← Ch.1920 | Ch.1922 → |
Thánh Vương hấp thu tin tức, sau khi hấp thu xong, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Có thể nhìn ra được vẻ vui mừng trên mặt Thánh vương là phát ra từ tận sâu trong lòng, dần dần biến thành cuồng hỉ.
Chỉ thấy quang mang lóe lên, trong tay hắn xuất hiện một viên ngọc, màu xanh da trời, vô cùng thâm thúy, giống như biển cả không có tận cùng, bên trên còn có vô số ngôi sao lấp lánh, giống như những ngôi sao đều cất giấu trong viên ngọc kia. Nếu như cẩn thận đếm một chút, tổng số ngôi so bên trong có mười tám.
Thâm Lam thần châu thập bát tinh.
Thâm Lam thần châu trong tay Thánh Vương không ngờ lại là Thâm Lam thần châu thập bát tinh. Chuyện này đồng nghĩa với việc hắn có thể bằng vào khỏa thần châu này trực tiếp vượt qua thập bát ngục, tiến vào tầng sâu hơn, đó có lẽ chính là nơi ở của Thế giới chi linh.
- Thế giới chi linh, Bất Tử Thánh Tôn ta tới đây.
Thánh Vương thầm nghĩ một tiếng, trực tiếp vận dụng lực lượng của Thâm Lam thần châu thập bát tinh, thân thể lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đây là ưu thế thuộc về hắn, là ưu thế không ai có thể sánh được.
...
Vô Hối Kiếm lang, từ lúc bắt đầu bước vào, Sở Mộ không ngừng đi về phía trước, không ngừng gặp phải cường địhc.
Những đạo thân ảnh màu đen ban đầu có thực lực tam luyện sơ giai, tổng cộng có ba ngàn. Tam luyện trung giai tổng cộng có ba ngàn. Tam luyện cao giai cũng có ba ngàn. Cho tới Tiểu Thánh tôn hiện tại cũng có ba ngàn.
Sở Mộ không ngừng chém giết, tứ trọng của Khô Thương bí pháp khiến cho lực lượng của hắn sau khi tiêu hao có thể trong thời gian ngắn nhất bổ sung lại. Dưới chiến đấu, lực lượng của Sở Mộ giống như vô cùng vô tận, căn bản không cần lo lắng tới vấn đề lực lượng khô kiệt. Điểm này chính là ưu thế của hắn, là ưu thế mà những người khác không thể nào so sánh được.
Đương nhiên Sở Mộ cũng không biết Thánh Vương tuy rằng tiến vào thập bát ngục chậm hơn hắn, nhưng mà lại rời khỏi thập bát ngục sớm hơn hắn. Bởi vì Thánh Vương có được Thâm Lam thần châu thập bát tinh.
Từ lúc mới bắt đầu, cực hạn của Sở Mộ là đối phó với mười đạo thân ảnh có thực lực Tiểu Thánh Tôn, cho tới bây giờ có thể đối phó với mười hai đạo thân ảnh. Đây là tiến bộ hết sức rõ ràng. Là kết quả tăng trưởng của kỹ xảo chiến đấu và kiếm pháp trên cùng một cấp độ lực lượng. Đương nhiên cũng bởi vì hắn khống chế Kiếm chi chân ý, làm cho song kiếm càng thêm linh hoạt, càng thêm chuẩn xác.
Sơ hở trong kiếm pháp của những đạo thân ảnh màu đen có thực lực Tiểu Thánh Tôn này bị hắn tìm ra một cách đơn giản, sau đó nhắm vào, chém giết.
Trong lúc chiến đấu đương nhiên Sở Mộ không có khả năng không bị thương. Nhiều lần hắn cũng bị trúng kiếm, chỉ có điều dưới Khô Thương bí pháp, một khi bị thương, trong thời gian cực ngắn có thể khỏi hẳn, mới có thể làm cho hắn tiếp tục chiến đấu được.
Những đạo thân ảnh màu đen thực lực Tiểu Thánh tôn dưới song kiếm của Sở Mộ không ngừng giảm bớt số lượng.
Chuyên tâm giết chóc, tới cuối cùng, mấy Tiểu Thánh tôn cuối cùng bị song kiếm của Sở Mộ chém giết, biến mất thành vô hình.
