Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0462

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0462: Vương giả Kiếm Hào vô địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Dù là trời tuyết hay ánh sáng ban ngày đều biến mất, chỉ có hắc ám bao phủ, một trăng khuyết ám kim cực kỳ rực rỡ, khoảnh khắc phá tan hắc ám chém hướng Diêm Ngọc Nhu.

Khuôn mặt tựa núi băng vạn năm của Diêm Ngọc Nhu bỗng thay đổi hẳn, nàng chém ra hàn băng chẳng những không công kích Sở Mộ ngược lại đánh về phía nàng. Chiêu kiếm kỹ thứ hai của Diêm Ngọc Nhu thì đánh sang một bên, đó là chỗ của ảo giác.

Quan trọng nhất là đòn phản kích của Sở Mộ đã ập đến, Diêm Ngọc Nhu đã thấy mười hai lần uy lực của trăng khuyết ám kim hơn mười thước rồi.

Vì không muốn đụng độ kiếm kỹ của Sở Mộ nên Diêm Ngọc Nhu mới nghĩ ra chiến thuật này, lợi dụng ưu thế của bản thân đóng băng mặt đất, khiến tốc độ của mình phát huy đến mức tận cùng, xung quanh tràn đầy khí lạnh ảnh hưởng tính linh hoạt của Sở Mộ đôi chút.

Tăng mạnh bản thân, suy yếu đối phương, đây là sách lược cực kỳ chính xác và còn bất ngờ, Diêm Ngọc Nhu khẳng định mình có tám phần xác suất thắng.

Tiếc rằng Diêm Ngọc Nhu đã xem thường Sở Mộ, hắn cũng coi thường hắn.

Phi Hồng Huyễn Không Bộ đệ nhị giai tinh diệu hơn đệ nhất giai gấp mười lần.

Diêm Ngọc Nhu phản ứng cực nhanh, chân trượt mặt băng sang bên kia, hàn băng oanh kích ập đến vụt qua một bên làm mái tóc đen dài bay lên. Diêm Ngọc Nhu cố gắng rút về nhát kiếm đâm ra, vì trăng khuyết ám kim rất gần với nàng, trừ phi nàng tăng tốc độ lên gấp hai không thì chẳng cách nào né thoát nó được.

Kiếm vẽ một vòng trước mặt, kiếm khí băng hệ hỗn hợp với Băng chi ý cảnh, tấm gương hình tròn mặt cắt kim cương hiện ra trước mắt Diêm Ngọc Nhu.

Băng Cực, Hàn Băng Kính!

Hàn Băng Kính là kiếm chiêu phòng ngự duy nhất trong Băng Cực kiếm thuật của Diêm Ngọc Nhu, lực phòng ngự siêu mạnh.

Bùm!

Chấn Thạch Dao Động Kiếm chém vào Hàn Băng Kính, trong phút chốc Hàn Băng Kính rung rung, từ giữa nổ tung thành vô số băng trùy trùng kích bốn phương tám hướng. Lực lượng oanh kích mãnh liệt đập vào người Diêm Ngọc Nhu đánnh nát kiếm khí hộ thể của nàng, làm cả người nàng bay ngược ra.

Thực lực của Diêm Ngọc Nhu cường đại nên không đập vào phong cấm cũng không khục ngã, có điều mặt nàng tái xanh, khóe môi chảy máu, một kiếm kia chấn động tổn thương nội tạng của nàng. Diêm Ngọc Nhu biến sắc mặt, nàng cảm giác trong cơ thể có một kiếm khí quỷ dị không ngừng xâm thực phá hư, nàng buộc phải điều động kiếm khí băng hệ trấn áp.

Không gian tĩnh lặng, ai nấy xoe tròn mắt không nói nên lời.

Thật lâu sau Diêm Ngọc Nhu mở miệng nói:

- Ngươi thắng.

Ngữ điệu lạnh lẽo như đóng băng người.

Diêm Ngọc Nhu dứt lời, một con rồng khí vận lao ra khỏi người Sở Mộ bay hướng nàng, khi quay lại đã cỡ ba trượng.

