← Ch.1918 | Ch.1920 → |
- Đã như vậy, bản tôn không chém giết được ngươi thì sẽ bắt giữ ngươi, mang về Vân Thiên Thành, luyện chế thành khôi lỗi, bảo lưu lại một tia thần trí cho ngươi. Để cho ngươi vĩnh viễn làm việc cho bổn tộc, chuyên môn phụ trách đuổi giết đám người dám là địch với bổn tộc, không được siêu thoát.
Ngạo Thánh Tôn mở miệng, lời nói tràn ngập sát cơ, vô cùng ác độc.
Luyện chế thành Khôi lỗi đã rất là tàn nhẫn rồi, còn muốn lưu lại một tia thần trí, tương đương với việc trơ mắt nhìn mình bị ngườit a sử dụng, lại không có lực phản kháng, hơn nữa còn đi đối phó với những người dám đối đầu với Thiên Tộc. Như vậy chẳng khác nào là hung hăng chọc một đao trên trái tim.
Nghĩ tới kết quả như vậy, sắc mặt Sở Mộ trầm xuống, sát cơ từ trong hai mắt bắn ra.
Chỉ thấy Ngạo Thánh Tôn giơ hai tay lên, vô số quang mang xuất hiện, nhanh chóng vờn quanh thân, lập tức bố trí một tòa trận pháp xuống. Ngay sau đó lực lượng Trận pháp câu thông lực lượng thiên địa, biến ảo trên không trung. Vô số mây đen hội tụ, tạo thành một vòng xoáy lớn vô cùng. Chợt, áp lực khủng bố từ trên trời hàng lâm, giống như là núi cao vô hình từ Thái cổ rơi vào trên người Sở Mộ.
Loại cảnh tượng, loại áp lực này khiến cho Sở Mộ liên tưởng tới hư ảnh Thiên Quan màu đen do Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vừa mới thi triển trước đó, sắc mặt hắn đại biến.
Hư ảnh Thiên Quan của Tiểu Thánh Tôn triệu hoán ra đã kinh người như vậy. Như vậy Thiên Quan do Cực Thánh Tôn triệu hoán ra, tuy rằng còn chưa xuất hiện n, hưng mà khí tức này so với hư ảnh Thiên Quan của Tiểu Thánh Tôn triệu hoán ra trước đó còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, làm cho Sở Mộ không thở nổi.
Chợt, một góc của Thiên Quan màu đen từ trong trung tâm vòng xoáy hiện ra, áp lực lần nữa tăng lên gấp đôi.
Không chút do dự, Sở Mộ trực tiếp câu thông với Kiếm Tông linh ấn, ý định dùng nốt cơ hội cuối cùng, triệu hồi ra Bạch Linh tiền bối.
Vì kế hoạch hôm nay, dường như cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Chỉ là lần này không có triệu hoán thành công, Kiếm Tông linh ấn dường như bị một cỗ lực lượng phong ấn lại vậy.
Phản ứng của Sở Mộ rất là nhanh chóng, thu hồi suy nghĩ, lại không có bối rối gì. Tư duy vận chuyển, lực lượng toàn thân bắt đầu chấn động.
Có lẽ là vận khí của Sở Mộ tốt, ngay bên cạnh hắn không xa xuất hiện một vòng xoáy cao hai trượng. Đó chính là những vòng xoáy không gian mà bị hắn hoài nghi là cánh cửa rời khỏi thập tam ngục này.
Lúc này đã không phải là lúc so đo, cũng không phải là lúc nên hoài nghi, Sở Mộ không chút do dự, quyết định nhanh chóng, bộc phát ra toàn bộ lực lượng, chống lại áp lực trong tích tắc từ trên trời giáng xuống. Cả người nhảy lên, chui vào trong vòng xoáy không gian kia.
Cùng lúc đó Thiên Quan màu đen từ trên cao rơi xuống.
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng. Thiên Quan màu đen mang theo khí thế vô cùng kinh người hàng lâm, giống như ma thần hàng thế.
Thân thể Sở Mộ chui vào trong vòng xoáy không gian cao hai trượng rồi biến mất không thấy gì nữa. Thiên Quan màu đen cực lớn kai rơi xuống, tới gần vòng xoáy không gian, lập tức khiến cho vòng xoáy không gian chấn động, không ổn định, sau khi vặn vẹo một lát lập tức tán loạn.
