Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 2007

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 2007: Trở về thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Tiếp theo, ngoại trừ săn giết người Thần tộc cuối cùng ra, còn phải thu hoạch nhiều bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng hơn nữa. Lấy chúng để nâng cao đẳng cấp của phù văn Chân Đạo.

Sở Mộ lẩm bẩm một tiếng, chém giết một con thú lớn Sát Lục đã chủ động công kích mình.

Chiến trường Sát Lục lại giống như một cái cối xay thịt cực lớn. Tiến vào trong đó, không phải giết người chính là bị giết.

Người có thể ở bên trong chiến trường Sát Lục sinh tồn một khoảng thời gian không chết, bình thường đều sẽ nhận được rèn luyện rõ ràng. Giống như là một thanh bảo kiếm được mở lưỡi vậy. Ở dưới tu vi đồng dạng, có khả năng thể hiện ra thực lực càng cường đại hơn.

Chiến trường Sát Lục là một chỗ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, cũng một nơi rèn luyện cường giả.

Nhiệm vụ chém thần giết ma này là thuộc về nhiệm vụ trên lý thuyết bất kỳ kẻ nào cũng có thể tiếp nhận. Tất nhiên cũng có rất nhiều người tiếp nhận nhiệm vụ này. Không chỉ có Nhân tộc, các chủng tộc khác cũng có. Đương nhiên đặt ở bên phía Thần tộc Ma tộc kia, cách gọi lại khác, nhưng tính chất thì tương đương. Chỉ là, có thể hoàn thành nhiệm vụ này chung quy chỉ là một phần rất nhỏ.

Ba tháng, từ khi Sở Mộ bước vào chiến trường Sát Lục, đến khi hắn đi ra chiến trường Sát Lục, trước sau tròn ba tháng. Đó là một thời gian rất kinh người.

Tuyệt đại đa số những người dám tiến vào chiến trường Sát Lục, thông thường cũng chỉ đợi mười mấy ngày liền rời khỏi đó. Bởi vì khí tức giết chóc bên trong chiến trường Sát Lục quá mức nồng đậm. Bất kỳ giây nào phút nào cũng đánh thẳng vào ý chí tinh thần của con người. Điều này tất nhiên có thể đưa đến hiệu quả rèn luyện nhất định đối với ý chí tinh thần của con người. Nhưng thờì gian quá dài, rất có khả năng sẽ mang đến tổn thương cho ý chí tinh thần của người đó.

Lợi hại một chút, có thể kiên trì đến một tháng.

Người kiên trì đến một tháng rưỡi, không thể nghi ngờ ý chí tinh thần vô cùng kiên cường dẻo dai. Người như vậy bình thường đều là thiên tài chân chính. Bình thường có thể nhận được càng nhiều gánh nặng phù văn Sát Lục.

Kiên trì hai tháng cũng rất hiếm có. Ba tháng thì càng không cần phải nói. Từ khi chiến trường Sát Lục xuất hiện đến nay, người có thể ở trong đó đợi hai tháng đã ít lại càng ít. Người kiên trì ba tháng, từ cổ chí kim chỉ sợ rằng không vượt quá một trăm người. Đó là chỉ tất cả chủng tộc cộng lại, mà không phải chỉ riêng Nhân tộc.

Ý chí tinh thần Sở Mộ cường đại là chuyện không thể nghi ngờ. Hơn nữa hắn có thể tu luyện Cầu Chân Công. Bởi vậy sau hai tháng hắn mới bắt đầu cảm giác được một chút ảnh hưởng của chiến trường Sát Lục. Sau hai tháng rưỡi, ảnh hưởng này mới khiến cho hắn coi trọng. Sau đó hắn lại kiên trì nửa tháng, mới đưa đến hiệu quả rèn luyện rất nhỏ.

Thật ra Sở Mộ còn có thể kiên trì được thời gian dài hơn. Nhưng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chém thần giết ma này, lại ở bên trong chiến trường Sát Lục đợi ba tháng. Mỗi ngày tối thiểu đều phải trải qua vài trận chiến đấu. Loại thời gian dài chiến đấu với cường độ cao như vậy, khiến cho Sở Mộ cảm thấy mệt mỏi. Cho nên hắn mới muốn rời khỏi đó, chuẩn bị quay về Nhân Thành nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Cũng thuận tiện sử dụng khoảng thời gian này tới tu luyện, nâng cao tu vi. Dù sao tu vi của bản thân hắn vẫn quá thấp.

