← Ch.2284 | Ch.2286 → |
Vẻ mặt Kiếm Minh Bồ Nguyệt hơi động một chút, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Hiển nhiên một chiêu Âm Minh cừu sát này khiến cho hắn cảm thấy kiêng kỵ.
Chín đạo đao quang tập sát tới khiến cho Sở Mộ sinh ra cảm giác không có chỗ nào để trốn.
- Đã trốn không được, vậy thì chính diện đánh nát vậy.
Thầm nghĩ một tiếng, Chư Thiên ngũ hành kiếm khí ngưng tụ quanh thân Sở Mộ tạo thành ngũ hành chuyển luân kiếm. Cự kiếm đánh ra, trực tiếp đánh nát một đạo đao quang. Song kiếm trong tay từ tĩnh tới động, trở nên cuồng bạo, tựa như biển gầm đánh ra, lần nữa đánh nát một đạo đao quang.
Bảy đạo đao quang còn lại vẫn đánh tới như cũ, quỹ tích cũng càng trở nên phiêu hốt bất định, biến hóa thất thường.
Hai mắt Sở Mộ ngưng tụ, tinh mang lập lòe, lần nữa nắm bắt quỹ tích của một đạo đao quang, song kiếm cuồng bạo chém ra, đánh nát.
Ngũ hành chuyển luân kiếm quét ngang qua, lại đánh nát một đạo đao quang.
Năm đạo đao quang còn lại từ các góc độ khác nhau đánh tới, trực tiếp cắt qua thân thể Sở Mộ, khiến cho thân thể Sở Mộ chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà kế tiếp, thân thể Sở Mộ chia năm xẻ báy tán loạn. Hóa ra trong nháy mắt năm đạo đao quang cắt qua thân thể hắn, hắn đã thi triển đệ tam trọng của Tứ Phương Vấn Chân bộ cùng với đệ nhị trọng thời gian và không gian để thoát thân. Chân thân xuất hiện bên ngoài cách đó vài trăm trượng. song kiếm hung mãnh vô cùng, hung hăng đâm về phía trước. Một màn quỷ dị hiện lên, song kiếm không ngờ lại chui vào trong hư không, đâm vào trong kẽ hở không gian.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, vô cùng chói tai. Vô số tia lửa bắn ra hư không, một đạo thân ảnh cũng từ trong hư vô xuất hiện, chính là Ám Cổ Song Tuyệt.
Hai mắt Ám Cổ Song Tuyệt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Hai mắt Kiếm Minh Bồ Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc.
Dị tộc này không ngờ lại có thể bức Ám Cổ Song Tuyệt từ trong kẽ hở không gian ra, điểm này coi như là hắn cũng khó có thể làm được a.
Trong lúc nhất thời, chiến ý trong lòng Kiếm Minh Bồ Nguyệt tăng vọt. Song kiếm sau lưng nhẹ nhàng run rẩy, phát ra từng tiếng kêu to, giống như là muốn nhảy ra khỏi vỏ, tranh giành cao thấp vậy.
Chợt, Kiếm Minh Bồ Nguyệt lại đè xuống chiến ý trong lòng. Song kiếm sau lưng chấn động cũng bị hắn đè xuống. Lúc này người dị tộc kia đang chiến đấu với Ám Cổ Song Tuyệt, hắn không muốn nhúng tay vào.
- Không ngờ lại có thể bức ta từ kẽ hở không gian ra, dị tộc, thực lực ngươi quả thực rất mạnh.
Vẻ ngạc nhiên trong mắt Ám Cổ Song Tuyệt biến mất, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp biến hóa thành chín người. Mỗi một người đều tản mát ra khí tức giống nhau, giống như là bản tôn. Nhưng mà Sở Mộ lại biết rõ, trong chín người kia chỉ có một người là bản tôn, tám người còn lại chỉ là phân thân.
Chỉ là hắn cũng không có cách nào phân biệt ra đâu là bản tôn, đâu là phân thân.
Hơn nữa mỗi một người đều khiến cho hắn có cảm giác, cảm nhận được uy hiếp đáng sợ.
Chín Ám Cổ Song Tuyệt biến ảo bất định, quỹ tích giống như song đao của hắn, khó bề phân biệt. Chín đạo thân ảnh đồng thời bắn tới gần Sở Mộ, xuyên thẳng qua hư không, song đao từ các góc độ khác nhau không ngừng chém tới.
Âm Minh Cửu Ảnh sát.