Ngạo Thánh Tôn thì thân thể Sở Mộ chui vào trong vòng xoáy không gian rồi biến mất. Mà vòng xoáy không gian cũng bởi vì Thiên Quan màu đen trấn áp mà tán loạn, biến mất. Hắn không còn khả năng tiếp tục truy tung theo Sở Mộ. Sắc mặt hắn âm trầm giống như bị thiếu nợ vài chục năm vậy.
- Sở Mộ, mặc cho ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể nào, bản tôn nhất định sẽ bắt giữ ngươi.
Ngạo Thánh Tôn giận dữ hét lớn, thanh âm như sấm sét vang vọng thiên địa trong thập tam ngục.
Sát cơ khủng bố, quy mô lớn khiến cho không gian Loạn Không chi ngục vốn không ổn định, khe hở xuất hiện khắp nơi, lan tràn ra, bao trùm phương viên mấy chục vạn trượng.
- Sở Mộ kia không ngờ cũng tiến vào thập tam nugjc?
Thánh Vương vừa mới tiến vào Thập tam ngục nghe được tiếng rống giận dữ của Ngạo Thánh Tôn lập tức kinh hãi không thôi. Hắn cho rằng tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, không ngờ Sở Mộ lại nhanh hơn hắn. Phải biết rằng hắn có ba khỏa Thâm Lam thần châu a. Sau khi dùng xong hai khỏa, hắn mới có thể nhanh chóng tới thập tam ngục này.
- Loạn Không chi ngục, phải làm như thế nào mới có thể tiến vào thập tứ ngục đây?
Thánh Vương lập tức suy nghĩ.
...
Thân thể Sở Mộ vừa mới tiến vào trong vòng xoáy không gian thì đã nhìn thấy một lối đi, một thông đạo màu xám đi thông về phía trước. Ở tận cùng có thể nhìn thấy một tia ánh sáng. Ánh sáng kia giống như là lối ra của sơn động vậy.
- Có lẽ là cửa vào thập tứ ngục.
Sở Mộ thầm nghĩ, thân thể khẽ động, nhanh chóng tiến tới chỗ có ánh sáng kia.
Chỉ là lúc này thông đạo màu xám dường như bị ngoại lực quấy nhiễu, trở nên chấn động, không ổn định. Sau sự không ổn định này, vòng xoáy không gian sau lưng hắn chấn động, tán loạn rồi biến mất.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Sở Mộ biến sắc, cố gắng để cho mình giữ được tỉnh táo, nhanh chóng tra xét.
Sau khi thông đạo màu xám tiêu tán, ánh sáng phía đối diện cũng bị dập tắt, biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một mảnh tối tăm mờ mịt. Không nhìn thấy cao thấp chung qunah, không có bất kỳ phương hướng nào, khiến cho Sở Mộ thoáng cái mất đi phương hướng bên trong.
Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Liếc mắt đảo qua, bất luận là phương hướng nào đều là một mảnh tối tăm mờ mịt, nhìn không ra một chút khác biệt nào.
Trong lòng trầm xuống, Sở Mộ lấy ra Kiếm Tông linh ấn, nhìn kỹ lần nữa, lại thử câu thông, nhìn xem có thể triệu hoán Bạch Linh tiền bối ra hay không. Chỉ là mặc hắn triệu hoán thế nào, Kiếm Tông linh ấn dường như lại mất đi hiệu lực vậy.
Vừa rồi đối mặt với hư ảnh Thiên Quan màu đen do một Cực Thánh Tôn của Thiên tộc triệu hoán ra, Sở Mộ lập tức triệu hồi ra Bạch Linh tiền bối, chỉ là lại mất đi hiệu lực. Mà bây giờ hắn thử lần nữa, cũng vẫn mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc có nguyên nhân gì?
- Chẳng lẽ bị lực lượng của Thâm Lam thập bát ngục làm ảnh hưởng?
- Hay là Bạch Linh tiền bối xảy ra vấn đề gì?
Hai suy đoán hiện lên trong lòng, Sở Mộ càng thiên về suy đoán đầu tiên hơn. Nhưng mà sự thực là như thế nào, hắn không dám khẳng định.
Kiếm Tông linh ấn mất đi hiệu lực, chỉ có thể dựa vào năng lực của mình... Còn có vận khí nữ. a
Ở nơi này Sở Mộ không cảm nhận được sức nặng, ý niệm khẽ động là thân thể lập tức động, giống như là lông vũ vây, bay bổng về phía trước.
