Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1949

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1949: Đánh cược lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Một trăm điểm Kiếm Thành.

Tô Tháp Chủ mặc trang phục màu đen lại nhìn Sở Mộ, bỗng nhiên nói. Bất chợt, nàng đi về phía Chiêu Ý Thạch do Sở Mộ lưu lại kiếm chiêu. Mọi người nhất thời hiểu được, Tô Tháp Chủ này vì nhìn thấy Lâm Mạc không cách nào phá giải được kiếm chiêu của đối phương, trong lòng hiếu kỳ, dự định tự mình thử. Thật ra không ít người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ chẳng qua vì ngại mặt mũi và không có nắm chắc. Dù sao Lâm Mạc cũng là Kiếm Vương tứ tinh. Gần đây cảnh giới kiếm pháp của hắn lại có tăng lên. Hắn còn không phá giải được, mình lại càng không có nắm chắc.

Tô Tháp Chủ lại là Tháp Chủ một tòa Địa kiếm tháp. Bản thân có cảnh giới kiếm pháp đạt được đến Nhân cảnh cực hạn. Cao hơn Lâm Mạc không ít. Có lẽ, nàng có thể phá giải được.

Lực chú ý của mọi người chủ yếu tập trung ở trên người Tô Tháp Chủ. Rất nhanh, một khắc đồng hồ cũng trôi qua. Bàn tay của Tô Tháp Chủ bị văng ra.

Phá giải thất bại!

- Một trăm điểm.

Tô Tháp Chủ lại nói một lần nữa. Bàn tay lại đặt ở trên Chiêu Ý Thạch, lần thứ hai phá giải.

Ba lần. Liên tiếp ba lần. Tô Tháp Chủ cũng bỏ ra ba trăm điểm Kiếm Thành, lại không thể nào phá giải được kiếm chiêu của Sở Mộ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mộ đã hoàn toàn không giống với trước đó.

Có thể trở thành Tháp Chủ Địa kiếm tháp, bản thân phải có cảnh giới kiếm pháp vô cùng cao siêu, kiến thức rộng rãi. Ngay cả nàng cũng không có cách nào phá giải. Vậy trong những người ở đây, sợ rằng chỉ có tháp tôn Thiên kiếm tháp Tào Kiến Tranh mới có thể phá giải được.

Tào Kiến Tranh nhưng không có ý tứ phá giải. Hắn là tháp tôn của Thiên kiếm tháp. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một Kiếm Vương mới tiến vào mà thôi. Nếu như hắn phá giải không được, sẽ tôn đối phương lên, đồng thời, bản thân mình cũng sẽ rất mất mặt. Mạo hiểm như vậy, hắn không muốn làm. Từ trên một điểm này, cũng có thể thấy được, Tào Kiến Tranh là một người rất yêu quý danh dự, không thuần túy bằng Tô Tháp Chủ.

Trong nháy mắt, Sở Mộ đã thu được tám trăm điểm Kiếm Thành. Tâm trạng hắn cao hứng không thôi.

Lâm Mạc vẫn đứng ở một bên, sắc mặt thâm trầm nhìn, không nói được một lời.

Rất nhanh, phần lớn mọi người sáng chế ra kiếm chiêu, truyền vào bên trong Chiêu Ý Thạch, chờ đợi người khác đi phá giải. Sở Mộ tất nhiên cũng ra tay. Một lần một trăm điểm Kiếm Thành.

Liên tục phá giải năm chiêu. Sở Mộ có được năm trăm điểm Kiếm Thành. Thu hoạch đạt tới hơn một nghìn ba trăm điểm. Hắn không chỉ có bù lại tiêu hao trước đó, còn vượt qua một ít. Năm trăm điểm cũng đã trả lại cho Thượng Chí Chân.

Lần này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mộ lại thay đổi. Ở trong lòng của bọn họ, trình độ của Kiếm Vương mới tiến vào này đã bay thẳng một đường lên. Hắn thật sự chỉ là một Kiếm Vương nhất tinh sao?

Tất cả Chiêu Ý Thạch biến hóa, mọi người cũng có không cách nào nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng cao thâm khó lường hơn.

Rất nhanh, Sở Mộ kiếm được số điểm đạt tới hơn một ngàn năm trăm điểm.

- Sở Mộ, có dám lại đánh cược một hồi hay không?

Lâm Mạc chợt mở miệng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lạnh lùng nói.

- Nói đi.

