← Ch.2044 | Ch.2046 → |
Sở Mộ âm thầm may mắn không thôi, cưỡng ép thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ tam trọng, liên quan đến thời gian ảo diệu, bởi vì chỉ có một điểm đầu mối mà cưỡng ép thi triển, Sở Mộ có chút lo lắng bất ổn, vạn nhất xui xẻo, xuất hiện hậu quả không thể dự kiến gì cũng nói không chừng, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ còn tốt, ít nhất thời gian không có gì khác biệt.
- Bất quá, đây là nơi nào?
Sở Mộ gian nan đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía, cảnh sắc lạ lẫm, không chỗ không lộ ra một loại âm lãnh cùng thê lương, cùng cảm giác lúc trước hoàn toàn bất đồng.
- Chẳng lẽ không phải ở Sát Lục giới? Không, có lẽ vẫn còn ở trong Sát Lục giới, chỉ là không biết ở đâu.
- Được rồi, bất kể ở đâu đều tốt, trước phải khôi phục thương thế cùng tu vi, mới có thể thăm dò.
Chủ động vận chuyển Cầu Chân Công, lập tức, Thiên Địa Nguyên Khí bốn phía mãnh liệt tới, đều chui vào trong cơ thể Sở Mộ, chuyển hóa thành đại chân lực, rất nhanh khôi phục thương thế của hắn.
Một phút đồng hồ sau, thương thế của Sở Mộ khôi phục ba phần, đã có năng lực hành động cơ bản, nhưng cái này còn chưa đủ, chỗ này rất lạ lẫm, hoàn toàn không biết là ở đâu, có dạng nguy hiểm gì cũng không biết.
Đáng tiếc, Sở Mộ tu luyện Cầu Chân Công, tu luyện chính là tinh khí thần, rất nhiều đan dược đối với hắn mà nói, hiệu quả không rõ ràng thậm chí không có hiệu quả gì, bằng không thì nếu có đan dược phù hợp phụ trợ, sẽ khôi phục nhanh hơn.
Đảo mắt liền nửa ngày trôi qua, thương thế rốt cục hoàn toàn khôi phục, nhưng Kiếm đạo bổn nguyên chi lực lại còn không có khôi phục, dù sao muốn dùng đại chân lực chuyển hóa thành Kiếm đạo bổn nguyên chi lực, tỉ lệ quá lớn, không dễ dàng như vậy.
Lại qua một buổi, vết rách trên thế giới tinh thần hoàn toàn biến mất, khôi phục như lúc ban đầu, Kiếm đạo bổn nguyên chi lực cũng khôi phục một phần nhỏ.
Đến tận đây, Sở Mộ xem như có lực tự bảo vệ mình nhất định, nhưng mà vẫn không đủ, phải hoàn toàn khôi phục tu vi, hoàn toàn khôi phục thực lực mới càng thêm bảo hiểm.
Vận khí không có khả năng luôn ở bên cạnh, âm thanh nói chuyện với nhau từ đằng xa truyền đến, truyền vào trong tai Sở Mộ, lập tức để cho Sở Mộ lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không phải ngôn ngữ của Nhân tộc, đây là... ngôn ngữ của Ma tộc.
Sở Mộ kinh hãi không thôi, bởi vì nghĩ tới một khả năng.
- Ở đây, hẳn không phải khu vực Nhân Thành, mà là khu vực Ma Thành của Ma tộc.
Nghĩ đến loại khả năng này, nội tâm của Sở Mộ có loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ cười khổ, lại tựa hồ kích động.
Cười khổ là vì, mình ở dưới Diệp Kinh Thần đuổi giết, thật vất vả chạy ra tìm đường sống, kết quả lại tiến nhập hang sói.
Đúng vậy, khu vực Ma Thành của Ma tộc, đối với Nhân tộc mà nói, là hang sói, vô cùng hung hiểm.
Tư chất của Sở Mộ có một không hai Chư Thiên, cũng không chịu nổi đại lượng cường giả Ma tộc chém giết, không cẩn thận rất có thể sẽ bị Ma tộc giết chết, huống chi giờ khắc này Sở Mộ chỉ có thực lực Cực Thánh Tôn mà thôi.
Cực Thánh Tôn có thể xưng là cường giả, nhưng ở trên Cực Thánh Tôn, còn có nửa bước Đại Đế, trong Nhân thành của Nhân tộc, nửa bước Đại Đế cũng không ít, huống chi là Ma tộc.
