← Ch.2229 | Ch.2231 → |
Đại Ma Chủ tử vong, Trấn Ma Kiếm biến mất, Trấn Ma Không Gian cũng tùy theo biến mất, bất quá thi thể của Đại Ma Chủ y nguyên còn, thi thể của một Đại Ma Chủ không thể nghi ngờ sẽ ẩn chứa năng lượng kinh người, hảo hảo lợi dụng, thời gian dần qua phóng thích, Thánh Địa tu luyện của Kiếm Thành còn có thể duy trì thời gian rất dài.
Từ nay về sau, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh tạm thời ở lại trong Sở Môn Kiếm Quán.
Hai người cũng không có buông tha cho tu luyện, nhưng không có bế quan thời gian dài, lúc bọn hắn tu luyện dùng Hư Không Âm Dương Kinh đệ tam trọng tiến hành, so với tốc độ tu luyện bình thường thì nhanh hơn không ít, ngoài ra, là trao đổi Kiếm đạo.
Ngẫu nhiên Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh sẽ cho Sở Vương Đạo một ít chỉ điểm, để cho Sở Vương Đạo tận giải đủ loại nghi hoặc, hơn nữa đã có tăng lên rất cao, cảnh giới kiếm pháp đột phá.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh sẽ không trực tiếp dạy bảo Sở Vương Đạo kiếm pháp gì, mà dạy hắn tu luyện kiếm pháp như thế nào, cho người con cá không bằng cho người cần câu cá, như vậy chờ bọn hắn rời khỏi, Sở Vương Đạo mới có thể tu luyện tốt hơn.
Mà lấy thiên phú cùng tiềm lực của Sở Vương Đạo, đoán chừng cả đời, thành tựu chỉ là Đại Đế cảnh. Cao nhất bất quá là Tam bộ Đại Đế cực hạn, Chúa Tể cảnh cơ hồ vô vọng, nhưng chính hắn cũng rất thỏa mãn.
Dương Thu Nguyệt tính tình dịu dàng, tuy thiên phú tu luyện bình thường, nhưng lại một hiền nội trợ rất tốt, để cho Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh rất hài lòng, tự nhiên cũng sẽ tận tâm chỉ điểm nàng.
Có hai người chỉ điểm cùng với tài nguyên cung ứng, tu vi của Dương Thu Nguyệt tăng lên rất nhanh.
Sở Mộ thể hiện đầy đủ trách nhiệm của huynh trưởng, thời gian đối với Tu Luyện giả đẳng cao cấp mà nói, không đáng kể chút nào.
Tuy tuổi thọ của Chúa Tể cảnh không phải vô hạn, nhưng dưới tình huống bình thường, sống trên ngàn vạn năm là rất bình thường, mà đạt tới Tiểu Chúa Tể cảnh, tu vi tăng lên trở nên càng thêm khó khăn, so với lúc ở Đại Đế cảnh, còn muốn khó khăn hơn trăm lần, nhìn Úy Lam lão tổ, vài vạn năm rồi, tu vi vẫn là Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn, liền biết rõ trong đó tăng lên khó khăn.
Lúc trước tu vi cảnh giới của Sở Mộ là Tiểu Chúa Tể cảnh, mà đời trước của Tuyết Ngân Linh là Hư Không Kiếm Linh, cấp bậc cũng là Tiểu Chúa Tể cảnh, hai người có thể rất nhanh đạt tới Tiểu Chúa Tể cảnh, nhưng sau khi đạt tới Tiểu Chúa Tể cảnh, ý nghĩa ưu thế lúc trước của bọn hắn đã tiêu hao hết, từ nay về sau tăng lên, hoàn toàn phải bằng năng lực của mình.
Nếu không đạt được kỳ ngộ, muốn tăng lên nhanh, rất khó khăn.
Bất quá Tuyết Ngân Linh còn có một ưu thế, kia chính là nàng đã nhận được Tuyết tộc Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, ở trước Bán Thần Chí Tôn tu luyện, sẽ nhanh hơn Chúa Tể cảnh bình thường, bất quá thiên phú của Sở Mộ hơn người, cũng không chậm hơn Tuyết Ngân Linh bao nhiêu, còn nữa, hai người cùng tu Hư Không Âm Dương Kinh, hỗ trợ lẫn nhau, so với Tiểu Chúa Tể cảnh bình thường thì nhanh hơn không chỉ gấp mười lần.
