← Ch.2011 | Ch.2013 → |
Sau khi tu vi được nâng cao xong, tiếp theo, muốn nâng cao nữa, sẽ không có dễ dàng như vậy. Nhưng Sở Mộ cũng không có ý định lập tức rời khỏi đó. Hắn lại điều động ra hai phần mười vạn kiếm đạo bản nguyên, bắt đầu tuôn trào về phía Ly Thương Kiếm.
Ly Thương Kiếm cảm giác được lực lượng kiếm đạo bản nguyên bao vây, nhất thời phát ra từng tiếng vui thích run rẩy.
Đúng vậy. Ly Thương Kiếm rất vui vẻ. Nó có linh tính không tệ. Nó có thể cảm giác được kiếm đạo bản nguyên có lợi ích lớn lao, bởi vậy đối với mình. Bởi vậy nó chủ động phối hợp hấp thu.
Chỉ có điều Ly Thương Kiếm chung quy chỉ là trình độ linh kiếm. Kiếm đạo bản nguyên quá nhiều. Bởi vậy chủ động hấp thu, hiệu quả cũng rất thấp, hoàn toàn là do Sở Mộ khống chế kiếm đạo bản nguyên rèn luyện.
Dưới kiếm đạo bản nguyên rèn luyện, bản thân Ly Thương Kiếm được nâng cao từng chút một. Chỉ có điều Ly Thương Kiếm cuối cùng có mức độ chênh lệch quá lớn đối với kiếm đạo bản nguyên. Bởi vậy khi rèn luyện phải khống chế tốt độ mạnh yếu. Bằng không có thể sẽ tổn thương tới bản thân thân kiếm.
Rèn luyện như vậy không thể nghi ngờ, hiệu suất tương đối thấp.
Một tháng sau, Sở Mộ mới kết thúc rèn luyện. Cũng may là hắn có thể vận dụng thoải mái hai phần mười vạn lực kiếm đạo bản nguyên. Một khi tiêu hao hắn liền có thể sử dụng lực Đại Chân nhanh chóng bổ sung trở lại. Như vậy mới có thể duy trì rèn luyện liên tục, không ngừng.
Một tháng rèn luyện, Ly Thương Kiếm cũng không có được thay đổi gì rõ ràng. Nhưng mức độ phù hợp của nó cùng Sở Mộ lại một đường nâng cao, giống như chính hắn nuôi dưỡng ra linh kiếm, dễ dàng sai khiến, vô cùng linh hoạt.
- Là thời gian xuất quan.
Thu hồi Ly Thương Kiếm, Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn đứng dậy.
Bốn tháng. Sở Mộ tiến vào mật thất bế quan của Nhân Điện, ở trong đó bế quan đủ bốn tháng mới kết thúc. Thực lực nâng cao, khiến cho tay hắn có chút ngứa ngáy.
Ở bên ngoài Nhân Thành của giới Sát Lục, từng bóng người bay vọt, giống như quang điện lướt qua.
Người dẫn đầu chính là Sở Mộ. Sau đó, còn có từng bóng người khác cũng nhanh chóng đuổi theo, Mỗi người đều là một thiên tài.
Những thiên tài này chính là những người muốn khiêu chiến với Sở Mộ. Bọn họ ở bên ngoài Nhân Điện chờ suốt bốn tháng. Sở Mộ vừa xuất hiện, liền bị mỗi người phát ra lời khiêu chiến. Vừa lúc, Sở Mộ bế quan bốn tháng, tu vi nâng cao, thực lực nâng cao, cảm tháy ngứa tay. Hắn đang khát vọng chiến đấu, liền không từ chối.
Nếu muốn thoả thích chiến đấu, tất nhiên không thích hợp ở lại trong thành. Bởi vậy, tất cả đều đi tới ngoài thành.
Bởi vì tất cả những người muốn khiêu chiến với Sở Mộ đều là thiên tài. Đồng thời mỗi người đều có tu vi Tuyệt Thế Cảnh, thực lực không tầm thường. Tất cả có thể khiêu chiến vượt cấp. Bọn họ hoàn toàn tự tin đối với bản thân mình.
- Liền ở trong này đi.
Sở Mộ nói xong, thân hình dừng lại. Hắn vừa dừng lại. Mọi người cũng đều dừng lại theo.
Ngoại trừ hơn mười thiên tài muốn khiêu chiến với Sở Mộ ra, còn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Dù sao, một bên là Sở Vương Đình đứng đầu lưu danh Kiếm Nhai, một bên khác lại là những thiên tài nổi danh lừng lẫy. Hai bên chiến đấu, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
- Ta tới trước.
