Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 2210

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 2210: Tưởng niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Tru Tâm Kiếm Chủ đâm kiếm, Sở Mộ không né mà chém kiếm đánh trả, tốc độ cực nhanh điểm nhẹ mũi kiếm của Tru Tâm Kiếm Chủ, phát huy ảo diệu điểm tự quyết của kiếm pháp cơ sở đến lâm li. một cái điểm nhẹ làm kiếm Tru Tâm Kiếm Chủ chếch đi, kiếm của Sở Mộ đổi sang đâm lướt nhanh, lực đến mũi kiếm, tốc độ siêu mau.

Mắt Tru Tâm Kiếm Chủ sáng rực:

- Hay!

Mũi kiếm lệch đường xoay tròn như mũi tên bắn tới.

Hai bên kim loạiịch chiến, kiếm pháp trực tiếp, kỹ xảo tinh diệu xuyên toa đan xen khiến các kiếm tu nhìn mê mẩn. Cường giả Đại Chúa Tể cảnh và Luân Hồi Chúa Tể đi ra xem, dù bọn họ không phải kiếm tu nhưng không ảnh hưởng họ từ bên trong quan sát ra thứ có ích với mình.

Đó là chiến đấu của yêu nghiệt cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh trung giai!

Phi chu vượt vực bay, thời gian trôi qua trong khi tu luyện, luận bàn kiếm pháp, qua rất nhanh. Dần dần mơ hồ thấy đường nét Căn Nguyên Nguyên Giới, không lâu sau bọn họ sẽ trở về Căn Nguyên Nguyên Giới.

Ba mươi năm, khiến Sở Mộ có một loại cảm giác thương hải tang điền, hắn tu luyện đến nay, còn chưa từng khổ tu thời gian dài như vậy, điều này làm cho hắn đối với con đường tu luyện, có nhận thức càng khắc sâu.

- Sở huynh, ngày sau nếu cần, bất luận ở nơi nào, ta nhất định sẽ tới.

Huyết Kiếm Đế Đông Huyết hành kiếm lễ với Sở Mộ, dùng ngữ khí kiên định nói, hắn vốn là một người lạnh lùng không thích ngôn ngữ, trong xương càng cực kỳ lãnh ngạo, nhưng ở trước mặt Sở Mộ, tất cả những thứ này đều phảng phất như không tồn tại, bởi vì, hắn rất bội phục Sở Mộ, hết sức bội phục, bội phục xuất phát từ nội tâm.

- Sở huynh, cáo từ, tương lai gặplại, cùng giết Thần tộc.

Lãnh Trường Phong cũng đi kiếm lễ.

- Sở huynh, cáo từ, chờ tương lai, chúng ta sẽ cùng ngươi cộng chiến Thần Ma.

Kiếm tu Đại Đế cảnh khác cũng dồn dập hành kiếm lễ, đám người cường giả Đại Chúa Tể, Tru Tâm Kiếm Chủ cùng với Luân Hồi Chúa Tể đứng ở một bên, sắc mặt dồn dập biến đổi, bọn họ từ trên người hơn một vạn Kiếm tu kia, cảm nhận được một loại khí tức, một loại khí tức đặc biệt, một loại khí tức phảng phất như có người tâm phúc.

Quân có quân hồn, mới có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Quốc có quốc chủ, mới có thể phồn vinh ổn định.

Sở Mộ, như Quân Chủ của những người này, kiếm chi Quân Chủ, hiệu lệnh một tiếng, mũi kiếm chỉ thiên, có ta vô địch.

- Chư vị, bảo trọng, tương lai chúng ta lại sẽ gặp lại, cộng sát Thần Ma.

Sở Mộ cũng đi kiếm lễ.

- Sở Mộ, ta cũng phải đi, hi vọng lần sau gặp được ngươi, sẽ xưng ngươi là Chư Thiên Kiếm Chủ.

Tru Tâm Kiếm Chủ cười nói.

- Tiền bối đi thong thả.

Sở Mộ hành kiếm lễ.

- Sở Mộ, cứ việc đột phá, ta muốn đánh với ngươi một trận.

Luân Hồi Chúa Tể nói.

- Tiểu hữu, hảo hảo nỗ lực.

Các cường giả Đại Chúa Tể vỗ vỗ vai của Sở Mộ.

Từng cái từng cái lần lượt rời đi, nguyên bản hơn một vạn người, bây giờ chỉ còn dư lại Sở Mộ mà thôi, nhất thời, liền sinh ra một loại cảm giác cô tịch, phảng phất như một người quen sống ở phố xá sầm uất, bỗng nhiên Thời Không chuyển đổi, đến một địa phương ngoại trừ mình thì không có một bóng người.

