← Ch.1906 | Ch.1908 → |
Khí tức này làm Vũ Vương ở gần trong gang tấc sợ hãi.
Không chút do dự, Vũ Vương lui nhanh ra phái sau, ngay sau đó hắn đã cách Sở Mộ cả ngàn mét, giống như sử dụng chỉ xích thiên nhai.
Thực lực Sở Mộ tăng vọt, hắn không rõ xảy ra chuyện gì nhưng bản năng biết không ổn, là tử vong báo động, hắn có cảm giác lạnh gáy.
Trốn trốn trốn, phải mau rời khỏi nơi này, tránh càng xa càng tốt, nếu không hắn sẽ chết ở nơi này.
Nhưng hắn đã vận dụng bí pháp Khô Thương đệ nhị trọng, làm cho thọ nguyên tiêu hao gấp trăm lần, mục đích của Sở Mộ là chém giết Vũ Vương, làm sao để hắn chạy thoát chứ.
Sở Mộ chém ra một kiếm phá không, kiếm quang chui vào trong hư không, Vũ Vương đã chạy mấy ngàn mét liền dừng lại giữa không trung, khí tức cường đại suy yếu thật nhanh, sau đó thân thể hắn rơi xuống nện mạnh vào mặt đất, dưới mặt đất xuất hiện cái hố to rất sâu, bên dưới còn có máu tươi bắn ra tung tóe.
Một kiếm phân sinh tử, Vũ Vương bị chém giết nguyên thần, vẫn lạc ngay tại chỗ.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Tà Vương và Long Vương và đám thiên tướng không kịp phản ứng, lúc bọn họ kịp suy nghĩ thì...
Vũ Vương, chết.
Trước mặt có một đạo kiếm quang nhìn như chậm chạp nhưng thật ra lại nhanh không gì sánh kịp, nhanh cùng chậm cùng tồn tại diễn dịch rất tinh tế, lúc này đám người Tà Vương, Long Vương cảm thấy không khỏe, bọn họ có cảm giác mê muội.
Sở Mộ chém ra một kiếm này không nương tay, trước mặt chênh lệch thực lực tuyệt đối, Tà Vương cùng Long Vương cùng đám thiên tướng không có khả năng chống đỡ, một kiếm giống như ảo giác.
Đám người Tà Vương kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó chỗ ngực có vết thương bóng loáng xuất hiện, sau đó kiếm ý bộc phát.
Sở Mộ vươn tay thu không gian giới chỉ của đám thiên tướng, Tà Vương, Long Vương và Vũ Vương vào trong tay, cẩn thận quan sát không phát hiện có thứ thích hợp với mình, hắn lại cầm Truy Mệnh Bàn.
- Tà Vương đã chết, thù, ta đã báo thù, ba huynh trưởng đi tốt.
Sở Mộ ngẩng đầu lên trời, hắn nói như cáo biệt, sau đó trong mắt tràn ngập sát cơ.
- Nhưng hoàng đình thập vương còn hai vương sống sót, ta phải chém giết bọn chúng, triệt để tiêu diệt hoàng đình.
Sau khi phác họa hình ảnh Kiếm Vương, trực tiếp đưa vào Truy Mệnh Bàn, hình ảnh hiển hiện trông rất sống động, Truy Mệnh Bàn chỉ dẫn một hướng, đó là hướng Kiếm Vương rời đi lúc trước.
Không chút do dự, Sở Mộ hóa thành kiếm quang bay nhanh về hướng Kiếm Vương.
Kiếm Vương cao ngạo, Thánh Vương thần bí, hai người này cũng là hai người cường đại nhất trong thập vương, Vũ Vương có thực lực tứ luyện đỉnh phong, như vậy thực lực Kiếm Vương sẽ cường đại hơn, hơn nữa đối phương là kiếm tu, máu huyết trong người Sở Mộ sôi trào.
Trên không trung một ngọn núi lửa có hai nhóm người giằng co với nhau.
Một phương một người, một phương mười hai người, kiếm khí kinh thiên bao phủ bầu trời..
- Xem ra ngươi có bảo vật truy tung.
Kiếm Vương nói một câu, giọng nói đạm mạc mang theo mũi nhọn như kiếm, mỗi một chữ giống như kiếm đâm vào người, công sát tâm thần, người tâm thần không đủ cường đại sẽ bị những lời này dọa sợ hãi.
Sở Mộ chỉ cảm thấy, Kiếm Vương nói bình thản nhưng vô cùng sắc bén giống như lợi kiếm đâm vào người, hắn có ý chí cứng cỏi, tâm thần kiên định nên không bị ảnh hưởng.
- Danh tiếng Kiếm Vương danh bất hư truyền.
