Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0533

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0533: Song cục oanh giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Làm gia tộc cường đại trong quận Kim Sa, Thân Đồ gia, Phàn gia, Long gia đều đến. Những gia tộc khác cũng lần lượt đến, tụ tập theo trận doanh khác nhau, phân biệt rõ ràng. Các Tán Kiếm Giả cũng tụ tập một chỗ.

Giữa bọn họ có một đất trống lớn do vô số cát vàng vẽ ra, cỡ mấy ngàn thước. Một thân hình cao lớn uy mãnh đứng trong đó, đám người nhìn thân hình nguy nga như đầu đội trời chân đạp đất, phong quang sắc bén phát tán.

- Đó là Long Nhất của Long gia? Khí thế mạnh quá.

- Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thành danh đã lâu quả nhiên không giống bình thường.

- Chết rồi, ta cược Sở Mộ thắng, lần này sẽ thua.

- Ha ha ha! Ai kêu ngươi ôm chút lòng may mắn tính liều xác suất một phần ngàn làm chi. Ta hay nhất, đi đường vững chắc, dù kiếm không nhiều nhưng thà lời không lỗ.

Đủ tiếng bàn tán không chút che giấu vang lên, có kinh thán, có buồn bực, có vui vẻ.

Đám Kiếm Giả cược Long Nhất thắng rất vui mừng, lòng kích động. Vì Long Nhất hiện ra chút khí thế khiến bọn họ vững niềm tin, rất là yên lòng, như thể Linh Thạch vào tay mình rồi.

Trong trận doanh Long gia, Long Nhị nhe răng cười nói:

- Lần này Long Nhất ra tay giết tiểu bối họ Sở, trên người hắn có chút Linh Thạch, báu vật, tất cả đều thuộc về Long gia chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn kiếm được trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm riêng nữa.

Một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia tràn đầy tự tin cười nói:

- Đúng vậy! Long Nhất là một trong ba cao thủ của Long gia chúng ta, thực lực chỉ dưới gia chủ, không thua gì Đại trưởng lão, rất mạnh. Huống chi Long Nhất còn chuẩn bị sung túc, chắc chắn sẽ thắng trận chiến này.

Thời gian chậm rãi trôi, lục tục có người đến nhưng mãi không thấy bóng dáng của Sở Mộ đâu.

- Sao chưa tới nữa? Chắc không phải là sợ không dám tới rồi đi?

- Phỏng chừng như vậy.

- Dù là thiên tài nhưng đột phá đến Nguyên Cực cảnh chưa tới một năm, các mặt cảm ngộ không theo kịp thì sao đánh lại Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm được. Ta thấy hơn phân nửa là hắn không dám tới, vì đến là sẽ bị giết, chôn xương trong cát vàng nơi đây.

Người Lý gia sốt ruột, không hiểu tại sao Sở đại nhân còn chưa đến.

Thời gian chậm rãi trôi, khi đó không nói cụ thể canh giờ nên đám người đành tiếp tục chờ.

Lý Thải Đồng từ Lý gia đến, nói với Lý Minh Tân:

- Dương đại nhân nói Sở đại nhân sẽ đến trước khi mặt trời lặn.

Giọng Lý Thải Đồng không nhỏ nên người khác cũng nghe thấy.

- Trước khi mặt trời lặn.

- Được rồi, vậy ta tiếp tục chờ, đợi đến khi mặt trời lặn.

- Nếu mặt trời lặn mà hắn vẫn không tới coi như là thua.

Mặt trời trên cao chậm rãi di chuyển chìm xuống sau núi, đã đến lúc mặt trời lặn. Rốt cuộc một bóng người đạp hoàng hôn bước nhanh tới.

- Là Sở Mộ!

- Đến rồi, rốt cuộc hắn đã tới!

Ngàn vạn người kích động nhìn chằm chằm như đang chờ đợi vương giả đến.

Người Long gia khinh thường nói:

- Hừ! Hắn tưởng mình là ai?

Trưởng lão thứ hai của Long gia cười khẩy nói:

- Ta không biết hắn là ai, nhưng ta biết rất nhanh hắn sẽ thành cái xác.