Sở Mộ trực tiếp đáp lại.

- Ta tự nghĩ ra một chiêu kiếm chiêu. Ngươi tới phá giải. Tiền đặt cược là một nghìn điểm Kiếm Thành.

Lâm Mạc nói.

- Được.

Sở Mộ không chút do dự nào. Lại nói tiếp, thật ra Lâm Mạc chiếm tiện nghi. Dù sao đến bây giờ, đã sắp qua một canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Lâm Mạc khẳng định vẫn đang suy ngẫm sáng tạo kiếm chiêu như thế nào. Bây giờ hắn nói ra, còn có thể có thời gian một khắc đồng hồ để sáng tạo ra kiếm chiêu. Cộng lại đã vượt quá một canh giờ. Ưu thế không nhỏ.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Chỉ có điều dựa theo bọn họ trước kia, dù sao chỉ là vui đùa một chút, không tính là gì cả. Bọn họ cũng không có cái gì để phản đối. Hơn nữa Sở Mộ, đương sự này còn chưa từng tỏ thái độ.

Sau một khắc đồng hồ, Lâm Mạc mang theo ý cười đầy tự tin, truyền chiêu thức tự mình sáng tạo ra vào bên trong Chiêu Ý Thạch.

- Xin mời.

- Nhớ kỹ, là một nghìn điểm.

Sở Mộ gật đầu, xuất hiện ở bên cạnh Chiêu Ý Thạch. Nhất thời hắn thu hút ánh mắt của mọi người. Bàn tay hắn đặt ở trên Chiêu Ý Thạch. Ý thức nhất thời được đưa vào trong đó, ngưng tụ ra thành một nhân ảnh. Hắn liền nhìn thấy được bóng người Lâm Mạc cầm kiếm đánh tới.

Một kiếm này giống như băng hà rơi xuống.

Những tiếng ầm ầm vang vọng, kinh thiên động địa. Hơi lạnh kinh người cũng theo đó tràn ngập tám phương. Loại hơi lạnh này dĩ nhiên không phải là hơi lạnh thật sự, mà là một cảm giác thuộc về phương diện ý thức do kiếm chiêu mang đến.

Sở Mộ không chút sứt mẻ, hai tròng mắt có chút tinh quang lóe ra. Bất chợt, ngay thời điểm kiếm của Lâm Mạc chém xuống, trong chớp mắt hắn xuất kiếm. Một điểm hàn quang hiện ra. Bỗng nhiên, kiếm Lâm Mạc chém xuống dừng lại. Hơi lạnh kinh người đã lập tức tiêu tan. Hiện tượng kỳ lạ giống như băng hà thế kỷ rơi xuống đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Điều này đại biểu cho kiếm chiêu của Lâm Mạc đã bị Sở Mộ phá giải.

Bàn tay Sở Mộ tự nhiên giơ lên. Tất cả mọi người hiểu rõ, hắn đã phá giải được kiếm chiêu của Lâm Mạc. Toàn bộ quá trình còn chưa tới sáu mươi hơi thở. Điều này, thật ra còn là kết quả do Sở Mộ đã thu liễm.

Lấy cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh của hắn, muốn phá giải kiếm chiêu do Lâm Mạc tự mình suy nghĩ ra, trong vòng ba hơi thở, hắn có thể làm được.

- Một nghìn điểm.

Sau khi phá giải xong kiếm chiêu, Sở Mộ nhìn về phía Lâm Mạc, không nhanh không chậm nói.

- Không thể như vậy được!

Lâm Mạc lại thét to. Hắn không thể nào tin tưởng được, cũng không có cách nào tiếp nhận được kết quả như vậy.

- Ngươi dự định không thực hiện lời giao ước sao?

Sở Mộ nói. Sắc mặt mọi người cũng có chút không tốt.

Một nghìn điểm Kiếm Thành, không ít. Nhưng nếu đã nói ra, còn tự mình chủ động nói ra, nếu như không thực hiện lời giao ước, sẽ bị mọi người coi thường.

- Cho ngươi.

Lâm Mạc gần như cắn răng nghiến lợi chuyển một nghìn điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ. Sắc mặt hắn thâm trầm, lửa giận công tâm. Không cam lòng. Hắn vô cùng không cam lòng:

- Sở Mộ, ngươi có dám chơi lớn với ta một lần hay không?

- Ngươi nói đi.

Lại thu hoạch được một nghìn điểm Kiếm Thành, Sở Mộ không thèm để ý chút nào tới ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của đối phương.

