Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1902

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1902: Khô Thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Tà Vương kinh ngạc, đây là lực lượng hiếm có, cũng giống tà ý của hắn, đều thuộc về lực lượng cao cấp nhất, nếu như tu vi Hạ Vĩnh Tầm đạt tới cấp độ của hắn, hoàn toàn có thể đấu với hắn, đáng tiếc lại không phải.

Tam luyện cao giai đúng là rất cường đại nhưng so với tứ luyện cao giai lại quá yếu.

Hạ Vĩnh Tầm bạo phát chém ra một kiếm, một thiên tướng của Tà Vương bị chém trúng, trên ngực xuất hiện vết chém thấy xương, bi ý đáng sợ xâm nhập ý chí tinh thần của hắn, hắn lâm vào bi thương không thể chống cự.

Kiếm thứ hai xuyên qua trời đất, thiên địa đồng bi.

Nhìn thấy uy lực của chiêu kiếm này có thể chém giết thiên tướng của mình, Tà Vương dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Hạ Vĩnh Tầm, tùy ý Hạ Vĩnh Tầm như dùng sức thế nào cũng không rút ra được.

Kiếm của Phong Vô Ngân hóa thành vòi ròng đánh nát hư không, nó giống như gào thét, ngay sau đó sắp cắt nát thiên tướng của Tà Vương.

Chỉ thấy Tà Vương búng ngón tay một cái, chỉ kình xuyên qua hư không, đánh trúng vòi rồng, vòi ròng dừng lại, ngay sau đó hóa thành cơn gió nhẹ thổi qua.

- Toái linh!

Phong Vô Ngân quát lớn một tiếng, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn quyết tuyệt, hắn không do dự nghiền nát bạo phong chi linh.

Bạo phong chi linh gia tăng thực lực Phong Vân Ngân không ít, chỉ cần có bạo phong chi linh thì hắn chỉ cần kiên trì tìm hiểu sớm muộn gì cũng trở thành cường giả tuyệt thế tứ luyện, thậm chí có thể nhìn thấy ngũ luyện trở thành Thánh Tôn.

Hiện tại Phong Vân NGân không làm thế.

Vương Tôn đã chết, Vương Tôn bị xé nát nguyên thần trước mặt hắn, hài cốt không còn, Sở Mộ bị một chưởng đánh trúng, một chưởng kia có uy lực cực kỳ đáng sợ, Sở Mộ sống chết không rõ, kiếm của Hạ Vĩnh Tầm bị kẹp không thể động đậy, hắn phẫn nộ đánh ra một kích đáng sợ, bởi vì hắn không có thủ đoạn khác, chỉ có thể đủ nghiền nát bạo phong chi linh, dùng lực lượng của bạo phong chi linh dẫn đạo và dung nhập vào thân thể của mình.

Lực lượng bạo phong chi linh cực kỳ cường đại, thập phần bàng bạc, lúc phóng thích đã bao phủ thân thể Phong Vô Ngân, dùng thực lực tam luyện trung giai của Phong Vô Ngân cũng khó có thể gánh vác được, nếu không luyện thành Ma Linh Thể trung cấp, lực trùng kích của nó đủ sức nghiền nát thân thể hắn.

Dù là như thế đan điền của Phong Vô Ngân cũng xuất hiện vết rách, kinh mạch cứng cỏi không chịu nổi lực trùng kích cuồng bạo đáng sợ nên vỡ vụn từng khúc, xương cốt vang lên tiếng ken két như sắp nứt vỡ, cơ bắp phồng lên, gân xanh nhô lên giống như sắp nổ tung, gương mặt hắn đỏ rực.

Phong Vô Ngân cảm giác thân thể của mình hóa thành phong bạo tuyệt thế.

Lực lượng này quá mức cường hoành, tràn ngập năng lực hủy diệt, nếu không phóng xuất ra thì hắn không chịu nổi mà chết.

