Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0361

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0361: Trở về kiếm phủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Vốn Thực linh thú am hiểu phòng ngự và khôi phục, công kích và tốc độ lại trở thành thứ yếu. Nhưng mà sau khi tức giận chuyển đổi hình thái, Thực linh thú hoàn toàn ngược lại, phòng ngự và khôi phục trở thành thứ yếu. Công kích và tốc độ lại trở thành chủ yếu.

Nghĩ tới đây, đầu vương Thực linh thú này một khi chuyển đổi hình thái mà nói. Trước tiên mặc kệ lực phòng ngự và tốc độ khôi phục của nó hạ thấp thế nào. Chỉ cần có lực công kích của Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành và tốc độ đáng sợ đã khiến cho da đầu Sở Mộ run lên.

- Phải thừa dịp hiện tại đánh chết nó. Nếu không đợi để cho nó chuyển đổi hình thái xong, ta sẽ gặp nguy hiểm.

Tình huống nguy cấp, Sở Mộ không chút do dự lấy ra Trầm Tinh kiếm, đang muốn phát động bí pháp Âm Tốc kiếm, đem một kiếm chém giết Thường Tự Tại ngày đó thi triển ra. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.

Tốc không kiếm rời tay, cắm lên trên mặt đất cứng rắn. Tay trái Sở Mộ xuất hiện một thanh tiểu kiếm đỏ sậm. Thiên Nguyên kiếm khí rót vào trong, ba thành sáu Tê Liệt ý cảnh không hề giữ lại rót vào bên trong. Sau đó Sở Mộ tiện tay vung lên, thanh tiểu kiếm đỏ sậm giống như tia chớp bắn ra.

Lúc này cái chân sau ngắn, thô của vương Thực linh thú nhanh chóng kéo dài. Thân thể khổng lồ dường như muốn đứng thẳng lên giống nhân loại vậy. Từng tiếng nổ mạnh từ trong cơ thể truyền ra. Khí tức khủng bố tràn ngập bốn phía, tạo thành từng tiếng rít, tàn sát bừa bãi.

Quang mang màu vàng tựa như tia chớp bắn về phía vương Thực linh thú, lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài tựa như đậu hũ. Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, tiểu kiếm đỏ sậm trực tiếp xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể của đầu Thực linh thú này, trực tiếp chui thẳng vào trong thân thể.

Tiếp theo thân thể đầu Thực linh thú này điên cuồng run rẩy, phát ra từng tiếng rên rỉ sắc bén.

Sở Mộ nhìn thấy thân thể đầu Thực linh thú không ngờ lại đang nhanh chóng trở nên khô quắt, máu tươi toàn thân đang bị tiểu kiếm màu đỏ sậm kia nhanh chóng hấp thu.

Thở dài một hơi, Sở Mộ không có buông lỏng cảnh giác. Hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào đầu vương Thực linh thú kia, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu sắc bén, thê lương của đầu Thực linh thú này.

Sở Mộ không khỏi sợ hãi, thán phục đầu vương Thực linh thú này. Một thân máu tươi vô cùng hùng hậu, so với Độc Nhãn Long còn vượt quá gấp chục lần. Tiểu kiếm màu đỏ sậm phải dùng thời gian chừng ba mươi tức mới hút khô được.

- Rốt cuộc cũng đi.

Vu Nhai phó thống lĩnh nhìn lên bầu trời, dùng thanh âm chỉ mình nghe được nói ra.

một đầu Hồng Quan Hạc lượn lờ trên bầu trời, tốc độ vỗ hai cánh cực nhanh, sau đó mang theo vô số tiếng xé gió bay ra khỏi khu vực mỏ linh thạch Biên hoang, phóng về phía Hắc Giao sơn ở Đại Khôn hư cảnh.

Nhiệm vụ trấn thủ nửa năm mỏ linh thạch Biên hoang của đệ tử mới vào Đồng Kiếm bảng đã kết thúc. Chỉ là Sở Mộ cũng không biết, lúc trước hắn đã bị xếp vào danh sách tử vong trong chuyến đi Thiên Hoang địa cung kia.

Bất quá các trưởng lão cũng không có đem toàn bộ Hồng Quan Hạc đi, nếu không Sở Mộ muốn trở lại cũng rất phiền toái.

Thiên Nguyên kiếm khí lưu chuyển trong người, phóng ra ngoài cơ thể tạo thành kiếm khí hộ thể. Ngăn chặn khí lưu do Hồng Quan Hạc phi hành tạo thành, không có để cho nó tạo thành bất kỳ bất lợi nào đối với thân thể hắn.

