Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 2022

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 2022: Phách Đao Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi Sở Mộ chém giết Tư Ngọc Phong, lại cùng Minh Kính tiếp tục tìm kiếm phù văn Thiên Tứ. Đáng tiếc, bọn họ tốn không ít thời gian, hoặc là không tìm được, hoặc là đã chọn chủ.

- Xem ra ta không có cái phúc đó.

Minh Kính tiếc hận than thở.

Ngược lại là Sở Mộ, nhận được một đạo phù văn Thiên Tứ, tâm tình rất tốt. Dù sao phù văn Thiên Tứ chỉ có chín mươi chín đạo. Loại bỏ một phần bị rơi không kịp được người ta nhận lấy đã biến mất. Phân tán xuống, người cuối cùng có thể có được phù văn Thiên Tứ lại không quá mười mấy. Mười mấy người còn phải phân chia ra các chung tộc đại liên minh Nguyên Giới cùng với Thần tộc và Ma tộc.

Như vậy tính ra, trong Nhân tộc người có thể có được phù văn Thiên Tứ, chắc hẳn cũng chỉ có khoảng năm sáu người.

Trải qua mấy tháng giết chóc với cường độ cao ở chiến trường Sát Lục, lại trải qua mấy trận chiến đấu, Sở Mộ cảm thấy có chút mệt mỏi. Không phải là thân thể mệt mỏi, mà là tâm thần mệt mỏi. Hắn là người, không phải là máy móc. Cho nên, hắn dự định quay về Nhân Thành nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều chỉnh trạng thái một chút. Mặt khác, còn có thể tăng tu vi lên một chút. Có thể không có cách nào trực tiếp tăng lên tới trình độ Tuyệt Thế Cảnh tam luyện. Nhưng cũng lấy cơ sở Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện tiến thêm một bước.

Hai người nhanh chóng bay về phía Nhân Thành, ngay lập tức lướt qua ngàn mét.

Rất không may, phía trước mặt đúng lúc lại có một đám người bay tới. Bọn họ khoảng chừng hơn tám người. Trên người mỗi người đều tản ra chấn động khí tức cường đại. Trong đó có một Cực Thánh Tôn dẫn đầu, hai Đại Thánh Tôn năm Tiểu Thánh Tôn.

Ban đầu, đáng lẽ hai bên không can thiệp tới chuyện của nhau, đi lướt qua nhau. Nhưng một Tiểu Thánh Tôn trong đó tùy ý liếc mắt nhìn lại, phát hiện Minh Kính, lập tức truyền âm cho người khác. Sở Mộ và Minh Kính liền bị bao vây.

- Minh Kính, giơ tay chịu trói, cùng chúng ta quay về Diệp gia tiếp nhận xét xử.

Cực Thánh Tôn Diệp gia mở miệng nói.

Tám đạo khí tức cường đại, tất cả đều tập trung Sở Mộ và Minh Kính. Ở trong mắt của tám cường giả Diệp gia này, Sở Mộ nếu đã đi cùng với Minh Kính, hai người nhất định có quan hệ. Còn nữa đối với Diệp gia bọn họ mà nói, giết chết thêm một người Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, đơn giản giống như giết chết một con kiến hôi.

Chưa kể, hắn chỉ là một Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp, cũng không đáng để bọn họ phải coi trọng. Nhưng nếu như bọn họ biết thân phận của Sở Mộ, có lẽ cũng sẽ không suy nghĩ như vậy.

Mà nếu như bọn họ biết. Sở Mộ chính là hung thủ thật sự giết chết Diệp Kinh Vân, chắc hẳn đã lột da rút gân tiêu cốt Sở Mộ.

Đối mặt với cường giả của Diệp gia bao vây xung quanh, thần sắc Sở Mộ không thay đổi, nhưng trong lòng chợt nghiêm túc hơn.

Một Cực Thánh Tôn hai Đại Thánh Tôn và năm Tiểu Thánh Tôn. Nếu chỉ là năm Tiểu Thánh Tôn, hắn nắm chắc mười phần sẽ thoát thân, thậm chí có thể giết chết một hai người. Nếu như là hai Đại Thánh Tôn và năm Tiểu Thánh Tôn, hắn cũng có sáu bảy thành nắm chắc sẽ thoát thân. Nhưng thêm một Cực Thánh Tôn, khả năng thoát thân là rất thấp. Nhưng ít nhiều vẫn là có một đường hi vọng.

