Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 2225

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 2225: Đạp tuyết mà đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Đột phá...

Tuyết chủ có chút hoảng hốt, tính toán ra, Sở Mộ này chưa đủ trăm tuổi a, vậy mà đã đột phá trở thành cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh, làm cho nàng cảm giác không chỉ là rung động, mà còn khó có thể tin.

- Chẳng lẽ, hắn cũng đã nhận được một vị Bán Thần Chí Tôn truyền thừa?

Tuyết chủ âm thầm phỏng đoán, chợt đả đảo phỏng đoán này, bởi vì mười một năm trước, Sở Mộ đã từng tới đây, hôm nay mới qua mười một năm, nếu Sở Mộ đạt được một vị Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, hiện tại có lẽ còn đang tiếp thu truyền thừa luyện hóa, không có khả năng nhanh như vậy.

Như vậy nếu như không phải tiếp nhận Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, dựa vào cố gắng của mình, không thể nghi ngờ quá dọa người rồi.

- Ngân Linh còn không có đi ra sao?

Sở Mộ nói sang chuyện khác, đây là hắn quan tâm nhất.

- Còn không có, bất quá ta nghĩ cũng sắp rồi.

Tuyết chủ tỉnh táo lại cười nói:

- Những người cạnh tranh khác đều bị loại bỏ, hôm nay chỉ còn lại có Ngân Linh, có lẽ đang tiếp thu truyền thừa cuối cùng rồi.

- Đã như vầy, ta liền lưu lại đợi nàng đi ra.

Sở Mộ nói.

Địa phương Sở Mộ chờ đợi, còn là trên đỉnh tuyết sơn trước kia hắn đã từng ở, ở trên đỉnh tuyết sơn này, Vấn Đạo Kiếm Thuật của hắn đột phá, sáng tạo ra thức thứ mười chín Tư Niệm, mà cảnh giới kiếm pháp của hắn cũng bởi vậy tăng lên, đạt đến Thiên cảnh trung cấp cực hạn.

Đứng ở trên đỉnh tuyết sơn, nhìn xem vô số Tuyết Bảo của Tuyết tộc, tâm thần của Sở Mộ thời gian dần qua yên tĩnh, Chư Thiên Tuyết Kiếm nơi tay, kiếm tùy thân động, thân tùy ý động, từng chiêu từng thức rõ ràng, luyện trụ cột kiếm pháp, một lần lại một lần, quên hết tất cả.

Thò tay, là bông tuyết rơi xuống.

Kiếm động, người lại như cổ tùng sừng sững, cánh tay cùng thân hình phảng phất như không thuộc về nhất thể, rồi lại vô cùng hài hòa.

Kiếm bỗng nhiên dừng lại, vô số bông tuyết phảng phất như đã bị dẫn dắt, nhao nhao rơi xuống, trong nháy mắt, liền chồng chất dày đặc một tầng ở trên thân kiếm, một tầng lại một tầng điệp gia, một loại cảm xúc tư niệm tràn ngập ra, theo tuyết đọng càng ngày càng nặng, thân kiếm lại lúc lên lúc xuống nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như chạc cây muốn không chịu nổi sức nặng của tuyết đọng.

Luyện kiếm, luyện nhập trong xương tủy, luyện nhập trong linh hồn, dung nhập bản thân vào thiên nhiên.

Tuyết tộc ở trong tuyết, là một bộ phận của thiên nhiên.

Cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh cấp cao Vạn Vật Hóa Kiếm, cũng gọi là vạn vật có thể làm kiếm, là vạn vật ở giữa thiên địa, đều có thể bị kích phát, từ đó phóng xuất ra kiếm khí, đây là một cảnh giới kiếm pháp cực kỳ cao minh.

Từng bông tuyết trụy lạc, phảng phất như đều mang lên một tia mũi nhọn.

Cả người Sở Mộ, phảng phất như đều chìm vào trong trời đất, chìm vào trong vô số bông tuyết, tinh thần của hắn, phát tán vô hạn, bao trùm đại địa của Tuyết tộc.

Một hơi... Hai hơi... Ba hơi...

Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...

Một tháng... Hai tháng... Ba tháng...

Một năm... Hai năm... Ba năm...

Thời gian cực nhanh, Sở Mộ lại biến thành người tuyết, vẫn không nhúc nhích, tinh khí thần của hắn, phảng phất như đều triệt để sáp nhập vào trong tuyết, lại tuy hai mà một.