Thở ra một hơi, lập tức bài trừ cảm giác cô tịch kia đi. Chuyện này đối với Sở Mộ mà nói, không tính cái gì, dù sao hắn từ trước đến nay, đều là độc lai độc vãng.

Tiến vào Thời Không Chi Môn, nhanh chóng đi về phía Bản Nguyên Nguyên Giới.

Trên Khóa Vực Phi Chu, ba mươi năm tu luyện, để tu vi của Sở Mộ đạt đến Tam bộ Đại Đế cực hạn. Chỉ là đánh luyện căn cơ, chính hắn cảm thấy còn chưa hoàn mỹ, không thích hợp đột phá.

Ngoại trừ tu vi đạt đến Tam bộ Đại Đế cực hạn ra, không ngừng cùng đám Kiếm tu luận bàn kiếm pháp, làm cho kiếm pháp chứa đựng càng nhiều tinh túy, như Hải Nạp Bách Xuyên, đạt đến Thiên cảnh trung cấp cực hạn, bước kế tiếp, nếu thu được thời cơ, liền có thể đột phá tới Thiên cảnh cao cấp.

Tu vi tăng lên, cảnh giới kiếm pháp tăng lên, Thái Cổ Kiếm ấn cũng được Sở Mộ tu luyện, tăng thêm một bước, đạt đến cấp độ cao minh hơn.

Nói tóm lại, ba mươi năm sau, thực lực của Sở Mộ so với ba mươi năm trước, còn muốn cường hoành hơn rất nhiều.

Ba mươi năm qua, Sở Mộ đều đang tăng lên, hơn một vạn Kiếm tu kia cũng đang tăng lên. Nguyên bản còn có Nhị bộ Đại Đế, bây giờ, toàn bộ đều tăng lên trở thành Tam bộ Đại Đế, nguyên bản Tam bộ Đại Đế cũng tăng thêm một bước.

Mà loại Tam bộ Đại Đế cực hạn như Huyết Kiếm Đế Đông Huyết cùng Lãnh Phong Kiếm Đế Lãnh Trường Phong, tu vi không hề tăng lên, nhưng Kiếm nguyên càng thêm tinh khiết. Căn cơ càng vững chắc, cảnh giới kiếm pháp cũng thuận theo đột phá đến tầng thứ cao hơn, Sở Mộ biết, bọn họ cách đột phá không xa, hơn nữa lấy bọn họ tích lũy, thành tựu cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh cũng không phải việc khó.

Qua không lâu nữa, trong Nhân Tộc sẽ thiếu đi một ít Kiếm Đế thực lực mạnh mẽ, thêm ra một ít Kiếm Chủ Tiểu Chúa Tể cảnh tiềm lực hơn người.

Không ngừng lợi dụng Thời Không Chi Môn tiến hành truyền tống, Sở Mộ rốt cục đến Thái Cổ Kiếm thành.

Sau đó, hắn tiến vào Thái Cổ Kiếm thành, qua mấy thập niên, Vô Song điện vẫn sạch sẽ như cũ, Sở Mộ ở bên trong đợi một lúc, liền đi ra ngoài, cũng không có tin tức của Tuyết Ngân Linh, Tuyết Ngân Linh tựa hồ vẫn không có về Thái Cổ Kiếm thành.

Sở Mộ bái phỏng Thành chủ, cũng biết một ít tin tức, ví dụ như sau khi Nguyên Thần chiến trường phá nát, Thần tộc ở trong vòng mấy chục năm này không có phát động tiến công, hơn một ức đại quân tử vong, cũng không có thiếu cường giả Chúa Tể cảnh tử vong, này chính là tổn thất rất lớn, mà Nguyên Thần chiến trường phá nát, càng quấy rầy Thần tộc bố cục, bọn họ không thể không một lần nữa tính toán lại, trong thời gian ngắn, sẽ không phát động công kích.

Thời gian mấy chục năm, đối với chủng tộc đại chiến mà nói, xác thực không dài.

- Trước về Sở Môn một chuyến, lại đi Tuyết tộc.

Sở Mộ thầm nói, lập tức lên đường.

Vừa vặn rời Vô Song điện không lâu, Sở Mộ liền bị một luồng khí tức khóa chặt, khí tức kia ác liệt lại tràn ngập chiến ý kinh người, còn mang theo từng tia sát ý, Sở Mộ quay đầu nhìn người khóa chặt mình.

Đinh Nham!

- Sở Mộ, ta tìm ngươi đã lâu, ngày hôm nay rốt cục để ta tìm được ngươi.

Nội tâm của Đinh Nham có một luồng tà hỏa bốc lên, hừng hực bốc cháy.

