← Ch.0521 | Ch.0523 → |
Vẫn Tinh kiếm nguyên rút nhỏ một vòng bay trở về, vào thế giới tinh thần của Sở Mộ, nhỏ một phần mười. Tức là Kiếm Giả đẳng cấp như Tư Không Kiện thì Vẫn Tinh kiếm nguyên có thể giết chín người rồi mới tan biến.
Rầm!
Xác Tư Không Kiện nặng nề ngã xuống đất bốc lên bụi mù mịt chồng lên xác Tư Đồ Phong.
Sở Mộ nhanh chóng tháo kiếm khí vương phẩm, bảo giáp vương phẩm, không gian oản luân cực phẩm trên người Tư Không Kiện ném vào không gian giới chỉ trung cấp của mình. Sở Mộ thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ, Nghịch Không Bộ luân phiên, bất chấp tiêu hao kiếm nguyên nhanh chóng từ bên cạnh rời đi.
Sở Mộ và Tư Không Kiện đánh nhau rất nhanh, chưa tới mười giây. Tư Không Kiện vốn mạnh hơn Sở Mộ, miễn là phát huy ra được thì đủ giết hắn, nhưng cuối cùng Tư Không Kiện chết dưới Vẫn Tinh kiếm nguyên của Sở Mộ.
Vài giây ngắn ngủi Sở Mộ đã biến mất, lại qua năm giây một bóng người nhanh chóng tới gần, đến cạnh xác Tư Đồ Phong và Tư Không Kiện. Người đó cúi đầu nhìn, vẻ mặt giật mình, người này là Thương Dương.
Sau ba giây Chu Huyễn nhanh chóng chạy tới, đến bên cạnh Thương Dương, mở miệng định nói cái gì bỗng thấy xác chết dưới thân, tập trung nhìn kỹ thì con ngươi co rút, giật mình không nói nên lời.
Hai cái xác nằm dưới đất, một cái trông như đã chết từ lâu, bọn họ không quen nhưng lờ mờ nhận ra ngoại hình chắc là người đã hứng kiếm kỹ của họ để cướp báu vật trong mộ. Một người là Tư Không Kiện mới nãy còn đối kháng với họ rồi cùng nhau hợp tác.
Thương Dương, Chu Huyễn bỗng thấy gai người, toàn thân nổi da gà, máu bị đông lại.
Tư Không Kiện ngã dưới đất, mặt ngửa lên trời, mắt trắng dã nhìn chằm chằm bầu trời như muốn hỏi ông trời. Trong hoàn cảnh này, loại ánh mắt chất vấn vô hình đó rất kinh dị.
Đặc biệt vết thương ngay giữa trán Tư Không Kiện chỉ cỡ cây tăm, xuyên thủng ra sau gáy, chất lỏng đỏ trắng tràn ra, nhìn là biết gã bị một kích giết chết.
Người kia còn mạnh hơn, có thể đánh lại cả đám liên hợp với nhau thậm chí trấn được bọn họ, vậy mà cũng chết tại đây, vết thương trên người nhiều nhưng không nguy hiểm mạng sống, rất khó điều tra ra nguyên nhân chết.
Thương Dương, Chu Huyễn càng kinh sợ hơn.
Chỉ có ba mươi hai người vào tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ, ba người bọn họ mạnh nhất. Nhưng giờ xuất hiện một tồn tại mạnh hơn ba người đã nằm ngoài dự đoán, không ngờ bây giờ thêm một tồn tại càng đáng sợ, càng bí ẩn đã giết Tư Không Kiện, người bí ẩn mạnh hơn ba người liên hợp đánh nhau cũng bị giết, bị cướp sạch đồ.
Nếu đổi lại bọn họ đến sớm hơn Tư Không Kiện vậy chẳng phải người chết là họ sao?
Cổ họng Chu Huyễn khô khốc khó nhọc nói:
- Ít nhất là cường giả Kiếm Tôn đỉnh cấp.
Thương Dương nói nhanh:
- Đi, rời khỏi đây ngay!
Mặt Thương Dương trắng bệch đầy kinh hoàng.
Hai người hốt hoảng rời đi.
Sở Mộ gần như cười phá lên:
- Thật là thu hoạch lớn!
Không gian oản luân của Tư Đồ Phong hay Tư Không Kiện đều có nhiều báu vật, phần lớn là bọn họ tự mang vào, số ít khác là thu hoạch trong ngôi mộ đã mở ở tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ. Gác thu hoạch của Sở Mộ sang một bên, thu hoạch của hai người trong tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ có hơn mười món, mỗi món đều giá trị phi phàm, đáng tiếc vô dụng với Sở Mộ.
