Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0532

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0532: Điều kiện của Long gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Lý Thải Đồng reo lên:

- Sở đại nhân đã về!

Sở Mộ ra hiệu hướng Dương Vô Địch:

- Vị bằng hữu này gần đây cũng sẽ ở trong Biệt Sơn viện.

Lý Thải Đồng nói:

- Rõ!

Lý Thải Đồng biết người được Sở Mộ gọi là bằng hữu hơn phân nửa cũng là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, trông chưa đến ba mươi tuổi cũng là Kiếm Giả thiên tài, chắc hắn quen trong đại hội luận kiếm. Lý Thải Đồng không dám chậm trễ.

Quay về Biệt Sơn viện, Sở Mộ kêu Dương Vô Địch chọn đại căn phòng, trong viện có rất nhiều phòng, thêm vài người vào ở thêm cũng không thành vấn đề.

Một đêm yên ổn, trời mới hửng sáng, Sở Mộ ra khỏi phòng bỗng thấy một bóng người đang luyện kiếm.

Dương Vô Địch dậy còn sớm hơn Sở Mộ, gã luyện kiếm thuật cơ bản trong đình viện, từng kiếm một tốc độ không nhanh nhưng có ý vị riêng. Sở Mộ phát hiện Dương Vô Địch luyện một lúc sẽ ngừng lại như suy nghĩ cái gì rồi mới luyện tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, dường như có tiến bộ.

Sở Mộ nhìn một lúc, đi tới bên cạnh, rút kiếm tu luyện kiếm thuật cơ bản, đây là khóa bắt buộc mỗi ngày của hắn.

Sở Mộ vừa xuất hiện Dương Vô Địch liền phát hiện ra, thấy hắn tu luyện kiếm thuật cơ bản thì gã tới gần đâm thẳng một kiếm.

Mục đích của Dương Vô Địch rất đơn giản, đi theo Sở Mộ tùy thời tùy chỗ xin chỉ dạy kiếm thuật để bản thân tiến bộ.

Sở Mộ như không thấy nhát kiếm Dương Vô Địch đâm tới, hắn tiếp tục luyện kiếm, tiết tấu đều đều không chút thay đổi. Nhưng kiếm của Dương Vô Địch đâm hụt. Giây sau kiếm của Sở Mộ thuận thế chém ra làm Dương Vô Địch phải dời bước né tránh rồi đâm kiếm phản kích.

Chợt có hai bóng người đi vào Biệt Sơn viện, một người là Lý Thải Đồng, người kia là Lý Chấn nhi tử của Lý Minh Tân. Hai người thấy Sở Mộ và Dương Vô Địch dường như đang luận bàn kiếm thuật thế là mở to mắt đứng trước cửa nhìn.

Cơ hội như vậy không có nhiều, rất hiếm hoi nên hai người không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Sở Mộ, Dương Vô Địch, sợ bỏ qua cơ hội.

Trong mắt Lý Thải Đồng, Lý Chấn thì kiếm thuật cơ bản như sống lại dưới kiếm của Dương Vô Địch, mỗi đường kiếm tràn ngập ý vị độc đáo, khiến người chiêm nghiệm suy tư. Kiếm thuật của Sở Mộ thì bình thường không chút gì khác lạ.

Nhưng khi Dương Vô Địch đâm kiếm vào Sở Mộ thì luôn phải từ bỏ thế đi, hoặc phòng thủ hoặc né tránh. Sở Mộ dường như không quan tâm Dương Vô Địch, chỉ lo luyện kiếm của mình. Lý Thải Đồng, Lý Chấn không rõ ảo diệu, nhìn mà bức bối, ngực nặng nề như bị đá đè muốn hộc máu.

Giây sau hai thanh kiếm va chạm phát ra tiếng sắt thép trùng kích màng tai Lý Thải Đồng, Lý Chấn, làm hai người run rẩy, phun ra ngụm máu nén trong ngực, cả người thoải mái hơn nhiều.

Đại hội luận kiếm diễn ra ba ngày, Long Thiên Sơn rời đi hôm đầu tiên sau đó không xuất hiện trong ngày thứ hai, thứ ba. Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiệt tình của mọi người, vì Sở Mộ nên mọi người nghiên cứu, thảo luận rất là nhiệt liệt, khiến Thân Đồ Vô Địch hết sức vui vẻ.

