← Ch.0514 | Ch.0516 → |
Nơi này như mộ viên của người chết, nhóm Sở Mộ tiến vào đã quấy nhiễu người chết ngủ say. Bốn phía bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, như có như không, lúc ngừng lúc nối, tựa như u hồn ngâm nga.
Thanh âm khiến người rợn tóc gáy, như có vô số ác quỷ đang thức tỉnh.
Tiếng cười quy dị vang lên, các tiếng vui cười chói tai liên tục vang trọng trong mộ bia, khiến người da đầu tê dại.
Tia sáng bốn phía dường như càng tối tăm.
Tiếng xương ma sát răng rắc vang lên, mơ hồ thấy những khúc xương xám trên mặt đất đang nhúc nhích.
Có người trầm giọng quát:
- Đi!
Người đó bay cái vèo tới trước, toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ tuy có thể tìm được nhiều báu vật nhưng không có nhiều sức hấp dẫn với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, ít ra phải từ tầng thứ hai mới làm bọn họ động lòng được.
Sở Mộ thu trường kiếm đen nhánh như mài từ xương nào đó vào không gian oản luân, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lại một thanh kiếm khí vương phẩm.
Tuy giá trị của kiếm khí vương phẩm cũng cao nhưng Sở Mộ bây giờ hoàn toàn có năng lực tự chế tạo ra kiếm khí vương phẩm, thậm chí là kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, nên có nhiều kiếm khí vương phẩm hơn nữa cũng không khiến Sở Mộ động lòng.
Nơi này là tầng ba Cổ Kiếm Mộ, trong không khí trôi nổi khí xám càng nồng, mùi chết chắc mãnh liệt hơn tầng thứ nhất gấp mười lần. Tại đây Sở Mộ phát hiện tinh thần lực của mình bị áp chế chặt chẽ, chỉ có thể phát ra trong phạm vi mười thước.
Tinh thần lực mạnh như Sở Mộ còn bị áp chế dữ như thế thì càng không nói tới Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh khác, cùng lắm thả ra năm, sáu thước. Tinh thần lực của đa số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể thả ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm sẽ khó giống như trước kia lập tức cảm nhận được ngay.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ rất rộng, đám Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Sở Mộ bay ba canh giờ mới đến cuối. Giết khô lâu chiến tướng và đội khô lâu kiếm vệ lợi hại canh giữ ở lối vào tầng hai sau đó cả đám đi vào.
Tầng hai lớn hơn tầng một gấp đôi, áp lực ở tầng hai càng lớn hơn. Tốc độ bay của nhóm Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh giảm xuống hơn phân nửa, bọn họ bay mười lăm canh giờ mới đến cuối tầng hai. Đánh nhau với khô lâu thống soái, khô lâu chiến tướng bảo vệ lối vào tầng thứ ba, giết hết rồi bọn họ mới vào trong.
Tầng thứ ba to hơn tầng hai gấp đôi, tại đây áp lực càng lớn, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể bay nữa, chỉ đành đi bộ.
Gần ngàn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đi vào tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ liền tản ra, tựa như thuyền nhỏ vào đại dương, đưa mắt không thấy người khác.
Ở đây khó thể cảm giác thời gian trôi, nên Sở Mộ không biết mình vào đây đã bao lâu. Sở Mộ mơ hồ cảm giác thời gian không ngắn, có lẽ đã qua một ngày.
Công nhận tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ đúng là một nơi giấu kho báu, miễn cố ý là sẽ tìm ra kiếm khí vương phẩm hoạch khoáng thạch kim loại có liên quan.
Nhưng so với tầng thứ ba thì những kiếm khí vương phẩm chỉ là thứ bình thường nhất, đa số là các Kiếm Giả trước kia đi vào Cổ Kiếm Mộ chết để lại chúng nó.
Tu La Kiếm Vương bình tĩnh nói:
- Thật ra Cổ Kiếm Mộ có tầng thứ bốn...
Sở Mộ ngây người, lặp laị lần nữa:
- Tầng thứ bốn?
- Đúng vậy! Đây là bí mật ít ai biết, năm xưa ta vào được tầng thứ bốn hoàn toàn do trùng hợp.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Trừ ta ra còn có người khác vào tầng thứ bốn, nên không chừng số Kiếm Giả đi vào đây lần này cũng có người biết sự tồn tại của tầng thứ bốn.
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Tầng thứ bốn và tầng ba có gì khác nhau?