Cố nén đau đớn trên người, sắc mặt Phong Vô Ngân dữ tợn và đỏ rực, hắn cắn chặt răng điều động lực lượng toàn thân và rót vào kiếm của mình.

Hắn dùng ý chí tinh thần điều động lực lượng vượt qua cảnh giới bản thân, giống như tiểu hài tử kéo vật nặng vượt qua khả năng của mình nên vô cùng gian nan.

Phong Vô Ngân cảm giác đầu của mình như vỡ ra, hắn điều động lực lượng toàn thân, toàn rót vào trong linh kiếm, năng lượng tràn ngập hủy diệt làm linh kiếm thừa nhận gánh nặng quá lớn, có thể dự đoán linh kiếm này sẽ bị hao tổn, hiện tại đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể.

- Chết!

Phong Vô Ngân gầm lên giận dữ, dường như muốn phát tiết tất cả thống khổ của bản thân ra ngoài, hắn rống một tiếng nhưng không có chút tiêu sái trong đó.

Âm thanh ầm ầm vang vọng thiên địa, một kiếm khủng bố chém xuống xé rách không gian, cắn nát đại địa oanh kích Tà Vương.

Uy lực của một kiếm này tuyệt đối đạt tới tứ luyện, hơn nữa không phải tứ luyện sơ giai, mà là đạt tới tứ luyện trung giai đỉnh phong, đã có thể uy hiếp phân thân của Tà Vương.

Đối mặt một kiếm của Phong Vô Ngân, phân thân Tà Vương không dám xem thường, hắn lập tức buông hai ngón tay ra, hắn đánh ra một chưởng đánh tan phong bạo hủy diệt.

Phong bạo hủy diệt và Thiên Tà Chưởng va chạm với nhau, ngay sau đó Thiên Tà Chưởng bị đục lỗ nhưng không tiêu tán, Thiên Tà Chưởng vẫn bay về phía Phong Vô Ngân.

Thân thể Phong Vô Ngân bị tổn thương nhiều chỗ, máu tươi đầm đìa, hắn gần như hóa thành huyết nhân, bộ dạng lung lay sắp đổ, đối mặt Thiên Tà Chưởng của Tà Vương, căn bản không có năng lực né tránh gì.

Hắn biết rõ nếu bị đánh trúng một chưởng này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Phong Vô Ngân không sợ hãi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nghênh đón tử vong.

Thân thể hắn nứt vỡ dưới Thiên Tà Chưởng, Hạ Vĩnh Tầm trơ mắt nhìn Phong Vô Ngân cũng như Vương Tôn, thân hình nổ tung, ngay cả nguyên thần cũng bị diệt vong, hắn cảm thấy trái tim như bị đâm một kiếm.

Hắn và Phong Vô Ngân có quan hệ sâu hơn Vương Tôn, bởi vì trước khi gây dựng Cổ Kiếm Minh, hắn là hảo hữu với Phong Vô Ngân tựu suốt mấy chục năm.

Bi ý không thể hình dung, tóc của Hạ Vĩnh Tầm bạc trắng như sương, bay bay lên, thiên địa nguyên khí rót vào trong người hắn, bi ý tràn ngập tám phương, khí tức toàn thân tăng lên, từ tam luyện cao giai đạt tới tam luyện đỉnh phong sau đó lại là tam luyện cực hạn.

Thực lực Hạ Vĩnh Tầm chỉ mới đạt tới tam luyện sơ giai mà thôi, bởi vì Vương Tôn chết và Phong Vô Ngân chết nên bị kích thích hai lần, đạt tới tam luyện cực hạn, loại đột phá như thế này không gì sánh nổi, tăng lên cực lớn không gì sánh kịp, nhưng Hạ Vĩnh Tầm thà răng thực lực không tăng lên cũng không muốn như thế.

Không có nếu như, không có hối hận, tất cả đã xảy ra, hắn muốn làm chính là giết chết kẻ thù, báo thù cho Vương Tôn và Hạ Vĩnh Tầm.