Thân Đồ Vô Địch biết đại hội luận kiếm lần này thành công viên mãn, tốt hơn mỗi mùa trước. Tất cả vì có Sở Mộ, nếu không nhờ hắn thì đại hội luận kiếm đã bị dương mưu của Tất Lộ phá hoại, từ nay để lại vết nhơ, Thân Đồ Vô Địch sẽ thành trò cười, danh vọng của Thân Đồ gia cũng giảm mạnh.

Nói Sở Mộ là ân nhân của Thân Đồ Vô Địch cũng không khoa trương chút nào, gần với ơn cứu mạng.

Đại hội luận kiếm kết húc viên mãn, mọi người rời đi, chỉ còn lại Sở Mộ, Thân Đồ Vô Địch, Dương Vô Địch luôn theo đuôi.

Thân Đồ Vô Địch giơ ly rượu lên cười nói, uống cạn:

- Sở huynh, ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, tất cả có trong ly này!

Thân Đồ Vô Địch đặt ly rượu xuống, nhướng mày một lúc rồi nói:

- Thân Đồ gia ta đã tạo áp lực với Long gia, Long gia đồng ý không dùng bất cứ cách gì đối phó Lý gia. Nhưng Long gia nêu một điều kiện, nếu không đồng ý điều kiện này thì Long gia thà khai chiến với Thân Đồ gia ta, cá chết lưới rách.

Sở Mộ hỏi, vẻ mặt không hề bất ngờ:

- Điều kiện gì?

- Người Long gia cho rằng Sở huynh giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh hại Long gia bị tổn thất nặng nề, không thể không tính ân oán này.

Thân Đồ Vô Địch hơi tức giận nói:

- Nên bọn họ đề nghị từ Long gia phái ra một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thực lực không đến đẳng cấp Kiếm Tôn chiến với Sở huynh, không bàn sống chết. Nếu Sở huynh thua thì chỉ có con đường chết, ân oán chấm dứt. Nếu Sở huynh thắng thì Long gia không ra tay với Sở huynh nữa, ân oán kết thúc từ đây.

Thân Đồ Vô Địch cười khẩy nói:

- Nhưng Sở huynh yên tâm, nếu Sở huynh không muốn thì Thân Đồ gia ta sẽ lại tạo áp lực với Long gia, khiến Long gia bỏ yêu cầu vô lý này.

Mắt Thân Đồ Vô Địch lóe tia sắc bén, điều kiện của Long gia làm gã thấy mất mặt.

- Cá chết lưới rách thì Long gia chỉ dám nói miệng, vốn không làm được.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Đa tạ ý tốt của Thân Đồ huynh, nhưng Long gia muốn tổn thất thêm một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thì ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của họ.

Miễn không phải Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn thì Sở Mộ không sợ, dù là Kiếm Giả Kiếm Tôn nhưng hắn có át chủ bài mạnh mẽ, đòn sát thủ đủ để hắn chém giết đa số Kiếm Giả Kiếm Tôn.

Sở Mộ không cho rằng gia tộc như Long gia có Kiếm Giả Kiếm Tôn đấu nổi với vũ khí bí mật của mình.

Thân Đồ Vô Địch vỗ tay, cao giọng nói:

- Tốt, ta tin tưởng Sở huynh có thể giết một Nguyên Cực cảnh của Long gia thì sẽ giết được người thứ hai, khiến Long gia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nếm mùi đau khổ.

Tuy Thân Đồ Vô Địch là đại thiếu gia của Thân Đồ gia, cũng là gia chủ đời tiếp theo nhưng chưa phải là gia chủ thật sự, có một số việc không thể làm theo ý mình.

Thân Đồ Vô Địch nói:

- Sở huynh đấu sinh tử với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia sẽ diễn ra ở rìa Phong Hỏa đại sa mạc vào ba ngày sau.

Sở Mộ nói:

- Ta sẽ đến đúng giờ.

Sở Mộ đứng dậy cùng Dương Vô Địch rời đi, Thân Đồ Vô Địch tiễn hai người. Thân Đồ Vô Địch ngồi một mình trong Kim Sa quán một lúc rồi đứng dậy, trở về Thân Đồ gia báo tin lên trên.

***

Trong Long gia, Long gia chủ đầy sát ý quát:

- Tốt lắm, Sở Mộ này quá ngông cuồng. Long Nhất, trận chiến này từ ngươi ra tay, chỉ cho phép thắng không được thua!

- Tuân lệnh!

