← Ch.1909 | Ch.1911 → |
Thế giới tinh thần gặp công kích, Sở Mộ dùng đại bộ phận ý thức trấn áp, cảm giác với ngoại giới giảm nhiều.
Sở Mộ bị chém trúng, Kiếm Vương cũng không thể tránh Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức, hắn toàn lực chống cự nhưng không có tác dụng gì, bởi vì Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức là kiếm thức mạnh nhất của Sở Mộ, sau khi dung nhập tinh túy Vô Địch Chỉ nên mạnh hơn trước vài lần.
Kiếm Vương am hiểu tiến công cùng giết chóc, phòng ngự, luôn luôn là điểm yếu của hắn, lúc công kích vượt qua cực hạn, dùng công đối công thì hắn không làm tốt được.
Kết cục không cách nào chống cự chính là bị đánh trúng.
Kiếm quang gần người, chém qua, Kiếm Vương lập tức cảm giác sinh cơ toàn thân biến mất với tốc độ kinh người, tốc độ tái sinh không theo kịp tốc độ trôi qua, trong nháy mắt, tóc đen biến thành xám tro, khuôn mặt già nua, làn da ảm đạm vô quang và nhăn nheo.
Giống một người bình thường, trong thời gian ngắn từ thanh niên biến thành lão nhân.
Sâu trong người sinh ra cảm giác suy yếu, Kiếm Vương hoảng sợ, kiếm quang đáng sợ chém vào thân thể, lực lượng tàn sát bừa bãi, không ngừng tiêu hao sinh cơ của hắn, phá hư thân thể hắn, vô lực ngăn cản, Kiếm Vương che miệng lại lại, máu tươi chảy qua kẽ tay.
Máu tươi đỏ thẫm, thiên địa nguyên khí cuồng bạo bộc phát hóa thành huyết vụ tứ tán các nơi.
Máu tươi không ngừng chảy qua kẽ tay, Kiếm Vương cường chống mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hắn muốn nhìn tận mắt Sở Mộ tử vong, mà hắn lại vô lực xuất kiếm.
Mỗi một giây thân thể lại bị phá hư, quá trình này không thể nghịch chuyển.
Sở Mộ đứng thẳng trong hư không, thân thể bất động, đôi mắt hắn ra hào quang, hào quang của hắn như đánh nát hư không, cũng đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong lòng Kiếm Vương.
- Ngươi thắng...
Đôi mắt Kiếm Vương phai màu, trở nên đen tối, có một tia không bỏ và không cam lòng, cuối cùng hóa thành giải thoát.
Thân thể rơi xuống, Sở Mộ cũng không lại ra tay, Kiếm Vương là đối thủ đáng để hắn tôn trọng.
Sáng nghe đạo, buổi chiều chết cũng được!
Kiếm Vương vẫn!
Một đời kiếm tu tuyệt thế đã biến mất.
Hoàn đình thập vương chỉ còn một người mà thôi.
Sở Mộ nâng tay trái hư không một trảo, hắn thu không gian giới chỉ của Kiếm Vương, hắn không động diệt tuyệt linh kiếm, phải biết rằng diệt tuyệt linh kiếm là linh kiếm thượng phẩm, hơn nữa là tinh phẩm trong thượng phẩm, giá trị phi phàm, Sở Mộ không lấy là vì tôn trọng.
Đám thiên tướng của Kiếm Vương nhìn Kiếm Vương vẫn lạc, toàn bộ đều ngơ ngẩn, bọn họ không phát ra âm thanh, cũng không xuất kiếm báo thù cho Kiếm Vương, chỉ thấy bọn họ kịp phản ứng lại hành kiếm lễ với Sở Mộ, sau đó kiếm bay lên không trung, xoay một vòng và hướng xuống.
Trong ánh mắt khó tin của Sở Mộ, mười một thanh linh kiếm trung phẩm sắc bén đâm vào đỉnh đầu của mười một thiên tướng của Kiếm Vương, không phòng ngự gì cả, mũi kiếm sắc bén giống như đâm vào đậu hủ, từ đỉnh đầu đâm xuyên qua người, cả thanh linh kiếm chui vào thân thể.
Linh kiếm quán thể, mười một thiên tướng của Kiếm Vương bộc phát kiếm quang đáng sợ.
Sau đó từng sợi kiếm khí bao phủ thân thể bọn họ, kiếm khí ma sát với thiên địa nguyên khí sinh ra nhiệt lượng lớn, một đám hoa lửa bắn ra sau đó thiêu đốt thân thể mười một thiên tướng.
