Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0388

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0388: Biết người biết mặt không biết lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi làm xong tất cả, Sở Mộ lại đi về phía trước.

Chữ trên tiểu kiếm đỏ sậm dường như lại rõ ràng hơn một ít, nhưng mà cho tới lúc hoàn toàn rõ ràng hiển nhiên còn xa không đủ, Sở Mộ cũng không biết còn phải hấp thu bao nhiêu máu tươi thì bí mật trên thanh tiểu kiếm này mới xuất hiện.

Lộ tuyến tiến lên của Sở Mộ thẳng tắp, một đường đi lên phía trước, không ngừng xâm nhập vào trong Loạn Yêu nguyên.

Càng xâm nhập vào bên trong Loạn Yêu nguyên thì yêu thú càng thêm cường đại. Chỉ cần ở trong phạm vi thừa nhận của thực lực hắn, yêu thú càng cường đại đối với bản thân hắn càng có trợ giúp.

Huống chi thanh tiểu kiếm đỏ sậm này nếu như có thể hấp thu máu tươi của yêu thú cường đại, có lẽ sẽ nhanh chóng phá giải bí mật bên trong hơn.

Bất tri bất giác, từ lúc Sở Mộ tiến vào Loạn Yêu nguyên đã được hai ngày. Loạn Yêu nguyên cũng không có địa đồ chuẩn xác, Sở Mộ cũng không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào. Hắn chỉ xác định mình đã vào trong Loạn Yêu, yêu thú gặp được trên cơ bản đều là cấp thấp cao giai và cấp thấp siêu giai.

Về phần Kim Sư kiếm vệ của Cuồng Sư bang đang tìm kiếm Sở Mộ khắp nơi. Kim Sư kiếm vệ đều nắm giữ thuật truy tung, bọn hắn sau khi nhìn qua thi thể hai mươi Kiếm giả kia, đã men theo dấu vết truy tung Sở Mộ.

Chỉ là tốc độ đi tới của Sở Mộ rất nhanh, thậm chí so với bọn hắn nhanh hơn, cho nên trong lúc nhất thời bọn hắn không đuổi kịp đuộc Sở Mộ.

Màn đêm buông xuống, tinh quang đầy trời, Sở Mộ đang nướng thịt một con yêu thú. Hỏa diễm bốc lên, từng giọt mỡ màu vàng rơi xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo. Mùi thịt thơm lừng lan tràn ra chung quanh.

- THơm quá, thơm quá, khiến cho người ta chảy nước miếng nha.

Một tiếng thét kinh hãi từ cách đó không xa truyền tới. Ngay sau đó có một đạo thân ảnh xuất hiện, thấy Sở Mộ người này vội vàng ôm quyền hành lễ với Sở Mộ:

- Thịt nướng thơm như vậy, không biết các hạ có nguyện ý chia sẻ một ít với ta hay không?

Sở Mộ vẫn không trả lời, bên khác cũng có một bóng người lắc lư, nhanh chóng tới gần.

- Tay nghề nướng thịt của các hạ quả thực không tồi, so với thịt nướng của Túy Vân lâu còn hấp dẫn hơn.

Một vị tiên sinh chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua hiền lành trầm ổn tươi cười nói với Sở Mộ, liên tục gật đầu tán thưởng.

- Đúng vậy, thịt nướng của các hạ quả thực rất thơm ngon.

Một nữ Kiếm giả tuổi trẻ, ước chừng hai mươi mấy tuổi cũng tán thán.

- Thịt nướng không tệ, nhưng thân là Kiếm giả, vẫn nên dùng tu luyện làm chủ. Chú tâm vào kỹ xảo như vậy chẳng lẽ muốn vào tửu lâu làm đầu bếp sao?

Một Kiếm giả hai mươi mấy tuổi ôn hòa nói, có chút cao cao tại thượng, giống như đang răn dạy hậu bối, mà Sở Mộ chính là hậu bối của hắn vậy.

- Vân Đại tiên sinh nói đúng, mùi vị của thịt nướng này quả thực hơn Túy Vân lâu một bậc.

Một Kiếm giả trung niên ba mươi mấy tuổi cắn một miếng, liên tục gật đầu nói.

Những người này chính là đám người bị mùi thịt nướng của Sở Mộ hấp dẫn mà đi tới.

