← Ch.1946 | Ch.1948 → |
- Hắn thật sự là một Quy người tu luyện Nguyên Cảnh sao?
Cát Nhạc trợn trừng hai mắt, giống như lẩm bẩm lại giống như đang hỏi thăm Thượng Chí Chân và Vương Triều Doanh.
- Không nên hỏi ta. Ta không biết.
Vương Triều Doanh nói.
- Chưa đủ hai mươi tuổi, cảnh giới kiếm pháp lại đạt được Nhân cảnh. Yêu nghiệt như vậy, không thể dùng khả năng quan sát tầm thường để nhìn nhận được.
Thượng Chí Chân nói.
- Không biết sau khi hắn đi ra, tu vi có thể nâng cao đến mức nào?
Cát Nhạc dừng lại một hồi, lại hiếu kỳ nói.
- Niết Bàn Cảnh là khẳng định.
Về điểm này, Thượng Chí Chân và Vương Triều Doanh đều rất khẳng định gật đầu.
Ngày thứ hai mươi vừa kết thúc, Sở Mộ đi ra.
Ở trong kiếm tháp, chỉ cần có Kiếm Thành Lệnh, có thể khai thông, trực tiếp tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, vô cùng thuận tiện. Lúc rời đi, cũng sẽ xuất hiện ở vị trí ban đầu.
Trong lúc bất chợt, bóng dáng Sở Mộ xuất hiện ở trước mặt Thượng Chí Chân và Vương Triều Doanh cùng với Cát Nhạc, khiến cho bọn họ ngẩn ra. Đột nhiên, ánh mắt tất cả đều rơi vào trên người Sở Mộ. Tiếp theo, hai mắt trợn trừng, đồng tử co lại, vẻ mặt đều vô cùng khiếp sợ.
- Vạn... Vạn Cổ Cảnh...
Cát Nhạc hình như thấy chuyện khiến hắn không thể nói được lời nào. Hắn kinh ngạc kêu lớn một tiếng. Mặc dù hai người Thượng Chí Chân cùng Vương Triều Doanh không có nói, nhưng trong lòng bọn họ cũng chấn động kinh sợ, không thể kém hơn so với Cát Nhạc.
Tầng cao nhất của Nhân kiếm tháp số 18, Sở Mộ phát ra khí tức, không ngờ chính là Vạn Cổ Cảnh.
Vạn Cổ nhất trọng thiên!
Tròn hai mươi ngày, một ngàn hai trăm điểm Kiếm Thành bên trong Kiếm Thành Lệnh đã hoàn toàn tiêu hao không còn. Tu vi của Sở Mộ cũng từ Quy Nguyên Cảnh nhị giai, liên tục không ngừng nâng cao. Ở dưới tình huống không có bình cảnh, năng lượng đủ nhiều, khiến cho tu vi của hắn được nâng cao vô cùng lớn.
Quy Nguyên Cảnh nhập môn, Quy Nguyên Cảnh tiểu thành, Quy Nguyên Cảnh đại thành, Quy Nguyên Cảnh viên mãn. Sau đó, Niết Bàn Cảnh.
Niết Bàn Cảnh cửu trọng thiên. Mỗi lần Niết Bàn, đều là một lần bản thân lột xác. Từ thân thể đến đan điền rồi đến linh hồn. Mỗi lần lột xác, đều cần tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nếu không phải hắn ở bên trong Thiên Nguyên Đỉnh, nguyên khí thiên địa vô cùng nồng đậm tinh thuần, đồng thời gần như vô cùng vô tận, Sở Mộ cũng không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn liên tục chín lần Niết Bàn.
Sau Niết Bàn Cảnh, chính là ngưng luyện nguyên thần, thành tựu thân thánh Vạn Cổ Cảnh.
Chỉ có điều, Sở Mộ cũng không giống với các Vạn Cổ Cảnh khác. Thành tựu nguyên thần, hắn tu luyện Cầu Chân Công, không có nguyên thần, giống như bên trong thế giới tinh thần hư không hỗn độn nhỏ, chỉ có vô số ánh sao lấp lánh, chỉ có vòng xoáy tinh vân chỗ trung tâm.
Vạn Cổ Cảnh bình thường không có nguyên thần có nghĩa là chết. Nhưng Sở Mộ không có nguyên thần, có nghĩa là năng lực sinh tồn càng cường đại hơn. Bí pháp công kích nguyên thần, cho dù là sát nhập bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, cũng có không cách nào tạo thành phá hủy hoàn toàn. Bởi vì Sở Mộ không có nguyên thần. Đương nhiên, Sở Mộ không có nguyên thần cũng có không cách nào tu luyện bí pháp công kích nguyên thần.