Sở Mộ đạp ánh tà dương, cái bóng sau lưng kéo dài trong nắng chiều, ánh sáng đỏ vòng quanh người hắn thành đường nét như thần quang, làm hắn trở nên thần thánh. Người nhìn lòng nghiêm nghị sinh ra khuynh hướng sùng bái.

Long Nhất xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ bước nhanh tới, mở miệng nói:

- Ta chờ ngươi đã lâu.

Thanh âm như mãnh hổ gầm rống, phong lôi cuồn cuộn, tràn ngập một chút dày nặng.

Sở Mộ cảm giác Long Nhất hợp thành một với đất cát vàng dưới chân, tiếng gầm xen lẫn cát vàng vô tận ập đến như muốn nhấn chìm hắn.

Sở Mộ mỉm cười nói, giọng điệu bình thản không nhanh không chậm nhưng chất chứa sắc bén cắt nát đại thế dày nặng của Long Nhất:

- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ thêm bao lâu.

Chớp mắt Sở Mộ đã đến đối diện Long Nhất, cách nhau trăm thước xa xa nhìn nhau, người xung quanh ngừng xì xào, nín thở chờ đợi bắt đầu cuộc chiến sống chết.

Long Nhất nói, giọng điệu chất chứa đau thương và tức giận:

- Người ngươi giết là đệ đệ của ta!

Sở Mộ lạnh nhạt nói, câu nói ngông cuồng khiến người giật mình:

- Ta sẽ cho ngươi đi cùng hắn.

Long Nhất tức giận rút kiếm:

- Ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi trả giá cực đắt vì sự vô tri củ mình!

Kiếm của Long Nhất có màu nâu vàng, rộng cỡ bàn tay, rất dày, dài hơn kiếm bình thường một chút, thân kiếm không bằng phẳng, hơi gồ ghề như làm bằng nham thạch, trông hơi quái dị.

Long Nhất rút kiếm ra, khí thế toàn thân biến đổi, kiếm áp dày nặng giáng lâm mặt đất như hợp thành một với mặt đất cát vàng, cảm giác mênh mông bàng bạc khó phân rõ. Kiếm áp của Long Nhất chớp mắt tăng vọt như núi cao nặng nề rơi xuống người Sở Mộ, nghiền áp hắn, muốn đè ép thành thịt dẹp.

Kiếm áp siêu sắc bén nổ tung từ người Sở Mộ vọt thẳng lên trời, đánh bẹp kiếm áp dày nặng ập đến, cắt nó tan nát. Long Nhất lại thua trong khí thế giao phong.

Long Nhất nhếch mép:

- Có chút bản lĩnh, ta thích nhất là ngược giết thiên tài như ngươi.

Long Nhất giơ kiếm lên, cảm giác nguy hiểm lan tràn.

Kiếm chém xuống, tiếng gió rít gào, kiếm áp cường đại cuốn lấy cát vàng đầy trời hóa thành con rồng dài cuồn cuộn mang theo bá đạo không thể địch lại xông hướng Sở Mộ.

Kiếm của Long Nhất liên tục chém mười mấy lần, mười mấy con rồng dài cát vàng dán sát mặt đất lao hướng Sở Mộ, khí thế cực kỳ kinh người.

Mắt Sở Mộ phản chiếu mười mấy con rồng dài cát vàng dài hơn mười thước ầm ầm lao tới, áp khí đáng sợ làm hắn nghẹt thở.

Sở Mộ bước ra một bước, thân hình như quỷ mỵ chớp mắt xuyên qua hơn mười con rồng dài cát vàng, áp sát Long Nhất. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh dị như điện chém vào cổ Long Nhất.

Cổ Long Nhất đựng đứng lông tơ, lòng thầm kinh dị, lão biến sắc mặt, kiếm này làm lão ngửi được mùi chết chóc.

- Kiếm nhanh quá!

- Hắn đã rút kiếm như thế nào?