- Lâm Mạc, một vừa hai phải thôi.

*****

Tào Kiến Tranh liền vội vàng nói. Hắn nhìn ra được, lúc này Lâm Mạc đã có chút mất lý trí.

- Tào huynh, không nên ngăn cản ta. Ta cũng không tin, Lâm Mạc ta lại không bằng một Kiếm Vương nhất tinh.

Lâm Mạc hung hăng nói:

- Sở Mộ, ngươi có dám chơi hay không, năm nghìn điểm Kiếm Thành.

Hiện tại Sở Mộ đã nắm giữ hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành.

- Chơi thế nào?

Sở Mộ hỏi. Trên phương diện khí thế, hắn hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

- Đổi một phương pháp chơi khác. Sáng tạo chiêu phá chiêu chung quy không thể hiện ra được thực lực. Đối với kiếm tu chúng ta mà nói, xét đến cùng, tất cả cũng là vì thực lực.

Lâm Mạc lạnh lùng nói:

- Không có thực lực, những điều khác đều chỉ là lời nói suông. Cho nên, chúng ta sẽ một lần, ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, xem ai thông qua nhiều cửa ải hơn.

- Lâm Mạc, ngươi thật sự đủ vô sỉ.

Thượng Chí Chân cả giận nói:

- Ngươi là tu vi gì, cảnh giới kiếm pháp gì. Sở lão đệ là tu vi gì cảnh giới kiếm pháp gì. Ngươi cho rằng mắt mọi người đều mù rồi sao?

Mọi người cũng nhìn ra được, tu vi của Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Hắn là Kiếm Vương nhất tinh. Lâm Mạc là Kiếm Vương tứ tinh, tu vi là Vạn Cổ Cảnh bát trọng thiên. Chênh lệch giữa bọn họ thật sự rất lớn. Có thể nói, theo mọi người thấy, nếu thật sự chiến đấu, một kiếm của Lâm Mạc có thể đánh bại chém giết Sở Mộ.

Thực lực chênh cực lớn, đi khiêu chiến Vô Tận Kiếm Lộ, hoàn toàn không có chút nghi vấn nào. Đương nhiên là Lâm Mạc thắng. Hiểu rõ điểm này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Mạc, cũng thay đổi.

Bọn họ có thể tha thứ cho việc khiêu chiến, lại không thể tha thứ có sự khiêu chiến có thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy.

Dưới sự tức giận, thật ra Lâm Mạc cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn mới kịp phản ứng. Hắn cũng biết là chuyện xấu, vội vàng bổ cứu:

- Ta có lời còn chưa nói hết. Đầu tiên, ta lấy năm nghìn điểm Kiếm Thành đánh cược với hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành của hắn. Thứ hai, khiêu chiến cửa ải Vô Tận Kiếm Lộ t, ta có thể nhướng hắn năm cửa ải.

Mọi người vừa nghe, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Mỗi người lại nhìn về phía Sở Mộ.

- Sở lão đệ, không nhất thiết phải làm như vậy.

Thượng Chí Chân nói. Tuy rằng nói là nhường năm cửa ải, nhưng bất kể nói thế nào, Sở Mộ cũng không chiếm ưu thế gì. Chỉ có điều, Lâm Mạc ra năm nghìn điểm, Sở Mộ ra hai ngàn năm trăm điểm. Chênh lệch gấp đôi cũng chưa đủ đền bù cửa ải.

Sở Mộ nhìn về phía Thượng Chí Chân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Mạc, nói:

- Nếu ngươi muốn đưa điểm Kiếm Thành, ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

- Được, ta cho ngươi mười ngày để chuẩn bị. Mười ngay sau, gặp lại ở trước Vô Tận Kiếm Lộ.

Lâm Mạc nói xong, bất chợt, xoay người rời đi. Bởi vì hắn không có cách nào lại tiếp tục lưu lại. Bằng không, không biết có thể bị lửa giận xông đầu, mất đi lý trí, do đó làm ra hành động gì không sáng suốt hay không.

Lâm Mạc đi, Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nữa. Bởi vì hắn nhìn ra được, không khí nơi này đã bị phá hỏng. Hắn liền cùng đám người Thượng Chí Chân cũng rời khỏi đó.

Sau khi bọn họ rời đi, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại nữa. Dù sao, trải qua chuyện giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc, bọn họ ít nhiều có chút không yên lòng. Phần nhiều lực chú ý là ở trên người Sở Mộ.

Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động kinh sợ.

...

- Ta thấy, rõ ràng là bản thân mình cần mười ngày để chuẩn bị. Còn nói được dễ nghe như vậy.

Cát Nhạc khinh thường nói.

- Không thể nói vậy. Mười ngày, vừa lúc có thể tu luyện một chút kiếm pháp nhận được từ bên trong Kiếm Điển Các.

Sở Mộ thuận miệng nói. Thật ra đây cũng là lời nói thật.

- Sở lão đệ, tu vi giữa ngươi và Lâm Mạc chênh lệch quá lớn. Thực lực chênh lệch cũng quá lớn. Cho dù hắn có nhường ra năm cửa ải, ngươi cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Thượng Chí Chân nói.

- Tháp Chủ, năm nghìn điểm Kiếm Thành, đối với ta là tình thế bắt buộc.

Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn, tràn ngập sự tự tin không có cách nào dao động. Đừng nói là Lâm Mạc nhường ra năm cửa ải. Cho dù là không nhường ra, Sở Mộ cũng có tự tin chiến thắng được đối phương. Dĩ nhiên đối phương muốn nhường, cũng có thể. Mình cũng không cần để lộ nhiều thực lực như vậy.

Ba người bọn họ đều có thể nghe ra được sự tự tin tuyệt đối từ trong giọng nói của Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ không rõ, loại lòng tin này đến từ chỗ nào. Nhưng hắn đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Dù sao, Sở Mộ cùng bọn họ cũng chỉ có thể xem như là mới quen không lâu mà thôi. Còn chưa tới trình độ đối xử chân thành với nhau.

Không bao lâu, mọi người liền trở lại trong Nhân kiếm tháp.

Tầng cao nhất, là nơi Tháp Chủ ở lại và tu luyện. Lần lượt đi xuống, chính là nơi ở và tu luyện của ba vị tháp tôn. Có mười ngày này, Sở Mộ bắt đầu tu luyện kiếm quyết Thiên Chi Giác.

Lại nói tiếp, cái vòng Kiếm tháp này không lớn. Bởi vậy, xung đột phát sinh ra giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc đã nhanh chóng được truyền tới tai của mỗi một kiếm tu đang đợi ở bên tyrong Kiếm Thành, khiến cho bọn họ nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ngay cả mười hai Tháp Chủ trong Thiên kiếm tháp đều bị kinh động. Thậm chí, Tháp Chủ trung ương thần kiếm tháp cũng bị kinh động.

Mười ngày thoáng một cái đã trôi qua. Ở phía trước Thánh Địa Tu Luyện Vô Tận Kiếm Lộ lục tục có kiếm tu chạy tới. Tất cả đều là các tháp tôn và Tháp Chủ của các kiếm tháp. Rất nhanh đã vượt qua hơn một trăm người.

Bọn họ hết sức tò mò đối với Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào này.

Trước lôi vào Vô Tận Kiếm Lộ đã tập trung hơn một trăm tôn kiếm tháp Kiếm Vương. Mỗi người cơ bản đều biết nhau, chào hỏi lẫn nhau, cũng tùy ý đàm luận.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Sở Mộ cùng Lâm Mạc lần lượt đi tới.

Sau mười ngày, Lâm Mạc đã hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, tinh khí thần có phần đỉnh phong. Toàn thân trên dưới đều tản ra một khí tức mạnh mẽ, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phong quang ép người. Hiển nhiên, ở trong vòng mười ngày này hắn đã điều chỉnh tinh khí thần hết khả năng, khiến mình có trạng thái tốt nhất.

Đương nhiên, ngoại trừ điều chỉnh ra, Lâm Mạc cũng mượn những Kiếm Vương khác một ít điểm Kiếm Thành. Dù sao hắn còn chưa có đủ năm nghìn điểm Kiếm Thành.

Tràn đầy tự tin, phong quang ép người, khí thế Lâm Mạc dâng trào, ánh mắt lợi hại, trực tiếp rơi vào trên mặt Sở Mộ, dường như muốn đâm thủng Sở Mộ.

*****

Sở Mộ liếc mắt nhìn Lâm Mạc, ánh mắt bình thản, giống như mặt nước yên tĩnh, không chút dao động sợ hãi.

- Hừ.

Lâm Mạc hừ lạnh một tiếng, âm thanh sắc bén giống như kiếm.

