Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1863

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1863: Cổ Kiếm Minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Sở Mộ nhớ kỹ nội dung, tiếp tục tiến lên, tham ngộ Vô Không Bộ mới chiếm được. Muốn tu luyện bí pháp này cần dùng kết tinh không gian pháp tắc, khi vận dụng sẽ không có tác dụng phụ gì, nhưng sau khi vận dụng xong sẽ tiêu hao lực lượng bí pháp tương ứng, nếu lực lượng bí pháp bị hao hết thì phải bổ sung.

Chiến Vô Không tu luyện Vô Không Bộ đương nhiên có chuẩn bị một phần kết tinh không gian pháp tắc.

Trong kết tinh pháp tắc giá trị có cao có thấp, như kết tinh pháp tắc lực lượng ngũ hành là bình thường nhất, kết tinh không gian pháp tắc là giá trị siêu cao. Một viên kết tinh không gian pháp tắc đổi được mười kết tinh lực lượng ngũ hành.

Trong không gian giới chỉ của Chiến Vô Không không có nhiều kết tinh không gian pháp tắc, chỉ khoảng hơn mười viên. Sở Mộ chưa bắt đầu tu luyện nên không biết số lượng này đủ cho hắn thi triển Vô Không Bộ bao nhiêu lần.

Rất nhanh Sở Mộ vào Thiên Long vực, bay nhanh hướng sơn cốc năm xưa đã giết Chiến Vô Song, Chiến Vô Danh.

Khi Sở Mộ đến sơn cốc thì còn một tháng là đến ba năm hẹn ước cùng Không Lưu. Trong sơn cốc tĩnh lặng. Không Lưu chưa đến, Sở Mộ tạm chờ trong sơn cốc.

Sở Mộ hoàn toàn tham ngộ bí pháp Vô Không Bộ, hắn lấy một viên kết tinh không gian pháp tắc ra tu luyện.

Tuy bí pháp Vô Không Bộ cao thâm khó dò nhưng không thể sánh bằng bí pháp như Kiếm Thần Hàng Lâm, nên Sở Mộ tu luyện không khó khăn. Không lâu sau Sở Mộ luyện thành công bí pháp Vô Không Bộ.

Sở Mộ mặc niệm:

- Vô Không Bộ!

Sở Mộ lập tức thi triển ra, bước ra một bước, lực lượng bí pháp Vô Không Bộ tích trữ trong người tràn ngập toàn thân. Sở Mộ cảm giác mình như rơi vào khe hở không gian, nhanh chóng đi tới rồi xuất hiện ngoài trăm thước.

Đó là thể nghiệm rất thần kỳ, nhưng tốc độ Vô Không Bộ chỉ nhanh hơn Sở Mộ bùng nổ tốc độ một chút, không xem như ưu thế nhưng có chút khác biệt, Vô Không Bộ len qua khe hở không gian rất khó bị chặn lại.

Một viên kết tinh không gian pháp tắc cô đọng lực lượng bí pháp chỉ đủ cho thi triển Vô Không Bộ một lần, Sở Mộ hấp thu hết số kết tinh không gian pháp tắc còn lại hóa thành lực lượng bí pháp tích trữ. Sở Mộ thi triển Vô Không Bộ ba lần, làm vậy để quen thuộc, nắm chắc mức độ chính xác, không đến mức vận dụng rồi không kiểm soát được xuất hiện ở nơi khác.

Thời gian trôi, rất nhanh một tháng qua đi, năm bóng người bay qua trời cao nhanh chóng lao tới sơn cốc, tốc độ siêu mau, không lâu sau vào trong sơn cốc.

Không Lưu thấy ngay Sở Mộ ở trong sơn cốc:

- Sở Mộ lão đệ!

Sở Mộ đáp lại:

- Không Lưu huynh!

Sở Mộ nhìn bốn người khác, có một người hắn từng gặp là Lôi Bá. Lôi Bá cũng nhìn Sở Mộ, chào hỏi hắn. Ba người khác thì lạ mặt.

Không Lưu giới thiệu hai bên:

- Ba vị, đây là Sở Mộ mà ta nói. Sở Mộ lão đệ, xin giới thiệu...

Trong năm người thì Sở Mộ khá quen thuộc Không Lưu, là cường giả Nhị Luyện trung giai nhưng vì tu luyện đạo không gian nên có thể đối kháng Nhị Luyện cao giai bình thường, dù đối mặt đỉnh Nhị Luyện cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Lôi Bá thì trước kia Sở Mộ từng gặp trong Thiên Cổ thành điện, đã từng đánh nhau, quen nhưng không thân, cũng là cường giả Nhị Luyện trung giai, chủ tu đạo lôi đình. Ngay mặt đánh nhau có sức chiến đấu kinh người, có thể đối kháng một chút với cường giả Nhị Luyện cao giai, nhưng năng lực tự bảo vệ mạng sống không lợi hại bằng Không Lưu.

