Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0269

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0269: Cuộc chiến mạnh nhất!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Chỉ có điều, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đến bây giờ vẫn chưa lấy ra tất cả thực lực. Cho nên đây rốt cuộc có phải là lực công kích mạnh nhất của hắn hay không, ngoại trừ chính hắn ra, ai cũng không có cách nào khẳng định được.

Vạn Bàn nói bổ sung:

- Hi vọng ngươi có thể ép Hoàng Phủ Thương Nguyệt lấy ra tất cả thực lực. Nếu như có thể, vậy đánh bại hắn đi.

Vạn Bàn và Hoàng Phủ Thương Nguyệt thật ra không có thù hận gì. Hắn nói như vậy, hoàn toàn vì trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.

Nếu như Hoàng Phủ Thương Nguyệt thua ở trong tay Sở Mộ, vậy rốt cuộc là cục diện thế nào? Loại ý nghĩ này thật giống như một chất gây nghiện, vừa xuất hiện liền chiếm lấy toàn tâm.

Không cần trọng tài tuyên bố, bất kỳ kẻ nào cũng biết, vòng thi đấu thứ 19, là trận quyết đấu giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ!

Cuộc chiến mạnh nhất!

Kiếm Thuật Chi Vương khóa trên tiến hành quyết đấu với Siêu Tân Tinh vị trí đầu não!.

Một người Hoàng Phủ Thương Nguyệt, là Kiếm Thuật Chi Vương, vương giả bá đạo cho đến tận bây giờ còn chưa có lấy ra toàn lực, không quá ba kiếm đánh bại bất kỳ đối thủ nào!

Một người là Sở Mộ Siêu Tân Tinh, một nhân vật thực lực không lường được, cho đến tận bây giờ ở trên các phương diện kiếm thuật như công kích, phòng ngự, tốc độ, kỹ xảo các loại đều nắm giữ biểu hiện siêu nhiên, gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn, không ngừng đánh bại đối thủ, chiến thắng liên tiếp. Thực lực bản thân cũng từng bước thể hiện ra. Đến bây giờ vẫn khiến người ta không thể rõ được sâu cạn!

Kích động, vô cùng kích động. Toàn bộ nội phủ khí thế ngất trời. Ngay cả đêm tối cũng có không cách nào che giấu được sự nhiệt tình của bảy vạn học viên. Lại là một đêm không ngủ.

Mỗi một học viên hoặc tốp năm tốp ba hoặc thành kết thành đội, tập trung ở các nơi bên trong phủ Kiếm Lâu, uống chút rượu, không ngừng đàm luận về cuộc chiến ngày hôm sau!

Tranh mạnh nhất!

Không có người nào cảm thấy buồn ngủ.

Tất cả bọn họ đều vừa bàn luận, vừa đợi bình minh lên, đợi tranh tài vòng thứ 19 đến.

Trời còn chưa sáng, đã có rất nhiều học viên tập trung ở bên ngoài sân thi đấu.

Tuy rằng bên trong sân thi đấu đủ để dung nạp tất cả bọn họ. Nhưng đó chính là một loại tâm lý. Một loại tâm lý hết sức kích động, muốn mau chóng tiến vào trong sân thi đấu chờ đợi. Nếu không phải không thể ở lại trong sân thi đấu qua đêm, chỉ sợ đêm qua sau khi dùng bữa tối xong, bọn họ đều muốn trực tiếp ngồi ở trong sân thi đấu một đêm. Cho dù có vị trí ngồi không tệ, nhưng nếu như có thể tranh thủ được chỗ ngồi sát đầu, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Sân thi đấu vừa mở, thậm chí có học viên vì tranh đoạt chỗ ngồi, muốn ra tay đấu với nhau. Cũng may tất cả trưởng lão của các viện đến, mới ngăn cản được những cuộc chiến không cần thiết.

Tổ trọng tài đến.

Vòng thi đấu thứ 19 chỉ có một trận. Bởi vì trong 18 vòng thi đấu trước, cuộc thi đấu của những người khác đều đã tiến hành xong. Trên cơ bản thứ hạng đều được xác định ra.

Cuối cùng còn chưa định luận, chính là Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ.

Rốt cuộc hai người bọn họ, ai là người đứng đầu? Ai là người đứng thứ hai? Điều đó cần một trận quyết đấu giữa bọn họ để phân chia ra cao thấp.

- Trận chung kết cuối cùng, Vòng thứ 19: Hoàng Phủ Thương Nguyệt viện số 1 đấu với Sở Mộ viện số 9!