Nội tâm Sở Mộ nói thầm, mặc dù đang ở thế đối địch, lại vào danh sách tất sát nhưng không thể phủ định tạo nghệ kiếm đạo của đối phương, bản năng kiếm đạo, mỗi lời nói cử chỉ đều là kiếm đạo.
- Ngươi rất ngoài dự kiến của ta.
Kiếm Vương thẳng thắn, đây là nói thật, dĩ vãng hắn chưa từng nghe qua tên của Sở Mộ, cho dù biết rõ Sở Mộ giết chết Chiến Vương, hắn cũng không chính thức nhìn thẳng vào Sở Mộ, cho tới bây giờ Sở Mộ đứng trơớc mặt hắn với khí thế không kém gì mình, hơn nữa tỏa ra mũi nhọn không kém gì mình.
Đây là kiếm tu tuyệt thế.
Kiếm Vương đánh giá Sở Mộ như thế, Sở Mộ cũng đánh giá Kiếm Vương như thế.
Trong nháy mắt hai người sinh ra tỉnh táo tương tích, là tương tích của kiếm tu tuyệt thế, sát ý tràn ngập hư không.
Sát ý thuần túy, không báo thù, không ghen ghét, không đại nghĩa, đây là sát ý của kiếm tu kỳ phùng địch thủ, một trận chiến dựa vào kiếm đạo chém giết đối thủ.
Kiếm ý đang gào thét.
Khí tức diệt sạch sinh cơ thiên địa. , kiếm ý Kiếm Vương như trời xanh tịch mịch, vạn vật ảm đạm.
Kiếm ý của Kiếm Vương là —— diệt tuyệt kiếm ý.
Diệt tuyệt kiếm ý, bầu trời tịch diệt, đại địa tịch diệt, vạn vật tịch diệt, trong thiên địa không có gì không thể diệt.
Sở Mộ cầm song kiếm trong tay. Vĩnh hằng kiếm ý và yên diệt kiếm ý bao phủ toàn thân, không gian chung quanh Sở Mộ vặn vẹo, một nửa tuyên cổ bất biến, mặc cho tuế nguyệt trôi qua, thương hải tang điền, bất hủ bất diệt, một nửa là thiên địa vạn vật đều yên diệt hóa thành hư vô.
- Hai chủng kiếm ý!
Sắc mặt Kiếm Vương vô cùng khiếp sợ.
Từ xưa đến nay, có rất ít người có được hai chủng kiếm ý, hơn nữa đại bộ phận là kiếm ý bình thường, như Sở Mộ có hai chủng kiếm ý, còn là kiếm ý cao cấp, có thể nói chưa từng có ai như vậy.
Kiếm Vương có thể cảm giác rõ ràng, Sở Mộ phóng thích hai chủng kiếm ý, hoàn toàn không kém gì diệt tuyệt kiếm ý của hắn, thậm chí còn hơn.
Phải biết rằng diệt tuyệt kiếm ý là tới từ Đại Tuyệt Diệt Kiếm Điển nổi danh của Bất Tử Thánh Hoàng cô đọng mà thành, là một loại kiếm ý cực kỳ cao cấp, theo hắn biết, không có kiếm ý vượt qua diệt tuyệt kiếm ý, nhiều lắm chỉ đồng cấp như hủy diệt kiếm ý.
Diệt tuyệt kiếm ý và hủy diệt kiếm ý giống nhau nhưng có khác biệt, hủy diệt kiếm ý chú trọng phá hủy, triệt để phá hủy, mà diệt tuyệt kiếm ý là tiêu diệt sinh cơ.
Hôm nay hắn cảm nhận được yên diệt kiếm ý của Sở Mộ, nó còn hủy diệt hơn cả hủy diệt, hủy diệt cực hạn, đã vượt qua phạm trù nhận thức của người khác.
Hắn cảm thấy hưng phấn và kích động, nội tâm Kiếm Vương bao nhiêu năm qua chưa từng có cảm giác này, giống như lúc còn trẻ, hắn biết rõ loại hưng phấn và kích động này là thứ mình thích nhất, hơn nữa chính mình có khả năng nắm giữu kiếm ý bực này, giúp kiếm ý của mình cường đại và tiến thêm một bước.
Nắm chặc hư không, kiếm quang phân trào, một thanh kiếm màu đen dài hẹp xuất hiện trong tay phải Kiếm Vương, diệt tuyệt kiếm ý tăng lên gấp mười lần, uy năng vô tận, thiên địa tan vỡ.
Diệt tuyệt kiếm ý càn quét thiên địa, vĩnh hằng kiếm ý vờn quanh người Sở Mộ, nó va chạm với diệt tuyệt kiếm ý của đối phương.
Tiếp xúc, Sở Mộ hiểu Kiếm Vương.