Long Nhất là một lão nhân khoảng năm mươi mấy tuổi, thân hình cao to uy mãnh, có thế mãnh hổ, đôi mắt kia tràn ngập sát khí kinh người đủ hù chết người bình thường.

***

*****

Tin tức truyền ra ngoài. Ba ngày sau Long Nhất của Long gia sẽ đấu sinh tử với Sở Mộ chỗ dựa của Lý gia ở ngoài bìa Phong Hỏa đại sa mạc. Trong phút chốc các Kiếm Giả toàn quận Kim Sa biết tin đều sôi trào.

Bọn họ đào móc các loại tin tức liên quan cuộc chiến này, dần hiểu xung đột giữa Sở Mộ và Long gia. Lý gia dính chút nổi bật, Thân Đồ gia phát ra thông cáo che chở Lý gia.

Thân Đồ gia là gia tộc số một quận Kim Sa, truyền thừa hơn hai ngàn năm, tuy không bằng thế gia nhưng cũng rất mạnh. Có Thân Đồ gia che chở thì ít nhất Lý gia có thể yên ổn cắm rễ phát triển trong quận Kim Sa, không phải lo bị gia tộc này kia chèn ép ăn hiếp.

Biệt Sơn viện của Lý gia, ba người ngồi trong lương đình. Một người là Sở Mộ, thứ hai là Dương Vô Địch, thứ ba là Lý gia chủ Lý Minh Tân.

Lý Minh Tân nói nhanh:

- Sở đại nhân, Long Nhất là cao thủ Nguyên Cực cảnh đại thành, nghe đồn kiếm ý của Long Nhất đã lĩnh ngộ đến sáu thành, lĩnh ngộ Thổ chi áo nghĩa sáu thành, thực lực cực mạnh, kiếm nguyên hùng hậu, am hiểu sử dụng trọng kiếm, là một trong ba cao thủ của Long gia.

Vẻ mặt Lý Minh Tân lo âu, vì Long Nhất khác với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành lúc trước bị Sở Mộ giết, thực lực mạnh hơn gấp vô số lần.

Sở Mộ bình tĩnh hỏi:

- Còn có tin tức gì?

- Còn nữa, bên ngoài đang đồn bậy là Sở đại nhân không biết lượng sức, vào Nguyên Cực cảnh chưa tới một năm mà dám đấu sinh tử với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh đã lâu như Long Nhất.

Lý Minh Tân do dự một chút cuối cùng vẫn nói:

- Nên bây giờ đang mở bàn cá cược, tỷ lệ tiền cược là mười chia một.

- Mười chia một, tức là cược ta thắng sẽ được Linh Thạch gấp mười lần? Rất tốt.

Sở Mộ gật gù hỏi:

- Ai mở bàn cược?

Lý Minh Tân chua xót nói:

- Là Phàn gia mở bàn cược.

Long gia hay Phàn gia đều là quái vật khổng lồ Lý gia không thể trêu vào.

Sở Mộ giật gù:

- Gia tộc thứ hai của quận Kim Sa sao, chắc tài lực rất dồi dào.

Sở Mộ cười nói với Dương Vô Địch:

- Dương huynh có muốn kiếm lời lớn không?

Mắt Dương Vô Địch sáng rực gật đầu ngay:

- Đương nhiên!

Sở Mộ lấy một không gian oản luân cực phẩm ra đưa cho Lý Minh Tân:

- Lý gia chủ, trong này có một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, ta ủy thác gia chủ cược ta thắng.

Hai tay Lý Minh Tân run rẩy cầm không gian oản luân, môi run run, biểu tình kinh sợ:

- Một... Một... Một trăm vạn...

Một trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm là tài phú siêu lớn đối với toàn Lý gia.

Dương Vô Địch móc một không gian oản luân thượng phẩm ra đưa cho Lý Minh Tân, lạnh nhạt nói:

- Ta cược mười vạn.

- Lý gia chủ, việc này nhờ vào gia chủ.

Sở Mộ cười nói:

- Đây là cơ hội siêu tốt, ta đề nghị Lý gia các người có bao nhiêu Linh Thạch hãy lấy ra cược hết đi, cược ta thắng, khi đó Lý gia các người sẽ nhận được Linh Thạch gấp mười lần. Nghĩ lại xem, gấp mười lần linh thạch là tài phú lớn cỡ nào cho Lý gia? Có thể khiến thực lực tổng thể của Lý gia tăng vọt trong thời gian ngắn.