Nhưng thực lực đạt tới tam luyện cực hạn vẫn không đủ, hắn còn kém Tà Vương quá xa, không thể dựa vào thứ gì bù đắp được.

Mặt khác hai người Lôi Phách và Không Lưu cũng bộc phát toàn bộ thực lực của mình, không để ý bản thân, dùng xu thế liều mạng công kích, hai tên thiên tướng của Tà Vương trọng thương.

Vào lúc hạ sát thủ lại bị phân thân Tà Vương ngăn cản.

- Các ngươi đi!

Lôi Phách gầm lên giận dữ, hắn không do dự bạo tạc lôi đình chi tâm, lôi đình chi tâm ẩn chứa lực lượng không kém gì bạo phong chi linh, lực lượng phóng thích rót đầy thân thể Lôi Phách.

Lôi Phách thấy rõ kết cục của Phong Vô Ngân, hắn cũng giống như Phong Vô Ngân, căn bản không thể gây tổn thương tới phân thân Tà Vương, cho nên hắn lựa chọn...

Tự bạo!

Đúng, Lôi Phách lúc này có thực lực tam luyện sơ giai, hắn bạo tạc lôi đình chi tâm, sau đó hai bên kết hợp lại sẽ gia tăng uy lực đủ nổ chết cường giả tứ luyện trung giai, cho dù tứ luyện cao giai không tránh kịp cũng vẫn lạc như thường.

*****

Không chút do dự, Lôi Phách trực tiếp bộc phát lao về phía phân thân Tà Vương.

Lôi đình chi tâm vỡ vụn, tốc độ của Lôi Phách đạt tới tứ luyện, lực lượng khủng bố tràn ngập hủy diệt, uy năng hủy thiên diệt địa làm trái tim Tà Vương run rẩy.

Không dám để Lôi Phách tiếp cận, hai phân thân Tà Vương lui ra phía sau và xuất chưởng.

Hai đạo Thiên Tà Chưởng đánh trúng thân thể Lôi Phách, thân thể Lôi Phách rơi xuống.

Sắc mặt phân thân Tà Vương không thay đổi, hắn không ngừng ra tay với Lôi Phách khi hắn đang rơi xuống, ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Chỉ trong tích tắc phạm vi mấy vạn trượng biến thành lôi đình luyện ngục, mỗi một đạo lôi đình đều ẩn chứa uy lực tứ luyện, dễ dàng phá hủy mọi thứ trên đường nó đi.

- Lôi Phách...

Bên ngoài lôi đình luyện ngục, sắc mặt Không Lưu thống khổ và bất đắc dĩ, hắn còn thống hận thực lực của mình không đủ.

Tóc Hạ Vĩnh Tầm bạc trắng, khí tức toàn thân tăng lên nửa bước tứ luyện, lực lượng cường đại, hắn cảm giác được nhưng khóe mắt Hạ Vĩnh Tầm lại nhiều nếp nhăn, toàn thân tràn ngập tang thương, dường như trong nháy mắt đã vượt qua vạn năm.

Bi ý không ngừng gia tăng thực lực của hắn, cũng không phải không trả giá, đó là tiêu hao sinh mệnh bản thân.

Chỉ cần hắn có thực lực chém giết Tà Vương, cho dù hắn tiêu hao hết tính mạng thì hắn cũng sẽ không tiếc, đáng tiếc nửa bước tứ luyện là bình cảnh.

- Ha ha ha ha ha...

Hai phân thân Tà Vương cười to không ngớt, sống sót, hắn sống sót vượt qua lôi đình luyện ngục, dựa vào thực lực của hắn, cho dù hợp hai làm một hóa thành bản tôn và có thực lực tứ luyện cao giai cũng khó sống sót dưới uy lực như thế, hắn bất đắc dĩ phải sử dụng bí bảo phòng ngự do Bất Tử Thánh Hoàng ban cho.