Năm thứ năm, một đạo thân ảnh lăng không xuất hiện, phảng phất như từ hư vô đi tới. Đứng ở trong vùng đất Tuyết tộc, đó là một thân ảnh mặc bạch y, thướt tha xinh đẹp, lại tán phát ra trận trận băng hàn, phảng phất như Hàn Băng vạn năm, có thể đông lại hết thảy.

Một mảnh bông tuyết rơi xuống, nàng thò tay nhẹ nhàng nâng trong tay, phảng phất như Hồ Điệp bay xuống, một loại tư niệm, từ trong bông tuyết kia tràn ngập ra.

- Sở Mộ...

Trong tiếng hô, thân ảnh ấy phảng phất như hóa thành một mảnh bông tuyết, xuyên thẳng qua không gian, đi tới đỉnh tuyết sơn đi, ngay lập tức liền đến.

Tuyết đọng lập tức tản ra, tràn ngập Thiên Địa, giống như vô số Hồ Điệp màu trắng nhẹ nhàng bay múa, Sở Mộ thu kiếm mở ra hai tay, ôm người nọ vào trong ngực.

Ôm nhau không nói gì, Thiên Địa yên lặng.

Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, thẳng đến sau nửa canh giờ hai người mới tách ra.

- Ngươi cũng đột phá.

Tuyết Ngân Linh vui vẻ nói, cười như bách hoa đua nở, khuynh thành tuyệt thế, trong đất tuyết phảng phất như hồi xuân.

- Ân, đột phá.

Sở Mộ nói khẽ, hắn cảm thấy được khí tức của Tuyết Ngân Linh, đúng là khí tức của Tiểu Chúa Tể cảnh.

Hôm nay, hai người đều đã trở thành Tiểu Chúa Tể cảnh.

Không có nói tu luyện, cũng không có nói chuyện gì, nói ngắn lại, không có đàm luận sự tình đặc biệt gì. Tùy tâm sở dục, hai người thời gian dần qua từ trên tuyết sơn đi xuống.

Dùng tốc độ của bọn hắn muốn từ nơi mấy ngàn trượng đi xuống, lập tức là được, nhưng hai người từ từ mà đi, trọn vẹn hao tốn vài ngày mới đi xuống, đi về Tuyết Bảo, gặp Tuyết chủ.

Tuyết chủ nhìn Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, lòng hết sức vui mừng. Hai người này, đều là cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh chưa đủ trăm tuổi a.

Tuyết Ngân Linh còn dễ nói một ít, nàng dù sao là nhận được Tuyết tộc Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, nhưng Sở Mộ tựa hồ không phải, cho dù cũng có một ít cơ duyên không tệ, nhưng những cơ duyên này còn chưa đủ để hắn thành tựu cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh.

Đương nhiên, một ít tuyệt thế thiên kiêu, cũng có khả năng đạt được Bán Thần Chí Tôn lưu lại truyền thừa, nhưng bọn hắn không có thiên tư như Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, có thể ở trong trăm tuổi, cũng đã đạt tới Tam bộ Đại Đế cực hạn, hơn nữa hoàn thành tích lũy, còn chế tạo ra một căn cơ hoàn mỹ, cộng thêm được Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, tính toán lại cũng không thiếu thời gian.

Giống như Tuyết Ngân Linh, nếu không phải là Hư Không Kiếm Linh Chuyển Thế Chi Thân, cảnh giới ở vào cấp độ Tiểu Chúa Tể cảnh, nếu không phải nàng có được thiên tư tu luyện tuyệt thế, nếu không phải nàng là Tuyết tộc Thánh Nữ, nếu không phải nàng đã nhận được Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, cũng không có khả năng ở trong trăm năm thành tựu Tiểu Chúa Tể cảnh.

Bất luận thành tựu nào, không phải chỉ một là có thể đạt thành, thường thường phải tổng hợp nhiều phương diện nhân tố.

Tuyết Ngân Linh như thế, Sở Mộ cũng như thế, người khác cũng giống như thế.

Từ nay về sau, Sở Mộ liền theo Tuyết Ngân Linh tạm thời ở lại trong Tuyết tộc, hai người tỷ thí với nhau, trao đổi tâm đắc tu luyện, chung tu Hư Không Âm Dương Kinh đệ tam trọng.

