Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0270

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0270: Kỹ xảo phát lực? Ta cũng biết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Chỉ có điều, từ khi cuộc chiến giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ bắt đầu đến bây giờ, mỗi một kiếm va chạm, không chỉ có ẩn chứa kỹ xảo cao thâm. Đồng thời trên phương diện lực đạo cũng kinh người. Tuy rằng nhìn không có khí thế mưa rền gió dữ giống như Lôi Hạo, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng lại vượt xa.

Đánh lâu vẫn không phân định thắng thua.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng cảm thấy có phần không kiên nhẫn.

Sự bá đạo của hắn chính là bẻ gãy nghiền nát. Nhưng bây giờ, hắn đã cùng Sở Mộ xuất kiếm tối thiểu hơn một trăm kiếm. Hắn không chỉ có không đánh bại Sở Mộ, còn hoàn toàn không có chút dấu hiệu chiếm thượng phong nào.

Một kiếm chém ra, hết sức bá đạo, bản thân hắn lại nhanh chóng lui về phía sau.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Thương Nguyệt lui về phía sau.

Hắn cần một thời gian ngắn ngủi, cho dù chỉ là một lần hít thửo ngắn ngủi để điều chỉnh lại một chút.

- Ngươi thật sự rất có bản lĩnh. Ngay cả khi ta lấy ra bốn thành thực lực cũng không làm gì được ngươi.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt lạnh như băng, dường như biến thành thực chất tập trung ở trên mặt Sở Mộ. Sự lạnh lẽo kia dường như muốn khiến Sở Mộ bị đóng băng.

- Vậy liền lấy ra mười thành thực lực đi.

Sở Mộ mỉm cười, nói.

- Đối phó với ngươi, không cần mười thành. Bảy thành là đủ.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt bá đạo cười. Bỗng nhiên hắn đâm ra một kiếm.

Một kiếm này, nhất thời khiến Sở Mộ cảm giác được sự khác biệt. Nhưng đến tột cùng là khác biệt ở chỗ nào, trong thoáng chốc Sở Mộ cũng không biết rõ ràng.

Chống đỡ!

Nhất thời, thần sắc Sở Mộ thoáng thay đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được, lực lượng trên một kiếm này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã hoàn toàn khác trước. Đó là một lực lượng nhanh chóng xoay tròn.

Ở trong lực lượng xoay tròn này trùng kích, kiếm của Sở Mộ thiếu chút nữa tuột tay bay ra ngoài.

Ngón tay hắn buông lỏng. Kiếm khí thi đấu nhất thời nhanh chóng chuyển động một vòng trong lòng bàn tay. Sau đó hắn lại nắm lấy kiếm khí. Lực lượng xoay tròn kia đã bị Sở Mộ loại bỏ.

Sở Mộ nhớ lại lời trước đó Chư Cát Minh đã nói qua. Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ một loại kỹ xảo phát lực.

Nhưng trong những cuộc thi đấu trước đó, Hoàng Phủ Thương Nguyệt lại chưa bao giờ sử dụng qua loại kỹ xảo phát lực này. Cho nên Sở Mộ trong lúc nhất thời cũng quên mất điểm này.

Cũng không phải Hoàng Phủ Thương Nguyệt không sử dụng, mà là những đối thủ kia không đủ tư cách để hắn sử dụng tới.

- Cho ngươi biết một chút về, uy lực lực lượng đinh ốc của ta.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt quát khẽ một tiếng, sau đó lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này cũng ẩn chứa lực đinh ốc.

Lực đinh ốc, chính là một loại kỹ xảo phát lực. Ví dụ như kỹ xảo chấn động Chấn Thiên Lưu của Sở Mộ cũng có thể là lực chấn động.

Loại kỹ xảo phát lực này là thuần túy lấy thân thể máu thịt kết hợp với thanh kiếm trong tay, chuyển khí lực thông qua phương thức kỳ lạ nào đó ngưng tụ thành một, cuối cùng mới phóng ra ngoài.

Loại lực lượng kỳ lạ này có thể xưng là lực.

Cho nên, lực lượng kỹ xảo bạo liệt Lôi Hạo cũng có thể xưng là lực bạo liệt.

Trên mỗi kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt đều mang theo lực đinh ốc. Uy lực của lực đinh ốc rất mạnh. Dường như có một lực lượng vô hình ngưng tụ ở trên thân kiếm, nhanh chóng xoay tròn.

Có thể thấy được Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ lực đinh ốc đã đạt tới mức tương đối, hạ bút thành văn. Mỗi một kiếm va chạm cũng làm cho kiếm của Sở Mộ thiếu chút nữa tuột tay bay ra ngoài. Nếu không phải kỹ xảo giảm bớt lực của hắn đủ cường đại, sợ rằng đã thua.