Do dự trong lòng Lý Minh Tân bị một câu của Sở Mộ kích thích, gã cắn răng quyết định dù phải đập nồi bán sắt cũng lấy ra nhiều Linh Thạch đặt cược, cược Sở Mộ thắng.

Lý Minh Tân cười nói:

- Sở đại nhân, lần này Lý gia chúng ta hoàn toàn chết chìm hay lại nổi lên toàn nhờ vào trận chiến của Sở đại nhân.

Trong lòng Lý Minh Tân phức tạp đủ điều, khó miêu tả cảm giác này.

Sở Mộ chỉ cười cười chứ không nói gì, hắn đề nghị như thế chỉ vì nể mặt Lý Đạo Nguyên, Lý gia có chấp nhận hay không là chuyện của họ.

Nhận thì Lý gia chắc chắn kiếm một mớ lớn, không nhận thì cuối cùng sẽ chỉ thấy buồn bực.

Đây là tiền cược thật sự, thắng là kiếm khẵm, thua thì vốn không về, hoàn toàn rớt xuống đáy.

Có cược hay không phải xem ánh mắt, sự quyết đoán của một người, Lý Minh Tân có quyết đoán rất tốt.

Lý Minh Tân cất hai không gian oản luân, đứng dậy hành kiếm lễ, nói:

- Sở đại nhân, Dương đại nhân, ta đi Phàn gia đặt cược đây.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Đi đi.

Lý Minh Tân lập tức quay đi.

***

Trong một biệt viện Thân Đồ gia, khi Thân Đồ Vô Địch biết tin Phàn gia mở bàn cược thì cười nói:

- Một chia mười, ta tin Sở huynh sẽ thắng nên ta cược mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, cược Sở huynh thắng.

Thật ra Thân Đồ gia không rõ thực lực thật sự của Sở Mộ nhưng gã trực giác hắn có thể thắng, chắc chắn.

Thân Đồ Vô Địch sai thuộc hạ đi đặt cược xong lẩm bẩm:

- Mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, nếu thắng là được một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, tương đương kiếm lời chín mươi vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, tốt, rất tốt.

Mắt Thân Đồ Vô Địch hấp háy tia sáng:

- Phải rồi, không biết khi Sở huynh biết tin này có cược không?

Nếu Thân Đồ Vô Địch biết Sở Mộ không chỉ cược còn đặt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm thì không biết gã sẽ kinh ngạc đến cỡ nào.

Thân Đồ gia là gia tộc số một quận Kim Sa, một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm không là gì. Nhưng đại thiếu gia Thân Đồ gia thì mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm đã quá nhiều đối với Thân Đồ Vô Địch, gã dốc hết của cải ra cũng không đến một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm.

Nếu Thân Đồ Vô Địch trở thành gia chủ Thân Đồ gia thì có thể tùy ý sử dụng đa số Linh Thạch thuộc về Thân Đồ gia, sẽ không để mắt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm.

Vì Phàn gia mở ván cược, tỷ lệ đền là một chia mười, cộng thêm so sánh thực lực giữa Sở Mộ và Long Nhất khiến đa số người đặt cược đều dồn Linh Thạch lên người Long Nhất. Tuy Long Nhất thắng thì bọn họ không lời Linh Thạch bao nhiêu nhưng tóm lại là có lời.

Người phụ trách bàn cược của Phàn gia nhìn danh sách cược, cười khẩy nói:

- Ngớ ngẩn, đi cược Sở Mộ thắng, thật là có mắt không tròng.

- Là người Lý gia, hình như tính đập nồi dìm thuyền, không thành công thì thành nhân.

Một người phụ trách khác cười nói:

- Long gia thì đặt một trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, xem ra cũng tính kiếm lời đôi chút.

- Ngươi nói xem nếu Sở Mộ thắng thì có phải là Long gia tiền mất tật mang không?

- Không thể nào! Long Nhất rất mạnh, trên cả ngươi và ta. Một Kiếm Giả bình thường mới vào Nguyên Cực cảnh chưa được một năm, thiên tài đến mấy cũng không thể đánh lại Long Nhất được.

Chớp mắt ba ngày trôi qua trong sự mong chờ của vô số người.

Khu vực quận Kim Sa và Phong Hỏa đại sa mạc liền nhau đã tụ tập vô số Kiếm Giả, có đến từ mỗi gia tộc, các thế lực, có Tán Kiếm Giả tự do. Đa số là dân cờ bạc cược Long Nhất thắng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)