Âm thanh của trọng tài trở nên cao vút, trong nháy mắt giống như đốt kíp nổ, khiến trái tim các học viên bùng cháy, khiến nhịp tim mỗi người bọn họ đập loạn, nhiệt huyết sôi trào, gương mặt đỏ bừng. Từng khí tức mãnh liệt phóng lên cao. Những tiếng hô lớn, vang vọng rung trời động đất.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt... Hoàng Phủ Thương Nguyệt...

- Sở Mộ... Sở Mộ...

- Kiếm Thuật Chi Vương Hoàng Phủ Thương Nguyệt tất thắng!

- Siêu Tân Tinh Sở Mộ tất thắng!

Có người ủng hộ Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Có người ủng hộ Sở Mộ. Tiếng gầm thét vì cạnh tranh nhau, giống như nước thủy triều dâng.

- Thật làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Các trọng tài híp mắt lại, đều than thở.

Bầu không khí sôi nổi như vậy, trước đó chưa từng có. Tối thiểu trong mười mấy năm bọn họ đảm nhiệm trọng tài, chưa từng gặp qua. Thậm chí lúc trước, cũng không có nghe nói qua.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt đứng dậy, xuất hiện ở sát mép đài đấu kiếm. Hắn cầm lên một thanh kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều có khí tức bá đạo đến mức tận cùng quấn quanh.

Đứng ở trên đài đấu kiếm, hắn chính là trung tâm của đài đấu kiếm, là trung tâm của cả trận thi đấu. Trong lúc hai mắt khép mở, có tinh quang lóe lên, bễ nghễ thiên hạ.

Sở Mộ xuất hiện ở bên đài đấu kiếm, cầm lên một thanh kiếm khí, bước lên đài đấu kiếm. So với Hoàng Phủ Thương Nguyệt thuần túy bá đạo, hắn có vẻ phong khinh vân đạm, trực tiếp tiến vào trong th Hoàng Phủ Thương Nguyệt, giống như một trận gió thổi tới một mảnh mây bay, tự nhiên tùy ý như vậy.

Tinh quang trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt ngưng tụ, lướt qua hơn mười thước, tập trung ở trên người Sở Mộ. Khoảng cách hơn mười thước này dường như không có tác dụng.

Ánh mắt giống như biến thành thực chất, người bình thường đối mặt đều sẽ lập tức suy sụp. Nhưng Sở Mộ lại hoàn toàn không sợ.

- Không ngờ có thể tự nhiên xuất hiện ở trước mặt của ta như thế. Ngươi lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của ta.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tinh quang trong mắt tiêu ta. Hắn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói. Trong giọng nói của hắn cũng lộ ra một sự bá đạo:

- Đánh bại Diệp Tiểu Khai, đánh bại Phó Xà, đánh bại Khương Ngọc Hoàn, đánh bại Vạn Bàn. Ngươi đã có tư cách để ta coi trọng.

- Vậy phải xem ngươi có tư cách để ta coi trọng hay không.

Sở Mộ cười nhạt, nói.

Lời của hắn nhất thời khiến tròng mắt và cằm rơi đầy đất.

- Ngươi quá kiêu căng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt lạnh lẽo. Hắn không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn đã có tư thế của bá chủ, làm sao có thể chấp nổi câu nói của Sở Mộ:

- Đến tận bây giờ, còn không có có người nào có thể khiến cho ta lấy ra thực lực chân chính.

- Cũng vậy.

Sở Mộ cười nhạt nói.

Trên mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt hiện lên vẻ tức giận. Sự bá đạo của hắn, không cho phép người khác vi phạm thậm chí là phản bác. Sở Mộ đã xúc phạm sự bá đạo của hắn.

- Đã như vậy, ta sẽ để cho ngươi biết một chút về kiếm bá đạo của ta!

Một giọng nói tràn ngập sự bá đạo vừa ra, Hoàng Phủ Thương Nguyệt giơ một chân lên, bước ra, hạ xuống. Một kiếm đâm về phía Sở Mộ.

Kình phong gào thét, phát ra tiếng rít gào. Khí thế bá đạo quấn ở trên một kiếm này, có thể dùng tăng thêm uy lực cho một kiếm này. Cho dù là Vạn Bàn trong nháy mắt sắc mặt đã biến đổi.

Một kiếm này đã đạt được cường độ của kiếm thứ ba đánh bại phòng ngự của hắn.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thương Nguyệt quả thực che giấu không ít thực lực.

Sở Mộ sẽ đối mặt với một kiếm chí cường này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt như thế nào?

*****

Kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không phải quá nhanh, nhưng cũng không chậm. Một kiếm đâm về phía vị trí trái tim Sở Mộ. Nếu một kiếm này đâm trúng, cho dù không chết, cũng nhất định bị thương. Thậm chí sẽ dẫn đến trái tim bị tổn thương.