Vương Tôn là một nam nhân trung niên lùn tịt, chỉ cao bằng một nửa người bình thường, thực lực Nhị Luyện sơ giai, tinh tu đạo hắc ám, năng lực đánh ngay mặt không mạnh, am hiểu ẩn núp và ám sát. Vương Tôn từng ám sát một cường giả Nhị Luyện cao giai, tuy cuối cùng không thành công nhưng cũng làm đối phương bị thương, bản thân an toàn rút lui.

Hạ Vĩnh Tầm mặc áo vải, tóc mai bạc trắng, khóe mắt hằn vết chân chim, trông tang thương như trải qua vô số bi hoan ly hợp. Đôi mắt bình tĩnh mang theo đau thương như có như không, tu vi là Nhị Luyện cao giai, sử dụng kiếm, gã là kiếm tu.

Người cuối cùng tên Phong Vô Ngân, mặt mày điển trai có chút ngạo, thực lực cao sâu nhất trong nhóm, là đỉnh Nhị Luyện, cũng là kiếm tu.

Lôi Bá nói:

- Sở Mộ lão đệ, ta cũng gọi ngươi như vậy được không?

Sở Mộ thuận theo ngay:

- Lôi huynh!

Lôi Bá cười sang sảng.

Vương Tôn lên tiếng:

- Ngươi là Sở Mộ chưa vào tuyệt thế nhưng có thực lực Nhất Luyện tuyệt thế mà Không Lưu nói?

Ngữ điệu mang theo chất vấn không chỉ hỏi ra thắc mắc của Vương uổn, trong lòng Phong Vô Ngân, Hạ Vĩnh Tầm cũng có thắc mắc tương tự.

Lúc Không Lưu tìm đến bọn họ, nói rõ tình huống thì ba người đã nửa tin nửa ngờ.

Phong Vô Ngân chậm rãi nói, ngữ điệu có ý vị độc đáo như gió nhẹ phất qua lỗ tai:

- Không Lưu, đã nói trước rồi, nếu tình huống không đúng như ngươi nói thì ta sẽ rút ra.

Hạ Vĩnh Tầm không nói gì nhưng có quyết định giống Phong Vô Ngân, trước khi đến đây bọn họ đã nói rõ với Không Lưu rồi.

Dù sao Hoàng Đình không phải môn phái nhỏ, thế lực nhỏ gì mà là thế lực cực kỳ cổ xưa cường đại, chỉ tính một mình cường giả đủ đè bẹp cả đám hợp sức và giết sạch.

Đối địch với Hoàng Đình không phải lựa chọn sáng suốt, nhưng vì bọn họ từng bị Hoàng Đình chèn ép, không phải loại bình thường, nên có mâu thuẫn rất sâu với Hoàng Đình. Vì không thể đối kháng, họ bất đắc dĩ đành ẩn cư, lần này bị Không Lưu thuyết phục xuất thế nhưng chỉ định xem tình hình cụ thể rồi tính tiếp.

Nếu đúng như Không Lưu nói Sở Mộ thật sự có khí vận cỡ đó thì chống lại Hoàng Đình cũng được, miễn cẩn thận chút luôn có cơ hội, nhưng nếu không đúng như vậy thì ba người đành rút chân về lại ẩn thế.

Không Lưu chậm rãi nói:

- Yên tâm, Không Lưu ta đây không phải loại người nói bừa.

Không Lưu vừa dứt lời thân thể Vương Tôn nhanh chóng biến nhạt như hòa vào không khí mất tăm.

Cảm giác nguy hiểm ập đến, một chỉ từ bên cạnh đâm tới nhưng bị hụt, chưa kịp rút tay về thì hắn chỉ một cái như kiếm quang bắn hướng không trung.

Vương Tôn thân hình như ẩn như hiện nhanh chóng né tránh làm Sở Mộ điểm hụt, sau đó gã xuất hiện tại chỗ cũ.

Từ lúc Vương Tôn biến mất đến khi Sở Mộ bị đánh lén rồi hắn đánh trả bị hụt, Vương Tôn lại xuất hiện tại chỗ cũ, toàn quá trình hoàn thành trong một giây ngắn ngủi. Phong Vô Ngân, Hạ Vĩnh Tầm, Không Lưu, Lôi Bá thấy rõ ràng không bỏ sót chút nào, vì thế nên bọn họ cực kỳ giật mình.

Không Lưu xòe tròn mắt kêu lên:

- Sở lão đệ, thực lực của ngươi...