Tóm lại lần này Sở Mộ thu hoạch lớn trong tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ, khiến của cải bỏ xa đa số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, thậm chí những Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại cũng không giàu bằng hắn.
Chỉ tính một không gian giới chỉ trung cấp đủ để Sở Mộ giàu hơn nhiều Kiếm Tôn.
Rất nhanh thời gian Cổ Kiếm Mộ mở ra kết thúc, sau đó Sở Mộ không được thu hoạch gì nhưng bấy nhiêu đây đã quá đủ với hắn.
Lực lượng bao bọc thân thể Sở Mộ, không chống cự được, Tu La Kiếm Vương cũng không làm gì được. Sở Mộ cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, thời không đảo ngược, hai chân hổng lên rồi lại đáp xuống đất. Đưa mắt nhìn toàn là cát vàng vô cùng vô tận, che trời kín đất.
Thì ra Sở Mộ đã rời khỏi Cổ Kiếm Mộ, xuất hiện trên Phong Hỏa đại sa mạc.
Đưa mắt nhìn lại trừ cát vàng vô tận ra không thấy bóng người, vì sau khi Cổ Kiếm Mộ đóng những Kiếm giả còn sống bị đưa ra ngoài, nhưng địa điểm không cố định. Tóm lại chỉ cần ở trong Phong Hỏa đại sa mạc, nơi nào cũng có khả năng.
Nếu may mắn trực tiếp xuất hiện ở vòng ngoài Phong Hỏa đại sa mạc thì rất nhanh sẽ rời đi, nếu xui xuất hiện ngay chính giữa sa mạc rộng lớn thì rất khó rời đi.
Sở Mộ không biết mình đang ở đâu trong Phong Hỏa đại sa mạc, hắn đưa mắt nhìn, mênh mông vô bờ chỉ có cát vàng cuồn cuộn vô cùng tận.
Trong không gian tràn ngập hơi thở nóng cháy như thể đằng sau lớp cát chất chứa lò lửa siêu lớn, lửa cháy hừng hực không ngừng đốt nướng.
Sở Mộ bỗng cảm giác chút nguy hiểm, hắn vội vàng thi triển bộ pháp dời sang bên cạnh, để lại tàn ảnh. Từ dưới cát vàng bắn lên dòng lũ đáng sợ đánh nát tàn ảnh, vọt lên cao trăm thước khiến nhiệt độ xung quanh tăng mấy chục độ.
Đây là địa hỏa.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Thật là nơi nguy hiểm.
Uy lực của địa hỏa quá mạnh mẽ, với thực lực hiện tại của Sở Mộ nếu dính phải không chết cũng bị thương nặng.
Sở Mộ động ý niệm bay lên cao vài trăm thước, dõi mắt nhìn phương xa xem xét, nhưng hắn chỉ thấy cát vàng vô tận, không thấy cái gì khác.
Sở Mộ bất đắc dĩ nói:
- Xem ra chỉ có thể nhờ vào vận may.
Sở Mộ chọn đại một hướng bay nhanh đi.
Phong Hỏa đại sa mạc đúng là rất lớn nhưng nếu Sở Mộ cố ý chịu bỏ qua thời gian nhiều chút thì có thể xuyên qua.
Đương nhiên càng ở nơi trung tâm thì mối nguy hiểm càng lớn, dù là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cũng rất có thể sẽ chết. Nên nếu không đặc biệt cần thiết Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh sẽ không xuyên qua Phong Hỏa đại sa mạc, đó là hành động ngu xuẩn.
Bùm!
Sở Mộ kéo theo cơn bão mạnh mẽ lao vút tới trước, thân hình như luồng sáng nhanh đến khó tin.
Không có áp lực kỳ lạ của Cổ Kiếm Mộ ức chế, tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn trước, vì tu vi kiếm nguyên thật sự đã đến Nguyên Cực cảnh nhập môn nâng cao tốc độ bay của hắn.
Trời trong xanh, một bóng người bay vút qua kéo theo khói lửa rực rỡ như pháo hoa nở rộ, nhanh chóng đi xa.
Sở Mộ bay nửa ngày vẫn không thấy cuối, đập vào tầm mắt toàn là cát vàng, nóng cháy vô cùng.
Sở Mộ bỗng thấy dưới đất có ba đốm đen nhỏ, hắn sửng sốt, trực giác bảo hắn đi xuống xem, có lẽ sẽ có thu hoạch. Sở Mộ nhanh chóng lao xuống, thấy ba Kiếm Giả đang cùng nhau đối kháng một con sa thú.
