Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0484

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0484: Ai có thể bước lên tuyệt đỉnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Người này vội quét mắt nhìn quanh:

- Để ta xem... xem coi hắn có ở đây không.

Nơi này rất đông, bóng người chen chúc, muốn tìm một người không dễ, Sở Mộ đứng yên chờ.

Một lát sau người đó thu lại tầm mắt, gã nhìn Sở Mộ, lắc đầu nói:

- Hạ Du không ở đây.

Sở Mộ thấy nhức đầu:

- Không ở...

Người duy nhất biết tung tích của Tiêu Thiên Phong không có đây, trừ biết tên của đối phương ra còn lại mù tịt, không cách nào tìm người. Lần đầu tiên Sở Mộ có cảm giác bất lực.

Người đó bổ sung thêm:

- Hình như Hạ Du ở trong Thông Thiên trấn, nếu ngươi muốn gặp hắn thì có thể đi Thông Thiên trấn xem thử.

Người đó đơn giản tả đặc điểm của Hạ Du, mắt Sở Mộ sáng rực, ít ra thấy chút hy vọng.

Lúc này Sở Mộ không có chút hứng thú xông Thông Thiên Kiếm tháp.

Thông Thiên Kiếm tháp ở đây, sẽ không rời đi, khi nào xông chẳng được. Nhưng bây giờ Tiêu Thiên Phong đang bị truy sát, sớm biết gã ở đây thì sẽ sớm cứu được hơn.

Sở Mộ không để bụng việc đối địch với Táng Thiên Kiếm Môn.

Có chút rắc rối Sở Mộ không muốn trêu vào vì không cần thiết, nhưng đôi khi cần phải dây vào phiền phức.

Sở Mộ xoay người, đang định rời khỏi Thôgn Thiên sơn thì bỗng một tiếng cười sang sảng vang lên, trong tiếng cười tràn ngập bá đạo xem vạn vật như cỏ rác, tiếng người từ xa đến gần sát.

- Ha ha ha! Thông Thiên Kiếm tháp, Tông Kình Thiên ta đến đây!

Sau tiếng cười là thanh âm như sấm sét nổ vang, chữ thứ nhất còn ở chân trời xa, chữ cuối đã nổ vang bên màng tai, chấn đám Kiếm Giả tu vi yếu kém đầu váng mắt hoa.

Đám người ngước lên nhìn. Trong bóng đêmn tối tăm một bóng người từ xa nhanh như tia chớp bay tới gần, tia điện trắng vòng quanh người đì đùng, tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh và hơi thở hủy diệt vô cùng đáng sợ.

Bóng người như tia chớp trắng sáng lẫm, bùm một tiếng đáp xuống trên đỉnh Thông Thiên sơn. Mặt đất bị xới tung, từng vết nứt dài cỡ cái đùi như tia chớp uốn lượn dày đặc bò đi bốn phương tám hướng.

Mặt đất trong trăm thước sụp xuống, mặt đất này đã bị gia công cực kỳ cứng rắn, kiếm khí thượng phẩm cũng khó để lại dấu vết.

Sở Mộ dừng bước, hắn nhìn người với tư thái cực kỳ bá đạo giáng lâm.

Thoạt trông bóng dáng không quá to lớn nhưng cho người cảm giác hai vai chống dậy bầu trời. Người đó chắp hai tay sau lưng đứng trên đỉnh Thông Thiên sơn như hòa hợp làm một với ngọn núi, cảm giác lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể lay động sự bá đạo này.

Đôi mắt lấp lóe tia sáng rực rỡ, bên trong như ẩn chứa đại dương sấm sét hủy diệt hết thảy.

Tông Kình Thiên!

- Tông Kình Thiên...

Cách người này lên sân cực kỳ bá đạo, toát ra khí thế siêu khủng bố, tu vi kiếm khí cực kỳ thâm sâu. Ít nhất trong số Kiếm Giả Khí Hải cảnh mà Sở Mộ từng gặp bàn về tu vi thâm sâu thì không ai bằng Tông Kình Thiên.

Trực giác nói cho Sở Mộ rằng Tông Kình Thiên cực kỳ mạnh, hắn bây giờ không đánh lại người ta.

Sở Mộ không hề ủ rũ, ngược lại hắn mong chờ.

Phỏng chừng bây giờ Sở Mộ chưa đánh lại nổi với người xếp ba hàng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào, giờ lại xuất hiện một Tông Kình Thiên, cái tên của người này không có trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào.

Có lẽ Tông Kình Thiên không phải Kiếm Giả của Trung Ương Chủ Kiếm Vực mà từ nơi khác đến.