Lần này, Sở Mộ tính là thắng lợi trở về.

Hắn cũng không biết, tên của hắn, hoặc nói tên Sở Vương Đình này đã sớm truyền khắp cả tòa Nhân Thành. Không chỉ có ở Nhân Thành, thậm chí các thành thị khác trong đại liên minh Nguyên Giới đều có rất nhiều người đang tìm hắn. Mục đích, còn không phải là lôi kéo hắn, thì chính là mơ ước phần thưởng danh hiệu lưu danh đứng đầu Kiếm Nhai của hắn.

Về phần mục đích của Thần tộc và Ma tộc, chính là muốn giết chết hắn.

Chỉ có điều, tuy rằng cái tên Sở Vương Đình này được nhiều người biết tới, nhưng hình dạng thế nào, người biết lại tương đối ít hơn rất nhiều.

Thời điểm vừa bước vào chiến trường Sát Lục, Sở Mộ đã lướt qua một tiểu đội, bên tai liền truyền đến tiếng tiểu đội này bàn luận.

- Một người xông chiến trường Sát Lục. Thật đúng là khá lớn mật.

- Nói không chừng là tiểu đội bị chết hết, chỉ còn lại có một mình hắn.

- Được rồi. Cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra.

Một đường đi tới, từ chiến trường Sát Lục quay về Nhân Thành, Sở Mộ lựa chọn chính là đoạn đường tương đối an toàn. Dù sao liên tục ba tháng đều chiến đấu với cường độ cao, khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi, bởi vậy không muốn chiến đấu nữa. Tối thiểu cũng để cho hắn nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã.

Nhưng có đôi khi, chuyện chính là không tiến hành dựa theo ý nguyện của mình. Cho nên mới có chiến đấu chống lại.

- Cẩn thận!

- Lâm Mông tránh mau.

Nghe được cái tên quen thuộc, Sở Mộ nhất thời quay đầu nhìn lại.

Bên trái cách đó mấy ngàn thước, đang có một đám người đang cùng thú lớn Sát Lục chiến đấu.

Mấy ngàn thước không có cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ánh mắt Sở Mộ. Hắn nhìn thấy rõ ràng, trong năm người đang cùng thú lớn Sát Lục chiến đấu, một người trong đó đúng là Lâm Mông chấp sự Thiết Nha Bang đã phổ cập cho mình rất nhiều tin tức khi mình mới vừa tiến vào giới Sát Lục.

Bất kể nói thế nào, Lâm Mông đối với mình cũng xem như là có một phần ân tình.

Sở Mộ dừng bước, đứng tại chỗ từ phía xa nhìn tới. Nếu như Lâm Mông có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức ra tay. Với khoảng cách ngàn mét đối với Sở Mộ không khác mấy so với khoảng cách mấy thước.

Lâm Mông không phải là Tuyệt Thế Cảnh, mà là tu vi Vạn Cổ Cảnh cửu trọng thiên. Hắn lại đảm nhiệm chấp sự một bang. Từ điểm này cũng có thể thấy được thực lực Thiết Nha Bang thật sự rất yếu.

Năm người kia ngoại trừ Lâm Mông ra, tu vi bốn người khác cũng là trình độ Vạn Cổ Cảnh. Năm người bọn họ đối mặt với thú lớn Sát Lục, cũng một con thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai. Luận về trình độ lại tương đương với cấp Ám Tinh trong ba đại chiến lực.

Năm người liên thủ phối hợp hết sức ăn ý, phát huy lực lượng của từng người đến mức tận cùng, lại ngưng tụ thành một, đối đầu với con thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai.

Lực lượng của bọn họ đủ để giết chết chiến lực cấp Ám Tinh. Nhưng thực lực của thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai kia chung quy vẫn cường đại hơn so với chiến lực cấp Ám Tinh không ít.

Chỉ có điều Sở Mộ nhìn ra được, qua một hồi nữa, năm người Lâm Mông có thể giết chết được con thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai kia.

Thời điểm gần thắng lợi, biến đổi khác thường đột nhiên sinh ra. Một con thú lớn Sát Lục khác tới gần. Đây là một con thú lớn Sát Lục trung cấp.