Một chiêu này chỉ kém một chữ so với Âm Minh Ảnh sát, nhưng mà uy lực lại cường đại hơn vài phần. Nhất là trên phương diện quỷ dị còn hơn không chỉ gấp bội.
- Thập Phương Phù Đồ kiếm.
Quát khẽ một tiếng, mười thanh Chư Thiên kiếm khí xuất hiện, cũng dung hợp làm một thanh cự kiếm, quét ngang bát phương.
- Thập Phương Quy Trần sát.
Một kiếm quét ngang qua, dưới thân kiếm, tất cả mọi thứ trong nháy mắt đều hóa thành bụi bặm.
Một kiếm này khiến cho lông tóc Ám Cổ Song Tuyệt dựng đứng, hắn hết sức kinh ngạc. Bởi vì uy lực của một kiếm này vô cùng đáng sợ.
Chỉ là mỗi một Âm Minh Cửu Ảnh sát đều có thực lực bằng một nửa bản tôn, thập phần mạnh mẽ, lại phiêu hốt bắn tới, tránh đi quỹ tích của Thập Phương Quy Trần sát, bắn thẳng tới Sở Mộ.
Nhưng mà uy lực của Thập Phương Quy Trần sát đáng sợ vô cùng, dưới chấn động, từng đạo thân ảnh bị đánh tan.
Khi chín đạo thân ảnh chém tới trước mắt Sở Mộ, chỉ còn kém một chút là có thể đánh trúng Sở Mộ, đều bị đánh tan, vô cùng nguy hiểm.
- Cũng không phải là bản tôn sao?
Vẻ mặt Sở Mộ đại biến, hắn suy đoná trong chín đạo thân ảnh nhất định có một đạo là bản tôn. Nhưng mà không ngờ tới lại không phải, như vậy bản tôn đâu rồi?
Ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu thì Sở Mộ đã biết rõ bản thân mình gặp nguy hiểm.
Bản tôn của Ám Cổ Song Tuyệt không biết từ khi nào đã ẩn nấp tới sau lưng, song đao vô thanh vô tức đánh xuống.
Trong lúc nguy cấp, từng đạo kiếm quang ngưng tụ thành kiếm, tạo thành một kiếm thuẫn, chống cự song đao chém xuống. Bởi vì quá mức vội vàng cho nên kiếm thuẫn bị đánh nát, hai đạo đao quang đánh thẳng vào thân thể Sở Mộ. Song kiếm chống cự, lực lượng đáng sợ trùng kích tới làm cho Sở Mộ bay ngược về phía sau mấy ngàn thước, khí huyết chấn động không thôi. Bản thân bi thương rất nhỏ, nhưng mà dưới năng lực phòng ngự siêu cường của bản thân, rất nhanh đã được trị hết.
Chỉ là trong song đao kia ẩn chứa một cỗ lực lượng chí âm chí tà, không ngừng rót vao trong cơ thể Sở Mộ, tạo thành phá hỏng rất nặng. Thế cho nên sau khi thương thế tốt hơn, cỗ lực lượng chí âm chí tà kia vẫn ngoan cố tồn tại, làm tổn thương thân thể Sở Mộ.
- Âm Tà chi lực?
Sở Mộ âm thầm kinh ngạc, đây là Âm tà chi lực, một trong những lực lượng Minh Hà, vô cùng đáng sợ.
Chấn Đãng chi lực bắt đầu khởi động, trong người chấn đãng không ngớt, không ngừng bài xích Âm tà chi lực ra bên ngoài, đồng thời còn đánh nát nó.
Một kích đắc thủ, Ám Cổ Song Tuyệt giết tới, trên song đao tràn ngập Âm tà chi lực, trọn vẹn đạt tới hơn ngũ trọng.
Chấn đãng chi lực lan tràn ra, bao trùm trên thân Thập Phương phù đồ kiếm, hung hăng chém xuống, xé rách hư không.
- Âm Tà chi lực đệ ngũ trọng.
- Chấn Đãng chi lực đệ ngũ trọng.
Kiếm Minh Bồ Nguyệt càng thêm khiếp sợ.
Đến lúc này hắn mới chính thức ý thức được, dị tộc cũng sử dụng song kiếm này thực lực chân chính kỳ thực không kém sắc hơn hắn. Đây không phải là thực lực sau khi tiếp nhận truyền thừa nhận được, mà là thực lực bản thân có được. Bởi vì từ lúc đối phương tiến vào mộ kiếm cho tới khi bị nghiền nát, cả quá trình bất quá cũng chỉ có mấy thời thần mà thôi.