Mất đi mục tiêu, Sở Mộ từ trong giết chóc tỉnh táo lại, thở dài một hơi.
Mặc dù có tứ trọng của Khô Thương bí pháp khôi phục lực lượng tiêu hao của hắn, nhưng mà giết chóc trong thời gian dài, trên thực tế đối thủ đều không kém làm cho tâm thần hắn có cảm giác nặng nề, quá phụ tải. Đây là thứ không phải dùng Khô Thương bí pháp là có thể khôi phục được.
bất đắc dĩ, Sở Mộ đành phải dừng lại, ngồi xếp bằng xuống, khôi phục tâm thần tiêu hao, cũng làm cho thân thể đang căng cứng vì chiến đấu với cường độ cao được thả lỏn. g
Nghỉ ngơi lần này mất vài ngày, rốt cuộc Sở Mộ cũng khôi phục lại. Hắn đứng dậy, thần quang trong hai mắt nội liễm, lần nữa bước chân ra, tiến về phía trước.
Vẫn như trước, tinh quang rơi xuống, từng đạo thân ảnh màu đen từ trên mặt đất đen kịt trồi lên, tản mát ra khí tức chấn động khiến cho Sở Mộ khiếp sợ.
Đại Thánh Tôn.
Ba ngàn đạo thân ảnh màu đen đều có thực lực Đại Thánh tôn. Một đội ngũ cường giả như vậy đặt trong Thâm Lam thế giới, Thánh Hoàng không xuất, đủ để quét ngang thiên hạ, cho dù là bán bộ Thánh Hoàng cũng không phải là đối thủ.
Đối mặt với ba ngàn đạo thân ảnh màu đen có được thực lực Đai Thánh TÔn, dựa theo lệ cũ trước đó, kiếm pháp của chúng sẽ càng thêm cao siêu, càng thêm huyền diệu. Sở Mộ không có nắm chắc giết qua như trước đó.
Hơn nữa coi như giết qua đó, nếu như lại gặp đối thủ khác nữa, chẳng lẽ là những đối thủ có thực lực Cực Thánh Tôn hay sao?
Ngẫm lại mà xem, ba ngàn cường địch Cực Thánh tôn, vừa mới đối mặt cũng đủ để khiến cho hắn lập tức tan thành mây khói.
Không chỉ nói tới ba ngàn Cực Thánh tôn, coi như là ba ngàn Đại Thánh Tôn trước mắt cũng mang tới áp lực vô cùng lớn cho Sở Mộ.
Hít sâu một hơi, chịu đựng áp lực rất lớn, Sở Mộ thử bước về phía trước một bước, chỉ bước lên một bước nhỏ mà thôi. Hắn không biết phạm vi cảm ứng của những đạo thân ảnh màu đen này là bao nhiêu, hắn chỉ có thể thử mà thôi. Một khi phạm phải sai lầm, rất có khả năng dẫn phát vài đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh Tôn công kích hắn. Mà một khi Sở Mộ bị một ít đạo thân ảnh màu đen này vây công, kết cục cũng sẽ không tốt.
Những đạo thân ảnh có thực lực Đại Thánh tôn này, dưới tình huống một chọi một Sở Mộ nắm chắc chiến thắng, nhưng mà cần phải có thời gian. Nếu như hai người liên thủ, hắn muốn chiến thắng độ khó rất lớn, phải trả một cái giá không nhỏ. Nếu như là ba người liên thủ, vô vọng với chiến thắng, có thể bảo vệ tính mạng đã là không tệ rồi. Nếu như là bốn, hắn sẽ phải chết.
Sở Mộ không biết chết ở trong Kiếm lang này là chết thật hay là thế nào, nhưng mà dù sao còn sống vẫn là tốt nhất.
Sau khi bước vào phạm vi nhất định, lập tức có hai đạo thân ảnh màu đen xuất kiếm, kiếm quang phá không, tốc độ nhanh tới kinh người, một trái một phải bắn thẳng về phía Sở Mộ. Kiếm quang đáng sợ đâm tới, mang theo những thanh âm khiến cho lòng người lạnh lẽo, giống như là ma âm vậy.