- Có việc sao?

Sở Mộ một chút liền nhìn ra tu vi của Đinh Nham, Nhất bộ Đại Đế đỉnh cao.

*****

Ba bốn mươi năm, từ Bán bộ Đại Đế cực hạn tăng lên tới Nhất bộ Đại Đế cực hạn, đủ để chứng minh căn cơ của Đinh Nham vô cùng bền chắc, mặt khác, Chiến Thần Sơn cũng cung cấp cho hắn lượng lớn tài nguyên tu luyện, bằng không khó có thể làm đến một bước này.

- Đương nhiên có chuyện, ta tìm ngươi mấy chục năm a.

Đinh Nham tỏ rõ sát ý, từng bước từng bước đi tới, khí thế của Nhất bộ Đại Đế cực hạn hỗn hợp sát ý nồng nặc, trực tiếp khóa chặt Sở Mộ:

- Hôm nay, ta không giết ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, năm đó ngươi sai đến cỡ nào.

Đinh Nham lường trước, coi như Sở Mộ đột phá đến Đại Đế cảnh, tu vi cũng tuyệt đối không cao bằng mình, phải biết, mình là truyền nhân của Chiến Thần Sơn a.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Sở Mộ nói, ba mươi năm, từ Bán bộ Đại Đế cực hạn tăng lên tới Nhất bộ Đại Đế cực hạn, tốc độ như vậy xác thực rất nhanh, so với tuyệt đại đa số cường giả Đại Đế cảnh, là nhanh hơn rất nhiều, nhưng so với Sở Mộ liền chẳng là cái thá gì, còn nữa, Sở Mộ trải qua Nguyên Thần chiến trường, cùng đại quân Thần tộc tiến công sinh tử đại chiến sống sót, tầm mắt đã sớm vượt xa Đinh Nham, không biết vượt qua bao nhiêu lần, một ít cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh, cũng khó so với Sở Mộ.

Vì lẽ đó, ở trong mắt Sở Mộ, lửa giận cùng sát ý của Đinh Nham như tiểu hài tử khiêu khích, rất buồn cười.

Đinh Nham rất không thoải mái, ánh mắt ấy của Sở Mộ, để hắn vô cùng không thoải mái, cảm thấy mình thật giống như một thằng hề nhảy nhót, tà hỏa trong lòng càng tăng.

Bỗng nhiên, Sở Mộ thả ra một tia khí thế, khóa chặt Đinh Nham, loại khí thế này, Đinh Nham không cách nào hình dung, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình đang run rẩy, hoàn toàn không bị mình khống chế.

Hắn cảm giác, mình thật giống như biến thành một con cừu nhỏ, đang bị Mãnh Hổ nhìn kỹ, run lẩy bẩy.

- Không thể, làm sao có khả năng như vậy!

Nội tâm của Đinh Nham đang gào thét, nhưng thân thể đã bán hắn, sợ hãi từ trong lòng không ngừng tuôn ra.

Thu hồi ánh mắt, Sở Mộ không tiếp tục để ý Đinh Nham nữa, thẳng thắng rời đi, mà Đinh Nham thì đứng tại chỗ, thân thể vẫn nhẹ nhàng run rẩy như cũ, không còn dám đuổi tới, từ trong khí thế của Sở Mộ, hắn có thể cảm giác được, mình cùng Sở Mộ chênh lệch, thật rất lớn, như lạch trời.

Thông qua Thời Không Chi Môn, Sở Mộ đến Sở Môn, có Sở Môn lệnh, liền dễ dàng thông qua, đến cung điện của Sở Môn.

- Sở Mộ sư đệ, đã lâu không gặp.

Vừa tiến vào cung điện của Sở Môn, lập tức liền có người ra tiếp Sở Mộ, cười nói.

Sở Mộ chào hỏi từng cái, sau đó đi tới chỗ của Sở Hoàng Cực.

- Hoàng Cực sư huynh.

Sở Mộ cười nói, tu vi của hắn và Sở Hoàng Cực nằm ở Tam bộ Đại Đế cực hạn, hoàn toàn là cực hạn, phỏng chừng lại qua không lâu, sẽ xung kích đột phá.

- Mộ sư đệ.

Sở Hoàng Cực cười đáp lễ, chợt trừng lớn hai mắt, một bộ cực kỳ khiếp sợ:

- Tu vi của ngươi... tu vi của ngươi... Tam bộ Đại Đế?

- Tam bộ Đại Đế cực hạn.

Sở Mộ cười nói.

