Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0301

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0301: Ra oai phủ đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Tâm tư Sở Mộ khẽ động, mặc dù hắn biết kiếm vệ trong mỏ linh thạch biên hoang này ít nhất cũng có tu vi Hóa Khí cảnh, thậm chí còn có Kiếm giả Khí Hải cảnh tồn tại. Nhưng mà rốt cuộc như thế nào hắn cũng không quá rõ ràng.

- Kiếm vệ trong mỏ linh thạch này phân chia thành mấy loại. Theo tứ tự là kiếm vệ bình thường, tiểu đội trưởng kiếm vệ, trung đội trưởng kiếm vệ, Phó thống lĩnh kiếm vệ và thống lĩnh kiếm vệ.

Lâm chấp sự lại tiếp tục giải thích:

- Kiếm vệ bình thường tu vi là Hóa Khí cảnh nhập môn. Mà tiểu đội trưởng là Hóa Khí cảnh tiểu thành. Trung đội trưởng là Hóa Khí cảnh đại thành. Đại đội trưởng là Hóa Khí cảnh viên mãn. Phó thống lĩnh thì là Khí Hải cảnh nhập môn. Thống lĩnh kia, tu vi hẳn là Khí Hải cảnh tiểu thành. Đây là lý giải trước kia của ta. Hiện tại có lẽ càng thêm lợi hại. Một tiểu đội trưởng thống lĩnh mười kiếm vệ bình thường. Một trung đội trưởng thống lĩnh ba tiểu đội. Đại đội trưởng tổng cộng có bốn. Mỗi một người thống lĩnh ba trung đội. Nghe nói Thống lĩnh quanh năm bế quan, việc vặt hàng ngày đều do hai vị Phó thống lĩnh thay phiên nhau quản lý.

Giải thích một phen, Sở Mộ trên cơ sở vốn có, càng ngày càng hiểu rõ thêm về tình huống ở mỏ linh thạch biên hoang.

Trong lòng hắn có ý nghĩ của mình. Nhưng mà đối với lời nói của Lâm chấp sự lại ghi nhớ trong lòng. Hắn rất cảm kích, bởi vì những lời này đối với hắn có tác dụng không nhỏ.

Từ Hắc Giao sơn của Đại Khôn kiếm phủ cho tới mỏ linh thạch biên hoang phía Tây Bắc, tính cả thời gian nghỉ trên đường đi, tổng cộng cũng mất tám ngày mới tới.

Biên hoang không hổ là biên hoang, liếc mắt nhìn lại chính là một mảnh trời đất bao la, hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ, mặt đất màu đen, có vẻ hoang vu mà nặng nề.

Sở Mộ cũng chú ý tới việc, ở trong vùng đất hoang vu này có một tòa thành trì cực lớn hiển hiện. Dựa theo lời Lâm chấp sự nói, tòa thành trì này gọi là Biên Hoang thành.

Một trong bốn mỏ linh thạch lớn của Đại Khôn kiếm phủ ở trong Thiên Hoang sơn mạch cách Biên Hoang thành một trăm dặm.

Thiên Hoang sơn mạch có một phần thuộc Đại Khôn vương triều, một phần khác thì ở trong Hắc Ưng vương triều. Bởi vậy, Thiên Hoang sơn mạch là chỗ tranh đoạt của Đại Khôn vương triều và Hắc Ưng vương triều.

Đại Khôn vương triều tự nhiên muốn nuốt trọn mảnh Thiên Hoang sơn mạch này vào trong bản đồ, Hắc Ưng vương triều cũng có suy nghĩ như vậy. Bởi vậy hai đại vương triều luôn ở trong trạng thái đối địch. Cũng bởi vì Thiên Hoang sơn mạch này có hai chữ hoang này, tài nguyên không có phong phú quá mức. Cho nên hai đại vương triều không có phái trọng binh chiếm đóng, do đó mới không có xung đột quá lớn.

Về phần lý do có tên Thiên Hoang sơn mạch, nghe nói là bởi vì ở bên trong Thiên Hoang sơn mạch có THiên Hoang cự thú bên trong.

...

- Nghiêm đại đội trưởng, Sở Mộ kia đã tới, đang ở bên ngoài chờ.

Tại một tòa đại động bên trong mỏ linh thạch biên hoang của Đại Khôn vương triều, một Kiếm giả thân đeo khải giáp khom mình hành lễ với với một Kiếm giả đang ngồi ở trên vị trí đối diện.

- Ồ? Tới rồi sao?

Người được gọi là Nghiêm đại đội trưởng nhếch miệng cười cười, hai mắt bắn ra kim quang kỳ lạ, chợt vung tay lên, nói:

- Đi, mang hắn tới gặp ta.

- Vâng.

Kiếm giả kia lúc này mới quay người lui ra, rời khỏi đại động.