Phản ứng của Sở Mộ cực nhanh, song kiếm chấn động, lập tức gạt hai kiếm đâm tới, song kiếm mượn lực, thuận thế chém về phía trước. Nếu như đối mặt với Tiểu Thánh Tôn, hai kiếm như vậy nhất định có thể giết chết đối phương. Nhưng mà hiện tại địch nhân là Đại Thánh Tôn, hai kiếm của Sở Mộ cũng không có như ý nguyện giết chết đối phương mà bị đối phương tránh đi.
*****
Điểm này Sở Mộ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, song kiếm đang chém xuống không trì trệ chút nào, vẫn như hành vân lưu thủy chuyển hướng, lần nữa bắn thẳng về phía hai đạo thân ảnh màu đen kia. Bước chân của Sở Mộ lại không di chuyển một chút nào.
Hắn đã sớm biết rõ, chỉ cần chân không di chuyển, bước vào phạm vi khác, cho dù khoảng cách của song kiếm mở rộng thì cũng sẽ không dẫn phát những đạo thân ảnh màu đen khác đi công kích hắn.
Lấy một địch hai, áp lực này vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của Sở Mộ. Hiện tại hắn cũng không sợ bị thương, chỉ cần thương thế không quá nặng, sẽ trong thời gian cực ngắn khỏi hẳn, không làm ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực của hắn. Đương nhiên nếu có thể không bị thương là tốt nhất.
Làm gì chắc đó, Sở Mộ cũng không mạo hiểm. Dưới song kiếm, không ngừng chiến đấu với hai cường địch Đại Thánh tôn.
Hai đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh Tôn liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, lại bị Sở Mộ dùng song kiếm mạnh mẽ tách ra, căn bản không có chỗ trống liên thủ, như vậy áp lực của Sở Mộ cũng nhỏ đi không ít.
Lấy một địch hai, song kiếm giống như hai người cầm kiếm thi triển, kiếm pháp khác biệt, không ngừng được diễn dịch ra.
Tìm được một cơ hội, Sở Mộ đánh lui một người, song kiếm hợp lại, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía một người, lại chém giết một người khác đang xông tới, diệt trừ hai cường địch.
Không có nghỉ ngơi, thừa dịp chém giết cường địch, kiếm ý mạnh mẽ, Sở Mộ lại lần nữa bước chân ra.
Lần này vẫn hấp dẫn hai Đại Thánh tôn ra tay.
cho dù kiếm pháp của hai Đại Thánh tôn này so với hai người trước đó có chỗ bất đồng, nhưng mà có một lần kinh nghiệm trước đó cho nên độ khó khi đối đầu của Sở Mộ so với trước đó đã hạ thấp một chút.
Hai lần, mỗi lần đều hấp dẫn hai người, Sở Mộ không ngừng chém giết những đạo thân ảnh màu đen này. Phàm là những đạo thân ảnh màu đen kia bị giết đều sẽ lộ ra khe hở, những đạo thân ảnh phía sau sẽ nhanh chóng bổ sung tới.
Một lần không cẩn thận, bởi vì chân bước hơi chênh lệch một chút làm cho Sở Mộ dẫn tới ba Đại Thánh Tôn ra tay, ba Đại Thánh Tôn lập tức mang tới áp lực trầm trọng cho Sở Mộ.
Dùng hết toàn lực chiến một trận, hơn nữa lại trả giá thân trúng ba kiếm, Sở Mộ mới giết chết được một người. Thương thế của bản thân nhanh chóng khôi phục, hai đạo thân ảnh còn lại cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ.
Ba ngàn Đại Thánh tôn, chiến đấu từng đôi một, chém giết, mỗi một lần đều là chém giết sinh tử, đều tiêu hao không ít lực lượng của Sở Mộ, tốn không ít thời gian. Sở Mộ hoàn toàn quên thời gian trôi qua, hoàn toàn chìm đắm trong giết chóc sinh tử.
Những đạo thân ảnh màu đen liên tục tử vong, càng ngày càng ít. Sở Mộ hoàn toàn thích ứng với lấy một địch hai, bắt đầu khiêu chiến lấy một địch ba.
Tu luyện chính là đào móc tiềm lực của mình, lấy chiến nuôi chiến. Nhất là trong cuộc chiến sinh tử, bức bách mình tới cực hạn.
