Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0368

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0368: Mười thành phần thắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Còn có thời gian, tiếp tục tham ngộ.

Sở Mộ lần nữa nhắm hai mắt lại, định tiếp tục tham ngộ. Nhưng mà lúc này không được như ý muốn của hắn, trạng thái kia dường như đã bị hắn dùng hết. Vô luận thế nào hắn cũng không thể tiến vào trạng thái bài trừ tất cả tạp niệm được. Ngược lại hắn còn cảm thấy tạp niệm bộc phát.

- Xem ra trong thời gian ngắn không thích hợp tiếp tục tham ngộ Tê Liệt ý cảnh. Dù sao hiện tại Tê liệt ý cảnh của ta đã tăng lên một độ cao mới, năm thành. Luận uy lực tương đương với tám thành ý cảnh thông thường.

Sở Mộ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở giữa Ngộ kiếm thất, miệng lầm bầm nói. Trong mắt hiện lên vẻ suy tư:

- ý cảnh đại thành vốn là thứ mà chỉ có Kiếm giả Khí Hải cảnh mới có thể tìm hiểu. Một số ít Kiếm giả Hóa Khí cảnh tuy rằng có thể đem ý cảnh tăng lên tới đại thành, nhưng mà tuyệt đại đa số chỉ đạt tới được bảy thành, khả năng đạt tới tám thành vô cùng bé.

- Hôm nay Tê Liệt ý cảnh của ta đã tăng lên năm thành, tương đương với tám thành uy năng của ý cảnh thông thường. Coi như là đạt tới cực hạn trước mắt của ta. Muốn tiến thêm một bước tìm hiểu, độ khó tăng lên gấp trăm lần. Cho dù có thể tăng lên cũng phải tốn một lượng lớn thời gian mới có thể tìm hiểu được một phần hai phần, khó có thể tìm hiểu được hơn nữa.

- Đã như vậy lúc này không nên nghĩ nhiều, không thể tiếp tục tìm hiểu được.

Nói tới đây Sở Mộ đứng dậy, đi ra cửa Ngộ kiếm thất.

Một khi Ngộ kiếm thất đóng cửa, chỉ có thể mở ra từ bên trong.

Sau khi đi ra khỏi Ngộ kiếm thất, Sở Mộ bước về phía trưởng lão trấn thủ. Trừ trưởng lão trấn thủ ra còn có một đệ tử đứng ở nơi đo, s vẻ mặt tràn ngập lo lắng, dường như có chuỵện vô cùng quan trọng vậy.

Hắn vừa nhìn thấy Sở Mộ đi tới, vẻ mặt lập tức kích động, đồng tử run rẩy, vừa sải bước đã xuất hiện bên cạnh Sở Mộ. Một câu không thèm nói, lập tức chộp lấy tay Sở Mộ.

Nếu không cảm thấy đối phương không có chút sát ý, địch ý nào, chỉ sợ Sở Mộ sẽ ra tay, dùng một kiếm tru sát đối phương.

Trưởng lão Ngộ kiếm thất lại không thèm để ý chút nào. Người nọ chộp một cái thất bại, lại vươn tay chộp tiếp. Sở Mộ nâng một cước đá ra, khiến cho đối phương bị đá bay về sau mấy thước, có chút chật vật.

Đối phương nhận được một cước của Sở Mộ, lúc này hắn mới nhớ ra một chút, biết được mình nóng vội không có nói rõ nguyên do với Sở Mộ khiến cho Sở Mộ hiểu lầm. Hắn cười khổ, vội vàng đem chuyện nói ra một lần:

- Sở Mộ, thời gian gấp gáp, phủ chủ bảo ta tới gọi ngươi nhanh chóng qua đó.

Hai mắt trưởng lão Ngộ kiếm thất mở ra, trong mắt có tinh mang lập lòe, rơi vào trên người Sở Mộ khiến cho Sở Mộ cảm thấy áp lực nặng nề.

- Đi.

Sở Mộ vốn giật mình, tiếp theo gật đầu nói. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, đệ tử Đại Kiền kiếm phủ, hắn cũng muốn mở mang một phen, nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu sức nặng.

- Được, ta dẫn đường.

Học viên này cũng vội vàng nói, lập tức dẫn đường cho Sở Mộ rời khỏi Ngộ kiếm thất, đi về phía đệ nhất viện trong nội phủ.

Đệ nhất viện nội phủ, đây là lần đầu tiên Sở Mộ tới.