Vậy Tông Kình Thiên đến từ Nam Kiếm vực? Hay Tây Kiếm vực? Hoặc Bắc Kiếm vực? Hoặc là Hải Ngoại Kiếm vực cường đại mà hỗn loạn?

Sở Mộ không kịp nghĩ nhiều, hắn bước ra một bước thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ đi nhanh, chớp mắt sắp lao ra khỏi đỉnh Thông Thiên sơn.

Tông Kình Thiên lạnh lùng quát:

- Ở lại đây!

Tông Kình Thiên vươn tay chộp, năm kiếm khí cực kỳ tinh thuần ngưng tụ đặc sệt bắn ra từ năm ngón tay của gã, chúng nó xoay tít hình thành lồng giam kiếm khí chuyển động nhanh tỏa định Sở Mộ, chụp xuống đầu hắn.

Sở Mộ rợn tóc gáy, uy lực lồng giam kiếm khí cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa dao động kiếm ý mãnh liệt. Có sấm sét siêu đáng sợ dao động, nếu bị nhốt trong đó thì rất khó để đi ra.

Thân hình Sở Mộ chuyển động mấy chục lần nhưng lồng giam kiếm khí tỏa định chặt chẽ, hắn cảm giác không né tránh được.

Sở Mộ thầm quát:

- Trảm Nguyệt!

Trảm Yêu kiếm ra khỏi vỏ, hai thành mốt kiếm ý không chút giữ lại, trăng khuyết ám kim mười thước phá không chém vào lồng giam kiếm khí.

Bùm!

Lồng giam kiếm khí vỡ nát, trăng khuyết ám kim thế không thể đỡ chém về phía Tông Kình Thiên.

Tia sáng xung quanh như bị hút mất, trở nên tối tăm. Trăng khuyết ám kim tràn ngập trong mắt Tông Kình Thiên, thế giới như đã biến mất.

Tông Kình Thiên quát to, như tiếng sấm nổ vang chín tầng trời:

- Đến hay, phá cho ta!

Tóc dài bay rối, tia chớp trắng lượn lờ quanh thân Tông Kình Thiên, gã chém ra nhát kiếm.

Có tiếng xoẹt xoẹt, hắc ám như mảnh pha lê vỡ, một tia chớp trắng to lớn như giao long phá không bay ra khỏi kiếm, thanh thế hùng hồn, khí thế phá hoại khủng bố ập đến.

Bầu trời trên đỉnh Thông Thiên sơn như bị nhát kiếm xé rách, tia chớp trắng khủng bố va chạm với trăng khuyết ám kim.

Chỉ khoảnh khắc trăng khuyết ám kim đã bị tia chớp trắng tránh nát, tia chớp trắng tiêu hao một nửa lao vút đến mép đỉnh Thông Thiên sơn.

Bùm!

Đá vụn tung tóe, một cái lỗ to mấy chục thước khiến người sợ teo tim.

Sở Mộ đã thi triển bí pháp Hoành Thiên Luyện Không Phi Hành lao ra khỏi đỉnh Thông Thiên sơn, lại thi triển bí pháp Nhất Phi Xung Thiên chớp mắt rời đi.

Sở Mộ chỉ để lại một câu nói văng vẳng trong gió.

- Hôm khác laị chiến!

Tông Kình Thiên liếc hướng Sở Mộ rời đi nhưng không đuổi theo, gã quát:

- Lần sau ta mà gặp ngươi nhất định sẽ chém đầu ngươi xuống!

Thanh âm như sấm sét ầm ầm truyền ra, rơi vào lỗ tai Sở Mộ.

Mục tiêu của Tông Kình Thiên là xông Thông Thiên Kiếm tháp, xuống tay với Sở Mộ chỉ vì gã mới đến, Sở Mộ muốn đi làm tính tình bá đạo như gã thấy khó chịu.

Mục đích của Tông Kình Thiên là giành hạng nhất, giẫm Kiếm Giả thiên tài Trung Ương Chủ Kiếm Vực trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào dưới chân mình, sau đó khiêu chiến những người đáng để gã ra tay, giết hết dưới kiếm của mình, với tư thái bá đạo tuyệt luân đột phá Khí Hải cảnh.

Nói đến thì đây không chỉ là mục tiêu của Tông Kình Thiên còn là mục tiêu của rất nhiều Kiếm Hào, nhưng ít ai làm được. Đa số Kiếm Hào đã định trước sẽ khom lưng trước người khác.

Tông Kình Thiên nói xong lạnh lùng quát, hóa thành sấm sét tránh bay vào Thông Thiên Kiếm tháp mất hút, bắt đầu xông tháp.

Tông Kình Thiên biến mất, áp lực siêu đáng sợ cũng tán đi.

- Đáng sợ quá, Tông Kình Thiên này là ai?