*****

Làm Không Lưu luôn bình tĩnh nay thất thố như vậy đủ thấy Sở Mộ khiến gã giật mình cỡ nào.

Phong Vô Ngân, Hạ Vĩnh Tầm, Lôi Bá, Vương Tôn ánh mắt nóng bỏng nhìn Sở Mộ chằm chằm, ngó bộ dạng như muốn nhìn thấu hắn, xuyên qua mọi bí mật.

- Ta đột nhiên đánh lén, dù là người thực lực ngang bằng ta cũng khó thể đề phòng. Ngươi không chỉ tránh đi còn phản kích lại ngay.

Vương Tôn kinh thán rằng:

- Thực lực của ngươi tuyệt đối không phải Nhất Luyện bình thường.

Vương Tôn không giỏi đánh ngay mặt nhưng có tạo nghệ sâu sắc về đạo ám sát, cường giả cùng đẳng cấp khi không cảnh giác đối mặt ám sát của gã thì trăm phần trăm phải chết. Dù có đề phòng thì tám, chín phần mười cũng vẫn chết. Dù là cường giả thực lực cao hơn Vương Tôn một tiểu đẳng cấp khi chưa đề phòng sẽ bị gã giết.

Vương Tôn đột nhiên đánh lén, không ai báo trước cho Sở Mộ biết, dù chỉ là thăm dò nên gã không dốc hết sức nhưng sức mạnh đủ để đối phó cường giả tuyệt thế Nhất Luyện. Nhưng Sở Mộ có thể nhanh chóng né tránh còn đánh trả ngay, thực lực đó đúng như Vương Tôn nói, không đơn giản là tuyệt thế Nhất Luyện bình thường.

Phong Vô Ngân hỏi:

- Sở Mộ, tu vi của ngươi, thật sự chưa đến tuyệt thế sao?

Không phải Phong Vô Ngân không tin mà vì thật sự không tưởng tượng nổi. Nhìn chung trên lịch sử Thâm Lam thế giới chưa từng xuất hiện tu luyện giả chưa gặp tuyệt thế đã có tuyệt thế. Dù là vài yêu nghiệt tung hoành vạn cổ cùng lắm khi là cực hạn Thánh cấp có năng lực chạy thoát khỏi tay cường giả tuyệt thế Nhất Luyện sơ giai, chỉ bấy nhiêu đủ làm người giật mình, ghi vào sử sách cường giả Thâm Lam thế giới.

Sở Mộ biết mấy người này sẽ liên hợp với mình đối kháng Hoàng Đình, bằng vào một mình hắn thì đơn độc lực mỏng. Bị Phong Vô Ngân nghi ngờ Sở Mộ không tức giận, hắn tỏa ra hơi thở nguyên lực của mình, đó là tu vi thật sự của hắn.

- Cực độ cửu tinh!

- Thật sự là chưa đột phá đến tuyệt thế Nhất Luyện!

- Vậy tại sao mạnh dữ vậy?

Sở Mộ nói:

- Tu vi nguyên lực của ta đến cực độ cửu tinh, ngoài ra tu vi thánh khu cũng đến cực độ cửu giai.

Phong Vô Ngân khó hiểu hỏi:

- Dù vậy chỉ khiến thực lực của ngươi vô địch Thánh cấp, không thể nào đến cường giả Nhất Luyện tuyệt thế được.

- Ha ha ha! Yêu nghiệt luôn không thể đối xử theo lẽ thường.

Lôi Bá cười nói:

- Huống chi đây là yêu nghiệt có khí vận lớn.

Mọi người đành nhận cách nói của Lôi Bá.

Đúng vậy, từ xưa đến nay tu luyện giả có khí vận lớn miễn không chết giữa đường thì thành tựu không nhỏ, nhất là yêu nghiệt nghịch thiên có khí vận lớn.

Phong Vô Ngân nói:

- Vậy thì tình huống thực tế tốt hơn Không Lưu nói, ta đồng ý.

Hạ Vĩnh Tầm gật gù:

- Ta cũng đồng ý.

Làm bạn với người có khí vận lớn ít nhiều gì sẽ được hưởng lây, bản thân mình không dễ chết, xác suất gặp kỳ ngộ cũng lên một chút. Tổng hợp lực lượng của bọn họ lại chưa chắc không thể ứng đối với Hoàng Đình.

Trong Hoàng Đình có Thập Vương nhưng hiện tại là Chiến Vương cầm quyền, chín vương khác đều bế quan, không đến lúc bất đắc dĩ Chiến Vương sẽ không để chín vương khác xuất hiện. Vì điều này nghĩa là Chiến Vương cầm quyền thất bại, quyền lợi và địa vị trong Hoàng Đình sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, cực kỳ không tốt cho gã.