*****
- Nếu như nơi này là khoảng cách không gian từ Thập tam ngục tiến vào Thập tứ ngục, mà điểm ánh sáng kia chính là cửa ra. Như vậy chỉ cần ta tìm được điểm sáng này thì sẽ có cơ hội trở lại Thập tam ngục, hoặc là tiến vào thập tứ ngục.
Sở Mộ thầm nghĩ, khốn cảnh không làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu, ngược lại suy nghĩ càng thêm bình tĩnh hơn.
Trong không gian tối tăm mờ mịt, không có khởi điểm cũng không có giới hạn, không có tứ cực không có tám phương, không có thời gian trôi qua, giống như là thiên địa thời sơ khai, hỗn độn vậy.
Sở Mộ ở trong không gian hỗn độn này không ngừng di chuyển. Quay đầu lại cũng không nhìn thấy khởi điểm, thậm chí ngay cả cảnh sắc cũng giống như đúc. Ở trong hoàn cảnh như vậy, suy nghĩ của Sở Mộ lại càng thêm tỉnh táo, hắn dần dần nhớ lại trước kia, nhớ lại tất cả hành động của mình trước đó.
- Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, thiếu chút nữa ta đã có tâm ma.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Dưới loại honaf cảnh này khiến cho suy nghĩ và tư duy hắn ở trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối. Một khi nghĩ lại, tất cả sẽ vô cùng rõ ràng. Từ khi thi triển Khô Thương bí pháp, trong lúc bất tri bất giác hắn đã bị ảnh hưởng một chút. Ảnh hưởng này theo thực lực địch nhân giao thủ càng ngày càng mạnh cũng lớn mạnh theo. Có quan hệ trực tiếp với thọ nguyên càng ngày càng ít của hắn sau khi thi triển Khô Thương bí pháp.
Bởi vì địch nhân cường đại, thủ đoạn vô số, bởi vì thọ nguyên giảm bớt, chỉ có thể sống vài chục năm. Tất cả mọi thứ trong lúc bất tri bất giác mang tới áp lực cho Sở Mộ, mà chính hắn thì không có phát hiện ra, mãi cho tới lúc này mới phát hiện ra được.
Cũng may hiện tại hắn phát hiện ra được, nếu không đợi tới lúc càng ngày càng nghiêm trọng rất có thể sẽ diễn biến thành tâm ma.
Người có được kiếm tâm như Sở Mộ, tinh thần ý chỉ của bản thân đạt tới trình độ kinh người, rất khó có thể xuất hiện tâm ma. Nhưng mà một khi xuất hiện nhất định là tâm ma vô cùng đáng sợ, sẽ mang tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho Sở Mộ, thậm chí còn khiến cho kiếm tâm của hắn mê mẩn, thậm chí kiếm tâm còn bị hao tổn
Dừng lại, Sở Mộ kiểm tra kiếm tâm của mình.
Kiếm tâm là một loại tồn tại hư ảo, nhìn không thấy, sờ không được. Nhưng mà kiếm tâm do Sở Mộ tự mình lĩnh ngộ ra cho nên hắn có thể cảm giác được. Nó có thể tồn tại ở trung tâm trái tim, cũng có thể tồn tại ở một chỗ khác trên thân thể.
Sở Mộ nhìn thấy kiếm tâm của mình, đó là một đạo kiêm quang màu bạc thuần túy, trong sáng long lanh. Nhìn qua giống như là một tác phẩm hoàn mỹ. Chỉ là lúc này trong kiếm tâm không biết từ khi nào xuất hiện vài đạo sương mù màu đen, quấn quanh mặt ngoài kiếm tâm, làm cho cảm giác hoàn mỹ của kiếm tâm bị phá hỏng.
Sương mù màu đen kia giống như có linh tính, cảm nhận được Sở Mộ nhìn qua, không ngờ lại nhanh chóng hành động, không ngừng co rút lại, giống như muốn che giấu mình vậy.
Nhưng mà một khi Sở Mộ đã phát hiện ra chúng thì không có đạo lý nào buông tha được.
Yên Diệt Kiếm ý được điều động, hóa thành một đạo kiếm quang chém tới, vờn quanh kiếm tâm, chém giết những sương mù màu đen kia. Bị Yên Diệt Kiếm ý công kích, những sương mù màu đen cũng mau chóng phản kích.