Lấy một địch ba vẫn còn có chút miễn cưỡng, mặc dù có thể chém giết được cường địch, nhưng mà bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương. Điều Sở Mộ muốn làm đó chính là dùng thương thế nhỏ bé hơn chém giết đối phương.
Thân thể dưới tứ trọng của Khô Thương bí pháp đã có chút trạng thái như bất tử chi thân, đây là chỗ dựa trong chiến đấu sinh tử của hắn.
Chỉ là, nhiều lần bị thương rồi tự lành, Sở Mộ cảm giác được tốc độ trôi qua thọ nguyên của mình dường như có chút không bình thường. Dưới vạn lần lại trôi qua thêm vài chục năm. Thời gian hắn có thể còn sống vốn trên cơ sở vài chục năm lại giảm bớt thêm chút nữa.
May mà những đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh tôn kia không có nhiều lắm.
Đạo thân ảnh màu đen cuối cùng ngã xuống dưới thân kiếm của Sở Mộ, tiêu tán thành vô hình.
Sở Mộ thở dài một hơi, chiến đấu với ba ngàn Tiểu Thánh tôn so với áp lực khi chiến đấu với ba ngàn Đại Thánh Tôn kém những mười lần.
Ngồi xếp bằng xuống để khôi phục. vài ngày sau trạng thái của Sở Mộ đã khôi phục lại. Hắn đừng dậy, lần nữa bước chân ra, phía trước có tinh quang rơi xuống, bóng người bay lên, quả nhiên là ba ngàn Cực Thánh Tôn.
- Cực Thánh Tôn.
Khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười khổ, nhưng mà hai mắt lại bắn ra tinh mang sắc bén, chiến ý ngập trời.
Chiến chiến, chỉ có chiến tới chết mà thôi.
Vừa mới sải bước ra, bước này Sở Mộ bước vô cùng cẩn thận, chỉ hấp dẫn một đạo thân ảnh xuất kiếm. Nhưng mà uy lực của Cực Thánh Tôn lại mang tới áp lực vô cùng mãnh liệt cho Sở Mộ, loại nguy cơ này xuất hiện từ sâu trong xương tủy.
Dùng toàn lực chiến một trận, một trận chiến đột phá cực hạn, thậm chí là một trận chiến không thèm để ý tới thương thế của bả thân.
Song kiếm lưu lại hai vết kiếm thật sâu trên đạo thân ảnh màu đen này, đó là kiếm ngấn thập tự giao nhau, cơ hồ thân thể đạo thân ảnh màu đen kia cũng bị chia năm xẻ bảy. Mà trên người Sở Mộ cũng bị đâm ra một kiếm, kiếm kia trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn, đánh nát bổn nguyên Mộc Chi tương, lực lượng đáng sợ từ trung tâm trái tim hắn khuếch tán ra toàn thân...
Tử vong là gì?
Hắc ám, hư không, tất cả đều biến mất, nhìn không thấy, nghe không được, cảm giác không được, không ngừng du đãng giống như cô hồn dã quỷ vậy.
- Ta chết rồi sao?
Một suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, giống như là ánh nến thắp sáng trong bóng tối, xua tan một ít bóng đêm.
- Không phải tử vong là không thể cảm nhận, cảm giác được gì hay sao?
- Vì sao ta lại còn có ý niệm tồn tại?
Tử vong, Sở Mộ cũng từng trải qua, lần tử vong kia khiến cho linh hồn hắn từ địa cầu xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, trùng sinh.
Như vậy tử vong lần này là thế nào?
..
- Thế giới chi linh, ngươi ở nơi nào?
Thánh vương hét lớn.
Hắn lợi dụng Thâm Lam thần châu thập bát tinh, trực tiếp rời khỏi thập bát ngục, tiến vào tầng sâu hơn. Vốn tưởng rằng có thể đơn giản tìm được Thế giới chi linh, kết quả hắn lại phát hiện ra căn bản không có tìm được.
Đây là một mảnh hư không tối tăm mờ mịt, không có bầu trời không có mặt đất, cũng không có tận cùng, không có bát phương tứ cục, thậm chí ngay cả thời gian trôi qua cũng không cảm nhận được. Nếu như Sở Mộ cũng ở đây nhất định sẽ phát hiện đây chính là địa phương trước kia hắn từ cổng không gian từ thập tam ngục tiến vào.
