← Ch.1915 | Ch.1917 → |
Đệ thập thất ngục, Lôi Quang chi ngục.
Sấm sét sáng long lanh, sấm sét không nơi nào không có.
Dựa theo quy luật trước đó, muốn rời khỏi đệ thập nhất ngục tiến vào đệ thập nhị ngục, hơn phân nửa sẽ có liên quan tới Lôi Quang.
Sở Mộ bắt đầu thử khiêu chiến lôi điện.
Không ngừng khiêu chiến, khi Sở Mộ có thể chống đỡ lại được sấm sét đủ cường đại oanh kích, hơn nữa còn đánh nát nó, hắn lập tức có được tư cách tiến vào trong đệ thập nhị ngục.
Không chút do dự, Sở Mộ trực tiếp tiến vào đệ thập nhị ngục.
- Một khỏa Thâm Lam thần châu cuối cùng.
Sở Mộ lấy ra Thâm Lam thần châu thập nhị tinh, lầm bầm nói.
Vốn hắn có bốn khỏa Thâm Lam thần châu, từng khỏa bị hắn sử dụng. Đây là khỏa cuối cùng, sau khi dùng xong khỏa Thâm Lam thần châu này hắn có thể lập tức tiến vào thập tam ngục, rồi sau đó phải hoàn toàn dựa vào năng lực của mình mà vượt qua tất cả.
Cho dù là như vậy nhưng Sở Mộ cũng không do dự một chút nào, khỏa Thâm Lam thần hcaua này có thể khiến cho hắn vượt lên trên rất nhiều người khác.
Tiến vào.
Đệ thập tam ngục.
Vừa mới tiến vào đệ thập tam ngục, Sở Mộ đã biết rõ tên của ngục này gọi là Loạn Không chi ngục.
- Loạn Không chi ngục?
Sở Mộ lặp lại một lần, hắn cũng không rõ ràng lắm ngục này đại biểu cho sự huyền diệu gì. Dù sao nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc thú, nhưng mà Sở Mộ cẩn thận cảm giác, hắn lại có thể cảm nhận được rõ, nguyên khí thiên địa ở trong ngục này có chút hỗn loạn, không gian dường như cũng có chút kỳ lạ.
Bất quá Sở Mộ cũng không có cẩn thận đi cảm giác, bởi vì Loạn Không chi ngục khiến cho hắn liên tưởng tới Cổ Loạn Không.
- Không biết ba gia hỏa này hiện tại thế nào rồi.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Bốn người cùng nhau tiến vào Lưu Phóng chi địa, ước định trong ba mươi năm tề tụ ở trước Hôi vụ chi cảnh trở về Thâm Lam thế giới. Nhưng mà cuối cùng chỉ có một mình hắn trở về Thâm Lam thế giới, ba người khác không biết ở chỗ nào.
Hắn trở lại Thâm Lam thế giới cũng được nhiều năm nhưng chưa từng nhận được tin tức của ba người. Sở Mộ suy đoán, ba người này không biết có phải đang ở trong Lưu Phóng chi địa hay không? Như vậy có lẽ là vì kỳ ngộ gì đó mà bỏ lỡ thời gian, đương nhiên cũng có khả năng đã chết.
Là đạt được kỳ ngộ nên bỏ lỡ thời gian hay là chết đi, Sở Mộ cũng không thể nào biết được.
Nếu là khả năng phía trước, đương nhiên là chuyện tốt. Dù sao Lưu Phóng chi địa nói lớn không lớn, nhưng kỳ thực cũng không nhỏ. Năm đại Thành ấp chỉ là một bộ phận trong đó. Ngoài năm đại thành ấp này ra cũng có không ít nơi hắn chưa từng thăm dò qua.
Thu hồi suy nghĩ, Sở Mộ cũng cẩn thận cảm nhận bốn phía.
- Loạn Không chi ngục, phải chăng có quan hệ với không gian?
Đây là kết quả Sở Mộ phán đoán sau khi cảm nhận bốn phía.
Bỗng nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sâu trong lòng nổ tung. Dưới bản năng, Sở Mộ nhanh chóng phản ứng, thi triển Kiếm Khí lưu ảnh.
Cùng lúc đó một đạo lôi quang từ phía trên đánh xuống, bắn thẳng thân thể Sở Mộ. Lôi quang kia sắc bén vô cùng, giống như là thiên kiếm lâm trần thế, uy lực kinh người. Nếu không phải Sở Mộ sớm cảm giác được, lại nhanh chóng né tránh. Một khi bị đánh trúng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.