Sở Mộ chém ra một kiếm. Kiếm của hắn nhẹ nhàng, dường như từ hư vô xuyên ra. Một kiếm điểm ở trên mũi kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Trong nháy mắt va chạm phát ra âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra. Trong lúc đó, kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt kiếm không tự chủ được dừng lại.

Kiếm thứ hai của Sở Mộ xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt, công kích thẳng vào mặt.

- Kiếm thật nhanh. Sở Mộ dự định lấy khoái kiếm quyết đấu Hoàng Phủ Thương Nguyệt sao?

Diệp Tiểu Khai không nhịn được trợn trừng hai mắt.

- Khoái kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt xem thường cười. Tuy rằng tốc độ kiếm của hắn không nhanh bằng Sở Mộ, nhưng phản ứng lại hoàn toàn không chậm. Hắn thu kiếm, không để ý một kiếm ngăn cản kiếm của Sở Mộ, đồng thời một kiếm đâm lên.

Sở Mộ ngăn cản. Thân kiếm va chạm. Sở Mộ ngăn cản được một kiếm Hoàng Phủ Thương Nguyệt đâm lên, sau đó lại đâm ra.

Ở trên phương diện kiếm thuật, hai bên lúc này mới triển khai giao phong.

Theo người khác thấy, kỹ xảo kiếm thuật của Hoàng Phủ Thương Nguyệt kém Phó Xà. Tốc độ kiếm của hắn cũng kém hơn Diệp Tiểu Khai. Về sự ôn hòa cũng kém hơn Khương Ngọc Hoàn. Phòng ngự càng kém hơn Vạn Bàn.

Nhưng hắn lại nắm giữ công kích người khác không có cách nào so sánh được. Đồng thời ở các phương diện tuy rằng không bằng công kích, nhưng cũng tương đối cân bằng. Kiếm của Sở Mộ mặc dù nhanh, lại bị hắn từng kiếm từng kiếm kịp thời ngăn cản.

Đồng thời, Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng từng kiếm phản kích.

Kiếm va chạm, không ngừng truyền ra tiếng leng keng chói tai. Vô số tia lửa bắn ra, sáng chói giống như pháo hoa giữa đêm hè.

Trong tia lửa ẩn chứa vô số hung hiểm.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt chưa bao giờ biết cái gì gọi là phòng ngự. Cho nên kiếm của hắn chống đỡ công kích của Sở Mộ chính là tiến phản kích tốt nhất.

Đài đấu kiếm dài trăm mét, rộng trăm mét biến thành thế giới của hai người.

Hai bóng người di chuyển rất nhanh, không ngừng xuất kiếm, đâm chặt chém. Các loại phương pháp kiếm thuật cơ sở được hai người bọn họ vận dụng, thi triển ra.

Đó là cuộc đối chiến về kiếm thuật cơ sở có quy có củ!

Nhưng mọi người chỉ cảm thấy, ở trong loại đối chiến này, so với trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Phó Xà còn nguy hiểm hơn, còn kích thích hơn.

Bọn họ sợ hãi phát hiện, hóa ra kỹ xảo kiếm thuật của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không ngờ hoàn toàn không kém hơn Phó Xà, thậm chí, còn có phần vượt qua.

Hóa ra, trước kia Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể hiện ra kỹ xảo kiếm thuật của hắn, là bởi vì hắn chỉ cần dựa vào công kích mạnh nhất của mình, trong vòng ba kiếm đủ để đánh bại đối thủ.

Nếu có thể lấy một loại phương thức, hơn nữa còn là phương thức hắn yêu thích, ở trong vòng ba kiếm đánh bại đối thủ, vì sao còn phải tốn nhiều công sức hơn nữa?

Nhưng một trận chiến này, Sở Mộ ở trên các phương diện kiếm thuật đều cường đại, khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt ý thức được, chỉ bằng công kích cường đại, căn bản cũng không đủ để đánh bại Sở Mộ.

Đã như vậy, hắn sẽ cho thấy càng nhiều mặt kiếm thuật hơn nữa.

Thần sắc Phó Xà nhất thời trở nên buồn bã. Hắn vốn cho là, kỹ xảo kiếm thuật của mình là mạnh nhất trong các học viên nội phủ.

Kết quả Sở Mộ ngang trời xuất thế, ở trên phương diện thuần túy kỹ xảo kiếm thuật đã đánh bại hắn.