Khi Sở Mộ dưới sự dẫn dắt của học viên kia đi tới đấu kiếm đài của nhất viện thì chung quanh đã tụ tập rất nhiều người. Trừ trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ và Đại Kiền kiếm phủ ở chung quanh, còn có đệ tử Đồng Kiếm bảng của hai kiếm phủ ra. Lúc này lại có thêm mấy trăm đệ tử đệ nhất viện của Đại Khôn kiếm phủ.

- Sở Mộ bái kiến Phủ chủ, đại trưởng lão và các vị trưởng lão, viện chủ.

Sở Mộ vừa đi tới đám người Phủ chủ lập tức hạ kiếm lễ.

- Sở Mộ, ngươi tới rồi sao? Miễn lễ, miễn lễ.

Đại trưởng lão vội vàng cười ha hả rồi nói, các trưởng lão cũng liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

- Sở Mộ, ngươi nhìn xem một chút, có nắm chắc đánh bại đối phương hay không?

Đoan Mộc Hành Không cười nói, ý bảo chiến đấu trên đấu kiếm đài.

Hướng Đông Lai đã sớm bị đánh bại, sau Hướng Đông Lai lại có hai người bị đánh bại. Lúc này lại có một người đang chiến đấu với nữ đệ tử của Đại Kiền kiếm phủ.

Sở Mộ gật đầu nhìn kỹ, trong mắt hắn, quỹ tích xuất kiếm của hai người trên đấu kiếm đài kia quá rõ ràng, hơn nữa phản kích, phá giải thế nào, tất cả đều nằm trong đầu hắn.

- Thế nào? Nếu như ngươi lên đài đối mặt với người này, ngươi có mấy phần thắng?

Đoan Mộc Hành Không từ tốn hỏi. Thanh âm hắn không cao không thấp, không có cố gắng che dấu. Cho nên không chỉ có người Đại Khôn kiếm phủ nghe được, mà ngay cả người Đại Kiền kiếm phủ cũng nghe được.

Vì vậy người Đại Kiền kiếm phủ nhìn qua, ánh mắt đều nhìn vào trên người Sở Mộ. Tinh mang lập lòe, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ. Nhưng mà nhìn một hồi cũng không nhìn thấu đuộc gì.

Chỉ là bọn hắn chỉ có thể chứng kiến tu vi của Sở Mộ chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, không hơn, không nhìn ra thứ gì khác. Bất quá bọn hắn cũng đang đợi Sở Mộ trả lời.

- Mười thành.

Sở Mộ nhẹ giọng trả lời, cũng không có cố gắng hạ thấp thanh âm của mình.

Đoan Mộc Hành Không và chúng trưởng lão, viện chủ liên tục giật mình. Các học viên khác trong Đại Khôn kiếm phủ cũng liên tục giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Trong mắt bọn họ, kiếm thuật của đệ tử Đại Kiền kiếm phủ phi phàm, thực lực cao thâm, vốn không phải là người mà bọn hắn có thể đối kháng. Nhìn xem, cho dù là Đinh Ngạo đứng thứ ba trên Đồng Kiếm bảng cũng bị thua. Thực lực Sở Mộ cho dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, nhưng có tiến vào được top ba hay không?

Ngẫm lại, khả năng này không lớn.

Trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ và các học viên thì kinh ngạc, sau đó là cười lạnh, vẻ mặt cười nhạo, không cho là đúng. Hiển nhiên bọn hắn đang cho rằng Sở Mộ khoác lác.

- Vị sư đệ của Đại Khôn kiếm phủ kia, không biết ngươi bài danh thứ bao nhiêu trên Đồng Kiếm bảng?

Một đệ tử của Đại Kiền kiếm phủ đột nhiên cười một tiếng rồi hỏi Sở Mộ.

- Ba mươi.

Sở Mộ lạnh nhạt nhìn đối phương, ôn hòa trả lời.

- Ba mươi?

Người Đại Kiền kiếm phủ càng thêm kinh ngạc, chợt cười không kiêng nể gì cả:

- Sư đệ quả thực có phách lực. Bài danh ba mươi cũng dám nói có mười thành nắm chắc. Theo ta thấy không bằng như vậy đi. Chờ sau khi hai người bọn hắn phân thắng bại, chúng ta cũng lên đấu kiếm đài khoa chân múa tay một hồi?

- Được.

Sở Mộ mỉm cười, không chút do dự đồng ý.