Xác nhận mình từ trong Sát Lục chiến trường chạy đến khu vực Ma Thành, sau khi Sở Mộ khiếp sợ, nội tâm càng có một loại kích động cùng hưng phấn nói không rõ.
Cái kia phảng phất như là một mình xâm nhập địch doanh, vô cùng hung hiểm, giống như chạy trốn trên dây thép, mà phía dưới, là núi đao biển lửa, một cái sơ sẩy, là kết cục thân tử đạo tiêu.
Sở Mộ phải cẩn thận, hắn không thể không như thế.
Lực lượng còn không có hoàn toàn khôi phục, bởi vậy Sở Mộ hết sức thu liễm khí tức bản thân, tìm kiếm một chỗ tương đối che giấu, ẩn núp đi, đến lúc đó muốn ra tay, phải cam đoan tất sát, mà không thể để cho đối phương có cơ hội chạy trốn hoặc phát ra tin tức, nếu không nghênh đón mình, sẽ là đại lượng cường giả Ma tộc đuổi giết.
Làm không tốt, ngay cả cường giả Đại Đế cảnh Ma tộc cũng xuất động, dù sao nơi này chính là khu vực Ma Thành, mà không phải khu vực Nhân Thành.
Mấy người Ma tộc đi qua chỗ ẩn núp của Sở Mộ, không có phát hiện tung tích của hắn, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ có một Nhân tộc tiến nhập khu vực Ma Thành, trong nội tâm không có ý nghĩ như vậy, tự nhiên sẽ không đi tận lực chú ý.
- Đáng tiếc, nghe không hiểu ngôn ngữ của Ma tộc.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Nhân tộc có ngôn ngữ của Nhân tộc, hơn nữa rất nhiều rất nhiều, chỉ có điều trải qua vô số năm phát triển, thời gian dần trôi qua thống nhất lại, nhưng chủng tộc bất đồng, ngôn ngữ văn tự đều bất đồng, phải trải qua hệ thống học tập mới có thể hiểu, chủng tộc bất đồng, hình dạng các loại văn tự cùng phát âm đều tồn tại khác biệt cực lớn.
Nếu như nghe hiểu ngôn ngữ của Ma tộc, nhìn hiểu văn tự của Ma tộc, liền có thể nghe ra nội dung người Ma tộc nói chuyện, có lẽ sẽ hữu dụng với mình, cũng có thể thấy hiểu võ học của Ma tộc... tham khảo ảo diệu bên trong.
Trong lúc Sở Mộ khôi phục Kiếm đạo bổn nguyên chi lực, có vài sóng người Ma tộc lui tới đi qua, đều không có phát hiện hắn, ngoại trừ không liên tưởng đến có Nhân tộc tới đây, còn có nguyên nhân là mấy sóng người Ma tộc này thực lực đều tương đối thấp, chưa tới Thánh Tôn cấp, bằng không thì, nếu có cường giả Cực Thánh Tôn Ma tộc trải qua, nói không chừng sẽ phát hiện một chút dấu vết để lại.
Kiếm đạo bổn nguyên chi lực của Sở Mộ rốt cục khôi phục, đến tận đây, thực lực của hắn đã đạt đến đỉnh phong.
- Rốt cục khôi phục.
Sở Mộ âm thầm nói:
- Cưỡng ép thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ tam trọng, để cho ta lý giải nó càng thêm thâm nhập, Tứ Phương Vấn Chân Bộ đệ tam trọng cũng có thể bởi vậy tìm hiểu một tia ảo diệu. Chỉ là, tu vi của ta vẫn quá thấp, thực lực cũng không đủ, muốn bình thường thi triển, còn cần tu vi tăng lên rất cao mới được.
- Nếu giờ khắc này phản hồi khu vực Nhân Thành, có lẽ còn có thể bị Diệp Kinh Thần tìm được, hiện tại thực lực của ta không đủ để đối kháng Diệp Kinh Thần.
Sở Mộ âm thầm suy nghĩ:
- Nhưng ở lại khu vực Ma Thành, lại tương đương dê nhập đàn sói, bất quá ta không phải dê, ta là mãnh hổ.
Sở Mộ quyết định, tạm thời không về khu vực Nhân Thành, bất quá cũng không thể tới quá gần Ma Thành, tốt nhất là địa phương tiếp cận Sát Lục chiến trường, săn giết Ma tộc, ma luyện bản thân. Như vậy coi như tao ngộ nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng lui nhập Sát Lục chiến trường.
*****
Sở Mộ một bên ẩn núp, một bên chậm rãi tu luyện, tận khả năng tăng lên tu vi của mình, chờ đợi con mồi.
