← Ch.2233 | Ch.2235 → |
Lại nói tiếp, nếu như thời gian dài ở dưới loại hoàn cảnh này của Kiếm Thần Sơn luyện kiếm, không thể nghi ngờ sẽ có hiệu quả rất tốt, nhưng cách vạn năm cũng chỉ có mười năm cơ hội mà thôi, hơn nữa, tiến vào Kiếm Thần Sơn thu hoạch, so với mười năm dừng lại ở trong này luyện kiếm còn muốn lớn hơn rất nhiều, tự nhiên không có người lựa chọn ở đây luyện kiếm rồi.
Không ngừng tiến lên, chi tiểu đội của Sở Mộ đã tiến vào một nửa, còn cần một nửa mới có thể xông qua lực lượng bên ngoài, chính thức tiến vào Kiếm Thần Sơn.
- Lực lượng suy yếu mới có thể tiến vào, nhưng y nguyên có uy lực đáng sợ như vậy, dưới tình huống không suy yếu, một đạo kiếm khí ở tít mãi bên ngoài, cũng đủ để diệt sát ta.
Sở Mộ thầm nghĩ, lại không có vì vậy mà cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất chờ mong ở trong Kiếm Thần Sơn, có thể có thu hoạch gì.
Kiếm Thần Sơn, đó là chỗ Kiếm Thần luyện kiếm.
Như thế nào là Kiếm Thần?
Chỉ đúng là Bán Thần Chí Tôn chủ tu Kiếm đạo.
Bán Thần Chí Tôn không thể nghi ngờ, là lực lượng đỉnh phong nhất của Hỗn Độn vũ trụ, từ xưa đến nay, vô số Tu Luyện giả không ngừng cố gắng, truy cầu, nhưng đều ngã xuống ở trên đường, chỉ có số cực kỳ ít mới có thể thành tựu Bán Thần Chí Tôn, du ngoạn sơn thuỷ chí cao vô thượng.
Thành tựu Bán Thần Chí Tôn, đã không đơn thuần là thiên phú quyết định, chỉ có thể nói, thiên phú càng cao khả năng càng lớn, không hơn.
Một chỗ luyện kiếm của Bán Thần Chí Tôn, có lẽ vật bình thường trong đó đối với cường giả Chúa Tể cảnh mà nói, cũng là bảo vật.
Kiếm Thần Sơn tồn tại đã lâu, người biết kỳ thật cũng không ít, bất quá Kiếm Thần Sơn chỉ hữu dụng đối với Kiếm Tu Chúa Tể, sở dĩ Sở Mộ cũng Tuyết Ngân Linh không biết, là vì thời gian bọn hắn đột phá đến Tiểu Chúa Tể cảnh không dài, hiểu rõ còn chưa đủ.
Một ít cường giả Chúa Tể cảnh, có lẽ tiềm lực đã đến cuối cùng khó có thể tăng lên, nhưng thời gian dài dòng buồn chán lại sẽ để bọn hắn tích lũy càng nhiều tri thức nữa.
Tiến lên tiến lên lại tiến lên.
Cuối cùng đã tới chỗ hai phần ba, uy lực của kiếm khí trở nên càng thêm đáng sợ, tối thiểu tương đương với Tiểu Chúa Tể cảnh tiểu thành toàn lực xuất kiếm.
Một đạo kiếm khí không coi vào đâu, vấn đề ở chỗ mỗi người sẽ ở cùng một thời gian, bị mấy chục đạo kiếm khí công kích, cảm giác giống như là mười mấy Tiểu Chúa Tể cảnh Kiếm Tu xuất kiếm, áp lực lớn vô cùng.
Bất quá cái này vẫn còn ở trong phạm vi Sở Mộ thừa nhận, dù sao thực lực chân thật của hắn, có thể vượt qua tu vi rất nhiều.
- Chịu đựng, chúng ta sắp thông qua rồi.