Sở Hoàng Cực càng khiếp sợ không gì sánh nổi, toàn bộ tinh thần hoảng hốt, hắn nhớ rõ, năm đó, cũng chính là mấy chục năm trước, vẫn là hắn tự mình đưa Sở Mộ đến Thái Cổ Kiếm thành Thiên Kiêu Doanh, bây giờ mới qua mấy chục năm mà thôi, tính toán một chút, hẳn là mới năm mươi, sáu mươi năm a.

Năm, sáu mươi năm, lấy thiên phú của Sở Mộ, từ Thánh Tôn cấp tăng lên tới Bán bộ Đại Đế, lại tăng lên đến Đại Đế cảnh, hoàn toàn có thể, nhưng dựa theo suy đoán của hắn, nhiều nhất chính là tăng lên tới cấp độ Nhất bộ Đại Đế.

Dù sao, tốc độ tu luyện của tuyệt thế thiên kiêu là rất kinh người không sai, nhưng bọn họ cần nện vững chắc căn cơ, này liền cần nhiều thời gian hơn.

Nếu như một mực theo đuổi đột phá, xác thực là có thể rất nhanh, cuối cùng dẫn đến chính là căn cơ bất ổn, tẩu hỏa nhập ma, kết cục vô cùng thê thảm.

Còn nữa, coi như Sở Mộ liều lĩnh theo đuổi đột phá, cũng không thể ở trong năm sáu mươi năm, từ Thánh Tôn cấp tăng lên tới Tam bộ Đại Đế cực hạn được.

Trên thực tế, Sở Mộ làm được, hơn nữa, Sở Hoàng Cực từ trên khí tức của Sở Mộ, cũng không có cảm giác đến không thích hợp chút nào, nói rõ cảnh giới vô cùng vững chắc.

Trong đầu Sở Hoàng Cực hò hét loạn lên, không biết Sở Mộ đến cùng là làm sao tu luyện, một hồi lâu mới thanh tỉnh lại.

Dưới trò chuyện, Sở Mộ cũng nói rõ việc ở Nguyên Thần chiến trường một phen, để sắc mặt của Sở Hoàng Cực liên tục đại biến.

- Thì ra là như vậy, thời khắc sống còn có đại khủng bố, cũng có đại kỳ ngộ.

Sở Hoàng Cực than thở, cực kỳ bội phục.

Cùng Sở Hoàng Cực trò chuyện một phen, lại giao lưu kinh nghiệm tu luyện, Sở Mộ liền rời Sở Môn, hắn muốn đi Tuyết tộc tìm Tuyết Ngân Linh.

Chưa từng có oanh oanh liệt liệt, cũng chưa từng có thề non hẹn biển, thậm chí, cũng không thường thường nhớ tới, những thời gian ở Nguyên Thần chiến trường cùng với trên đường trở về kia, Sở Mộ cũng không quá suy nghĩ, tất cả, đều bình thản như vậy, như giếng cổ chi thủy không nổi sóng lớn.

Nhưng mà, vào giờ phút này, khi Sở Mộ đi Tuyết tộc, muốn gặp Tuyết Ngân Linh, tưởng niệm liền như thủy triều mãnh liệt mà ra, đã không thể ngăn cản, phảng phất như mọc cánh, hận không thể trong nháy mắt đến Tuyết tộc, nhìn thấy người xưa.

Cái cảm giác này, Sở Mộ không có bài xích chút nào, ngược lại, hắn cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.

Sở Mộ đi qua Tuyết tộc một lần, bởi vậy nhớ đường.

Sau khi đến lãnh địa của Tuyết tộc, hắn trực tiếp bay về phía Tuyết Bảo Chủ, đó là vị trí của Tuyết tộc Tộc trưởng, muốn tìm Tuyết Ngân Linh, trước tiên tìm Tuyết tộc Tộc trưởng là không sai.

Muốn gặp Tuyết tộc Tộc trưởng tự nhiên không dễ dàng như vậy, sẽ bị một chút ngăn cản, bất quá Sở Mộ tản mát ra khí tức, là Tam bộ Đại Đế cực hạn, vô cùng sắc bén, người Tuyết tộc cũng không dám lỗ mãng, rất nhanh, Sở Mộ liền tiến vào Chủ bảo, nhìn thấy Tuyết tộc Tộc trưởng.

- Ta nhớ ngươi, đạo lữ của Ngân Linh, Nhân tộc tuyệt thế thiên kiêu Sở Mộ.

Tuyết tộc Tộc trưởng nhìn thấy Sở Mộ, liền cười nói.

- Xin chào Tộc trưởng.

Sở Mộ hành kiếm lễ, Tuyết tộc Tộc trưởng thản nhiên nhận lấy, bất luận tu vi của nàng là Chúa Tể cảnh, hay nàng là trưởng bối của Tuyết Ngân Linh, đều nhận không thẹn.