- Đại đội trưởng, Sở Mộ này rốt cuộc cũng tới. Chỉ cần chúng ta sắp xếp kỹ một chút, là có thể khiến cho hắn có đi mà không có về. Tới lúc đó...

Một Kiếm giả bên cạnh Nghiêm đại đội trưởng kia nở nụ rồi làm động tác ngắt cổ, thấp giọng nói.

- Nhanh chóng thu những ý nghĩ này đi. Không nên nói mọi chuyện quá tuyệt như vậy. Đến lúc đó coi như là Sở Mộ chết cũng chết ở trong miệng yêu thú, hoặc là chết trong tay Kiếm giả của Tứ đại kiếm tông hoặc là Hắc Ưng vương triều, không liên quan tới chúng ta.

Nghiêm đại đội trưởng kia lập tức quát lớn.

- Đúng vậy, đúng vậy. Không có liên quan tới chúng ta.

Kiếm giả kia vội vàng cúi người khom lưng, liên tục phụ họa.

...

Lâm chấp sự sau khi mang Sở Mộ với mỏ linh thạch lập tức mang theo tọa kỵ Hồng Quan hạc của Sở Mộ trở về Đại Khôn kiếm phủ, trước khi đi còn đặc biệt nhắn nhủ Sở Mộ một phen, cố gắng tránh xung đột với kiếm vệ ở nơi này.

Xung đột không quan trọng Sở Mộ cũng không thích, hắn tới nơi này là thực hiện nghĩa vụ. Chỉ cần thời gian nửa năm trôi qua, hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về kiếm phủ, nhận lấy một trăm vạn học phần, tiếp tục tới Ngộ kiếm thất.

Đáng tiếc, nơi này không có Ngộ kiếm thất, hơn nữa nhiệm vụ này cũng tới quá mức đột ngột.

Vừa nghĩ tới đây Sở Mộ lập tức dò xét bốn phía. Rất hoang vu, trên núi cũng không có lấy một ngọn cỏ, đều là nham thạch màu nâu đen, gió thổi tới giống như là dao găm vậy, vô cùng sắc bén. Người bình thường tới nơi này căn bản không chịu đựng nổi.

Hơn nữa linh khí nơi này so với kiếm phủ còn mỏng manh hơn rất nhiều. Chỉ là Sở Mộ lại phát hiện ra, tuy rằng mỏng manh nhưng lại rất tinh thuần.

- Trình độ tinh thuần như vậy chỉ sợ không thua Kiếm lâu Thiên cấp.

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.

Lúc này có một đạo thân ảnh nhanh chóng từ phía xa chạy tới, đứng ở trước mặt Sở Mộ.

- Sở Mộ, Nghiêm đại đội trưởng triệu kiến ngươi.

Kiếm vệ này lạnh lùng nhìn qua Sở Mộ, nói.

Hai chữ triệu kiến này làm cho Sở Mộ không thích. Bởi vì hắn cũng không phải là thủ hạ của Nghiêm đại đội trưởng này, chỉ là dù sao cũng là người mới tới, Sở Mộ còn không biết nên ở nơi nào. Cũng không thể ngày nào cũng phơi nắng ở nơi hoang vu như thế này.

Huống chi tới nơi này, tiếp xúc với Kiếm vệ là điều khó tránh khỏi. Bất kể như thế nào đều phải gặp mặt một lần, như vậy cũng tiện cho nhiệm vụ.

- Dẫn đường.

Lạnh nhạt nói, Sở Mộ nhìn tên kiếm vệ này, tu vi của đối phương chỉ là Hóa Khí cảnh tiểu thành.

Ngữ khí của Sở Mộ làm cho tên kiếm vệ này giận dữ. Kiếm vệ ở nơi này chính là thổ hoàng đế, trừ thủ trưởng bọn họ ra, những người khác đều không được bọn họ đặt vào trong mắt.

Mí mắt vừa nhấc, hai trán bắn ra tinh mang sắc bén, trong lòng tên kiếm vệ này run lên, chỉ cảm thấy ánh mắt của Sở Mộ vô cùng đáng sợ, giống như có hai đạo kiếm khí xé rách không khí đâm thắng tới.

Lúc này hắn mới nhớ tới tu vi của Sở Mộ còn cao thâm hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa lại là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, chỉ sợ một thân thực lực so với Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn bình thường cũng không thua kém chút nào.

- Rồi cũng sẽ có lúc đại gia thu thập ngươi.

Kiếm vệ này âm thầm nói, hừ lạnh một tiếng rồi quay người dẫn đường.