Trần Bất Nhị thầm nhủ:

- Ý thức chiến đấu thật đáng sợ.

Trận chiến giữa Sở Mộ và Diêm Ngọc Nhu trong toàn quá trình chỉ mất mấy giây, thoạt trông không có điểm gì khác lạ nhưng cao thủ như Trần Bất Nhị mới nhìn ra ảo diệu trong chớp mắt đó.

Phản ứng của Sở Mộ, trong hoàn cảnh tồi tệ với mình mà hắn nắm bắt thời cơ chính xác nhất, né tránh rồi phản kích, dù chỉ lệch một giây cũng không được.

- Thực lực đúng là giỏi, đáng để ta ra tay.

Ngạo Hành Vân mỉm cười nói:

- Nhưng không biết có thể đỡ nổi bao nhiêu kiếm của ta.

Lục Nguyên cười tủm tỉm không nói tiếng nào, mắt liếc hướng Đại Càn Kiếm phủ, nhìn Liệt Không Dương chằm chằm. Trong lòng Lục Nguyên chỉ có một đối thủ: Liệt Không Dương, những người khác, dù là Ngạo Hành Vân cũng không lọt vào mắt gã.

Liệt Không Dương không chút biểu tình, thực lực nhiêu đó không đáng gì với gã.

Có lẽ Lục Nguyên miễn cưỡng khiến gã đánh thêm hai kiếm, chỉ có thế.

Đến bây giờ Sở Mộ liên tục thắng mười ba trận, khá khó khăn để đánh bại Diêm Ngọc Nhu, đặc biệt vẫn chỉ dùng một kiếm.

Công nhận Diêm Ngọc Nhu xui, đánh với ai không được lại đụng ngay Sở Mộ. Tê Liệt ý cảnh của Sở Mộ tuy chưa đến viên mãn nhưng đã cao tới chín phần tám, gần viên mãn, uy năng tương đương với Kim chi ý cảnh mười hai phần tám.

Bằng vào uy lực ý cảnh thì Băng chi ý cảnh của Diêm Ngọc Nhu nhờ băng cực kiếm thể tăng phúc cũng đến mười hai phần Thủy chi ý cảnh, chênh lệch không lớn với Sở Mộ.

Về kiếm kỹ tinh diệu cũng không thua Chấn Thạch Dao Động Kiếm của Sở Mộ, tu vi kiếm khí thì Diêm Ngọc Nhu hơn hắn một chút.

Đặc biệt kiếm kỹ Băng Cực của nàng có băng cực kiếm thể tăng phúc nâng cao uy lực lên càng đáng sợ hơn.

Nhưng không chịu nổi Sở Mộ có Chấn Thạch Kình viên mãn.

Chấn Thạch Kình viên mãn có uy lực cực mạnh, không thua gì ý cảnh viên mãn thông thường.

Điều này định trước uy lực của Chấn Thạch Dao Động Kiếm mạnh hơn kiếm kỹ Băng Cực của Diêm Ngọc Nhu nhiều. Nhưng nếu tách Chấn Thạch Kình ra thì uy lực kiếm của Sở Mộ không bằng kiếm kỹ Băng Cực của nàng.

Tất cả lực lượng kết hợp lại cộng thêm nắm chắc thời cơ, khống chế toàn chiến cuộc, cuối cùng hoàn thành đòn phản kích đơn giản trong mắt mọi người nhưng thật ra rất khó khăn.

Sở Mộ ở trong phòng mình, vừa nghiệm lại cuộc chiến với Diêm Ngọc Nhu vừa tiếp tục tham ngộ Tê Liệt ý cảnh.

Khi tăng ý cảnh lên đến viên mãn thì uy lực càng mạnh hơn.

Như so sánh giữa Tê Liệt ý cảnh chín phần tám và chín phần chín, không cách nào so chín phần chín với mười phần được, đó là sự khác biệt về chất.

