Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 2020

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 2020: Nhận chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Sẽ bị phân tán. Trên quả cầu ánh sáng huyết sắc nhất định có lực lượng kỳ lạ. Phải phá hủy. Nhất định phải tập trung cao độ lực lượng toàn thân, trở thành càng kết cấu chặt chẽ, chống đỡ lực lượng phân tán của quả cầu ánh sáng huyết sắc.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn không ngừng tự suy nghĩ, không ngừng mô phỏng.

Hắn bỗng nhiên cảm giác, nếu như mình có thể nghiên cứu ra được, nhất định sẽ là một sự đột phá. Một sự đột phá trên phương diện vận dụng lực lượng. Có lẽ không thể trực tiếp tăng cường thực lực của mình, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho mình đạt được tầng cao hơn trong phương diện vận dụng lực lượng.

Chỉ có điều, ở trên phương diện vận dụng lực lượng, Sở Mộ đã sớm đạt đến một trình độ vô cùng kinh người. Bởi vậy nếu lại muốn có sự đột phá, cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Có lẽ không thể làm được.

Thời khắc hắn đang suy nghĩ, từ phía xa từng bóng người xuất hiện. Đang có rất nhiều người nhanh chóng chạy tới nơi này.

Lực hấp dẫn của phù văn Thiên Tứ đặc biệt lớn.

Chỉ cần có thể nắm giữ một đạo phù văn Thiên Tứ, thực lực toàn thân lập tức phải nhận được nâng cao rõ rệt.

- Tất cả đều cút ngay cho ta.

Tiếng hô dữ dội giống như sấm sét nổ vang ở bên tai của mỗi người. Khí thế vô cùng khủng khiếp đánh xuống, công kích xuống, trực tiếp trấn áp tất cả những người đang ở xung quanh ra tay đối với quả cầu ánh sáng huyết sắc. Bởi vì chênh lệch thực lực khiến cho bọn họ khó có thể nhúc nhích..

Gió to nổi lên, mây đen điên cuồng phun ra, tầng tầng lớp lớp che kín cả bầu trời. Cả một mảng lớn, giống như muốn phá hủy thành trì.

Bỗng nhiên, một đạo lôi quang chói mắt, xé rách tầng tầng lớp lớp mây đen giống như bùn chì. Trong nháy mắt lôi quang đánh xuống. Uy lực kia mạnh mẽ bá đạo, không gì bì nổi. Đó là tồn tại hoàn toàn không để ý tới gì khác.

Lôi quang này không ngờ chính là một đao quang. Một đao quang hung tàn bá đạo tuyệt luân. Một đao từ trên trời chém xuống, xé rách trời cao, muốn chém nứt cả mặt đất.

Mười mấy cường giả cấp Thánh Tôn ở bốn phía xung quanh quả cầu ánh sáng huyết sắc, sắc mặt mỗi người đều đại biến. Bọn họ vội vàng phát ra toàn bộ lực lượng, cố thoát khỏi khí thế trấn áp khủng khiếp. Trước khi đao quang bá đạo tuyệt luân chém xuống, tất cả đều bứt ra, lui về phía sau, rời khỏi quả cầu ánh sáng huyết sắc.

Gần như trong chớp mắt khi mười mấy Thánh Tôn bay ngược ra, đao quang bá đạo tuyệt luân mang theo uy thế khủng khiếp chém rách tất cả phá hủy tất cả đánh xuống. Trong nháy mắt chém xuống trên quả cầu ánh sáng huyết sắc ở cách đó trăm thước.

Mọi người chỉ thấy, ban đầu quả cầu ánh sáng huyết sắc để mặc cho mười mấy Thánh Tôn ra tay công kích cũng chỉ có lõm xuống một chút. Nhưng ở dưới đao quang vô cùng bá đạo khủng khiếp này, không ngờ nhanh chóng lõm xuống phía dưới. Đao quang ngưng tụ làm một đạo, sắc bén cường thế, đấu đá lung tung, thế như chẻ tre.

Đánh rơi đánh rơi đánh rơi!

Ánh đao kia có một loại khí phách không đánh bại quả cầu ánh sáng huyết sắc thề không bỏ qua. Quả cầu ánh sáng huyết sắc liều mạng phản kháng. Nhưng ở dưới bốn đao quang bá đạo, nó lõm xuống từng chút một, không ngừng tiến vào trung tâm của phù văn Sát Lục.