Một thiên tài nói. Hắn có tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, tương đương với Sở Mộ, thực lực cũng vô cùng không tầm thường.
Sau khi người này mở miệng, liền từng bước tiến về phía trước. Phía sau lưng hắn dường như có thuỷ triều điên cuồng phun ra, đẩy mạnh thân hình của hắn lao nhanh về phía trước. Vừa ra đã có khí thế kinh người. Một chưởng từ trước ngực đẩy ra, mang theo lực cuộn trào mãnh liệt giống như thuỷ triều dâng lên, đánh nát núi cao.
Một chưởng này hoàn toàn có thể lực áp Tuyệt Thế Cảnh tam luyện, uy hiếp được Tuyệt Thế Cảnh tứ luyện. Nhưng đối với Sở Mộ mà nói, như vậy còn không đủ. Cho dù là hắn lúc tu vi không có tăng, cũng vẫn có thể dễ dàng đối mặt.
Kiếm quang lóe lên. Ánh sáng rực rỡ chói lòa giống như tinh quang. Một kiếm điểm tới. Hư không bị cắt ra.
Chưởng pháp của người này bị phá, bay ngược ra hơn trăm thước.
Một kiếm kia không ngờ chỉ là một chỉ. Sở Mộ vẫn chưa xuất kiếm.
Một chỉ hóa thành kiếm đánh bại kẻ địch. Thủ đoạn như vậy, cũng không khiến người ta kiêng kỵ. Trái lại khiến cho những thiên tài kia hai mắt sáng lên. Mỗi người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sục sôi.
- Các vị cùng lên đi.
Sở Mộ nói. Trong tay hắn lóe lên kiếm quang. Tuyết Dạ Kiếm ở trong tay.
Uy lực của Ly Thương Kiếm quá mạnh mẽ. Lần này cũng không phải là trận chém giết sinh tử. Bởi vậy, hắn không nhất thiết phải vận dụng tới nó. Dùng Tuyết Dạ Kiếm cũng đủ rồi.
Một kiếm ở trong tay, khí thế của Sở Mộ liên tiếp tăng lên. Phong quang kinh người phóng lên cao, giống như một thanh kiếm lớn vô hình đánh nát trời cao. Gió nổi mây phun, kiếm khí ngang dọc.
Tiếng nói vừa dứt, Sở Mộ đã chủ động xuất kích.
Kiếm pháp Bạch Câu giống như bóng câu qua khe cửa!
Hắn với tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp, cho dù là không dùng tới kiếm thuật Vấn Đạo, thuần túy lấy lực Đại Chân tới thúc đẩy kiếm pháp Bạch Câu, uy lực cũng hết sức kinh người. Có thể dễ dàng đánh bại Tuyệt Thế Cảnh tứ luyện bình thường.
Dưới một kiếm, hơn mười vị thiên tài chỉ cảm thấy mình dường như đều bị một kiếm kia chỉ tới, phong quang ép thân. Bọn họ tự nhiên sinh ra một cảm giác bị xuyên thủng xé rách.
- Kiếm thật nhanh.
- Không chỉ có là kiếm nhanh. Kiếm pháp kia cũng nhanh.
Kiếm cùng kiếm pháp là hai chuyện khác nhau.
Khi khoái kiếm cùng kiếm pháp nhanh kết hợp với nhau, sẽ càng thêm nhanh chóng.
Dưới một kiếm, hơn mười vị thiên tài đều có phản ứng. Trong đó có mấy lui về phía sau ra, cũng không có ý xuất thủ. Bởi vì bọn họ có lòng tin rất mạnh đối với thực lực của mình, tất nhiên không muốn cùng người khác ra tay đối phó với Sở Mộ.
Những thiên tài khác lại không thể không liên thủ. Bởi vì một kiếm này của Sở Mộ mang đến cho bọn họ áp lực không nhỏ.
Bỗng nhiên, chỉ thấy cánh tay Sở Mộ khẽ run lên. Tốc độ kiếm kia càng tăng vọt, giống như một con cá chép ngược dòng lên, muốn hóa thành giao long. Trong đó có một loại ý chí bất khuất không buông tha dũng cảm tiến tới.
Kiếm thuật Vấn Đạo ngược dòng thẳng lên!
Dưới một kiếm, uy lực nhất thời tăng vọt. Cho dù là thiên tài nắm giữ thực lực Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện cũng cảm giác được áp lực lớn lao.
Kiếm quang bắn nhanh. Trong lúc quay về, giống như tia chớp xé trời, cơn lốc quét tới. Hơn mười người thiên tài ra chiêu đều bị đánh bại. Mỗi người đều bay ngược ra. Dù sao thiên phú của bọn họ không kém, tu vi cũng không yếu. Nhưng so với Sở Mộ, bọn họ vẫn có sự chênh lệch rất rõ ràng.