Nhiều Kiếm Giả giật nảy mình. Chỉ có đám Kiếm Giả đã thấy Sở Mộ rút kiếm trong đại hội luận kiếm mới biết tốc độ kiếm của hắn nhanh biết bao.

Mắt Dương Vô Địch hấp háy tia sáng bắn ra, mấy ngày qua gã thường so kiếm với Sở Mộ nhưng toàn thua, mỗi lần thời gian thua đều như nhau, không phải gã không tiến bộ mà vì hắn chưa ra hết sức.

Bây giờ đối diện Long Nhất cường đại có lẽ Sở Mộ sẽ lấy ra thực lực thật sự, cho Dương Vô Địch cảm nhận rõ ràng chênh lệch với hắn.

Kiếm của Sở Mộ nhanh nhưng phản ứng của Long Nhất cũng rất mau, gã vội thụt lùi, huơ kiếm cuốn lấy cát vàng xen lẫn kiếm nguyên vòng quanh người hình thành phòng hộ chặn lại kiếm của Sở Mộ và còn chém ra một kiếm phản kích.

*****

Thanh âm như sấm sét, có lực lượng vạn quân dày nặng, không khí đáng sợ bị kiếm áp súc hình thành lưỡi dao chân không chém vào Sở Mộ.

Lưỡi dao chân không bị áp súc cực độ thế này có uy lực vô cùng đáng sợ, dễ dàng chém nát bách luyện tinh cương. Sở Mộ xoay cổ tay, mũi kiếm điểm nhẹ lưỡi dao chân không, dùng xảo kình khiến lưỡi dao chân không chuyển hướng rẽ đường cong bắn hướng Long Nhất.

Nếu Long Nhất nhất quyết chém xuống nhát kiếm này thì sẽ bị lưỡi dao chân không chém trúng trước. Long Nhất bất đắc dĩ đành một kiếm chém nát lưỡi dao chân không, cùng lúc đó một vệt sáng phóng lớn trước mắt, là kiếm của Sở Mộ.

Cảm giác nguy hiểm lại sinh ra, Long Nhất buộc phải thụt lùi, vận dụng bộ pháp kỳ lạ, mỗi bước thụt lùi làm rung rinh mặt đất, từng cồn cát vàng nổi lên như sóng gợn từng tầng hùng dũng ập hướng Sở Mộ, cản trở hành động rất nhiều.

Khiến Long Nhất bất ngờ là Sở Mộ không truy kích, khiến lão kéo giãn khoảng cách.

Về tu vi thì Long Nhất có Nguyên Cực cảnh đại thành, lắng đọng nhiều năm nên kiếm nguyên cực kỳ thâm sâu. Tu vi của Sở Mộ mới chỉ là Nguyên Cực cảnh nhập môn.

Nhưng bàn về phẩm chất kiếm nguyên thì Thiên Hoang kiếm nguyên của Sở Mộ đủ sánh bằng Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành bình thường, so với Long Nhất không chênh lệch bao nhiêu.

Lượng kiếm nguyên chủ yếu quyết định Kiếm Giả rót ra kéo dài bao lâu, cũng có ảnh hưởng uy lực nhưng không rõ ràng phẩm chất như kiếm nguyên.

Về kiếm thuật thì chênh lệch giữa Long Nhất và Sở Mộ quá rõ ràng.

Khiến Long Nhất ban đầu định dùng kiếm thuật ngược sát Sở Mộ đã không thể thực hiện, lão buộc lòng kéo rộng khoảng cách.

- Kiếm thuật quá mạnh!

- Tạo nghệ kiếm thuật khiến người kinh dị.

- Kiếm thuật của Sở Mộ này quá mạnh!

Sau khi Long Nhất và Sở Mộ kéo khoảng cách ra mới có người thở phào kinh thán. Tuy chỉ đánh nhau một lần ngắn ngủi nhưng kỹ xảo dùng kiếm của hắn khiến người rung động.

Một trưởng lão Long gia hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm:

- Hừ! Kiếm thuật tốt thì có ích gì, trước thực lực tuyệt đối tất cả đều là hư vọng, chẳng qua là phí công giãy dụa.