Một khi chạm đến phù văn Sát Lục này, sợ rằng quả cầu ánh sáng huyết sắc sẽ bị đánh bại.

Đây là một đao của Đại Đế nửa bước. Công kích của mấy trăm Tuyệt Thế Cảnh ở đây vẫn không có cách nào sánh ngang với một đao này. Bọn họ chỉ có thể tránh thoát, cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn theo.

- Đao của Phách Đao Vương, quả nhiên đáng sợ.

Có người thở dài nói.

Trời đất thất sắc, toàn thế giới dường như biến mất. Duy nhất chỉ còn lại có một đạo ánh đao không ngừng chém vào trong quả cầu ánh sáng huyết sắc.

Nhưng quả cầu ánh sáng huyết sắc lại vô cùng cứng rắn, chống đỡ đao quang trùng kích, xuất hiện từng gợn sóng nhỏ, bắt đầu từ chỗ đao quang đánh xuống, khuếch tán ra. Quả cầu ánh sáng huyết sắc đang nỗ lực phân tán lực lượng của một đao kia, suy yếu phần công kích.

Một hơi thở hai hơi thở ba hơi thở...

Thời gian trôi qua từng chút một. Mỗi hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy dài giống như một năm vậy.

Hai mắt Sở Mộ nheo lại, đồng tử co lại giống như kiếm quang, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chỗ đao quang cùng quả cầu ánh sáng huyết sắc tiếp xúc.

Trước đó, mười mấy Thánh Tôn này ra tay, nhưng công kích của bọn họ lại rất nhanh đã bị quả cầu ánh sáng huyết sắc phân tán hết. Quá nhanh. Sở Mộ cũng có không cách nào quan sát được. Tuy rằng người xuất thủ rất nhiều, nhưng dù sao cũng khác nhau. Một lần biến mất, tiếp tục nhìn, chẳng khác nào lại bắt đầu một lần nữa.

Hiện tại lại khác. Đao quang bá đạo cường thế, thề không bỏ qua, không ngừng cùng quả cầu ánh sáng huyết sắc đối đầu. Điều đó đã cho Sở Mộ đầy đủ thời gian và cơ hội.

Hắn vận dụng kiếm đạo bản nguyên, thị lực đạt đến mức tận cùng.

Sở Mộ dường như thấy được lực lượng phân bố bên trong đao quang kia.

Bất luận là đao pháp hay kiếm pháp hay là võ học khác, thời điểm thi triển ra, chính là phân bố và sắp xếp của lực lượng. Càng là sắp xếp cao minh, uy lực của nó lại càng cường đại. Nói cho cùng, chính là phương thức kết cấu lực lượng.

Dưới quả cầu ánh sáng huyết sắc, gợn sóng không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, liên tục không thôi, vô cùng gấp rút. Uy lực của đao quang bắt đầu không ngừng liên hệ mất thiết với nhau. Phần quả cầu ánh sáng huyết sắc lõm xuống cũng thoáng chút đàn hồi.

Trong sự mơ hồ, Sở Mộ hình như nghe được có một tiếng động. Lực lượng của quả cầu ánh sáng huyết sắc bỗng nhiên bạo phát. Trong nháy mắt đàn hồi, nó trực tiếp đánh nát đao quang đã bị suy yếu.

Đao quang nghiền nát, hóa thành vô số ánh sáng tiêu tan.

Người ở trên không trung lộ ra một tia kinh ngạc. Chỉ có điều hắn không tiếp tục có ý định xuất thủ nữa. Bởi vì một đao kia, là một đao mạnh mẽ nhất do hắn ngưng tụ lực lượng của chính mình bổ ra. Một đao như vậy còn không có cách nào đánh bại được quả cầu ánh sáng huyết sắc này. Hắn có ra lại đao nữa, cũng có không cách nào làm được.

- Phù văn Thiên Tứ xưa nay có linh tính. Không phải là người thích hợp căn bản khó có thể nhận được. Không biết ai có thể nhận được đạo phù văn Thiên Tứ này?

Phách Đao Vương âm thầm suy nghĩ. Ánh mắt lợi hại bá đạo kia đảo qua trên người của những người ở phía dưới đất, mang đến áp lực lớn lao cho.

Hai mắt Sở Mộ nhắm lại. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó. Đao quang bá đạo kia chém xuống quả cầu ánh sáng huyết sắc. Va chạm giữa hai bên.