Tu La Kiếm Vương trả lời:
- Tầng thứ bốn không to bằng tầng ba, thậm chí không bằng tầng thứ nhất. Nhưng áp lực trong tầng thứ bốn càng lớn, ngươi phải tự mình thể nhgiệm mới biết.
Ý là Tu La Kiếm Vương định chỉ cho Sở Mộ cách vào tầng thứ bốn.
Tu La Kiếm Vương dặn dò:
- Thực lực hiện tại của ngươi có thể miễn cưỡng vào tầng thứ bốn, bây giờ ngươi đi thẳng tới trước đến khi nào ta kêu ngừng thì thôi.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được rồi!
Sở Mộ cất bước tiến lên trước, tầng thứ bốn có sức hấp dẫn rất lớn với hắn.
Trong quận Thiên Phong, các ghi chép về Cổ Kiếm Mộ đều chỉ có ba tầng, nên đa số Kiếm Giả đều cho rằng Cổ Kiếm Mộ chỉ có ba tầng. Nếu Tu La Kiếm Vương không chỉ dẫn thì Sở Mộ cũng nghĩ vậy.
Tầng thứ bốn!
Mặc dù Tu La Kiếm Vương không nói rõ trong tầng thứ bốn có cái gì nhưng nó đã đủ gây hấp dẫn cho Sở Mộ.
Tu La Kiếm Vương mở miệng nói:
- Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là ta lấy từ trong tầng thứ bốn.
Mắt Sở Mộ sáng rực.
Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là bí pháp chỉ Kiếm Giả thiên tài thượng cổ mới sử dụng, nhưng Tu La Kiếm Vương lấy từ tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ làm Sở Mộ bất ngờ.
Sở Mộ hỏi:
- Nói vậy là Cổ Kiếm Mộ đã tồn tại từ thời thượng cổ?
- Đúng rồi, nhưng nó xuất hiện như thế nào thì ta không rõ, có lẽ chỉ một số tồn tại càng cổ xưa hơn mới biết.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Người có thể tiến vào tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ miễn không chết đều có thể được đến một phen cơ duyên.
Sở Mộ gật đầu, tốc độ tiến lên nhanh hơn, gần như là chạy.
Trên Phong Hỏa đại sa mạc không ngừng có người từ xa kéo đến, bọn họ tới lối vào đen như mực của Cổ Kiếm Mộ rồi dứt khoát vào trong ngay.
Đám người này toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, có một số Kiếm Giả Khí Hải cảnh.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bay bằn tốc độ siêu nhanh vợt qua tầng thứ nhất, vào tầng hai. Có một phần Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh yếu kém sẽ ở lại tầng thứ hai tìm cơ duyên của mình, số ít Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cường đại thì ào tầng ba.
Nhưng Cổ Kiếm Mộ rộng lớn, dù biết bay thì Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh từ bên này bay sang đầu bên kia ít nhất mất hai ngày. Huống chi trong tình huống không thể bay chỉ có dựa vào đôi chân chạy.
***
- Hay là Sở huynh vào đội của chúng ta đi, cũng tiện chăm sóc nhau.
- Sở huynh đệ, nơi này nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể sẽ chết, hay là vào đội chúng ta cùng nhau kiếm cơ duyên?
Dọc đường đi Sở Mộ gặp hai đội, đối phương biết thân phận của Sở Mộ lập tức mở miệng mời nhưng đều bị hắn từ chối.
Giờ Sở Mộ đang đi tầng thứ bốn.
Hai bóng người từ đằng trước đi tới, một người cười tủm tỉm nói với Sở Mộ:
- Sở huynh, chúng ta thật có duyên.
Là Tư Đồ Phong và kiếm vệ của gã.
Sở Mộ dừng bước, hắn không nói chuyện, vẻ mặt hờ hững.
*****
Tư Đồ Phong nói thẳng:
- Miễn Sở huynh đồng ý hiệu lực cho ta thì ta đối xử với Sở huynh tựa như tay chân, chờ khi ta trở thành thiếu chủ Tư Đồ gia thì Sở huynh sẽ hưởng thụ tất cả tài nguyên trong gia tộc, tăng nhanh thực lực hơn nữa.
Lúc trước uy hiếp giờ thì dụ dỗ, rõ ràng Tư Đồ Phong muốn dùng 'bí mật' bắt ép Sở Mộ, khiến hắn khuất nhục làm tay sai cho gã.