*****
Ba Kiếm Giả thoạt trông khá trẻ, chừng hai mươi ba, bốn tuổi, hai nam một nữ. Nữ có tu vi Khí Hải cảnh đỉnh viên mãn, hai nam thì Khí Hải cảnh đỉnh đại thành, sa thú đánh nhau với bọn họ có tu vi Khí Hải cảnh viên mãn.
Về mặt lý luận thì sa thú không bằng bọn họ, nhưng nơi này là Phong Hỏa đại sa mạc, bản thân sa thú có ưu thế sân nhà cộng thêm thân bất tử, nên hai bên đánh nhau rất kịch liệt. Sa thú không thể giết ba người, ba người cũng không giết nó được.
Chiến đấu dữ dội, sa thú bị nữ Kiếm Giả một kiếm đánh nửa người tán loạn, vô số cát vàng nổ tung như viên đạn bắn đi bốn phương tám hướng. Ba Kiếm Giả vội né tránh. Nửa bên người sa thú cào hướng nam Kiếm Giả. Nam Kiếm Giả đang luống cuống ứng đối cát vàng bỗng nổ tung, không kịp né móng vuốt này. Mắt thấy nam Kiếm Giả sắp chết trong vuốt bén của sa thú.
Hai người khác lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Sở Mộ ra tay, hắn chỉ một cái, không khí dao động sóng gợn dập dờn khuếch tán. Móng vuốt của sa thú nổ tung, sau đó kiếm áp giáng lâm trấn áp sa thú làm toàn thân sa thú tan rã chỉ còn sa hạch lơ lửng giữa không trung, không thể tụ thành cát vàng.
Sa thú Khí Hải cảnh bình thường hoàn toàn không đánh lại Sở Mộ.
Nam Kiếm Giả may mắn nhặt được một mạng đầu tiên là ngạc nhiên sau đó hân hoan. Nữ Kiếm Giả vụt ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy Sở Mộ.
Thấy sau lưng Sở Mộ không có đôi cánh kiếm khí mà vẫn lơ lửng được nữ Kiếm Giả liền biến sắc mặt, cúi gập người hành kiếm lễ, cung kính nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay cứu, không thì ba chúng ta rất có thể sẽ mất mạng tại đây.
Sở Mộ đáp xuống, đứng thẳng như kiếm trên cát vàng:
- Không cần đa lễ.
Sở Mộ quét mắt qua, nữ Kiếm Giả khá xinh, hai nam Kiếm Giả cũng tuấn tú, trông không giống kẻ gian ác.
Sở Mộ hỏi:
- Từ hướng nào có thể rời khỏi Phong Hỏa đại sa mạc?
Tuy kinh ngạc với câu hỏi của Sở Mộ nhưng nữ Kiếm Giả vẫn đáp ngay:
- Thưa tiền bối, từ hướng này luôn đi thẳng tới trước là sẽ rời khỏi Phong Hỏa đại sa mạc vào quận Kim Sa.
Sở Mộ gật gù:
- Quận Kim Sa...
Sở Mộ đã đoán trước sẽ không là quận Thiên Phong, quả nhiên. Sở Mộ không để bụng, tuy lần đầu tiên nghe quận Kim Sa, hắn chưa từng đi qua, nhưng đến đó được thì Sở Mộ có cách đi Thông Thiên sơn.
Nữ Kiếm Giả nói ngay:
- Tiền bối, chúng ta là người Lý gia ở quận Kim Sa, nếu quận Kim Sa có gì sai khiến toàn bộ Lý gia nguyện cống hiến sức lực, dù vượt lửa qua sông cũng không chối từ!
Nữ Kiếm Giả biết Sở Mộ ít nhất cỡ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, dù bề ngoài trông rất trẻ, ước chừng tuổi cỡ bọn họ.
Nhưng trên thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài, dù thiếu thì luôn có một số Kiếm Giả có thể đột phá đến Nguyên Cực cảnh trước năm ba mươi tuổi. Thiên phú của bọn họ tài tình hơn xa người bình thường, khiến người không thể so sánh.
Hơn nữa trong tình huống tuổi trẻ mà đột phá Nguyên Cực cảnh sẽ giữ khuôn mặt lúc ấy càng lâu hơn, tốc độ già cả giảm bớt ít nhất gấp mấy chục lần.
Đó là tại sao một số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thoạt trông khoảng bốn mươi tuổi nhưng thật ra đã hơn một trăm tuổi thậm chí là hai, ba trăm tuổi.
Mặc kệ Sở Mộ là loại tình huống gì nhưng tóm lại hắn là tồn tại cường đại cao không thể với tới trong mắt họ, là tồn tại bọn họ phải ngước nhìn.