*****
Một kiếm đánh bại mười mấy thiên tài. Điều này khiến cho những người đứng xem đều khiếp sợ không thôi.
- Được, thực lực như vậy, mới có thể khiến cho ta thoả thích ra tay.
Một vị thiên tài không ngừng cười to. Hắn nắm giữ tu vi Tuyệt Thế Cảnh tứ luyện, nhưng thực lực lại tự nhiên vượt qua Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện, đạt tới trình độ Tiểu Thánh Tôn.
Đối thủ như vậy, Sở Mộ nhất định phải vận dụng kiếm đạo bản nguyên mới đánh một trận.
Kiếm thuật Vấn Đạo!
Kiếm pháp Bạch Câu!
Kiếm đạo bản nguyên!
Lực Đại Chân!
Thực lực cấp bậc Tiểu Thánh Tôn ra tay giao chiến, mọi người xung quanh đều phải lui lại.
Kiếm quang vẩy lên giống như mưa to, tập kích dày đặc lao tới, bao trùm bốn phương tám hướng của Sở Mộ, không để cho hắn có chỗ nào có thể trốn.
Sở Mộ lại không cần trốn. Tuyết Dạ Kiếm phóng ra ánh sáng như sương như tuyết, rét lạnh sắc bén. Dường như có một tia chớp băng tuyết xé rách trời cao, đánh nát màn mưa.
Kiếm thuật Vấn Đạo Phong Vân Hóa Long!
Tia chớp băng tuyết hóa thành một đạo Thương Long màu trắng, rồng ngâm từng tiếng vang lên. Màn mưa đều bị nghiền nát. Thương quang bá đạo đánh về phía đối phương.
- Tới rất hay.
Trong mắt của người này có tinh quang chớp hiện qua. Trường kiếm bỗng nhiên vung lên. Trăng tàn treo trên bầu trời. Công kích chém xuống, xông về phía Thương Long.
Trình độ Tiểu Thánh Tôn chiến đấu, càng thêm hung hiểm. Chỉ có điều hai người không phải đang chiến đấu sinh tử. Bởi vậy cũng thiếu đi vài phần thảm khốc.
- Sở Vương Đình sử dụng loại kiếm pháp gì vậy? Vì sao thoạt nhìn đơn giản, kì thực ẩn chứa bên trong lại vô cùng huyền diệu.
- Xem không hiểu.
Rất nhiều cường giả đang quan sát trận chiến. Mỗi người suy đoán không ngừng. Thậm chí có một ít kiếm tu khoa tay múa chân, muốn lấy năng lực của mình suy diễn ra kiếm pháp của Sở Mộ.
Phàm là kiếm tu, ở trên con đường kiếm pháp đều có thành tựu không tầm thường, có cách nhìn độc đáo của riêng mình. Quan sát kiếm pháp của người khác tiến tới suy tính, cũng là một loại năng lực cần có của kiếm tu. Đương nhiên, kiếm pháp chênh lệch không nhiều, dễ suy tính. Kiếm pháp tương đối mạnh mẽ lại không dễ dàng suy tính. Đây là lẽ thường.
Bọn họ lại phát hiện, không quan tâm bọn họ suy tính như thế nào, đều suy tính không ra huyền diệu bên trong kiếm pháp của Sở Mộ. Trái lại hao tổn không ít lực tâm thần.
Càng chấn động kinh sợ, bọn họ lại càng hiếu kỳ không thôi. Có mấy người tương đối ngang ngược, chính là muốn tiếp tục suy tính. Kiếm pháp như vậy, một khi có thể suy tính ra một ít huyền diệu, lại hấp thu, dung nhập vào bản thân mình, nhất định sẽ có giúp đỡ không nhỏ, khiến cho kiếm pháp của mình nâng cao, .
Không bao lâu, lại có người sắc mặt trở nên tái nhợt. Còn có người trực tiếp phun ra máu tươi.
Kiếm pháp Bạch Câu suy tính rất khó khăn. Dù sao cũng là kiếm pháp cấp bậc Đại Đế nửa bước. Nhưng cuối cùng cũng có manh mối có thể tìm ra. Nhưng kiếm thuật Vấn Đạo ẩn chứa ở bên trong kiếm pháp Bạch Câu, lại là phạm trù bọn họ không có khả năng chạm đến. Cho dù là cường giả Chúa Tể Cảnh nhìn thấy, cũng chưa chắc có thể suy tính ra huyền diệu trong đó. Nói gì tới bọn họ là một đám Tuyệt Thế Cảnh.