Đệ tam trọng đã liên quan đến bước tiếp xúc cuối cùng, mới có thể hòa hợp, Âm Dương giao thái, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lại tuy hai mà một, tâm ý tương thông.

*****

Một ánh mắt hoặc một động tác rất nhỏ, bọn hắn đã biết rõ ý tứ của đối phương.

Hư Không Âm Dương Kinh đệ tam trọng, cần chính là làm sự tình vợ chồng, hoàn toàn tín nhiệm đối phương, cuối cùng tâm ý tương thông là tất nhiên.

Đảo mắt lại qua một năm.

Sở Mộ là thông qua bản thân cố gắng tấn chức, Tuyết Ngân Linh là được Bán Thần Chí Tôn truyền thừa mà tấn chức, một Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, tri thức vô cùng bàng bạc, Tuyết Ngân Linh cũng chỉ nắm giữ một phần nhỏ trong đó, trao đổi với Sở Mộ, cũng làm cho Sở Mộ tích lũy tiến thêm một bước tăng lên.

Một năm thời gian, tu vi của hai người đều có chỗ tinh tiến, phương diện kiếm pháp cũng có tiến triển rõ ràng.

Chúa Tể cảnh, có thể chia làm Đại Chúa Tể cảnh cùng Tiểu Chúa Tể cảnh, trong đó có chênh lệch như rãnh trời, mà bất luận là trong Đại Chúa Tể cảnh hay Tiểu Chúa Tể cảnh, cũng có cao thấp phân chia.

Thành tựu cường giả Chúa Tể cảnh, cần để cho Đại Đạo lột xác thành bản nguyên, Tiểu Chúa Tể cảnh là tu luyện Bản Nguyên, để cho Bản Nguyên lớn mạnh đến mức tận cùng, rồi sau đó, đi vào Đại Chúa Tể cảnh, Đại Chúa Tể cảnh tu luyện là nắm giữ Bản Nguyên.

Cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh có thể vận dụng Bản Nguyên chi lực, nhưng kỳ thật chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, hoặc là nói chỉ cực hạn ở lực lượng mặt ngoài mà thôi, chỉ có đạt tới Đại Chúa Tể cảnh, mới có thể đào móc Bản Nguyên tầng sâu, phát huy vô cùng tinh tế.

Cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh cùng Đại Chúa Tể, căn cứ tiến độ tu luyện, liền chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng viên mãn, trong viên mãn, lại sẽ phân ra một cực hạn, kia chính là cực hạn chính thức, chỉ có rất ít người mới có thể đạt tới trình độ này.

Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh hiện tại, ở vào cấp độ Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn, nhưng mà thực lực của bọn hắn, lại không phải Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn bình thường có thể so sánh, cường đại hơn rất nhiều.

Hai người quyết định, ly khai lãnh địa của Tuyết tộc.

Lúc này đây mục đích là Úy Lam Giới Vực.

Đúng vậy, Sở Mộ ý định lại về Úy Lam Giới Vực một chuyến, đi làm hai chuyện, sau khi làm xong, liền cùng Tuyết Ngân Linh bắt đầu lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ.

Trên lý luận, cấp độ Đại Đế cảnh là có thể lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ, nhưng vẫn quá yếu, chỉ có đạt tới cấp độ Tiểu Chúa Tể cảnh, mới xem như cường giả chân chính, mới có năng lực tự bảo vệ mình, mới có tư cách lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ chính thức, nếu không một khi tao ngộ chút ít nguy hiểm, rất nhanh liền tử vong, còn nói lưu lạc gì.

Hai người thông qua Thời Không Chi Môn không ngừng truyền tống, không ngừng chạy đi.

- Úy Lam Giới Vực, chính là giới vực đầu tiên ta từ Thâm Lam Thế Giới hàng lâm tới.

Sở Mộ nói ra, điểm này Tuyết Ngân Linh đã sớm biết:

- Ở trong Úy Lam Giới Vực, ta còn có một đệ đệ.

- Đệ đệ.

Tuyết Ngân Linh tựa hồ cảm thấy mới lạ, điểm này lúc trước Sở Mộ ngược lại không nói gì qua.

- Đúng, lúc này đây một trong những mục đích mang ngươi tới Úy Lam Giới Vực, là nhận thức đệ đệ của ta thoáng một phát, cũng là một cáo biệt để chúng ta tiến vào Hỗn Độn vũ trụ lưu lạc.

Sở Mộ nói ra.