- Bản tôn bất tài, đặc biệt được mời tới làm trọng tài trong cuộc so đấu lần này.

Bỗng nhiên, một lão già mặc áo bào màu đen cười ha hả đi tới. Hắn cao giọng nói. Bất chợt, ánh mắt hắn đảo qua hai người Lâm Mạc cùng Sở Mộ:

- Đều là kiếm tu của Kiếm Thành, cạnh tranh giữa bọn họ, bản tôn thích nghe ngóng. Nhưng bản tôn muốn nói là, cạnh tranh thì cạnh tranh, lại không nên gây ra mâu thuẫn lớn, phá hỏng phong thái của kiếm tu Kiếm Thành chúng ta.

Lão già mặc áo bào màu đen, chính là Tháp Chủ Thiên kiếm tháp số 12. Cảnh giới kiếm pháp của hắn đã đạt được đến Địa cảnh.

Bên trong Kiếm Thành, mười hai Tháp Chủ của Thiên kiếm tháp, cảnh giới kiếm pháp tất cả đều đạt được Địa cảnh. Địa cảnh và Nhân cảnh là hai trình độ khác biệt cực lớn. Bởi vậy, Tháp Chủ của Thiên kiếm tháp Địa cảnh, vô cùng được tôn kính.

- Đường Tháp Chủ yên tâm. Giữa ta cùng với Sở Kiếm Vương chỉ là tiến hành một hồi so tài hữu hảo.

Lâm Mạc nói.

Sở Mộ không nói gì, lại làm một kiếm lễ với Đường Tháp Chủ. Chỉ là một kiếm lễ rất bình thường.

- Đã như vậy, căn cứ vào nội dung các ngươi đã quy ước từ trước, tiến hành so tài. Bản tôn coi như một người làm chứng. Sau này cũng hi vọng hai vị cho bản tôn chút mặt mũi, không nên lại tiếp tục tranh đấu nữa.

Đường Tháp Chủ nói.

- Được.

Lâm Mạc vội vàng trả lời, Sở Mộ cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

- Đã như vậy, vậy liền bắt đầu đi.

Đường Tháp Chủ thoả mãn gật đầu. Tối thiểu, hai người đều cho mình mặt mũi. Có vài người sống, càng là người thân có chức vị cao, càng yêu quý mặt mũi:

- Như vậy, ai tới trước?

- Ta tới trước đi.

Sở Mộ còn chưa mở miệng, Lâm Mạc lập tức nói. Sở dĩ hắn lựa chọn tới trước, là có mục đích nhất định. Bất kể nói thế nào, tu vi của hắn cũng vượt xa Sở Mộ. Cảnh giới kiếm pháp thoạt nhìn, cũng ở trên Sở Mộ. Thực lực tổng hợp, không biết muốn vượt qua Sở Mộ gấp bao nhiêu lần. Căn bản là không có cách nào so sánh.

Hắn tới trước, khiêu chiến hoàn tất, lấy số lượng cửa ải mình xông qua được, tất nhiên sẽ mang đến cho Sở Mộ áp lực lớn lao. Do đó khiến cho hắn khó có khả năng phát huy ra đầy đủ thực lực toàn thân. Nói không chừng ngay cả thành tích Vạn Cổ nhất trọng thiên nên có cũng không đạt được, mang tai mang tiếng.

Lâm Mạc giành trước, Sở Mộ thật ra rất thích ý. Bởi vì, hắn chỉ cần xông qua được số cửa ải ít hơn Lâm Mạc năm cửa ải, đã xem như là thắng. Thêm một, lại chính là thắng được hoàn toàn tốt đẹp hơn.

Trong nháy mắt, Lâm Mạc tiến vào bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, bắt đầu khiêu chiến. Mọi người lại ở bên ngoài chờ. Bọn họ không có cách nào nhìn thấy được tình cảnh chiến đấu ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ. Chỉ có điều đối với bọn họ mà nói, mấy canh giờ, căn bản cũng không tính là cái gì. Đặc biệt còn là ở loại chuyện trước mặt này.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Mọi người chờ đợi đồng thời, cũng bắt đầu giao lưu. Có người đang suy đoán xem Lâm Mạc xông qua cửa ải thứ mấy.

- Ta nhớ mấy tháng trước, Lâm Mạc từng một lần xông qua Vô Tận Kiếm Lộ. Dường như là xông qua cửa ải thứ bốn mươi lăm. Cách nhau mấy tháng, thực lực của hắn tất nhiên có tăng lên. Nói không chừng có thể xông qua cửa ải thứ bốn mươi sáu.