Được rồi, kỹ xảo của Sở Mộ quả thực đặc biệt mạnh mẽ, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng bây giờ, Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ danh hiệu công kích mạnh nhất, không ngờ cũng cho thấy kỹ xảo kiếm thuật vượt qua hắn. Phó Xà thậm chí cảm thấy, cho dù mình vận dụng hai thanh đoản kiếm, chỉ sợ cũng có không cách nào đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt ở trên phương diện kỹ xảo kiếm thuật, thậm chí sẽ bị hắn đánh bại.

Loại cảm giác thoáng cái từ người đứng đầu trở thành người đứng thứ 3, khiến trong lòng Phó Xà hết sức phức tạp, không dễ chịu.

Những tiếng leng keng vang lên bên tai không dừng. Toàn bộ phía trên đài đấu kiếm cực lớn dường như có thể thấy được bóng dáng của Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ ở khắp nơi.

Bọn họ quá nhanh.

Không đơn thuần là giao phong trên phương diện kiếm thuật. Thậm chí đã giao phong ở trên phương diện bộ pháp.

Sau khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt bị Sở Mộ đẩy ra một kiếm, một chân giơ lên đá về phía mắt cá chân Sở Mộ. Nếu như bị đá trúng, trước không nói bị thương hay không bị thương, Sở Mộ tất nhiên sẽ mất đi cân bằng, thoáng cái bị Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm tiên cơ.

Nhưng một đá của Hoàng Phủ Thương Nguyệt thất bại. Đầu ngón chân Sở Mộ như kiếm điểm về phía đầu gối Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

Đây tuy rằng không phải là kiếm thuật, lại có thể trợ giúp cho kiếm thuật tranh phong.

- Quá đặc sắc. Lần đầu tiên ta mới biết, hóa ra kiếm thuật còn có thể đánh như vậy.

Một vài học viên kinh ngạc kêu lên.

Phó Xà tạm thời vứt bỏ sự buồn bã trong lòng, chuyên tâm nhìn. Đây tuyệt đối chính là một cơ hội tốt. Có lẽ sau khi quan sát cuộc chiến này, kỹ xảo kiếm thuật của hắn có thể sẽ được tăng lên.

Không chỉ có Phó Xà nhìn chăm chú, đám người Vạn Bàn, Khương Ngọc Hoàn, Đông Phương Cố đều hết sức chăm chú nhìn.

Đối với bọn họ, cuộc chiến mạnh nhất như vậy rất hiếm có.

Va chạm, va chạm lại va chạm!

Không ngừng giao phong. Chẳng phân biệt được trên dưới, khó phân cao thấp.

Bộ pháp thậm chí cước pháp đơn giản cũng được ứng dụng, khiến cuộc chiến kiếm thuật giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt cùng Sở Mộ tăng thêm vinh dự, trở nên càng phong phú, càng làm người khác chú ý. Đồng thời cũng mở ra cho không ít học viên một cánh cửa mới, để cho bọn họ thấy được kiếm thuật cao minh hơn.

Kiếm thuật, không chỉ là sử dụng kiếm trong tay, ngón tay bàn chân v. v cũng có thể trở thành thứ trợ giúp cho kiếm thuật, trở thành thủ đoạn để đánh bại đối phương.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt ra bao nhiêu kiếm?

Đột nhiên, có một học viên dường như nhớ tới cái gì, hỏi.

- Bao nhiêu kiếm? Không biết, không đếm.

Học viên ngồi bên cạnh thuận miệng trả lời.

- Trước kia Hoàng Phủ Thương Nguyệt đều đánh bại đối thủ trong vòng ba kiếm. Lần này, hắn ra không chỉ ba kiếm đâu. Chí ít cũng vượt quá ba mươi kiếm.

- Ngươi ngốc sao? Đếm Hoàng Phủ Thương Nguyệt ra bao nhiêu kiếm làm gì? Có tâm tư này, còn không bằng chuyên tâm xem bọn họ quyết đấu.

- Sở Mộ không thể giống như người khác.

- Không nên tranh cãi, không nên tranh cãi nữa. Chuyên tâm xem so tài đi.

- Lẽ nào, Sở Mộ thật sự có khả năng đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

Trong lòng Vạn Bàn không khỏi hiện lên một suy nghĩ, khiến chính mình bị dọa giật mình.

Mặc dù hắn từng nói qua, bảo Sở Mộ đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Nhưng đây chẳng qua là nói một chút mà thôi. Nếu thực sự phát sinh, trước không nói Hoàng Phủ Thương Nguyệt có phản ứng gì, cho dù là chính hắn cũng khó có thể tiếp nhận.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt cường đại thế nào, đã sớm khắc sâu vào trong lòng người.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)