Tổng cộng có năm người, hai nhóm người, một nhóm chỉ có một người. Nhóm còn lại có bốn người, phân biệt từ hai phương hướng khác nhau đi tới.

Sở Mộ không phải là người cự tuyệt người ngàn dặm, huống chi thịt nướng rất nhiều, chính hắn cũng không ăn hết, chia một ít cho người khác hưởng dụng cũng được. Thuận tiện còn có thể thu được một ít tin tức từ trong miệng đám người này.

Người được gọi là Vân Đại tiên sinh là một Kiếm giả trung niên, tuổi tác dường như bốn mươi tuổi, tướng mạo rất là hòa ái, thành thục mà trầm ổn, giống như đại thúc nhà bên vậy. Khiến cho người ta nhìn qua dễ dàng sinh ra hảo cảm. Nếu như người lịch duyệt thấp nhìn vào sẽ lập tức cho rằng hắn là một người đáng để tín nhiệm. Cho dù là người lịch duyệt phong phú dưới tình huống không xung đột lợi ích cũng sẽ không sinh ra địch ý với hắn.

Trong mắt Sở Mộ, kiếm khí chấn động phát ta từ trên người Vân Đại tiên sinh này nói rõ hắn là Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn, tuổi tác như vậy mà chỉ có tu vi như thế, chỉ có thể nói thiên phú tu luyện của Vân đại tiên sinh này quá tầm thường.

Bốn Kiếm giả khác lớn tuổi nhất là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, ba người còn lại chỉ chừng hơn hai chục tuổi, hai nam một nữ. Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia có tu vi Khí Hải cảnh, mà mấy Kiếm giả hai mươi mấy tuổi kia thì đều có tu vi Hóa Khí cảnh đại thành.

Khi Sở Mộ nghe được cái tên Vân Đại tiên sinh thì đã biết đối phương là người nào.

Hàn Diệp đã từng nói qua những thủ lĩnh nổi danh trong Hám Yêu thành, trừ Hung kiếm, Tàn kiếm, Huyết kiếm, Yêu kiếm kia ra cũng có một cái tên gọi là Vân Đại tiên sinh.

Đồn rằng Vân Đại tiên sinh là một người tốt, có danh tiếng vô cùng tốt trong Hám Yêu thành, Loạn Yêu sơn. Cho tới bây giờ Vân Đại tiên sinh cũng không chủ động đối nghịch với người khác. Nếu như có người cần trợ giúp, mặc kệ tu vi xuất thân của ngươi thế nào. Một khi Vân Đại tiên sinh biết rõ sẽ lập tức tương trợ. Coi như là chuyện bản thân không làm được cũng sẽ bôn ba bốn phía. Hơn nữa Vân Đại tiên sinh này am hiểu hòa giải mâu thuẫn, tuy rằng hắn không tham dự tranh đấu giữa các thế lực, nhưng mà từng dùng mặt mũi và năng lực của mình nhiều lần hỏa giải một ít xung đột sinh tử giữa các thế lực nhỏ. Lại khiến cho bọn hắn hòa giải, lưu lại một mỹ danh.

Tại nơi như Loạn Yêu nguyên và Hám Yêu thành lại có loại người tình nguyện hi sinh lợi ích của mình đi trợ giúp ngươi khác, nói ra chuyện này quả thực rất là buồn cười. Nhưng mà lại thực sự tồn tại.

Ngay từ đầu có người cười nhạo, nhưng mà dần dà, người từng được Vân Đại tiên sinh trợ giúp dần dần tăng lên, người chịu nhân tình nhiều đương nhiên cũng có thể vận dụng được một cỗ lực lượng khá lớn. Dần dà coi như là người đối với cách làm của Vân đại tiên sinh không cho là đúng, cũng sẽ không đi mà nói gì.

Nhưng mà bất kể như thế nào, ngay cả Hàn Diệp cũng có vài phần kính nể Vân Đại tiên sinh, cho rằng hắn là một người đáng giá để tôn kính.

Sau khi Sở Mộ biết được đối phương là Vân Đại tiên sinh, trong lúc nói chuyện hắn cũng từng dò xét qua. Kết hợp với một ít hành động rất nhỏ và cách ăn nói của đối phương, hắn phát hiện ra người này quả thực là trước sau như một.

Về phần bốn người khác Sở Mộ chỉ biết rõ họ của bọn hắn, là họ Lưu, về phần tên là gì cũng không rõ ràng. Mà Sở Mộ cũng không có hứng thú đi tìm hiểu rõ.