Với nữ Kiếm Giả, tu vi kiếm khí của nàng đã đến viên mãn Khí Hải cảnh nhưng chính nàng biết mình chỉ miễn cưỡng có thực lực đẳng cấp Kiếm Hào, tích lũy kém xa. Dù tích lũy đủ cũng rất khó đột phá đến Nguyên Cực cảnh, có lẽ mấy chục năm nữa cũng không thể làm được.
Trong toàn gia tộc của nàng không có Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nào tọa trấn, nên Nguyên Cực cảnh là tồn tại cao cao tại thượng đối với ba người và toàn gia tộc.
Nếu được hảo cảm của một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh là chuyện tốt cho toàn gia tộc.
- Lý gia?
Óc Sở Mộ lóe tia sáng hỏi:
- Lý gia các người luôn ở trong quận Kim Sa?
Nữ Kiếm Giả không rõ tại sao tiền bối Nguyên Cực cảnh hỏi vậy nhưng vẫn cung kính nói:
- Thưa tiền bối, theo vãn bối biết thì Lý gia chúng ta vốn không ở quận Kim Sa, hai mươi mấy năm trước mới dời đến.
Mắt Sở Mộ sáng rực lại đặt câu hỏi:
- Ngươi có biết Lý gia các người vốn ở đâu không?
Nữ Kiếm Giả cẩn thận trả lời:
- Thưa tiền bối, vãn bối chỉ biết hai mươi mấy năm trước Lý gia dời đến quận Kim Sa, còn lúc trước ở đâu thì chỉ có trưởng bối trong nhà biết.
Nữ Kiếm Giả bổ sung thêm:
- Nếu tiền bối muốn tìm hiểu lịch sử Lý gia thì hoan nghênh đến Lý gia làm khách, Lý gia chúng ta vô cùng vinh hạnh.
Sở Mộ ngẫm nghĩ, hỏi:
- Có phải các người định về bây giờ không?
Sở Mộ nhận ủy thác của Đại Khôn Kiếm phủ chủ Lý Đạo Nguyên, xem tình huống rồi giúp đỡ Lý gia. Nhưng mãi không gặp người, giờ Sở Mộ đã gặp ba Kiếm Giả, có lẽ không phải Lý gia nhưng cũng có thể đúng rồi.
Dù sao không mất nhiều thời gian, Sở Mộ quyết định đi Lý gia quận Kim Sa xem thử có đúng hay không.
Nữ Kiếm Giả và hai Kiếm Giả vui vẻ nói:
- Tiền bối đồng ý đi Lý gia chúng ta...
Sở Mộ cười nói:
- Nếu các ngươi không bận việc gì khác thì xuất hành bây giờ đi.
Nữ Kiếm Giả vội nói:
- Vâng vâng, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tiền bối đi Lý gia chúng ta làm khách.
Nữ Kiếm Giả cười tươi như hoa, nàng nhanh chóng xoay người giương đôi cánh kiếm khí bay lên trời.
Hai nam Kiếm Giả cũng vội giương cánh kiếm khí, tuy tiêu hao nhiều kiếm khí, cần đan dược bổ sung, nhưng có thể mời một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tới cửa là vinh diệu lớn lao, đáng, rất đáng giá.
Sở Mộ bay lên trời đi theo sau lưng ba Kiếm Giả hướng tới quận Kim Sa, hắn hy vọng đúng là Lý gia mà Đại Khôn Kiếm phủ tổng phủ chủ nói, không thì hắn chẳng biết đi đâu tìm người.
Gia chủ Lý gia vẻ mặt vui mừng giơ tay mời:
- Mời đại nhân ngồi.
Thoạt trông Lý gia chủ hơn bốn mươi tuổi nhưng làm lễ vãn bối cho thấy sự cung kính lớn lao dành cho Sở Mộ. Bên cạnh có bốn lão nhân ngồi, khoảng năm, sáu chục tuổi, ai nấy biểu tình cung kính.
Sở Mộ liếc mắt qua, nhìn tu vi của đám người này, không ai là Nguyên Cực cảnh, có thể Khí Hải cảnh, năm người đều là Cửu Chuyển cảnh.
Gia chủ Lý Minh Tân là Cửu Chuyển cảnh Đệ Ngũ Chuyển, bốn trưởng lão khác tu vi từ Cửu Chuyển cảnh Đệ Ngũ Chuyển đến Đệ Lục Chuyển. Gia tộc như vậy đặt ở Đại Khôn vương triều xem như rất mạnh, nhưng trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực thì yếu ớt vô cùng.
← Ch. 0521 | Ch. 0523 → |