Thiêu đốt!
Thiêu đốt hừng hực!
Dùng kiếm nguyên làm nhiên liệu thiêu đốt thân thể.
Mười một thiên tướng của Kiếm Vương bốc cháy trong mắt Sở Mộ, cuối cùng hóa thành mười một đạo kiếm quang bay tới bên cạnh thi thể Kiếm Vương, sau đó nâng thi thể bay về phía núi ưửa xa xa, sau đó chìm xuống nham thạch và không thấy gì nữa..
Nhìn thấy cảnh này mũi Sở Mộ mỏi nhừ, sâu trong linh hồn rung động khi nhìn tâấy cảnh này.
Dùng kiếm tự thân, dùng thân tuẫn đạo!
Đây là kiếm tu thuần túy, , Sở Mộ lần đầu tiên gặp qua.
Hắn xúc động khó nói thành lời, nội tâm muốn gào thét nhưng lực lượng không đủ..
Sở Mộ biết rõ đấu với Kiếm Vương một trận giúp mình rất nhiều, cuối cùng nhìn thấy mươi một thiên tướng của Kiếm Vương dùng kiếm tự thân, dùng thân tuẫn đạo, Sở Mộ có cảm xúc khắc sâu, hắn muốn mang phần thu hoạch này khắc vào lòng mình.
Không sốt ruột rời đi, Sở Mộ đứng tại chỗ và tìm hiểu.
Hắn nhắm mắt lại, thế giới trong mắt biến mất, trong đầu có kiếm quang hiện ra, chợt phân hoá và hóa thành cả vũ trụ.
...
- Kiếm Vương cũng chết!
Thánh Vương đang bay qua một ngọn núi lửa, bỗng nhiên quay người nhìn về phía xa xa, đồng tử co rút lại, giống như nhìn xuyên thấu thời không, nhìn thấy cái gì đó, kể từ khi biết đám người Kim Cương Vương, Huyết Vương tử vong, hắn đã lưu tâm tới sinh tử của mấy người khác.
Nghe được Thánh Vương lẩm bẩm, mười hai thiên tướng của Thánh Vương khiếp sợ.
Kiếm Vương!
Đó là người xếp thứ hai trong hoàng đình thập vương, kỳ thật thực lực gần với Thánh Vương, mấy trăm năm trước từng đấu với Thánh Vương một trận, lúc ấy Thánh Vương dùng hết toàn lực và dựa vào ưu thế yếu ớt đánh bại Kiếm Vương.
Đối với Chiến Vương, thiên tướng của Thánh Vương chưa nói tới tôn kính gì đó, dù sao thực lực của bọn họ cũng không yếu hơn Chiến Vương, lại là thiên tướng của Thánh Vương, chủ quý tớ vinh, nhưng Kiếm Vương thì khác, thực lực gần với Thánh Vương và hơn xa bọn họ, bất cứ điểm nào cũng hơn xa bọn họ.
Cường giả như vậy cũng chết?
Là ai giết chết Kiếm Vương?
- Hoàng đình thập vương chỉ còn lại bổn vương.
Thánh Vương nói một câu làm đám thiên tướng càng kinh ngạc, ngụ ý chín người khác đều chết?
Kiếm Vương chết, đám người Vũ Vương, Tà Vương, Long Vương vừa tụ tập cách đây không lâu cũng chết?
- Chẳng lẽ đều chết dưới thân kiếm của Sở Mộ?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, mười hai thiên tướng của Thánh Vương cũng giật mình nghĩ không khả năng, dù vậy ý nghĩ này vẫn cắm rễ trong đầu.
Thánh Vương không nói gì, hắn chắp hai tay sau lưng và vui vẻ nhìn về một hướng.
Hoàng đình thập vương, dường như chín người đã chết, đối với hắn đây không phải là đại sự gì.
Là vì sao?
...
Mở mắt ra, thế giới xuất hiện, non sông vạn dặm.
Kiếm quang lăng lệ ác liệt bao phủ hư không, xuyên thủng cửu thiên, khí tức đáng sợ bạo phát ra ngoài.
- Là thời điểm giải quyết kẻ cuối cùng.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, hắn cầm Truy Mệnh Bàn:
- Thánh Vương, ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Thánh Vương, người cuối cùng trong hoàng đình thập vương, cũng là đệ nhất vương giả của hoàng đình, thần bí nhất, kỳ thật không biết cảnh giới của hắn hiện tại là thế nào, Sở Mộ không biết, có thể khẳng định hắn mạnh hơn Kiếm Vương.
