Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0189

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0189: Yêu nghiệt trăm năm! Phong quang không ngừng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Xem ra không có cách nào kiên trì được thời gian quá dài. Phải ở trong khoảng thời gian ngắn giết chết được nhiều hơn, mới có thể thu được thứ hạng càng cao hơn.

Thầm nghĩ, Sở Mộ thi triển Đại Phong Động Sơn Lâm, lấy ra bốn thành Phong Chi Ý Cảnh, chém giết cường địch.

Đám cường địch này vừa tan, mười người tiếp theo lập tức lao tới, hung hãn không sợ chết xông về phía Sở Mộ.

Kiếm thế trong nháy mắt đè ép. Sát chiêu của mười cường địch thoáng cái tan ra. Thân thể của bọn họ dường như đông cứng, bị Sở Mộ nắm lấy cơ hội, trong nháy mắt chém giết.

Toái Vân Kiếm Bạo!

Vô số kiếm khí hệ vân bắn nhanh ra. Mười cường địch vừa mới xuất hiện, còn chưa thi triển công kích đã bị Toái Vân Kiếm Bạo xuyên thủng mà chết.

Chiếm trước tiên cơ, Sở Mộ ra tay toàn lực.

Nhưng sát chiêu thi triển ra, kiếm khí tiêu hao rất nhanh. Không bao lâu, kiếm khí bên trong đan điền Sở Mộ tiêu hao không còn. Hắn chỉ lại thi triển ra Huyễn Ảnh Bộ. Sau khi lại đánh chết mấy cường địch này, liền bị trúng phải sát chiêu của mấy cường địch còn lại. Kiếm khí hộ thể bị nghiền nát, trực tiếp "Chết".

Vèo một tiếng, Sở Mộ bị bắn ra ra Tiểu Kiếm Tháp. Bách Tiết Hương vừa cháy đến đoạn hương thứ 50.

Mỗi người há hốc mồm trừng mắt nhìn Bách Tiết Hương, một câu nói cũng nói không ra lời. Bọn họ quá mức khiếp sợ.

Lần trước mới chỉ là ba mươi chín đoạn hương mà thôi. Lần này, lại có tới năm mươi đoạn. Loại nâng cao trên diện rộng như vậy, hình như mười năm qua vẫn chẳng bao giờ xuất hiện qua.

- Thứ hạng của hắn, tối thiểu phải đi tới mười thậm chí hai mươi.

Có người cuối cùng kịp phản ứng, hít một hơi lạnh, đồng thời kinh ngạc kêu lên.

- Thật đáng sợ.

Đám người Tạ Đông Hoa cũng đều chấn động không dừng, thần sắc đại biến. Ngay cả Hàn Ngạo cũng không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh.

Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp và lần thứ hai khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, lúc đó mặc dù mình có tiến bước, nhưng chẳng qua là kiên trì thêm hai đoạn hương mà thôi.

Cho dù là Hoàng Phủ Thắng Long đứng vị trí thứ nhất, lúc đó, cũng chẳng qua là tiến được bốn đoạn hương mà thôi.

Hàn Ngạo cẩn thận suy nghĩ một chút. Ở trong những người hắn biết, bao gồm mấy năm trước, mấy chục năm trước, cũng chưa từng xuất hiện qua người lần thứ hai khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp so với lần đầu tiên lại kiên trì được trên năm đoạn hương. Càng chưa nói tới mười một đoạn.

- Tên đáng sợ. Thật may ta sớm đưa ra đặt cược. Bằng không, đợi đến sau này, hắn nhất định sẽ vượt qua ta.

Hàn Ngạo mặc dù tự cho rằng mình thứ hạng của rất cao, nhưng cũng không phải là người ngu. Hăn không thể không thừa nhận, một ngày nào đó, hắn sẽ bị Sở Mộ vượt lên trước.

