

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1811: Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vừa chờ đợi, đồng thời Sở Mộ cũng không có lãng phí thời gian mà nắm chặt mỗi một hơi thời gian, tìm kiểu Kiếm thiên địa, tìm hiểu kiếm pháp.

Thời gian không tới ba mươi năm trong Lưu Phóng chi địa đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói có khả năng chỉ là mấy lần, thậm chí là một lần bế quan mà thôi. Nhưng đối với Sở Mộ mà nói lại là một lần kinh nghiệm vô cùng phong phú. Mà những kinh nghiệm này đều là lịch duyệt của hắn, đều là tích lũy của hắn, tích lũy nhân sinh, lắng đọng nội tình.

Chỗ Hôi vụ chi cảnh cực kỳ ít người tới, ở chỗ này Sở Mộ cũng sẽ không bị quấy rầy gì.

Lần này rời đi chỉ có rất ít người biết được. Thất vương Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh và tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược cùng với đệ tử Ngụy Vô Đạo hai năm trước hắn mới thu.

Bàn Nham kiếm thánh, Tàn Nguyệt kiếm thánh sau khi tâm phục khẩu phục vô cùng trung tâm với Sở Mộ. Bởi vậy Sở Mộ cũng cho hai người bọn hắn cơ duyên. Tu vi của hai người đã đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên trung kỳ. Dựa vào tài nguyên hắn lưu lại có khả năng đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong. Hơn nữa Sở Mộ cũng truyền thụ cho bọn hắn một môn kiếm pháp, phù hợp với đặc điểm của bọn hắn, có thể đem uy lực kiếm pháp phát huy tới mức tận cùng.

Có kiếm pháp thích hợp, hai người Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh hoàn toàn có thể dùng cấp độ Thánh cấp cửu tinh trung giai khiêu chiến Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường. Đối với đám người Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh vốn chỉ có thể bồi hồi ở Thánh cấp bát tinh đỉnh phong mà nói đây đã là ban ân rất lớn.

Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong đó là đỉnh trong cuộc đời của rất nhiều tu luyện giả.

Tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược, một thân tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên sơ kỳ, hơn nữa lại triệt để nắm giữ Liên Y bát pháp, Sở Mộ còn truyền thụ cho nàng một môn kiếm pháp càng cao sâu hơn, cường đại hơn, có chút hương vị nhất mạch tương thừa với kiếm pháp của nàng, vô cùng phù hợp. Đẳng cấp môn kiếm pháp này cơ hồ là đỉnh phong cấp truyền thừa, không kém hơn kiếm pháp như Bạch Ngân kiếm quyết.

Sở Mộ rời đi, nếu như Lâm Bích Nhược muốn trở về Lâm gia, có nàng tọa trấn, Lâm gia sẽ từ từ phát triển, từ nay về sau trở thành thế lực lớn số một số hai trong Đồ Huyết thành. Dù sao Sở Mộ cũng từng có lời nhờ, hi vọng Đồ Huyết phủ có thể đối xử tử tế, thậm chí là giúp đỡ Lâm Bích Nhược một chút.

Mặt mũi của Vô Song vương đương nhiên phải cho.

Cuối cùng là nhị đồ đệ Ngụy vô đạo.

Chín tuổi, nhưng lại là thiên tài khó có được, một thân tu vi đạt tới gần Niết Bàn cảnh.

Mà dưới sự dạy dỗ của Sở Mộ lại cố gắng dạy bảo hắn không nên nhanh chóng đột phá Niết Bàn cảnh như vậy, tốt nhất là đợi sau khi trưởng thành mới đột phá.

Niết Bàn cảnh là một lần Niết Bàn huyết nhục, Niết Bàn đan điền, thậm chí là Niết Bàn linh hồn. Bởi vậy muốn Niết Bàn thì nên chờ sau khi thành niên, thân thể phát triển, đạt tới trình độ nguyên vẹn, như vậy hiệu quả mới tốt.

Không đề cập tới tăng tiến tu vi, Sở Mộ truyền thụ cho Ngụy Vô Đạo Thần Hoang kiếm quyết... Lại để cho hắn cải tu, hơn nữa còn truyền thụ kiếm pháp... để cho hắn tìm hiểu, tu luyện.