Tiểu hỗn độn hư không.
Sau khi Thánh Vương tiến vào trong, không ngừng tìm kiếm, lại không tìm thấy cái gọi là Thế giới chi linh, chỉ có một mảnh tối tăm mờ mịt, chuyện này khiến cho sự kích động và vui sướng trong lòng hắn giống như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng hiện lên vẻ bực bội.
*****
Thế giới chi linh.
Hoàng Đình vì mười tám khỏa Thâm Lam thần châu mà cố gắng mấy ngàn năm, nhưng cũng chỉ có đạt được ba khỏa Thâm Lam thần châu mà thôi. Vốn hắn cũng không biết rõ phải bao lâu mới có thể tụ tập đủ mười tám khỏa Thâm Lam thần châu. Không ngờ tới thần châu lại có dị động, đi tới Thâm Lam thập bát ngục này.
Có thể khẳng định Thế giới chi linh ở trong Thâm lam thập bát ngục, chỉ cần tìm được Thế giới chi linh là có thể được Thế giới chi linh tán thành, do đó trở thành Thế giới chi tử, lại trở thành thế giới chi chủ.
Ngẫm lại mà xem, Thâm Lam thế giới to lớn như vậy, một khi trở thành chủ nhân của thế giới này sẽ trực tiếp có lực lượng cường đại vượt qua Thánh Hoàng, chấp chưởng một phương thế giới, khống chế sinh tử của vô số sinh linh, cao cao tại thượng, chí cường vô song. Chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng khiến cho con người ta kích động vạn phần.
Cố gắng tu luyện là vì cái gì chứ?
Chẳng phải vì sống lâu hơn sao?
Có lẽ là đúng, nhưng mà khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, thọ nguyên đã không phải là truy cầu chính yếu nữa. Mà địa vị cao hơn, lực lượng càng cường đại hơn, áp đảo tất cả, đó mới là truy cầu thực sự.
Chỉ là lúc này đại đạo suy yếu, Thánh Hoàng không xuất, tu luyện tới Thánh Tôn đã là cực hạn, coi như có thiên tư trở thành Thánh Hoàn gcũng không có hoàn cảnh trở thành Thánh Hoàng.
Tu vi càng cường đại, cảnh giới càng thâm sâu càng có thể cảm nhận được. Nhất là những cường giả bán bộ Hoàng cảnh càng hiểu rõ, lực lượng của bọn hắn bắt đầu bị ảnh hưởng một chút.
Cho nên tìm được Thế giới chi linh, được Thế giới chi linh tán thành là một đường ra.
Mặc dù nói, tìm được Thế giới chi linh cũng không nhất định được Thế giới chi linh tán thành, nhưng mà tìm được tới bước này, chung quy cũng có thể chiếm được tiên cơ.
Trong lòng Thánh Vương vốn có vô số hi vọng, cũng bởi vì tới nơi này mà dần dần trở thành thất vọng, phiền não không thôi.
Giờ phút này một ít Thánh Tôn các tộc đang ở thập bát ngục, đạp vào Kiếm lang, không ngừng chiến đấu, giết chóc. Thực lực của bọn hắn cường đại, nhưng mà lại không có năng lực khôi phục lực lượng và thương thế nhanh chóng như Sở Mộ, bởi vậy hiệu suất giết chóc vẫn còn kém hơn Sở Mộ rất nhiều.
..
- Rốt cuộc là ta còn sống hay là đã chết?
Một câu hỏi hiện lên, không ngừng xuất hiện, khiến cho Sở Mộ không rõ ràng cho lắm.
Nếu như nói còn sống, vậy vì sao bản thân mình không nghe được cái gì, cũng không nhìn thấy gì, không sờ thấy gì? Chỉ có bóng tối và hư không mà thôi. Nếu như nói là chết, vậy sao mình còn có thể suy nghĩ được?
Còn sống hay đã chết, nghi hoặc này bồi hồi trong lòng Sở Mộ.