- Chỉ là năm mươi đoạn hương mà thôi. Chắc hẳn thứ tự cũng chỉ bốn mươi mấy, vẫn không cách nào so sánh được với ta. Chỉ phải trở thành một thành viên của Ngạo Kiếm Bang ta, sinh ra là người của Ngạo Kiếm Bang, chết là quỷ của Ngạo Kiếm Bang.

Hàn Ngạo lại thầm nói với mình, trong lòng tính toán.

La Ngọc Phong khiếp sợ, đồng thời thần sắc lại ảm đạm. Năm mươi đoạn hương so với Hàn Ngạo 61 đoạn hương, đủ chênh lệch mười một đoạn. Thứ hạng của Sở Mộ căn bản cũng không có khả năng ở trên Hàn Ngạo.

- Tuy rằng khiến người ta vạn phần khiếp sợ, nhưng Sở Mộ nhất định phải thua.

Rất nhiều học viên cũ đều nói.

- Không biết được. Lần trước Sở Mộ mới kiên trì ba mươi chín đoạn hương, nhưng cuối cùng thu được thứ hạng 65. Nói không chừng lần này cũng đặc biệt giống như lần trước thì sao?

Đám người Tạ Đông Hoa cũng lắc đầu không thể tin được. Loại tình huống đặc biệt như vậy cực ít xuất hiện.

Thật ra vẻ mặt Sở Mộ bình tĩnh, đi trở về chỗ. Hắn không nói một lời, hơn phân nửa tâm thần đều đắm chìm trong hồi ức về Huyễn Ảnh Bộ viên mãn.

Một nhóm lại một nhóm tiến vào Tiểu Kiếm Tháp. Khi nhóm người học viên cuối cùng cũng bị bắn ra ngoài, ánh mắt của mọi người trở nên nóng bỏng, ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Thiết Kiếm Bảng.

Vô số cái tên nhanh chóng biến đổi. Cuối cùng, ở dưới sự chú ý của mấy nghìn người, một trăm cái tên được cố định. Thứ tự từ 201 đến 300 xuất hiện.

Tên của đám người Tôn Trường Phong, Nam Cung Hạo Dương, Cao Cốc Lăng vẫn hiện ra ở phía trên. So với lần trước, thứ hạng của bọn họ đều có tiến bước. Tuy rằng không phải quá rõ ràng nhưng cũng có thể nảy sinh có chút khích lệ.

Chỉ có điều, nếu như so sánh với Sở Mộ, có vẻ buồn bã thất sắc.

Một hồi sau, tên trên Thiết Kiếm Bảng lại lóe lên, nhanh chóng biến đổi, cuối cùng lại cố định một trăm cái tên, từ thứ hạng 101 đến 200.

Thứ hạng của Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên cũng tiến lên hai số. Hai người vẫn sắp hàng trước sau. Chỉ có điều lần này cũng là Hoàng Phủ Trường Thiên ở trước Luyện Thanh Vân. Hai người hình như đi liền với nhau.

- Ai, ta không ngờ không tiến bước...

- Ta cũng vậy...

Có vài học viên cũ nhìn thứ hạng của mình, nhất thời vẻ mặt chán nản, đều thở dài nói.

- Ta thảm hại hơn, không ngờ tụt lại phía sau một thứ tự.

- Không cần nói nữa.

Tên trên Thiết Kiếm Bảng lại lóe lên, biến đổi. Tất cả mọi người đều biết, kịch hay đã tới hồi gay cấn.

Nhất thời, bất kể là người trong lòng cao hứng vì mình tiến bộ vẫn chán nản giẫm chân tại chỗ hay là ảo não lui bước đều nâng cao tinh thần, loại trừ tất cả tạp niệm ngừng thở, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Thiết Kiếm Bảng.

Ba hơi thở dài dằng dặc giống như ba năm vậy. Cuối cùng các tên được cố định xuống. Một trăm tên người đứng đầu.