- Tu vi của ngươi...

Tộc trưởng phát hiện tu vi của Sở Mộ, dĩ nhiên đạt đến Tam bộ Đại Đế cực hạn, đồng thời vô cùng vững chắc, khiếp sợ không gì sánh nổi.

*****

Lần trước nhìn thấy Sở Mộ đến nay, cũng bất quá mới bốn năm mươi năm mà thôi, dĩ nhiên tăng lên cấp tốc như thế, để người cực kỳ kinh ngạc.

- Từng có một ít kỳ ngộ.

Sở Mộ cười nói, cũng không có giải thích cặn kẽ, bởi vì không có tất yếu.

- Thật không hổ là tuyệt thế thiên kiêu kiệt xuất nhất của Nhân Tộc từ cổ chí kim, ngươi thật là làm cho người ta kinh ngạc.

Tuyết tộc Tộc trưởng hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng, bởi vì Sở Mộ là đạo lữ của Tuyết Ngân Linh, hắn càng xuất sắc, đối với Tuyết tộc liền càng có lợi:

- Đúng rồi, ngươi là đến tìm Ngân Linh.

- Đúng.

Hai mắt của Sở Mộ toả sáng.

- Ta chỉ có thể nói, ngươi đến quá sớm.

Tuyết tộc Tộc trưởng nói:

- Ngân Linh từ mấy chục năm trước về Tuyết tộc bế quan, đến nay còn chưa xuất quan.

- Lâu như vậy.

Sở Mộ kinh ngạc không thôi.

- Trong lịch sử Tuyết tộc ta, từng sinh ra một vị Bán Thần Chí Tôn, cũng chính bởi vì vị Bán Thần Chí Tôn kia, Tuyết tộc ta mới có thể quật khởi, thời kỳ huy hoàng nhất, là lĩnh tụ của các tiểu tộc khác, nhưng đáng tiếc, từ khi Bán Thần Chí Tôn ngã xuống, trong Tuyết tộc phân liệt, bây giờ kém xa trước đây.

Tuyết tộc Tộc trưởng cảm khái nói:

- Trước khi vị Bán Thần Chí Tôn kia ngã xuống, ở trong Tuyết tộc lưu lại truyền thừa, chỉ cần là hậu bối Tuyết tộc thích hợp, liền có tư cách thu được truyền thừa.

- Lần này, bao quát Ngân Linh ở bên trong, tổng cộng có tám người có tư cách thu được truyền thừa, bọn họ đều ở Bán bộ Đại Đế cực hạn tiến vào trong Tiểu Thế Giới truyền thừa. Tranh cướp tài nguyên ở trong Tiểu Thế Giới, cho đến người cuối cùng, mới có thể được truyền thừa.

Tuyết tộc Tộc trưởng nói:

- Ở trong Tiểu Thế Giới truyền thừa, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng, cạnh tranh thất bại, sẽ bị truyền tống ra, đến nay Ngân Linh còn chưa đi ra, chứng tỏ nàng vẫn còn đang truyền thừa ở trong Tiểu Thế Giới.

Nghe được lời này, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thủ đoạn của Bán Thần Chí Tôn cực kỳ cao thâm, sẽ không có gì bất trắc xảy ra.

- Tộc trưởng, ta có thể ở lại nơi này, đợi Ngân Linh đi ra hay không.

Sở Mộ hỏi.

- Đương nhiên hoan nghênh.

Tuyết tộc Tộc trưởng cười nói:

- Bất quá ta không dám hứa chắc Ngân Linh còn bao lâu nữa mới sẽ rời truyền thừa Tiểu Thế Giới, nhưng chỉ cần nàng được truyền thừa cuối cùng, sau khi đi ra, nói không chắc chính là cường giả Chúa Tể cảnh.

- Này không thể tốt hơn.

Sở Mộ cười nói.

Tuyết Ngân Linh tiền thân là Hư Không Kiếm Linh, trên cảnh giới, chính là cấp độ Chúa Tể cảnh. Sau khi tiếp thu Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, đạt đến cấp độ Chúa Tể cảnh, cũng không tính cái gì.

Sở Mộ ở trong Tuyết tộc, bất quá chỗ ở của hắn, không phải Tuyết Bảo, mà là tìm một tuyết sơn, ở đỉnh tuyết sơn mở ra một động phủ, liền như vậy ở lại.

Địa phương của Tuyết tộc, một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, vô cùng lạnh giá, nhưng loại lạnh lẽo này với Sở Mộ mà nói không tính cái gì.