*****

Hai bên hình như bị không ngừng phóng đại lại phóng đại, khiến cho Sở Mộ có thể càng nhìn thấy rõ ràng hơn phương thức vận dụng lực lượng của cả hai.

Bỗng nhiên, trong đầu có linh quang lóe lên. Hình như hắn bắt được linh cảm gì đó.

Cùng lúc đó, quả cầu ánh sáng huyết sắc bỗng nhiên chợt nhảy lên, không ngờ nhanh chóng co lại. Trong nháy mắt, nó đã co lại đến vị trung trung tâm bên trong, lộ ra một đạo phù văn đỏ như máu. Phù văn này vừa xuất hiện, liền có một loại phong quang khủng khiếp ùn ùn kéo đến khiến cho người sợ hãi. Cho dù là Phách Đao Vương cường đại nhất đang ở trên không trung, sắc mặt cũng đại biến. Hắn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy giống như bị xuyên thủng.

Hơi thở tiếp theo, chỉ thấy phù văn này tản ra vô phong quang huyết sắc vô tận. Cực nhanh, chỉ trong nháy mắt nó liền bắn ra, lao về phía đoàn người.

- Nhận chủ!

Tất cả mọi người hiểu rõ, đạo phù văn Thiên Tứ này muốn chọn chủ.

Sở Mộ dường như có cảm thấy. Thời khắc hai mắt hắn vừa mở, vừa vặn nhìn thấy một đạo ánh sáng huyết sắc bằng tốc độ kinh người bắn ra, trong nháy mắt tiến vào bên tỏng thân thể của hắn.

Trong nháy mắt, Sở Mộ liền biết, mình được đạo phù văn Thiên Tứ này chọn làm chủ. Nhất thời, từ bốn phương tám hướng, từng ánh mắt lợi hại hung ác đều tập trung ở trên người Sở Mộ, khiến cho hắn có một loại cảm giác da đầu tê dại. Phải biết rằng, ở đây có khoảng chừng mấy trăm cường giả cấp Thánh Tôn.

- Giao phù văn Thiên Tứ ra.

Ngay lập tức lại có người lên tiếng uy hiếp. Sát ý kinh người, bao trùm ở trên người Sở Mộ. Đó là một cường giả cấp Đại Thánh Tôn.

- Một đám ngu xuẩn.

Giọng nói của Phách Đao Vương từ trên không trung vọng xuống:

- Phù văn Thiên Tứ một khi chọn chủ, cho dù là giết chết chủ nhân của nó, cũng có không cách nào nhận được.

Vừa nghe Phách Đao Vương nói như vậy, nhất thời tâm tư của mọi người giống như bị dội một chậu nước đá.

Đúng vậy, phù văn Thiên Tứ và không giống với những phù văn Sát Lục khác. Một khi trạch chủ, lại nhận định, giết đối phương cũng vô dụng. Nhưng mỗi người ở đây đều rất tức giận. Dù sao bọn họ chạy đến nơi đây, cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Còn phải nhìn người khác thu hoạch. Loại tâm tình này vô cùng khó chịu.

- Có thời gian không bằng tranh thủ tìm kiếm phù văn Thiên Tứ khác.

Phách Đao Vương lại nói một câu, sau đó hóa thành một đạo đao quang sắc bén, bay nhanh rời khỏi đó, đi tìm phù văn Thiên Tứ khác.

Sau khi nghe được Phách Đao Vương nói vậy, mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Phần lớn cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

Phần nhỏ hình như còn có chút không cam lòng. Mỗi người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt kia dường như muốn phân thân hắn.

Minh Kính đứng ở cách chỗ Sở Mộ không xa, trong lòng có chút lo lắng không yên. Không có cách nào. Ai bảo mỗi người ở đây đều có thực lực cấp Thánh Tôn. Bất kỳ một người nào đều có thể đánh bại, chém giết hắn.

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi. Hắn đã biết tác dụng của một đạo phù văn Thiên Tứ này. Còn nữa, những người này lưu lại, có hơn hai mươi mấy người. Nhưng phần lớn đều là Tiểu Thánh Tôn. Có mấy người là Đại Thánh Tôn. Lấy thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn không sợ Tiểu Thánh Tôn. Có lẽ hắn còn không phải là đối thủ của Đại Thánh Tôn. Nhưng nếu muốn rời đi, lại không phải là chuyện gì khó khăn.

