← Ch.2084 | Ch.2086 → |
Cẩn thận tra nhìn một chút, một trái Thăng Long quả chỉ kéo dài hai khắc mà thôi, hai khắc chung thời gian, thật sự là quá ngắn.
Sở Mộ đã ăn một trái, còn thừa lại hai mươi trái.
Một canh giờ có tám khắc, hai mươi trái Thăng Long quả cộng lại, là năm canh giờ, gần kề mới năm canh giờ mà thôi.
- Tận lực a.
Sở Mộ thầm nghĩ, lần nữa phục dụng.
May mắn, tuy thoát ly ra loại trạng thái này, lại không có ảnh hưởng đến hắn đã tìm hiểu ra một điểm đầu mối kia, bằng không thì chẳng khác nào uổng phí.
Tiếp tục tham ngộ, rất nhanh, hai khắc chung lại đến, nhanh chóng điều chỉnh, tiếp tục phục dụng, tiếp tục tham ngộ.
Như thế nhiều lần tuần hoàn, Sở Mộ lĩnh ngộ Vấn Đạo Kiếm Thuật không ngừng xâm nhập, mà Thăng Long quả cũng đang không ngừng tiêu hao, năm canh giờ, kỳ thật cực kỳ ngắn ngủi, còn ở vào trạng thái tìm hiểu, cảm giác cùng một giây đồng hồ không có bao nhiêu khác biệt.
Khi Sở Mộ từ trong tham ngộ tỉnh táo lại, thò tay, ý định lại phục dụng Thăng Long quả, nhưng không bắt được cái gì, nguyên lai, Thăng Long quả đã bị hắn ăn hết rồi.
- Đã không còn...
Sở Mộ không khỏi ngạc nhiên, thời điểm tìm hiểu đến chỗ khẩn yếu, vậy mà hết Thăng Long quả, để cho Sở Mộ cực kỳ bất đắc dĩ.
Bất quá, hắn cũng không cảm thấy uể oải, không có Thăng Long quả trợ giúp, vậy thì bằng năng lực của mình tiếp tục tham ngộ, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, men theo tìm hiểu lúc trước, Sở Mộ nhắm hai mắt lại, tiếp tục tham ngộ.
Không có lực lượng của Thăng Long quả trợ giúp, hiệu suất tìm hiểu lập tức suy yếu vô số lần.
Thời gian trôi qua, đảo mắt là một tháng đi qua, hai con ngươi đóng chặt của Sở Mộ lần nữa mở ra, một tia tinh mang lợi hại phảng phất như kiếm quang kích xạ ra, xuyên thủng hư không.
Đứng dậy, đi thẳng tới phòng luyện kiếm, rút kiếm, thi triển ra Vấn Đạo Kiếm Thuật.
Từ thức thứ nhất bắt đầu thi triển, đón lấy thức thứ hai thức thứ ba, nhất thức nhất thức, thẳng đến thức thứ mười bốn Ngộ Trần Duyên chung kết, thi triển một vòng, Sở Mộ dần dần tìm được cảm giác, nhưng còn không đủ, hai thi triển lần thứ, ba thi triển lần thứ.
Thi triển mười lần Vấn Đạo Kiếm Thuật, Sở Mộ mới có cảm giác lý luận cùng thực tế giao hòa.
Hít sâu một hơi, súc thế ngưng thần, đứng yên bất động, phảng phất như hóa thân thành pho tượng, thật lâu, Ly Thương Kiếm một mực bảo trì tư thế chỉ xéo mặt đất rung rung, một kiếm kéo lê.
Vấn Đạo Kiếm Thuật Khởi Vu Vi Mạt!
Vấn Đạo Kiếm Thuật Nghịch Lưu Trực Thượng!
Vấn Đạo Kiếm Thuật Bách Chiến Bất Đãi!
Dưới Ly Thương Kiếm, một chiêu lại một chiêu Vấn Đạo Kiếm Thuật được Sở Mộ thi triển ra, chiêu thức tầm đó nối liền không hề sơ hở, có thể nói hoàn mỹ vô khuyết.
Dùng Khởi Vu Vi Mạt mở đầu, dùng Vương Huyết chung kết.
Mười hai thức, mười hai liền chiêu!
- Thành.
Sở Mộ thở dài một hơi, khó tránh khỏi có vài phần kích động.
Phía trước, dùng ba năm thời gian để tám liền chiêu tăng lên tới mười một liền chiêu, ngày nay, dùng chừng một tháng từ mười một liền chiêu tăng lên tới mười hai liền chiêu, hoàn toàn là nhờ sự giúp đỡ của 21 trái Thăng Long quả.
Sở Mộ suy nghĩ, có phải nếu đi Tiểu Thế Giới, tìm nhiều một ít Thăng Long quả hay không.