Trạng thái của Sở Mộ lúc này hết sức kỳ lạ, chính bản thân hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
Song kiếm suýt chút nữa chém giết một đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh tôn, mà trái tim hắn cũng bị một kiếm của Đại Thánh tôn này xuyên qua. Thương thế như vậy vốn sẽ không trí mạng, nhưng mà uy lực một kiếm kia rất là đáng sợ, đánh nát bổn nguyên Mộc Chi tương, nghiền nát trái tim, hơn nữa lại lan tràn toàn thân. lực lượng của Khô Thương bí pháp miễn cưỡng lắm mới chống cự được loại lực lượng này.
Kết quả lại khiến cho Sở Mộ có chút dở khóc dở cười, bởi vì không phải hắn bị một kiếm kia trực tiếp chém giết chết, mà là Khô Thương bí pháp muốn chống cự loại lực lượng này, lại còn muốn khôi phục tiêu hao của bản thân, khiến cho thọ nguyên tiêu hao càng nhiềuh ơn. Cuối cùng tuy rằng khiến cho thân thể bị thương khỏi hẳn, nhưng mà thọ nguyên lại tiêu hao không còn cho nên tử vong.
Phương thức chết như vậy khiến cho Sở Mộ không biết nên nói gì cho phải.
Loại trạng thái hiện tại rốt cuộc còn sống hay đã chết, bản thân Sở Mộ cũng không rõ ràng cho lắm.
Nghe không được, nhìn không thấy, sờ không tới, không có cảm giác gì. Tất cả chỉ là một phiến bóng tối, không biết thân đang ở nơi nào, không biết qua đi bao lâu, cô độc tịch mịch, giống như tồn tại vĩnh hằng vậy.
Giống như lục bình không rễ, trôi nổi trong bóng tối vô tận.
Sở Mộ không ngừng suy nghĩ, mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho bóng tối xâm nhập nhưng vẫn không cảm thấy không kiên nhẫn một chút nào. Hắn hoàn toàn ở trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối. Loại tỉnh táo này giúp Sở Mộ có thể phân biệt ra, đây tuyệt đối không phải là tỉnh táo vón có, càng giống như là cảm giác tỉnh táo khi mất đi thất tình lục dục vậy.
Tình huống như vậy Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, hắn không nghĩ ra, nghĩ mãi mà không rõ cho nên dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa.
Bất tri bất giác... Sở Mộ nhớ lại..
Nhớ lại kinh nghiệm từ lúc còn nhỏ trên địa cầu, thứ lần thứ nhất cầm kiếm, lần thứ nhất vung kiếm, lần thứ nhất luyện kiếm, đạp vào con đường kiếm thuật sư, trở thành đại sư kiếm thuật, trọng linh tại Cổ Kiếm đại lục.
Trên Cổ Kiếm đại lục, trở thành đệ tử Thanh Phong Kiếm phái, tu vi Kiếm Khí cảnh, dùng khởi đầu không mấy cao cường đại từng bước một, gặp từng đối thủ một. Những thiên tài đều bại dưới kiếm của hắn, trở thành đá kê chân, khiến cho hắn từng bước một leo lên đỉnh cao.
Thiên tài môn phái, thiên tài cấp bậc Vương triều, thiên tài cấp Vực, thiên tài cấp Đại lục, từng bước một đi lên, tính mạng không dứt, chiến đấu không ngớt.
Từ Cổ Kiếm đại lục tiến vào thế giới Thái cổ, lại từ thế giới Thái cổ tiến vào Cổ Thần giới, rồi sau đó lại tiến vào trong Thâm Lam thế giới.
Tiến vào từng thế giới một, thế giới sau cường đại hơn thế giới trước. Mãi cho tới không lâu trước đó có được thực lực Đại Thánh tôn đỉnh phong, là cường giả đứng trên đỉnh Thâm Lam thế giới.
Phụ mẫu, song thân, đại ca, Tiêu Thiên Phong sư huynh...
Từng khuôn mặt cũ, quen thuộc đã nhiều năm không gặp hiện lên trong đầu hắn, hiện lên rõ mồn một.
Tất cả mọi thứ khiến cho Sở Mộ có cảm giác như một lần nữa sống lại vậy.
Những kinh nghiệm kia là một lần mơ hay sao?
Sở Mộ không phân rõ đâu là chân thật, đâu là hư ảo.