Hứa Quan Anh truyền âm nói, tu vi của hắn cao nhất, thực lực cũng rất mạnh, bởi vậy thừa nhận áp lực sẽ tương đối nhỏ một chút.
Lại kiên trì thoáng một phát, là có thể thông qua lực lượng bên ngoài, tiến vào Kiếm Thần Sơn rồi.
Không ngừng xuất kiếm, chống cự kiếm khí đến từ bốn phương tám hướng xâm nhập, dưới trận pháp vận chuyển, để cho bọn hắn có thể không cần cố kỵ kiếm khí đến từ sau lưng cùng bên cạnh tập kích, chỉ cần chính diện đối phó kiếm khí phía trước là được, trong vô hình giảm bớt rất nhiều áp lực.
Trận pháp chuyển động, năm người giống như linh kiện trên bánh xe, bỗng nhiên, Sở Mộ cảm giác sau khi mình tháo bỏ một đạo kiếm khí, không còn có kiếm khí đánh úp lại, hắn kịp phản ứng.
Tiến vào khu vực Kiếm Thần Sơn rồi.
Tiếp theo, hắn liền cảm giác được kiếm khí nồng hậu dày đặc, loại khí tức này tràn đầy mũi nhọn cùng lợi hại, nhưng sẽ không công kích bọn hắn, như không khí tán lạc ở trong Kiếm Thần Sơn.
- Thật sự là một Thánh Địa để Kiếm Tu tu luyện.
Sở Mộ khẽ thở dài, trong không khí tràn đầy khí tức Kiếm đạo, ở dạng địa phương này luyện kiếm, không thể nghi ngờ sẽ có hiệu quả tốt hơn, càng dễ tìm hiểu Kiếm đạo ảo diệu.
- Tới nơi này, cũng không phải là cho ngươi cảm khái.
Quan Trung Kiệt âm dương quái khí nói một câu.
- Chư vị, trước khôi phục lực lượng, lại cùng nhau hành động.
Hứa Quan Anh nói.
Xông qua lực lượng bên ngoài Kiếm Thần Sơn, để cho bọn hắn tiêu hao không ít lực lượng, nhất định phải trước tiên khôi phục lực lượng, mới có thể tiếp tục hành động, bằng không thì lực lượng không đủ, có lẽ sẽ bỏ qua một ít cơ duyên, hoặc là tìm được bảo vật lại bị người cướp đoạt.
Năm người đều minh bạch điểm này, bởi vậy lập tức phục dụng đan dược, khôi phục lực lượng tiêu hao, không chỉ đám người Sở Mộ như thế, những tiểu đội khác ở sau khi tiến vào, cũng phục dụng đan dược khôi phục lực lượng, duy chỉ có ba Đại Chúa Tể cảnh kia là dẫn đầu xâm nhập.
- Đi.
Hứa Quan Anh nói, trong năm người, hiển nhiên hắn giống như là đội trưởng, xung ngựa lên trước.
Kiếm Thần Sơn, là một ngọn núi, một ngọn núi chính thức, ở thời kỳ viễn cổ, là một ngọn núi rất cao rất cao, nhưng ngoại trừ cao ra, thì không có chỗ xuất sắc gì, nhưng mà, sau khi trở thành chỗ Kiếm Thần luyện kiếm, quanh năm suốt tháng chịu đựng kiếm khí của Kiếm Thần cọ rửa, đã sớm xảy ra biến chất, để cho mỗi một tảng đá trên Kiếm Thần Sơn trở nên vô cùng cứng rắn, một kích toàn lực của Đại Đế cảnh cực hạn, cũng không thể tổn thương mảy may.
Kiếm khí không chỗ nào không có, tạo thành gió, thổi đến bốn phương tám hướng, thổi đến áo bào của mọi người rung động.
Kiếm Thần Sơn không chỉ cao, hơn nữa cực lớn, mọi người cần phải làm là hết sức trèo lên trên, tìm kiếm bảo vật.
- Ha ha, là Kiếm Thần Thảo.