Hắn có thể cảm nhận được đạo lôi quang giống như thiên kiếm kia không phải là lực lượng của đệ thập tam ngục, mà là do con người làm ra, có người ra tay với hắn, muốn giết chết hắn.
Sau khi né tránh, song kiếm xuất hiện trong tay. Song kiếm của Sở Mộ cũng chém ra, trong tích tắc hắn đã nắm bắt được người ra tay ở nơi nào.
Hai đạo kiếm quang sắc bén xé rách không trung, giết tới một đạo thân ảnh trên bầu trời. Người này chính là cường giả Thiên Tộc, là một Thánh Tôn Thiên Tộc.
- Không ngờ lại tránh đi được?
Thánh Tôn Thiên Tộc này vô cùng kinh ngạc, lúc ở đệ nhất ngục hắn đã từng thấy qua Sở Mộ. Lúc ấy Sở Mộ cũng chỉ có thực lực tam luyện mà thôi, hiện tại không ngờ lại né tránh được một kích của hắn.
Phải biết rằng một kích này tuy rằng không phải là một kích toàn lực của hắn, nhưng mà không nói tới giết chết tam luyện, coi như là bán bộ ngũ luyện cũng bị giết chết. Sở Mộ này lại tránh đi được, hơn nữa còn nhanh chóng phản kích lại.
Song kiếm phản kích, uy lực kinh người, không ngờ lại khiến cho hắn cảm nhận được một chút uy hiếp.
Tiểu Thánh Tôn.
Thực lực của hắn là Tiểu Thánh tôn, công kích có thể khiến cho hắn cảm nhận được sự uy hiếp cũng phải đạt tới cấp độ Tiểu Thánh Tôn mới được.
Con sâu cái kiến không lâu trước đó vẫn chỉ là tam luyện, vậy mà lại có thực lực Tiểu Thánh tôn. Chuyện căn bản không có khả năng lúc này lại xảy ra trước mắt hắn.
Giết.
Sát ý mãnh liệt vô cùng từ trong lòng Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc này tràn ra, sát ý ngập trời, kinh thiên động địa, không ngờ lại khiến cho một phương thời không biến hóa, vô cùng khủng bố, dị tượng hàng lâm.
Khí tức mạnh mẽ không hề giữ lại đổ xuống, kiếm ý kinh người trùng thiên, cắn nát phong vân, thực lực của Sở Mộ cũng bộc phát toàn bộ.
Giết.
Hai tay Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc liên tục vung vẩy, từng đạo lôi quang giống như kiếm từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều đánh về phía Sở Mộ. Lôi quang rập rạp chằng chịt, uy lực mỗi một đạo lôi quang như kiếm đều mạnh mẽ tới kinh người, như là Lôi ngục.
Thân thể Sở Mộ lại nhanh chóng xuyên qua lôi ngục, mỗi một đạo lôi quang như kiếm đánh xuống đều bị Sở Mộ tránh đi được. Hắn giống như là hùng ưng trên bầu trời, như cá bơi trong nước, vô cùng linh hoạt, bắn thẳng tới chỗ tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc.
Đều là Tiểu Thánh Tôn, thực lực của Sở Mộ căn bản không kém hơn đối phương. Sở Mộ dùng tốc độ rất nhanh tới gần đối phương, song kiếm giao nhau, chém ra một kích Thiên Địa Thập tự trảm.
Kiếm quang thập tự sáng chói phá không đánh tới, cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cho sắc mặt Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc bỗng nhiên biến đổi, vội vàng vung vẩy hai tay, bố trí một tầng phòng ngự trước người.
Khi phòng ngự chống lại được kiếm quang thập tự của Sở Mộ, Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc lập tức phản kích, mười ngón tay liên tục bắn ra, lôi quang giống như kiếm phá không, kinh người vô cùng.
Dưới thân kiếm, toàn bộ lôi quang như kiếm đều bị nghiền nát, Sở Mộ tới gần đối phương, thi triển ra công kích cận thân sở trường của hắn.
Võ đạo và linh pháp của Thiên tộc đều rất xuất sắc, nhưng mà ở phương diện cận thân chiến đấu còn không bằng Sở Mộ. Không có bao lâu đã bị song kiếm của Sở Mộ áp chế, điểm này khiến cho Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vô cùng khiếp sợ.
