Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0340

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0340: Mạo hiểm thu hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Bởi vì cành cây đánh tới quá nhiều, tốc độ quá nhanh, quá đột ngột, bốn Kiếm giả lập tức bị đánh trúng rơi xuống dưới. Hai mươi đầu hoang thi lập tức bao vây, liên tục phát động công kích.

Tiếng ầm ầm vang lên, bốn Kiếm giả bị hoang thi đánh trúng. Cành cây Thiên hoang thụ lập tức vung tới, đánh trúng thân thể bốn Kiếm giả, lập tức, bốn Kiếm giả giãy dụa, huyết nhục toàn thân nhanh chóng bị hấp thu, trở nên khô quắt.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng, làm cho người ta sởn hết gai ốc. Đám người Sở Mộ bên ngoài không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lập tức, lại là từng đợt trầm mặc. Không có ai dám động thủ lần nữa.

Đặc thù của hoang thi là lực lượng cường đại, phòng ngự kinh người. Ở trong phạm vi Thiên hoang thụ, tốc độ rõ ràng tăng lên rất nhiều, nhưng mà đây còn không phải là trọng điểm. Bởi vì những Kiếm giả này cũng có thể đối kháng nhất thời sau đó thoát thân.

Thứ lợi hại chính thức khiến cho người ta khó lòng phòng bị chính là Thiên Hoang thụ. Nhánh cây của Thiên Hoang thụ trở nên mềm mại, uy lực vung xuống vô cùng khủng bố, tựa như trường tiên bằng sắt thép vậy. Hơn nữa một khi bị cuốn vào, huyết nhục toàn thân còn có thể nhanh chóng bị hấp thu, cuối cùng biến thành một cỗ thây khô.

Trong lòng lạnh lẽo vô cùng, hơn mười Kiếm giả còn lại nhìn chằm chằm vào ba khỏa Thiên Hoang quả trên Thiên Hoang thụ, không dám động thủ nữa.

Cả đám đều có cảm giác không cam lòng tràn ngập nội tâm, rõ ràng là ba khỏa Thiên Hoang quả vô giá nằm ở trước mắt. Rõ ràng chỉ cần bọn hắn ra tay là đoạt được, nhưng mà lại bởi vì hoang thi và Thiên Hoang thụ ngăn cản mà không có cách nào làm được.

Lại vô duyên với kỳ bảo như Thiên Hoang quả, bất luận kẻ nào đứng trong trường hợp này cũng tức ngực dậm chân. Một khi bỏ qua cơ hội, sẽ không còn lần thứ hai.

Phải biết rằng Thiên Hoang địa cung ba ngàn năm mới xuất hiện một lần. Nói cách khác, Thiên Hoang quả cũng ba ngàn năm mới có thể thấy một lần. Bỏ qua lần này, kiếp sau cũng không còn cơ hội.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ, tự tìm biện pháp có thể thành công hái Thiên Hoang quả.

Tốc độ vận chuyển của đại não Sở Mộ nhanh hơn, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn. Hai mắt hắn quét qua quét lại giữa hơn hai chục đầu hoang thi và Thiên Hoang thụ, còn có ba khỏa Thiên Hoang quả bên trên. Không ngừng tính toán các lộ tuyến, trong đầu lại mô phỏng một hồi.

Thời gian trôi qua từng chút một, lộ tuyến rõ ràng rốt cuộc cũng xuất hiện trong đầu Sở Mộ.

- Bảy thành nắm chắc, hơn nữa còn có kiếm lệnh thông hành lại tăng thêm ba thành. Chỉ cần có chuyện không may xuất hiện, ta ít nhất cũng có thể nhận được một khỏa Thiên Hoang quả.

Sở Mộ âm thầm nói, chân sải bước tiến về phía Thiên Hoang thụ.

Sở Mộ động lập tức khiến cho đám người kia chú ý, cả đám nhìn vào Sở Mộ. Vốn là kinh ngạc, tiếp theo trên mặt hiện lên nụ cười lạnh.

- Tên này muốn tự tìm đường chết sao?

Vết xe đổ của đám Kiếm giả trước đó còn đấy, muốn thu được Thiên Hoang quả gần như là chuyện chỉ nằm trong mơ mà thôi, ít nhất cho tới bây giờ bọn hắn căn bản không nghĩ ra được bất luận biện pháp gì có tác dụng, có thể thành công hái được Thiên Hoang quả.

Bởi vì xông lên Thiên Hoang thụ cao hơn mười thước hái Thiên Hoang quả đã là cửa ải khó khăn đầu tiên, cửa ải khó khăn thứ hai chính là sau khi hái Thiên Hoang quả còn phải thoát khỏi phạm vi Thiên Hoang thụ.