Khí thế dày nặng lại bộc phát từ người Long Nhất tràn ngập bốn phía, làm không khí dính đặc, nặng nề hơn. Như thể mỗi hạt bụi trong không khí đều ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, nặng trịch, có màu nâu vàng tràn ngập. Phạm vi ngàn thước như hình thành một chốn tuyệt địa, Sở Mộ ở trong đó cảm nhận bị áp chế.

Sở Mộ không nhúc nhích, trông như hắn đã bị áp chế.

Long Nhất rít qua kẽ răng:

- Ha ha ha! Trước hậu thổ kiếm áp của ta thì tốc độ của ngươi sẽ giảm ba thành, phản ứng cũng giảm ba thành. Ta sẽ dùng kiếm kỹ từng chiêu công kích ngươi, giết chết ngươi để giải mối hận trong lòng ta!

Mắt Long Nhất bắn ra tia sáng âm u như dã thú, có chút hưng phấn.

Không khí trở nên nặng nề, Sở Mộ cảm nhận rõ ràng mỗi hạt bụi trong không khí như đá nặng ngàn cân đè lên người hắn, làm thân thể hắn nặng nề, bàn chân trầm xuống như sắp lún xuống cát.

Long Nhất quát to:

- Chết đi!

Thanh âm như núi cao làm trọng lượng hạt bụi trong không khí tăng thêm mấy phần. Long Nhất giơ trọng kiếm lên, không khí rít gào xoay quanh, hạt bụi tụ lại, trăm sông đổ về biển.

Từng hạt màu vàng dính vào trọng kiếm, hậu thổ kiếm nguyên trong người Long Nhất ầm ầm chảy ra tràn ngập trọng kiếm, hội tụ với hạt bụi khiến trọng lượng của trọng kiếm tăng vọt mấy vạn cân, cực nặng.

Mặt Long Nhất dữ tợn, trán nổi mấy sợi gân xanh, hai tay cầm kiếm phồng lên, lực lượng mạnh mẽ chuyển động trong thớ thịt, sức bật đáng sợ như núi lửa dung nham gần như dâng trào ra.

Nhìn như rất dài nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Long Nhất giơ trọng kiếm lên lại chém xuống, kiếm chém phá núi đứt non.

Cổ họng Long Nhất phát ra tiếng gầm gừ:

- Phá Sơn Trảm!

Tiếng rồng chấn động màng tai vô số người, ai nấy xoe tròn mắt.

Trọng kiếm như tăng vọt gấp trăm lần hóa thành kiếm quang to lớn màu vàng nâu, có thể chớp mắt xẻ đôi một ngọn núi, uy thế vô song, bá đạo tuyệt luân. Kiếm quang chưa đến mà Sở Mộ đã cảm giác áp lực khủng bố buông xuống nghiền áp thân thể hắn, trùng kích lặp đi lặp lại như muốn nghiền nát thân thể hắn ra.

Kiếm áp dày nặng bá đạo làm không khí bị bài trừ hình thành chân không Sở Mộ hít một hơi nhưng không cảm giác được không khí, cảm giác nặng nề nghẹt thở, khó chịu muốn hộc máu.

Các phong quang và sắc nhọn nội liễm giấu sâu trong trọng áp bá đạo, nếu bị đánh trúng sẽ thê thảm bị xé rách thành mấy mảnh rồi tan rã thành phấn.

Sở Mộ ở trong hạt bụi mạnh mẽ trọng áp, bàn chân lún xuống đất cát vàng. Đối diện Phá Sơn Trảm cực kỳ bá đạo của Long Nhất, kiếm áp siêu đáng sợ làm tóc Sở Mộ bay ra sau đầu, khiến người lo thay da đầu hắn có bị rách ra không. Sức gió mạnh mẽ làm gò má Sở Mộ lõm vào.

Người Long gia siết chặt nắm tay, mắt chất chứa hưng phấn nói:

- Chết đi!

Người Lý gia thì biểu tình lo lắng, cũng siết chặt nắm tay.

- Sắp thắng! Ha ha, Linh Thạch về túi ta rồi!