Tạ Đông Hoa vừa nhìn, phát hiện tên của mình đứng ở hàng thứ 64, nhất thời thở ra một hơi, mỉm cười.

Hàn Ngạo đầu tiên quan sát, tìm tên mình ở thứ hạng trước 30. 27. So với trước, đã lên thứ hạng. Đây là chuyện tương đối không dễ dàng.

- Sở Mộ đâu?

- Đúng vậy, tên của hắn ở chỗ nào?

Rất nhiều các học viên đều ở trên Thiết Kiếm Bảng tìm kiếm tên Sở Mộ. Nhưng tìm tới tìm lui, bọn họ lại không có tìm được.

- Lẽ nào hắn không lên bảng?

- Ngươi ngốc à. Kiên trì năm mươi đoạn hương không lên bảng thì còn có thể lên đâu được.

- Kỳ quái. Thế nào lại không nhìn thấy. Chẳng lẽ hắn thoáng cá đã đi tới thứ hạng trước 30 sao?

Mọi người nhất thời cả kinh, vội vàng đưa mắt nhìn lên, tiến vào khu vực tên màu bạc, lại cẩn thận nhìn kỹ từng cái tên. Nhưng bọn họ vẫn không có nhìn thấy tên Sở Mộ.

- Không thể nào...

- Chẳng lẽ hắn...

Nhất thời, một loại suy đoán gần như không có khả năng xuất hiện ở trong đầu.

- Không có khả năng!

Hàn Ngạo biến sắc, âm thầm an ủi mình.

Tầm mắt của mọi người tiếp tục đi lên trên, tiến vào khu vực tên màu vàng.

- Sở... Mộ...

- Thứ... Thứ... Thứ năm...

Mỗi người hít thở khó khăn giống như chết chìm vậy. Ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, giống như người sắp chết đến nơi.

- Ngươi đánh ta một chút coi, ta có phải đang nằm mơ hay không vậy?

Ba.

Âm thanh vang lên. Gương mặt người kia sưng lên. Nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý chút nào, mà ngây người nhìn chằm chằm vào tên trên Thiết Kiếm Bảng, không nói được một lời. Hình như linh hồn hắn đã mất đi linh hồn của mình.

*****

- Không thể tưởng tượng nổi. Không thể tin được.

- Không ngờ là thứ năm.

- Ta còn chưa có tỉnh ngủ sao?

Sau một sự yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, sau đó giống như nồi áp suất nổ tung, trở nên nóng bỏng xôn xao. Mỗi người đều lớn tiếng bàn luận.

- Sư... Sư đệ... Ta... Ta không phải đang nằm mơ....

La Ngọc Phong nói vô cùng khó khăn.

- Ừ, là thật.

Sở Mộ gật đầu. Nếu như nói trong số những mọi người ở đây, người duy nhất có thể giữ được tỉnh táo, cũng chỉ có hắn. Mặc dù bị thứ hạng của mình làm cho khiếp sợ một hồi, nhưng Sở Mộ cũng hiểu được đó là đương nhiên.

- Phải báo cáo lên Phủ Chủ. Không biết Phủ Chủ sẽ có phản ứng gì.

Chấp sự mặc áo bào đỏ mặt không đổi sắc, lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, âm thầm nghĩ.

- Năm mươi canh giờ.

Sở Mộ nhìn Hàn Ngạo đứng gần đó, nói.

Sắc mặt Hàn Ngạo nhất thời vô cùng khó coi, giống như ăn phân vậy. Nhưng mà, lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi, không có khả năng thu hồi.

Nhất là đối với loại người tính tình cao ngạo luôn tự cho mình là người cao cao tại thượng như Hàn Ngạo. Dù thế nào cũng không có khả năng không thực hiện lời hứa.

- Ta sẽ chuyển cho ngươi.