Bí bảo này đã chống cự lôi đình luyện ngục, bản thân bí bảo hao hết uy năng nhưng hắn vẫn còn sống.

Còn sống mới có hi vọng.

Hai người Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm đều lộ ra thần thái tuyệt vọng, ngay sau đó bị lửa thù hận thay thế.

Vương Tôn chết, Phong Vô Ngân chết, Lôi Phách cũng chết, mà Sở Mộ sống chết không rõ, có lẽ cũng đã chết.

Sáu người Cổ Kiếm Minh thề nhất trí đối kháng hoàng đình, bọn họ không ngừng đối kháng và chiến thắng, sau đó hủy diệt vương bộ của Chiến Vương, sau đó giết Chiến Vương, hơn nữa thực lực bản thân còn gia tăng trong thời gian ngắn

Nhưng hiện tại đều chết, chỉ còn lại hai người bọn họ nhưng cũng sắp chết, thành tựu và thắng lợi như hoa trong gương, trăng trong nước, bị thực lực tuyệt đối đánh phá.

Nếu không có đủ thực lực thì tất cả đều vô căn cứ, chỉ có đầy đủ thực lực mới cam đoan bản thân sống sót, mới có thể cam đoan đồng bạn của mình sống sót.

Trừ phân thân Tà Vương và Hạ Vĩnh Tầm cùng với Không Lưu ra, ba thiên tướng của Tà Vương không thể thoát khỏi phạm vi lôi đình luyện ngục, dùng thực lực của bọn họ không khác gì con sâu cái kiến, chỉ cần lan tới gần thì toàn thân vỡ vụn, hài cốt không còn, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi lôi đình hủy diệt.

- Kết cục khi đối địch với hoàng đình ta chính là chết, hiện tại tới phiên các ngươi.

Cảm giác sống sót sau tai nạn biến mất, phân thân Tà Vương nói ra.

Đau nhức, rất đau, đau đớn khủng khiếp ập vào thân thể.

Trong thân thể có lực lượng đáng sợ tùy ý tàn phá các nơi, phá hư thân thể, kinh mạch cốt cách tạng phủ, trùng kích mọi thứ, cảm giác bị xé nứt nhưng bản thân không có thực lực đối kháng, một thân sinh cơ kinh người cũng không thể chữa trị.

Trên người bị khối đất nặng đè xuống, hắn bị đánh xuống hố sâu mười mét, toàn thân không nơi nào không đau, hắn không thể động đậy.

Đau đớn không ngừng kích thích Sở Mộ, hắn không lâm vào hôn mê, bởi vì hắn biết rõ mình không thể hôn mê vào lúc này, một khi hôn mê, chờ đợi hắn chính là tử vong.

Vương Tôn chết ngay trước mặt mình, hắn nhìn rõ hình ảnh nổ tung đó, nó như lạc ấn khắc vào trong tâm trí không thể nào quên, sau đó lại xảy ra đủ chuyện, cho dù Sở Mộ không tận mắt thấy nhưng cũng cảm nhận được.

Phong Vô Ngân chết...

Lôi Phách chết...

Sáu người Cổ Kiếm Minh đã mất ba người, chỉ còn lại có hai người Hạ Vĩnh Tầm và Không Lưu và chính mình, bản thân mình bị thương rất nặng, thừa nhận thống khổ cực kỳ to lớn.

Uy lực Thiên Tà Chưởng quá mứ đáng sợ, đánh vào cơ thể mình và tàn sát bừa bãi, sau đó lực lượng này nổ tung phá hủy các nơi tất cả lực lượng mất đi, bản thân không thể chống cự, ngay cả nguyên thần cũng không thoát khỏi, nó bị xé nứt, hủy diệt, triệt để tử vong.