Tu vi kiếm khí của đối phương cũng là Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, trên điểm này tương xứng với hắn. Bất quá có khả năng tiến vào Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong sớm hơn hắn. Chỉ là điểm này cũng không có gì là đặc biệt.

*****

Tuy rằng không biết kiếm thuật của đối phương thế nào, nhưng mà Sở Mộ chắc chắn mình thất thắng. Chỉ cần bằng vào năm thành Tê Liệt ý cảnh cũng đủ để hắn đứng ở thế bất bại, chứ đừng nói là còn vô số thứ khác.

Mà lúc này hai người trên đấu kiếm đài cũng phân ra thắng bại, vẫn là đệ tử Đại Khôn kiếm phủ bị đánh bại, nữ đệ tử của Đại Kiền kiếm phủ chiến thắng.

- Sư muội, muội thắng liên tiếp bốn trận rồi, cũng nên thay người đi thôi. Sau đó giao cho sư huynh ta đi.

Đệ tử Đại Kiền kiếm phủ khiêu chiến Sở Mộ cao giọng nói, sau đó lập tức phi thân lên trên đấu kiếm đài.

- Sư huynh đã có hứng thú thì nhường cho sư huynh vậy. Chỉ sợ không có ai dám lên đài tái chiến.

Nữ đệ tử kia cười duyên một tiếng, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, phi thân lên, giống như chim yến, nhẹ nhàng đáp vào chính giữa đám đệ tử Đại Kiền kiếm phủ.

- Sở Mộ, đành trông vào ngươi vậy.

Đại trưởng lão vỗ nhẹ vai Sở Mộ, thanh âm có chút chờ mong, nói.

Sở Mộ gật đầu, mang theo sự chờ mong của Đoan Mộc Hành Không và vô số viện chủ, trưởng lão phi thân lên. Thân thể lóe lên, giống như là một cơn gió, nhẹ nhàng đáp xuống Đấu kiếm đài, đứng đối diện với đối phương ở phía xa.

- Phong chi ý cảnh?

Người Đại Kiền kiếm phủ lập tức giật mình, tiếp đó nhíu mày. Thân thể của Sở Mộ quả thực rất giống như lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh. Nhưng mà không có Phong chi ý cảnh chấn động, rất là kỳ lạ.

- Đây là ý cảnh gì? Chỉ cần hắn vừa xuất kiếm là có thể biết rõ.

- Ta ở trên Đồng Kiếm bảng của Đại Kiền kiếm phủ bài danh thứ ba mươi bảy. Luận bài danh quả thực không bằng vị trí thứ ba mươi trên Đồng Kiếm bảng Đại Khôn kiếm phủ của ngươi. Nhưng mà thông qua chiến đấu vừa rồi cho thấy. Top ba mươi mấy của Đại Kiền kiếm phủ chúng ta cũng có thực lực top mười các ngươi. Cho nên ta cho ngươi ba kiếm, tránh cho người khác nói ta bắt nạt ngươi.

Đệ tử Đại Kiền kiếm phủ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đột nhiên nhếch miệng cười nói.

- Một kiếm là đủ.

Sở Mộ nhẹ giọng đáp lại một câu. Hắn thực không biết những người này lấy đâu nhiều cảm giác về sự ưu việt như vậy. Thực sự cho rằng hắn xếp thứ ba mươi, thực lực chỉ có đứng thứ ba mươi hay sao?

- Ha ha ha...

Đệ tử Đại Kiền kiếm phủ khẽ giật mình, sau đó cười lớn. Tiếng cười rung trời, cười to tới mười tức rồi mới ngừng. Ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ tràn ngập vẻ châm chọc:

- Tốt, ta cũng muốn nhìn xem ngươi dùng một kiếm đánh bại ta thế nào.

- Nhìn kỹ nhé.

Sở Mộ nhẹ giọng nói, lúc này sắc mặt các đệ tử Đại Khôn kiếm phủ cũng không tốt, thậm chí còn mắng Sở Mộ.

Bọn họ vốn đã cảm thấy Sở Mộ có khả năng không phải là đối thủ của đối phương. Lúc này lại nghe Sở Mộ lớn lối, muốn dùng một kiếm đánh bại đối phương. Bọn họ cảm thấy mặt mình như bị tát một cái, khuôn mặt nóng bỏng, không còn chút mặt mũi nào.

Thua không sao, quan trọng nhất là trước khi thua còn nói lời ngưu bức như vậy.