Nếu Sở Mộ khuất phục thì kiếm tâm bị tổn hại, sau này dù có thể tu luyện đến Kiếm Tôn, thậm chí có cơ duyên trở thành Kiếm Vương nhưng chắc chắn là Kiếm Vương nhỏ yếu, càng đừng mơ đến tự sáng tạo kiếm đạo.
- Trước kia ta từng hỏi một người một câu.
Sở Mộ thở hắt ra, lạnh nhạt nói:
- Giữa rắc rối chưa đến và bị uy hiếp mà khuất phục thì ta chọn cái nào? Các người nói xem?
Tư Đồ Phong biến sắc mặt sau đó lạnh lùng cười:
- Nếu là người thông minh thì nên chọn khuất phục.
Kiếm vệ Nguyên Cực cảnh viên mãn đứng cạnh Tư Đồ Phong thì trợn to mắt, sát khí cực kỳ sắc bén bộc phát như muốn đâm thủng Sở Mộ.
Sở Mộ truyền âm:
- Tiền bối, lần này làm phiền tiền bối rồi.
- Với thực lực hiện nay của ngươi đúng là hơi khó đối phó với hai người kia.
Tu La Kiếm Vương trả lời:
- Nếu bị một người trốn toát, tin tức truyền ra sẽ rất rắc rối cho ngươi.
Tu La Kiếm Vương dứt lời, tiểu kiếm đỏ thẫm trước ngực Sở Mộ tự động bay lên, tỏa ánh sáng đỏ. Ngay sau đó tiểu kiếm đỏ thẫm nhanh chóng biến lớn, thân thể thần hồn của Tu La Kiếm Vương lại xuất hiện.
Trải qua hơn một năm tĩnh tu, thân thể thần hồn của Tu La Kiếm Vương đã ngưng thực hơn lúc trước một chút.
Tư Đồ Phong và kiếm vệ Nguyên Cực cảnh viên mãn trợn to mắt, biểu tình khó tin. Cảnh tượng trước mắt vượt sức tưởng tượng của họ.
Sở Mộ nói:
- Bây giờ sẽ tiễn các ngươi xuống dưới chơi với hắn.
Tu La Kiếm Vương cầm Tu La kiếm vung lên không mang theo chút khói lửa trần gian.
Tư Đồ Phong sợ hãi bay mất hồn vía, vội rống to:
- Khoan đã!
Trung niên kiếm vệ rút kiếm ra quát to, lắc người chặn trước mặt Tư Đồ Phong, tất cả lực lượng tuôn ra tụ vào thanh kiếm, cực kỳ rực rỡ, đây là nhát kiếm mạnh nhất cả đời gã.
Nhưng bọn họ thậm chí không có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn, thật yếu ớt trước kiếm của Tu La Kiếm Vương cổ xưa, dù gã chỉ còn thể thần hồn vẫn đủ sức giết Kiếm Tôn.
Một tia chớp đỏ xẹt qua chân trời chặt đứt một kích cực hạn của Kiếm Giả trung niên kiếm vệ, khoảnh khắc một phần ngàn giây vụt qua thân thể gã nhưng người Tư Đồ Phong tỏa ánh sáng đã chặn lại.
Răng rắc!
Ánh sáng trên người Tư Đồ Phong vỡ vụn như vỏ trứng, tia điện đỏ rực tan biến.
Tư Đồ Phong phản ứng lại ngay, kiếm nguyên phun dũng, một tầng huyết quang tuôn trào từ người gã hóa thành lửa đỏ như máu cháy hừng hực, toát ra hơi thở khủng bố không gì sánh bằng.
Bùm!
Tư Đồ Phong vọt lên cao, xoay người định bỏ chạy.
Sở Mộ quát to:
- Trảm Nguyệt!
Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, trăng khuyết ám kim dài mười thước phá không bay ra với tốc độ càng nhanh hơn đuổi theo Tư Đồ Phong.
Bùm!
Tư Đồ Phong hộc búng máu, vô số ngọn lửa đỏ bắn tung tóe, tốc độ của gã lại tăng vọt, chớp mắt biến mất trong tầm nhìn của Sở Mộ, Tu La Kiếm Vương.
Sở Mộ biểu tình cực kỳ khó xem, không ngờ Tu La Kiếm Vương đã ra tay mà Tư Đồ Phong vẫn chạy thoát được.
- Trên người của hắn có báu vật hộ thân nên mới chặn được một kiếm của ta, sau đó thi triển một môn bí pháp thiêu đốt máu và kiếm nguyên đổi lấy tốc độ kinh người.