Loại sương mù màu đen này sẽ trở thành lực lượng của tâm ma, một khi chúng tích lũy tới trình độ nhất định sẽ trở thành tâm ma, đến lúc đó Sở Mộ muốn dùng Yên Diệt Kiếm ý diệt sát chúng sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cũng may mắn là hắn kịp thời phát hiện ra.
Dưới Yên Diệt Kiếm ý, những đạo sương mù màu đen kia phản kháng, dãy dụa, không ngừng phản kích. Nhưng mà dưới công kích của Yên Diệt Kiếm ý, càng ngày càng yếu đi, cho tới cuối cùng hoàn toàn bị diệt sát không còn, biến mất không thấy gì nữa. Đây cũng là chỗ mạnh mẽ của Yên Diệt Kiếm ý, trực tiếp bị chôn vùi. Nếu không đổi lại là kiếm ý khác, chỉ sợ còn phải phí không ít công phu nữa.
Tiêu diệt sương mù màu đen, làm cho kiếm tâm thông suốt, hoàn mỹ trở lại, Sở Mộ cũng cảm giác được dường như mình đã hiểu ra cái gì đó. Loại cảm xúc sợ hãi này cũng vì vậy mà biến mất không còn.
- Cho dù chỉ có thể sống thêm mấy chục năm thì sao chứ? Khoái ý ân cừu mới là thứ ta truy cầu.
Sở Mộ lầm bầm nói.
- Đi tới đỉnh phong kiếm đạo. Trên đường đi tự nhiên có vô số phong cảnh, cảm xúc khác biệt.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Sở Mộ có cảm giác trong ngoài thông suốt.
Giải quyết xong tai họa ngầm của bản thân, kế tiếp là giải quyết tai họa ngầm bên ngoài.
Thở dài một hơi, Sở Mộ tùy ý chọn một phương hướng, nhanh chóng rời đi.
Xa xa xuất hiện một điểm sáng khiến cho hai mắt Sở Mộ tỏa sáng, tốc độ hẳn đẩy lên cao, nhanh chóng phóng về phía điểm sáng kia. Chỉ là lúc còn chưa đuổi tới, điểm sáng kia lại biến mất không thấy gì nữa.
Kế tiếp Sở Mộ lại nhiều lần gặp phải loại tình huống như vậy, nhìn thấy ánh sáng, nhanh chóng đuổi tới, nhưng mà luôn chậm một bước thì ánh sáng đã biến mất không thấy gì nữa. Chuyện này cũng không khiến cho Sở Mộ vội vàng xao động mà ngược lại còn khiến cho hắn suy nghĩ cẩn thận hơn.
Xem ra cổng không gian kia sau khi xuất hiện cũng không phải là tồn tại vĩnh viễn, mà tồn tại một khoảng thời gian ngắn. Về phần bao lâu hắn không thể nào phán đoán ra được. Bởi vì trong không gian tối tăm mờ mịt này, hắn không cảm nhận được thời gian lưu chuyển, hắn cũng không biết hắn tiến vào nơi này đã qua bao lâu rồi.
Giống như chỉ có vài giây đồng hồ, rất ngắn, lại giống như đã qua vài chục năm, thậm chí là còn lâu hơn.
Tìm kiếm, tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm.
Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, nói ngắn gọn. Sau khi trừ đi tai họa ngầm bên ngoài kiếm tâm, hắn càng thêm nhẫn nại, cũng không có giống như trước kia, e ngại tử vong mà trở nên thản nhiên hơn.
Sống chết có số.
Nhưng cho dù nói như vậy, hắn cũng không vì sợ tử vong mà buông tha cho tính mạng của mình, chỉ cần có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ tranh thủ. Coi như không có cơ hội thì hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội.
Càng ngày càng có nhiều người tiến vào trong thập tam ngục, rồi sau đó thông qua vòng xoáy không gian tiến vào đệ tứ ngục. Vận khí của bọn hắn không có như Sở Mộ, lưu lạc vào trong không gian tối tăm mờ mịt.
Chính bản thân Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, bất quá hắn còn sống là một chuyện tốt.
Trời không tuyệt đường người.
Trải qua vài chục lần thất bại, rốt cuộc hắn lại tìm được một điểm sáng. Hơn nữa khoảng cách của điểm sáng này rất gần hắn, màu sắc so với những điểm sáng trước kia dường như còn có chút khác biệt.
← Ch. 1918 | Ch. 1920 → |