Luận cấp độ kiếm ý, vĩnh hằng kiếm ý và yên diệt kiếm ý của Sở Mộ còn cao hơn diệt tuyệt kiếm ý của Kiếm Vương, nhưng luận nắm giữ kiếm ý, Kiếm Vương còn hơn xa Sở Mộ.
*****
Sở Mộ tu luyện tới hiện tại cũng mới hơn trăm năm, Kiếm Vương tu luyện tới hiện tại cũng hơn vạn năm, cả hai đắm chìm vào kiếm đạo hơn kém cả trăm lần, thiên phú của Kiếm Vương cũng là yêu nghiệt vạn cổ, lại chuyên chú vào kiếm đạo, tạo nghệ của hắn khó tưởng tượng nổi, mặc dù thiên phú của Sở Mộ còn muốn hơn cả Kiếm Vương, nhưng chênh lẹch thời gian cả trăm lần không thể san bằng dễ như thế.
Bởi vậy hai người đối kháng kiếm ý với nhau cũng không có ai chiếm cứ thượng phong.
Kiếm ý đối kháng chỉ là thăm dò.
Diệt tuyệt linh kiếm nơi tay, Kiếm Vương xuất kiếm, một kiếm như vượt qua thời không, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm đâm vào Sở Mộ, mũi kiếm đen kịt xuất hiện trước mặt Sở Mộ, điểm vào mi tâm của hắn.
Song kiếm giao nhau, thập tự kiếm quang chém nát hư không, công đấu công.
Song phương đều thi triển kiếm chiêu cường đại, dùng kiếm pháp cơ sở đối địch, phát hiện điểm này làm nội tâm hai người kinh ngạc.
Kiếm pháp cơ sở, trong mắt rất nhiều người nó không có uy lực gì, bởi vì chỉ là pháp môn vận dụng cơ bản mà thôi, là thứ của tu luyện giả mới học kiếm, dùng để đặt nền móng, phàm là người có chút thành tựu ở kiếm đạo đều tu luyện kiếm pháp uy lực cường đại, lúc chiến đấu thi triển ra chiêu thức cường đại.
Người có tạo nghệ kiếm đạo thâm hậu chân chính biết rõ không thể buông bỏ kiếm pháp cơ sở, hơn nữa phải kiên trì tu luyện, bọn họ trừ tu hành vài môn kiếm pháp tuyệt thế ra, trong chiến đấu bình thường đều dùng kiếm pháp cơ sở.
Phương pháp chiến đấu của Sở Mộ cũng là phương pháp chiến đấu của Kiếm Vương.
Kiếm pháp cơ sở, nói thì nó chỉ là kiếm pháp nhập môn không có gì đặc thù, nhưng kiếm tu khác nhau, nắm giữ và lý giải khác nhau, từ đó có một ít khác biệt, đó là nắm được tinh túy.
Trên thế giới không có hai lá cây giống nhau, cho dù bộ dạng giống nhau nhưng mạch lạc cũng có khác biệt, màu sắc khác biệt.
Thực tế kiếm tu tuyệt thế như Sở Mộ và Kiếm Vương đều đắm chìm vào kiếm pháp cơ sở vượt xa người khác..
Mỗi một cái đâm đều ẩn chứa huyền diệu trong đó.
Kiếm pháp cơ sở của Kiếm Vương là mang theo hương vị diệt tuyệt sinh cơ, kiếm pháp cơ sở của Sở Mộ lại bao dung tất cả, có thể hay thay đổi, vạn sự tùy tâm.
Hai thân ảnh không ngừng giao thoa, kiếm sắc bén không gì sánh kịp, hư không dưới thân kiếm bị chém vỡ từng khúc.
Phải biết rằng, cường độ không gian của Thâm Lam Thập Bát Ngục còn cứng hơn thế giới Thâm Lam không ít, ngục thứ hai còn hơn ngục đầu tiên, cho dù cường giả tuyệt thế tam luyện ra tay toàn lực cũng khó có thể phá vỡ không gian, nhưng mà Sở Mộ cùng Kiếm Vương lại dễ dàng cắt vỡ không gian.
Mười một thiên tướng của Kiếm Vương đều nhìn chằm chằm vào, nhìn không rời mắt, bọn họ không dám nháy mắt sợ bỏ qua cái gì.
Đều có thực lực nửa bước ngũ luyện, cùng thi triển kiếm pháp cơ sở, Sở Mộ cùng Kiếm Vương, không nương tay, mỗi một kiếm đều là tất sát, mục đích lấy mạng đối phương, cho dù không phải tuyệt chiêu đại uy lực gì, nếu trúng mục tiêu cũng gây ra thương thế nặng, thậm chí chém giết đối thủ.
Kiếm tu chiến đấu hung hiểm và tàn khốc, hơi vô ý sẽ thân tử đạo tiêu.