Dưới mấy kiếm, Sở Mộ lấy ưu thế yếu ớt, đánh bại đối thủ.
Đánh bại một đám đối thủ, sau đó lại đánh bại một đối thủ, khí tức toàn thân Sở Mộ sắc bén đến mức tận cùng, vô cùng kinh người. Khí thế sắc bén này đã gián tiếp kích thích thực lực của Sở Mộ.
- Kiếm pháp tốt. Ta tới chiến đấu với ngươi.
Lại có một Tiểu Thánh Tôn ra tay. Người này luyện đao.
Đao quang giống như một dải lụa treo ngang giữa trời cao, giống như ngân hà treo ngược, trùng trùng điệp điệp chiếu nghiêng xuống, kinh diễm tuyệt luân.
Đao này kinh thiên!
Trong mắt Sở Mộ hiện lên ý chí chiến đấu. Một kiếm đâm ra. Đao quang này sáng chói dường như trở nên ảm đạm xuống. Duy nhất chỉ có một kiếm kinh thế, thay thế được tất cả, cũng thu hút tất cả tầm mắt của mọi người.
Kiếm thuật Vấn Đạo trời đất một đường!
Kiếm pháp Bạch Câu giống như bóng câu qua khe cửa!
Nhanh tới cực hạn. Nhanh tới mức khiến người ta phải sợ hãi. Trong cái nhanh lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ. kinh người
Một kiếm ra, đao quang bị nghiền nát, bay đầy trời, theo một kiếm đâm ra bay lượn xoay tròn, mỹ lệ dị thường.
Dưới kiếm quang, đao tu bay ngược ra, khí huyết phun ngược, sắc mặt tái nhợt.
Một kiếm của Sở Mộ đánh bại đối thủ. Khí tức toàn thân càng lộ ra sự sắc bén.
- Thực lực của Sở huynh cường đại. Ta không phải là đối thủ.
Thiên tài thực lực Tiểu Thánh Tôn cười khổ nói. Hắn không có ý xuất thủ. Bởi vì hai người ra tay trước đó có thực lực không khác hắn là mấy. Bọn họ lại đều bị dễ dàng đánh bại. Hắn cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ.
Tiểu Thánh Tôn là một cấp bậc. Trong đó tất nhiên cũng có phân chia thực lực cao thấp. Tiểu Thánh Tôn cường đại tiếp cận với Đại Thánh Tôn. Tiểu Thánh Tôn yếu lại phải kém sắc hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, Sở Mộ thể hiện ra thực lực, đã thuộc về trình độ Tiểu Thánh Tôn tương đối cường đại. Chỉ có cường giả cấp Đại Thánh Tôn mới có thể thật sự đánh bại hắn. Bằng không ở trong trình độ Tiểu Thánh Tôn, cho dù là có người mạnh hơn hắn, cũng chỉ mạnh mẽ có giới hạn.
- Tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp lại có thực lực Tiểu Thánh Tôn. Thiên phú như vậy, không hổ danh là tuyệt thế thiên kiêu của Nhân tộc chúng ta.
Có người kinh ngạc thán phục không thôi.
Trong đám người quan sát, người thanh niên toàn thân lạnh như băng, nửa bên mặt bị tóc dài che khuất, hai tròng mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Ánh mắt kia dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Ngoài ra, ở một chỗ khác trong đám người, còn có một đại hán thân thể cường tráng, mắt có hổ tinh quang bắn ra bốn phía, trên người tản ra khí tức hung hãn tuyệt luân, có sóng chấn động ý chí chiến đấu kinh người. Cơ bắp trên cánh tay to dài của chấn động, bộ dạng như muốn ra tay bất cứ lúc nào, nhưng lại phải cố nén không ra tay.
- Có còn ai muốn đánh với ta một trận hay không?
Hai mắt Sở Mộ đảo mắt nhìn qua một lượt. Dưới khí tức sắc bén vô cùng, khiến người ta không dám ra tay.
Thực lực vượt qua Tiểu Thánh Tôn ra tay, tất nhiên là có thể đánh bại Sở Mộ. Nhưng đó là ở dưới tình huống thực lực chênh lệch rõ ràng. Hơn nữa, thực lực giữa Đại Thánh Tôn cùng Tiểu Thánh Tôn chênh lệch rõ ràng nhất. Cứ như vậy đánh bại Sở Mộ, cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Hơn mười người thiên tài đều bại vào dưới kiếm của Sở Mộ. Trong đó có mấy người nắm giữ thực lực cấp bậc Tiểu Thánh Tôn. Điều này làm cho Sở Mộ nắm chắc chính xác hơn đối với thực lực mình một chút.
← Ch. 2011 | Ch. 2013 → |