Có bỏ có được. Thiên đạo đã định.
Chỉ có điều, Sở Mộ tu luyện Cầu Chân Công lại nắm giữ kiếm thuật Vấn Đạo, đã có đầy đủ năng lực trùng kích thế giới tinh thần của đối phương. Mỗi một kiếm đều có thể làm được. Có bí pháp công kích nguyên thần hay không, cũng không có khác biệt gì lớn.
Linh hồn và ý thức của hắn, có kiếm đạo bản nguyên ở sâu bên trong bảo vệ. Trừ khi có thể đánh bại kiếm đạo bản nguyên, mới có thể tổn thương tới linh hồn Sở Mộ. Vậy ít nhất cần phải là cường giả cấp Chúa Tể.
Đồng dạng, tinh thần và thể xác Sở Mộ cũng không có biến thành thân thánh, lại hoàn toàn không yếu hơn so với thân thánh.
Hai mươi ngày ngắn ngủi, từ Quy Nguyên Cảnh nhị giai, thăng cấp đến Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Loại biên độ nâng cao này khiến người ta thấy phải nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Cát Nhạc đờ đẫn nói.
Một lúc lâu sau, ba người mới khôi phục lại sự tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi.
- Được rồi. Chắc hẳn nên đi chúc mừng một phen. Bản Tháp Chủ quyết định, đi Tam vị Lâu.
Thượng Chí Chân hào sảng nói.
- Đi thôi.
Cát Nhạc cùng Vương Triều Doanh vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, bộ dạng không kịp chờ đợi. Điều đó khiến cho Sở Mộ sinh ra mấy phần mong đợi.
- Sở lão đệ, ngươi có lộc ăn. Đầu bếp ở Tam vị Lâu lại là linh trù sư.
Cát Nhạc đã sắp chảy nước miếng.
Giá thức ăn ở Tam vị Lâu cao đến dọa người. Đồng thời, chỉ tiếp nhận thanh toán bằng điểm Kiếm Thành. Bốn người tổng cộng gọi tám món, lại thêm một vò rượu. Cuối cùng, Thượng Chí Chân không ngờ trả hết sáu mươi điểm Kiếm Thành. Đây là kết quả sau khi đã chiết khấu sáu phần. Nói cách khác, ăn một bữa cơm như thế, chẳng khác nào tu luyện một ngày ở bên trong Thiên Nguyên Đỉnh.
Tuy rằng chi phí cao, lại cao cũng đáng giá. Đầu tiên là những thức ăn này và rượu. Sở Mộ chắc chắn, đây là lần đầu tiên sau khi hắn trải qua mấy thế giới được nếm thứ ngon như vậy. Tam vị Lâu, trong đó có hai món thức ăn chiêu bài. Vào miệng là một mùi, nhai là một mùi, nuốt xuống lại là một mùi khác. Rượu cũng như vậy.
Ba loại mùi hoàn toàn khác nhau, lại không có xung đột với nhau. Cuối cùng vào bụng, hóa thành nhiệt lưu, tràn ngập toàn thân. Ấm áp khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Tinh khí thần hình như cũng nhận được nâng cao rất nhỏ.
Sở Mộ phán đoán, ăn một bữa cơm như vậy, nếu như Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên bình thường nhất định sẽ nhận được nâng cao rõ rệt. Tối thiểu chẳng khác nào dưới tình huống bình thường, một hai năm tu luyện toàn diện. Nhưng hắn đồng thời tu luyện tinh khí thần, cơ sở vô cùng vững chắc, Vạn Cổ Cảnh bình thường còn xa mới có thể so sánh được. Cho nên, nâng cao vô cùng nhỏ. Nhưng nếu như có thể ăn mỗi ngày, thật ra có trợ giúp khiến tu vi nhanh chóng nâng cao.
Tam vị Lâu tiêu tốn như vậy, Thiên Nguyên Đỉnh tiêu hao như vậy, Sở Mộ không khỏi cảm giác bùi ngùi. Điểm Kiếm Thành quả thực dùng tốt.
- Nếu như ta bán đi một ngàn hai trăm điểm Kiếm Thành trước đó, cho dù là nhận được một ngàn hai trăm khối nguyên tinh hạ phẩm, cũng có không cách nào khiến cho tu vi của ta tăng lên tới Niết Bàn Cảnh. Càng chưa nói tới Vạn Cổ Cảnh hiện tại.
Sở Mộ thầm nghĩ. Thảo nào lại có ít người nguyện ý bán ra điểm Kiếm Thành như vậy.
- Tháp Chủ, có phương pháp gì có thể nhận được điểm Kiếm Thành tốt hay không?