Tử vong cũng không đáng sợ, nhưng Sở Mộ không muốn tử vong như thế, hắn phải sống sót, hắn dựa vào lực ý chí vô cùng kinh người miễn cưỡng điều động tất cả lực lượng trong cơ thể, cho dù tiêu hao hết cũng phải sống sót, bởi vì chỉ có sống sót mới có hi vọng. Chết, tất cả biến thành bong bóng.

Mục tiêu của mình, nhiệm vụ của mình, thù của Vương Tôn, Phong Vô Ngân, Lôi Phách...

Thì tính sao?

Thương thế của hắn cực kỳ nặng nè, cho dù sinh cơ bàng bạc nhưng không thể chèo chống tốc độ phá hủy, tiên thiên thủy linh và hậu thổ chi linh bị đánh tán loạn hai lần nên đã hấp hối, một thân tinh huyết thiêu đốt ba thành, bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm chi lực cũng bị đánh tan, Thần Hoang kiếm nguyên gần như khô cạn, lực lượng Ma Linh Thể trung cấp tiêu hao phạm vi quá lớn.

Chỉ còn lại kiếm ý và vạn chân phá ngục kính còn thừa lực, nhưng hai chủng lực lượng này cường đại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại lực lượng của Thiên Tà Chưởng, cho dù thành công xua tan Thiên Tà Chưởng, bản thân bụi trọng thương thê thảm thế này cũng cần thời gian khôi phục.

Tà Vương sẽ cho mình thời gian sao?

Đáp án là không.

Lúc này chỉ còn lại hai người Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu, bọn họ không phải đối thủ của Tà Vương, ở trước mặt Tà Vương không khác gì con sâu cái kiến.

Mình có biện pháp nào sao?

Thực lực, tát cả đều là thực lực.

Cố nén cảm giác đau đớn, tư duy của Sở Mộ không ngừng suy nghĩ biện pháp.

Hai biện pháp!

Thứ nhất, vận dụng Kiếm Tông linh ấn, triệu hồi Bạch Linh tiền bối, có lẽ dùng thực lực của Bạch Linh có thể chém giết Tà Vương.

Nhưng Sở Mộ không cam tâm dùng biện pháp này, hắn càng muốn tự tay giết chết Tà Vương, như vậy mới giải mối hận của hắn, còn nữa nơi này là ngục đầu tiên của Thâm Lam Thập Bát Ngục, sau đó có khả năng tao ngộ đối thủ cường đại hơn, hắn chỉ có một cơ hội triệu hồi Bạch Linh tiền bối.

Phương pháp thứ hai, phương pháp cuối cùng —— Khô Thương, đây là bí pháp bá đạo, một khi thi triển là không thể dừng.

*****

Hai biện pháp xuất hiện trong lòng, không chút do dự, Sở Mộ lựa chọn biện pháp thứ hai, nếu loại thứ hai không được mới dùng biện pháp thứ nhất.

Đúng, đối với Sở Mộ mà nói, tự tay giết chết Tà Vương mới là chuyện hắn mong muốn nhất, triệu hồi Bạch Linh tiền bối là mượn tay người khác, hắn không thoải mái.

Bí pháp Khô Thương rất ảo diệu, Sở Mộ nhanh chóng vận dụng.

Bí pháp Khô Thương là thiêu đốt sinh cơ thọ nguyên.

Trong người hắn có khí tức màu xám bay ra ngoài, nó giống như căn bệnh lây lan khắp người Sở Mộ, sinh cơ chi lực của Sở Mộ bốc cháy, khí tức màu xám thôn phệ sinh cơ, sau khi thôn phệ khí tức màu xám tăng trưởng.

Mộc chi tướng bổn nguyên không hoàn toàn phóng xuất sinh cơ chi lực, sinh cơ chi lực này cũng có màu xám, nó không thoát khỏi kết cục bị thôn phệ.

