Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1841

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1841: Bảo vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Loại lực lượng này có thể gọi là ngụy thiê đạo chi lực, không thể so sánh với thiên đạo chi lực, có lẽ còn chưa đủ một phần vạn nhưng hết sức kinh người.

- Có lẽ một đạo ngụy thiên đạo chi lực, ta có thể luyện hóa.

Sở Mộ nói thầm.

Hắn có kiếm thức tên Thiên Uy, uy lực cường đại, nếu dung nhập ngụy thiên đạo chi lực, thế tất uy lực đại tăng, danh xứng với thực.

- Trước khi luyện hóa còn cần khôi phục thương thế của mình.

Nói thầm một câu. Thần hồn chi lực khẽ động, hắn lấy đan dược trong không gian giới chỉ.

Không gian giới chỉ của hắn có không gian thật lớn, chứa đựng lấy rất nhiều đồ vật, trong đó có hơn trăm loại đan dược. Cho dù đan dược khôi phục thế giới tinh thần bị thương thập phần trân quý, Sở Mộ vẫn có một lọ, là chiến lợi phẩm của hắn.

Hắn phục dụng đan dược, khí lạnh lưu động tiến vào thế giới tinh thần, du động và tiêu hao, tiêu hao nhưng khôi phục thế giới tinh thần bị thương..

Loại đan dược này giá trị cực cao, mỗi một viên có hiệu quả kinh người, thế giới tinh thần hơi trọng thương, chỉ cần ăn một viên là đủ, nhưng Sở Mộ phải ăn năm viên mới đủ.

Thế giới tinh thần bị thương vừa khỏi hẳn, Sở Mộ vô cùng kích động.

- Tiếp theo phải khôi phục thương thế.

Sở Mộ nói thầm, hắn lại ăn đan dược..

Quả nhiên có đan dược chi lực tương trợ, thương thế trên người tốt hơn rất nhiều.

Một viên lại một viên đan dược, bị Sở Mộ luyện hóa, tinh huyết không ngừng khôi phục, khí tức màu đen trong người bị tiêu hao, khí tức màu đen rất cường ngạnh nhưng không có bao nhiêu lực lượng, nếu không phải như thế, dựa vào sinh cơ cường đại của Sở Mộ và mộc chi tướng bổn nguyên gia trì đã sớm tiêu diệt nó, cũng không cần chờ tới hôm nay.

Sắc trời tối tăm, dưới đáy vách núi không thấy năm ngón tay, không có ai biết nơi này có người.

Không ngừng luyện hóa, khí tức màu đen càng ngày càng ít.

Sau khi tia khí tức màu đen cuối cùng bị Sở Mộ đánh tan, toàn thân run lên, tinh huyết bộc phát như trường giang đại hải, lao nhanh trong mạch máu, nó có xu thế lôi đình vạn quân, vô số âm thanh nổ vang cuồn cuộn, khí tức đáng sợ bộc phát, mặt đất chung quanh hắn vỡ vụn và sụp đổ, nơi này biến thành trạng thái chân không tuyệt vực.

Chỉ dựa vào thân thể cường đại, khí tức tỏa ra ngoài cũng đủ làm không gian chung quanh biến thành khu vực chân không tuyệt vực, từ đó có thể thấy khí lực cường đại cỡ nào.

Dần dần tinh huyết trong người không ngừng khôi phục, tốc độ khôi phục bình thường, Sở Mộ thở ra một hơi, khí tức như lợi kiếm xuyên thủng hư không biến mất không thấy đâu nữa.

Cảm giác thánh khu khôi phục rất tốt.

Hắn đứng lên và nắm chặc hai tay, tiếng vỡ vụn vang lên, dường như hắn chỉ cần đấm một cái cũng đủ đánh nát ngọn núi cũng không phải vô căn cứ, mà là thật làm được.

Bỗng nhiên Sở Mộ cảm giác có khí tức chấn động yếu ớt.

Thanh Ý Quả bình thường là màu xanh, màu xanh thuần túy, về sau phát hiện Thanh Ý Quả màu xanh đen, chắc chắn là giống biến dị.

Có một cây biến dị do trùng hợp, nhưng hai cây trở nên biến dị là có nguyên nhân.

- Ta nghĩ ta đã tìm ra nguyên nhân.

Sở Mộ lầm bầm một câu.

Vừa rồi hắn khôi phục thế giới tinh thần, có thể vận dụng toàn bộ thần hồn chi lực, sáu cảm giác đạt tới tận cùng, cảm giác được một tia chấn động bất thường, theo lý thuyết nơi như thế này, thiên địa nguyên khí mỏng manh sẽ không có bảo vật gì, nhưng Sở Mộ cảnh giác được một tia khí tức, kết hợp với Thanh Ý Quả biến dị nên hắn có kết luận nơi này có bảo vật.