Quan Trung Kiệt cười khẽ một tiếng, thân hình lóe lên, rút ra một cây cỏ ngoại hình như kiếm, lớn cỡ hai ngón tay, màu bạc.
Dựa theo phân phối, cây Kiếm Thần Thảo này sáu thành quy Quan Trung Kiệt, bốn thành bốn người khác chia đều, nhưng Kiếm Thần Thảo là nguyên vẹn, tách ra, hiệu quả sẽ yếu bớt trên phạm vi lớn, bởi vậy tạm thời quy Quan Trung Kiệt, đợi sau khi rời khỏi lại tiến hành công tác thống kê phân phối.
Kiếm Thần Thảo là đặc sản của Kiếm Thần Sơn, bên trong ẩn chứa Kiếm đạo ý chí thuần túy, phục dụng Kiếm Thần Thảo, có thể tìm hiểu Kiếm đạo ý chí trong đó, tiến tới tăng lên kiếm đạo của mình, đối với Kiếm Tu tự nghĩ ra Kiếm đạo mà nói, là cực kỳ có trợ giúp.
Kiếm Thần Thảo xem như một loại bảo vật so sánh thông thường trên Kiếm Thần Sơn, đương nhiên, cũng không có khả năng khắp nơi đều có.
Lại qua một hồi lâu, mọi người không ngừng trèo lên, mới phát hiện gốc Kiếm Thần Thảo thứ hai, cây này là Hứa Quan Anh phát hiện.
*****
Nếu năm người bọn hắn riêng phần mình phát hiện một cây Kiếm Thần Thảo. Vậy thì có thể độc chiếm, không cần phân phối cho người khác, bất quá trước mắt chỉ đạt được hai gốc mà thôi, huống chi phát hiện Kiếm Thần Thảo, mình phải động thủ đạt được, khẳng định không muốn để cho người khác.
Kiếm Thần Sơn rất lớn, mà Kiếm đạo Chúa Tể tiến vào Kiếm Thần Sơn vẫn chưa tới trăm, một tiểu đội một tiểu đội phân tán ra, gặp nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Mau nhìn, chỗ đó có Kiếm Thần Thảo.
Quan Trung Kiệt lại phát hiện Kiếm Thần Thảo, chỉ bất quá hắn không có tiến lên hái, mọi người lập tức nhìn chỗ Quan Trung Kiệt chỉ, hai mắt kích xạ ra kiếm quang.
Xa xa, có mười gốc Kiếm Thần Thảo sinh trưởng cùng một chỗ.
Nhưng bọn hắn không có lập tức động thủ, hai mắt kiêng kị nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh bên cạnh Kiếm Thần Thảo, đó là một thân ảnh rất kỳ lạ, tản mát ra khí tức, lại để cho bọn hắn cảm thấy hồi hộp.
Thân ảnh kia do khí thể dựng thành, có đầu, thân hình cùng hai tay, hạ thân lại không phải hai chân, mà là bộ dáng như mũi nhọn. Cách mặt đất ba thước, cả người không ngừng chuyển động, trong tay của nó thì nắm lấy một thanh kiếm khí giống như thực chất.
- Kiếm Khí chi linh!
Ngữ khí của Hứa Quan Anh ngưng trọng nói.
Kiếm Khí chi linh, đó là một loại tánh mạng đặc biệt trên Kiếm Thần Sơn, hoặc là nói cũng không phải tánh mạng, nó là do kiếm khí trên Kiếm Thần Sơn, trải qua vô số năm diễn biến, cuối cùng dùng một đạo trong đó làm hạch tâm, hấp thu vô số kiếm khí, xây dựng ra thân thể, cuối cùng hình thành Kiếm Khí chi linh.
Nghiêm khắc mà nói, Kiếm Khí chi linh không cótrí tuệ, phạm vi hoạt động của chúng cũng có hạn, cố định ở trong một phạm vi, chỉ cần không tiến vào phạm vi kia sẽ không bị Kiếm Khí chi linh công kích.