Tu La Kiếm Vương chậm rãi nói:
- Áp lực ở nơi này khiến thể thần hồn của ta khó chịu nên phản ứng chậm chút do đó không bắt được hắn. Nhưng ngươi dừng lo, sau khi thi triển bí pháp luyện độn này sẽ có tác dụng phụ rất lớn, hắn lại bị ngươi chém trúng một nhát. Khi bí pháp ngừng lại thì dù hắn không chết cũng sẽ bị tổn hại nặng hôn mê. Trên mảnh đất như Cổ Kiếm Mộ thì hắn rất khó sống tiếp.
Sắc mặt Sở Mộ bình thường trở lại, lòng rất ngạc nhiên. Cổ Kiếm Mộ thật kỳ lạ, thể thần hồn như Tu La Kiếm Vương cũng bị áp chế, làm gã phản ứng chậm một nhịp nên Tư Đồ Phong mới chạy trốn được.
Nhưng như Tu La Kiếm Vương đã nói, Tư Đồ Phong sử dụng bí pháp huyết độn chạy trốn lại bị Trảm Nguyệt của Sở Mộ đánh trúng, dù gã không chết thì cũng hấp hối.
Bùm!
Ánh sáng đỏ thẫm như ngọn lửa tựa sao băng từ trên trời rơi xuống đập mạnh vào một bia mộ màu xám. Cả người co gập lưng, nhìn là biết xương cột sống đã đứt hoàn toàn, máu nhỏ tí tách trên bia mộ.
Giây sau bia mộ tỏa ánh sáng xám quỷ dị, có khói xám bốc lên từ bia mộ chui vào xác Tư Đồ Phong.
Răng rắc! Răng rắc!
Xác Tư Đồ Phong nhúc nhích bị bẻ thẳng, gã quái dị dứng trên bia mộ.
Vèo!
Tư Đồ Phong vọt lên rồi đáp xuống đất ngay cạnh bia mộ, mắt màu xám quỷ dị, khuôn mặt tuấn tú có các dòng khí xám chuyển động trông rất dữ tợn, tà ác làm cho người ta sợ hãi.
Thân thể phát ra tiếng xương kêu răng rắc, người Tư Đồ Phong co giật dần cao lên rồi thấp dần, cuối cùng trở lại như cũ, màu mắt xám đổi thành đen.
Tư Đồ Phong hé môi trúc trắc nói:
- Bao nhiêu năm rồi... rốt cuộc ta sống lại...
Tư Đồ Phong lắc người hóa thành luồng sáng nhanh chóng rời đi, tốc độ đáng sợ kinh người.
- Lần này ta quyết vào tầng thứ bốn!
***
Tu La Kiếm Vương lên tiếng:
- Ngừng!
Sở Mộ chợt ngừng bước, xung quanh là bia mộ.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Ngươi xem thử bia mộ xung quanh có gì khác biệt?
Sở Mộ nhìn từng bia mộ, cau mày. Xung quanh không có nhiều bia mộ, chỉ tám cái, so với bia mộ lúc trước hắn thấy thì chúng to hơn gấp đôi.
Mỗi bia mộ toát ra dao động hơi thở kinh người, cực kỳ đậm đặc, màu mỗi bia mộ khác nhau.
Sở Mộ liếc mắt qua, màu tám bia mộ là đỏ, lam nhạt, nâu, vàng, lục, thanh, tím, băng lam. Chúng phát ra hơi thở chất chứa chết chóc mãnh liệt, còn kèm theo nóng cháy, dịu dàng, dày nặng, sắc bén, sức sống, phiêu dật, nổ tung, băng hàn vân vân.
Sở Mộ thì thào:
- Kim mộc thủy hỏa thổ phong băng lôi...
- Đúng rồi, tám khối bia mộ là tám tướng kiếm bia, lối vào tầng thứ bốn.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Tuy có một số Kiếm Giả đến đây sẽ cảm thấy tám tướng kiếm bia rất đặc biệt nhưng bọn họ không biết cách mở ra, không thể mở lối vào tầng thứ bốn để đi vào trong được.
Bóng người chợt lóe từ xa bay nhanh đến, xuất hiện chỗ tám tướng kiếm bia. Bọn họ thấy Sở Mộ đầu tiên là bất ngờ, sau đó nhìn người khác, lộ biểu tình cảnh giác.
← Ch. 0514 | Ch. 0516 → |