Vốn Sở Mộ muốn dựa vào sinh cơ chi lực của mộc chi tướng bổn nguyên sinh chữa trị lực lượng Thiên Tà Chưởng phá hư thân thể của mình, ngày nay, hiện tại hai chủng sinh cơ bị Khô Thương thôn phệ lớn mạnh bản thân, hắn không còn khôi phục thân thể, lực lượng Thiên Tà Chưởng phá hoại thân thể càng ngày càng mạnh.

Lúc này Khô Thương chi lực biến hóa, nó tiếp xúc với lực lượng của Thiên Tà Chưởng, Thiên Tà Chưởng muốn phá hư tất cả, Khô Thương chi lực không ngừng bộc phát lực lượng tan rã Thiên Tà Chưởng, lúc này thân thể Sở Mộ không còn sụp đổ.

Sinh cơ chi lực không ngừng diễn sinh, dùng tiêu hao sinh cơ thọ nguyên bản thân làm đại giá, Khô Thương chi lực bắt đầu lan tràn khắp toàn thân Sở Mộ.

...

Hai phân thân Tà Vương cũng không hợp lại làm một, một đứng bất động, một khác đi từng bước về phía Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm đi đến, bước chân mang lại áp lực nặng nề đè ép Không Lưu và Hạ Vĩnh Tầm, loại áp lực làm tinh thần bọn họ muốn sụp đổ.

- Không Lưu, đi.

Hạ Vĩnh Tầm quát lớn, trong lòng đã có quyết tâm.

Thực lực nửa bước tứ luyện dùng thọ nguyên làm đại giá tăng lên, thực lực như vậy vẫn thua kém Tà Vương, hắn không có khả năng địch lại, hắn cũng không lùi bước, Cổ Kiếm Minh gần như bị diệt, chỉ cần còn người sống mới có hi vọng.

Không Lưu biết rõ mình có thực lực tam luyện sơ giai thua kém đối phương quá lớn, hắn tinh tu không gian chi đạo, lại có Hạ Vĩnh Tầm phối hợp, trên lý luận hắn thoát thân dễ dàng, tối thiểu hắn còn sống, hắn mang tin tức Sở Mộ bị giết nói cho Thiên Kiếm Thánh Tôn, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.

Thân thể biến mất, Không Lưu trực tiếp biến mất trong hư không.

Phân thân Tà Vương cười cười, hắn búng ngón tay vào trong hư không, sau đó một thân ảnh phun máu tươi lao ra khỏi hư không.

Một chỉ này không giết Không Lưu, chỉ làm hắn trọng thương mất năng lực bỏ chạy, hai người Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu biến thành con mồi của hắn.

- Chết đi!

Quát lớn một tiếng, Tà Vương thi triển hai chỉ xuyên thủng hư không bắn về phía Hạ Vĩnh Tầm cùng Không Lưu, đối với Tà Vương mà nói, đối phó hai con sâu cái kiến thì không cần vận dụng Thiên Tà Chưởng.

Phải chết!

Trong lòng Hạ Vĩnh Tầm và Không Lưu xuất hiện ý niệm này, bọn họ không cam lòng.

Qua một lúc vẫn không có cảm giác bị đánh trúng, không biết khi nào trước mặt bon họ có một thân ảnh xuất hiện, trường bào đỏ tươi, bóng lưng hết sức quen thuộc, mái tóc dài đen nhánh biến thành bạc trắng.

- Ngươi không chết!

Tà Vương hết sức kinh ngạc, hắn biết rõ uy lực của Thiên Tà Chưởng là như thé nào, bị Thiên Tà Chưởng đánh trúng trực tiếp, hơn nữa bản thân còn sống sót, lúc này nhìn không giống bị thương đã làm hắn thập phần kinh ngạc, càng kinh ngạc mái tóc đen của Sở Mộ biến thành màu trắng.

- Các ngươi còn sống thì ta làm sao chết được.

Sở Mộ nói một câu đầy băng hàn, làm cho phân thân Tà Vương không tự giác run lên, hàn ý tới từ sâu trong nội tâm của hắn.