Ai cũng không biết một khi hái Thiên Hoang quả, Thiên Hoang thụ sẽ có phản ứng gì. Tất cả đều có thể.

Cho nên theo bọn hắn thấy, Sở Mộ dám một mình tiến tới, tới gần Thiên Hoang thụ, nhìn bộ dáng là tới hái Thiên Hoang quả, loại cách làm này không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Tốc độ của Sở Mộ cũng không nhanh, mỗi khi bước ra một bước khoảng cách thích hợp, đây đều là khoảng cách trải qua hắn dày công tính toán mới có. Trong lúc vô hình, mỗi một bước của hắn giống như nam châm hút ánh mắt đám Kiếm giả phía sau. Lại khiến cho lực chú ý của bọn họ toàn bộ đều đặt lên trên nhất cử nhất động của Sở Mộ.

Hô hấp của Sở Mộ trở nên ngày càng kéo dài, trái tim cũng giảm tần suất nhảy lên, nhưng mà mỗi một lần nhảy lên đều mạnh mẽ, có lực. Một lượng lớn máu tươi từ trái tim tràn ra khắp toàn thân, cung cấp từng đợt, từng đợt lực lượng cường hãn, được Sở Mộ tích lũy.

Bước xuống một bước, thân thể Sở Mộ dừng lại, khoảng cách cho tới phạm vi Thiên Hoang thụ bao phủ cũng chỉ còn một đường.

Liếc mắt đảo qua, quan sát lại một lần nữa tư thế, vị trí của đám hoang thi, Sở Mộ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên Thiên Hoang thụ, khóe mắt bao quát toàn bộ cành cây của nó.

Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung vào một khỏa Thiên Hoang quả ở giữa ba khỏa.

Tuy rằng Sở Mộ cũng rất muốn đạt được ba khỏa Thiên Hoang quả, nhưng mà hắn không có nắm chắc. Có lẽ đây chỉ là hành động chắc chắn hơn mà thôi.

Hết thảy chỉ có chờ sau khi thành công thu được khỏa Thiên Hoang quả đầu tiên mới biết được. Khi đó nhìn phản ứng của Thiên Hoang thụ rồi lại ứng biến.

Chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, thu hồi ánh mắt. Dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, thân thể Sở Mộ nhoáng lên một cái, có tàn ảnh thoáng hiện.

Bước vào trong phạm vi Thiên Hoang thụ bao phủ, đám hoang thi phảng phất như từ trong ngủ say tỉnh lại vậy, tính tình táo bạo, phát ra tiếng rống giận liên tục, liên tục vọt về phía Sở Mộ, hai tay huy vũ, phát động công kích trí mạng.

Từng đạo ảo ảnh dưới công kích của hoang thi bị đánh tan, nhưng mà lại có thêm ảo ảnh xuất hiện, khiến cho đám hoang thi không có cách nào tìm được chân thân của Sở Mộ, tốn công vô ích.

Luận lực lượng Sở Mộ không bằng hoang thi, luận phòng ngự thân thể, Sở Mộ cũng không bằng hoang thi. Nhưng luận tốc độ, cho dù Sở Mộ bởi vì ở dưới gốc Thiên Hoang thụ cho nên được tăng phúc cũng không có cách nào bằng được Sở Mộ.

Mục đích không phải là vì giết chết hoang thi, mà là thoát khỏi chúng. Điểm này đối với đại đa số Kiếm giả mà nói, cũng không quá khó khăn.

Trong tích tắc, thân thể Sở Mộ giống như một mũi tên phóng lên trời. Công kích của hoang thi liên tục thất bại, lúc này chúng mới phát hiện ra mục tiêu đã không còn ở trên mặt đất, đã bắn lên trên được mấy thước.

Lúc này trên Thiên Hoang thụ có hai nhánh cây trở nên mềm mại, hóa thành trường tiên hung hăng quất xuống. Bởi vì tốc độ quá nhanh, uy lực cường đại khiến cho không khí phát ra tiếng rít chói tai, vỡ vụn, truyền vào trong tai Sở Mộ vô cùng rõ ràng.

Lợi kiếm ra khỏi võ, song kiếm trong tay đều chém ra, cuối cùng va chạm với cành cây quất xuống. Lực lượng chấn động bị Sở Mộ mượn, khiến cho tốc độ phóng lên của hắn càng thêm nhanh hơn.

Sưu một tiếng, lưu lại một đạo tàn ảnh trên không trung.

Lại có thêm những cành cây trở nên mềm mại, lại lần nữa hung hăng quất xuống, rập rạp chằng chịt, từ bốn phương tám hướng trực tiếp phong kín đường đi của Sở Mộ. Chỉ là hết thảy đều nằm trong tính toán của Sở Mộ.