Lần này rời đi, chính hắn cũng không biết bao nhiêu năm, lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ, không thể nghi ngờ rất hao phí thời gian, trăm năm ngàn năm căn bản là không coi vào đâu, cáo biệt là nên phải.

Hao tốn một ít thời gian, hai người rốt cục tiếp cận Úy Lam Giới Vực.

Về sau, Tuyết Ngân Linh lấy ra một chiếc Phi Thuyền, đó là một chiếc Phi Thuyền vượt qua giới vực, là một trong các bảo vật nàng đạt được của Bán Thần Chí Tôn truyền thừa.

Phi Thuyền vượt qua giới vực, tốc độ mau hơn Vô Song Hào rất nhiều, so với tốc độ của Đại Chúa Tể cảnh cũng phải nhanh hơn một ít, phi tốc lao về phía Úy Lam Giới Vực, không phí bao nhiêu thời gian, Phi Thuyền liền vào Úy Lam Giới Vực.

Vì để tránh cho khủng hoảng, Tuyết Ngân Linh thu hồi Phi Thuyền, hai người bay vào Úy Lam Giới Vực, tiến về Úy Lam Thánh Cung, gặp Úy Lam Thánh Chủ.

Úy Lam Thánh Chủ vẫn là Tam bộ Đại Đế cực hạn, tiềm lực của hắn chỉ như thế, muốn đột phá đến Chúa Tể cảnh, rất khó khăn rất khó khăn.

Khi Úy Lam Thánh Chủ biết được, Sở Mộ đã đạt tới Chúa Tể cảnh, loại khiếp sợ này không cách nào hình dung, rồi sau đó, Sở Mộ lại thấy Úy Lam lão tổ.

Năm đó Úy Lam lão tổ từng ra tay giúp qua Sở Mộ, Sở Mộ một mực cảm kích trong lòng, lần trước lúc trở về, Úy Lam lão tổ bế quan, Sở Mộ chưa cảm tạ được, lúc này Úy Lam lão tổ không có bế quan tu luyện.

- Không nghĩ tới a, chưa tới một trăm năm, Vạn Cổ cảnh năm đó đã thành tựu Chúa Tể.

Úy Lam lão tổ cảm khái không thôi.

Không đến trăm năm từ Vạn Cổ cảnh đến Chúa Tể cảnh, cái này là kinh người bực nào, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Phải biết rằng, Úy Lam lão tổ hắn, tu luyện tới Chúa Tể cảnh, trước sau trọn vẹn hao tốn mười mấy vạn năm, còn là vì đạt được truyền thừa, nếu không cả đời cũng không thể thành tựu Tiểu Chúa Tể.

Thành tựu Tiểu Chúa Tể cảnh đến nay đã qua hơn mấy vạn năm, tu vi lại không có bao nhiêu tăng lên, một mực còn ở vào Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn, nhiều nhất xem như nhập môn đỉnh phong, cùng tiểu thành kém một đường, nhưng một đường kia lại như rãnh trời, để cho hắn cố gắng vài vạn năm cũng không cách nào đột phá.

Úy Lam lão tổ cũng biết, tiềm lực của mình đã đạt đến cực hạn, trừ khi có cơ duyên càng lớn, nếu không, cả đời chỉ có thể là cái dạng này.

Cảm tạ qua Úy Lam lão tổ, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cáo từ ly khai, mặc dù muốn giúp đỡ, nhưng trước mắt, Sở Mộ không có năng lực như thế, chỉ có thể trước nhớ kỹ, đợi cho hắn lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ trở về, có lẽ sẽ có biện pháp.

Ly khai Úy Lam Thánh Cung, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh triển khai tốc độ, phi tốc đi tới Kiếm Thành của Nam Thần vực.

Hai người đều là cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh, hơn nữa tốc độ của bọn hắn, so với Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn bình thường còn muốn mau hơn rất nhiều, không bao lâu liền tiến nhập Nam Thần vực, tới gần Kiếm Thành.

Đuổi tới Kiếm Thành, mặc dù qua mấy thập niên, Kiếm Thành vẫn là bộ dáng ấy, không có chút biến hóa nào.

Đối với phàm nhân mà nói, vài thập niên cơ hồ là hơn nửa đời người, nhưng đối với một tòa thành thị, còn là thành thị của Tu Luyện giả, vài thập niên không có ý nghĩa.

Trăm năm trôi qua, đối với Tu Luyện giả mà nói, thực sự không coi vào đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)