Thời gian cực nhanh, chỉ chớp mắt, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh ở Úy Lam Giới Vực đã năm năm thời gian, năm năm này ngoại trừ tu luyện cùng chỉ điểm bình thường ra, hai người cũng đi khắp toàn bộ Úy Lam Giới Vực, ngắm nhìn phong cảnh.
Mặc dù Úy Lam Giới Vực chỉ là giới vực cấp thấp, cũng có được phong cảnh đặc biệt, mang đến cho Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh không ít cảm ngộ.
Khi Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh du lịch phản hồi Sở Môn Kiếm Quán, một việc vui phát sinh, hài tử của Sở Vương Đạo sinh ra rồi, hơn nữa còn là long phượng thai trong song bào thai.
Sở Mộ không có hậu đại, trên thực tế, hắn cùng Tuyết Ngân Linh là Tiểu Chúa Tể cảnh, Tu Luyện giả tu vi càng cao, thai nghén ra hậu đại xác suất lại càng thấp.
Sở Vương Đạo đã có hài tử, vẫn là hai cái, tương đương với một chi này của Sở Mộ có hậu đại, không phải thân sinh, nhưng Sở Mộ cũng rất thương yêu.
- Hài tử thật đáng yêu.
Tuyết Ngân Linh cười nói, trên mặt có một loại quang huy mẫu tính, để cho Sở Mộ nhìn ngây người.
Mà chứng kiến đôi hài tử này, lại mang đến cho Sở Mộ một loại cảm động không hiểu, hai loại bộ phận Sinh Tử Bản Nguyên trong Chư Thiên Kiếm Đạo Bản Nguyên phi tốc tăng lên, bắt đầu ngưng tụ thành kiếm khí.
- Đại ca, ngươi lấy danh tự cho hai tiểu gia hỏa này đi.
Sở Vương Đạo cười nói.
- Để cho ta lấy danh tự, đặt tên gì nhỉ?
Sở Mộ nao nao, chợt cảm thấy cao hứng:
- Cũng tốt, vậy hãy để cho đại bá ta lấy danh tự đi.
Nói xong, Sở Mộ liền tự hỏi.
Thời điểm hai hài tử này vẫn còn trong bào thai, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh liền dùng lực lượng của bọn hắn bảo vệ bọn chúng, đó là Bản Nguyên chi lực thuần túy, sẽ từ từ tẩm bổ thai nhi, thai nhi sẽ trở nên hoàn mỹ, bởi vậy, bọn hắn có được thiên phú hơn người, thiên tư tối thiểu có thể đạt tới tuyệt thế thiên kiêu.
- Như vậy, nam gọi Sở Kinh Thế.
Sở Mộ nói, thiên tư ít nhất tuyệt thế thiên kiêu, tương lai thành tựu sẽ không kém, mà Sở Mộ cũng hi vọng, hắn có thể danh chấn Chư Thiên, danh cổ kinh thế.
- Nữ để ta lấy a.
Tuyết Ngân Linh cười nói:
- Gọi Sở Không Nguyệt đi.
- Hảo hảo, nam gọi Sở Kinh Thế, nữ gọi Sở Không Nguyệt.
Sở Vương Đạo cười ha hả.
Danh tự đôi long phượng thai này, cứ như vậy định ra.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng không có sốt ruột ly khai, mà tiếp tục ở trong Sở Môn Kiếm Quán, hơn nữa cũng không hề ra ngoài.
Một năm cực nhanh, Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt cũng chầm chậm lớn lên, bọn hắn từ trong thai đã được Bản Nguyên tinh thuần tẩm bổ, trí tuệ sớm khai hóa, ba tháng là có thể bò, lúc nửa tuổi có thể đi đường, chín tháng liền mở miệng nói thoại ngữ đơn giản, hôm nay đầy một năm tuổi, đã nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều.
Hai tiểu gia hỏa này, Sở Kinh Thế rất nghịch ngợm cơ linh, Sở Không Nguyệt thì rất yên tĩnh, tựa hồ hiểu chuyện hơn một ít.
Trong một năm, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng thỉnh thoảng dùng lực lượng bản thân, dưới tình huống không nuông chiều cho hư, tẩy luyện thân hình cho hai hài tử, vi ngày sau tu luyện chế tạo trụ cột vô cùng vững chắc, kia, là trụ cột lúc ban đầu.
Trên thực tế hai tiểu gia hỏa này mặc dù mới một tuổi, nhưng lực lượng còn cường đại hơn hài tử mười tuổi, thân thể của bọn hắn đều rất cường hoành.