- Tuyệt đối dừng chết, dù có thua cũng nên giãy dụa mấy cái đi!

Bọn họ cho rằng kiếm của Long Nhất bá đạo tuyệt luân, lực lượng vô song, có thể tồi sơn gãy non, đủ để oanh giết Sở Mộ.

Sở Mộ không nhúc nhích, dường như trong kiếm áp của Long Nhất làm hắn không thể nhúc nhích chống cự, chỉ có thể chờ đợi cái chết buông xuống.

Khi mọi người nghĩ Sở Mộ chết chắc thì hắn rút kiếm ra.

Trảm Nguyệt!

Tốc độ rút kiếm của Sở Mộ làm cao thủ như Long Nhất cũng không thấy rõ, chỉ nhìn một vệt kiếm quang mơ hồ, trăng khuyết ám kim dài mười thước phá không bắn ra.

Mọi người cảm giác tia sáng xung quanh đều biến mất, bị hắc ám cắn nuốt, chỉ còn lại trăng khuyết ám kim tỏa ánh sáng chói mắt từ từ dâng lên, xé rách hắc ám giáng lâm.

Như làm bằng kim loại ám kim, Kiếm Giả ánh mắt sắc bén hơn người thấy rõ trên trăng khuyết màu ám kim có nhiều hoa văn vẽ thành các đồ án hoàn chỉnh mà bí ẩn huyền ảo, có đầu có cuối rồi lại như không đầu không đuôi, hợp thành nguyên trăng khuyết ám kim. Mỗi hoa văn ẩn chứa mũi nhọn kinh người.

Đây là một chiêu kiếm kỹ hoàn mỹ!

Mỗi Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh gần như đều có kiếm kỹ tự sáng tạo, nhưng không phải tất cả Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đều có thể khiến kiếm kỹ tự sáng tạo đạt đến hoàn mỹ. Đa số Kiếm Giả sáng tạo ra kiếm kỹ bị khiếm khuyết.

Kiếm kỹ hoàn mỹ có lẽ không mạnh hơn kiếm kỹ khiếm khuyết bao nhiêu nhưng về các mặt tính ổn định, tính kiểm soát vân vân thì trên kiếm kỹ khiếm khuyết.

Kiếm kỹ có hoàn mỹ hay không phải xem hoa văn trên kiếm sau khi thi triển, những hoa văn đó là yếu tố cấu thành kiếm kỹ, tức là kiếm nguyên kiếm ý và áo nghĩa kết hợp hình thành hoa văn.

*****

Kiếm kỹ hoàn mỹ có kiếm văn đầu nối cuối rồi như không đầu không đuôi, một thứ huyền diệu khó giải thích.

Trảm Nguyệt chém ra, một số cao thủ biết nhát kiếm của Long Nhất không thể giết Sở Mộ.

Ầm!

Trảm Nguyệt và kiếm quang nâu vàng Phá Sơn Nhạc va chạm.

Răng rắc!

Trảm Nguyệt vỡ thành mấy chục khối, kiếm quang vàng nâu to lớn cũng vỡ vụn. Kliếm quang nâu vàng vụn vỡ như bị Trảm Nguyệt vỡ nát lôi kéo cùng bắn hướng Long Nhất.

Điểm thần kỳ của kiếm kỹ hoàn mỹ bắt đầu thể hiện ra.

Người Lý gia hét to:

- Hay!

Một số cao thủ biểu tình biến đổi. Người Long gia thì từ sắc mặt âm trầm đến biểu tình cực kỳ khó xem. Long Nhất hoàn toàn biến sắc.

Mảnh vụn Trảm Nguyệt và Phá Sơn Trảm bay tới quá nhanh, rậm rạp bao trùm không gian mấy chục thước, kiếm áp khủng bố trùng kích vào người Long Nhất làm lão cảm giác áp lực.

Long Nhất chủ tu kiếm nguyên thổ hệ, lĩnh ngộ Thổ chi áo nghĩa, vốn đã không giỏi về tốc độ, trong tình huống này lão không cách nào né tránh.