Không ngừng du đãng, không biết đâu là tận cùng. Bỗng nhiên trước mặt Sở Mộ có chút ánh sáng hiện lên.
Ánh sáng kia giống như là hải đăng trên biển rộng mênh mông trong đêm tối vậy, chỉ dẫn người mê muội mất phương hướng tiến lên, vô ý thức, Sở Mộ lập tức bay về phía ánh sáng kia.
*****
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sở Mộ cũng bay tới trước mặt ánh sáng kia. Thứ kia giống như là ánh sáng chiếu qua lỗ thủng vậy. Không chút do dự, Sở Mộ đâm đầu vào trong.
Lập tức, hắn nhìn thấy, cảm giác được, giống như lần nữa sống lại vậy.
Sống hay chết, bồi hồi của việc còn sống hay đã chết khiến cho hắn không rõ ràng lắm. Bởi vì hắn chỉ có thể cảm giác được mình tồn tai, nghe được, cảm giác được, lại không có thân thể, giống như chỉ còn lại có linh hồn, nhưng mà lại không giống như linh hồn vậy.
- Đây là... Tiểu Hỗn độn hư không.
Một đạo thanh âm vang vọng, ôn hòa, không cao không thấp, không mặn không nhạt, không nhanh không chậm. Thanh âm này giống như là thanh âm của thiên đạo, mỗi một chữ đều ẩn chứa huyền diệu vô cùng. Thế giới trước mắt Sở Mộ dường như đang diễn biến, rồi lại không có lĩnh ngộ gì.
- Thế giới chi linh...
Linh quang lóe lên, ngữ khí không quá khẳng định từ trong miệng Sở Mộ vang lên.
Dứt lời, trước mắt Sở Mộ lập tức có một đám sương mù từ trong hư vô lan tràn ra, sương mù kia màu xám, giống như là màu sắc của hồn độn thời thiên địa sơ khai, không có ngũ quan, không có tứ chi, dao động có quy luật. Sở Mộ phát hiện ra, loại chấn động này ẩn chứa huyền diệu vô cùng.
Nhưng mà hi vọng lại một lần nữa hiện lên trong hoàn cảnh khó khăn.
Thánh Vương khổ cực lại không có tìm được Thế giới chi linh. Mà thế giới chi linh lại chủ động xuất hiện trước mặt Sở Mộ, chuyện này nếu như Thánh Vương biết rõ, không biết liệu có tức điên lên hay không.
Mà những người vẫn còn đang chém giết sinh tử trên Vô Hối Kiếm lang, hoặc là vẫn còn vì phương pháp tiến vào thập bát ngục mà vắt óc suy nghĩ. Nếu như bọn họ biết rõ, không biết có tức tới thổ máu hay không.
Tất cả mọi chuyện đều không có liên quan tới Sở Mộ. Lực chú ý của hắn, toàn bộ đều đặt vào trên sương mù màu xám trước mắt.
- Từ lúc ngươi tiến vào Thâm Lam thế giới ta đã chú ý tới ngươi.
Thanh âm của Thế giới chi linh lần nữa vang lên, giống như là thanh âm của đại đạo, khiến cho Sở Mộ hơi kinh hãi, bất quá nghĩ tới việc đối phương là Thế giới chi linh, chấp chưởng cả Thâm Lam thế giới. Bị đối phương chú ý cũng không có gì là kỳ quái cả.
- Truyền thuyết có nói, tìm được ngươi, được ngươi tán thành là có thể trở thành Thế giới chi tử, có được lực lượng thế giới, có phải là thật hay không?
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không biết nói gì cho nên mới hỏi.
- Là thật.
Thế giới chi linh trả lời rất đơn giản.
- Vậy phải làm như thế nào mới có thể được ngươi tán thành?
Sở Mộ lại hỏi.
- Ngươi không được ta tán thành thì sẽ không nhìn thấy ta.
Thế giới chi linh đáp lại, những lời này khiến cho Sở Mộ không biết nên biểu đạt sự kích động trong lòng mình thế nào.
Vốn, kể cả hắn và tất cả mọi người đều cho rằng trước hết phải tìm được Thế giới chi linh, rồi sau đó lại nghĩ cách để được Thế giới chi linh tán thành. Như vậy mới có được lực lượng của Thế giới chi linh, trở thành thế giới chi tử.