Dù sao tuy hiệu lực của Thăng Long ngắn chút ít, nhưng nếu như số lượng đầy đủ, vẫn có tác dụng lớn lao, một khi phục dụng, liền có thể ở trong lúc vô hình rút ngắn thời gian tìm hiểu, cực kỳ khó được.
Tuy tìm kiếm Thăng Long quả không dễ dàng, nhưng mình có Kiếm đạo bổn nguyên, so với người khác là dễ hơn mấy chục lần thậm chí gấp mấy trăm lần, đây cũng là vì sao hắn ở trong một tháng thời gian ngắn ngủn, có thể tìm được hơn mười trái Thăng Long quả, những thứ khác là chém giết địch nhân có được.
- Trước quen thuộc mười hai liền chiêu, lại tiến về Tiểu Thế Giới, tìm kiếm Thăng Long quả.
Sở Mộ thầm nghĩ, định ra kế hoạch.
Vài ngày sau, hắn tu tập mười hai liền chiêu, có thể nguyên vẹn phát huy ra uy lực, liền xuất quan.
- Mộ sư đệ, tại sao tu vi của ngươi không có tăng lên?
Sở Mộ vừa ra khỏi phòng, bên ngoài có một người tựa hồ đang đợi hắn, vừa nhìn thấy Sở Mộ, liền tới một câu như vậy, để cho Sở Mộ ngạc nhiên.
- Sư huynh, tu vi dễ tăng lên như vậy sao?
Sở Mộ không khỏi cười khổ nói.
- Ngươi gia nhập Sở Môn mới vài năm a, tu vi liền từ Tuyệt Thế cảnh Tứ luyện tăng lên tới Tiểu Thánh Tôn, hiện tại bế quan một thời gian ngắn, tu vi lần nữa tăng lên không phải rất bình thường sao.
Sư huynh này cố ý trêu chọc nói.
- Sư huynh đừng chê cười ta nữa.
Sở Mộ nói:
- Sư huynh ở chỗ này, là chuyên môn chờ ta xuất quan?
- Đúng vậy.
Sở Hòa Hi nói:
- Hoàng Cực sư huynh có việc tìm ngươi, bảo ta ở chỗ này chờ ngươi xuất quan, hiện tại chúng ta đi gặp Hoàng Cực sư huynh a.
Sở Hoàng Cực là người sáng lập Sở Môn, cũng là đại sư huynh của Sở Môn, hắn thân là Tam Bộ Đại Đế, bình thường hoặc tu luyện, hoặc có sự tình khác xử lý, thời gian cực kỳ quý giá. Hiện tại muốn gặp Sở Mộ, tất nhiên là có sự tình khẩn yếu.
Sở Mộ không trì hoãn, lập tức cùng Sở Hòa Hi đi tới chỗ Sở Hoàng Cực.
- Hoàng Cực sư huynh.
Chứng kiến Sở Hoàng Cực, Sở Mộ cùng Sở Hòa Hi hành kiếm lễ.
- Hòa Hi sư đệ, Mộ sư đệ.
Sở Hoàng Cực cũng trả lễ.
- Hoàng Cực sư huynh, Mộ sư đệ, nếu như không có chuyện của ta, ta liền đi trước.
Sở Hòa Hi nói, mục đích của Sở Hoàng Cực là tìm Sở Mộ, mà không phải hắn, lưu lại cũng không có việc gì.
Sở Hòa Hi đi rồi, ở đây chỉ còn lại ba người.
Đúng vậy, ngoại trừ Sở Hoàng Cực cùng Sở Mộ ra, còn có một Hắc bào nhân. Hắc bào nhân này thấy không rõ lắm khuôn mặt, bởi vì trên mặt của hắn đeo một mặt nạ, chỉ lộ ra hai mắt, cực kỳ thần bí.
Sở Mộ vừa tiến đến, ánh mắt của người này liền chuyển di ở trên mặt hắn, lợi hại như kiếm phong, phảng phất như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
- Mộ sư đệ, ta giới thiệu cho ngươi thoáng một phát, vị này chính là Sứ giả Kiếm Minh.
Sở Hoàng Cực cười nói, giới thiệu cho Sở Mộ.
- Sứ giả Kiếm Minh!
Sở Mộ lập tức chấn kinh.
Kiếm Minh, đây là một tồn tại dạng gì, Sở Mộ hiểu rõ, chính bởi vì hiểu rõ, nên sau khi biết được người này là Sứ giả Kiếm Minh, mới có thể cảm thấy khiếp sợ.
Chuẩn xác định vị, Kiếm Minh cũng không phải thế lực như tông môn gia tộc, mà là một thế lực tổng hợp, là thế lực do người mạnh nhất Nhân tộc kiến thiết, lúc ban đầu mục đích, là chỉnh hợp hết thảy lực lượng của Nhân tộc lại, đối kháng dị tộc, đối kháng Thần Ma hai tộc.