Sắc mặt Hàn Ngạo thoáng đen lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nói:

- Nhưng ta vẫn hi vọng, ngươi có thể gia nhập bản bang. Lấy thiên phú của ngươi, tuyệt đối sẽ được bản bang coi trọng. Đến lúc đó hưởng thụ được các loại tài nguyên, tăng nhanh tu luyện.

- Cảm ơn ý tốt của ngươi. Chuyện này không cần nhắc lại nữa.

Thái độ Hàn Ngạo nằm ngoài dự đoán của Sở Mộ. Hắn còn tưởng rằng Hàn Ngạo này cho dù không đến mức không thực hiện, tối thiểu cũng sẽ thốt ra vài câu độc ác. Xem ra người có thể lưu danh ở trên Thiết Kiếm Bảng đều là nhân kiệt, chân chính có nội tình.

Hàn Ngạo lắc đầu không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ. Giống như lời hắn nói, lời mời của hắn vẫn chưa bao giờ bị cự tuyệt. Lần này cũng không thể ngoại lệ. Nhất định phải tìm cách để Sở Mộ gia nhập Ngạo Kiếm Bang.

Hàn Ngạo có một loại trực giác, tiếp nhận được Sở Mộ, sau này Ngạo Kiếm Bang nhất định có thể càng trở nên cường đại hơn. Nói không chừng còn có cơ hội ngang hàng cùng ba minh, trở thành minh thứ tư.

Chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp lại kết thúc. Tin tức Sở Mộ thu được thứ hạng thứ năm, trong nháy mắt giống như một cơn lốc quét tới toàn bộ ngoại phủ, lại khiến cho ngoại phủ chấn động cực lớn.

Chấp sự mặc áo bào đỏ rời khỏi Tiểu Kiếm Tháp, nhanh chóng đến Kiếm Lâu chỗ Phủ Chủ ngoại phủ đem tin tức báo lên.

- A, từ thứ hạng 65 tăng lên tới thứ năm, nâng cao 60 thứ tự...

Ngoại phủ Phủ Chủ cũng cảm thấy kinh ngạc, bị khiếp sợ:

- Nghĩ đến lần trước, hắn chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, thực lực có giữ lại. Chỉ có điều, trăm năm qua, hắn là người đầu tiên có loại tốc độ tăng lên như vậy. Người như vậy, đều là yêu nghiệt phong quang không ngừng.

- Phủ Chủ đại nhân, vậy ngài có muốn triệu kiến hắn hay không?

Chấp sự mặc áo bào đỏ hỏi.

- Không.

Phủ Chủ lắc đầu:

- Đợi đến khi hắn đột phá Hóa Khí Cảnh, ta lại triệu kiến hắn.

- Vâng.

Chấp sự mặc áo bào đỏ liền lui ra.

...

- Sư đệ...

La Ngọc Phong vẫn lộ ra vẻ mặt kích động, trong lòng đắm chìm trong sự chấn động, xác nhận Sở Mộ thật sự thu được hạng thứ năm, không thể tự kềm chế.

Sở Mộ khẽ mỉm cười một cái, không nói gì thêm.

- Sư đệ, ta đi về trước.

La Ngọc Phong suy nghĩ một chút, nói.

Hai người tách ra, Sở Mộ quay về Kiếm Lâu số 65.

Hắn có chút suy tư một chút về chuyện có nên đi Bách Sự Đường xin khiêu chiến với chủ nhân Kiếm Lâu số 5 hay không... Hoàng Phủ Cuồng.

Trên thực tế, một trăm tòa Kiếm Lâu độc lập gần như giống hệt nhau, đều không phân chia cao thấp. Cho nên, cho dù là đánh bại Hoàng Phủ Cuồng, vào ở trong Kiếm Lâu số 5, cũng sẽ không có đặc biệt nào.

Nhiều lắm, chính là nghe hình như cao cấp hơn một ít mà thôi.

- Ngày mai phải đi Bách Sự Đường xin khiêu chiến Hoàng Phủ Cuồng.

Sở Mộ cuối cùng đưa ra quyết định.