Ngoại trừ chơi cùng hai tiểu gia hỏa, từ nhỏ dạy bảo bọn hắn đạo lý làm người, cách đối nhân xử thế cùng với thay đổi một cách vô tri vô giác tâm tính của bọn hắn, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng không có buông tha tu luyện.
*****
Sở Mộ tu luyện Cầu Chân Công cùng Ngự Thần Kiếm Quyết đều tăng lên, Tuyết Ngân Linh tự nhiên cũng như thế.
Năm nay, Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt đều mười tuổi, bọn hắn mười tuổi, nhưng lại có trí tuệ hơn xa bạn cùng lứa tuổi, mà tâm tính của bọn hắn trải qua nhiều năm miêu tả trở nên kiên cường, ít xuất hiện sai lệch, đồng dạng, tu vi của bọn hắn đều đạt đến Vạn Cổ cảnh, căn bản không phải là bạn cùng lứa tuổi có thể so sánh.
Lại nói tiếp, nếu không có Sở Mộ yêu cầu bọn hắn nhất định phải vững chắc căn cơ thẳng đến mức tận cùng, chỉ sợ hiện tại tu vi đã đạt tới Tuyệt Thế cảnh rồi.
Hai huynh muội đang đấu kiếm.
Phong cách kiếm pháp của Sở Kinh Thế thiên về bá đạo lăng lệ ác liệt, sát phạt quyết đoán, nhìn như đơn giản kì thực hàm ẩn rất nhiều huyền diệu, phát huy ra kiếm nhanh chuẩn hung ác đến mức tận cùng, mà phong cách kiếm pháp của Sở Không Nguyệt thì thiên về phía nhẹ nhàng phiêu dật, quỷ thần khó lường.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh ở một bên nhìn xem, tiến tới chỉ điểm, chỉ điểm của bọn hắn không phải trực tiếp dạy bảo kiếm pháp, mà là dạy bảo như thế nào đi tu luyện như thế nào đi tìm hiểu, đây đối với Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt mà nói, chính là tài phú lớn nhất cả đời của bọn hắn.
...
Trên vùng quê ở ngoài Kiếm Thành, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh giao thủ.
Bọn hắn không có sinh tử chiến, cũng không có sử dụng bao nhiêu lực lượng, thuần túy là kiếm pháp giao phong.
Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt ở cách đó không xa nhìn xem, nhìn không chuyển mắt.
Luận tạo nghệ kiếm pháp, Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt đều đạt đến Nhân Cảnh cấp cao, vô cùng kinh người, dùng mười tuổi nắm giữ cảnh giới kiếm pháp Nhân Cảnh cấp cao, không chỉ nói toàn bộ Úy Lam Giới Vực tìm không thấy, coi như là giới vực cao cấp cũng khó có thể tìm ra.
Ở dĩ vãng, Sở Mộ là có đệ tử, nhưng sau khi đi vào thế giới này, liền không có đệ tử, hôm nay, hắn coi Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt như đệ tử, hơn nữa hai người này còn là cháu của hắn, Sở Mộ tận tâm tận lực, nếu như có thể, hắn nguyện ý đem hết thảy đều dạy bảo cho Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt.
Mà trên thực tế, Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt tu luyện công pháp, đúng là Cầu Chân Công do Sở Mộ tự nghĩ ra, đi qua Sở Mộ sửa chữa, biến thành Cầu Chân Công phù hợp hai người.
Đương nhiên, bởi vì không có Nguyên Tâm, Thần Hồn cùng Ma Phách, sau này Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt đạt thành tựu ở Cầu Chân Công, không cách nào so sánh với Sở Mộ, nhưng bọn hắn có lẽ sẽ có kỳ ngộ của mình.
- Sau này, các ngươi phải hảo hảo tu luyện, nhớ kỹ mười năm này ta dạy bảo.
Sở Mộ nói với Sở Kinh Thế cùng Sở Không Nguyệt.
- Đại bá, ngươi cùng bá mẫu muốn đi rồi sao?
Sở Không Nguyệt hỏi.
- Đúng vậy, Kiếm giả chưa từng có từ trước đến nay, ở chỗ này dừng lại vài chục năm, chứng kiến các ngươi sinh ra cùng trưởng thành, chúng ta rất thỏa mãn, là thời điểm nên đi ra.
Sở Mộ cười nói.
- Đại bá ngài yên tâm, ta cùng muội muội nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sẽ có một ngày cũng trở thành Chúa Tể cảnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kinh Thế nghiêm túc nói.
- Ta tin tưởng các ngươi có thể làm được.