*****
Trải qua thời gian phát triển dài dòng buồn chán, Kiếm Minh càng ngày càng lớn mạnh, cũng càng ngày càng to lớn, hoàn toàn là tồn tại chí cao của Nhân tộc.
Kiếm Minh, có được tài nguyên tu luyện nhiều nhất, có được thiên tài nhiều nhất, có được cường giả nhiều nhất của Nhân tộc, nói ngắn lại, Kiếm Minh là Nhân tộc thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng Nhân tộc đệ nhất.
Mà Kiếm Minh, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể gia nhập, nó có cánh cửa không thấp, Tu Luyện giả tầm thường chỉ có thể nhìn lên, thiên tài ở không có dẫn tiến... , dưới tình huống bình thường cũng mơ tưởng gia nhập Kiếm Minh.
Như vậy, Sứ giả Kiếm Minh đi vào Sở Môn, tựa hồ là vì mình, mục đích là gì?
Trong nháy mắt, trong đầu Sở Mộ đã hiện lên một chút suy đoán.
- Sở Mộ bái kiến sứ giả.
Sở Mộ hành kiếm lễ, bất luận là thân phận của đối phương cũng tốt, hay tu vi đạt tới Đại Đế cảnh của đối phương cũng được, đều đáng giá Sở Mộ hành kiếm lễ.
- Tiểu hữu không cần đa lễ.
Sứ giả Kiếm Minh, thanh âm rất bình thản, mang theo vài phần tang thương:
- Ta là vì tiểu hữu mà đến, đặc biệt mời tiểu hữu gia nhập Kiếm Minh, vì Nhân tộc quật khởi tận một phần lực.
Quả nhiên, thật ứng với suy đoán trong lòng Sở Mộ.
Kiếm Minh, đích thật là thế lực lớn nhất Nhân tộc, bất quá Sở Mộ lý giải nó lại cực kỳ có hạn, chỉ có thể nói, hắn hiểu là từ một ít điển tịch ghi lại, mà không phải tự mình chứng kiến, Sở Mộ liền nhìn về phía Sở Hoàng Cực.
Với tư cách Sở Môn Đại sư huynh, bản thân Sở Hoàng Cực lại là Tam Bộ Đại Đế, kiến thức rộng rãi, hiểu rõ Kiếm Minh tất nhiên hơn xa mình, bởi vậy, trưng cầu ý kiến của Sở Hoàng Cực là thỏa đáng.
- Hoàng Cực lão đệ ở ngàn năm trước cũng đã gia nhập Kiếm Minh, hôm nay, là Kiếm Minh chuẩn lệnh chủ.
Sứ giả Kiếm Minh cười nói.
- Mộ sư đệ, nếu như ngươi muốn ở trên con đường tu luyện đi được xa hơn, gia nhập Kiếm Minh sẽ là một lựa chọn không tệ.
Sở Hoàng Cực cũng vừa cười vừa nói, ngàn năm trước hắn gia nhập Kiếm Minh, bởi vậy rất hiểu rõ Kiếm Minh.
- Tiểu hữu, Kiếm Minh bất đồng tông môn gia tộc, là một tổ chức tương đối tự do, tôn chỉ cao nhất của Kiếm Minh, chính là vì Nhân tộc sinh tồn cùng quật khởi, chỉ cần không vi phạm điểm này, không phá hư đoàn kết bên trong, thì không có những ước thúc khác.
Sứ giả Kiếm Minh giải thích nói:
- Sở tiểu hữu ngươi là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng tu luyện tới hiện tại, cũng rất có nhận thức, chỉ cần có thiên phú còn chưa đủ, còn phải có đầy đủ tài nguyên cùng kỳ ngộ, nếu không chỉ bằng vào cố gắng của mình, muốn lấy được một phen thành tựu, cũng không phải là sự tình dễ dàng như vậy.
- Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên kiêu cuối cùng mai một, chính là vì thiếu khuyết tài nguyên cùng kỳ ngộ, cái gọi là nước cạn dưỡng không ra Chân Long, đúng là đạo lý này...
Sứ giả Kiếm Minh kia thấy Sở Mộ còn không có đáp ứng gia nhập Kiếm Minh, liền nói đạo lý lớn, để cho Sở Mộ ngạc nhiên, hình tượng cao lớn của Sứ giả Kiếm Minh oanh sụp.
Sở Mộ cùng Sở Hoàng Cực liếc nhau, Sở Mộ có chút bất đắc dĩ, mà vẻ mặt của Sở Hoàng Cực thì vui vẻ, tựa hồ biết rõ tính tình của sứ giả này.
Rốt cục, sau một phen đạo lý lớn, Sứ giả Kiếm Minh ngừng lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Sở Mộ, để nội tâm Sở Mộ sợ hãi.