*****

- Đúng rồi, Tông Kình Thiên có lai lịch gì? Ta cảm giác khí thế của hắn quá đáng sợ, Cổ Giang Hà cũng không bằng.

- Chẳng lẽ là cường giả Kiếm Hào cùng đẳng cấp với Diêm Cửu U, Tuyệt Vô Đạo?

- Chắc vậy rồi, nhát kiếm vừa rồi của hắn kiếm ý đến hai thành rưỡi.

Có người e sợ thiên hạ không loạn nói:

- Lần này náo nhiệt đây, cường giả cùng đẳng cấp với Diêm Cửu U, Tuyệt Vô Đạo, ta linh cảm sắp bắt đầu một trận long tranh hổ đấu.

- Các ngươi chỉ chú ý tới Tông Kình Thiên sao? Người mặc trường bào màu trăng cũng không đơn giản, trong kiếm kia ẩn chứa kiếm ý đến hai thành mốt, trận pháp có thể xếp mười hạng đầu bảng Thông Thiên Kiếm Hào!

- Ta dám chắc người kia tuyệt đối chưa vào bảng Thông Thiên Kiếm Hào.

***

Sở Mộ vừa lao nhanh hướng Thông Thiên trấn vừa hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối nói Tông Kình Thiên cũng có vũ khí bí mật giống Vẫn Tinh kiếm nguyên?

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ta không thể chắc chắn, chỉ có thể nói người này cực kỳ không đơn giản, về thực lực thì hơn ngươi bây giờ, dù ngươi sử dụng Vẫn Tinh kiếm nguyên chưa chắc làm gì hắn được. Lai lịch của hắn chắc cực kỳ không đơn giản, nếu không đã chẳng có vũ khí bí mật giữ mạng như thế.

Sở Mộ hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối cảm thấy thực lực của ta bây giờ đụng độ Tông Kình Thiên thì có kết quả gì?

Tu La Kiếm Vương nói thẳng:

- Nếu ngươi dùng Vẫn Tinh kiếm nguyên thì hắn không làm gì ngươi được, nếu dựa vào thực lực thì ngươi không qua nổi ba kiếm của hắn.

Sở Mộ giật mình kêu lên:

- Ba kiếm!

Nhưng Sở Mộ không chán nản chút nào, ngược lại chiến ý hừng hực, kiếm ý rục rịch lập tức đột phá trói buộc lên đến hai thành hai.

Kiếm ý cản trở bước chân của vô số Kiếm Giả Khí Hải cảnh, chỉ có Kiếm Giả đứng trên nhiều thiên tài như bọn họ mới lĩnh ngộ được.

Nhưng có thể lĩnh ngộ và lĩnh ngộ đến trình độ nào là cửa ải rất lớn.

Bình thường hai mươi phần trăm là một cửa ải lớn, nhiều Kiếm Giả Khí Hải cảnh có thể lĩnh ngộ kiếm ý đa số dừng bước ở hai thành như Tu La Kiếm Vương, chỉ số ít người đột phá. Dù đột phá thì mỗi tăng một phần cũng vô cùng khó khăn, mỗi phần là cửa ải khó khăn, trừ phi tu vi đột phá đến Cửu Chuyển cảnh.

Kiếm ý tới hai thành làm lực công kích của Sở Mộ tăng rõ rệt.

Tu La Kiếm Vương nhìn Sở Mộ chẳng những không ủ rũ chút nào còn hừng hực chiến ý, đột phá bình cảnh kiếm ý thì cười nói:

- Xuất thân của Tông Kình Thiên chắc rất bất phàm, từ nhỏ được bồi dưỡng siêu tốt, điều này hơn ngươi gấp ngàn lần nên bây giờ mới không bằng hắn, đó là chuyện bình thường. Nhưng về ngộ tính thì ngươi trên hắn.

- Bây giờ hắn lợi hại hơn ta, đây là sự thật, nhưng có thể xoay chuyển, ta vững tin mình lợi hại hơn hắn.

Sở Mộ nói:

- Không chỉ ở đẳng cấp Kiếm Hào, sau này trong đẳng cấp khác ta cũng sẽ lợi hại hơn hắn!

Tín niệm, tín niệm không gì sánh bằng, chỉ khi có tín niệm cực kỳ kiên định vào bản thân mới có tư cách đặt chân lên đỉnh.

Trong đầu Sở Mộ lướt qua bốn cái tên:

- Cổ Giang Hà, Diêm Cửu U, Tuyệt Vô Đạo, Tông Kình Thiên...

Sở Mộ bản năng xếp Tông Kình Thiên cuối cùng, cho rằng gã mạnh hơn Tuyệt Vô Đạo.