- Cuối cùng đã xuất hiện. Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã phát ra kỹ xảo phát lực.

Trong mắt rất nhiều người đều sáng ngời.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được kỹ xảo phát lực của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

- Sở Mộ này có thể ép Hoàng Phủ Thương Nguyệt lấy ra kỹ xảo phát lực, cho dù bị thua, cũng tính là bại mà vẫn vinh.

- Đúng vậy. Kỹ xảo phát lực rất cường đại. Nhất là Hoàng Phủ Thương Nguyệt thi triển ra kỹ xảo phát lực lại càng cường đại hơn. Xem ra, Sở Mộ bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

- Đáng tiếc. Chỉ có điều có thể đi tới bước này, ép Hoàng Phủ Thương Nguyệt lấy ra bảy thành thực lực, Sở Mộ cũng đủ để kiêu ngạo.

Rất nhiều học viên đều cảm giác bùi ngùi.

- Thắng bại còn không có xác định, các ngươi làm sao biết Sở Mộ sẽ thất bại?

Lúc này có học viên ủng hộ Sở Mộ phản bác.

- Tuy rằng còn không có bị thua, nhưng thông qua tình hình bây giờ đã có thể nhìn ra được, Sở Mộ ở dưới kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, chỉ còn có phòng thủ, không có cách nào phản kích. Cho nên hắn bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

- Đúng vậy. Trừ khi Sở Mộ cũng có đầy đủ kỹ xảo phát lực nào đó, đồng thời loại kỹ xảo này cũng được tu luyện không thua kém gì Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Bằng không, căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

- Không sai. Ta cũng cho là như vậy. Hơn nữa Sở Mộ xuất thân kiếm phái hạ phẩm, kỹ xảo phát lực loại pháp môn trân quý. Cho dù là trong vương thất cũng cực kỳ hiếm thấy. Hắn làm sao có thể thu được.

- Nhận thua đi. Ngươi căn bản cũng không thể là đối thủ của ta.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt lại đánh ra một kiếm ẩn chứa lực đinh ốc.

- Ngươi quá để ý chính mình. Kỹ xảo phát lực sao? Không chỉ ngươi có, ta cũng biết.

Sở Mộ nghe vậy mỉm cười. Hắn không cố gắng hạ giọng. Cho nên, những học viện đang ngồi ở gần đài đấu kiếm có thể nghe được.

- Sở Mộ hắn nói cái gì?

- Hình như nói hắn cũng biết kỹ xảo phát lực?

Nhất thời, lời này được truyền đi, gây ra một đợt chấn động mới.

- Ta sẽ dùng lực Chấn Thiên của ta đấu với lực đinh ốc của ngươi.

Sở Mộ cười nói. Kỹ xảo chấn động Chấn Thiên Lưu cũng có thể là lực Chấn Thiên.

Một kiếm va chạm cùng một kiếm do Hoàng Phủ Thương Nguyệt đâm tới.

Lực đinh ốc nhanh chóng xoay tròn tập kích tới. Trên thân kiếm của Sở Mộ lại đột nhiên xuất hiện một lực chấn động với tần số cao. Ở dưới sự chấn động này, lực đinh ốc nhất thời bị đánh tan. Cùng lúc đó, lực chấn động cũng tiêu tan.

Chẳng phân biệt được được cao thấp!

- Sở Mộ thật sự biết kỹ xảo phát lực!

- Hình như không chỉ có biết. Trình độ nắm giữ của hắn còn không ở dưới Hoàng Phủ Thương Nguyệt!

- Đã nhìn thấy chưa? Ta đã nói, Sở Mộ chắc chắn sẽ không bại bởi Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

- Lực Chấn Thiên? Có chút thú vị.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt có chút bất ngờ, sau đó cười khẽ một tiếng đầy khinh thường. Tốc độ kiếm của hắn nhanh hơn.

Hắn liên tục đâm ra ba kiếm. Trên mỗi một kiếm đều có chứa lực đinh ốc trùng kích.

Ba kiếm giống như mũi khoan khoan phá không khí, khoan về phía Sở Mộ.

Sở Mộ cũng bổ ra ba kiếm. Trong nháy mắt, kiếm quang va chạm. Lực đinh ốc cùng lực Chấn Thiên lại lần thứ hai trùng kích. Hai bên đều trở nên tán loạn.

Kỹ xảo phát lực khác nhau, kình đạo khác nhau va chạm, phát ra âm thanh càng chói tai càng quái dị hơn. Giống như sắt thép cứa lên trên thủy tinh, khiến toàn thân người ta nổi da gà, cảm thấy cột sống ớn lạnh, sởn tóc gáy.

*****

Đám người Vạn Bàn hoàn toàn rơi vào trong sự trầm mặc.