Rồng khí vận dài ba trượng gia cố làm ngộ tính của Sở Mộ khủng khiếp hơn, qua một buổi tối Tê Liệt ý cảnh tăng lên chín phần chín, thực lực tăng cao rất nhiều.

Sở Mộ nghỉ ngơi một chốc thì trời sáng, cuộc chiến tranh giành khí vận ngày thứ mười bốn sắp bắt đầu.

Bây giờ trọng điểm quyết chiến rơi vào bốn Kiếm Hào chưa từng thua, quyết chiến của người khác thành phông nền, cũng bất đắc dĩ.

Theo quy luật trước kia thì khi bốn người phân ra thắng thua, quyết định ai là người mạnh nhất thì cuộc chiến tranh giành khí vận sẽ kết thúc.

Sở Mộ phỏng chừng quyết chiến hôm nay chắc chắn bốn người sẽ đụng nhau, nhưng không biết ai với ai.

Quyết chiến mấy trận rồi Long trưởng lão lớn tiếng tuyên bố, Liệt Không Dương và Ngạo Hành Vân lắc người đến trên đấu kiếm đài.

Trong phút chốc nguyên Quyết Thiên kiếm trường nổ tung, tiếng hò reo như sóng triều thi nhau lên cao vui.

Hai vị Kiếm Hào hạng ba và hạng nhất rốt cuộc đụng độ.

Chiến ý như ngọn lửa rực cháy trong mắt Ngạo Hành Vân, gã rút kiếm chỉ thẳng vào Liệt Không Dương, tiếng quát như sấm sét:

- Liệt Không Dương, ta đợi giây phút này lâu lắm rồi!

Liệt Không Dương thì bình tĩnh nói:

- Ta không mong đợi gì.

Người quen thuộc Liệt Không Dương sẽ không bị bộ dạng này của gã lừa, người được gọi là Phần Thiên Kiếm Hào sao có thể nhàn tản vậy được, chẳng qua gã coi rẻ thực lực của đối thủ nên mới thế.

*****

Khóe môi Ngạo Hành Vân cong lên:

- Rất nhanh ngươi sẽ lấy lại câu nói này.

Phong quang đáng sợ bắn lên trời, kinh thiên động địa, thuần túy hơn, hư ảo hơn, sắc bén hơn kiếm thế, nó có thể chém hết tất cả.

- Kiếm ý!

- Ba phần kiếm ý!

Tất cả Kiếm Giả nhận ra kiếm ý đều sửng sốt, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Một số người đã suy đoán từ trước nhưng đoán mãi chỉ là đoán, thấy tận mắt mới rung động.

- Quả nhiên lĩnh ngộ kiếm ý.

Bách Lý Giang Hà lắc đầu, mặt tràn đầy chua xót nói:

- Ngạo Hành Vân hạng ba đã lĩnh ngộ kiếm ý thì Lục Nguyên hạng hai, Liệt Không Dương hạng nhất càng miễn bàn.

Một trưởng lão khuyên nhủ:

- Phủ chủ, thật ra Sở Mộ liên tục thắng mười ba trận đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng ta, dù có dừng bước tại đây thì chúng ta cũng nên cảm thấy mừng đi.

Trần Bất Nhị liếc qua Sở Mộ, thầm khó hiểu vì gã không thấy nét mặt của hắn có gì lo âu, ngược lại mắt hắn lóe tia kinh ngạc, có chút kích động và chiến ý.

Trần Bất Nhị thầm nghĩ:

- Không lẽ Sở Mộ cũng lĩnh ngộ kiếm ý?

Giây sau Trần Bất Nhị lắc đầu thầm nhủ không thể nào.

Trần Bất Nhị kinh tài tuyệt diễm nhưng đột phá đến Cửu Chuyển cảnh mới lĩnh ngộ kiếm ý, gã sâu sắc biết lĩnh ngộ kiếm ý khi ở Khí Hải cảnh là khó khăn cỡ nào.