Không thể tránh được thì cứng rắn đỡ.

Long Nhất hét to:

- Bất Động Như Núi!

Hai tay Long Nhất giơ kiếm, hậu thổ kiếm nguyên rót vào trọng kiếm, không khí đặc quánh như nước. Trọng kiếm xoay vòng quanh thân Long Nhất, một tầng kiếm ảnh nâu vàng mông lung xuất hiện vòng quanh bốn phía, xoay tròn hội tụ, nháy mắt ngưng tụ thành ảo ảnh một ngọn núi.

Núi kiếm ảnh!

Trên ngọn núi cao ngưng tụ từ kiếm ảnh có các kiếm văn trải đều, nhưng chưa hoàn thiện, chỉ cỡ hai phần ba.

Phá Sơn Trảm là kiếm kỹ công kích của Long Nhất, Bất Động Như Núi là loại kiếm kỹ phòng ngự, thuần phòng ngự.

Về mức độ hoàn thành thì chiêu kiếm kỹ Bất Động Như Núi còn hơn Phá Sơn Trảm, là kiếm kỹ được Long Nhất sáng tạo đầu tiên, lực phòng ngự cực kỳ kinh người giống tên của nó, Bất Động Như Núi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi thanh âm vang lên, mấy chục mảnh nhỏ đều đánh vào núi kiếm ảnh, oanh kích núi kiếm ảnh không ngừng chấn động. Mặt Long Nhất đỏ rực cố gắng rót kiếm nguyên vào giữ cho núi kiếm ảnh không tan vỡ.

Sở Mộ quỷ dị xuất hiện bên cạnh Long Nhất chém ra một kiếm:

- Trảm Thiết!

Một kiếm bình thường nhưng làm Long Nhất dựng đứng lông tơ.

Long Nhất rống to:

- Cút đi!

Long Nhất dốc hết sức ra, kiếm áp khủng bố tàn phá đánh vào Sở Mộ, trọng kiếm vung ra muốn đỡ nhát kiếm của hắn.

Tiếng leng keng vang lên, trước Trảm Thiết, trọng kiếm trong tay Long Nhất bị chặt đứt nhưng lão cũng thành công giảm uy lực nhát kiếm của Sở Mộ. Trảm Thiết chỉ phá núi kiếm ảnh rồi không còn sức bay tiếp, Long Nhất tung chân đá mang theo sức mạnh núi cao giáng xuống Sở Mộ, toàn bộ không gian như bị kéo theo.

Kiếm Giả chủ tu kiếm nhưng trong chiến đấu trừ kiếm ra quyền cước có thể phụ trợ, nhưng ít ai dùng.

Ít không có nghĩa là không có, ít ra Long Nhất biết. Chân của Long Nhất thế mạnh sức nặng, như thể một cước có thể đá nát một ngọn núi, còn tấn công bất ngờ làm Sở Mộ không né kịp.

Long Nhất không biết tại sao lão tu vi cao hơn Sở Mộ nhưng rơi vào hoàn cảnh này, lòng rất ức chế. Long Nhất nhanh chóng thụt lùi, móc một bình sứ ra khỏi ngực, mở nút ném một viên đan dược màu vàng nâu vào miệng.

Ầm!

Đan dược hòa tan, khí thế khủng khiếp gấp mấy lần bộc phát từ người Long Nhất, cả cơ thể lão trướng to một vòng, toàn thân tràn ngập lực lượng khủng bố. Không khí xung quanh bị ảnh hưởng trở nên dính đặc.

Người mắt sắc phát hiện một điều, giật mình kêu lên:

- Thổ Nguyên đan! Long Nhất dùng Thổ Nguyên đan!

Người Thân Đồ gia cười nhạo nói:

- Long gia thật là vì thắng mà không từ thủ đoạn, dùng cả Thổ Nguyên đan.

- Long Nhất vốn đã mạnh, sau khi dùng Thổ Nguyên đan thì kiếm nguyên và độ mạnh thân thể ít nhất lên gấp đôi, lần này Sở Mộ chết chắc.