Bọn họ không có nghĩ tới, Hoàng Phủ Thương Nguyệt không chỉ giấu giếm thực lực, hơn nữa còn che giấu nhiều như vậy. Khi hắn cùng bọn họ chiến đấu, căn bản chỉ là đang ứng phó với bọn họ mà thôi.

Cho dù là ứng phó cũng dễ dàng đánh bại bọn họ.

Sở Mộ cũng như vậy. Thật sự giống như một cái động không đáy. Đối thủ cường đại tới mức nào, hắn sẽ điều chỉnh bản thân cho thích hợp, nâng cao một tầng, ngang hàng cùng đối thủ.

Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không có cảm giác nhìn thấu được Sở Mộ.

Công kích cường hãn!

Phòng ngự cường hãn!

Kỹ xảo đáng sợ!

Tốc độ kiếm kinh người!

Còn có tất cả những phương diện thành tựu kiếm thuật khác khiến người ta kinh ngạc. Mà bây giờ, hắn còn cho thấy kỹ xảo phát lực hoàn toàn không kém hơn Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

Trong lúc bất chợt, bọn họ có suy nghĩ, lẽ nào Sở Mộ chỉ nắm giữ loại kỹ xảo phát lực đến trình độ này thôi sao?

Hay là bản thân hắn cố ý áp chế đến trình độ ngang hàng cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, từ đó đạt tới mục đích rèn luyện bản thân?

Nếu đúng là vậy, chỉ sợ Sở Mộ xem trận thi đấu lớn Kiếm Thuật Vi Vương là một lần rèn luyện kiếm thuật của bản thân mà thôi.

Về phần Kiếm Thuật Chi Vương gì đó, đối với hắn cũng không quan trọng.

Không ngừng chiến đấu, cho dù là lấy Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ khí lực siêu cường cùng với lực đinh ốc, chiến đấu đến bây giờ, hắn cũng cảm giác được một chút mệt mỏi.

Sử dụng lực đinh ốc mười lần, cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau thời gian hơn mười lần, hắn đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Một khi vượt quá trăm lần, cảm giác uể oải sẽ càng rõ ràng.

Đến bây giờ, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã ra hơn mười kiếm. Tất cả đều ẩn chứa lực đinh ốc, nhưng vẫn không có cách nào đánh bại Sở Mộ. Trái lại, lực đinh ốc bị Sở Mộ lực Chấn Thiên lần lượt đánh tan.

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Lẽ nào Sở Mộ cũng nắm giữ trình độ kỹ xảo phát lực giống như mình?

Nhưng ở trong cuộc chiến nhanh chóng như vậy, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã khó có thể phân tâm suy nghĩ.

Thời khắc hắn hơi dừng lại một chút, Sở Mộ liền làm ra công kích. Một kiếm chém tới. Trên một kiếm này mang theo lực Chấn Thiên.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể không huy động lực đinh ốc chống đỡ.

Từ lúc mới bắt đầu còn chủ động, hiện tại biến thành bị động. Loại chênh lệc này cực lớn, giống như lòng sông so với mặt biển, khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt luôn bá đạo cảm thấy rất khó chịu.

Hắn đánh ra từng kiếm từng kiếm chống đỡ. Các học viên thấy cục diện dường như trái ngược với trước kia, vô cùng kinh ngạc.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt không ngờ...

Đám người Vạn Bàn trực tiếp trợn tròn mắt.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt luôn luôn chỉ biết công kích, bây giờ lại dần dần chuyển thành phòng ngự. Bọn họ xuất hiện ảo giác sao?

- Lẽ nào, Sở Mộ thật sự có thể đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

Ý niệm này vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho bọn họ cảm thấy run rẩy, toàn thân đều không cách nào khống chế được. Đó không phải là sợ, mà là một sự kích động khó hiểu, dường như phá tan quy tắc.

- Ngươi không phải chỉ lấy ra bảy thành thực lực sao? Còn có ba thành nữa đâu?

Sở Mộ vừa sử dụng lực Chấn Thiên công kích, vừa nói.

Hắn cực ít sử dụng kỹ xảo Chấn Thiên Lưu, không phải bởi vì đối thủ quá yếu thì chính là quá mạnh mẽ. Hắn rất ít khi gặp được đầy đủ cơ hội có thể phát huy như vậy. Mượn cơ hội này, Sở Mộ không để ý tới sự tiêu hao thể lực, thi triển lực Chấn Thiên, chính là để mình thuần thục hơn, tiến sâu hơn.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt vừa nghe Sở Mộ nói, nhất thời hai mắt phun lửa.

Lần đầu tiên, vẫn là lần đầu tiên, hắn lại bị chế ngạo.