Nếu là đệ tử thì đương nhiên càng phải tận tâm đối đãi hơn.

Thời gian hơn hai năm, Sở Mộ cũng coi như tận tâm tận lực dạy bảo Ngụy Vô Đạo. Dù sao từ nay về sau có lẽ khó có được cơ hội gặp lại. Hơn hai năm này hắn chỉ có thể đánh xuống một căn cơ tốt cho Ngụy Vô Đạo, về phần ngày sau thế nào thì đành xem Ngụy Vô Đạo có thể lực và cơ duyên tới đâu mà thôi.

...

- Khí tức trong Lưu Phóng chi địa càng lúc càng nồng nặc, nếu như ở lại sẽ bị lạc ấn, đến lúc đó muốn rời khỏi Lưu Phóng chi địa, độ khó không thể nghi ngờ sẽ càng lớn hơn.

Sau khi Sở Mộ tra xét một lát mới thầm nghĩ.

Hiện tại, tính từ lúc Sở Mộ đi tới Hôi vụ chi cảnh đã được một đoạn thời gian ngắn, cách kỳ hạn ba mươi năm chỉ còn có mấy ngày mà thôi. Nhưng mà ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân còn chưa xuất hiện.

- Chẳng lẽ bọn hắn đã chết rồi sao?

Sở Mộ không khỏi nghĩ tới khả năng này.

Kỳ thực trước khi rời khỏi Đồ Huyết thành hắn từng mời năm đại phủ thành chủ hỗ trợ qua, tìm kiếm tung tích của ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân. Dù sao thời gian sắp tới. Chỉ là hắn tìm kiếm không có kết quả, không biết ba người đã đi tới nơi nào.

- Nếu không chết có lẽ đã đi tới nơi khác.

Sở Mộ lại thầm nghĩ.

Ngoài năm đại thành ra, chỗ xa hơn còn có Tội Diễn thành. Như vậy ở các phương hướng khác còn có thành trì khác tồn tại hay không?

Nếu như có, có lẽ ba người Cổ Loạn Không đã đi tới đó.

- Không phải ba người bọn họ quên thời gian rồi chứ?

Trong suy đoán, tới ngày cuối cùng, ba người Cổ Loạn Không vẫn không xuất hiện.

- Như vậy ta đi ra trước.

Sở Mộ thầm nghĩ, vươn tay chộp một trảo vào hư không, nắm lên một vốc đất, lăn mình, quay cuồn, cô dọng, hóa thành một tấm bia đá vô cùng cứng rắn đứng sừng sững ở trên mặt đất.

Dùng ngón tay thay kiếm, liên tục xoát xoát, lưu lại mấy chữ to trên tấm bia đá, khắc vào ba phần bia, phong mang bức người.

- Ta trở về trước.

Chỉ có bốn chữ, không có lạc khoản, người không biết nhìn thấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái, không biết nói như vậy là có ý gì? Trở về?

Đi nơi nào chứ?

Nhưng mà Sở Mộ tin tưởng, nếu như ba người Dương Chiến Thiên, Luyện Hồng Vân và Cổ Loạn Không nhìn thấy nhất định có thể cảm nhận được khí tức hắn lưu lại bên trên, biết rõ ý của mình.

Sau khi lập nhiều tấm bia đá, Sở Mộ quay người, cũng không quay đầu mà đi thẳng vào trong Hôi vụ chi cảnh, thân thể giống như bị cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một tấm bia đá đứng sừng sững.

Tấm bia đá kia được Sở Mộ cô đọng, vô cùng cứng rắn. Cho dù là một kích toàn lực của Kiếm Thánh Ám Tinh cấp cũng không có cách nào phá hỏng mảy may, lại có kiếm khí của Sở Mộ lưu lại, tối thiểu trong mấy trăm năm, coi như là cường giả Hạo Dương cấp toàn lực ra tay cũng không có cách nào phá hỏng được tấm bia đá này.

Cả Lưu Phóng chi địa, Kiếm Thánh Hạo Dương cấp có bao nhiêu chứ? Đồng thời bọn hắn trên cơ bản cũng không muốn tới nơi này.