Lực lượng nội liễm cao độ, hoàn toàn ngưng tụ vào trong kiếm khí, cũng không phá hư chung quanh, dư âm chiến đấu còn sót lại hoàn toàn bị hạn chế trong phạm vi vài mét, từ đó nói rõ trình độ khống chế lực lượng cao tới cỡ nào.
Sở Mộ phát hiện một điểm, cảnh giới kiếm pháp của Kiếm Vương đã vượt qua cấp độ Nhân Kiếm Hợp Nhất, đạt tới cấp độ trong lòng có kiếm, hơn nữa còn là trong lòng có kiếm trung kỳ, đã sắp đuổi kịp mình.
Từ khi bước vào kiếm đạo tới nay, Sở Mộ tao ngộ qua vô số đối thủ nhưng không gặp ai đạt tới cảnh giới trong lòng có kiếm, Kiếm Vương, là thứ nhất, hơn nữa còn không phải sơ kỳ, mà là trung kỳ.
Đồng thời Kiếm Vương cũng phát hiện điểm này, trừ thời đại thượng cổ thịnh thế ra, lần đầu tiên hắn gặp đối thủ có cảnh giới kiếm đạo không kém gì mình.
Cảm giác kỳ phùng địch thủ càng mãnh liệt, sát ý trong lòng càng thuần túy, sát ý vì chứng kiếm đạo.
Kiếm quang xé trời, mỗi một kiếm, đều mang theo nguy cơ trí mạng, mỗi kiếm cơ sở đều được diễn dịch tới mức tận cùng, tất cả huyền diệu đều nằm trong đó.
Nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái, phát huy vô cùng tinh tế, loại cảm giác kỳ phùng địch thủ này làm Sở Mộ và Kiếm Vương đều cảm thấy sảng khoái linh hồn.
Nhân sinh trên đời, có được đối thủ là chuyện vui vẻ nhất.
Tu luyện giả, thực lực cùng cảnh giới đạt tới trình độ nhất định sẽ đạt tới lĩnh vực, lúc vượt qua vô số người sẽ cảm thấy tịch mịch, đó là cảm giác đứng ở nơi cao rét lạnh, đó là cảm giác thiên hạ không còn ai đứng ở độ cao như mình nên tịch mịch.
Có thể nói người hiểu ngươi nhất chính là đối thủ.
- Ngươi là đối thủ hiếm có, đáng tiếc sau ngươi ta khó tìm được đối thủ.
Kiếm Vương vừa xuất kiếm vừa thi triển sát chiêu, lại vừa nói chuyện vui vẻ như gặp bằng hữu cũ.
Ngụ ý, hắn tất giết Sở Mộ, Sở Mộ sẽ phải chết dưới kiếm của hắn, sau khi Sở Mộ chết, hắn có thể gặp được đối thủ như Sở Mộ hay không còn chưa biết, có lẽ sau Sở Mộ thì hắn càng tịch mịch.
Đây là một loại tự tin, tự tin với chính mình, tự tin phát ra từ linh hồn.
Người tự tin có lẽ sẽ không thành công ngay nhưng tất nhiên sẽ thành công, người không có tự tin, nếu thành công là nhờ vào may mắn.
Bởi vì tự tin vào mình, Kiếm Vương mới có được thành tựu hôm nay.
- Sau ngươi ta sẽ đi lên cảnh giới kiếm đạo cao hơn, sẽ quyết đấu với đối thủ mạnh hơn.
Sở Mộ đáp lại Kiếm Vương một câu, cảnh giới giữa hai người được thể hiện.
Sở Mộ cho rằng khác với Kiếm Vương, Kiếm Vương đúng là đối thủ tốt, có thể nói là đến bây giờ hắn mới gặp được đối thủ xuất sắc như đối phương, nhưng tính mạng là không ngừng tu luyện, không ngừng leo cao, không ngừng cường đại, trong quá trình này sẽ gặp đối thủ mạnh hơn.
Trên thế gian có vô số sinh linh, có vô số thiên tài, yêu nghiệt cũng không tính, dưới nhân khẩu khổng lồ như thế, trong năm tháng dài dằng dặc sẽ đản sinh ra một ít người phong hoa tuyệt đại, có một ít thiên tài yêu nghiệt cổ kim hiếm có, bọn họ sẽ là đối thủ mới.
Lúc ở Niết Bàn Cảnh, Sở Mộ tao ngộ đối thủ mạnh nhất là Thánh cấp, đó là đối thủ của quá khư. Hôm nay trong hàng ngũ cường giả tuyệt thế, Kiếm Vương chính là đối thủ mạnh nhất của hôm nay.
Một cảnh giới và một cảnh giới khác nhau sẽ có đối thủ khác nhau.
So với cách nói của Kiếm Vương, Sở Mộ càng tích cực hơn.
← Ch. 1906 | Ch. 1908 → |