Vô Tận Kiếm Lộ, tuy rằng đặt tên là vô tận, trên thực tế vẫn có điểm cuối. Đối thủ có độ khó lớn nhất chính là dưới Đại Đế, tiếp cận với Đại Đế.

Thoáng một cái, chính là một canh giờ trôi qua. Lâm Mạc còn đang khiêu chiến ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ.

Canh giờ thứ hai trôi qua, Lâm Mạc còn chưa có xuất hiện.

Có người so sánh thực lực một chút, sau đó đưa ra suy đoán nói.

- Sở lão đệ, nếu như Lâm Mạc thực sự xông đến cửa ải thứ bốn mươi bảy, vậy ngươi ít nhất phải xông đến cửa ải thứ bốn mươi hai mới tính là thắng.

Thượng Chí Chân nói:

- Thực lực đối thủ ở cửa ải thứ bốn mươi hai chính là trình độ Vạn Cổ ngũ trọng thiên đỉnh phong, vô cùng cường đạo. So với ngươi bây giờ, còn phải cao hơn tứ trọng thiên. Ở giữa còn có chênh lệch Thánh cấp sơ giai cùng Thánh cấp trung giai.

Thượng Chí Chân ngụ ý cũng không coi trọng Sở Mộ.

Trên thực tế, không ai xem trọng Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ hiếu kỳ, Sở Mộ với Vạn Cổ nhất trọng thiên tu vi có thể xông đến cửa ải thứ mấy?

Phàm là thiên tài đều có năng lực chiến đấu vượt cấp. Chiến đấu vượt qua bao nhiêu đẳng cấp, đã trở thành tiêu chuẩn quan trọng của một vị thiên tài.

- Tháp Chủ, chiến đấu vượt cấp là bản lĩnh trường nhất của ta.

Sở Mộ nghiêm mặt nói. Nhưng ở trong tai người khác, hình như có chút nực cười. Ngươi có thể chiến đấu cao hơn một cấp, có thể còn Chiến đấu cho hai đẳng cấp. Thậm chí còn chiến đấu cấp tam đẳng. Nhưng có thể chiến đấu chênh lệch tới bốn đẳng cấp sao?

Thậm chí, còn có chênh lệch về chất của Thánh cấp sơ giai cùng trung giai.

Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng.

Ước chừng còn chưa tới nửa canh giờ, bóng người Lâm Mạc xuất hiện ở trong mắt của mọi người. Khí tức toàn thân yếu ớt. Hiển nhiên là khiêu chiến ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, hắn gần như đã tiêu hao hết lực lượng.

- Cửa ải thứ bốn mươi bảy!

Lâm Mạc vừa xuất hiện, lập tức lại có người lấy Kiếm Thành Lệnh ra kiểm tra, kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Tu vi của Lâm Mạc là Vạn Cổ cửu trọng thiên sơ giai. Đối thủ ở cửa ải thứ bốn mươi bảy lại vượt qua Vạn Cổ cửu trọng thiên. Bước chân vào trình độ ba đại chiến lực, có trình độ cấp Minh Nguyệt. Lâm Mạc xông đến cửa ải thứ bốn mươi bảy mới bị thua. Nói rõ thực lực của hắn cao hơn tu vi không ít. Tối thiểu là cấp Ám Tinh cực hạn. Thậm chí đã bước chân vào trình độ Minh Nguyệt.

- Sở Mộ, ngươi ít nhất phải xông đến cửa ải thứ bốn mươi hai.

Sau khi Lâm Mạc thở lại bình thường, hắn nhìn về phía Sở Mộ, cười lạnh nói.

Thực lực đối thủ ở cửa ải thứ bốn mươi hai, chính là trình độ Thánh cấp lục tinh đỉnh phong.

Thánh cấp nhất tinh sơ giai, khiêu chiến Thánh cấp lục tinh đỉnh phong, hoàn toàn là mê sảng. Chí ít, bọn họ vẫn chưa từng thấy qua, càng chưa từng nghe nói tới.

Dưới sự chú ý của vạn người, thần sắc Sở Mộ thản nhiên, biến mất, tiến vào bên trong Vô Tận Kiếm Lộ.

- Hừ, nếu như ngươi thật sự có thể xông đến cửa ải thứ bốn mươi hai, ta thực sự không dám lại trêu chọc ngươi nữa.