Tuy không có trí tuệ, nhưng Kiếm Khí chi linh lại có được bộ phận Kiếm đạo ý chí từ Kiếm Thần Sơn, bởi vậy, nó có tạo nghệ kiếm pháp cùng năng lực chiến đấu kinh người, hơn nữa rất khó có thể giết chết, bởi vì chúng có thể hấp thu kiếm khí không chỗ nào không có khôi phục bản thân.
Mười gốc Kiếm Thần Thảo có một Kiếm Khí chi linh thủ hộ, muốn hái, độ khó rất lớn.
- Liên thủ, giết chết Kiếm Khí chi linh.
Hứa Quan Anh nói, hai con ngươi nheo lại.
Chỉ có giết chết Kiếm Khí chi linh, mới có thể hái mười gốc Kiếm Thần Thảo kia.
Năm người lập tức khởi hành, hóa thành năm đạo kiếm quang nhanh chóng thẳng hướng Kiếm Khí chi linh, khi bọn hắn tiến vào phạm vi nhất định, Kiếm Khí chi linh kia động rồi, thân hình không ngừng xoay tròn y nguyên dừng lại ở nguyên chỗ, nhưng kiếm trong tay lại chém ra, tốc độ cực nhanh, năm đạo kiếm khí đáng sợ phá không thẳng về phía năm người Sở Mộ, mỗi một đạo kiếm khí đều có uy lực đáng sợ, đặc biệt là loại trùng kích kia, làm cho người biến sắc.
Năm người bày ra thực lực, hoặc né tránh hoặc phản kích, sau khi tránh né hoặc đánh nát kiếm khí, liền thẳng hướng Kiếm Khí chi linh.
Tiếp theo, Kiếm Khí chi linh lần nữa huy kiếm, lúc này đây, cũng không phải năm đạo kiếm khí, mà là rậm rạp chằng chịt kiếm khí, như gió bão xâm nhập tới, loại uy thế hủy thiên diệt địa này, để cho năm người Sở Mộ sắc mặt đại biến.
Bọn hắn bất kỳ một nào tiến vào trong đó, đều sẽ bị giảo sát chí tử.
- Trận pháp!
Hứa Quan Anh hét lớn, năm người phản ứng nhanh chóng, lập tức tạo thành trận pháp, là trận pháp lúc trước tiến vào Kiếm Thần Sơn kia.
Trận pháp vận chuyển, năm người nhao nhao chống lại kiếm khí xâm nhập tới, không ngừng tới gần Kiếm Khí chi linh.
Kiếm Khí chi linh là có ghi chép, nhiều năm trôi qua, Kiếm đạo Chúa Tể hiểu rõ Kiếm Thần Sơn cũng biết, đối phó Kiếm Khí chi linh tốt nhất là cận thân chém giết, như thế mới có thể giết chết Kiếm Khí chi linh, nếu ở cự ly xa công kích, một bộ phận lực lượng sẽ bị hấp thu.
Công kích cự ly xa, không có ly khai kiếm khí, mà Kiếm Khí chi linh đúng là do kiếm khí xây dựng thành.
Mọi người lại phảng phất như lâm vào khốn cảnh như lúc trước muốn xâm nhập Kiếm Thần Sơn, Kiếm Khí chi linh thi triển ra kiếm khí phong bạo, thật là đáng sợ.
Năm người hết sức vận chuyển trận pháp, rốt cục giết qua kiếm khí phong bạo, tới gần Kiếm Khí chi linh, thân thể của Kiếm Khí chi linh y nguyên bất động, kiếm trong tay vung trảm ra, năm đạo kiếm khí cực độ ngưng tụ càng thêm đáng sợ, trực tiếp tập trung năm người, chém giết tới.
Một kiếm kia, không thể né tránh.