Thần hồn chi lực bao phủ chung quanh, sáu cảm giác tăng lên tới cực hạn, tia khí tức kia giống như ảo giác, nó biến mất không còn bóng dáng.

Kiếm Vực mở đi ra bao trùm tám phương, Tâm Kiếm Như Nhất mở ra.

Có thể sử dụng, Sở Mộ đều dùng.

Lúc này bầu trời tối tăm, chỉ có mấy ngôi sao đang tỏa sáng nhưng rất lờ mờ.

Thời gian trôi qua, Sở Mộ thập phần kiên nhẫn, hắn tin tưởng mình phán đoán không sai.

Qua nửa canh giờ, đáy mắt Sở sinh ra hào quang, hắn lại bắt được chấn động nào đó.

Lần thứ nhất là vô tâm cảm ứng, lóe lên tức thì, lần thứ hai là cố tình nắm bắt, đã bắt được thì quyết không bỏ qua.

Men theo khí tức chấn động, Sở Mộ toàn lực bắt lấy chấn động kia.

- Ngay chỗ này!

Ánh mắt hắn như hai đạo kiếm quang tỏa sáng, ngón tay điểm một cái, kiếm bay ra khỏi vỏ.

Kiếm quang tỏa sáng và đâm rách hư không, trực tiếp xé rách vách núi.

Thương thế khỏi hẳn, một thân tu vi khôi phục, thực lực Sở Mộ đạt tới nhất luyện cực hạn, thập phần cường hoành, mặc dù không có xuất kiếm nhưng một ngón tay cũng có thể đánh chết Kiếm Thánh cấp hạo dương, vách núi bình thường không thể ngăn cản hắn mảy may.

Sau khi đánh ra hai ba đạo kiếm quang, Sở Mộ phát hiện có trận pháp bao phủ vách núi, phạm vi bao phủ chỉ vài chục mét.

Đó là màn sáng trong suốt.

Khí tức phát ra bên trong màn sáng, khí tức thập phần yếu ớt, cường giả tuyệt thế nhất luyện sẽ không bắt được, cho dù một ít cường giả tuyệt thế nhị luyện nếu không cóc ảm giác mạnh cũng khó cảm nhận được.

Sáu giác quan của Sở Mộ hết sức xuất sắc, cho dù là một ít tuyệt thế nhị luyện cũng không thể so sánh, hơn nữa nắm giữ tinh túy Tâm Kiếm Như Nhất. Kiếm tâm chi lực huyền diệu cho nên giúp hắn cảm giác được khí tức chấn động kia.

Cẩn thận quan sát một lát, sau khi thử vài lần, Sở mộ chính thức động thủ.

Ngân Quang linh kiếm nơi tay, kiếm chi chân ý thành chủ đạo, hắn rót các loại lực lượng vào bên trong, hào quang màu bạc hội tụ và đâm tới một kiếm, vô thanh vô tức đâm vào trong màn sáng.

Phát lực, không ngừng đẩy mạnh Ngân Quang linh kiếm, vòng phòng hộ bị xuyên thấu.

- Phá!

Quát một tiếng, lực lượng bộc phát, thân kiếm run rẩy và thân kiếm hơi cong, khi Sở Mộ không ngừng phát lực, thân kiếm càng ngày càng cong nhiều hơn.

- Phá!

Quát lần thứ hai, cổ tay Sở Mộ phát lực, chấn chi chân ý bộc phát, thân kiếm dựng thẳng, bên trong có lực phản kích thật mạnh truyền vào kiếm.

- Phá!

Quát lần thứ ba, lực phản kích bị Sở Mộ đánh tan, sau đó kết hợp với lực lượng bản thân, xuyên thấu qua thân kiếm đánh thẳng vào màn sáng.

Oanh, tiếng nổ nhỏ vang lên bên tai Sở Mộ.

Tuy vô hình nhưng Sở Mộ có thể cảm giác được lực cản biến mất, hắn cũng thu kiếm trở về.

Sau khi phá tan màn sáng, trước mặt Sở Mộ là cái mân tròn, đó là la bàn trôi nổi cách mặt đất một mét, nó không nhúc nhích và tỏa ra khí tức chấn động đặc biệt.

Sở Mộ quan sát thật kỹ, không có phát hiện dị thường, lợi dụng thần hồn chi lực bao trùm la bàn và cuốn nó vào trong tay.