*****

Trong lòng Lâm Mạc thầm nghĩ. Bởi vì hắn biết rõ, điều đó đại biểu cho cái gì. Chỉ là, hắn căn bản cũng không tin tưởng Sở Mộ có thể làm được điều đó.

- Ta xem, đoán chừng là xông đến cửa ải thứ bốn mươi.

- Ừ, lấy tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên sơ giai xông đến cửa ải thứ bốn mươi, thật sự là thiên tài khó có được.

Trong tiếng bàn luận của mọi người, Sở Mộ xuất hiện ở trên một con đường rộng rãi. Con đường hình như là do vô số mây trắng ngưng tụ thành. Khí tức màu trắng mỏng manh giống như sương trắng phiêu đãng. Nhìn về phía trước con đường, con đường trong mây dường như không đầu cuối.

Sở Mộ bước chân tiến về phía trước. Hắn bước đi. Đối thủ thứ nhất lại xuất hiện ở trong mây mù, hiện ra rõ ràng.

Hắn không có dừng chút nào, trực tiếp đi qua. Thân ảnh kia trong nháy mắt trở nên tán loạn.

Khiêu chiến Vô Tận Kiếm Lộ, thực lực của đối thủ từ thấp đến cao. Đồng thời mỗi một đối thủ đều xem như là một cửa ải. Mấy cửa ải hợp lại với nhau, trở thành một cửa ải lớn.

Đối thủ thấp nhất, không ngờ chính là tu vi Luyện Khí Cảnh nhất giai đỉnh phong. Đối thủ thứ hai lại là Luyện Khí Cảnh nhị giai đỉnh phong. Lấy cách thức này đẩy lên, đối thủ cửa ải thứ mười hai, chính là Luyện Khí Cảnh thập nhị giai đỉnh phong. Về phần cửa ải thứ mười ba vẫn là Luyện Khí Cảnh, lại là trình độ Luyện Khí Cảnh vô địch, cũng là đối thủ mạnh nhất trong cửa ải lớn đầu tiên, cửa ải Luyện Khí.

Cửa ải lớn thứ hai là cửa ải Quy Nguyên. Đối thủ đều là Quy Nguyên Cảnh. Từ Quy Nguyên Cảnh nhất giai đến Quy Nguyên Cảnh thập nhị giai, rồi đến cuối cùng Quy Nguyên Cảnh vô địch.

Cửa ải lớn thứ ba, lại là cửa ải Niết Bàn Niết Bàn nhất trọng thiên đến Niết Bàn cửu trọng thiên. Sau đó là Niết Bàn Cảnh vô địch.

Đối với Sở Mộ mà nói, xông qua ba cửa ải lớn đầu tiên, một điểm độ khó cũng không có. Thậm chí, hắn chưa từng rút kiếm.

Cửa ải lớn thứ tư lại là cửa ải Vạn Cổ. Đối thủ thứ nhất, chính là tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên đỉnh phong. Luận về tu vi, đã vượt qua Sở Mộ rất nhiều. Đương nhiên, luận về chất cùng lượng kiếm nguyên, lại kém xa so với Sở Mộ.

Đối thủ thứ nhất của cửa ải Vạn Cổ, không rút kiếm, dễ dàng chém chết. Bất chợt, đối thủ thứ hai xuất hiện. Cũng chém chết. người đối thủ thứ ba, cũng là chém giết, lấy kiếm chỉ.

- Tiếp theo. Lại thử xem kiếm quyết Thiên Chi Giác thế nào.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn rút kiếm ra. Tinh Lưu Kiếm ra khỏi vỏ, thuận thế đâm ra, giống như lưu tinh xẹt qua trời cao.

Một kiếm này không có dùng tới kiếm thuật Vấn Đạo, không có dùng kiếm đạo bản nguyên. Hắn chỉ lấy kiếm nguyên thúc đẩy. Kiếm nguyên lưu chuyển toàn thân, trải qua phương thức dùng lực của kiếm quyết Thiên Chi Giác, sau khi di chuyển một vòng trong cơ thể nhanh chóng nén lại, trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong Tinh Lưu Kiếm, làm cho tốc độ kiếm của Tinh Lưu Kiếm rất nhanh. Tốc độ lại tăng lên gấp đôi.