Tu vi của Long Nhất rất mạnh, mọi người đều biết điều đó. Tuy Sở Mộ bày ra thực lực có thể đối kháng với Long Nhất nhưng tất cả cho rằng đó chỉ là tạm thời, là bùng nổ. Giờ Long Nhất không tiếc mọi giá dùng Thổ Nguyên đan, thực lực tăng vọt gấp đôi, chênh lệch với Sở Mộ càng rõ rệt, hắn thua là cái chắc, thua tức là chết.

Lại một thanh trọng kiếm xuất hiện trong tay Long Nhất, khi múa may tiếng gió rít gào, khí thế hùng dũng từng đợt như sóng biển ầm ầm. Áp lực khủng bố ập đến làm phạm vi mấy thước trở thành cấm khu. Sở Mộ phát hiện hễ đến gần Long Nhất mấy thước sẽ bị ảnh hưởng rõ ràng, tốc độ và phản ứng giảm mạnh.

Sở Mộ nhanh chóng thụt lùi kéo rộng khoảng cách, thầm nghĩ:

- Xem ra ý định dùng Trảm Thiết, Điểm Sát giết đối phương đã mất hiệu lực.

Sở Mộ biết rõ đây là vì tu vi của hắn cách biệt quá xa với đối phương.

Long Nhất lúc này về độ mạnh kiếm nguyên đã tới trình độ Nguyên Cực cảnh viên mãn, lực lượng cơ thể tăng vọt gấp đôi, kết hợp lại có sức bật càng kinh người. Lực lượng siêu mạnh mẽ mang theo sức gió đáng sợ ngăn chặn khả năng áp sát của Sở Mộ.

Trảm Nguyệt hoàn toàn không đủ để đối phó Long Nhất, Trảm Thiết có thể giết lão cũng mất hiệu quả vì không cách nào đến gần.

Nay chỉ còn một cách.

Giọng Long Nhất như sấm sét nổ vang:

- Ha ha ha! Lực lượng cường đại, chết cho ta! Chết chết chết!

Trọng kiếm múa may, từng đợt kiếm nguyên nâu vàng cực kỳ cuồng bạo như thực chất chém ra không trung.

Mỗi kiếm nguyên ẩn chứa kiếm ý cường đại và lực lượng Thổ chi áo nghĩa siêu đáng sợ, cát vàng đầy trời như rồng dài gầm rống, từng con kề sát đất lao hướng Sở Mộ, giương nanh múa vuốt muốn xé xác hắn ra.

Đối diện mấy chục rồng dài cát vàng trông Sở Mộ thật nhỏ bé, hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt càng âm trầm, hắn chậm rãi giơ cao Bát Diện Thiên Hoang kiếm rồi thu về.

Cổ họng Sở Mộ phát ra tiếng gầm như sấm rền:

- Song Cực!

Kiếm từ từ thu về đột nhiên đâm ra, khoảnh khắc, Thủy chi áo nghĩa, Hỏa chi áo nghĩa bộc phát như hai con giao long.

Lần đầu tiên Sở Mộ thi triển kiếm kỹ mới.

Kiếm kỹ này tên là... Song Cực!

Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa như hai con giao long, một con màu lam tựa nước chảy liên miên, một con màu đỏ như dung nham cuồn cuộn, chúng nó dâng lên trong người Sở Mộ tuôn hướng Bát Diện Thiên Hoang kiếm, song song chạy dọc hai bên thân kiếm Bát Diện Thiên Hoang kiếm.

Kiếm ý dâng lên, Thiên Hoang kiếm nguyên rót vào tựa thủy triều.

Thủy chi áo nghĩa là cực độ của nước, Hỏa chi áo nghĩa là cực độ của lửa. Mọi người xoe tròn mắt nhìn kiếm Sở Mộ đâm ra.

- Hắn bị điên sao?

- Định thi triển Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa cùng lúc! Muốn tự sát sao?

Mọi người đều biết áo nghĩa khác nhau có thể dung hợp, về mặt lý luận thì Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa cũng có thể dung hòa nhưng độ khó siêu cao, xác suất thành công siêu thấp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)