Nhưng mà hiện tại Sở Mộ mới biết được suy nghĩ trước kia đều là sai lầm. Bởi vì tìm được Thế giwois chi linh chẳng khác nào được Thế giới chi linh tán thành. Hoặc là nói, chỉ có được Thế giới chi linh tán thành mới có thể tìm được Thế giới chi linh. So với nói tìm được Thế giới chi linh chẳng khác nào nói là Thế giới chi linh tìm tới mình.
Thánh Vương vẫn còn đang tìm kiếm chỗ ở của Thế giới chi linh trong Tiểu Hỗn độn hư không.
Cường giả các tộc hoặc là vắt óc, trăm phương ngàn kế tìm kiếm phương pháp tiến vào thập bát ngục, hoặc là đã tiến vào thập bát ngục, đang chiến đấu không ngớt ở trong Vô Hối kiếm lang.
Mà Sở Mộ thì đã tiếp xúc với Thế giới chi linh.
Giờ phút này trạng thái của Sở Mộ hết sức kỳ lạ, không có thân thể, thậm chí cũng không có linh hồn, chỉ còn lại ý thức, giống như là lục bình không rễ.
Đối thoại ngắn gọn khiến cho Sở Mộ hiểu rõ, là Thế giới chi linh tới tìm hắn, mà không phải hắn tìm được Thế giới chi linh. Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn được Thế giới chi linh tán thành, chỉ là dùng trạng thái của hắn bây giờ, được Thế giới chi linh tán thành thì sao chứ?
Trong lúc suy nghĩ không ngừng, Sở Mộ được lực lượng của Thế giới chi linh bao phủ, xuyên thẳng qua Tiểu Hỗn độn hư không, nhanh chóng tiến lên, giống như là thuyền lớn vượt đại dương bao la vậy.
Bỗng nhiên trước mắt có một điểm quang mang màu lam không ngừng bành trướng, trong nháy mắt tới gần. Sở Mộ nhìn thấy một tòa cung điện được quang mang màu lam bao phủ. Cung điện kia lớn vô cùng, quả thực giống như là một tòa đại lục lớn, nhìn không thấy tận cùng và độ cao.
Thế giới chi linh mang theo ý thức của Sở Mộ, chui vào trong quang mang màu lam kia, tiến vào cung điện to lớn không cách nào hình dung được, tiến vào trong đại điện. Bên trong đại điện này càng khổng lồ, khó có thể tưởng tượng được.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh quang mang màu xanh đậm bao la bát ngát, vô cùng thâm thúy, giống như là biển lớn mênh mông bất động.
Từng cây cột màu xanh đậm đường kính chừng mấy ngàn thước đứng sừng sững, mỗi một cây cột đều có khoảng cách chừng mười vạn trượng, tính toán một cách đơn giản, những cây cột màu xanh đậm trong tòa đại điện này tối thiểu cũng có hơn ngàn cây.
Đây là thủ bút bực nào chứ?
Sở Mộ có thể khẳng định, từ lúc hắn sinh ra tới bây giờ, một đường tiến lên cũng nhìn thấy vô số cung điện. Nhưng mà hắn chưa bao giờ thấy có tòa cung điện nào có thể so sánh với tòa cung điện hiện tại. Cho dù là toàn bộ Hàn Băng cung điện cực lớn của Hàn Băng Thánh Tôn cộng lại cũng không có khổng lồ như tòa đại điện này.
Nhỏ bé, thân ở trong đó Sở Mộ chỉ có một cảm giác - quá nhỏ bé.
giống như là hạt bụi vậy.
Dưới sự dẫn dắt của lực lượng Thế Giới chi linh, Sở Mộ nhanh chóng tiến lên. Trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách vô tận, đến cuối đại điện, không ngờ lại có một vương tọa. Một vương tọa cực lớn vô cùng, chỉ là bên trên vương tọa không có lấy một bóng người.
Sở Mộ khó có thể tưởng tượng được, không biết người cao cỡ nào mới có thể phù hợp với vương tọa như vậy, tối thiểu thân cũng phải cao vạn trượng a.
← Ch. 1920 | Ch. 1922 → |