*****

Khí thế kinh khủng, trực tiếp lại khiến cho sắc mặt năm người Lâm Mông đại biến, t trong lòng kinh hãi khiếp sợ. Thực lực toàn thân cũng khó có thể phát huy ra đầy đủ. Trận hình đại loạn. Con thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai kia lại không bị ảnh hưởng, đuôi quét ngang, giống như roi thép cực lớn muốn một đòn đập văng cả ngọn núi cao.

Dưới một đòn như vậy, năm người Lâm Mông căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ. Tất cả đều phải chết.

Bóng ma của thần chết bao phủ. Tuyệt vọng tràn ngập toàn thân từ trên xuống dưới.

Chớp mắt, một tia kiếm quang phá không lao tới. Dưới kiếm quang, thú lớn Sát Lục bị chém đứt đuôi. Kiếm quang hoàn toàn không dừng lại, cắt qua thân thể thú lớn Sát Lục. Một kiếm giết chết trong nháy mắt.

Bất chợt, chỉ thấy kiếm quang này cũng không biến mất, mà đột nhiên chuyển hướng, xông về phía thú lớn Sát Lục trung cấp đang tới gần, lại chém cắt qua, giết chết con thú lớn Sát Lục trung cấp này. Sau đó kiếm quang mới biến mất.

Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh. Tuyệt Thế Cảnh bình thường cũng khó có thể kịp phản ứng. Càng chưa nói tới năm người Lâm Mông là Vạn Cổ Cảnh.

Mãi đến khi hai con thú lớn Sát Lục đều biến mất, lưu lại từng đạo bí văn Sát Lục. Một trận gió thổi qua, bọn họ mới phản ứng được, ý thức được chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhanh chóng quay đầu lại nhìn xung quanh.

- Sở... Sở huynh...

Lâm Mông ngẩn ra, bất chợt vui vẻ nói. Sở Mộ đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

- Cảm ơn Sở huynh ra tay cứu giúp. Nếu không năm cái mạng nhỏ của chúng ta sẽ phải nằm lại ở chỗ này.

Lâm Mông vừa nói, vừa nắm lấy từng bí văn Sát Lục. Hắn cùng bốn người khác đi nhanh tới, đưa bí văn Sát Lục cho Sở Mộ.

Sở Mộ không nhận. Chỉ vài đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng đối với hắn mà nói, không dùng được. Càng chưa nói mấy đạo bí văn Sát Lục này là cấp Hắc Thiết.

- Sở huynh này muốn đi nơi nào?

Trong lúc nhất thời Lâm Mông cũng không biết nói cái gì nói, liền thuận miệng hỏi.

- Trở về thành.

Sở Mộ nói.

Lâm Mông chợt nhớ tới, mình hình như còn không biết tên của đối phương. Mình chỉ biết hắn họ Sở. Đúng vậy, lúc đó Sở Mộ lại chỉ nói họ của mình, cũng không nói là mình tên gì.

Nếu không, nếu như lúc đó Sở Mộ nói cho hắn biết mình là Sở Vương Đình nói, chắc hẳn hiện tại Lâm Mông đã bị chấn kinh đến thất điên bát đảo.

Bốn người khác cũng đều biểu thị sự cảm kích đối với Sở Mộ.

- Nếu không chúng ta liền theo Sở huynh trở về thành.

Lâm Mông nói. Có một cường giả đi cùng, bao giờ cũng an toàn hơn một ít. Đối với điều này Sở Mộ cũng không có từ chối.

- Sở huynh, mấy tháng này phát sinh một chuyện lớn, không biết ngươi có nghe nói hay không?

Trên con đường trở về thành, Lâm Mông hỏi.

- Chuyện lớn gì?

Ba tháng qua Sở Mộ vẫn luôn ở bên trong chiến trường Sát Lục, gần như ngăn cách với bên ngoài. Bởi vậy hắn căn bản cũng không biết Lâm Mông nói chuyện lớn là chuyện gì.

- Sở huynh biết Kiếm Nhai không?

Bộ dạng Lâm Mông rất kích động:

- Mấy tháng trước, thần điện Sát Lục xuất hiện, ban bố một số nhiệm vụ. Một nhiệm vụ trong đó chính là lưu lại tên họ của mình ở trên Kiếm Nhai. Một khi lưu danh thành công hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được thưởng. Sở Hoàng Cực đại nhân đã đạt danh hiệu đứng đầu trên Kiếm Nhai hơn một ngàn năm. Vô số thiên tài khiêu chiến nhưng không ai có thể ngang bằng, càng không cần phải nói vượt qua. Nhưng lần này, đã có hai người vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân, khiến cho Sở Hoàng Cực đại nhân từ danh hiệu đứng đầu hạ xuống đứng thứ ba.