- Thịt nướng ngon như vậy há không thể có rượu làm bạn chứ?

*****

Kiếm giả trung niên ba mươi mấy tuổi kia cười ha hả nói, trong tay lập tức xuất hiện một bình rượu, đoná chừng có thể chứa hai ba cân rượu.

Sau đó hắn lại lấy ra sáu cái ly, mở nắp bình rượu, một mùi rượu thơm lừng lập tức lan tràn đi, khiến cho người ta không nhịn được hít thêm vài cái. Bởi vì hương vị này không tồi một chút nào.

Kiếm giả trung niên rót rượu vào từng cái chén một, đặc biệt còn dùng hai tay nâng một cái ly đưa tới trước mặt Vân Đại tiên sinh, vẻ mặt cung kính nói:

- Vân Đại tiên sinh, mời tiên sinh thử qua rượu này.

- Ngươi quá khách khí rồi.

Vân Đại tiên sinh vội vàng dùng hai tay tiếp chén rượu rồi nói. Tiếp đó hắn nhấp một ngụm nhỏ, hai mất nheo lại, sau mấy hơi mới gật đầu phát ra tiếng sợ hãi thán phục:

- Rượu ngon, rượu ngon. Bình thường ta rất ít uống rượu, hiểu biết về rượu cũng không quá nhiều. Nhưng mà rượu này quả thực vô cùng thuận miệng, nhu hòa.

- Vân đại tiên sinh cảm thấy ngon, vậy mời tiên sinh uống thêm.

Sở Mộ không có loại đãi ngọ này, hắn bưng chén rượu lên rồi hít. Mùi hương của rượu này quả thực say đậm lòng người. Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, miệng có cảm giác tràn ngập mùi hương.

Mấy Kiếm giả hai mươi mấy tuổi khác đều là tiểu bối, vẻ mặt bọn họ tươi cười nâng chén rượu lên. Nhưng mà hai thanh niên Kiếm giả kia, lúc nhìn về phía Sở Mộ có chút ngạo nghễ.

- Nói tới rượu ta mới nhớ ra. Có một vị bằng hữu từng đưa cho ta một hồ lô rượu, nói là Bách niên tràn nhưỡng, đáng tiếc ta không có thích uống rượu cho nên vẫn để đó, chưa từng uống qua.

Vân Đại tiên sinh giống như đột nhiên bừng tỉnh, đặt chén rượu xuống. Vừa nói, trong tay lập tức xuất hiện một hồ lô màu đỏ, hắn nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong có tiếng nước truyền ra, hắn còn nhìn qua Sở Mộ.

- Bách niên trần nhưỡng?

Hai mắt Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia đột nhiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hồ lô rượu trong tay Vân đại tiên sinh.

Hắn là một người thích uống rượu, rượu trong tay hắn chỉ có mười năm mà thôi. Bách niên trần nhưỡng a, đó là loại rượu gì chứ?

- Hôm nay gặp là có duyên, lại có cơ hội ăn thịt nướng ngon như vậy, ta cũng không có gì có thể lấy ra. Duy chỉ có bách niên trần nhưỡng này là có thể mang ra cho mọi người nhấm nháp một chút.

Vân Đại tiên sinh cười ha hả, ngay sau đó hắn lấy ra năm chén rượu:

- Chén rượu này cũng là bằng hữu ta đưa, hắn nói muốn uống rượu này cần phải dùng loại chén đặc chế này mới có thể đem hiệu quả của rượu hiển hiện ra toàn bộ. Bất quá ta chưa từng uống qua cho nên cũng không biết. Hôm nay để cho chư vị nghiệm chứng dùm ta một phen vậy.

Nói xong, Vân Đại tiên sinh mở nút rượu. Lập tức có một mùi hương càng thêm say lòng người tràn ra, nhất là Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia, vẻ mặt càng thêm say mê, con sâu rượu trong người nhảy loạn lên.

- Bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong Vạn Yêu nguyên, tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm. Cho nên chén rượu này các vị chỉ nên nhấm nháp một chút. Đợi sau khi trở về Hám Yêu thành, chúng ta sẽ tìm chỗ chè chén một phen.

Vân Đại tiên sinh nói xong, mới rót rượu ra năm cái chén.