Sở Mộ ngồi vững trên lưng Hồng Quan Hạc, hai mắt lập lòe tinh mang. Tay cầm thanh kiếm màu đỏ sậm kia.

Mơ hồ có thể nhìn thấy được trên mặt thanh kiếm màu đỏ sậm có khắc hai chữ, hai chữ này là văn tự rất cổ xưa, cẩn thận nhìn hồi lâu, Sở Mộ cũng xác định mình không có cách nào nhận ra được hai chữ kia có ý nghĩa gì.

Một mặt là hắn chưa từng học qua văn tự như vậy, một mặt là hai chữ kia như ẩn như hiện, quả thực khó có thể nói rõ.

Nhìn qua một hồi, Sở Mộ đột nhiên lấy ra Thiên Hoang kiếm lệnh. Bên trên cũng có hai chữ vô cùng cổ xưa khiến cho hắn không nhận ra được. Nhìn bên này một hồi, lại nhìn bên kia một hồi. Sở Mộ cảm thấy hai chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh và hai chữ hắn không nhận ra trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm kia tựa hồ có chỗ giống nhau.

- Có lẽ chúng ta là văn tự của cùng một thời kỳ...

Sở Mộ âm thầm nói.

Nghĩ tới đây, Sở Mộ không khỏi có vài phần kích động.

Tiểu kiếm màu đỏ sậm rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì hắn hoàn toàn không biết. Nhưng mà Thiên Hoang kiếm lệnh lại là kỳ trân hiếm thấy, giá trị không thể đo lường. Chỉ cần là Thiên Hoang kiếm lục ẩn chứa bên trong, dù là cường giả Nguyên cực cảnh cũng sẽ động tâm, chứ đừng nói Thiên Hoang kiếm lệnh còn có giá trị khác.

Nếu như văn tự trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này là văn tự cùng một thời kỳ với câu chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh. Như vậy thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này tất có lai lịch không nhỏ, cho dù không có cách nào so sánh với Thiên Hoang kiếm lệnh nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, Sở Mộ đã không thể chờ đợi được, muốn phá bỏ bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này.

- Bởi vì hấp thu máu tươi, văn tự trên tiểu kiếm này mới như ẩn như hiện. Có lẽ chỉ cần hấp thu đủ máu tươi, hai chữ này sẽ càng thêm rõ ràng.

Thu hồi Thiên Hoang kiếm lệnh, Sở Mộ vẫn nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm đỏ sậm như trước, giống như muốn nhìn thấu nó vậy.

- Phải chăng chỉ cần thanh tiểu kiếm đỏ sậm này hấp thu đủ máu tươi, bí mật ẩn chứa sẽ xuất hiện?

Sở Mộ lại nghĩ tới tình cảnh tiểu kiếm đỏ sậm này có thể đơn giản xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể vương Thực linh thú, như vậy đủ để nói rõ trình độ sắc bén của nó vượt quá kiếm khí cực phẩm bình thường.

Như trước mắt mà nói, coi như không đào bới ra được bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này, chỉ cần bằng vào sự sắc bén đáng sợ của nó cũng khiến cho nó trở thành một đòn sát thủ, có thể bất ngờ đánh chết mục tiêu.

Sở Mộ không khỏi cảm thấy may mắn vì trên địa cầu mình có tu luyện kiếm thuật. Cũng từng tu luyện qua một ít thủ pháp khác, mặc dù không có bao nhiêu thành tựu, nhưng cũng đủ để coi là nắm giữ.

Sau khi thu hồi tiểu kiếm đỏ sậm, trong tay Sở Mộ lại xuất hiện một viên ngọc màu ngà sữa, lớn chừng quả bóng bàn. Viên ngọc vừa mới xuất hiện, linh khí bốn phía lập tức bị thu nạp tới rồi chiết xuất. Linh khí trong phạm vi ba mươi thước trở nên vô cùng nồng đậm.

*****

- Thực không hổ là Thực linh châu vương cấp của vương Thực linh thú, phạm vi bao trùm đạt tới ba mươi thước. Linh khí tinh thuần, trình độ nồng đậm càng tăng lên ba mươi thành.

Công hiệu của Thực linh châu không có cách nào trọng điểm. Có Thực linh châu vương cấp này, Thực linh châu cao cấp đối với Sở Mộ không có trợ giúp gì cho việc tu luyện nữa.

