Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0042

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0042: Lại là đệ nhất Chưởng viện rung động
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chấp pháp trưởng lão nói một phen, giống như là chấm dứt lần sinh tử đấu kiếm này. Bốn vị trưởng lão đứng dậy rời đi. Nhưng trong lòng vẫn chấn động như cũ. Trưởng lão Lăng Phong viện lúc rời đi còn đặc biệt nhìn Sở Mộ vài lần, càng nhìn càng thỏa mãn.

Sở Mộ đi qua thi thể Vương Phong, đi xuống kiếm đài, bước đi về phía trước. Đệ tử Lăng Phong viện tự giác tránh ra một con đường, giống như nghênh đón vương giả, để cho Sở Mộ đi qua. Bọn họ im lặng như tờ, nhưng mà ánh mắt bọn họ nhìn qua Sở Mộ tràn ngập sùng kính.

Chỉ có ánh mắt Tề Bạch vô cùng phưc tạp, oán hận không cam lòng.

Dần dần, Sở Mộ đi xa, đệ tử nội môn ba viện đều dõi theo bóng lưng Sở Mộ rời đi, từ thân ảnh thẳng tắp như kiếm kia bọn họ cảm giác được một vẻ kiêu ngạo, giống như kiếm vậy, lại có một loại sắc bén như là kiếm, muốn xuyên thủng cả bầu trời.

Trong lúc bất tri bất giác bọn họ đều tưởng tượng, Sở Mộ chấn động nội môn, làm chấn động kiếm phái.

Về phần Vương Phong, đã chết, tất cả mọi chuyện đều theo gió mà tiêu tán. Tất cả vinh quang đều bị chôn vui, trở thành bụi bặm.

Kiếm là hung khí. Kiếm thuật là thuật giết chóc.

Chuyện này lan truyền ra ba viện, mỗi một đệ tử, trưởng lão, chưởng viện của ba viện đều biết. Thậm chí ngay cả chủ điện và ngoại môn mơ hồ cũng nghe nói.

- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc... Đây quả thực là một nhận định hoàn mỹ a...

Trưởng lão Kiếm Các sau khi lặp lại một lần, khẽ mỉm cười lầm bầm nói:

- Sở Mộ này quả thực khiến cho ta ngạc nhiên không ngừng.

Đệ tử nội môn ba viện cũng đem câu nói kia của Sở Mộ ghi nhớ trong lòng. Có lẽ bọn họ không có cách nào cảm nhận được sự ảo diệu trong đó. Nhưng mà bọn họ cảm giác những lời này rất có khí thế, có một loại cảm giác sắc bén bức nhân. Bởi vậy không ít đệ tử nội môn luôn treo câu này ở cửa miệng, còn có một ít đệ tử nội môn trước khi luyện kiếm thuật đều nói câu này. Dường như càng thêm khí thế, khi luyện kiếm dường như càng thêm chăm chú, càng thêm hữu hiệu vậy.

...

Trong lầu các số chín mươi mốt của Lăng Phong viện, Lý Vi đem đồ ăn thơm ngát tới lầu hai, để cho Sở Mộ ăn. Hai mắt Lý Vi mở lớn, tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ.

- Sư huynh, kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc. Những lời này càng nghe càng cảm thấy như có chút khí khái, dường như còn ẩn chứa đạo lý to lớn nào nha.

Lý Vi lè lưỡi, nói, bộ dáng tung tăng như chim sẻ:

- Còn nữa, hiện tại ở bên ngoài đều nói tới sư huynh, nói sư huynh là đệ nhất nhân trong đám đệ tử kiếm thuật của ba viện. Chỉ có sư huynh Tiêu Thiên Phong của Lăng Phong viện chúng ta là có thể so sánh được với huynh a.

Sở Mộ nghe vậy chỉ cười cười, lơ đễnh. Cái gì mà kiếm thuật đệ nhất, đệ nhất nội môn cơ chứ? Những thứ này hắn cũng không thèm để ý tới, bất quá chỉ là hư danh mà thôi. Hư danh chỉ mang tới những phiền toái không đáng có.