*****
Truyền thừa của một Chí cường giả Vương cấp, không có thời gian mấy trăm năm căn bản không có cách nào tiêu hóa được. Coi như là tiêu hóa một điểm, tối thiểu cũng cần mười năm trở lên. Mấy thời thần quá mức ngắn ngủi.
Song kiếm sau lưng lại một lần nữa vang lên tiếng kiếm minh.
Một kích va chạm, khó phân cao thấp.
Thực lực của Ám Cổ Song Tuyệt này so với Thái Mục Đa La Tư quả thực còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Phải biết rằng lúc chiến đấu với Thái Mục Đa La Tư, thực lực của Sở Mộ còn chưa cường đại như hiện tại, cũng không có sử dụng tới Chấn Đãng chi lực đệ ngũ trọng.
Đương nhiên Sở Mộ không có dùng toàn lực, Ám Cổ Song Tuyệt cũng có giữ lại. Về phần giữ lại bao nhiêu chỉ có chính bọn hắn mới biết rõ.
- Dị tộc, thực lực của ngươi quả thực rất mạnh.
Sau một kích, Ám Cổ Song Tuyệt bỗng nhiên lùi về phía sau, sau khi nói một câu lập tức hóa thành một đạo Âm ảnh rời đi. Những tộc nhân Minh Hà tộc khác nhìn thấy Ám Cổ Song Tuyệt rời đi, cũng liên tục rời đi theo.
Kiếm Minh Bồ Nguyệt cũng nhìn Sở Mộ thật sâu, nhanh chóng thối lui, cũng không có ý động thủ một trận.
Sở dĩ Ám Cổ Song Tuyệt không có chiến đấu nữa là bởi vì hắn không có nắm chắc chiến thắng. Hơn nữa truyền thừa cường giả Vương cấp dị tộc đối với hắn mà nói, lực hấp dẫn không có lớn như vậy. Có thể thu được đương nhiên là tốt nhất, nếu không lấy được cũng không sao.
hành động đột ngột như vậy khiến cho người ta kinh ngạc không thôi, bất quá rất nhanh Sở Mộ đã kịp phản ứng lại, hắn cũng thu hòi Chư Thiên kiếm khí.
- Linh Nhi, Ca La Tư, Ma Cơ Sơn, các ngươi không sao chứ?
Sở Mộ hỏi.
Tuyết Ngân Linh lắc đầu.
- Ta không sao.
Ca La Tư và Ma Cơ Sơn cười nói.
- Dùng danh tiếng Thái cổ, trở về.
Mọi người đã không có việc gì, Sở Mộ cũng không nói gì nữa, hai tay vung vẩy, từng đạo lực lượng mạnh mẽ chấn động ra bốn phía. Theo mười ngón tay hắn vung vẩy, không ngừng thay đổi, ngưng tụ thành một ấn ký hình kiếm cực lớn. Ấn ký trùng thiên, bắn ra quang mang vạn trượng. Thanh âm của Sở Mộ cũng vang lên theo, vang vọng Chư thiên.
Tuyết Ngân Linh và Ca La Tư cùng với Ma Cơ Sơn nhìn Sở Mộ, cũng không biết Sở Mộ muốn làm cái gì.
Theo ấn ký hình kiếm phóng lên trời sau đó nổ tung, Sở Mộ hét lớn một tiếng, vang vọng hư không. Một hơi, hai tức, ba tức, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Tới tức thứ mười, ở chỗ sâu trong Hà giới có một đạo quang mang hiện lên, sắc bén vô cùng. Trong nháy mắt khi xuất hiện đã nhanh chóng bắn tới, dừng lại trước mặt Sở Mộ.
Quang mang nội liễm, hóa thành một thanh đại kiếm dài hai trượng, thân kiếm rộng lớn mà nặng nề, toàn thân đen nhánh, có vô số đường vân che kín, ngưng tụ thành vô số phù văn thần bí mà cổ xưa. Cả thanh đại kiếm nhìn qua tràn ngập cảm giác tang thương.
- Đây là...
Mọi người đều cảm thấy thanh đại kiếm này có chút quen mắt, giống như là mộ bia của kiếm mộ trước đó.
- Chính là mộ bia kia.
Sở Mộ cười nói.
- Bất quá đây không phải là mộ bia thực sự, mà là một chiếc phi chu, tên là Thái Cổ Thần Kiếm chu.