Sở Mộ huy động Chư Thiên Trấn Ma Kiếm, lực lượng vô cùng cường hoành quán chú trong đó, bộc phát ra uy lực kinh người, một kiếm thẳng hướng kiếm khí, trong nháy mắt va chạm, thân hình của Sở Mộ chuyển hướng, như phi yến đi vòng qua kiếm khí, thẳng hướng Kiếm Khí chi linh.
Biện pháp của hắn rất mưu lợi, nhìn như muốn cùng đạo kiếm khí kia cứng đối cứng, đánh nát kiếm khí, rồi lại lập tức dùng kỹ xảo kinh người, ở trong nháy mắt va chạm, khi lực lượng của song phương còn không có triệt để bạo phát, xảo diệu tránh đi, để cho một đạo kiếm khí kia tập trung lập tức mất đi hiệu lực.
- Trấn Ma Kiếm Sát!
Dùng lực lượng Bản Nguyên của Chư Thiên Kiếm Đạo thi triển ra sát chiêu, phối hợp lực lượng của Chư Thiên Trấn Ma Kiếm, uy lực một kiếm này, hết sức kinh người, lập tức xé rách trường không, thẳng hướng Kiếm Khí chi linh.
Lực lượng của một kiếm này hoàn toàn tập trung ở trên thân kiếm, không có tiết ra ngoài chút nào, lập tức đâm vào thân hình của Kiếm Khí chi linh, vừa đâm vào, Sở Mộ cảm nhận được lực cản thật lớn, trên thân thể Kiếm Khí chi linh xoay tròn kiếm khí, sẽ không ngừng suy yếu lực lượng của một kiếm kia, hơn nữa hết sức lôi kéo, muốn kéo kiếm đi qua.
Sở Mộ là lần đầu tiên đối mặt Kiếm Khí chi linh, một kiếm này để cho hắn cảm nhận được Kiếm Khí chi linh cường đại.
Không chỉ có lực công kích đáng sợ, lại còn có năng lực phòng hộ kinh người.
Sở Mộ tăng cường lực lượng, khống chế kiếm trong tay không bị chếch đi, đâm vào trong cơ thể Kiếm Khí chi linh, nhưng loại lực lượng này thật sự quá cường đại, để cho kiếm của Sở Mộ nhận lấy ảnh hưởng.
Tuyết Ngân Linh cùng ba người khác cũng thi triển thủ đoạn, thẳng hướng Kiếm Khí chi linh, năm thanh kiếm trước sau đánh trúng Kiếm Khí chi linh.
Nhưng Kiếm Khí chi linh nghiêm khắc trên ý nghĩa không phải là tánh mạng, bị xỏ xuyên cũng sẽ không bị thương, không có ảnh hưởng chút nào, y nguyên có năng lực tác chiến đáng sợ.
Năm người liên thủ đối kháng Kiếm Khí chi linh, né tránh phản kích, không ngừng suy yếu kiếm khí trên người Kiếm Khí chi linh, tương đương suy yếu lực lượng của Kiếm Khí chi linh.
*****
Nhưng Kiếm Khí chi linh sẽ không ngừng hấp thu kiếm khí không chỗ nào không có khôi phục bản thân, chỉ có điều tốc độ khôi phục theo không kịp tốc độ suy yếu mà thôi.
Kịch chiến hai khắc sau, thân hình của Kiếm Khí chi linh bị suy yếu đến cực hạn, uy lực mỗi một kiếm yếu bớt trên phạm vi lớn, đã không cách nào ảnh hưởng đến mọi người, nhưng đồng dạng, lực lượng của năm người cũng tiêu hao hơn phân nửa.
- Chết!
Hai tay Quan Trung Kiệt cầm kiếm trùng trùng điệp điệp phách trảm, một kiếm ẩn chứa Phong Lôi Chi Lực chém rụng, lại đánh tan một bộ phận của Kiếm Khí chi linh.
Năm người nhao nhao xuất kiếm, rốt cục chém giết Kiếm Khí chi linh, tuy không bị thương tích gì, nhưng mệt đến ngất ngư.