Chính hắn cũng rót một ly, bất quá lại là ly gốm sứ trước đó.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi không thể nào chờ đợi được mà bưng chén rượu bằng đồng lên. Hắn chỉ mới chỉ hít hà đã có cảm giác như trở thành tiên. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, để cho ngụm rượu nhỏ kia quẩn quanh trong miệng, hai mắt cũng nhắm lại, đang đắm chìm trong thưởng thức.

Lại nói, tuy rằng Sở Mộ không ham rượu, nhưng mà hoặc ít hoặc nhiều cũng biết uống một chút. Mỗi một nam nhân trong sâu thẳm đều có tâm lý phức tạp đối với rượu, nhìn thấy rượu ngon như vậy cũng khó tránh khỏi có chút độn g tâm.

Nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, Sở Mộ lập tức cảm thấy lỗ chân lông mình như nổ tung. Cảm giác thoải mái giống như nước lan tràn toàn than hắn.

Vài tiếng rên rỉ truyền tới, rõ ràng là hai thanh niên Kiếm giả hai mươi mấy tuổi kia đã uống rượu. Bọn hắn cũng đều đắm chìm trong rượu này, nhất là nữ Kiếm giả kia thì khuôn mặt hồng lên. Hai mắt mở ra, trong mắt có gợn sóng lưu chuyển, hết sức xinh đẹp.

Vân Đại tiên sinh bưng chén rượu cũng không có uống, mà nhìn vẻ mặt mọi người. Đợi tới khi bọn hắn có người tỉnh táo lại, nhìn về phía hắn thì hắn mới đem chén rượu đưa lên miệng rồi uống một ngụm.

- Thực là rượu ngon nha.

Vân Đại tiên sinh phát ra tiếng sợ hãi thán phucjd dầu tiên, có cảm giác như vô cùng mỹ mãn.

- Nếu không phải đang ở trong Loạn Yêu nguyên, quả thực ta muốn say một lần.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi nói, lại uống một ngụm nhỏ.

Rượu đã được trăm năm, thuần hậu vô cùng, chỉ có thể chậm rãi uống. Nếu như thoáng cái uống một ly vào trong bụng, chỉ sợ người cũng phải choáng váng.

Mọi người lại ăn mấy ngụm thịt nướng, ước chừng qua một lát. Vân Đại tiên sinh đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị:

- Chư vị, không bằng các vị ngoan ngoãn giao ra bảo vật trên người cho ta đi.

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc khó hiểu.

- Vân đại tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia hỏi, Sở Mộ thì khẽ cau mày.

- Rượu này của ta đâu có dễ uống như vậy. Phải biết rằng vì chế loại rượu này ta đã bỏ vào không ít linh dược, tốn rất lớn. Các ngươi đã uống, vậy thì phải trả tiền.

Vân Đại tiên sinh vứt chén rượu trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng quái dị, dường như đang trào phúng, cười:

- Đúng rồi, vì giữ danh xưng Vân Đại tiên sinh tốt đẹp của ta, nhất định không thể để cho các ngươi còn sống rời đi.

Nói xong, một cỗ sát khí lạnh lẽo vô cùng tuôn ra, sát khí nồng đậm như vậy chứng minh người chết dưới tay hắn tuyệt đối có hơn mấy trăm.

Lời này nói ra khiến cho mọi người biến sắc, ngay cả Sở Mộ cũng biến sắc. Hắn thật không ngờ thị kiếm nhìn người rất chuẩn của hắn lại có một lần phạm sai lầm như vậy. Người gọi là Vân Đại tiên sinh này không ngờ lại là một tên tặc chính hiệu.

- Đáng chết.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi giận dữ rút kiếm, một kiếm chém về phía Vân đại tiên sinh. Vân đại tiên sinh không tránh, khi kiếm kia chém tới nửa đường thì lập tức dừng lại. Toàn thân Kiếm giả ba mươi mấy tuổi run lên, lập tức toàn thân mất đi lực lượng, trở nên mềm nhũn. Kiếm khí trong kinh mạch cứng lại, bất động.

- Rượu của ta gọi là ngưng khí tô cốt tửu, quả thực là rượu ngon. Cũng không đưa bản thân người ta vào chỗ chết, chỉ có làm cho người ta tạm thời mất đi năng lực hành động. Nửa canh giờ sau sẽ chậm rãi khôi phục. Đáng tiếc các ngươi không có nửa canh giờ này đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)