Những đệ tử kiếm phái trong kiếm phủ đều được ở trong kiếm lâu, nhưng mà trong Thiên Hoang sơn mạch này, khắp nơi đều là cao thấp không đều, thậm chí là nham thạch mọc lên san sát như rừng. Kiếm lâu tuy rằng cũng có thể được kiến tạo, nhưng mà lại phí vô số tài nguyên mới làm được.

Cho nên lấy tài liệu ngay tại chỗ, đào bới tạo thành một động phủ, để cho kiếm vệ cư ngụ.

*****

Động phủ có bao nhiêu Sở Mộ còn không biết. hắn đi theo tên kiếm vệ này, tiến vào một động phủ trong số đó.

Cửa động phủ ước chừng cao hơn ba mét, rộng ba mét. Bên ngoài có phong cấm, phong cấm này có lực lượng cường đại phòng hộ, có thể ngăn cản công kích từ Khí Hải cảnh trở xuống. Như vậy cho dù có bị trúng công kích thì động phủ cũng không bị sụp xuống.

Diện tích trong động phủ vô cùng cường đại, đủ để đồng thời dung nạp mấy trăm người. Vừa mới tiến vào động phủ Sở Mộ đã nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng.

Trên động phủ có Minh quang châu xếp thành một hàng, chiếu sáng động phủ như là ban ngày vậy.

mà không gian trong động phủ rất lớn, đủ để đồng thời dung nạp mấy trăm người mà không chật chội. Sở Mộ còn phát hiện ra ở trong động phủ còn có một cánh cửa cao mấy mét. Dường như là động trong động.

- Nghiêm đại đội trưởng, người tơi rồi.

Kiếm vệ này chắp tay, cúi đầu nói với Nghiêm đại đội trưởng ở phía trên, ngữ khí cung kính vô cùng.

- Rất tốt, ngươi lui xuống trước đi.

Nghiêm đại đội trưởng vung tay lên, nói.

- Vâng.

Kiếm vệ này qua người nhìn Sở Mộ, dường như âm thầm cười lạnh, làm cho Sở Mộ khẽ cau mày. chỉ là hắn lập tức bình tĩnh như thường, không có tỏ vẻ gì.

- Ha ha, Sở Mộ, hoan nghênh ngươi tới đây.

Nghiêm đại đội trưởng đứng lên, nở nụ cười hào sảng, khiến cho người ta có cảm giác hắn là người vô cùng phóng khoáng, hào sảng, dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Nhưng mà khi Sở Mộ vừa mới tiến vào trong động đã cảm thấy không thoải mái chút nào. Hơn nữa lại thêm năng lực Thị kiếm, vừa nhìn đã biết rõ gia hỏa Nghiêm đại đội trưởng này bề ngoài nhìn như là người tục tằng, nhưng mà kỳ thực trong lòng thì ngược lại. Cho nên hắn âm thầm cảnh giác.

- Ta gọi là Nghiêm Khai Minh, là một trong những đại đội trưởng ở đây, ngươi có thể gọi ta là Nghiêm đại đội trưởng.

Nghiêm Khai Minh cười nói, bước lên phía trước, vươn tay muốn vỗ vai Sở Mộ.

Thân thể Sở Mộ nhoáng lên một cái, làm cho cú vỗ vai này của Nghiêm Khai Minh thất bại.

Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích hữu hảo hay là có mục đích khác, Sở Mộ đều không thể để cho một người xa lạ, vừa mới gặp mặt lần đầu động vào mình. Coi như là một ít người quen biết, hắn cũng không thích tùy ý bị đụng vào.

Hiển nhiên Nghiêm Khai Minh không ngờ tới Sở Mộ lại tránh đi như vậy. Hắn ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia không vui. Nhưng mà hắn cũng là một người rất có tâm cơ, không có tức giận, lúc này ngược lại còn cười cười, thu tay lại về sau lưng rồi quay người trở về chỗ ngồi của mình.

Lần nữa ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ bên dưới.

- Kỳ thực mỏ linh thạch ở biên hoang này có chúng ta trấn thủ cũng đã đủ, kiếm phủ lại phái ra đệ tử Đồng Kiếm bảng tới đây quả thực là đại tài tiểu dụng.

Nghiêm Khai Minh nhìn chằm chằm vào hai mắt Sở Mộ, mang theo chút áp bách, chậm rãi nói.

Nghe xong những lời này, chỉ cần không phải là kẻ đần cũng biết hàm ý bên trong thế nào. Nhưng Sở Mộ lại coi như không thấy, nói:

- Kiếm phủ sắp xếp, chúng ta tuân theo là được.

Kiếm thuật và ý cảnh của Nghiêm Khai Minh thế nào Sở Mộ không biết. Tu vi kiếm khí của đối phương lại đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, có thể đảm nhiệm chức vị đại đội trưởng, một thân thực lực nhất định không kém.