Chỉ có kiếm đạo, kiếm thuật mới là chân thực.

Hắn cũng không biết, hiện tại ba viện nội môn đang kịch liệt tranh luận, về cách nói đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện nội môn của Sở Mộ có là thật hay không. Có người cho rằng là thực, tuyệt đối là thực. Có người lại cho rằng không quá thực tế, bởi vì trong ba nội viện vốn đều có một đệ tử lợi hại nhất.

Lăng Phong viện vốn có Tiêu Thiên Phong lợi hại nhất, Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, một tay kiếm thuật đánh khắp Lăng Phong viện không có địch thủ. Mà Minh Lôi viện và Bích Thủy Viện đều có một gã đệ tử lợi hại nhất. Tu vi bát đoạn đỉnh phong, kiếm thuật kinh người.

- Đúng vậy, đám người sư huynh Tiêu Thiên Phong quả thực vô cùng lợi hại, nhưng mà các ngươi cho rằng bọn họ có thể làm được chuyện dùng tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn sơ kỳ dưới tình huống không có bị thương, chém giết bát đoạn đỉnh phong, hơn nữa lại là một đối thủ có một môn kiếm thuật trung giai đã đại thành hay sao?

Vấn đề này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc, cho dù là đám người ủng hộ Tiêu Thiên Phong cũng không dám nói đám người Tiêu Thiên Phong có thể có chiến tích như vậy. Phải biết rằng tu vi kiếm khí Bát đoạn sơ kỳ là gấp đôi Thất đoạn sơ kỳ a. Bát đoạn đỉnh phong càng gấp hơn ba lần Thất đoạn sơ kỳ, lại tính cả độ tinh thuần của kiếm khí thì chênh lệch lại càng lớn.

Kiếm thuật như thế nào mới có thể bỏ qua chênh lệch tu vi gấp bội, dưới tình huống không bị thương mà chém giết cường địch? Duy chỉ có Sở Mộ mà thôi.

- Hừ, đừng quá đắc ý, đợi khi Hà sư huynh trở về, tự nhiên sẽ tới chỗ Sở Mộ đòi công đạo.

Đây là tiếng lòng của một ít đệ tử Minh Lôi viện.

...

- Ngươi chính là Sở Mộ sao? Quả nhiên không giống bình thường.

Tinh mang trong hai mắt Lăng Phong chưởng viện bắn ra, như bảo kiếm bức người, rơi vào trên người Sở Mộ. Khiến cho Sở Mộ có chút cảm giác đau đớn, giống như có vô số những thanh lợi kiếm sắc bén nho nhỏ đang cắt trên da thịt hắn, ngay cả Kiếm khí hộ thể cũng không thể làm gì.

Chưởng viện Lăng Phong viện là một người trung niên thân thể cao lớn, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, thân thể thon dài, tướng mạo khiến cho người ta có cảm giác khiêm tốn. Một thân áo dài màu xanh càng phiêu dật, phong lưu.

Sau khi Sở Mộ dùng xong bữa tối, đang ngồi nghỉ ngơi thì một vị chấp sự tới, nói rõ chưởng viện Lăng Phong viện triệu kiến. Sở Mộ lập tức tới đây, nhìn thấy chưởng viện Lăng Phong viện, cũng chính là người cầm quyền cao nhất Lăng Phong viện.

Vừa gặp mặt, Sở Mộ vốn đã hành kiếm lễ, nhưng mà chưởng viện Lăng Phong viện lại không nói một câu nào, luôn đánh giá Sở Mộ, cho tới bây giờ mới thốt ra được một câu.

- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc.

Một tiếng than nhẹ vang lên, hai mắt chưởng viện Lăng Phong viện càng thêm sắc bén:

- Những lời này ngươi nghe được từ đâu

- Là Sư phụ ta truyền lại.