*****
Sau khi phát giác được điểm này, hắn muốn lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách. Linh pháp và võ đạo của Thiên Tộc đều cần một khoảng cashc nhất định mới có thể phát huy uy lực tới mức tận cùng được.
Chỉ là dưới thân song kiếm của Sở Mộ, giống như biến thành tuyệt địa vậy, nhốt chặt một phương thiên địa, không còn đường thối lui.
Lúc này, phía xa xa lại có một đạo thân ảnh khác đang nhanh chóng tới gần, dùng tốc độ kinh người phóng tới Sở Mộ.
Một đạo kình khí hình dáng như là mũi khoan phá không bắn tới, muốn phá nát không trung.
Không chút do dự, Sở Mộ bứt ra, lùi về phía sau, tránh đi kình khí như mũi khoan oanh kích.
- Nham Thánh Tôn, ngươi tới vừa lúc, kẻ này trong thời gian ngắn lại phát triển tới cấp độ Tiểu Thánh Tôn, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục còn sống.
Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vừa mới giao thủ với Sở Mộ lập tức nói.
Người này tới này là một Tiểu Thánh Tôn khác của Thiên Tộc.
Cường giả Thiên tộc lần này tiến vào Thâm Lam thập bát ngục có rất nhiều. Trong đó có khoảng hơn chục Thánh Tôn, nhưng mà cũng không phải mỗi một Thánh Tôn đều tiến vào trong đệ thập tam ngục. Bởi vì muốn tiến vào đệ thập tam ngục này, không phải thực lực càng cường đại là có thể tiến vào được bên trong.
Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vừa mới chạy tới tên là Thiên Đạo Nham, Thiên Đạo là họ của Thiên Tộc, bọn hắn tự xưng là hậu đại của Thiên Thần, thay trời hành đạo, cho nên mới coi đây là họ của mình.
- Lâm Thánh tôn, ta và ngươi liên thủ tru sát kẻ này.
Hai mắt Thiên Đạo Nham nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sát ý hừng hực.
Người giao chiến trước đó với Sở Mộ gọi là Thiên Đạo Lâm.
Hai Tiểu Thánh tôn, thực lực chân chính không yếu hơn Sở Mộ, lại liên thủ, Sở Mộ căn bản không phải là đối thủ của hai người này.
Rất nhanh Sở Mộ đã bị hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc áp chế, rơi xuống thế hạ phong.
- Lùi.
Không chút do dự, song kiếm của Sở Mộ bộc phát, đánh lui một Tiểu Thánh Tôn trong đó, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng rời đi.
Lấy một địch hai không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng mà nếu như Sở Mộ thi triển tứ trọng của Khô Thương bí pháp Sở Mộ lại không muốn. Bởi vì một khi thi triển, hắn chỉ có thể sống được mấy chục năm mà thôi, quá ngắn.
Cho dù tu vi tăng lên, thọ nguyên cũng tăng lên. Ví dụ như tu vi nguyên lực của hắn chính thức bước vào cấp độ Tuyệt Thế cường giả, thọ nguyên tất sẽ tăng lên rõ ràng. Nhưng mà chỉ có vài chục năm mà thôi, căn bản không đủ.
Tình huống như vậy không phải là chuyện Sở Mộ có thể tùy hứng, cho nên hắn chỉ có thể lui lại.
Chỉ là, hắn muốn lui lại, hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc lại không muốn để cho hắn cứ như vậy rời đi. Bởi vì bọn hắn rất sợ hãi Sở Mộ phát triển, như vậy sẽ mang tới tai nạn cho Thiên Tộc.
Nếu như nói trước đó bọn hắn không tin cách nói này, nhưng mà hiện tại không thể không tin mà còn phải coi trọng.
Cho dù là trả một cái giá lớn cũng phải lấy mạng Sở Mộ.
- Nham Thánh Tôn, ta sắp thi triển Thiên Quan, ngươi hộ pháp cho ta.
Trong mắt Lâm Thánh Tôn tràn ngập sát ý hừng hực, quyết định.
- Thiên Quan? Tốt.
Nham Thánh tôn cả kinh, lại lập tức đồng ý.
Thiên Quan chính là một bí pháp vô cùng cao cấp của Thiên Tộc, chỉ có đạt tới cấp độ Đại Thánh Tôn mới có thể chính thức thi triển. Tiểu Thánh Tôn thi triển sẽ tổn thương tới căn cơ của bản thân, nhưng mà vì giết chết Sở Mộ, bọn hắn không thể không làm như vậy được.