Kiếm Khí chi linh bị chém giết, giữa không trung để lại một đạo kiếm khí, kiếm khí kia toàn thân kim sắc, vô cùng thuần túy, tản mát ra một loại mũi nhọn không cách nào hình dung.
- Kiếm Khí linh nguyên!
Hứa Quan Anh lên tiếng kinh hô.
- Cái gì là Kiếm Khí linh nguyên?
Sở Mộ hỏi, tuy hắn có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa mũi nhọn vô cùng tinh thuần, lại không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là vật gì, có tác dụng gì.
- Nghe nói sở dĩ Kiếm Khí chi linh có thể hình thành cũng là bởi vì Kiếm Khí linh nguyên.
Hứa Quan Anh giải thích nói:
- Kiếm khí của Kiếm Thần Sơn vô cùng vô tận, trải qua vô số năm diễn biến, sẽ có một ít kiếm khí không ngừng tiến hóa, trở nên càng tinh thuần, cuối cùng nhất tạo thành Kiếm Khí linh nguyên, rồi sau đó lại hấp thu vô số kiếm khí, xây dựng thành Kiếm Khí chi linh.
- Giết chết Kiếm Khí chi linh, có thể đạt được Kiếm Khí linh nguyên.
- Kiếm Khí linh nguyên ẩn chứa Kiếm đạo ý chí tinh thuần nhất, Kiếm Tu hấp thu luyện hóa, liền có thể tăng lên Kiếm đạo ý chí của bản thân thật lớn, so với Kiếm Thần Thảo, hiệu quả mạnh hơn gấp nghìn lần.
Nghe được Hứa Quan Anh nói, ánh mắt của Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh đều trở nên nóng bỏng, bất quá, bọn hắn đối với hiệu quả của Kiếm Thần Thảo còn chưa đủ tinh tường, bởi vậy vẻ nóng bỏng trong mắt của bọn họ so với ba người khác, quả thực là gặp dân chơi thứ thiệt, không thấy được sao, Hứa Quan Anh, Quan Trung Kiệt cùng Lãnh Nhược một mực lạnh như băng kia, hai mắt cơ hồ như bóng đèn vậy.
- Hô...
Hứa Quan Anh thở ra một hơi:
- Dựa theo ước định phân phối của chúng ta, Kiếm Khí chi linh do năm người chúng ta liên thủ giết chết, bởi vậy Kiếm Khí linh nguyên này sẽ chia thành năm phần, mười gốc Kiếm Thần Thảo cũng chia thành năm phần.
Cũng may Kiếm Khí linh nguyên là có thể bị tách ra.
Đảo mắt, Sở Mộ đã nhận được một phần năm Kiếm Khí linh nguyên cùng hai gốc Kiếm Thần Thảo, Tuyết Ngân Linh cũng giống như thế, Sở Mộ rất muốn lập tức nếm thử hiệu quả của Kiếm Thần Thảo một chút, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc.
- Tiếp tục.
Hứa Quan Anh nói, có thu hoạch này, mọi người càng động lực mười phần.
Thân hình của Sở Mộ lóe lên, còn nhanh hơn báo săn, khi trở về, trong tay đã nhiều hơn một cây Kiếm Thần Thảo, cây Kiếm Thần Thảo này màu bạc, nhưng so với những cây trước, màu sắc lại càng tươi sáng rõ nét, cũng đại biểu trong đó ẩn chứa Kiếm đạo ý chí sẽ tương đối đầm đặc một ít.
Đến tận đây, ngoại trừ chém giết Kiếm Khí chi linh lấy được mười gốc Kiếm Thần Thảo ra, mỗi người lại riêng phần mình đạt được một cây Kiếm Thần Thảo, trên lý luận không cần phân cho đối phương.
- Này, ta dùng gốc Kiếm Thần Thảo này cùng ngươi đổi.
Quan Trung Kiệt gọi Sở Mộ, lấy ra cây Kiếm Thần Thảo lấy được trước nhất, muốn đổi lấy Kiếm Thần Thảo mà Sở Mộ vừa lấy được.