Sở Mộ nói.

- Sư phụ ngươi? Ngươi đã có sư phụ?

Trong thanh âm của chưởng viện Lăng Phong viện có một tia thất lạc, chỉ là rất nhanh nó đã biến mất:

- Tôn sư nhất định là một người có thành tựu cực cao trong kiếm thuật a, không biết tục danh của tôn sư là gì?

- Chưởng viện, sư phụ ta được gọi là đại sư kiếm thuật, không còn ở trên đời này. Về phần tục danh, lão nhân gia chưa từng nhắc tới.

Sở Mộ nói.

- Ài, thật là đáng tiếc, không thể quen biết một kỳ nhân như vậy. Kiếm thuật đại sư, không biết có tạo nghệ kinh hãi thế nhân như thế nào a.

Chưởng viện Lăng Phong viện thở dài, hắn cũng biết Sở Mộ trước mắt, tạo nghệ kiếm thuật có thể nói là kiếm thuật tông sư. Luận kiếm thuật hắn cũng không thể so sánh.

- Ta gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thanh danh của ngươi bây giờ quá mức vang dội, lại là đệ tử Lăng Phong viện ta. Cho nên ta muốn đặc biệt gặp một chút.

Chưởng viện Lăng Phong viện cười giải thích:

- HIện tại trong ba viện đều có tin đồn, ngươi là đệ nhất nhân kiếm thuật ba nội viện. Mà Lâm trưởng lão cũng tận mắt nhìn thấy ngươi dùng kiếm thuật tinh xảo tuyệt luân, bù đắp tu vi chênh lệch, cuối cùng dùng tu vi Thất đoạn sơ kỳ chém giết Vương Phong bát đoạn đỉnh phong. Đối với chuyện này ta rất ngạc nhiên. : Sói Già

*****

- Sau khi chưởng viện nhìn thấy ta, liệu có cảm thấy đúng với lời đồn hay không?

Sở Mộ cũng không có chút sợ hãi nào mà mỉm cười nói.

- Ngươi rất tự tin.

Chưởng viện Lăng Phong viện khẽ lắc đầu, cười cười:

- Hiện tại gặp mặt, quả thực không tệ, không giống như bình thường. Nhưng chính thức thế nào còn phải nghiệm chứng một phen, ra tay đi, xuất ra toàn lực của ngươi. Nếu như để cho ta cảm thấy rung động thì ta sẽ cho ngươi một cọc cơ duyên.

Sở Mộ nghe vậy khẽ động, không khỏi nhớ tới việc trưởng lão Kiếm Các truyền thụ kiếm thế.

Có lẽ không có trưởng lão Kiếm Các truyền thụ, lĩnh ngộ kiếm thế, đối với Sở Mộ mà nói, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng được chỉ điểm hay không rõ ràng có chênh lệch rất lớn. Tối thiểu hiện tại Sở Mộ đã định rõ mục tiêu, là tiến lên một cách rõ ràng chứ không phải là chậm rãi tìm kiếm trong mịt mờ.

Sở Mộ không chần chờ, rút kiếm ra. Thanh Phong kiếm thuật thi triển, kiếm như gió mát.

- Thanh Phong kiếm thuật không tệ....

Chưởng viện Lăng Phong viện cười nói, không chút sứt mẻ, tùy ý công kích Sở Mộ.

Sở Mộ cũng biết, chưởng viện Lăng Phong viện chắc chắn là cao thủ Hóa Khí cảnh, coi như hắn dùng hết toàn lực cũng không có cách nào làm gì được mảy may. Bởi vậy hắn mới không nương tay, thi triển ba sát chiêu của Thanh Phong kiếm thuật.

Chưởng viện Lăng Phong viện cũng không có động chút nào, ba đại sát chiêu của Thanh Phong kiếm thuật cũng không có cách nào làm gì được hắn.