*****

Chỉ là Sở Mộ cũng không biết, không lâu về sau lại có người cơ duyên xảo hợp tới đây, nhìn thấy tấm bia đá, nhìn thấy bốn chữ trên tấm bia đá mà khiếp sợ không thôi. Người này ở lại tìm hiểu một phen, kiếm pháp tinh tiến cho nên coi tấm bia đá này là chí bảo.

Sau khi ngày càng có nhiều người biết rõ hiệu quả của tấm bia đá này, liên tục chạy tới đây tìm hiểu. Chỗ này trở thành một thánh địa tìm hiểu kiếm đạo, mãi cho tới mấy trăm năm sau hiệu quả mới yếu bớt.

Bên trong hôi vụ chi cảnh là một mảnh tối tăm mờ mịt, lực lượng thần hồn đều bị ảnh hưởng, mất đi tác dụng. Người tâm chí không đủ kiên định còn có thể mất đi phương hướng bên trong.

Nhưng mà năm đó Sở Mộ có thể thông qua, hiện tại không có lý do gì không cách nào thông qua được.

Linh quang lóe lên, Sở Mộ tiến vào trạng thái Tâm kiếm như một, tất cả mọi thứ trong phương viên hai mươi trượng đều trở nên rõ ràng, giống như sương mù màu xám đều biến mất không thấy gì nữa, hóa thành ban ngày.

Tâm kiếm như một là lực lượng thuộc về tâm, khác với lực lượng thần hồn, sương mù màu xám trong Hôi vụ chi cảnh có thể khiến cho lực lượng thần hồn mất đi tác dụng, lại không làm ảnh hưởng được tới lưc lượng của tâm.

Giống như đã rất lâu rồi mới cảm nhận được phía trước một mảnh thông suốt, bầu trời màu lam, giống như là một khối bảo thạch cực lớn, có vô số đám mây trắng phiêu đãng, giống như là từng đường vân trên bảo thạch, vô cùng xa hoa, đẹp đẽ.

Không khí tươi mát, mỗi một lần hít thở đều khiến cho Sở Mộ có cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Chuyện này không có liên quan tới độ mạnh yếu của nguyên khí thiên địa, chỉ đơn thuần là không khí tươi mát, khác hoàn toàn với Lưu Phóng chi địa, không có hương vị tràn ngập chiến hỏa. Giống như là đi từ chiến trường chiến hỏa tán loạn đi vào Bích Thủy Lam Thiên thế giới vậy, hoàn cảnh biến hóa cho nên mang tới cảm thụ khác biệt cho thân thể và giác quan.

Gần ba mươi năm, Sở Mộ đã quen với hoàn cảnh trong Lưu Phóng chi địa, một lần nữa trở về Thâm Lam thế giới, Sở Mộ cảm thấy rất mới lạ, tựa như ba mươi năm trước mới từ Thâm Lam thế giới tiến vào Lưu Phóng chi địa vậy.

- Ta trở lại rồi.

Thét dài một tiếng, thanh âm như thần kiếm chấn động tạo thành tiếng kiếm minh bay thẳng tới chân trời. Một đám mây trắng vừa vặn trôi qua lập tức hóa thành bột phấn, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn về phương xa, dãy núi mịt mờ, mịt mù, ánh mắt trở nên thâm thúy xa xưa, giống như xuyên thấu thời không vậy.

- Ba mươi năm có lẽ các ngươi còn chưa quên ta, hôm nay là lúc nên thanh toán.

Ba mươi năm trước hắn bị các cường giả đuổi giết, cơ hồ tới bước đường cùng, chỉ có thể tiến vào Lưu Phóng chi địa. Thứ nhất là tị nạn, thứ hai là tìm kiếm cơ duyên trở nên cường đại. Hôm nay hắn đã làm được, cho nên hắn trở lại.

Cơ hồ trong nháy mắt hắn thét dài, trong Thâm Lam thế giới, những người có liên quan ân oán với Sở Mộ, trong lòng khẽ động, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này dường như đang nói cho bọn hắn biết, có chuyện sắp sửa xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới bản thân.