- Nếu như động thủ, ngươi không nên nhúng tay vào. Ta có nắm chắc thoát thân.

Sở Mộ truyền âm cho Minh Kính.

- Cho dù giết ngươi cũng không chiếm được phù văn Thiên Tứ. Nhưng ta chính là khó chịu.

Một Tiểu Thánh Tôn cả giận nói, trực tiếp bổ ra một chưởng. Ý của hắn chính là muốn cho Sở Mộ một bài học, trút được cơn giận.

Nhưng Sở Mộ là loại người có thể tùy ý cho người khác giáo huấn mình hay sao? Hiển nhiên không phải. Vì vậy, hắn xuất kiếm.

Ly Thương Kiếm xông ra. Kiếm quang vô cùng rét lạnh sắc bén trực tiếp cho thấy thực lực Tiểu Thánh Tôn. Kiếm quang đáng sợ trực tiếp bổ ra một chưởng do đối phương đánh tới. Thế như chẻ tre, chém giết lao đi, trong nháy mắt chém bay.

Uy lực của một kiếm này trực tiếp khiến những người khác bị dọa giật mình.

- Ngươi là ai?

Một Đại Thánh Tôn trầm giọng hỏi.

- Sở Vương Đình.

Sở Mộ không nhanh không chậm trả lời. Tên này nhất thời khiến cho sắc mặt mọi người đều đại biến.

Người đứng đầu lưu danh Kiếm Nhai, vượt qua Sở Hoàng Cực một trượng, hoàn toàn xứng đáng là tuyệt thế thiên kiêu. Thảo nào, hắn có thể lấy tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp đánh cho một Tiểu Thánh Tôn bị thương.

- Đi thôi. Phù văn Thiên Tứ đều đã nhận chủ.

Sau khi biết được thân phận của Sở Mộ, lại biết đặc tính của phù văn Thiên Tứ. Mọi người nhất thời không tiếp tục có tâm tư lưu lại nữa. Dù sao, cho dù là mấy Đại Thánh Tôn này cũng không có nắm chắc giữ được Sở Mộ ở lại. Mà một khi ra tay, lại không có cách nào giết chết đối phương, chính là kết thành thù hận. Tương lai, nhất định sẽ rơi vào sự trả thù của đối phương.

Một tuyệt thế thiên kiêu có thể đầu tiên lưu danh Kiếm Nhai trả thù, suy nghĩ một chút cũng thấy sởn tóc gáy.

Cuối cùng, bên cạnh hố lớn chỉ còn lại hai người Sở Mộ và Minh Kính.

- Sở huynh, chúc mừng ngươi nhận được phù văn Thiên Tứ.

Minh Kính thật lòng chúc mừng nói. Nhưng thần sắc hắn nhìn thế nào thế nào cũng thấy u oán. Bất chợt hắn bị hiếu kỳ thay thế:

- Có thuộc tính gì? Có mấy thuộc tính?

- Chỉ có một thuộc tính.

Sở Mộ nói:

- Ngưng tụ lực lượng.

Cái gọi là ngưng tụ lực lượng, chính là lực lượng của phù văn Thiên Tứ này sẽ trợ giúp Sở Mộ, khiến cho lực lượng toàn thân của hắn có thể đạt được trình độ càng ngưng tụ hơn. Điều này đối với thực lực chỉnh thể mà nói, có thể không phải là nâng cao lớn cho lắm. Nhưng đạo phù văn Thiên Tứ này lại không giống với những phù văn Sát Lục khác. Không cần mình kích phát lực lượng trong đó. Bởi vì, nó là bị động.

Đúng vậy, sau khi một đạo phù văn Thiên Tứ này chọn Sở Mộ làm chủ, lực lượng của nó liền tự nhiên có hiệu lực. Sở Mộ có thể lựa chọn có để cho lực lượng của phù văn Thiên Tứ này ảnh hưởng tới lực lượng của chính mình, khiến cho lực lượng của chính mình càng ngưng tụ hơn hay không. Lực lượng của phù văn Thiên Tứ lại sẽ không bị tiêu hao.

Như vậy có nghĩa là, Sở Mộ không cần sử dụng bí văn Sát Lục đi bổ sung đạo tiêu hao cho lực lượng ngưng tụ của phù văn Thiên Tứ này.

- Sở huynh, còn đi nữa không?

Minh Kính hỏi.

Ý của hắn chính là có còn muốn đi tìm phù văn Thiên Tứ khác hay không.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)