- Đúng rồi, Thanh Phong kiếm thuật viên mãn, ngươi càng khiến cho ta kinh ngạc hơn. Danh xưng đệ nhất nhân kiếm thuật đệ tử ba viện ngươi hoàn toàn xứng đáng. Nhưng mà thứ khiến cho ta cảm thấy rung động vẫn không đủ, vẫn còn thiếu một chút.

Chưởng viện Lăng Phong viện cười nói, ngay cả một chút chéo áo của hắn cũng chưa từng động một chút nào, hắn nói:

- Còn có thủ đoạn cường đại nào hơn không?

Thủ đoạn cường đại hơn? Đương nhiên là có.

Lúc trận chiến với Vương Phong, Sở Mộ không có sử dụng thứ gì khác ngoài kiếm khí. Hiện tại hắn cũng không định vận dụng. Nhưng mà vừa rồi hắn thi triển Thanh Phong kiếm thuật cũng không có dung nhập huyền diệu của gió.

- Ta còn có một chiêu.

Sở Mộ nói ra, chợt tiến vào trạng thái đặc thù nào đó, Bách Luyện kiếm lăng không vẽ một cái, bỗng nhiên gió bắt đầu thổi, một cái phong nhận dài gần một mét, màu xanh nhạt bỗng nhiên được ngưng tụ, chém về phía trước.

Hai mắt chưởng viện Lăng Phong viện mở to ra, tràn ngập khiếp sợ cùng không thể nào tưởng tượng nổi. Vẻ mặt kích động vô cùng, bờ môi run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ giống như phát hiện trân bảo hiếm thấy.

Tuyệt chiêu Thanh Phong Tuyệt Sát, thân ảnh chưởng viện Thanh Phong viện lóe lên, giống như quỷ mị xuất hiện bên người Sở Mộ, làm cho Sở Mộ giật mình. Nhất là ánh mắt chưởng viện Lăng Phong viện tỏa sáng lập lòe, giống như là một kẻ tham tiền đột nhiên nhìn thấy một đống lớn hoàng kim vậy.

- Phong, ý cảnh của phong. Không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ được ý cảnh của phong.

Chưởng viện Lăng Phong viện kích động tới mức khó có thể kiềm chế.

Thật lâu sau, chưởng viện Lăng Phong viện mới bình tĩnh lại được, chỉ là trong mắt vẫn tràn ngập rung động.

- Khó mà tin được, ngươi lại lĩnh ngộ ý cảnh của Phong, tuy rằng vẫn chưa tới một thành, nhưng mà đây quả thực giống như nằm mơ vậy...

Chưởng viện Lăng Phong viện thì thào lẩm bẩm nói, Sở Mộ không nói một câu nào, hắn mơ hồ suy đoán ra, một ít huyền diệu hắn lĩnh ngộ từ gió có khả năng gọi là ý cảnh của phong gì đó.

- Đến đây nói với ta một chút xem, sao ngươi lại lĩnh ngộ được ý cảnh của phong kia?

Chưởng viện Lăng Phong viện lúc này có thái độ với Sở Mộ so với lúc trước còn càng thêm ôn hòa, thân cận hơn rất nhiều.

Mà Sở Mộ đối với loại huyền diệu này cũng hết sức tò mò, chưởng viện Lăng Phong viện liếc mắt nhìn ra chứng tỏ đối phương vô cùng quen thuộc, có thể dễ dàng giải thích nghi hoặc. Hai bên lập tức cùng nhau thảo luận.

- Ý cảnh của phong, xem ra ta trong lúc vô tình không chỉ có lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh mà còn lĩnh ngộ vân chi ý cảnh.

Sau khi rời khỏi lầu các của chưởng viện, Sở Mộ vừa đi vừa suy nghĩ.

Từ chỗ của chưởng viện Lăng Phong, Sở Mộ tương đối rõ ràng về ý cảnh, cảm giác được trình độ lĩnh ngộ ý cảnh của mình.