Kiếm Vương đấu với Sở Mộ từ đầu tới cuối lại không thi triển bí pháp.
Là hắn không có nắm giữ bí pháp sao?
*****
Tuyệt đối không phải, mà là hắn không muốn thi triển, bởi vì hắn là kiếm tu thuần túy, mà Sở Mộ cũng là kiếm tu cường đại, cùng thực lực, cảm giác kỳ phùng địch thủ, chỉ dùng kiếm đạo luận cao thấp, phân sinh tử.
Hành vi này nhiều người xem ra thật ngu ngốc, có bí pháp lại không thi triển vì vậy mà chết, quả thực quá ngu xuẩn, nhưng trong mắt Sở Mộ xem ra đây là thành kính với kiếm, thành kính với kiếm đạo của mình.
Thành tại kiếm, cực tại kiếm, nếu Kiếm Vương không chết, thành tựu ngày sau chắc chắn bất phàm, dùng kiếm đạo thành tựu Thánh Tôn là chuyện dễ dàng, nếu không phải đại đạo suy yếu, Thánh Hoàng không ra, hắn có khả năng trở thành Thánh Hoàng nhất.
- Kiếm Vương, thụ giáo.
Sở Mộ hành lễ về phía núi lửa.
Trong chiến đấu hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, cho tới bây giờ hắn hiểu ra, nội tâm rất cảm khái.
Danh tiếng Kiếm Vương là hoàn toàn xứng đáng.
Thu liễm tâm thần, hắn khắc hình ảnh Thánh Vương vào Truy Mệnh Bàn, hình ảnh nhanh chóng trở nên rõ ràng, trông rất sống động, tỏ vẻ Thánh Vương không có rời tầng thứ hai.
Bỗng nhiên Sở Mộ nao nao, bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh Thánh Vương trong Truy Mệnh Bàn còn nở nụ cười vui vẻ lóe lên tức thì, Sở Mộ cho rằng đó là ảo giác.
Hình ảnh trong Truy Mệnh Bàn là được truyền thâu vào, nó không có bất kỳ ý thức gì, bởi vậy căn bản không có tình huống dị thường xuất hiện.
Hắn đặt nghi vấn trong lòng, Sở Mộ dọc theo Truy Mệnh Bàn bay đi, thân ảnh hóa thành kiếm quang bay với tốc độ cực nhanh.
Thực lực không tăng lên nhưng tốc độ của Sở Mộ lại tăng lên.
Sau khi đánh với Kiếm Vương xong, hắn thật sự có thu hoạch không nhỏ.
- Thánh Vương đại nhân, chúng ta đã có đủ chìa khóa, có nên đi tới tầng ba hay không?
Thiên tướng của Thánh Vương cung kính nói.
- Không vội.
Thánh Vương nói rất tùy ý.
Hắn nói như vậy, đám thiên tướng của Thánh Vương cũng không nói gì, bởi vì bọn họ nghe lời Thánh Vương như thánh chỉ.
Nhưng bọn họ không rõ, nếu đã đạt đủ chìa khóa đi tầng ba, vì sao Thánh Vương không đi vào, phải biết rằng đi càng sớm, cơ hội càng lớn.
Nghi vấn chỉ có thể đặt trong lòng.
Cũng không cần bọn họ chờ bao lâu.
Qua chừng nửa canh giờ, bọn họ nhìn thấy một đạo kiếm quang tới gần.
Kiếm quang dừng lại cách Thánh Vương mấy ngàn thước, thân ảnh Sở Mộ xuất hiện.
- Bổn vương chờ ngươi đã lâu.
Thánh Vương không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn Sở Mộ cách mấy ngàn mét, ngữ khí chậm chạp và vô cùng bình tĩnh.
Thần thái và ngữ khí của Thánh Vương đều bị Sở Mộ lưu tâm, dường như hắn sớm biết rõ mình sẽ tới, hơn nữa thời gian sẽ không dài, không tự giác Sở Mộ liên tưởng tới dị tượng trong Truy Mệnh Bàn, hắn như có điều suy nghĩ, nếu thật sự là như thế, thủ đoạn của Thánh Vương này quá khó lường.
Hắn càng cảnh giác với Thánh Vương thêm một phần.
- Chỉ mong ngươi không làm ta thất vọng.
Sở Mộ cũng lên tiếng, hắn không am hiểu giao phong miệng lưỡi, cũng không thích, nhưng dù thế nào cũng không thể lâm vào hạ phong.
Thánh Vương lại lơ đễnh, hắn sống dài hơn Sở Mộ cả trăm lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tâm tính kiên định không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể bởi vì một câu của đối phương mà tức giận chứ.