Tính toán, đây là ngày thứ ba hắn vào khu vực Ma Thành, hắn rất kiên nhẫn, bởi vì đây là địa bàn của địch tộc, không thể có chút bạo lộ, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay, lại nghênh đón một lớp người Ma tộc, tổng cộng có năm cái, phát ra khí tức để cho Sở Mộ biết rõ, tu vi cao nhất là Tiểu Thánh Tôn, bốn cái khác là Ngũ luyện.
- Có thể ra tay.
Sở Mộ thầm nghĩ, phảng phất như thích khách ẩn núp, chờ đợi thời cơ ra tay tốt nhất.
Có tâm tính vô tâm, lại ở dưới Sở Mộ nắm chắc thời cơ tinh chuẩn, kiếm quang phá không, ngay lập tức tới, nhanh đến mức tận cùng, năm Ma tộc kia căn bản không kịp phản ứng, cho dù là Tiểu Thánh Tôn lợi hại nhất cũng phản ứng không kịp, kiếm quang liền xỏ xuyên qua đầu lâu của bọn hắn.
Sau khi nhanh chóng giết chết, Sở Mộ thu Sát Lục bí văn, Sát Lục phù văn cùng không gian giới chỉ của năm Ma tộc, lại hủy diệt thi thể của bọn hắn, không lưu chút dấu vết nào, còn lau đi khí tức, khôi phục đến bộ dáng lúc trước.
Phía trước vì thi triển Vô Sinh Kiếm Thức, Sở Mộ nghiền nát bốn đạo Sát Lục phù văn mình nắm giữ, đổi lấy lực lượng cường đại ngắn ngủi, đó là kế hoạch của hắn, ngày nay, lại nhận được vài đạo Sát Lục phù văn, y nguyên có thể dùng để nghiền nát, bất quá lại không thể liên tục sử dụng, dù sao mỗi một lần nghiền nát Sát Lục phù văn đều mang đến trùng kích cùng phụ tải cho mình, phụ tải quá lớn, bản thân khó có thể thừa nhận.
Lại một ngày đi qua, người Ma tộc chết ở dưới kiếm của Sở Mộ đã có mười cái, mà Sở Mộ tích lũy sát khí cùng ma luyện sát ý cũng càng thêm tinh thuần, trong vô hình tăng lên uy lực của Vô Sinh Kiếm Thức.
Ngày thứ mười, lại có một lớp người Ma tộc chết ở dưới kiếm của Sở Mộ, biến thành tích lũy của Sở Mộ.
Tính toán, người Ma tộc chết ở dưới kiếm của hắn đã vượt qua 100 cái, lợi hại nhất chính là Đại Thánh Tôn.
Cực Thánh Tôn, Sở Mộ tạm thời còn không dám ra tay, bởi vì Cực Thánh Tôn Ma tộc đều cực kỳ cường đại, muốn giết chết, độ khó rất lớn, vạn nhất không cách nào một kiếm miểu sát, hậu quả là bị đối phương tiết lộ tin tức, đến lúc đó sẽ đưa tới đại lượng Ma tộc đuổi giết.
Hơn 100 Ma tộc, từng Ma tộc đều có Sát Lục phù văn Thanh Đồng cấp, toàn bộ bị Sở Mộ thu, chuẩn bị cho nghiền nát sử dụng.
Hơn 100 Ma tộc tử vong, đối với Ma Thành mà nói, căn bản là không coi vào đâu, cho dù tử vong mấy ngàn cũng không coi vào đâu, dù sao thực lực của Sát Lục Cự Thú không yếu, mà tiến vào Sát Lục chiến trường, cũng có khả năng bị người chủng tộc khác giết chết.
Ngày thứ mười lăm, đã có hơn 200 Ma tộc chết ở dưới kiếm của Sở Mộ, Sở Mộ lại chờ đến một lớp người Ma tộc, khí tức cao nhất là Đại Thánh Tôn.
Đại Thánh Tôn, Sở Mộ đã giết qua mười cái, nhiều thêm một cái cũng không sao, vì vậy Sở Mộ tìm kiếm thời cơ tốt nhất, ra tay.
Kiếm quang phá không, ngay lập tức tới.
Một kiếm lướt qua, nhiều Ma tộc trực tiếp bị giết chết, Đại Thánh Tôn kia cũng bị kiếm quang đánh trúng, chỉ là ngoài ý muốn xuất hiện, một kiếm kia của Sở Mộ, lại bị ngăn cản rồi.