Lâm Thánh tôn bắt đầu thi triển Thiên Quan, một thân khí tức bắt đầu khởi động, phóng lên trời. Quanh thân có chút quang mang lập lòe, phác họa thành một tòa đại trận vô cùng phức tạp. Mà Nham Thánh tôn thì ở bên cạnh cảnh giác hộ pháp.
Sở Mộ nhanh chóng rời đi xa, hắn phát hiện ra hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc cũng không có đuuổi giết mình. Nhưng mà không biết vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác không ổn, giống như có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra. Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, khiến cho hắn nghi hoặc không thôi. Bởi vì loại cảm giác không ổn này cũng không phải là cảm giác nguy cơ trí mạng, giống như không phải muốn giết chết hắn vậy.
Nhưng mà mỗi một hơi đi qua, loại cảm giác không ổn này lại càng thêm mãnh liệt.
Trên không trung, gió nổi mây phun, vòng xoáy cực lớn cũng xuất hiện theo, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên. Từ trong đó hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức kinh người chấn động, cỗ khí tức này đang từ từ hiện lên.
- Thiên Quan hàng lâm.
Quanh thân Thiên Đạo Lâm Thánh tôn có quang mang trận pháp vờn quanh, lúc này bỗng nhiên hắn rống to một tiếng, một thân lực lượng bạo phát, tràn ra khỏi thân thể, đánh vào trong vòng xoáy cực lớn trên không trung. Ở giữa vòng xoáy kia có một bóng đen đang chậm rãi xuất hiện.
Sở Mộ có thể nhìn thấy được đó là một cái quan tài màu đen, cực lớn, không ngừng tản mát ra khí tức khủng bố mà lạnh lẽo. Sau khi quan tài rời khỏi vòng xoáy, lập tức rơi xuống dưới. Khí tức đáng sợ trực tiếp tập trung vào Sở Mộ, giống như bị núi cao thái cổ trấn áp, khiến cho Sở Mộ không thể thở nổi.
Thiên Tộc có tam đại trọng bảo.
Truy Mệnh Bàn Mẫu thể là một trong số đó, có được năng lực truy tung. Chỉ cần bị Truy Mệnh bàn tập trung, trên cơ bản không có biện pháp trốn tránh. Nhưng mà Truy Mệnh bàn mẫu thể đã bị hao tổn, không thể vận dụng.
Trọng bảo thứ hai là một thứ toàn thân đen kịt, gọi là Thiên Quan.
Thiên Quan và Truy Mệnh bàn có một điểm giống nhau, đó là không có bất luận lực công kích gì, nhưng lại có thể giam cầm tất cả mục tiêu.
Phàm là người bị Thiên quan tập trung, ngay cả cường giả tinh thông Không gian chi đạo cũng khó thoát thân. Một khi bị giam cầm sẽ không có cách nào thoát khỏi. Đương nhiên dùng thực lực Tiểu Thánh tôn của Thiên Đạo Lâm căn bản không thể nào vận dụng Thiên Quan chính thức. Cho dù là Cực Thánh Tôn cũng không làm đưuọc, chỉ có thể dẫn phát ra một phần nhỏ lực lượng của Thiên Quan, khiến cho hư ảnh của Thiên Quan hàng lâm.
Phải có thực lực của Đại Thánh tôn mới có thể khiến cho hư ảnh Thiên Quan hàng lâm, Tiểu Thánh Tôn thì có chút miễn cưỡng. Nhưng vì đối phó với Sở Mộ, Lâm Thánh Tôn này không thể không làm như vậy.
Thiên Quan màu đen tập trung vào Sở Mộ, từ phía trên rơi xuống, giống như thiên thạch rơi xuống vậy.
Lực lượng đáng sợ tập trung vào Sở Mộ, giống như là núi cao Thái cổ trấn áp hắn, khiến cho Sở Mộ khó có thể nhúc nhích được. Lực lượng vừa mới bộc phát thì Thiên Quan màu đen đã rơi xuống, đánh trúng Sở Mộ. Sở Mộ không có cảm giác bị công kích gì, chỉ là bốn phía lúc này là một mảnh đen bị, thân thể bị Thiên Quan màu đen bao phủ.
← Ch. 1915 | Ch. 1917 → |