Một khi đeo Thực linh châu vương cấp tu luyện Thiên Nguyên kiếm khí, Sở Mộ có nắm chắc thời gian đột phá lên Khí Hải cảnh sẽ rút ngắn đi rất nhiều.

...

- Cái gì? Sở Mộ trở lại?

Một trưởng lão của Cửu viện đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ, tiếp theo hóa thành vẻ cuồng hỉ.

- Hiện tại hắn ở đâu?

Rất nhanh, không chỉ có trưởng lão Cửu viện này biết rõ tin tức Sở Mộ trở về, các trưởng lão khác cũng lục tục biết rõ. Tiếp theo viện chủ cũng biết rõ, phủ chủ nội phủ cũng biết.

- Tốt, thực sự rất tốt.

Đại trưởng lão vuốt râu cười ha hả, từ đáy lòng cảm thấy mừng rỡ. Có thể thấy được bàn tay vuốt râu của hắn đang run rẩy, đủ để thấy được trong lòng hắn kích động ra sao.

Vốn bọn hắn đều cho rằng Sở Mộ chết trong Thiên Hoang địa cung, bởi vì mãi tới lúc bọn hắn rời đi cũng không thấy Sở Mộ xuất hiện. Cho nên Sở Mộ bị liệt vào trong danh sách tử vong.

Nếu như đệ tử trên Đồng Kiếm bảng bình thường tử vong bọn hắn cũng không tiếc hận như vậy. Chỉ là Sở Mộ này bọn họ đã hiểu rất rõ, xuất thân, quá trình tiến bộ của đối phương... Từ lúc đó bọn hắn đã biết được đây thực sự là một kỳ tài kiếm đạo mới, thành tựu không thể hạn lượng.

Chết đi chính là một tổn thất lớn với Đại Khôn kiếm phủ.

- Gọi Sở Mộ tới gặp ta.

Phủ chủ nội phụ Đoan Mộc Hành Không lúc này nói, lập tức có chấp sự đi tới Cửu viện tìm Sở Mộ.

Hết thảy đều thay đổi, Sở Mộ đứng trước kiếm lâu Thiên cấp của mình, lấy ra kiếm lệnh thân phận nhưng không có cách nào tiến vào bên trong. Hắn biết tòa kiếm lâu Thiên cấp này không còn thuộc về mình, đã trở thành của người khác.

- Xảy ra chuyện gì?

Sở Mộ không rõ ràng cho lắm.

Dựa theo đạo lý mà nói, chẳng qua hắn chỉ đi hoàn thành nhiệm vụ trấn thủ mạch khoáng của kiếm phủ mà thôi. Kiếm phủ nên bảo lưu quyền sở hữu kiếm lâu của hắn mới đúng. Trừ phi hắn chết kiếm phủ mới có thể thu hồi Kiếm lâu.

Hắn là người rời khỏi Thiên Hoang địa cung tương đối muộn, chẳng lẽ như vậy khiến cho những trưởng lão kiếm phủ kia nhận định hắn đã chết?

Lúc này một chấp sự kiếm phủ đi tới, mời Sở Mộ tới gặp phủ chủ nội phủ Đoan Mộc Hành Không. Sở Mộ hơi suy nghĩ một chút lập tức đi theo. Ít nhất hắn muốn hiểu rõ tình huống trước mắt một chút.

- Đại trưởng lão trở về mang theo tin tức ngươi tử vong, tin tức này khiến cho ta vô cùng tiếc hận và đau lòng.

Đoan Mộc Hành Không vừa nhìn thấy Sở Mộ lập tức đứng lên, nói thẳng:

- Bất quá ngươi không chết, cuối cùng vẫn trở về lại khiến cho ta vô cùng mừng rỡ.

Nói như vậy đã chứng minh Đoan Mộc Hành Không quan tâm Sở Mộ ra sao.

- Đa tạ Phủ chủ yêu mến.

Sở Mộ hạ kiếm lễ.

- Bất kể như thế nào cuối cùng ngươi vẫn trở lại, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ trấn thủ.

Trước khi Sở Mộ tới Đoan Mộc Hành Không cũng đã liên lạc với bên mỏ khai thác linh thạch Biên hoang. Hắn biết được Sở Mộ sau khi đám người Đại trưởng lão rời khỏi mới trở về khu vực khai thác mỏ, một mực trấn thủ tới bây giờ mới quay trở về kiếm phủ.

- Đây là nhiệm vụ của ta.