- Nếu ngươi muốn ta lấy ra mười thành thực lực, vậy ta sẽ lấy mười thành thực lực tới đánh bại ngươi.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt quát lạnh. Hai chân hơi giang rộng ra, đứng vững. Một khí tức đặc biệt toả ra...

Khí tức đặc biệt từ trên người Hoàng Phủ Thương Nguyệt tỏa ra, tràn ngập xung quanh.

Trong nháy mắt, trong phạm vi hai thước xung quanh Hoàng Phủ Thương Nguyệt, dường như phát sinh biến hóa đặc biệt kỳ lạ nào đó. Mọi người chợt nảy sinh ra một cảm giác, trong phạm vi hai thước này hình như thành thế giới do Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ. Ở trong thế giới hai thước này, bất kỳ công kích nào đều sẽ không thể có hiệu quả.

Đồng tử Sở Mộ hơi co lại. Hoàng Phủ Thương Nguyệt biến hóa như vậy, nhất thời khiến hắn nảy sinh liên tưởng.

- Vùng cấm.

Hai chữ chợt xuất hiện ở trong đầu Sở Mộ.

Hắn đặc biệt quen thuộc với loại cảm giác này. Bởi vì thời gian hắn thi triển vùng cấm ba thước, cũng là loại cảm giác này.

Trước đây, khi lĩnh ngộ ra vùng cấm ba thước, kiếm thuật của hắn thật sự đạt tới tiêu chuẩn Tông Sư nhập môn. Không nghĩ tới Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng lĩnh ngộ vùng cấm. Tuy rằng không phải ba thước, chỉ là hai thước thôi, còn không bằng Sở Mộ.

Nhưng Hoàng Phủ Thương Nguyệt có thể lĩnh ngộ được vùng cấm, đủ để nói rõ ngộ tính và thiên phú đáng sợ của hắn. Kiếm thuật Tông Sư, hoàn toàn xứng đáng.

- Ngươi là người đầu tiên thấy được một lĩnh vực kiếm thuật lĩnh của ta.

Sự bá đạo trên người Hoàng Phủ Thương Nguyệt đã không còn rõ ràng nữa, nhẹ như làn khói. Hắn trở nên có chút phong khinh vân đạm. Ngay cả lời nói ra cũng không có sự bá đạo như lúc đầu, lại khiến người ta có một cảm giác cao cao tại thượng:

- Lĩnh vực kiếm thuật này là thành quả của ta ba năm qua.

- Lĩnh vực kiếm thuật?

Thần sắc Sở Mộ có chút khác thường, có một loại biểu tình muốn cười lại phải kìm chế không cười.

Lĩnh vực kiếm thuật. Hắn đương nhiên biết loại danh từ chuyên nghiệp này. Ở trong điển tích của hiệp hội kiếm thuật sự trên địa cầu có ghi chép liên quan.

Chỉ có điều, bởi vì kiếm thuật sư dần dần xuống dốc, không còn hưng thịnh giống như sau thời cổ. Kiếm thuật sư có thể tu luyện ra lĩnh vực kiếm thuật càng ngày càng ít. Đến niên đại của Sở Mộ, đã không có bất kỳ một kiếm thuật sư nào nắm giữ được lĩnh vực kiếm thuật.

Bởi vậy lĩnh vực kiếm thuật trở thành một loại lời đồn đại.

Trong điển tịch lưu lại cũng có đề cập tới Chấn Thiên Lưu. Thời kỳ Chấn Thiên Lưu hưng thịnh, đã từng có ba vị kiếm thuật sư nắm giữ lĩnh vực kiếm thuật, nhất thời vô song có một không hai, tung hoành thiên hạ.

Nếu như nói trình độ Kiếm thuật Tông Sư là trình độ lĩnh ngộ vùng cấm, như vậy, lĩnh vực kiếm thuật chính là vùng cấm thăng hoa.

Mà có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, chính là biểu thị cảnh giới của kiếm thuật sư lại được nâng cao, đột nhiên tăng mạnh, đột phá đến một toàn bộ tầng cấp mới. Tầng cấp này có một cáh xưng hô, chính là... thánh giả kiếm thuật!

Thánh giả kiếm thuật, tên gọi tắt là: Kiếm Thánh!

Cho đến tận bây giờ, Sở Mộ cũng chỉ nắm giữ vùng cấm ba thước mà thôi. Có người nói chỉ có mở rộng vùng cấm đến phạm vi mười thước, mới xem như đi vào cánh cửa. lĩnh vực kiếm thuật

Hoàng Phủ Thương Nguyệt, một kiếm giả chỉ nắm giữ vùng cấm hai thước, cũng dám gọi vùng cấm của mình là lĩnh vực kiếm thuật. Sở Mộ không biết nên nói hắn vô tri hay là nên nói hắn cuồng vọng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)