Không phải vì quyền ở lại Kiếm Lâu số 5, mà xuất phát từ chủ định, muốn cùng đối thủ cường đại đấu kiếm, dựa vào thông qua thực chiến để đạt tới mục đích nâng cao bản thân.

...

Trong Kiếm Lâu số 5, Hoàng Phủ Cuồng luyện kiếm thuật biết được kết quả chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp xong, nhất thời nhếch miệng cười, lộ ra một loại ý cười cuồng ngạo tràn ngập tự tin.

- Sở Mộ, một học viên mới. Thật sự có chút thú vị. Nhàm chán hơn nửa năm, cuối cùng có người đáng giá để ta ra tay. Hi vọng không khiến cho ta thất vọng.

Hoàng Phủ Cuồng lẩm bẩm nói, đem kiếm cắm vào trong vỏ, đeo ở trên lưng, bước ra khỏi phong cấm của Kiếm Lâu.

Cùng lúc đó, người trong Kiếm Lâu số 1, Kiếm Lâu số 2, Kiếm Lâu số 3 và Kiếm Lâu số 4 đều bị tin tức này làm cho kinh động.

Bởi vì đã có một đoạn thời gian thật lâu, không ai có thể tiến vào thứ tự trước mười.

Lần này, lại có một học viên mới, trong lần thứ hai khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp liền tiến vào trước mười. Hơn nữa còn là đứng thứ năm. Bảo bọn họ làm sao không cảm thấy khiếp sợ cho được.

Nhất thời, mỗi người xuất hiện sự xúc động mà đã lâu không có.

Không lâu sau đó, sẽ là một ngày gió nổi mây phun, được vạn người chú ý...

- Sở Mộ, chiều nay, ngươi phải cùng Hoàng Phủ Cuồng quyết chiến trên đài đấu kiếm.

Chấp sự Bách Sự Đường nói ngắn gọn, trên mặt chợt lộ ra một nụ cười khẽ:

- Ngươi làm ra thành tích mà người khác không có khả năng làm ra. Quá kinh người. Thật không biết sau đó thành tựu của ngươi sẽ đạt tới trình tự gì?

- Làm phiền ngươi.

Sở Mộ mỉm cười, gật đầu, nói.

- Hoàng Phủ Cuồng là con cháu vương thất, tính tình cuồng ngạo. Lúc mới vừa vào Kiếm Phủ khiêu chiến khắp nơi. Chỉ có điều đến sau này, khi thực lực của hắn tăng lên tới mức cực cao, người có thể đánh với hắn một trận quá ít, cho nên mới yên tĩnh lại. Kiếm khí tu vi của hắn nửa năm trước đã đạt được nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Hắn lĩnh ngộ ý cảnh tương đối đặc biệt. Là ý cảnh lực lượng. Có người nói đã lĩnh ngộ được hai thành chín. Sử dụng Ngụy Kiếm Khí là một thanh kiếm nặng đến trăm cân. Một môn Đoạn Nhạc Kiếm Thuật còn tu luyện tới viên mãn. Thực lực hết sức kinh người. Ngươi cũng nên cẩn thận. Tốt nhất không nên cùng hắn cứng đối cứng.

Chấp sự Bách Sự Đường nói.

- Cảm ơn chấp sự.

Sở Mộ làm kiếm lễ.

- Hi vọng ngươi có thể lại giành được thắng lợi.

Chấp sự vừa nói vừa đáp lại kiếm lễ, sau đó từ biệt.

- Hoàng Phủ Cuồng... Không nghĩ tới ngươi còn sốt ruột hơn cả ta.

Sở Mộ lẩm bẩm nói, lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn có chút chờ mong ngày quyết chiến kia.

...

Hoàng Phủ Cuồng chủ động xin khiêu chiến. Tin tức này nhanh chóng truyền ra. Mỗi người trong ngoại phủ đều biết được.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)