Sở Mộ cười nói, vỗ vỗ bả vai của Sở Kinh Thế, hắn không coi Sở Kinh Thế là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngược lại coi hắn như người trưởng thành, ngang hàng đối đãi, cái này để cho Sở Kinh Thế càng thêm tôn kính Sở Mộ, hoàn toàn vượt qua phụ thân của hắn Sở Vương Đạo.
Dừng lại ở Sở Môn Kiếm Quán mười lăm năm, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng không bỏ rơi tu luyện, bởi vậy đều có chỗ tiến bộ, hôm nay, nhìn thấy huynh muội Sở Kinh Thế phát triển rất tốt, liền ý định ly khai.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh!
Mười lăm năm, tu vi của bọn hắn từ Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn sơ kỳ đạt đến nhập môn trung kỳ, có một ít tiến bộ, tự nhiên, thực lực của bọn hắn cũng tùy theo nhận được một ít tăng lên, bất quá Chư Thiên kiếm khí của Sở Mộ còn không có lột xác thành công, cũng chỉ có Chư Thiên Trấn Ma Kiếm có thể dùng.
Mười lăm năm, hai người không chỉ tu vi tăng lên một ít, kiếm pháp cũng có tăng trưởng rõ ràng, tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ ở trên cơ sở Thiên cảnh cấp cao lại tăng lên một ít, mà cảnh giới kiếm pháp của Tuyết Ngân Linh thì đạt đến Thiên cảnh trung cấp.
Phi Thuyền tiếp cận Thời Không Chi Môn gần nhất, sau đó Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh thông qua Thời Không Chi Môn, đi ra ngoài Bản Nguyên Nguyên Giới.
Lưu lạc, đây là mộng tưởng của rất nhiều Tu Luyện giả.
Nhưng Tu Luyện giả Đại Đế cảnh chỉ thích hợp ở giới vực tầm đó lưu lạc, ví dụ như ở trong Bản Nguyên Nguyên Giới lưu lạc du lịch, ma luyện bản thân, mà tới cấp độ Chúa Tể cảnh, liền có thể ly khai Bản Nguyên Nguyên Giới, chính thức tiến vào Hỗn Độn vũ trụ lưu lạc.
Hỗn Độn vũ trụ, thâm thúy vô biên vô hạn, ẩn chứa ảo diệu vô cùng, Đại Đế cảnh lưu lạc, sinh tử khó liệu, đến Chúa Tể cảnh mới có lực tự bảo vệ mình, cũng có được tốc độ đủ nhanh.
Truyền tống truyền tống truyền tống, hai người rốt cục đi tới biên giới của Bản Nguyên Nguyên Giới.
- Đi thôi.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh đối mặt cười cười, cùng nhau bay lên, nhanh chóng bay về phía Hỗn Độn vũ trụ, tốc độ của bọn hắn nhanh hơn Tiểu Chúa Tể cảnh nhập môn bình thường rất nhiều, đủ để so sánh với Tiểu Chúa Tể cảnh tiểu thành bình thường.
Lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ, dưới tình huống bình thường, sẽ không cưỡi Phi Thuyền gì đó, mà là lựa chọn bản thân phi hành, bởi vì như vậy mới có thể lãnh hội phong quang của Hỗn Độn vũ trụ.
Từ biểu hiện bên ngoài, Hỗn Độn vũ trụ luôn như vậy, một mảnh đen kịt, thâm thúy mà thần bí, có chút tinh quang lập loè, lại cực kỳ xa xôi. Ở trong mắt người bình thường hoặc Tu Luyện giả tu vi thấp, loại cảnh sắc này là đã hình thành thì không thay đổi.
Nhưng mà, ở trong mắt Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh thấy Hỗn Độn vũ trụ thì bất đồng, không phải một mảnh hắc ám, mà là ngũ quang thập sắc, mỗi một loại màu sắc đều đại biểu cho một loại huyền diệu, đây là thuộc về phong cảnh tầng sâu của Hỗn Độn vũ trụ, nếu như ở trong Phi Thuyền, vậy thì không cách nào lãnh hội được.
Nói trắng ra là, cường giả Chúa Tể cảnh lựa chọn lưu lạc Hỗn Độn vũ trụ, có cũng không phải là vì di tích bảo vật gì mà đi, chỉ cần lãnh hội lấy ảo diệu của Hỗn Độn vũ trụ, cũng đủ mang đến cho bọn hắn thu hoạch không nhỏ, lãnh hội loại ảo diệu này, sẽ một cách vô tri vô giác ảnh hưởng Bản Nguyên của bọn hắn, theo thời gian dần qua đạt được tăng lên.
← Ch. 2229 | Ch. 2231 → |