Người thực lực cường đại thì loại cảm giác này còn rõ ràng hơn. Nhưng mà dù bọn hắn suy nghĩ thế nào, nhưng cũng không thể nào tìm được căn nguyên nguồn gốc, cho nên cũng không có thu hoạch gì.

Ba mươi năm không dài, nhưng thực sự cũng không có ngắn. Người rời đi ba mươi năm chung quy cũng sẽ bị chậm rãi quên đi, ném vào trong góc ký ức. Nếu như không có gặp lại lần nữa, chỉ sợ cũng không có dễ dàng nhớ lại được.

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là Sở Mộ trở lại, mang theo một thân lực lượng cường đại.

- Vì sao lại có cảm giác tâm thần không tập trung?

Ở trên đỉnh một ngọn núi cao có vô số cung điện tọa lạc, trong đó ở giữa có một tòa cung điện lớn nhất, rộng nhất. Lúc này ở bên trong vương tọa của cung điện có một nam tử trung niên thân thể cường tráng, tướng mạo bình thường nhưng lại có một loại khí phách duy ngã độc tôn ngồi đó. Toàn thân hắn tản mát ra một tia chiến ý kinh người, giống như muốn chiến với bầu trời một trận vậy.

Lúc này lông mày của nam tử trung niên này không tự chủ được mà nhíu lại, tâm thần vốn bình tĩnh như là mặt nước lúc này lại bị một hòn đá ném xuống, tạo thành từng tầng rung động. Một loại cảm giác bất an giống như là chồi non nẩy mầm, chậm rãi trồi lên.

Trong đầu suy nghĩ rối loạn, không có đầu mối.

- Người đâu?

Nam tử trung niên này khẽ quát.

Bóng người lóe lên, xuất hiện trong đại điện, quỳ một gối, một tay chống lên mặt đất, nói

- Chiến Vương đại nhân có gì phân phó?

- Đi mời Tri Thế đại nhân tới đây.

Nam tử được xưng là Chiến Vương nói, ngữ khí hắn thủy chung luôn có cảm giác cao cao tại thượng.

- Vâng.

Đạo thân ảnh này lại lóe lên, người quỳ một chân trên đất lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Ánh mắt Chiến Vương trở nên thâm thúy, nhìn về phía bên ngoài đại điện.

...

Thành thị cực lớn trôi nổi trên không trung, cách mặt đất chừng mấy ngàn thước, bốn phía có vô số mây trắng vờn quanh. Trong lúc di chuyển khiến cho thành thị này giống như tiên cảnh vậy.

Bỗng nhiên trên bầu trời màu lam vô thanh vô tức xảy ra biến hóa. Quang mang màu đỏ chậm rãi lan tràn ra, dần dần mở rộng, như là bầu trời bị cắm qua một kiếm mà đổ máu, đồng thời miệng vết thương còn đang mở rộng.

- Chuyện gì xảy ra?

- Bầu trời sao lại xuất hiện loại dị tượng này?

Trong Vân Thiên thành, có người Thiên tộc phát hiện ra loại dị tượng này, lập tức kinh hãi không thôi.

Trên bầu trời màu xam xuất hiện màu đỏ, đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình. Dị tượng như vậy trực tiếp khiến cho người Thiên tộc có cảm giác điềm xấu.

Người Thiên tộc tự xưng là hậu đại của Thiên Thần, coi chủng tộc mình là cao nhất. Phong cách làm việc rất có ý tứ như thay trời hành đạo. Bầu trời chính là một loại biểu tượng của bọn hắn. Hiện tại bầu trời lại quỷ dị xuất hiện quang mang màu đỏ như máu, hơn nữa không phải xuất hiện ở nơi khác mà lại là xuất hiện ở trên Vân Thiên thành, chuyện này không thể không khiến cho bọn hắn chú ý hươn.

Ngày càng có nhiều người Thiên tộc chú ý tới dị tượng trên không trung. Lúc này quang mang màu đỏ cũng nhanh chóng khuếch tán ra, giống như máu tươi đang nhuộm dần bầu trời. Tính cả mây trắng đang phiêu đãng bốn phía Vân Thiên thành cũng bị ảnh hưởng, dần dần trở nên đỏ như máu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)