Tuyết sơn này, là tuyết sơn cao nhất trong lãnh địa của Tuyết tộc, cao hơn 6600 trượng, Sở Mộ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, vô số hoa tuyết màu trắng dồn dập từ trên trời giáng xuống, phảng phất như vô cùng vô tận, phóng tầm mắt tới, loại cảnh sắc kia không gì sánh được.

Một thân một mình, liền có một loại cô tịch cùng lạnh lẽo, lại làm cho Sở Mộ cảm thấy rất thoải mái, hưởng thụ thế giới một người này, loại cảm giác đó, để hắn tâm ninh thần tĩnh, say mê ở trong đó không thể tự kiềm chế.

Thời gian trôi qua, khí tức của Sở Mộ nội liễm, phảng phất như đã biến thành một người gỗ, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết bay xuống, rơi vào trên người hắn, phảng phất như tìm được địa phương an cư lạc nghiệp, yên tĩnh lại, càng ngày càng nhiều hoa tuyết hạ xuống, bao trùm lên thân thể Sở Mộ, cuối cùng, đã biến thành một người tuyết.

Người tuyết kia, đứng trên đỉnh tuyết sơn, không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt không có bị hoa tuyết bao trùm, thế nhưng nhìn con mắt này, lại hết sức tinh khiết, thật giống như bảo thạch hoàn mỹ, dường như điêu khắc.

Một ngày lại một ngày đi qua, một tháng lại một tháng trôi qua, một năm rồi lại một năm đi qua.

Không thể cảm thấy, Sở Mộ đến Tuyết tộc, đã qua mười năm.

Mười năm này, Tuyết Ngân Linh vẫn không có xuất hiện, mà Sở Mộ, thì lại hóa thành một người tuyết, đứng trên đỉnh tuyết sơn, Tuyết tộc Tộc trưởng vừa vặn đi ra Tuyết Bảo, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Sở Mộ hóa thân người tuyết.

Ngày hôm đó, hai con mắt như bảo thạch của Sở Mộ bỗng nhiên khẽ run lên, ánh sáng sắc bén như mũi kiếm, đâm thủng trời cao, rồi lại có một loại nhu hòa nói không nên lời, ánh mắt kia, phảng phất như xuyên thấu Chư Thiên vạn giới, qua lại Thời Không Luân Hồi, bắn về phía nơi sâu xa không biết.

Sở Mộ động.

Trên người chồng chất một tầng tuyết dày đặc, nhưng không có bởi vì thân thể hắn nhúc nhích mà hạ xuống, một hạt cũng không có hạ xuống, thật giống như đã cùng Sở Mộ hòa làm một thể.

Sau một tức, một luồng ánh kiếm xuất hiện giữa trời, cho dù là Tuyết tộc Tộc trưởng cũng không biết, một vệt kiếm này từ đâu mà ra, lại đi nơi nào.

Huyền diệu không gì sánh được.

Đâm ra một kiếm này, có một loại khí thế không tên, phảng phất như từ nhỏ mà lên, chính là Vấn Đạo Kiếm Thuật thức thứ nhất bắt nguồn từ bé nhỏ.

Chợt, là thức thứ hai, đón lấy, là thức thứ ba, một thức tiếp theo một thức được Sở Mộ triển khai ra.

Thức thứ mười lăm Chuyển Luân Hồi, phảng phất như hư không xoay chuyển.

Thức thứ mười sáu Diệt Thiên Địa, một kiếm chém xuống, Thiên Địa phá diệt.

Thức thứ mười bảy Liệt Hư Không, dưới một chiêu kiếm, hư không bị cắt xé, nứt ra một lỗ hổng lớn vô cùng.

Thức thứ mười tám Thí Hồn, một chiêu kiếm ra, bất luận Thần Ma chi hồn, hết thảy tru diệt.

Bỗng nhiên, kiếm của Sở Mộ dừng lại, phảng phất như một tức, lại phảng phất như ngàn năm, phảng phất như tuyên cổ, một chiêu kiếm này, lại lần nữa vung ra.

Cực kỳ nhanh chóng, vượt qua Thời Không vượt qua Luân Hồi, lại phảng phất như cực kỳ chậm, từng điểm từng điểm có thể thấy rõ ràng, sắc bén đến mức tận cùng, lại nhu hòa đến mức tận cùng.

Tuyết đọng trên người tùy theo chấn động, như hồ điệp mềm mại bay lên, xoay ở quanh thân, sau đó, phảng phất như vạn điệp bay lượn, dồn dập bao phủ trường kiếm, theo luồng ánh kiếm này, mang theo một loại ký thác, một loại khát vọng cùng một loại chờ mong, tung khắp cả hư không, Chư Thiên vạn giới, xuyên qua Luân Hồi.