*****

Song kiếm huy vũ, kiếm ảnh liên tục chém ra. Mỗi một kiếm đều mang theo uy lực của Chấn Thạch kính, trực tiếp đánh văng mỗi cành cây mang theo lực lượng mạnh mẽ quất tới. Sở Mộ còn xảo diệu, mượn nhờ lực lượng trong đó, chuyển hóa thành động lực phi lên trên của bản thân.

Lại một tiếng sưu nữa vang lên, Sở Mộ đã vọt tới độ cao mười thước. Mũi chân điểm nhẹ một đoạn cành cây cứng rắn bên dưới, tốc độ bộc phát, phóng tới một khỏa Thiên Hoang quả gần đó.

Đột nhiên có thanh âm chói tai rất nhỏ vang lên, những cành cây Thiên Hoang thụ phảng phất như đám độc xà nhỏ dài từ dưới lên trên tập trung vào Sở Mộ, muốn cuốn chặt Sở Mộ. Sau đó giống như những kiếm giả trước đó, bị nó hút cạn máu tươi.

Hơn mười Kiếm giả quá sợ hãi, đồng thời còn có chút hả hê. Theo bọn hắn thấy, đối mặt với nhiều cành cây công kích như vậy, Sở Mộ căn bản không có khả năng đào thoát. Kết cục chỉ có một, đó là giống như những Kiếm giả trước đó, bị Thiên Hoang thụ hút sạch máu tươi, trở thành một cỗ thây khô mà chết đi.

Sở Mộ lại khiến cho bọn hắn thất vọng. Hơn mười cành cây nhỏ như mãng xà chỉ cuốn được tàn ảnh của Sở Mộ. Chân thân của Sở Mộ đã xuất hiện ở bên ngoài phạm vi công kích của chúng. Bất quá lại có chút không giống như tính toán trước đó của hắn, hắn không có mượn lực phóng tới Thiên Hoang quả.

Bởi vì phía trên xuất hiện một cái roi, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi vung về phía Sở Mộ, lại khiến cho hắn không có cách nào né tránh.

Thiên Hoang thụ giống như một Kiếm giả đột nhiên mọc ra vài chục cánh tay, mỗi một cành cây đều là một thanh kiếm khí.

Thử nghĩ mà xem, khi một Kiếm giả có hơn mười cánh tay, hơn mười thanh kiếm khí đồng thời tập trung vào một mục tiêu, phát động công kích. Hơn nữa hơn mười kiếm khí không những công kích mà còn có tác dụng quấy nhiễu, còn có thể trợ giúp lẫn nhau. Đó là tình cảnh đáng sợ tới mức nào chứ?

Điểm này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Sở Mộ, vượt quá tính toán trước đó của hắn. Hắn căn bản cũng không biết Thiên Hoang thụ đồng thời phát động hơn mười cành cây là cảnh tượng đáng sợ tới cỡ nào.

Thân ảnh Sở Mộ giống như bị cắn nuốt, hơn mười Kiếm giả không có cách nào nhìn thấy hắn. Thứ có thể nhìn thấy chỉ là hơn mười cành cây không ngừng dùng tốc độ cao quật xuống. Bởi vì tốc độ quá nhanh, lực lượng quá mạnh mẽ mà phát ra từng tiếng rít, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.

Song kiếm huy động, đối kháng với công kích liên tục của hơn mười cành cây. Thân thể ở trên không trung khiến cho Sở Mộ mất đi nhiều ưu thế.

Thân thể rơi xuống, mũi chân Sở Mộ khẽ điểm lên trên một đoạn cành cây. Cành cây kia đột nhiên trở nên mềm mại giống như mãng xà, nhấp nhô, khiến cho mũi chân Sở Mộ mất đi điểm tựa, cả người lập tức mất đi cân đối.

Nhưng mà lúc này, hơn mười cành cây kia lại hung hăng quất tới.

Kiếm khí hộ thể của Sở Mộ tức thì bị đánh nát, cành cây quất tới đột nhiên cuốn quanh, muốn trói chặt Sở Mộ lại.

Kiếm thế.

Uy áp đáng sợ từ trong cơ thể Sở Mộ lan tràn ra, phảng phất như kiếm sơn hàng lâm, trấn áp, khiến cho cành cây đang tới gần Sở Mộ đột nhiên dừng lại một chút. Hai kiếm trong tay Sở Mộ chém vào cành cây hai bên, nhanh chóng điều chỉnh thân thể cân đối, hơn nữa còn tăng tốc xông lên.

Thiên Nguyên kiếm khí trộn lẫn Tê Liệt ý cảnh chém giết tứ phía, Chấn thạch ba động kiếm phát động, một đường quá quan trảm tướng.