- Nếu như vậy ta cũng tiễn ngươi lên đường.

Phân thân Tà Vương cười cười, hắn vận dụng Thiên Tà Chưởng uy lực đạt tới tứ luyện cao giai, uy lực cực kỳ khủng bố.

Một đạo kiếm quang tỏa sáng chém tới, tốc độ kiếm quang nhanh tới mức tận cùng.

Kiếm quang đánh nát Thiên Tà Chưởng thành phấn vụn, ngay sau đó kiếm quang vẫn chưa kết thúc.

Kiếm quang vô tận xuyên thấu hư không, bay thẳng về phía phân thân Tà Vương.

Một kiếm này vô thủy vô chung, vô cùng vô tận, thương sinh tử tịch.

Đôi mắt phân thân Tà Vương khiếp sợ và bất an khi nhìn thấy kiếm quang tới gần, nội tâm sinh ra một tia sợ hãi, sâu trong linh hồn cảm giác mình phải chết.

Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện tốc độ kiếm quang vượt qua tốc độ tư duy của hắn, hắn muốn chống cự nhưng phát hiện tốc độ kiếm quang vượt qua tốc độ phản ứng của hắn.

Không cách nào né tránh, không cách nào chống cự, hắn sẽ bị kiếm quang chém giết.

- Không!

Phân thân Tà Vương kêu lên đầy sợ hãi, sau đó lại im lặng, một kiếm này chém thân thể hắn làm hai nửa.

Một kiếm chém giết phân thân Tà Vương, kiếm quang không dừng lại, lập tức cắt qua hư không bay thẳng về một Tà Vương khác.

Biến cố tới quá bất ngờ, thực lực của Sở Mộ lại tăng lên kinh khủng như thế, hắn không có thời gian suy nghĩ hay do dự, phân thân Tà Vương còn lại câu thông với hào quang trong đầu của mình, chính là hào quang của ngục thú bị chém giết, là chìa khóa có thể tiến vào ngục thứ hai.

Kiếm quang quét qua, phân thân Tà Vương biến mất không thấy gì nữa, hắn rời khỏi ngục thứ nhất tiến vào ngục thứ hai.

Vết kiếm xé rách đại địa, bay thêm vài vạn mét nữa mới biến mất, thổ địa cháy đen, vô số hố sâu và cảnh hoàng tàn khắp nơi, trong khoongkhis còn có sát khí kinh người.

Nhìn nơi này cũng biết đã diễn ra đại chiến thảm thiết.

Ba đạo thân ảnh đứng im lặng trên đại địa bị tàn phá.

Sắc mặt Không Lưu tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu, khí tức uể oải, Tà Vương đánh một kích đã làm hắn trọng thương, thương thế rất nặng nhưng đã phục dụng đan dược chữa trị, hơn nữa Ma Linh Thể trung cấp có năng lực tự lành nên thương thế cũng dịu đi, nhưng muốn khỏi hẳn cần thời gian rất dài.

Hạ Vĩnh Tầm với mái tóc xám trắng, khóe mắt mang theo nếp nhăn rất rõ ràng, hắn như trải qua thương hải tang điền, làn da không sáng bóng như trước, ngược lại còn mang theo vài phần ảm đạm.

Tóc đen của Sở Mộ cũng biến thành màu trắng, trắng như tuyết, ánh mắt thâm thúy giống như trải qua nhiều tang thương, trên người Sở Mộ có khí tức không nói nên lời, cũng không rõ thực lực của hắn đạt tới mức nào.

- Phong huynh, Lôi huynh, Vương huynh, thù của các ngươi sẽ do ta báo.

Sở Mộ đánh vỡ im lặng, giọng nói băng hàn mang theo kiên quyết, không báo được thù thề không quay về:

- Hoàng đình, ta sẽ nhổ tận gốc nó, chém giết triệt để.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)