Chớp mắt, Tuyết tộc Tộc trưởng liền rơi vào trong một loại trạng thái không tên, phảng phất như bị đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong nội tâm, toàn bộ Tuyết tộc đều bị khí tức đặc biệt này bao trùm, từng cái từng cái rơi vào tưởng niệm không tên, đáy mắt, hiếm hoi còn sót lại vẻ ôn nhu.

*****

Không biết bao lâu, gió nổi lên, tuyết dừng, kiếm thu, trên người Sở Mộ sạch sẽ, không có một bông tuyết, ánh mắt hắn từ sắc bén đến ôn hòa, có một loại tinh khí thần nội liễm, toàn bộ tinh thần phảng phất như được thăng hoa, đạt đến tầng thứ cao hơn.

Đúng, mười năm bất động, tâm hắn phảng phất như hòa vào tuyết sơn, hòa vào trong Tuyết tộc, một khi tỉnh táo, tu vi cảnh giới lần thứ hai tăng lên, nếu nói tu vi cảnh giới trước chỉ miễn cưỡng đạt đến Tiểu Chúa Tể cảnh, bây giờ, là hoàn toàn bước vào Tiểu Chúa Tể cảnh, đồng thời, Sở Mộ cũng cảm giác được mình tích lũy, gần như đủ rồi, lại qua không lâu, là có thể thử nghiệm đột phá, thành tựu Chúa Tể.

Nhưng, để Sở Mộ cảm thấy thu hoạch to lớn nhất, cũng không phải tinh khí thần thăng hoa, cũng không phải tu vi cảnh giới tăng lên, mà là một chiêu kiếm này.

Một chiêu kiếm vượt qua thời không, xuyên qua Luân Hồi, nhưng không mang theo chút sát ý nào, ngược lại có một loại ôn nhu không nói ra được.

- Chiêu kiếm này, tên là Tưởng Niệm.

Sở Mộ nhẹ nhàng thở dài, phảng phất như đem tưởng niệm mười năm này, một tức thán ra.

Tưởng niệm, đây là một loại cảm tình, người vì có tình mà tồn tại, vạn vật có tình, sinh già hưng suy, luân phiên Luân Hồi.

Vấn Đạo Kiếm Thuật thức thứ mười chín Tưởng Niệm!

Thức thứ nhất đến thức thứ mười bốn, đại biểu chính là kinh nghiệm của Sở Mộ.

Thức thứ mười lăm bắt đầu, đại biểu chính là kiếp này bắt đầu, sau đó thức thứ mười sáu, thức thứ mười bảy, thức thứ mười tám, đại biểu chính là kiếp này chiến đấu cùng giết chóc, một chiêu kiếm một chiêu kiếm, uy lực mạnh mẽ đến mức tận cùng, là một loại giết chóc, một loại phá hoại.

Thức thứ mười tám Thí Hồn, giết chóc cực hạn.

Mà thức thứ mười chín lại xoay chuyển, từ theo đuổi giết chóc phá hoại cực hạn cực hạn, đã biến thành một loại nhu hòa, đó là tưởng niệm, tưởng niệm sức mạnh đạt đến cực hạn, có thể vượt qua Thời Không, có thể vượt qua Luân Hồi.

Tưởng niệm này, là Sở Mộ tưởng niệm với Tuyết Ngân Linh, cũng là hồi ức của tất cả cảm tình dĩ vãng.

Từ giết chóc cực hạn, phá hoại cực hạn chuyển biến, như dương đến mức tận cùng sinh âm, này, chính là một loại cảnh giới tăng lên, Sở Mộ cảm giác được, cảnh giới kiếm pháp của mình, tựa hồ hơi có buông lỏng.

Thân hình lóe lên, Sở Mộ hóa thành một ánh kiếm, từ trên núi tuyết cao mấy ngàn trượng hạ xuống, không lâu lắm, liền đến trong Chủ bảo, gặp mặt Tuyết tộc Tộc trưởng.

- Ngân Linh vẫn không có tin tức sao?

Sở Mộ hỏi.

- Vẫn không có, bất quá ngươi yên tâm, nàng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Tộc trưởng nói.

- Đã như vậy, ta muốn trước tiên cáo từ.

Sở Mộ nói:

- Nếu Ngân Linh đi ra, xin Tộc trưởng chuyển cáo nàng, ta muốn đi lang bạt một phen, đợi đến thành tựu Chúa Tể lại trở về.

- Được.