Chống lại một kiếm này, cũng không phải Ma tộc Đại Thánh Tôn kia, mà là bảo vật trên người hắn tự động kích phát vòng bảo hộ, lập tức chống cự.
Trong nháy mắt bị chống cự, Sở Mộ đã biết rõ, sự tình không ổn, kiếm pháp lập tức biến đổi, hóa thành Vô Sinh Kiếm Thức, đâm rách vòng bảo hộ kia, thẳng hướng Ma tộc Đại Thánh Tôn.
Cường giả Ma tộc Đại Thánh Tôn nguyên bản không có phản ứng chút nào, ở dưới vòng bảo hộ chống cự, đã nhận được thời cơ trong nháy mắt, kịp phản ứng, thấy được Sở Mộ.
- Nhân tộc...
Ma tộc Đại Thánh Tôn này lập tức rống to, tràn đầy hoảng sợ, nhưng hắn rống to cũng không thể ngăn cản một kiếm này của Sở Mộ, một kiếm xỏ xuyên qua, giết chết.
Sau khi giết chết đối phương, Sở Mộ nhanh chóng thu chiến lợi phẩm, lại hủy diệt thi thể của bọn hắn, còn bốn phía xuất kiếm, kiếm khí chấn động, tận khả năng chế tạo dấu vết hỗn loạn, về sau, Sở Mộ lại tận lực lau đi khí tức của bản thân, nhanh chóng ly khai tại chỗ.
Ma tộc Đại Thánh Tôn này rống to một tiếng, có khả năng sẽ bị những Ma tộc khác nghe được, có thể sẽ khiến cho Ma tộc khác cảnh giác, chỉ cần là một phần vạn khả năng, Sở Mộ cũng không thể coi thường.
Quả nhiên, ngay sau khi Sở Mộ rời đi không lâu, có một đạo hắc sắc quang mang uyển như tia chớp bay vút tới, dừng lại ở địa phương Sở Mộ giết chết những Ma tộc kia, trên người hắn phát ra khí tức cực kỳ cường hoành, nghiễm nhiên là nửa bước Đại Đế đã vượt qua Cực Thánh Tôn.
Cường giả nửa bước Đại Đế Ma tộc này cẩn thận cảm thụ khí tức bốn phía, phân tích.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, hắn phân tích ra hết thảy.
- Là một Kiếm Tu Nhân tộc, đoán chừng có thực lực Cực Thánh Tôn, cũng dám thông qua Sát Lục chiến trường tiến vào khu vực Ma tộc chúng ta, ở chỗ này săn giết người Ma tộc ta, thật sự là không biết sống chết.
Nửa bước Đại Đế Ma tộc này sát ý kinh thiên, chợt, hắn liền theo phương hướng Sở Mộ ly khai, nhanh chóng truy kích.
Chỉ có điều, nửa bước Đại Đế Ma tộc này truy kích cũng không có thuận lợi như vậy, bởi vì Sở Mộ có ý thức chuẩn bị, cho nên lướt qua, sẽ tận lực lau đi khí tức của mình, còn có thể lưu lại cảm ứng lẫn lộn, để cho người truy kích phải tốn hao thời gian dài hơn đi cảm ứng phân tích, vì mình tranh thủ nhiều thời gian hơn.
Loại năng lực này, cũng là Sở Mộ tự mình tổng kết ra một loại tiểu xảo, bình thường không có tác dụng, nhưng lúc này có thể phái ra công dụng rồi.
Một phút đồng hồ đi qua, nửa bước Đại Đế Ma tộc kia còn không có chứng kiến tung tích của Nhân tộc, hắn thậm chí hoài nghi, có phải mình truy kích sai phương hướng hay không.
Bằng không thì, chỉ là một Nhân tộc Cực Thánh Tôn, làm sao có thể chạy trốn chứ.
Dừng lại, tiếp tục cảm ứng, tiếp tục phân tích, tốn hao thời gian dài hơn, nửa bước Đại Đế Ma tộc này rốt cục xác nhận, mình truy kích phương hướng không sai lầm chút nào.
- Xem ra, có thể là thiên tài Nhân tộc, nói không chừng còn là thiên kiêu.
Hai con ngươi của nửa bước Đại Đế Ma tộc lóe ra hào quang hung tàn, âm thầm nói.
Giết chết một thiên kiêu Nhân tộc, không thể nghi ngờ là một công lao lớn, nói cái gì cũng không thể buông tha.
← Ch. 2044 | Ch. 2046 → |