- Ta có thể đi với các ngươi. Chỉ có điều chuyện này không có quan hệ gì với hắn.

Minh Kính hiểu rất rõ ràng tình cảnh trước mắt. Cho dù Sở Mộ có thiên phú hơn người, có thể chém giết Tiểu Thánh Tôn, cũng không thể nào là đối thủ của những cường giả Diệp gia này.

Sở Mộ không nói gì. Hắn đang suy ngẫm xem, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho hai người mình và Minh Kính đều thoát thân.

Dù sao, người giết chết Diệp Kinh Vân là mình, mà không phải Minh Kính. Minh Kính chẳng qua là có thù oán cùng Diệp Kinh Vân, mới thay mình gánh trên lưng một nỗi oan lớn mà thôi.

Làm bằng hữu, Sở Mộ không có khả năng ở dưới tình huống như vậy, lại để cho bằng hữu của mình thay mình gánh chịu trách nhiệm không phải của hắn.

- Các ngươi là đang tìm hung thủ giết chết Diệp Kinh Vân.

Sở Mộ bỗng nhiên mở miệng nói, trực tiếp thu hút lực chú ý của tám cường giả Diệp gia qua. Ngay cả Minh Kính cũng vô cùng vô cùng kinh ngạc.

- Ngươi biết?

Trong mắt một Đại Thánh Tôn lộ ra hung quang, khí thế kinh người trực tiếp tập trung vào trên người Sở Mộ.

- Ta biết.

Sở Mộ thoáng lộ ra một nụ cười mỉm. Nhất thời, tám khí tức cường đại đều rơi vào trên người của hắn, dường như muốn đập Sở Mộ nát vụn vậy.

- Nói.

Cực Thánh Tôn quát lạnh.

- Nói thì có thể, nhưng có điều kiện.

Sở Mộ giả vờ bộ dạng chống đỡ khí thế của bọn họ một cách khó nhọc:

- Trước hết thả hắn đi. Sau khi ta nói xong, cũng phải thả ta rời khỏi đây.

- Có thể.

Cực Thánh Tôn này không nói hai lời, trực tiếp đáp ứng. Hắn nhìn những người khác phất tay một cái.

Thực sự sẽ thả Sở Mộ và Minh Kính rời khỏi đó sao?

Đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng vấn đề quan trọng hàng đầu chính là hỏi ra hung thủ là ai. Đó mới là mục đích để bọn họ đi tới giới Sát Lục. Chỉ cần sau khi hỏi ra hung thủ là ai, bất kể là Minh Kính hay Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp này, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.

- Minh Kính huynh, ngươi đi trước.

Sở Mộ nói.

- Sở huynh.

Trong lúc nhất thời Minh Kính không biết nên nói cái gì. Nhưng hắn cũng hiểu được, tình thế trước mắt là như thế nào. Thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bay nhanh rời khỏi đó.

- Sở huynh, hôm nay nếu như ngươi gặp phải chuyện gì không may, Minh Kính ta lấy kiếm đạo của bản thân lập lời thề, nhất định diệt hết Diệp gia.

Minh Kính nhỏ giọng nói, trời đất chấn động. Đây là lời thề kiếm đạo của hắn.

- Nói đi.

Một Đại Thánh Tôn Diệp gia uy hiếp nói.

- Chờ một chút. Chờ hắn đi xa, ta sẽ nói.

Sở Mộ vẫn bộ dạng cắn răng chống đỡ, nói.

Diệp gia tám cường giả cũng tự tin. Ở dưới tình trạng bọn họ bao vây xung quanh, chỉ là một Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp, căn bản cũng không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào. Đừng nói là Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, cho dù là Tiểu Thánh Tôn thậm chí Đại Thánh Tôn, muốn thoát thân ở dưới tình trạng bọn họ bao vây xung quanh, là chuyện không thể nào làm được.

Một khắc đồng hồ, Sở Mộ trì hoãn thời gian đủ một khắc đồng hồ. Lấy tốc độ của Minh Kính, một khắc đồng hồ có thể bay đi rất xa. Nhưng đối với cường giả Thánh Tôn mà nói, cho dù đi trước một khắc đồng hồ, bọn họ cũng có thể đuổi theo. Chỉ có điều Minh Kính tất nhiên sẽ không ngu như vậy. Ít nhiều gì hắn cũng có một chút cơ hội thoát thân.

*****

- Nói.

- Nếu như bây giờ không nói, trước giết chết ngươi, sau đó lại giết chết Minh Kính.