- Không đổi.
Sở Mộ trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt của Quan Trung Kiệt lập tức khó coi.
- Không đổi, cái kia tốt, đến lúc đó gốc Kiếm Thần Thảo này, chính ngươi sáu thành, phải phân bốn thành ra.
Quan Trung Kiệt lập tức nói, rõ ràng là bới móc.
- Có thể.
Sở Mộ có chút không hiểu thấu, bất quá dựa theo ước định lúc trước, đích thật là phải như thế, mà hắn được cây Kiếm Thần Thảo này cũng hoàn toàn chính xác hơn mấy cây lúc trước, Quan Trung Kiệt yêu cầu như thế là rất bình thường, nhưng cho người một loại cảm giác bất cận nhân tình.
- Ta thấy không cần, hiện tại chúng ta chém giết Kiếm Khí linh nguyên phân được hai gốc, lại tự tìm được một cây, đúng là một người ba gốc.
Hứa Quan Anh nói, mặc dù chỉ là tổ đội tạm thời, nhưng hắn không hy vọng đội ngũ xuất hiện mâu thuẫn gì, cái này sẽ ảnh hưởng đến bọn hắn hợp tác.
- Không được, hiện tại hắn lấy được gốc Kiếm Thần Thảo kia, rõ ràng tốt hơn chúng ta lấy được.
Quan Trung Kiệt cắn không thả, bộ dạng cực kỳ tích cực, nói trắng ra, là hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền nhìn Sở Mộ không vừa mắt, mang theo loại cảm xúc này, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.
Có chút thời điểm là không hiểu thấu như vậy, ngồi im một chỗ cũng có thể trêu chọc đến người khác.
Sở Mộ không có quá để ý, hắn không nhận thức Quan Trung Kiệt, lần này hợp tác xong, cũng có thể sẽ không gặp lại, huống chi dựa theo ước định là như thế, trong lòng của hắn không có chút khó chịu.
Tuyết Ngân Linh lạnh lùng nhìn Quan Trung Kiệt, cũng không nói gì, vẻ mặt của Lãnh Nhược đạm mạc, không có ý tham chút nào dự.
Sắc mặt của Hứa Quan Anh hiện lên vẻ không vui, lập tức biến mất không thấy gì nữa, chi tiểu đội này là hắn đề nghị thành lập, người cũng là hắn mời, quy tắc phân phối, là đại chúng hoá, mỗi một chi đội ngũ đều như thế, trên lý luận là phải làm, nhưng có đôi khi phải căn cứ tình huống thực tế, Quan Trung Kiệt này tích cực như thế, có chút không nể tình a.
Đội ngũ là đội ngũ tạm thời, Hứa Quan Anh cũng không có nói cái gì, nhưng trong nội tâm đối với Quan Trung Kiệt có chút bất mãn là khẳng định.
Đội ngũ nguyên bản coi như ăn ý vì vậy mà xuất hiện khoảng cách nho nhỏ.
Mọi người không có nói gì nữa, mà tiếp tục trèo lên.
Rất nhanh, mọi người gặp một tảng đá cực lớn, hoặc nói là vách núi, vách núi phảng phất như một tảng đá lớn bị một kiếm mở ra, một nửa không thấy rồi, một nửa thì liên tiếp sơn thể.
Trên vách núi, có vài vết kiếm, sâu có nông có, nhìn như tùy ý vẽ xấu, lộ ra vài phần lộn xộn, nhưng mọi người lại bị hấp dẫn.
- Cái này không phải là Kiếm Thần năm đó luyện kiếm lưu lại vết kiếm chứ?
Quan Trung Kiệt thầm nói.
Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh cũng tiến lên một bước, đứng vững trước vách núi, nhìn chằm chằm vào từng vết kiếm trên vách núi, chuẩn bị tìm hiểu.
- Đợi một chút.
← Ch. 2233 | Ch. 2235 → |