- Hoàng đình cửu vương đều chết dưới kiếm của ngươi.
Thánh Vương giống như đang nói chuyện phiếm đơn giản.
- Có thể truy kích chín người kia, còn tìm đến bổn vương, bổn vương nghe nói trong tay ngươi có bảo vật truy tung, có lẽ là Truy Mệnh Bàn của Thiên tộc, người Thiên tộc dùng Truy Mệnh Bàn đuổi giết ngươi, bị ngươi giết chết, trong tay ngươi có phỏng chế Truy Mệnh Bàn.
Sau một phen nói chuyện, ngữ khí giống như đang hỏi thăm nhưng lại thập phần chắc chắc, giống như Thánh Vương quan sát toàn bộ quá trình, giống như tận mắt nhìn thấy, Sở Mộ không thay đổi, nội tâm lại kinh ngạc vài phần, càng ý thức được Thánh Vương khó đối phó hơn chín người khác.
Nhưng nếu giết đối thủ như vậy mới có cảm giác thành tựu.
Nếu như đấu với Kiếm Vương là kiếm tu quyết đấu thuần túy, như vậy đấu với Thánh Vương là đấu với cường giả.
Trên hư không, Sở Mộ đối mặt với Thánh Vương.
Khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, cho dù thời không khác nhau cũng khó ngăn cản, huống chi chỉ có khoảng cách vài ngàn thước, đương nhiên, dùng thực lực của Sở Mộ và Thánh Vương hiện tại còn chưa có năng lực vượt qua thời không khác nhau.
- Hoàng đình thập vương, trừ bổn vương ra, trong chín người khác cũng chỉ có Kiếm Vương lọt vào mắt của ta.
Bỗng nhiên Thánh Vương nói ra, nội dung làm Sở Mộ kinh ngạc không thôi.
Hoàng đình thập vương, cũng chỉ có Kiếm Vương còn nằm trong tầm mắt của Thánh Vương mà thôi, không ngờ hắn còn biết những chuyện khác.
Rốt cuộc phải hung hăng càn quấy rỡ nào mới làm tự tin của mình không gì sánh nổi?
Trừ Kiếm Vương ra, tám người khác trong lời Thánh Vương giống như con chó con mèo, hoàn toàn không quan tâm tới.
Nhưng đây là việc của hoàng đình, không quan hệ với Sở Mộ, hắn cũng không muốn biết, huống chi chín người kia đã chết.
- Mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng bổn vương vẫn muốn đề cập tới.
Ánh mắt Thánh nhìn chằm chằm vào mặt Sở Mộ, không sắc bén cũng không mang theo địch ý gì, trái lại ánh mắt lạnh nhạt giống như đối đãi với bằng hữu, nhưng Sở Mộ cảm giác được lời nói của đối phương trực chỉ nhân tâm, có sức mê hoặc đáng sợ.
- Gia nhập hoàng đình ta, hứa cho ngươi vị trí Kiếm Vương, dùng thiên phú của ngươi, địa vị không kém ta trong hoàng đình.
Thánh Vương nói một câu làm Sở Mộ kinh ngạc.
Hoàng đình đệ nhất vương giả, người sáng lập hoàng đình, đệ tử thân truyền của Bất Tử Thánh Hoàng lại mời mình gia nhập hoàng đình, còn hứa dùng trọng vị, nghe qua là việc không thể tưởng tượng nổi, dù sao Sở Mộ có thù hận không chết không thôi với hoàng đình.
Nhìn ánh mắt của Thánh Vương cực kỳ chân thành, hoàn toàn không phải nói đùa, nói cách khác, chín người khác đã chết cũng không ảnh hưởng tới tâm tính của hắn.
Hắn mời như thế trong mắt người khác là thập phần thành ý.
Ngay cả tử thù của chín vương giả khác cũng không so đo thành ý mời ngươi gia nhập hoàng đình, hứa cho vị trí Kiếm Vương, hơn nữa còn hứa hẹn địa vị không kém gì hắn, điểm này đã vượt qua Kiếm Vương lúc trước.
Thành ý như thế, đa số địch nhân cho dù không đáp ứng, hơn phân nửa cũng có một ít cảm động, cho dù động thủ cũng nương tay một chút.
Sở Mộ không có chút cảm động nào, hắn càng nghe càng tức giận.
Đúng, Thánh Vương nói câu này làm nội tâm hắn phát lạnh, hắn cũng tức giận.
← Ch. 1909 | Ch. 1911 → |