Nếu đối phương là một đại mỹ nữ, nhìn như vậy ngược lại là một loại hưởng thụ, nhưng vấn đề là, Sứ giả Kiếm Minh này là một nam nhân a, có lẽ không phải đại hán gãi chân, nhưng cũng là một nam nhân hàng thật giá thật.
- Ta đáp ứng.
Sở Mộ nói, kỳ thật sau khi Sở Hoàng Cực mở miệng, Sở Mộ liền đồng ý rồi, chỉ bất quá hắn còn chưa kịp nói, Sứ giả Kiếm Minh này liền mở miệng giảng đạo lý lớn.
- Tốt, hoan nghênh ngươi gia nhập Kiếm Minh.
Sứ giả Kiếm Minh hết sức cao hứng:
- Ngàn năm trước, ta tiếp dẫn Hoàng Cực lão đệ nhập Kiếm Minh, ngàn năm sau, ta lại may mắn tiếp dẫn Sở tiểu hữu cũng là tuyệt thế thiên kiêu nhập Kiếm Minh, Sở Môn một môn song tuyệt, nhất định tên lưu thiên cổ.
- Gia nhập Kiếm Minh, ta cần làm gì?
Sở Mộ hỏi.
- Theo ta đến Kiếm Minh đăng ký là được.
Sứ giả Kiếm Minh nói:
- Mặt khác, ta họ Trương, gọi Trương Hoán, ngươi gọi ta Trương huynh là được.
Trương Hoán này, muốn cùng Sở Mộ kéo gần quan hệ.
Với tư cách Sứ giả Kiếm Minh, thân phận này ở người ngoài Kiếm Minh nghe, là cao cao tại thượng, ở trong mắt không ít người Kiếm Minh, cũng là địa vị không tầm thường, nhưng bọn hắn lại biết rõ, sứ giả chỉ là một cấp độ nửa vời.
Lúc ban đầu, Trương Hoán cũng không phải sứ giả, chỉ có điều về sau hắn biết rõ, chỉ bằng vào thiên phú cùng cố gắng của mình, coi như đạt được một chút kỳ ngộ, cuối cùng cả đời cũng khó có thể có đại đột phá, nói cách khác, dưới tình huống bình thường, hắn chỉ có thể dừng bước ở Tam Bộ Đại Đế cực hạn, vô duyên với Chúa Tể cảnh.
Nhưng mà, đối với cường giả chân chính mà nói, Đại Đế cảnh kỳ thật chỉ là chân chính bước vào cánh cửa cường giả mà thôi, chỉ có đạt tới Chúa Tể cảnh, mới chính thức được xưng tụng là cường giả, mới có thể lãnh hội Hỗn Độn vũ trụ ảo diệu.
Làm sứ giả, liền có thể đạt được công lao tương ứng, khi công lao tích lũy đầy đủ, liền có thể tiến hành hối đoái, để cho mình trở thành Chúa Tể.
Kiếm lấy công lao tương ứng là một chuyện, mặt khác, làm sứ giả cũng có thể kết giao những thiên kiêu thậm chí tuyệt thế thiên kiêu kia, những người này thành tựu Chúa Tể hi vọng rất lớn, kết giao tốt bọn hắn, đối với mình có lợi mà vô hại, nói không chừng ngày sau có thể tiến một bước hay không, cũng phải dựa vào bọn hắn.
Chính vì điểm này, thái độ của Trương Hoán đối với Sở Mộ mới sẽ tốt như thế.
- Ta không có việc gì, cũng cùng nhau đi a.
Sở Hoàng Cực nói.
- Tốt, Sở tiểu hữu còn có chuyện gì không? Không mà nói, hiện tại chúng ta liền xuất phát.
Trương Hoán hỏi thăm ý kiến của Sở Mộ.
- Không có, hiện tại có thể đi.
Sở Mộ nói, thật sự hắn không có gì cần chuẩn bị.
- Tốt, vậy thì xuất phát.
Bộ dạng của Trương Hoán hăng hái, đã không giống mặt nạ thần bí kia của hắn.
Trụ sở Kiếm Minh, ở trong hư không Bản Nguyên Nguyên Giới, cách Sở Môn tương đối xa, thông qua phi hạm, tối thiểu phải vài thập niên mới có thể đến, nhưng làm tổ chức cường đại nhất Nhân tộc, tài lực của Kiếm Minh là không thể tưởng tượng, bởi vậy, ba người Sở Mộ hao tốn một thời gian ngắn đi vào Thời Không Chi Môn của Kiếm Minh thiết lập, mở ra Thời Không Chi Môn, ba người đồng thời tiến vào Thời Không Chi Môn, thông qua lực lượng Thời Không Chi Môn, trực tiếp vượt qua thời không, đi tới một chỗ hư không khác.
← Ch. 2084 | Ch. 2086 → |