Khác với các học viên Đại Khôn kiếm phủ, hai mắt đám người Đoan Mộc Hành Không sáng ngời, mang theo vài phần chờ mong.

Tay trái Sở Mộ nắm lấy Tốc không kiếm, tay phải rút kiếm, nhanh như thiểm điện, làm cho người ta khó có thể kịp phản ứng.

Tốc không kiếm rời khỏi vỏ, Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh trộn lẫn, đâm một kiếm về phía trước. Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu vàng nhạt to như ngón tay phá không bắn tới, nhanh tới mức tận cùng.

Liệt Không kiếm kích.

Đối phương chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo kiếm quang màu vàng nhạt xuất hiện, nhanh chóng bắn tới. Phong mang sắc bén lan tràn, làm cho hắn có cảm giác sởn hết gai ốc. Nhanh quá mức, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào né tránh, vô thức rút kiếm ngăn cản....

Kiếm quang màu vàng nhạt của Liệt Không kiếm kích giống như tia chớp phá không, uy thế vô song.

Trong nháy mắt, quá nhanh, cho dù là những trưởng lão kia cũng biết được đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia nhanh vô cùng. Đệ tử Đại Kiền kiếm phủ vô thức rút kiếm ngăn cản, một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.

Tiếp theo, một cỗ lực lượng đáng sợ bộc phát, nương theo đó là phong mang sắc bén không gì sánh nổi bức thẳng tới, xuyên thấu qua kiếm khí thượng phẩm của đệ tử Đại Kiền kiếm phủ đâm vào ngực. Nhất thời khiến cho ngực truyền ra cảm giác đau đớn như bị mũi kiêm đâm vào, phảng phất như bị xé nứt. Khí huyết sôi trào, khiến cho hắn thiếu chút nữa phu nra một ngụm máu tươi.

Hai chân không còn nằm trong sự khống chế của hắn, liên tục lui lại vài bước. Tiếp đó là hai chân và cả người bay lên, lúc rơi xuống thì đã ở bên ngoài đấu kiếm đài.

Học viên Đại Kiền kiếm phủ này cưỡng ép ngăn chặn khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn như bị xé rách. Hắn cúi đầu nhìn thì lại thấy không có chút vết thương nào, trong lòng không khỏi kinh hãi vạn phần.

Lực lượng ý cảnh, vừa rồi là hiệu quả của lực lượng ý cảnh. Đó rốt cuộc là ý cảnh gì? Lại có thể xuyên qua kiếm khí thượng phẩm của hắn ngăn cản, làm ảnh hưởng tới thân thể hắn.

- Một kiếm.

Sở Mộ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng truyền vào trong tai mọi người lại giống như sấm sét nổ vang.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm Sở Mộ đã đánh bại đệ tử bài danh thứ ba mươi bảy trên Đồng Kiếm bảng của Đại Kiền kiếm phủ. Vô cùng nhẹ nhõm, tất cả giống như ở trong mơ vậy.

Các trưởng lão Đại Kiền kiếm phủ và học viên sửng sốt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Sở Mộ trên đấu kiếm đài, thân ảnh kia đã khắc sâu vào trong lòng bọn họ.

Mà các học viên Đại Kiền kiếm phủ cũng ngây ngốc, giống như mất đi sinh cơ vậy. Hai mắt trợn ngược, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm vào Sở Mộ trên đấu kiếm đài. Trong lúc nhất thời không thể nào tin được, phảng phất như tất cả mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Đám người Đoan Mộc Hành Không và các trưởng lão, viện chủ vốn sững sờ, lập tức vui vẻ không thôi. Sở Mộ này quả thực không khiến cho bọn hắn thất vọng. Nói mười thành là mười thành, nói một kiếm là một kiếm.

- Tốt, tốt, tốt.

Một trưởng lão cảm thấy ngục ác khí trong ngực tiêu tán, rất là thoải mái, liên tiếp nói ba chữ tốt vang vọng bốn phía, giống như là sấm sét vậy.

- Sở Mộ, rất tốt.

Lại một trưởng lão quát lớn, cười ha hả không ngớt.

Các học viên Đại Khôn kiếm phủ lúc này mới kịp tỉnh táo lại, mặt mày hớn hở. Chỉ cảm thấy hãnh diện, ác khí tích tụ trong lòng tiêu tán đi không ít. Nhìn Sở Mộ một hồi, lại nhớ tới suy nghĩ trong lòng mình vừa rồi, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)