Miễn Chiến Vương không ra tay thì bọn họ không sợ Hoàng Đình, lùi một bước dù gã có ra tay nếu bọn họ né từ xa, một mình Chiến Vương không đủ sức bắt trọn ổ.

Sống là có cơ hội.

Vương Tôn nói:

- Ba năm trước Sở Mộ có thể giết hai người Chiến Vô Song, Chiến Vô Danh của Hoàng Đình, hiện tại thực lực tăng tiến chắc đủ sức đối kháng cường giả đỉnh Nhất Luyện hoặc cực hạn Nhất Luyện.

Vương Tôn đã tự tay thăm dò, bình luận thực lực của Sở Mộ như vậy.

Những người khác hết sức đồng ý kết luận của Vương Tôn, Sở Mộ đành mặc nhận, hắn vốn định phát ra hơi thở Nhị Luyện đỉnh sơ giai nhưng mọi người đã nói vậy thì hắn tạm thời bỏ mặc.

Không Lưu nói:

- Nếu không ai rút ra vậy chúng ta tổ thành liên minh đi, đồng lòng đối kháng Hoàng Đình.

Phong Vô Ngân lên tiếng:

- Ta đồng ý, nhưng muốn tổ thành liên minh cùng tiến lùi thì phải lập lời thề thiên đạo.

Biểu tình là một chuyện, quen biết thì quen nhưng phải lập lời thề thiên đạo mới khiến người yên lòng được. Không thì khi đối diện ích lợi hay nguy hiểm sống chết, huynh đệ ruột còn trở mặt thành thù, phu thê ân ái mỗi người tự bay.

Lôi Bá đề nghị:

- Muốn liên minh phải có danh hiệu đối ứng.

Không Lưu đề nghị:

- Theo ta thấy chúng ta có thể tụ tập với nhau cùng đối kháng Hoàng Đình vì Sở Mộ lão đệ, tên của liên minh hãy để Sở Mộ lão đệ đặt đi.

Phong Vô Ngân nhún vai không phản đối:

- Được thôi.

Vương Tôn nói:

- Không thành vấn đề.

Hạ Vĩnh Tầm không có ý kiến.

Bọn họ không muốn loại người ham muốn danh lợi, ai đặt tên không khác bao nhiêu. Đương nhiên nếu đổi thành người khác thực lực không bằng bọn họ đặt tên liên miên thì chắc chắn họ sẽ không đồng ý, dù sao cường giả làm vua. Nhưng Sở Mộ thì khác, như Không Lưu đã nói, bọn họ tụ tập vì hắn, ở mặt nào đó bọn họ muốn mượn dùng khí vận lớn của hắn.

Sở Mộ nói:

- Vậy thì ta không khách sáo.

Thực lực thật sự của Sở Mộ có thể xếp hạng nhất trong nhóm người, nên hắn không từ chối.

Sở Mộ ngẫm nghĩ rồi nói:

- Liên minh, gọi là Cổ Kiếm Minh đi, các vị thấy sao?

Cổ Kiếm Minh!

Sở Mộ xuất thân ban đầu là Cổ Kiếm đại lục, sau đó vào Cổ Thần giới, cái tên này cũng xem như một loại ký thác.

Phong Vô Ngân nói:

- Cổ Kiếm Minh, vậy thì đặt tên là Cổ Kiếm Minh đi.

Phong Vô Ngân là kiếm tu, cái tên Cổ Kiếm Minh nghe cũng hay.

Nếu Phong Vô Ngân không có ý kiến gì thì người khác cũng không phản đối, thế là cái tên của liên minh được quyết định như thế.

Lời thề thiên đạo cực kỳ linh nghiệm, một khi làm trái bản thân sẽ bị phản thệ, nhẹ thì nguyên thần, tinh thần bị tổn hại nặng, phải qua tám mươi, trăm năm hay lâu hơn nữa mới bình phục được. Nặng thì chết ngay tại chỗ, nên tu luyện giả xem trọng lời thề nhất là loại lời thề thiên đạo, không ai muốn làm trái.

Mọi người lập lời thề thiên đạo tổ thành Cổ Kiếm Minh.

Hiện Cổ Kiếm Minh không có minh chủ gì, chỉ xem như tổ chức bước đầu chưa đủ hoàn thiện.

Ai làm chức minh chủ là vấn đề rất lớn, không liên quan gì danh lợi mà là minh chủ sẽ có quyền nói chuyện nặng ký trong liên minh, cũng phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn.

Mục đích bọn họ thành lập Cổ Kiếm Minh vì đối kháng Hoàng Đình, thất bại thì miễn bàn, nếu thành công liên minh sẽ giải tán nên có chọn minh chủ hay không chẳng quan trọng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)