Sở Mộ biết, kéo dài một khắc đồng hồ, đã là cực hạn.

- Được, ta nói.

Sở Mộ hít sâu một hơi:

- Đó là một ngày mấy tháng trước. Ta mới vừa đi ngang qua sát biên giới chiến trường Sát Lục...

- Nói điểm chính.

Diệp gia Cực Thánh Tôn cả giận nói. Hắn đã mất đi kiên nhẫn.

Sở Mộ hình như bị dọa đến sửng sốt, dừng lại ba hơi thở.

- Hung thủ chính là...

Sở Mộ mở miệng lần nữa. Vừa nói đến hung thủ hai chữ, tám cường giả Thánh Tôn của Diệp gia đều vểnh tai lên:

- Ta không biết.

Bốn chữ vừa thốt ra, thật giống như sấm sét trên trời cao trực tiếp công kích, khiến cho Tám cường giả Thánh Tôn của Diệp gia ngẩn ra. Bất chợt, trong nháy mắt bọn họ đã kịp phản ứng.

Phản ứng của bọn họ nhanh chóng. Sở Mộ sớm có sự chuẩn bị, phản ứng cũng không chậm chút nào. Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng thi triển ra. Thân hình hắn chớp hiện, biến mất khỏi vòng vây của bọn họ, xuất hiện ở cách đó vạn thước. Lại chớp hiện, đã cách xa thêm vạn thước.

- Vô liêm sỉ, lại dám đùa giỡn ta. Đuổi theo, giết hắn.

Cực Thánh Tôn hoàn toàn nổi giận, sát ý giống như núi lửa phun trào bạo phát. Hắn đầu tàu gương mẫu, truy kích trước.

Tốc độ Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng rất nhanh. So với tốc độ của phần lớn Tiểu Thánh Tôn đều muốn mau hơn rất nhiều. Thậm chí ở trên trình độ nhất định, đã có thể cùng so sánh Đại Thánh Tôn bình thường. Nhưng mà tốc độ của Cực Thánh Tôn ;ại nhanh hơn.

Chớp mắt, Cực Thánh Tôn này liền nhanh chóng tới gần Sở Mộ.

- Nhanh nhanh nhanh. Phải nhanh hơn nữa.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn không ngừng kích phát ra tiềm lực của mình, khiến cho tốc độ của mình càng nhanh hơn một chút.

Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng liên quan đến không gian huyền bí. Bởi vậy mỗi lần thi triển đều sẽ tiêu hao không ít lực lượng. May là hắn tu luyện Cầu Chân Công, lực lượng luyện ra được đã trực tiếp biến thành lực Đại Chân. Thời gian có thể chống đỡ dài hơn. Nhưng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng bị đuổi kịp.

- Nếu như nghiền nát phù văn Chân Đạo và phù văn chấn động sát ý, lại nhận gánh nặng siêu lớn khi vận dụng lực kiếm đạo bản nguyên, có lẽ sẽ có sức đánh một trận. Chỉ có điều, thời gian rất ngắn. Chỉ là chuyện vô bổ.

Sở Mộ không ngừng suy tính.

Mặc dù đối mặt với loại cường địch Cực Thánh Tôn không có cách nào dùng lực, Sở Mộ cũng không có hoảng hốt lo sợ. Hắn không ngừng suy nghĩ không ngừng tìm biện pháp, tìm ra tất cả các khả năng. Cũng chính vì hắn bất khuất, mới có thể đi tới ngày hôm nay.

Đã đi qua vô số lần sinh tử, Sở Mộ tự tin, lần này mình tất nhiên cũng có thể vượt qua. Ngay cả phải trả giá lớn một chút, nhưng chỉ cần còn sống, thì có hy vọng.

Cực Thánh Tôn nhanh chóng tới gần. Hắn nổi giận, điểm ra một chỉ. Chỉ quang phá không lao tới, liên tục nhảy lên ở trong hư không. Mỗi lần nhảy lên, nó cũng giống như di chuyển trong nháy mắt vậy, bằng tốc độ kinh người tới gần Sở Mộ.

Nguy cơ tới gần, dưới tiềm thức, Sở Mộ trải qua muôn ngàn thử thách, theo bản năng làm ra phản ứng. Thân hình hắn né tránh, đồng thời Ly Thương Kiếm bổ ra.