Tuy chưa từng gặp Tuyệt Vô Đạo, không rõ thực lực thật sự của Tuyệt Vô Đạo thế nào nhưng Sở Mộ trực giác như thế.

- Giang Sơn kiếm đạo... Hoàng Tuyền kiếm đạo... Vô Yêu kiếm đạo đều là kiếm đạo đại thừa, không biết Tông Kình Thiên truyền thừa loại kiếm đạo gì?

Sở Mộ không cho rằng loại người như Tông Kình Thiên chưa được truyền thừa kiếm đạo.

Vèo!

Sở Mộ lao vút trong trời đêm đi tới chân Thông Thiên sơn, bay nhanh hướng Thông Thiên trấn rực rỡ ánh đèn.

Thông Thiên trấn vẫn là nơi rồng rắn hỗn tạp, một ngày mười hai canh giờ đều có người hoạt động.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Nên đi đâu tìm Hạ Du?

Tuy Thông Thiên trấn không lớn nhưng người lộn xộn, muốn tìm một người chỉ biết tên và chút đặc điểm thì rất khó khăn.

- Đứng lại, đừng... trốn!

- Đắc tội... người... Táng Yêu... ngươi còn muốn trốn... nằm mơ!

Mấy tiếng quát chói tai lúc ngừng lúc nối theo gió đêm bay tới, Sở Mộ nghiêng tai lắng nghe.

- Lập tức... Tiêu Thiên Phong... nói...

Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng rực rỡ, sát khí như ẩn như hiện. Sở Mộ thi triển bí pháp Nhất Phi Xung Thiên nháy mắt bay hướng phát ra thanh âm.

Chỉ một giây Sở Mộ đã thấy một người bị bao vây, có bốn người bao vây người đó.

- Bốn Kiếm Giả đỉnh viên mãn Khí Hải cảnh.

Sở Mộ thoáng chốc dựa theo chút hơi thở đối phương phát ra làm ra phán đoán, hắn xuất hiện ở trên trời nhìn xuống năm người.

Sở Mộ vừa xuất hiện liền khiến năm người chú ý, bọn họ ngước lên trời lạnh lùng quát:

- Ai đó!?

Sở Mộ hỏi ngược lại:

- Các ngươi là người của Táng Thiên Kiếm Môn?

Một trong bốn người quát:

- Đúng vậy! Chúng ta là người của Táng Thiên Kiếm Môn, cút ngay!

Sở Mộ nhìn người bị bao vây:

- Ngươi là Hạ Du?

Tuy bộ dáng chật vật, đã bị thương nhưng trường bào hoa lệ không ngăn được khí chất của gã. Căn cứ vài đặc điểm người kia miêu tả, kết hợp tình huống trước mắt thì Sở Mộ khẳng định tám mươi phần trăm tên này là Hạ Du.

Người Táng Thiên Kiếm Môn tức giận quát:

- Đã kêu ngươi cút rồi, không nghe hiểu tiếng người sao?

Táng Thiên Kiếm Môn chém ra một kiếm khí giết hướng Sở Mộ.

Sở Mộ rút kiếm như có bốn cánh tay cầm bốn thanh Trảm Yêu kiếm cùng chém ra, đánh nát kiếm khí, bốn kiếm quang giáng xuống chém đứt bốn Kiếm Giả của Táng Thiên Kiếm Môn.

Bốn người chỉ là Kiếm Giả đỉnh viên mãn Khí Hải cảnh, thực lực cùng lắm bằng Kiếm Hào bình thường nên không đánh lại Sở Mộ nổi.

Người bị thương vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Mộ, khẽ hỏi:

- Ngươi là ai?

Sở Mộ hỏi ngược lại:

- Trả lời ta, ngươi có phải là Hạ Du không?

Ngữ điệu bá đạo, ánh mắt sắc bén nhìn người đó, hắn đoán là một chuyện, đối phương có thừa nhận hay không là việc khác.

Hạ Du nói:

- Ta là Hạ Du, ta không đánh lại ngươi, muốn giết muốn chém làm gì cũng được.

Hạ Du ngồi bệch xuống đất ăn vạ, dù sao không đánh lại người ta, có chống cự cũng không được gì, chẳng bằng ăn vạ. Quan trọng nhất là trực giác luôn nhạy bén nói cho Hạ Du biết người này không có sát ý với gã.

Sở Mộ hỏi, nhìn Hạ Du chằm chằm:

- Ngươi biết Tiêu Thiên Phong ở đâu không?

Biểu tình của Hạ Du hết sức chân thật, trình độ vua màn bạc:

- Ai là Tiêu Thiên Phong? À, ngươi đang nói người xếp hạng tám trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào đúng không? Ta làm gì biết hắn ở đâu?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)