Ý cảnh có ba ngàn, đây là lời nói của chưởng viện Lăng Phong viện, ý cảnh có ba ngàn loại, giống như là ba ngàn đại thế giới vậy, tất cả những thứ chứng kiến, mắt thấy tai nghe trước mắt cũng có thể là một loại ý cảnh.

- Phong chi ý cảnh của ta đã lĩnh ngộ một thành, mà Vân chi ý cảnh vẫn chưa tới một thành, nhiều lắm chỉ nửa thành.

Sở Mộ nói tình huống mình làm sao lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cho chưởng viện Lăng Phong viện nghe, làm cho chưởng viện Lăng Phong viện lần nữa cảm thấy sợ hãi, rung động.

Trong khi tu luyện kiếm thuật trung giai không ngờ lại có thể lĩnh ngộ ý cảnh. Chuyện này khó mà tin được a.

Loại cao thủ Hóa Khí cảnh như chưởng viện Lăng Phong viện này rất rõ ràng một điểm, càng là kiếm thuật đẳng cấp cao, lại càng dễ lĩnh ngộ ý cảnh. Nói đơn giản, kỳ thực kiếm thuật chính là đem ý cảnh vô hình chuyển biến thành một thứ có thể tu luyện được. Tu luyện kiếm thuật cũng không chỉ có lĩnh ngộ kiếm, mà cũng là đang lĩnh ngộ ý cảnh.

Chỉ là kiếm thuật giai đoạn trung giai, cao cấp, cấp thấp, tương đối đơn giản, cơ hồ không ẩn chứa ý cảnh nào, cơ hồ không thể nào lĩnh ngộ ra ý cảnh. Chỉ có tới siêu giai mới bắt đầu ẩn chứa một tia ý cảnh rất nhỏ, nhưng mà muốn từ kiếm thuật siêu giai lĩnh ngộ ra ý cảnh cũng vô cùng khó khăn, ít có khả năng, trừ phi ngộ tính gần như yêu nghiệt.

Nhưng mà Sở Mộ lại đơn giản từ trong một môn kiếm thuật trung giai, còn là lần đầu tiên tu luyện nguyên vẹn có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh, bất luận một người nào lĩnh ngộ ý cảnh đều sẽ cảm thấy khó mà tin tưởng nổi. Chưởng viện Lăng Phong vô cùng sợ hãi, thán phục. Ngộ tính của Sở Mộ quá kinh khủng.

Ngoài hưng phấn ra, chưởng viện Lăng Phong viện còn tự nhận mình không có tư cách thu Sở Mộ làm đồ đệ, cho nên đoạn tuyệt phần tâm tư này. Lại đem quá trình mình lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cùng với đủ loại thể ngộ... toàn bộ đều giao cho Sở Mộ, làm cho Sở Mộ vốn chỉ lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh gần một thành trực tiếp trở thành một thành, thậm chí còn được củng cố vững chắc.

Sở Mộ cũng không nói cho chưởng viện Lăng Phong viện biết hắn trừ Phong Chi ý cảnh ra còn lĩnh ngộ Vân chi ý cảnh, nếu không hắn không biết đối phương sẽ rung động thành hạng gì nữa. Bởi vì có một điểm có thể khẳng định, sau khi lĩnh ngộ một loại ý cảnh, muốn lĩnh ngộ loại thứ hai, thứ ba, độ khó sẽ không ngừng tăng lên.

- Tuy rằng lĩnh ngộ ý cảnh, nhưng mà muốn tăng trưởng, lại vô cùng khó khăn. Dựa theo lời chưởng viện nói, hắn lĩnh ngộ ý cảnh vài chục năm, đến nay cũng chỉ lĩnh ngộ được ba thành mà thôi.

Sở Mộ thì thào lẩm bẩm:

- Chưởng viện ở Lệ Phong nhai lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, dựa theo lời hắn nói, Lệ Phong nhai này nhất định sẽ có trợ giúp đối với việc lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh của ta. Đã như vậy ta sẽ tới Lệ Phong nhai một chuyến. : Sói Già

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)