Sở Mộ đáp, nhưng trong đầu lại suy nghĩ. Nếu như Đoan Mộc Hành Không hỏi tại sao hắn lại ra trễ hơn các học viên khác trong kiếm phủ, không biết hắn nên trả lời thế nào. Sở Mộ không có ý định nói thật, nếu không cũng quá mức kinh người.

- Bất kể thế nào, trở lại là tốt.

Đoan Mộc Hành Không không có ý tứ hỏi thăm chuyện xảy ra trong Thiên Hoang địa cung, không có hỏi vì sao hắn lại rời khỏi Thiên Hoang địa cung muộn hơn những người khác, mà chỉ nói:

- Bất quá trước đó nghĩ ngươi chết trong địa cung, thứ tự của ngươi và quyền cư ngụ trên kiếm lâu Thiên cấp của ngươi đều bị hủy bỏ, thu hồi.

Sở Mộ không có cảm thấy bất ngờ, đã phán đoán mình tử vong, như vậy hủy bỏ thứ tự trên Đồng Kiếm bảng và quyền cư ngụ kiếm lâu Thiên cấp cũng không có gì là không hợp lý.

- Trước tiên ngươi có thể tìm một tòa kiếm lâu Hoàng cấp ở lại, sau đó lại khiêu chiến lên.

Đoan Mộc Hành Không nói:

- Xét thấy bản phủ phán đoán sai lầm, đặc biệt cho phép ngươi quyền lợi trực tiếp khiêu chiến kiếm lâu Thiên cấp mà không phải khiêu chiến từ kiếm lâu Huyền cấp đi lên.

Sở Mộ gật gật đầu, như vậy cũng tiết kiệm dùm hắn chút thời gian.

Về phần trực tiếp chọn khiêu chiến kiếm lâu Thiên cấp có thể thành công hay không, Sở Mộ không chút hoài nghi. Thực lực của hắn so với trước đó cường đại hơn rất nhiều, một kiếm cũng đủ để diệt sat bản thân hắn trước đó.

Về phần độ khó khiêu chiến Đồng Kiếm bảng, và chọn kiếm lâu Thiên cấp, hiện tại trong mắt Sở Mộ không có gì là khác biệt.

Kế tiếp Đoan Mộc Hành Không mệnh lệnh cho thủ hạ đem tin tức truyền bá ra ngoài, sau đó lại nói chuyện phiếm với Sở Mộ một phen. Chủ yếu là nhiệm vụ trấn thủ khu mỏ linh thạch kia, ngẫu nhiên còn nói tới chuyện Thiên Hoang địa cung.

Bất quá chuyện Đoan Mộc Hành Không hỏi về Thiên Hoang địa cung cũng rất đơn giản, Sở Mộ có thể trả lời nhanh chóng, không cần nói xạo.

Đoan Mộc Hành Không cho rằng Sở Mộ giống như những đệ tử khác vậy. Sau khi trở về trí nhớ về Thiên Hoang địa cung trở nên mơ hồ, trên thực tế, trí nhớ của Sở Mộ không có chút mơ hồ nào.

Nhưng bất kể là Đoan Mộc Hành Không hay là Sở Mộ đều không ý thức được điểm này, chuyện này khiến cho Đoan Mộc Hành Không bỏ qua cơ hội tốt hiểu rõ về Thiên Hoang địa cung chính thức.

- Ngươi tu luyện kiếm khí quyết Thiên Nguyên cửu chuyển đúng không? Tu vi kiếm khí cũng đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn, gần đỉnh phong.

Đoan Mộc Hành Không đem chủ đề rời sang việc tu luyện của Sở Mộ:

- Ta cho ngươi một đề nghị, đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong không nên gấp gáp đi đột phá Khí Hải cảnh. Mà trước mắt mài giũa kiếm khí cho thật tốt. Tốt nhất là nên tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển tới cửu chuyển viên mãn. Như vậy căn cơ càng thêm vững chắc. Về sau đột phá tới Khí Hải cảnh cũng càng dễ dàng vững chắc tu vi. Đúng rồi, Thiên Nguyên cửu chuyển ngươi tu luyện tới chuyển thứ mấy rồi? Lục hay thất chuyển?

- Bát chuyển.

Đoan Mộc Hành Không có chút kinh ngạc, chợt cười cười:

- Tốt, tốt, tốt. Bát chuyển, so với những Kiếm giả khác tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển, tiến cảnh của ngươi vượt qua bọn hắn rất nhiều. Bất quá ngươi không thể tự mãn, độ khó khi đột phá từ bát chuyển lên cửu chuyển khó khăn hơn trước rất nhiều.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)