Tộc trưởng gật gù, nàng không biết Tuyết Ngân Linh còn bao lâu nữa mới ra, có khi qua mấy năm, có khi qua mấy chục năm, mà thiên phú của Sở Mộ, tuyệt thế vô song, vẫn chờ ở nơi này, rất khó có thể tăng lên, chung quy phải đi lang bạt, đi rèn luyện mới được, nếu không chỉ là không duyên cớ lãng phí thời gian.

Sở Mộ không có nửa phần dây dưa dài dòng, nói đến là đến, nói lưu liền lưu, nói đi là đi, có một loại hào hiệp cùng tùy hứng không nói ra được.

Mười năm chờ đợi, tinh khí thần càng tiến một bước, mũi nhọn nội liễm, đạt đến thăng hoa, nếu Sở Mộ muốn đột phá, chỉ cần bế quan một thời gian ngắn là được, nhưng hắn không nguyện ý làm như vậy, bởi vì hắn cảm giác căn cơ của mình còn chưa đủ hoàn mỹ, còn cần tiến thêm một bước ma luyện.

Như là đúc kiếm, còn có thể rèn lại một phen, cuối cùng đúc thành tuyệt thế thần kiếm.

Thực lực hôm nay, phải lưu lạc ma luyện, đi những địa phương nguy hiểm kia.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Sở Mộ quyết định tiến về Minh vực.

Minh vực, từng là một ít giới vực, bởi vì thật lâu trước đây có Bán Thần Chí Tôn sinh tử đại chiến, thôi động giới vực thoát ly quỹ tích nguyên bản, cuối cùng va chạm băng diệt, trải qua vô số tuế nguyệt dị biến mà thành, ở hướng tây bắc của Bản Nguyên Nguyên Giới.

Ở trong Minh vực, hung hiểm vô số, Minh khí có mặt khắp nơi liền có lực lượng đáng sợ, có thể ăn mòn tinh khí thần của Tu Luyện giả, hư hao căn cơ.

Nhưng mà, ở trong Minh vực hung hiểm, lại có được rất nhiều kỳ ngộ, ví dụ như các cường giả dĩ vãng lưu lại bảo vật cùng truyền thừa, ví dụ như Minh vực trải qua vô số tuế nguyệt đản sinh ra linh dược khoáng thạch... hấp dẫn vô số Tu Luyện giả tiến vào trong đó mạo hiểm.

Gặp nguy hiểm sẽ có đối sách, nhằm vào Minh khí của Minh vực, đám tiền bối cũng nghiên cứu ra phương pháp ứng đối, hoặc là công pháp, hoặc là một ít bảo vật tính nhắm vào....

Thông qua Thì Không Chi Môn, trước sau dùng hơn bốn tháng thời gian, Sở Mộ đến được Minh vực.

Từ xa nhìn lại, Minh vực như một thiên thể màu xám đen vô cùng lớn, tản mát ra từng đợt áp bách, phảng phất như muốn hút linh hồn người đi, có một loại khủng bố không thể hình dung.

Minh vực, không phải Đại Đế cảnh là không thể tiến vào, Tu Luyện giả dưới Đại Đế cảnh tiếp cận Minh vực, linh hồn liền chịu ảnh hưởng suy yếu, sau đó tiêu tán.

Thậm chí, Nhất bộ Đại Đế cũng không dám tiếp cận, tối thiểu phải đạt tới Nhị bộ Đại Đế mới có thể tiếp cận, nhưng mà, tuyệt đại đa số Nhị bộ Đại Đế cũng không dám tiến vào Minh vực.

Nói đơn giản, Minh vực chỉ thích hợp những Nhị bộ Đại Đế tương đối cường hoành, Tam bộ Đại Đế cùng cường giả Chúa Tể cảnh tiến vào, tu vi của Sở Mộ là Tam bộ Đại Đế cực hạn, nhưng thực lực lại xa xa vượt qua, đến cùng đạt tới loại trình độ gì. Sở Mộ cũng không rõ ràng lắm, bởi vì không có đối thủ thích hợp cùng hắn chiến một trận.

- Không biết mình cùng một ít cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh yếu kém thì như thế nào?

Sở Mộ âm thầm suy đoán.

Thân hình mở ra, phảng phất như chim đại bàng xẹt qua hư không, bay về phía Minh vực.

Minh vực tổng cộng có tám cửa vào, cũng chẳng khác gì là tám lối ra, từng cửa ra vào đều có không ít Tu Luyện giả, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.

- Đến, Tiêu Minh đan hạ phẩm tiện nghi, đại bán phá giá, một hạt chỉ cần mười điểm tộc huân. Mua mười hạt tiễn đưa một hạt.

- Ngự Minh ngọc bội hạ phẩm, có thể dùng mười năm, chỉ cần 300 điểm tộc huân.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)