*****

La bàn lớn chừng bàn tay người trưởng thành, toàn thân có màu xanh, phía trên có đường vân màu xanh đen, đường vân vặn vẹo giao thoa rắc rối phức tạp, nhìn nó lộn xộn, cuối cùng đều hội tụ vào khu vực trung tâm, ngưng kết làm một điểm.

Một điểm này là khởi điểm của các đường vân, lại giống như cực hạn và hình thành tuần hoàn.

Nhìn một lúc, Sở Mộ cảm giác những đường vân này quá phức tạp, hơn nữa ý thức của hắn như bị hấp thu vào bên trong, hắn sinh ra cảm giác mê muội, hắncó thể khẳng định người có linh hồn không đủ cường đại, sau khi nhìn vài lần sẽ mê muội.

Phải biết rằng Sở Mộ có linh hồn cường đại, tuyệt thế nhất luyện cũng chưa chắc sánh bằng.

- Đây là bảo vật gì?

Sở Mộ nói thầm.

- Khí tức huyền diệu, hẳn là bảo vật tinh thần, ta luyện hóa thử xem.

Nói xong, Sở Mộ ngồi trong sơn động nhỏ, hắn bắt đầu luyện hóa la bàn.

Luyện hóa bảo vật, thường thấy nhất chính là nhỏ máu luyện hóa.

La bàn không hấp thu tinh huyết cho nên nhỏ máu thất bại.

May mắn Sở Mộ còn nắm giữ biện pháp luyện hóa khác, đó là dùng thần hồn chi lực luyện hóa.

Thần hồn chi lực bốc cháy, hóa thành thần hồn chi hỏa thiêu đốt la bàn.

Thần hồn chi hỏa thiêu đốt, một tia thần hồn chi lực rót vào trong la bàn.

Thần hồn chi lực tiến vào la bàn, đầu tiên rót vào khởi điểm của các đường vân, lây nó làm trung tâm luyện hóa sang các đường vân khác, đường vân rất nhiều, thần hồn cần thiết càng nhiều, dần dần sắc mặt Sở Mộ tái nhợt.

Hắn không chút do dự lấy đan dược khôi phục thần hồn chi lực ra phục dụng, cho dù đan dược trân quý nhưng tình huống trước mắt xem ra không làm không được, nếu không cố gắng lúc trước đổ sông đổ biển, còn nữa, luyện hóa la bàn cần tiêu hao nhiều thần hồn chi lực như thế, đây chắc chắn là bảo vật bất phàm.

Một viên đan dược khôi phục đại bộ phận thần hồn chi lực của Sở, nhưng đường vân thật sự rất nhiều, thần hồn chi lực rót vào nơi nào, đường vân nơi đó sáng lên.

Sở Mộ hiểu chỉ cần dùng thần hồn chi lực lắp đầy đường vân mới xem như luyện hóa la bàn.

Rất nhanh, hừng đông.

Sơn nông lên núi, hắn lại đứng trên vách núi nhưng không thấy thân ảnh Sở Mộ, hắn thăm dò nhìn xuống vách núi, phía dưới đen kịt, với nhãn lực của hắn chỉ nhìn thấy lờ mờ. Nhưng có thể nhìn thấy mười mấy quả trái cây biến mất.

- Chắc đại huynh đệ kia đã hái chúng rồi, hay đại huynh đệ rơi xuống vách núi?

Nhìn kỹ vài lần, tuy mơ hồ nhưng không thấy thi thể gì, sơn nông cảm thấy đại huynh đệ hái trái cây xong đã rời đi.

- Đoán chừng đại huuynh đệ không phải người bình thường, nếu không làm sao dám bò xuống mười mét hái trái cây.

Lầm bầm một tiếng, sơn nông cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi, hôm nay hắn còn phải đi hái trái cây khác.

Tâm tính sơn nông chất phác nên không nghĩ tới chuyện khác.

Đảo mắt mặt trời lặn, màn đêm hàng lâm, Sở Mộ vẫn luyện hóa, hắn đã phục dụng bốn viên đan dược khôi phục thần hồn chi lực nhưng chưa hoàn toàn luyện hóa la bàn.

Càng là như thế, Sở Mộ càng cảm thấy la bàn này bất phàm.

Luyện hóa luyện hóa luyện hóa, không ngừng luyện hóa.

Đảo mắt ngày mới lại tới.

- Viên đan dược cuối cùng.

Sở Mộ nói thầm, sau khi phục dụng viên đan dược này, khôi phục thần hồn chi lực, nếu hắn vẫn chưa luyện hóa la bàn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng Sở Mộ cảm thụ một chút, la bàn đã tới cuối quá trình luyện hóa, có lẽ có thể thành công.