Nói cách khác, kiếm quyết Thiên Chi Giác tầng thứ năm có thể khiến tốc độ kiếm đã cho là đạt đến mức tận cùng lại tăng lên gấp năm lần nữa. Nhưng sau khi trải qua Sở Mộ hoàn thiện, tốc độ vận chuyển và tốc độ ngưng tụ lực lượng của kiếm quyết Thiên Chi Giác đều nâng cao ba thành. Cũng có nghĩa là từ năm tầng tăng lên tới bảy tầng. Tốc độ cao nhất có thể đạt được gấp bảy lần so với ban đầu. Trình độ cũng từ Vạn Cổ Cảnh trung giai tăng lên tới Vạn Cổ Cảnh cao giai. Sở Mộ cũng hiểu được, kiếm quyết Thiên Chi Giác còn có tiềm lực tiếp tục hoàn thiện nâng cao. Chỉ có điều hắn cần phải tiêu tốn một ít thời gian.

Kiếm quyết Thiên Chi Giác tầng thứ nhất, một kiếm phá không, giết chết đối thủ Vạn Cổ tứ trọng thiên đỉnh phong. Căn bản cũng không có tiêu hao bao nhiêu lực lượng của Sở Mộ.

...

Ở bên ngoài Vô Tận Kiếm Lộ, khí tức của Lâm Mạc đã bình phục rất nhiều, biểu thị lực lượng hắn tiêu hao cũng được khôi phục một phần.

Mọi người đều đang đợi, cũng đang âm thầm suy đoán, Sở Mộ có thể xông đến cửa ải thứ mấy.

Vô Tận Kiếm Lộ, nói là người khác không có cách nào kiểm tra, thật ra không phải. Tối thiểu, tháp chủ Thần kiếm tháp lại có tư cách trực tiếp quan sát. Lúc này tháp chủ Thần kiếm tháp đang ngồi ở bên trong Thần kiếm tháp, lấy phương thức ý niệm, quan sát toàn bộ hành trình Sở Mộ xông qua Vô Tận Kiếm Lộ.

Hắn rất kinh ngạc. Bởi vì cho đến tận bây giờ, Sở Mộ đã xông qua cửa ải thứ bốn mươi mốt.

Đối thủ ở cửa ải thứ bốn mươi mốt là đối thủ Vạn Cổ ngũ trọng thiên đỉnh phong, thực lực cường đại, kiếm pháp kỹ càng. Phàm là đối thủ cửa ải Vạn Cổ, mỗi một cảnh giới kiếm pháp đều đạt được Nhân cảnh.

Ở dưới tình huống không dùng tới kiếm đạo bản nguyên và Cầu Chân Công kiếm thuật Vấn Đạo, chỉ dựa vào kiếm quyết Thiên Chi Giác, đối mặt với đối thủ Vạn Cổ ngũ trọng thiên đỉnh phong cảnh giới kiếm pháp đạt được Nhân cảnh trung giai, Sở Mộ cảm nhận được áp lực rất lớn.

Kiếm pháp của đối thủ vô cùng tinh diệu. Từng chiêu tàn nhẫn sắc bén, tấn công giống như mưa rền gió dữ. Từng kiếm từng kiếm đều đoạt mạng. Sở Mộ phần nhiều là né tránh. Dưới một kiếm chấn động, kiếm quyết Thiên Chi Giác tầng thứ năm bạo phát.

Trong nháy mắt, trong cơ thể vận chuyển ngưng tụ kiếm nguyên. Sau liên tục năm lần, trải qua nén với cường độ cao, hắn lập tức xuất kiếm.

Tốc độ kiếm ở trong chớp mắt, đạt tới cực hạn, sau đó lại nâng cao gấp năm lần.

Ban đầu, kiếm nguyên của Sở Mộ đã vô cùng cường đại, vượt xa Vạn Cổ nhất trọng thiên bình thường. Tốc độ kiếm của hắn cũng cực nhanh. Dưới sự nâng cao gấp năm lần, càng vô cùng kinh người, chớp hiện một cái đã lướt qua.

Nhưng đối thủ của hắn là Vạn Cổ ngũ trọng thiên đỉnh phong. Chênh lệch đủ tứ trọng thiên tu vi. Còn có chênh lệch Thánh cấp sơ giai và Thánh cấp trung giai. Dưới chênh lệch cực lớn như vậy, chỉ dựa vào kiếm nguyên cùng kiếm quyết Thiên Chi Giác, lại chỉ vận dụng cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh, Sở Mộ căn bản cũng không phải là đối thủ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)