Sau khi ăn uống no nê, Sở Mộ hỏi.
*****
- Phương pháp để nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn, thật sự có. Loại thứ nhất, cảnh giới kiếm pháp của ngươi tăng lên, thông qua sát hạch cao cấp hơn, có thể nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn. Loại thứ hai, khiêu chiến Tháp Chủ khác, nhận được vị trí Tháp Chủ, cũng có thể thu được thêm càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn.
Cát Nhạc nói trước:
- Loại thứ ba, chính là hoàn thành nhiệm vụ của kiếm tháp. Chỉ có điều nhiệm vụ này có nguy hiểm nhất định. Loại thứ tư, chính là giải đáp nghi vấn của các kiếm giả kiếm tu Kiếm Thành trên phương diện. Loại thứ năm là đánh cược thông qua khiêu chiến.
Sở Mộ yên lặng lắng nghe.
- Sở lão đệ, nếu như ngươi thiếu điểm Kiếm Thành, chỗ của ta còn có một chút, có thể lấy sử dụng trước.
Thượng Chí Chân nói.
- Ta cần điểm Kiếm Thành, là rất nhiều.
Sở Mộ uyển chuyển từ chối. Một ngàn hai trăm điểm Kiếm Thành, khiến cho hắn ở bên trong Thiên Nguyên Đỉnh tu luyện, tu vi từ Quy Nguyên Cảnh nhị giai tăng lên tới Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Nhưng mỗi nhất trọng thiên trong Vạn Cổ Cảnh lại chênh lệch rất lớn. Nhất là ở dưới tình huống Sở Mộ còn tu luyện ba loại tinh khí thần. Mỗi nhất trọng thiên nâng cao, năng lượng cần tiêu hao lại càng nhiều hơn gấp nhiều lần.
Trừ tu vi ra, Cầu Chân Công nâng cao, cũng cần tiêu hao rất nhiều năng lượng.
- Hiện tại lấy tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên của ta, ở dưới kiếm thuật Vấn Đạo thúc đẩy kiếm quyết Thiên Chi Giác, vận dụng một tia lực lượng kiếm đạo bản nguyên, đủ để quét ngang Vạn Cổ Cảnh. Ở trong Kiếm Thành cũng sẽ tương đối an toàn hơn một chút.
Sở Mộ suy tính:
- Có lẽ, ta có thể cho thấy cảnh giới kiếm pháp càng cao hơn. Ví dụ như, cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh cực hạn, lấy được Kiếm Vương ngũ tinh cấp. Mỗi một tháng có thể nhận được một nghìn điểm Kiếm Thành. Lại hoặc là, ta có thể khiêu chiến vị trí Tháp Chủ, mỗi một tháng sẽ càng nhiều nhận được điểm Kiếm Thành hơn.
- Trừ phương pháp đó ra, ta còn có thể giải đáp nghi vấn, lấy thêm điểm Kiếm Thành.
Về phần hoàn thành nhiệm vụ, Sở Mộ tạm thời loại bỏ. Bởi vì nếu như nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành, điểm Kiếm Thành nhận được nhất định không nhiều lắm. Về độ khó cao, tuy rằng có thể nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn, nhưng có lẽ sẽ tốn khá nhiều thời gian. Về phần đặt cược khiêu chiến, Sở Mộ luôn luôn không chủ động làm như vậy. Đó không phải là cá tính của hắn. Đương nhiên, nếu như người khác tới khiêu khích, tình hình lại khác.
Sau khi suy nghĩ một chút, Sở Mộ cùng ba người Thượng Chí Chân đi ra khỏi Tam vị Lâu. Vừa lúc, trước mặt có mấy người đi qua. Hình như bọn họ nhìn thấy được Sở Mộ, liền dừng bước chân sau đó xoay người đi nhanh tới.
- Kiếm Vương mới tiến vào, ngươi là họ Sở đúng không? Có hứng thú tới vui đùa một chút hay không?
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên ở bên tai. Sở Mộ nhìn lại. Đó không phải là Lâm Mạc tháp tôn trước đó từng mời mình tiến vào Địa kiếm tháp số 13 sao.
Không giống với lúc trước chính là, lúc này Lâm Mạc hoàn toàn không có loại thần sắc lạnh lùng trước dó. Ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo một chút ý tứ khiêu khích.
- Lâm Mạc, ai vậy?