Trần Bất Nhị biết trong ngàn năm Kiếm Giả nguyên Đông Kiếm Vực có thể lĩnh ngộ kiếm ý khi ở Khí Hải cảnh chưa đến mười người, toàn bộ Đại Khôn vương triều không có một người.

Liệt Không Dương mắt lóe tia sáng, mỉm cười nói:

- Ngươi khiến ta có chút hứng thú.

So với lười nhác vừa rồi thì dường như Liệt Không Dương hơi nghiêm túc một chút.

Kiếm ý vọt lên trời cao, Ngạo Hành Vân chém nhát kiếm:

- Nếu ngươi không lấy thực lực thật sự ra thì ngươi sẽ thua.

Nhát kiếm này như xé mở không gian đằng trước.

Liệt Không Dương rút kiếm phản kích, cũng có dao động kiếm ý, một phần kiếm ý.

Hai kiếm khí ẩn chứa kiếm ý triệt tiêu nhau. Ngạo Hành Vân đột nhiên xuất hiện giữa không trung, từ trên cao chém kiếm xuống. Thoáng chốc khí thế mênh mông giáng lâm, ánh sáng tím mắt thường trông thấy như một vệt thiên thủy không thấy đầu cũng chẳng thấy cuối.

Nhát kiếm này có mười phần Lôi chi ý cảnh, có hồn hoặc kiếm khí tinh thuần tu luyện từ kiếm khí quyết trung phẩm địa giai, còn hòa nhập kiếm ý vào, còn có kỹ xảo tổng kết từ ba cơ sở này tụ thành một chiêu kiếm kỹ uy lực cường đại.

Nhát kiếm này cho người cảm giác không thể né tránh vì ngươi không thể điểm khởi đầu hoặc điểm cuối, như thể mặc cho ngươi ở đâu cũng sẽ bị đánh trúng.

Kiếm kỹ của Kiếm Hào: Nhất Tuyến Thiên.

Mặt Liệt Không Dương lộ ý cười:

- Hơi thú vị.

Liệt Không Dương không né tránh, bước chân không di chuyển. Kiếm khí của Liệt Không Dương chĩa xuống, kiếm chém lên.

Bình thường không có gì lạ, trong phút chốc một vệt sáng đỏ cắt ngang thiên địa.

Kiếm này có mười phần Hỏa chi ý cảnh, có kiếm khí hồn hoặc càng tinh thuần hơn tu luyện từ kiếm khí quyết thượng phẩm địa giai, có kiếm ý cùng đẳng cấp với Ngạo Hành Vân gia cố.

Kiếm kỹ của Kiếm Hào: Diễm Thiết.

Nhiều người kích động nói:

- Liệt Không Dương ra kiếm kỹ!

Vì quyết chiến cho đến bây đây là chiêu kiếm kỹ chính thức của Liệt Không Dương.

Diễm Thiết hiện ra, thiên địa như bị kiếm quang màu đỏ nóng cháy đáng sợ rạch đôi.

Ánh sáng tím chém ngang, ánh sáng đỏ chém dọc giao nhau thành thập tự đỏ và tím.

Bóc!

Có tiếng như bọt nước bể, ánh sáng tím bị ánh sáng đỏ chém từ giữa bay qua hai bên trái phải của Liệt Không Dương đánh vào phong cấm, sóng gợn dao động không ngớt.

Ánh sáng đỏ chém vào Ngạo Hành Vân lơ lửng giữa trời, gã cảm giác thế giới trước mắt biến mất chỉ còn lại ánh sáng đỏ rực rỡ không ngừng phóng to tràn ngập trong mắt, không còn vật gì khác chen lọt được.

Chiến ý trong mắt Ngạo Hành Vân đã điên cuồng:

- Đến hay lắm!

Hai tay Ngạo Hành Vân cầm kiếm lại nâng lên giữa không trung, kiếm khí toàn thân hỗn hợp với kiếm ý tuôn ra, tia điện quấn quanh, gã như Lôi Thần giáng lâm.

Ngạo Hành Vân quát:

- Hãy đỡ nhát kiếm hết sức của ta đây!