Sở Mộ đủ loại kỹ xảo của kiếm thuật tông xư bày ra, ứng dụng tới mức tận cùng. Mà hơn mười Kiếm giả đang quan sát kia cơ hồ quên đi hít thở, ánh mắt di chuyển theo Sở Mộ.

Mũi chân lại lần nữa điểm nhẹ lên cành cây, đoạn cành cây này trong nháy mắt trở nên mềm mại, chuyển động. Nhưng mà cùng một sai lầm Sở Mộ sẽ không phạm phải lần thứ hai. Mũi chân hắn giống như cái đinh cố định vậy, rất là vững chắc.

Điểm nhẹ một chút, kiếm khí bộc phát, trực tiếp mượn thế thân cây chấn động tăng tốc, vọt lên trên. Trong tích tắc lưu lại tàn ảnh, đứng ở vị trí ngang bằng với ba khỏa Thiên Hoang quả.

Thiên Hoang quả xếp thành một hàng, khoảng cách mỗi quả ước chừng nửa tượng, dưới tình huống bình thường đối với một Kiếm giả mà nói, khoảng cách nửa trượng kỳ thực rất nhỏ. Nhưng mà dưới loại tình huống này, khoảng cách nửa trượng dường như được phóng đại lên.

Sở Mộ gần một khỏa Thiên Hoang quả bên tay trái, nhưng mà nói là gần cũng hơn một trượng. Cùng lúc đó, mấy chục cành cây Thiên Hoang thụ từ phía dưới hung hăng quất lên, hơn nữa mấy cành cây phía trên cũng trở nên mềm mại.

Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, một kiếm chém ra, kiếm quang lập lòe, chặt đứt cái cuống kết nối giữa Thiên Hoang quả và Thiên Hoang thụ. Thiên Hoang quả rơi xuống dưới.

Tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, Thiên Hoang quả rơi xuống vững vàng dừng lại trên mũi kiếm của Sở Mộ, nhanh chóng được hắn thu hồi.

Trong nháy mắt khi cuống Thiên Hoang quả bị chặt đứt, bên tai mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên. Thiên Hoang thụ giống như bị chọc giận vậy, cả cây đều chấn động.

Sở Mộ đang thu hồi Thiên Hoang quả vào trong oản luân không gian nhìn về phía hai khỏa Thiên Hoang quả khác, lúc đang muốn ra tay thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cảm giác nguy hiểm này cơ hồ khiến cho hắn hít thở không thông.

Thiên Hoang thụ một ngàn năm nở hoa, một ngàn năm kết quả, một ngàn năm thành thục.

Nói một cách khác, mỗi một gốc Thiên Hoang thụ muốn kết một khỏa Thiên Hoang quả thành thục cũng cần ba ngàn năm. Mỗi một gốc Thiên Hoang thụ ba ngàn năm chỉ có thể kết thành một khỏa, cũng có thể là hai khỏa, nhiều nhất cũng chỉ là ba khỏa mà thôi.

Đám người Sở Mộ đụng phải gốc Thiên Hoang thụ kết được ba khỏa Thiên Hoang quả thành thục này không thể không nói là một loại vận khí.

Mặc kệ kết thành bao nhiêu khỏa, mỗi một khỏa Thiên Hoang quả đều là kết tinh của Thiên Hoang thụ, tâm huyết của nó, giống như con vậy.

Hái Thiên Hoang quả giống như cướp con, bảo sao Thiên Hoang thụ không tức giận chứ?

Từ một ý nào mà nói, Thiên Hoang thụ cũng không phải là cây chân chính. Cây chính thức là cỏ cây, trên phương diện nhất định, Thiên Hoang thụ này có thể xem như là một trong những dị tộc.

Thiên Hoang thụ phẫn nộ, chấn động, hàng trăm hàng ngàn cành cây trở nên mềm mại, liên tục đong đưa. Sở Mộ bỗng nhiên sinh ra cảm giác bị khóa chặt.

Ngay sau đó một cỗ nộ khí hoang vu, mạnh mẽ tập trung trên người hắn. Khiến cho hắn dường như bị trói buộc lại.

Tiếng xé gió vang lên, rậm rạp chằng chịt khiến cho da đầu người ta run lên. Hơn mười Kiếm giả trợn mắt há hốc mồm, toàn thân phát lạnh.

Hàng trăm hàng ngàn cành cây hóa thành trường tiên hung hăng quật xuống chỗ Sở Mộ. Sở Mộ biến sắc, trong lòng kinh hãi, vội vàng vung kiếm ngăn cản.

Nhưng mà ở trên không trung hắn không có ưu thế như trên mặt đất, cho dù là phát huy kỹ xảo của kiếm thuật tông sư tới tận cùng cũng vẫn không thể nào đối kháng được với Thiên Hoang thụ đang phẫn nộ, liên tục dùng cành cây như thủy triều công kích.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)