Một trong hai người đi cùng với Lâm Mạc nói. Đó là một nam tử thoạt nhìn tuổi tác hình như không phải quá lớn, bộ dạng anh tuấn. Toàn thân mặc giáp nhẹ bằng kim loại. Sau lưng đeo ba thanh trường kiếm. Một người khác là một nữ tử nửa bên mặt bị một tấm khăn lụa màu đen che đi, toàn thân mặc trường bào màu đen, đôi mắt màu đen thâm thúy.
- Lý huynh, vị này chính là Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào Kiếm Thành chúng ta. Tuổi còn trẻ, tiền đồ không thể nào đếm được.
Lâm Mạc cười ha hả nói, mang theo ý tứ trêu chọc hàm xúc.
Một nam một nữ kia nhất thời nhìn Sở Mộ thêm vài lần. Ở trong mắt bọn họ, Sở Mộ là tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên, hoàn toàn không có chút che giấu nào. Tu vi như thế, ở trong mắt bọn họ, những người nắm giữ ba đại chiến lực, lại giống như một con kiến hôi. Trình độ Kiếm Vương nhất tinh cũng không đủ để cho bọn họ coi trọng. Bởi vậy, bọn họ chỉ là nhìn mấy lần, sau đó liền không hề có hứng thú nữa.
- Lâm Mạc, không nên lãng phí thời gian.
Lý Nhất Thần nói.
- Được Lý huynh.
Sau khi Lâm Mạc gật đầu, lại nhìn về phía Sở Mộ:
- Thế nào, Kiếm Vương mới tiến vào chơi một chút không? Nếu như thắng, có thể nhận được không ít điểm Kiếm Thành. Ta nghĩ, ngươi bây giờ cũng đã biết, điểm Kiếm Thành sử dụng tốt thế nào.
Lâm Mạc vừa nói dứt lời, đám người Thượng Chí Chân hình như nghĩ đến cái gì, biến sắc.
- Sở lão đệ, đi.
Cát Nhạc lôi kéo Sở Mộ.
- Chơi thế nào? Nói nghe một chút. Ta có hứng thú, đi thôi.
Sở Mộ lại đáp lại nói.
- Rất đơn giản, chính là luận bàn kiếm pháp.
Lâm Mạc nói.
- Sở lão đệ, ngàn vạn không nên đi. Làm vậy sẽ rất bất lợi đối với ngươi.
Vương Triều Doanh truyền âm cho Sở Mộ.
Thượng Chí Chân lại lạnh lùng nhìn Lâm Mạc, mở miệng nói:
- Lâm Mạc, Sở Mộ chỉ là Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào Kiếm Thành, hẳn chưa từng đắc tội ngươi đi.
- Thượng Tháp Chủ làm sao có thể nói như vậy được. Chính bởi vì hắn Kiếm Vương mới tiến vào, ta mới chiếu cố tới hắn thôi.
Giọng điệu Lâm Mạc giống như vô tội nói:
- A, đúng rồi. Gần đây cảnh giới kiếm pháp của ta có tăng lên, đang suy nghĩ xem, có nên làm Tháp Chủ hay không.
Một câu nói tiếp sau liền mang theo ý tứ uy hiếp.
- Hoan nghênh chỉ giáo.
Thượng Chí Chân lạnh lùng nói.
- Tháp Chủ, tạm thời cho ta mượn chút điểm Kiếm Thành.
Sở Mộ lại nói. Nếu Lâm Mạc muốn chơi, vậy chơi một chút. Thể hiện ra bộ phận thực lực, thu được càng nhiều điểm Kiếm Thành. Ở trong khoảng thời gian ngắn, làm cho tu vi tăng lên.
Cảnh giới, không phải là điều bây giờ Sở Mộ suy nghĩ tới. Thứ đầu tiên hắn muốn làm, chính là nâng cao tu vi. Tu vi nâng cao, thực lực sẽ tăng cường. Thực lực càng mạnh, năng lực tự vệ lại càng cao, cố kỵ lại càng ít.
- Sở lão đệ, Lâm Mạc không có lòng tốt.
Thượng Chí Chân không chút do dự vạch tới.
- Ta biết. Nhưng ta thực sự cần điểm Kiếm Thành.
Sở Mộ cũng không có che giấu nói. Giọng điệu của hắn thản nhiên, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết.
- Vậy cùng đi xem một chút đi.
Thượng Chí Chân nói. Hắn cũng không thể bỏ lại Sở Mộ không quan tâm như vậy được. Đồng thời, hắn chuyển năm trăm điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ.
- Ha ha, sảng khoái.
Lâm Mạc cười nói. Trong đáy mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn. Bất chợt, sự đắc ý thay thế. Ánh mắt hắn mịt mờ liếc nhìn Sở Mộ một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là kết quả sau khi đắc tội ta.
← Ch. 1946 | Ch. 1948 → |