Chỉ quang nhảy lên, không để ý tới sự né tránh của Sở Mộ, trực tiếp công kích đi, va chạm cùng Ly Thương Kiếm. Lực lượng khủng khiếp bạo phát, ép tới mức Ly Thương Kiếm đánh vào ngực Sở Mộ. Toàn thân hắn bay ngược ra mấy ngàn thước. Khí huyết cuồn cuộn phun lên. Sở Mộ đã biết, mình bị thương. Là nội thương, rất nặng. Hắn hít thở một chút, cũng cảm giác trong cơ thể dâng lên sự đau đớn xé rách từng đợt.

May mà bản thân Cầu Chân Công có hiệu quả trị liệu đối với thương thế rất tốt. Đau đớn từ từ giảm bớt. Nếu như hắn vận dụng bí pháp Cầu Chân Công đệ nhất trọng nhanh chóng khôi phục, sẽ khôi phục nhanh hơn.

Một đòn cách xa nhau hơn vạn thước, trải qua nhiều lần nhảy, chỉ lực uy lực suy yếu đi rất nhiều, vẫn mang đến cho Sở Mộ vết thương như vậy. Điều này khiến cho Sở Mộ vô cùng chấn động kinh sợ.

Không chút do dự nào, Sở Mộ trực tiếp thi triển ra bí pháp nhanh chóng khôi phục, tăng nhanh tốc độ trị thương thế. Bản thân hắn cũng thi triển ra Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, một cái chớp mắt đã di chuyển tới vạn thước. Hắn cố gắng hết mức giữ một khoảng cách cùng đối phương. Về phần tốc độ của hai Đại Thánh Tôn không bằng Cực Thánh Tôn, muốn đuổi kịp Sở Mộ, độ khó rất lớn. Năm Tiểu Thánh Tôn kia lại hoàn toàn không có chút khả năng nào.

Trở thành tình trạng như vậy, cũng là bởi vì tám người bọn họ quá mức tự tin. Bọn họ căn bản cũng không có đặt Sở Mộ ở trong mắt. Nếu không Sở Mộ cũng khó mà tìm được cơ hội.

- Bằng hữu, thế nào lại chật vật như vậy.

Một âm thanh vang lên. Đồng thời, có ánh sáng lóe lên. Bên cạnh Sở Mộ liền xuất hiện một bóng người.

- Phách Đao Vương.

Sở Mộ kinh ngạc nói.

- Ngươi bị đuổi giết sao? Ta giúp ngươi.

Phách Đao Vương nhếch miệng cười, một tay dựng thẳng, bổ ngược trở lại. Đao quang kinh thiên động địa phá không, mang theo tiếng gào thét chói tai, khủng khiếp tuyệt luân, lao về phía cường giả Cực Thánh Tôn của Diệp gia.

Đây là một đòn tiện tay của cường giả Đại Đế nửa bước Phách Đao Vương. Một đòn này lại làm cho sắc mặt cường giả Cực Thánh Tôn Diệp gia đại biến. Hắn chỉ cảm thấy hư không phía trước bị phong tỏa, không có cách nào né tránh. Hắn chỉ có thể cứng rắn chống lại. Một đòn này không chém giết hắn, lại đẩy lùi hắn, đánh cho hắn bị thương.

- Các hạ là ai, lại nhúng tay vào chuyện của Diệp gia ở giới vực Đại Thiên Không ta.

Cực Thánh Tôn cả giận nói.

- Phách Đao Vương.

Phách Đao Vương nói, giọng nói bá đạo, bộ dạng hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào, giống như đang nói muốn chết ngươi lại tới tìm ta.

- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.

Sở Mộ nói với Phách Đao Vương. Lần này, thật sự nhờ có Phách Đao Vương ra tay, nếu không hắn sẽ rất phiền phức.

Lại nói tiếp, Sở Mộ và Phách Đao Vương chẳng qua chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, Phách Đao Vương lại ra tay tương trợ. Sở Mộ cảm kích đồng thời cũng không tránh có vài phần nghi ngờ không giải thích được và cảnh giác.

- Một cái nhấc tay thôi. Không cần khách khí.

Phách Đao Vương hào sảng cười nói:

- Ngươi có thể có được phù văn Thiên Tứ chọn làm chủ, nói rõ ngươi nhất định có chỗ hơn người. Nhân tộc chúng ta lại cần nhân tài giống như ngươi. Nếu không, làm sao có thể cạnh tranh được với các chủng tộc khác, làm sao đối đầu được với Thần tộc Ma tộc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)