Thái Cổ Thần Kiếm chu chính là phi chu của Thái Cổ Kiếm Tôn, là bảo vật duy nhất hắn lưu lại, tặng cho người có duyên. Sở Mộ đạt được truyền thừa của hắn, là người có duyên. Thái Cổ Thần Kiếm chu đương nhiên phải là của Sở Mộ.
Sở dĩ trước đó bay đi cũng là một loại bảo hộ biến tướng với Sở Mộ. Hiện tại không có người ngoài, đương nhiên Sở Mộ lại triệu hoán trở về.
Tuy rằng giới thiệu phi chu này, nhưng mà Sở Mộ cũng không có nói kỹ càng phẩm chất của phi chu... Hai người Ca La Tư và Ma Cơ Sơn cuunxg không có để ý. Bởi vì phi chu bọn hắn cũng có.
Vốn định lúc này rời khỏi Hà giới, nhưng mà sau khi xâm nhập tới trình độ nhất định, lại tìm được Cổ Kiếm Tôn mộ. Hơn nữa thực lực của Sở Mộ lại tăng lên, bốn người dứt khoát không rời khỏi Hà giới, mà tiến sâu hơn một chút, tiếp tục thăm dò.
trong Hà giới tràn ngập nguy hiểm đồng thời cũng tồn tại vô số kỳ ngộ. Đạt được kỳ ngộ hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có trợ giúp với hắn
Bốn đạo thân ảnh nhanh chóng đẩy cao tốc độ, xẹt qua hư không đen kịt của Hà giới, lướt qua vô số thiên thạch bị nghiền nát. Bỗng nhiên một đạo thân ảnh trong đó dừng lại, ba đạo còn lại cũng dừng lại theo.
- Sở Mộ, phát hiện ra gì sao?
Ca La Tư hỏi.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào một khối thiên thạch đang bay tới trước, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu thiên thạch kia. Chợt, hắn đâm ra một kiếm, kiếm quang chấn động, xé rách hư không đen kịt, nhanh tới mức tận cùng, trực tiếp chém thiên thạch làm đôi. bên trrong không ngờ lại cất dấu một tấm bia đá cao vài thước.
Toàn thân tấm bia đá này màu ám vàng, nhìn phong cách cổ xưa mà đại khí. Dưới lực lượng một kiếm kia của Sở Mộ không ngờ lại dừng lại trong hư không, không có nhúc nhích.
Trên tấm bia đá màu ám vàng khắc đầy văn tự Thiên Hà tộc, đồng nghĩa với việc tấm bia đá này là do cường giả Thiên hà tộc lưu lại.
Sở Mộ hiểu văn tự Thiên hà tộc, liếc mắt đảo qua đã biết rõ bên trên này chính là một chiến kỹ. Là chiến kỹ của Thiên Hà tộc, dùng đao để thi triển ra, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.
Bốn người ở đây không có ai dùng đao, nhưng mà lại không ngại để cho bọn hắn đi lý giải, lĩnh ngộ, hấp thu tinh túy trong đó, dung nhập vào trong võ học của bản thân, có thể làm cho bản thân tăng lên.
- Tấm bia đá này vô dụng với chúng ta, các ngươi nhận lấy đi.
Sở Mộ và Tuyết Ngân Linh tìm hiểu xong, lập tức nói với Ca La Tư.
- Được.
Ca La Tư vung tay lên thu tấm bia đá kia lại. Mặc dù đối với hắn cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng mà có thể đem về bộ tộc, để cho những người khác trong bộ tộc tìm hiểu, thậm chí là trực tiếp tu luyện. Dù sao trong bộ tộc của hắn cũng có không ít tộc nhân dùng đao làm binh khí.
Du lịch trong hư không Hà giới khó có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, bởi vì cảnh sắc chỉ là một màu đen kịt.
Một cơn bão đáng sợ lan tràn ra một khoảng lớn, vô số thiên thạch ở dưới cơn bão kia triệt để bị nghiền nát, hóa thành bột phấn. Cơn bão giống như đao phong lạnh lẽo, sắc bén tới mức tận cùng, trực tiếp cuốn Sở Mộ vào trong đó, hắn không kịp thoát thân.
Lực lượng kích phát, bao phủ quanh thân, tạo thành một tầng phòng hộ luôn bảo vệ bản thân, đồng thời còn tích súc thêm lực lượng hơn nữa, muốn xé rách cơn bão chạy ra tìm đường sống.
Thân ở trong cơn bão, vô cùng nguy hiểm.
← Ch. 2284 | Ch. 2286 → |