- Hai người...

Sở Mộ biểu thị rất kinh ngạc. Bởi vì hắn cũng không biết trừ mình ra, còn có ai vượt qua Sở Hoàng Cực. Độ khó trong đó, chính hắn đã tự mình lĩnh hội qua, hết sức rõ ràng.

- Hiện tại tên đứng thứ hai là Nhiếp Không.

Lâm Mông vẫn là bộ dạng rất kích động.

- Nhiếp Không.

Trong đầu Sở Mộ hiện lên một bóng người. Hóa ra là hắn. Quả thực, thiên phú của đối phương còn muốn thắng được Minh Kính, Diệp Kinh Vân. Vượt qua Sở Hoàng Cực cũng không phải là chuyện không có thể.

- Sở huynh, ngươi biết danh hiệu đứng đầu là ai không?

Giọng nói Lâm Mông càng kích động hơn. Bất chợt hắn không đợi Sở Mộ nói, liền nói tiếp:

- Hiện tại độ cao cái tên thứ hai lưu danh ở trên Kiếm Nhai chỉ vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân chưa đầy ba tấc. Nhưng danh hiệu đứng đầu lại vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân khoảng cách đủ một trượng. Một Sở Hoàng Cực đại nhân đã áp chế vô số thiên tài hơn nghìn năm. Hiện tại lại có rất nhiều người nói danh hiệu đứng đầu mới sẽ áp chế vô số thiên tài hơn vạn năm.

- Đúng rồi. Danh hiệu đứng đầu mới cũng là họ Sở. Là Sở Vương Đình.

Sở Mộ gật đầu. Hắn cũng không lộ ra biểu hiện rất kích động hoặc rất bất ngờ ngoài ý muốn. Không có cách nào. Ai bảo hắn chính là đương sự.

- Ta đoán chắc Sở Vương Đình này có thể là hậu nhân của Sở Hoàng Cực đại nhân.

Một người đi cùng bỗng nhiên nói, bộ dạng rất khẳng định. Sở Mộ vừa nghe nhất thời có chút dở khóc dở cười. Từ lúc nào, mình và Sở Hoàng Cực có quan hệ, còn là hậu nhân.

Chắc hẳn hiện tại khắp nơi có khả năng đều có loại tin tức này. Hai người đều là họ Sở. Chỉ có điều Sở Mộ hiển nhiên không biết người khác là động não thành thế nào.

- Ta nói như vậy là có căn cứ. Ngươi xem, hai người đều là họ Sở. Một người lấy Hoàng Cực làm tên. Một người lại lấy Vương Đình làm tên. Sao lại tương tự như vậy.

Sở Mộ thiếu chút nữa che mặt.

Có Sở Mộ đồng hành, một đám sáu người an toàn đến Nhân Thành.

- Sở huynh, tới Thiết Nha Bang chúng ta làm khách.

Lâm Mông mời nói, bốn người khác cũng rất động tâm. Bởi vì dọc đường đi Sở Mộ biểu hiện ra thực lực, hoàn toàn vượt qua tu vi rất nhiều. Người như vậy nếu như có thể lôi kéo, thậm chí khiến cho hắn gia nhập Thiết Nha Bang, đối với Thiết Nha Bang sẽ có lợi ích không nhỏ.

Cứu Lâm Mông, thứ nhất là cùng vì Nhân tộc, thứ hai là trả lại ân tình. Về phần Thiết Nha Bang, Sở Mộ cũng không tính tạo quan hệ gì cùng bọn họ. Đây cũng không phải là Sở Mộ cao ngạo khinh thường Thiết Nha Bang. Mà lbởi vì hắn không dự định gia nhập bang phái thế lực nào. Nhưng phải chờ ở bên trong giới Sát Lục, bị thế lực chiêu mộ là chuyện nhất định sẽ phát sinh. Có thể sau khi mình từ chối, sẽ bị ghi hận. Nếu như quan hệ giữa hắn cùng Thiết Nha Bang quá tốt, nói không chừng sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho Thiết Nha Bang.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)