Lúc một tia thần hồn chi lực cuối cùng hao hết, đường vân cuối cùng trên la bàn sáng lên, Sở Mộ hôn mê lần nữa.

La bàn run rẩy và hóa thành một điểm hào quang chui vào mi tâm Sở Mộ, nguyên thần đang run rẩy vững chắc hoàn toàn..

Hai ngày qua đi, mí mắt Sở Mộ run run, hắn tỉnh lại, vừa thức tỉnh ánh mắt hắn mờ mịt, ngay sau đó ánh mắt tỏa sáng.

Trong thế giới tinh thần truyền ra từng đợt cảm giác kỳ lạ, ý niệm đảo qua, Sở Mộ biết là cái gì, thần hồn chi lực luyện hóa la bàn chỉ khôi phục một chút mà thôi, ý thức chìm vào thế giới tinh thần xem xét, một khối la bàn chiếm giữ tại trung tâm thế giới tinh thần, cũng là trên đỉnh đầu của nguyên thần.

Trong la bàn có vô số sợi tơ xuất hiện, sợi tơ giao thoa tạo thành vô cực, nó như có như không, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nhất trí với đường vân của la bàn, trung tâm của la bàn là khởi điểm cũng là cực hạn.

- Ta phải xem la bàn mình luyện hóa là thứ gì.

Nói thầm một câu, ý thức Sở Mộ tiếp cận la bàn, vưa tiếp xúc đã có cảm giác như hòa vào nhau, bởi vì la bàn đã bị Sở Mộ luyện hóa triệt để, trở thành vật của hắn cho nên mới có thể tiến vào thế giới tinh thần.

Lúc ý thức chui vào trong la bàn, một tin tức từ sâu trong la bàn chảy vào ý thức của Sở Mộ, Sở Mộ biết rõ tên của la bàn, nó là bảo vật gì, công hiệu ra sao.

Phong Thần la bàn!

Cái tên rất vang dội.

Đủ loại công hiệu của nó cũng không phụ cái tên này.

Phong Thần la bàn có bốn công hiệu.

Công hiệu thứ nhất là che đậy thiên cơ, nó có tác dụng ngăn cản người khác suy tính Sở Mộ.

Sở dĩ lúc trước Sở Mộ bị đuổi giết chính là vì bị suy tính ra tung tích, mặc dù không phải chuẩn xác trăm phần trăm nhưng vẫn có tới tám phần chính xác, cảm giác giống như bị người ta định vị, hành tung tiết lộ, đi tới chỗ nào cũng bị tập kích, cảm giác thật không tốt, hôm nay luyện hóa Phong Thần la bàn che đậy thiên cơ, không bị người khác suy tính.

Đương nhiên che đậy thiên cơ cũng có hạn, nhưng Sở Mộ biết trừ phi là Thánh Hoàng suy tính mới có thể đột phá Phong Thần la bàn che đậy, đây là công hiệu Sở Mộ cần nó nhất.

Công hiệu thứ hai là vững chắc thế giới tinh thần.

Từ đường vân Phong Thần trên la bàn kéo dài ra như có như không, nó giăng khắp nơi giống cái bóng trên đường vân của Phong Thần la bàn, nó tạo thành bình chướng trong thế giới tinh thần, giống như rễ của cây đại thụ, nó sẽ giúp thế giới tinh thần vững chắc.

Luyện hóa Phong Thần la bàn, tiến vào chiếm giữ thế giới tinh thần, Sở Mộ có thể cảm giác thế giới tinh thần của mình vững chắc gấp mười lần lúc trước.

Có lẽ lúc trước bị Thiên Đạo Tài Quyết công kích lúc, nếu có Phong Thần la bàn trấn thủ thế giới tinh thần, thế giới tinh thần hơn phân nửa không phải chịu thương thế, cũng không phong bế.

Đó là chuyện quá khứ, nếu không xảy ra chuyện đó thì Sở Mộ cũng không đạt được Phong Thần la bàn.

Đại nạn không chết tất có hậu phúc, có lẽ nói lời này rất đúng.

Công hiệu thứ ba là phóng thích Phong Thần chi quang, đây là một loại ánh sáng, tác dụng cảu nó là giam cầm thế giới tinh thần của mục tiêu, suy nghĩ một chút, một khi thế giới tinh thần bị giam cầm, lực lượng trong thế giới tinh thần không thể sử dụng, ý nghĩa sáu cảm giác bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cảm giác trì độn, phản ứng hạ thấp, trực tiếp giảm thực lực của đối thủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)