Tiếng rống kinh thiên động địa như của Lôi Thần:

- Nhất Kiếm... Kinh Thiên!

Ngạo Hành Vân chém kiếm xuống, nhát kiếm rực rỡ hơn trăng khuyết ám kim của Sở Mộ gấp mười lần, kinh diễm gấp mười lần, uy lực trên gấp mười lần.

Nhất Kiếm Kinh Thiên!

Kiếm kỹ thành danh của Ngạo Hành Vân, cũng là kiếm kỹ mà gã sở trường nhất, một kiếm uy lực mạnh nhất, thiên địa cũng lung lay.

Kiếm này ra không thắng thì thua.

Liệt Không Dương khẽ thở dài:

- Vẫn chưa đủ.

Liệt Không Dương ngước nhìn vệt tiếp giắt ngang thiên địa mãnh liệt hơn ánh sáng tím trước đó gấp mười lần. Ánh sáng đỏ vừa tiếp xúc với ánh sáng tím liền tán loạn.

Như trời sụp đất nứt, trăng vỡ sao rơi.

Nền đất cứng rắn đã được phong cấm gia cố không chịu nổi uy áp kinh khủng, đấu kiếm đài gợn sóng từng tầng tùy thời vỡ nát.

Liệt Không Dương đứng trên đấu kiếm đài tựa như con kiến trước ánh sáng tím xuyên suốt thiên địa, rất nhỏ bé, nhưng không ai dám coi thường gã.

Tóc đen bay rối, mắt Liệt Không Dương có lửa cháy, thanh kiếm trong tay tự rực cháy lửa. Ngọn lửa từ đỏ đổi màu xanh, xanh thuần khiết.

Lô hỏa thuần thanh, điều này nói lên nhiệt độ ngọn lửa cao đến khó tin.

Vẫn là nhát kiếm từ trái sang phải, ánh sáng xanh bắn ra.

Kiếm kỹ của Kiếm Hào: Thanh Diễm Trảm.

Ầm!

Ánh sáng xanh và ánh sáng tím va chạm, nổ tung. Mọi người cảm giác như sấm sét nổ bên tai, làm cả đám choáng váng chao đảo.

Vô số pháo hoa xanh và tím bắn tung, các hỏa hoa tứ tán đánh vào phong cấm từng đợt sóng gợn tựa như mưa to.

Nhiều ánh sáng xanh và ánh sáng tím hình thành sóng xung kích hỗn hợp đẩy hướng Ngạo Hành Vân trên trời. Hiện tượng quỷ dị khiến người con ngươi co rút, nó đã thể hiện năng lực khống chế kinh người của Liệt Không Dương.

Chỉ từ điểm này là biết chênh lệch giữa Ngạo Hành Vân và Liệt Không Dương lớn cỡ nào.

Một bóng người bay ngược ra vọt lên trời rồi rớt xuống, mặt Ngạo Hành Vân tại mét.

Ngạo Hành Vân thản nhiên thừa nhận mình không bằng Liệt Không Dương:

- Vương giả Kiếm Hào quả nhiên danh xứng với thực, tuy ta còn có sức nhưng đúng là không đánh lại ngươi.

Trong nhát kiếm vừa rồi Ngạo Hành Vân đã dốc hết sức, nhìn sắc mặt Liệt Không Dương là biết gã lấy ra bảy phần thực lực đã là cao.

- Ta thua.

Dứt lời rồng khí vận bay ra khỏi người Liệt Không Dương, khi quay về thì dài gần bốn trượng.

Long trưởng lão lớn tiếng tuyên bố:

- Phần Thiên Kiếm Hào Liệt Không Dương của Đại Càn Kiếm phủ thắng!

Không cho mọi người thời gian tiêu hóa, Long trưởng lão lần nữa tuyên bố:

- Trận tiếp theo, Phá Thiên Kiếm Hào Lục Nguyên của Tiềm Long Kiếm phủ đấu với...

Long trưởng lão liếc hướng Đại Khôn Kiếm phủ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2308)