Nếu như là Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành bình thường đối mặt với loại ánh mắt mang theo áp bách của hắn, chỉ sợ sẽ yếu thế rồi chột dạ... Nhưng mà Sở Mộ lại không sợ hãi.

Cho dù là khí thế áp bách của Kiếm giả Khí Hải cảnh, cũng đừng mơ khiến cho Sở Mộ lui về phía sau một bước.

- Nói cũng đúng, đây là kiếm phủ sắp xếp, chúng ta thuận theo là được.

Nghiêm Khai Minh thu hồi ánh mắt rồi khẽ dựa về phía sau, cười nhạt nói. Sở Mộ thậm chí còn có thể phát hiện trong mắt hắn hiện lên chút khinh thường.

- Điều kiện sinh hoạt ở mỏ linh thạch biên hoang này tự nhiên không thể nào so với trong kiếm phủ. Chúng ta đều là người thô kệch, đã quen hoàn cảnh nơi này. Sở huynh đệ nhìn qua đã biết xuất thân bất phàm, nếu không chịu được hoàn cảnh nơi này kính mong Sở huynh đệ tha thứ nhiều hơn.

- Không sao.

Sở Mộ lạnh nhạt đáp lời một câu làm cho Nghiêm Khai Minh thiếu chút nữa nổi giận xuất kiếm. Một kiếm trực tiếp chém chết Sở Mộ.

Mỗi một câu nói của hắn đều trải qua cân nhắc, mục đích tự nhiên là muốn khiến cho khí thế của Sở Mộ suy yếu đi một chút. Làm cho Sở Mộ ở thế yếu, khi đó đối phó với Sở Mộ càng thêm đơn giản.

Nào đâu ngờ được Sở Mộ không những không sợ khí thế áp bách của hắn, trong lời nói mặc dù không có phản kích gì. Nhưng mà mỗi một câu lại trả lời không đâu, làm cho hắn có cảm giác toàn lực đánh ra một quyền lại đánh vào trên bị bông, có cảm giác có lực mà không phát được. Lời nói phía sau hắn đã chuẩn bị không có cách nào thoáng cái nói ra được.

- Đại đội trưởng, ta nghe nói đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ đều có thiên phú xuất chúng, thực lực phi phàm, có thực lực cường đại có thể vượt cấp khiêu chiến.

Một Kiếm vệ từ đầu chỉ đứng một bên lúc này đột nhiên lên tiếng, quét mắt nhìn về phía Sở Mộ rồi nhìn về phía Nghiêm Khai Minh nói:

- Bằng vào điểm này từ đầu chân tay ta đã ngứa ngáy, nói như thế nào ta cũng từng vượt cấp khiêu chiến. Rất muốn hiểu rõ thực lực của mình so với đệ tử Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ thế nào. Không biết Sở huynh đệ có cho ta cơ hội này không?

Vừa nói xong, người này nhìn về phía Sở Mộ, bộ dáng hùng hổ dọa người.

Loại ngữ khí kia dường như không phải là hỏi, mà hình như đang thông báo cho Sở Mộ vậy.

- Được, đề nghị của ngươi được ta phê chuẩn. Sở huynh đệ, ta thấy xem cải lương không bằng nhìn bạo lực. Không bằng các ngươi tỷ thí một chút, cũng làm cho hắn biết rõ sự lợi hại của đệ tử Đồng Kiếm bảng trong kiếm phủ. Tránh cho mình có vài chiến tích vượt cấp đánh chết địch nhân mà tự cao tự đại.

- Được.

Sở Mộ lạnh nhạt cười, trực tiếp đáp ứng.

Ý tứ của đối phương Sở Mộ có thể nhìn ra được, đơn giản chính là muốn ra oai phủ đầu với hắn.

Nói cái gì mà muốn biết sự lợi hại của đệ tử Đồng Kiếm bảng trong kiếm phủ, ý tứ bên trong lời nói này Sở Mộ biết rõ. Đối phương muốn để cho đệ tử trên Đồng Kiếm bảng biết rõ lợi hại của kiếm vệ.

Loại phiền toái không đáng có này nếu như có thể tránh Sở Mộ sẽ tránh. Nhưng đối phương đã chủ động tìm tới tận cửa, Sở Mộ nhất định sẽ không nhượng bộ, nương tay.

Đây chỉ là một Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong mà thôi.

Trong mỏ linh thạch biên hoàng này cũng có một tòa đấu kiếm đài đơn sơ, có thể coi là tự nhiên.

Cái gọi là tự nhiên là bởi vì không có dấu vết của con người kiến tạo, mài giũa. Tòa đấu kiếm đài này trên phương diện nào đó không được tính là đấu kiếm đài.

Có vô số nham thạch mọc lên san sát như rừng, những nham thạch này cao thấp lớn nhỏ, có tất cả các hình dáng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)